Độ cao năm tầng, nước đổ xuống, ngừng hai giây mới nghe rào một tiếng.
Thẩm Trĩ Tử từ trên cao nhìn xuống, bình tĩnh thu hồi xô nước.
Thịnh Nhiễm bị dọa ngây người.
Sửng sốt nửa ngày, cô mới run rẩy hỏi: “Cậu cmn làm cái quái gì thế?”
Thẩm Trĩ Tử bình tĩnh nhảy khỏi bàn, ngồi xuống: “Để người phía dưới bình tĩnh lại.”
Cô cũng cần bình tĩnh lại.
Bình tĩnh rồi, thì đi tìm Cận Dư Sinh.
Thịnh Nhiễm không hiểu cô đang phát điên cái gì, cô đi đến trước cửa ngó mắt nhìn xuống, bên dưới một bóng người cũng không có.
Nhất thời cũng không biết phải nói gì: “... Được rồi, vậy tớ đi lấy xô khác.”
Bên tai vang lên tiếng đóng cửa ngắn ngủi, Thẩm Trĩ Tử cụp mắt, hơi xuất thần.
Ánh đèn sáng trắng chiếu xuống, trong đầu cô tựa như mất không chế, lại hiện ra cảnh tượng vừa rồi.
Cậu ấy đứng dưới ánh tà dương, tia sáng rạm đỏ chiếu lên cần cổ, biểu cảm trên mặt phức tạp mà ẩn nhẫn.
Cậu ấy đơn độc không người giúp đỡ.
Mà cô chỉ có thể đứng nhìn, không làm được gì cả.
Vô cùng khó chịu.
***
Trước giờ tự học buổi tối, Thẩm Trĩ Tử về tới phòng học.
Ánh mắt không vết tích lướt quanh lớp học một vòng, Cận Dư Sinh vẫn chưa trở lại.
Mà trên bàn cô... lại nhiều thêm một đống giấy gói nhựa xanh xanh đỏ đỏ.
Cô tiến lại, tiện tay lật lật, không thấy giấy ký tên: “Ai để rác lên bàn tớ đây?”
“Qủa bình an.” Lớp trưởng gặm táo, lạo nhạo không rõ mà giải thích, “Tề Việt vừa tới.”
Thẩm Trĩ Tử há miệng, không nói gì.
Năm ngoái cũng thế này, cô nhận được một đống quả bình an.
Bọc xấu kinh hồn, lại nặng như đòi mạng, xách không nổi xách...
Nặng nề thở dài một hơi, cô ôm đống quả kia lên, đi ra ngoài.
“Ấy, tớ cầm giúp cậu mấy quả.” Lớp trưởng thuận tay ném hột đi, đoán cô lại muốn đem trả. Năm nào cũng thế, chỉ cần là quà Tề Việt tặng, ngoại trừ thơ tình, cô không nhận thứ gì khác.
“Vừa hay tớ đang tính tới phòng giáo vụ một chuyến, chúng ta tiện đường.”
Thẩm Trĩ Tử thuận miệng hỏi: “Sắp vào tiết tự học buổi tối rồi, cậu đến phòng giáo vụ làm gì?”
“Mấy ngày trước Cận Dư Sinh nói học kỳ sau muốn vào trường ở nội trú, tớ đi tìm lão Trần lấy giấy xin phép.” Lớp trưởng vừa đi vừa nói, “Nói thật, có lúc tớ rất hâm mộ mấy học sinh ngoại trú các cậu, nhưng nghĩ đến ở nội trú mỗi sáng thức dậy được ngủ nướng thêm một lúc, tớ lại thấy vẫn ở nội trú thì hơn, suy cho cùng ngủ nghỉ là chuyện đại sự của mỗi người mà...”
Lời phía sau, Thẩm Trĩ Tử một câu cũng nghe không vào.
Cô chỉ nghe được nửa câu trước.
Học kỳ sau Cận Dư Sinh muốn ở nội trú.
Nhưng rõ ràng cậu ấy nói với mẹ Thẩm, khi thuê nhà đã ký hợp đồng với chủ trọ, ở thẳng đến khi học xong cấp ba mà.
Cậu ta lừa cô.
Thẩm Trĩ Tử nhíu mày, mặt phồng lên như con cá nóc.
Cậu ấy không trung thực, vì sao cô lại phải đối xử tốt với cậu.
Giận.
Lớp trưởng tự nói chuyện một mình, dừng chân trước cửa lớp 3, trả cô mấy quả bình an: “Được rồi, cậu đi tìm Tề Việt đi, tớ đi đây.”
“Cảm ơn cậu.” Thẩm Trĩ Tử theo bản năng đón lấy, trong chớp nhoáng như chợt nhớ ra điều gì, cô gọi với lớp trưởng lại, “Đợi chút!”
“Hử?” Lớp trưởng quay lại.
Cô cảnh giác: “Lát nữa lấy giấy xong, cậu còn đi tìm Cận Dư Sinh nữa?”
“Phải.”
Thẩm Trĩ Tử nghĩ cũng không nghĩ, gào lên: “Điên à! Tớ không cho cậu đi tìm cậu ấy!”
Cái tát kia nặng như vậy, mặt cậu nhất định vẫn chưa hết sưng.
Cô không muốn để bất kỳ ai nhìn thấy.
Ai cũng không được.
“Tớ...” Lớp trưởng không hiểu sao cô đột nhiên lại nổi giận, “Sao, sao thế? Cậu ta bị thương?”
Thẩm Trĩ Tử há miệng, ngữ khí mềm xuống, “Ý tớ là, tớ đi hộ cho.”
Nói rồi, cô cấp tốc đứng ngoài cửa gọi Tề Việt ra, cảm ơn rồi trả lại đống táo, sau đó túm lớp trưởng đi: “Đi, tốc chiến tốc thắng.”
Minh Lý đông học sinh, kí túc xá trước nay vẫn không còn suất dư. Học sinh ngoại trú nếu muốn chuyển vào kí túc thì phải báo trước với phòng giáo vụ một học kỳ.
Cầm đơn xin, Thẩm Trĩ Tử cùng lớp trưởng trở lại lớp học.
Tiết tự học vừa mới bắt đầu, cả lớp yên tĩnh, cô đảo mắt một vòng, vẫn không thấy Cận Dư Sinh.
Như balo vẫn ở chỗ cũ, cậu ta không trở lại, cũng chưa bỏ về.
Trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ, cô xoa bụng: “Tớ tự nhiên thấy đói.”
“...”
Nói rồi quay người đi: “Tớ đi canteen mua chút đồ ăn.”
“Ấy.” Lớp trưởng vội gọi lại, “Lát nữa giáo viên đi kiểm tra không thấy cậu, tớ phải nói sao.”
Cô ‘chậc’ một tiếng: “Bảo tớ hóa thành bươm bướm bay đi rồi.”
Ra khỏi lớp học, ánh sáng ngay tức khắc trở nên mờ nhạt. Gió đêm se lạnh, trên hành lang có người đang thấp giọng lầm bầm đọc sách, thanh âm hòa vào trong gió.
Thẩm Trĩ Tử hai tay đút túi mắt nhìn thẳng, đi qua góc ngoặt, dừng lại cạnh thùng rác.
Tay treo giữa không trung.
Xung quanh không có người qua lại, gió thổi bay trang giấy, vang lên tiếng loạt soạt.
Rối rắm do dự hồi lâu. cô thở dài, thu tay về.
Cúi đầu, ánh mắt rơi trên tên người viết đơn.
——Cận Dư Sinh.
Thể chữ Tống số 5, do máy in lên, thua xa chữ viết tay của cậu ấy.
Gió thổi qua mặt, rất lâu sau, Thẩm Trĩ Tử nhắm mắt.
Sau đó giống như nhận mệnh, gấp gọn tờ giấy xin phép lại, bỏ vào túi.
***
Cô mua hai quả trứng gà trong canteen.
Canteen trường Minh Lý cung cấp đồ ăn 24/24, cô áp trứng lên mặt thử độ ấm, rồi liều mạng lắc đầu: “Không được không được, quá lạnh.”
Dì bán tại canteen không tin: “Cô mới vớt từ hộp giữ ấm ra đó.”
“Cái... hộp giữ ‘ấm’, nó là ấm rồi. Có thể hâm nóng lên một chút cho con không ạ? Con muốn loại, rất cực kỳ vô cùng nóng ấy ạ.” Thấy dì sắc mặt không vui, Thẩm Trĩ Tử bày ra bộ dạng đáng thương, diễn cực kỳ giống, “Dì không biết đó chứ, dạ dày con rất không tốt, không thể ăn đồ đã hơi lạnh chút, ăn vào là đau bụng. Giống như kỳ thi vừa rồi, vì không cẩn thận uống một ngụm nước của bạn mà bụng con giương cờ cách mạng suốt mấy ngày, thi cũng không tốt, bị tụt hạng một lèo mấy bậc...
Về sau mẹ con lại cắt giảm tiền tiêu vặt, bây giờ con ngay cả một quả trứng trần nước trà 1.5 tệ cũng không mua được, chỉ đành ăn trứng gà 1 tệ, dì bảo nếu con mang trứng gà này về ngâm với nước trà, liệu khi ăn có ra được vị của trứng trần nước trà không...”
Dì: “...”
Bà với tay đoạt lại hai tăm trứng gà, mặt không cảm xúc quăng chúng nó vào nước sôi.
Hai mắt Thẩm Trĩ Tử lập tức cười cong như trăng non: “Cảm ơn dì!”
Mười phút sau, bà dùng muôi thủng vớt ra: “Cầm lấy.”
Trứng đã nóng bỏng tay, nhưng cô vẫn chưa hài lòng: “Vẫn hơi lạnh...”
Dì cảnh cáo: “Luộc nữa sẽ nổ.”
“...Vậy thôi.”
Tiếp theo, bà thấy cô lôi từ trong túi ra một mảnh khăn tay có bán ở tất cả quầy bán đồ ăn vặt trong trường, cẩn thận từng tí bỏ trứng vào rồi bọc lại.
Dì: “...”
Như giấu trẻ con.
***
Thẩm Trĩ Tử cầm hai quả trứng gà, lượn quanh phòng giáo vụ một vòng, lượn quanh phòng học một vòng, rồi lại lượn quanh phòng tự học một vòng.
Chỗ nào cũng không tìm thấy Cận Dư Sinh.
Được rồi, trừ những chỗ này ra, cô biết phải đi đâu tìm rồi.
Quyết đoán quay người đi lên lầu, cô đi thẳng lên ban công trên tầng chót.
Gió đêm thấm lạnh, sao chi chít đầy trời.
Tầng chót của dãy nhà dạy học là mấy lớp tự học, ánh đèn sáng rỡ, tựa như muốn đẩy lùi màn đêm. Học sinh trong phòng lục tục cúi đầu làm bài, hành lang yên tĩnh không có tiếng người.
Cô đi xuyên qua hành lang, dừng lại ở ban công cuối dãy.
Vòng qua khúc ngoặt, trong lòng mừng rỡ.
Qủa nhiên, Cận Dư Sinh quay lưng lại với cô, ngồi trước ban công, im lặng nhìn về phương xa.
Đây là nơi cao nhất trong trường, đối diện với sân điền kinh, tầm nhìn trống trải, tòa cao ốc phía xa mờ mờ tỏ tỏ, thấp thoáng có thể trông thấy bóng người qua lại.
Dường như cậu ấy rất thích nơi này.
Sau khi làm xong bài tập, cô thường thấy cậu ngồi một mình ở đây.
Có khi cầm quyển sách, có khi là quyển vở. Nhiều khi, cái gì cũng không cầm, chỉ ngồi đó, không nhúc nhích.
Gió lay động tay áo, thổi đồng phục cậu căng lên như thuyền buồm, giống như ngay giây tiếp theo liền có thể ra khơi, không quay đầu lại, rời xa nơi này.
Thẩm Trĩ Tử sờ quả trứng trong túi, tiến lên trước hai bước. Trong đầu chợt lóe, cô lại vòng qua hai bước, chạy tới bên phải cậu.
Giọng nói tràn đầy bất ngờ: “Ấy, thấy tớ thông minh không, quả nhiên cậu ở chỗ này.”
Làm như không có chuyện gì mà ngồi xuống bên cạnh cậu, cô ngẩng mặt lên cười: “Bạn học Cận, giáng sinh vui vẻ.”
Thân người Cận Dư Sinh thoáng sững lại, quay một góc mặt qua.
Chỗ ngồi của cô vừa khéo chỉ nhìn được nửa kia bên mặt cậu. Đường cong khuôn mặt lưu loát, biểu cảm trên mặt rất nhạt, trong mắt mang theo ý dò hỏi.
Thẩm Trĩ Tử chớp mắt, lôi từ trong túi ra một cái hộp vừa dẹt vừa to: “Tớ có chuẩn bị quà cho cậu này.”
Là một hộp socola sản xuất trong nước, đóng thành hộp vuông màu đen, dưới góc phải còn có một dấu môi đỏ chót.
Cậu rũ mắt nhìn cô, không đưa tay nhận lấy.
“Thấy tớ tốt với cậu không, không quản khó nhọc, chạy đi thật xa mua kẹo cho cậu.” Thẩm Trĩ Tử cũng không để bụng, nghiêm túc giúp cậu lột vỏ, lộ ra từng viên socola nhỏ được đặt bên trong ô vuông, “Mau khen tớ đi.”
Socola đưa tới trước mặt, ánh mắt nữ sinh tựa như phát sáng trong đêm.
Hầu kết Cận Dư Sinh chuyển động, thấp giọng hỏi: “... Vì sao.”
“Cái gì?”
“Hắt nước xuống lầu.”
Thẩm Trĩ Tử ngẩn người, ngượng ngùng gãi đầu: “Bị, bị cậu nhìn thấy rồi à?”
“...”
“Nói ra thì ngại lắm.” Cô xấu hổ cười cười, “Vòi nước ở dưới lầu, tầng năm cao như vậy, tớ lau kính xong lười chạy xuống. Thấy phía dưới không có người, nên thuận tay tưới luôn cho bồn hoa bên dưới.”
“...”
Cậu không nói gì, môi mím thành một đường.
Ánh mắt trầm xuống, trong bóng đêm toát lên vẻ mơ hồ.
Trong lòng Thẩm Trĩ Tử kêu lộp bộp một tiếng, giống như chợt nhớ ra cái gì: “Cậu, không phải lúc đó cũng ở dưới lầu đó chứ?”
Đầu lưỡi Cận Dư Sinh chạm hàm trên, hồi lâu sau, thấp giọng ‘ừ’ một tiếng.
Thẩm Trĩ Tử trợn tròn hai mắt: “Nước bắn vào người cậu?”
“...”
“Không phải chứ? Tớ mù rồi sao? Khi đó rõ ràng bên dưới không có người!” Cô trợn mắt, nói như thật, “Trừ khi cậu thấy tớ đứng trước cửa sổ, nâng xô nước, tính hất xuống dưới, cậu liền chạy lại, dùng thân mình đón nước!”
“...” Cậu bị điên à, vì sao phải làm vậy.
“Được rồi, tớ biết rồi.” Cô bình tĩnh đóng nắp hộp lại, tâm như tro tàn, ‘Cậu muốn tố cáo tớ.”
“...”
“Cậu thấy tớ tạt nước xuống lầu nên muốn moi lời khai của tớ, sau đó đi méc lão Trần tớ vi phạm quy định nhà trường.” Cô bình tĩnh nêu ra suy đoán, “Đáng tiếc chỗ đó là góc chết, cậu không có chứng cứ, cho nên chỉ đành tự lấy thân mình tạo chứng cứ.”
Cận Dư Sinh vô lực há miệng: “... Tôi không có.’
Khi đó, cậu vừa bị ăn một bạt tai, còn đang hốt hoảng chưa kịp hoàn hồn.
Người cô đứng trước mặt cậu lại đột nhiên bị một xô nước... tạt ướt sũng.
Không nghiêng không lệch, không chút sai sót, ngay cả một giọt nước cũng không hắt vào người cậu.
Cậu không dám tin, rốt cuộc người nào lại có thể hắt chuẩn xác tới vậy.
Vận động viên ném lao sao.
Nghe cậu phủ nhận, trái tim Thẩm Trĩ Tử mới yên lại chỗ cũ, ý cười trong mắt lại hiện ra: “Vậy cậu ăn thử socola tớ mua đi.”
“...”
“Tớ nói cậu nghe, tớ rất thích hãng này đó, tên nghe hay như từng được khai quang ấy.” Cô rất nghiêm túc tuyên tuyền sản phẩm, “Nào, nhìn xem.”
Cận Dư Sinh nhìn bóng đêm mờ mịt, không nói gì.
Cậu không thèm để ý, tình tiết tiếp theo kêu cô phải diễn thế nào. Thẩm Trĩ Tử thẹn quá hóa giận, đánh cái bộp lên cánh tay cậu: “Nhìn xem!”
“...”
Thân người Cận Dư Sinh cứng đờ.
Hết cách, cậu rũ mắt, nhìn qua.
Thấy trên vỏ viết một từ ‘amovo’ thật lớn.
Thẩm Trĩ Tử vui vẻ: “Cậu có cảm thấy, tên của nó, ba chữ cái cuối cùng ấy, rất giống kí tự cảm xúc moe moe?”
“...”
“Chính là cái ‘o-v-o’ ấy.” Thẩm Trĩ Tử thấy cậu không có phản ứng gì, ngừng một chút, cô lại nói “Tớ biết rồi, chắc chắn cậu chưa từng nhìn thấy loại kí tự cảm xúc này. Không sao, tớ đây rất thích giúp đỡ người khác, nếu cậu không biết, tớ sẽ biểu diễn cho cậu coi.”
“...” Huyệt thái dương của Cận Dư Sinh bắt đầu đau.
Giây tiếp theo, cậu trơ mắt nhìn cô lén lút, cẩn thận, lấy từ trong túi ra hai quả trứng gà luộc.
——Đưa lên mắt.
Gió đêm se lạnh, thổi tóc mái cô bay bay, lộ ra cái trán trơn bóng. Ánh sáng từ cửa sổ phòng tự học hắt ra, sau lưng cô tan tản một mảnh sương mờ.
Cô cố gắng kéo khóe miệng cười thật lớn, hai quả trứng gà độ cao không trùng khớp, thoạt nhìn, trông như một cái ‘ovO’ giảo hoạt mà vui vẻ.
Cận Dư Sinh thoáng ngây người, hô hấp ngưng trệ.
Đầu lưỡi vô thức chạm lên hàm trên.
Trái tim tựa như rơi xuống vùng biển sâu, cả thế giới không còn âm thanh, trong nháy mắt trở nên an tĩnh.
Chỉ còn có cô.
Tất cả đều là cô.
Tầm nhìn của Thẩm Trĩ Tử bị trứng gà ngăn cản, không thấy được vẻ mặt cậu, hồi lâu không nghe thấy tiếng trả lời, chỉ đành lẩm bẩm hỏi khẽ: “Xem này xem này, có giống không, có giống không?”
Cậu không nói gì.
Nửa ngày sau.
Thẩm Trĩ Tử ngập ngừng, có chút thất vọng bỏ tay xuống.
Cô cúi đầu, nỗi thất vọng như thủy triều tràn lên.
Chọc cậu ấy cười khó quá.
Nếu sống vào thời cổ đại thì tốt rồi, khi cậu không vui, cô còn có thể Phong hỏa hí chư hầu(*) cho cậu coi.
(*)Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạngvàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển tích nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯). (Wikipedia)
Không như bây giờ.
Dù làm bao nhiêu trò hoang đường hơn đi nữa, cô vẫn mãi mãi không biết, cái gì mới có thể khiến cậu vui vẻ.
Bên này đang điên cuồng đánh trống rút lui, bên kia, Cận Dư Sinh chợt khẽ khụ một tiếng: “Nóng không?”
Thẩm Trĩ Tử sửng sốt: “Cái gì?”
“Trứng.”
Mặc dù đang cầm trên tay, nhưng cô chỉ dùng hai ngón tay cẩn thận rón rén đỡ lấy.
Hình như rất nóng.
“A...cũng, cũng bình thường.” Thẩm Trĩ Tử sờ sờ, còn chê nó không đủ nóng. Dù sao trứng này nếu quá lạnh sẽ không dùng được... suy nghĩ một lát, cô thuận miệng lầm bầm, “Cậu không biết chứ, đây là võ công do tổ tiên nhà tớ truyền lại, cầm hai quả trứng gà nóng hổi nghịch trong tay, quanh năm suốt tháng thân thể khỏe mạnh.”
“...” Tổ tiên nhà cậu biết chuyện này hả.
“Nên là,” Cô do dự, li3m li3m môi, “Cậu có muốn thử không?”
“...”
“Trứng gà chơi rất thích, thật đấy.” Cô khuyên hết nước hết cái, dù sao đã vòng một vòng lớn như vậy, đây mới là trọng điểm của hôm nay, “Cách chơi tổ tiên tớ truyền lại nhiều lắm, tớ thích nhất đó là bóc vỏ trứng đi, cách một lớp khăn tay, đặt trứng lên mặt lăn lăn.”
Cận Dư Sinh nhìn cô, đáy mắt rục rịch.
Thẩm Trĩ Tử hơi chột dạ, nhưng vẫn ra vẻ tự tin tiếp tục lải nhải: “Nghĩ mà xem, trong trứng gà có rất nhiều protein, rất nhiều chất dinh dưỡng, chúng ta có thể trực tiếp dùng lỗ chân lông hấp thụ...”
Mấy ngày trước mới mưa, không khí hơi ẩm ướt. Trong mắt cô đong đầy ánh đèn sáng rỡ, lưu quang từ khóe mắt tràn ra.
Hầu kết Cận Dư Sinh chuyển động.
Gió thổi bay mái tóc đuôi ngựa của cô, lọn tóc đen nhánh bị cuốn trong không khí, cậu muốn vươn tay chạm vào.
Ngón tay nhúc nhích, giằng co một phen, cuối cùng lại thu về.
Những lúc thế này, cậu rất hâm mộ cơn gió kia.
Gió có thể ôm cô.
Nhắm mắt, Cận Dư Sinh thở dài: “Về lớp làm bài đi.”
Thẩm Trĩ Tử đột ngột bị ngắt lời giống như nghẹn lại yết hầu: “...”
Cô lải nhải lâu như vậy, chỉ đổi lại một câu... đổi lại một câu, về lớp làm bài đi!
Làm bài cái đầu cậu ấy!
Sao lại chấp nhất đối với bài tập như vậy, làm bài tập có thể trở thành học sinh đứng đầu toàn khối sao!
...Đợi chút.
Cô chợt nghẹn lòng nhận ra.
Hình như có thể thật.
Thẩm Trĩ Tử thất bại vô cùng, cảm thấy chính mình như chim cút đáng thương không nhà để về.
Nhưng đâu còn cách nào khác.
Cô cũng chẳng thể trói cậu đem về được.
“Ừm.” Tang thương đứng lên, Thẩm Trĩ Tử đưa socola cùng trứng gà với khăn tay cuộn lại nhét hết cho cậu, “Cậu nhớ nghịch hai quả trứng này nhé.”
“...”
Nghĩ đến chuyện gì, cô lại vội bổ sung: “Hai quả trứng gà.”
Ngón tay Cận Dư Sinh vô lực ấn giữa đầu mày.
“Vậy tớ đi đây.” Cô có chút không nỡ, khi xoay người rời đi, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của cậu:
“Cảm ơn cậu.”
Ngừng một chút, “Tớ sẽ nghiêm túc nghịch, hai quả trứng kia.”
***
Đợi cô đi khỏi.
Cận Dư Sinh rũ mắt nhìn trứng gà cuộn trong khăn tay.
Nửa ngày sau, cậu mới đưa tay, từng chút từng chút bóc vỏ trứng, lộ ra lòng trứng nhẵn bóng nóng phỏng tay.
Sau đó bọc nó vào khăn tay.
Ngừng một chốc, lại áp lên nửa trái mặt bị đánh.
Lăn qua lăn lại.
/62
|