Vốn dĩ tôi còn trông cậy vào nơi tận cùng trời nước lãng mạn này, để anh ta có thể thật tình với tôi thêm một chút, tin tưởng tôi thật sự thích anh ta. Vậy mà, tôi mất nhiều công sức như thế, lại vẫn như cũ không có bao nhiêu hiệu quả.
Thuyền dần dần đi xa, tôi một mình nhỏ bé cô độc đứng trên bến tàu nhỏ, phía sau là Thuỷ Thượng ốc cô độc u tịch, biển Ấn Độ Dương trải dài màu xanh như ngọc, ánh mặt trời sau cơn mưa chói chang, nước biển một màu lam xám ngắt, ngay tại đường chân trời xuất hiện một chiếc cầu vồng thật lớn nằm vắt ngang giữa bầu trời. Lúc nãy hẳn là tôi nói sai rồi, chuyến này anh ta quay về chỉ sợ gió to máy bay sẽ khó mà thuận lợi đáp xuống đất liền.
Tôi vội vã gọi điện thoại cho khách sạn Đại Đường, dùng vốn tiếng anh ít ỏi lắp bắp yêu cầu họ thay đổi giờ đăng ký vé máy bay, cuối cùng khách sạn đổi cho nhân viên phuc vụ Ansel có thể nói tiếng Trung Quốc kia tới nghe điện thoại của tôi, tôi nhẹ nhàng thở ra, một năm một mười nói rõ yêu cầu của mình.
Sắc trời đã dần chuyển sang hoàng hôn, Ansel cùng nhóm đồng sự theo thuyền đem bữa tối đến cho tôi, bởi vì tôi đã đặt bữa tối thật trang trọng dành cho hai người, hai ba nhân viên phục vụ cùng nhau dọn bàn ăn trên sân, khăn trải bàn thật đẹp, thắp nến, bày biện dao nĩa cùng hoa tươi, tôi một mình cô độc ngồi ở một bên bàn, bọn họ lần lượt dọn thức ăn lên.
Đầu tiên là món canh cải, món chính là cá, loại rượu này là Tô Duyệt Sinh từng chọn trước đây, tôi cầm một ly lên uống, cảm giác vẻ u sầu như một loại mờ mịt trong biển lớn. Cuối cùng, món ngọt là nước đá bào, tôi ăn rất no, Ansel có lẽ ý thức được tôi không vui, cho nên sau khi đưa ly cafe lên liền làm một trò ảo thuật biến ra một cành hoa hồng đỏ, đó là loại hoa không được trồng trên đảo này, nó được vận chuyển từ một đất nước xa lạ khác, vượt qua trùng dương đưa đến tận Maldives, sau lại từ Maldives chuyển đến đảo. Giá cả đắt đỏ đã không còn ý nghĩa gì nữa, điều đáng quý là nó đã nhẹ nhàng nở rộ ở nơi này.
Tôi vực dậy tinh thần mỉm cười: “Cảm ơn! Thật sự rất đẹp!”
Tôi đem hoa hồng cắm trên tóc mai, Ansel cùng đồng sự của anh ta đều vỗ tay tỏ vẻ tán thưởng, Ansel hỏi tôi có muốn lên thuyền qua bờ cát bên kia Đại Đường tản bộ hay không, tôi lắc đầu, cho anh ta rất nhiều tiền boa, nói: “Cám ơn! Hôm nay tôi rất mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi sớm một chút“.
Mấy người Ansel lái thuyền rời đi, tôi nhìn ngọn đèn trên đầu thuyền dần dần đi xa, ý nghĩ mơ hồ mờ mịt, thật sự chỉ còn lại một mình tôi, ở nơi biển rộng mênh mông này.
Cô độc là một cái gì đó rất kỳ quái, tôi rõ ràng là một người ồn ào náo nhiệt, ở một địa phương như Trạc Hữu Liên cũng có thể bị tôi biến thành sinh động. Người người đều nói tôi cầm lên được, thả xuống được, là loại phụ nữ có trách nhiệm, nhưng bọn họ đâu biết, kỳ thực trong lòng tôi sợ sự cô độc. Sợ muốn chết, có chút lăn tăn sợ mình không chiếm được, cho nên ngay từ đầu đã nghĩ không cần
Tôi ôm đầu gối ngồi trên sân, sóng nước đánh vào thang cuốn, một tiếng lại một tiếng, giống như khúc hát ru nhẹ nhàng trầm lắng. Ngọn đèn trên ban công chiếu sáng một vùng biển, trong suốt có thể nhìn thấy một vài con cá mặt quỷ bơi qua bơi lại, giống như con dơi thật lớn, hoặc như con bướm to cực đại, tôi nhìn nó bơi chậm rì rì, không tiếng động, sau lại có mấy con cá mập kéo đến, ngọn đèn cùng nước biển nhẹ nhàng giao hoà trong miệng chúng, nhìn qua cũng không đáng sợ lắm
Xung quanh mọi âm thanh đều an tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển hoà cùng tiếng gió, tôi như trở lại hồi còn nhỏ, khi đó trong thành thị không có máy điều hoà, mẹ ôm tôi ngồi ở đầu ngõ hóng mát, có thể nhìn thấy sao trời sáng long lanh, một loại ánh sáng mờ ảo. Bà kể tôi nghe chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ, dùng cây quạt giúp tôi đuổi muỗi.
Chúng tôi là dân nghèo ở thành thị, nhưng dân nghèo cũng có vui vẻ của riêng mình, mua một trái dưa hấu thật to, sau khi trở về thì xẻ một nửa ra ăn, đây chính là món ăn vặt ngon nhất trong những ngày hè. Mẹ tôi phe phẩy cây quạt, cười tít mắt nhìn tôi ăn dưa hấu phun nhổ hạt dưa loạn xạ, bà nói: “Con gái phải lịch sự, đừng có ăn với vẻ mặt khoái chí đến vậy“.
Sau này tôi và bà học được cách dùng nĩa ăn dưa hấu, từng chút từng chút, cắn một ngụm nhỏ bỏ vào trong miệng, bây giờ không có dưa ăn, mà cả vị ngọt trong trí nhớ cũng chẳng còn.
Tôi chỉ có thể liều mạng dùng hồi ức còn lại giữ vững lập trường cho bản thân.
Tôi đang nghĩ đến lần sinh nhật cuối cùng vô cùng náo nhiệt của mẹ thì Tô Duyệt Sinh gọi điện thoại cho tôi.
Anh ta đang ở sân bay Maldives, xung quanh vô cùng ồn ào, đó là một sân bay rất nhỏ, gian phòng dành cho khách VIP cũng rất hẹp. Anh ta hỏi tôi: “Thế nào rồi?”
Giọng tôi thoải mái nói: “Vừa ăn xong một bữa đại tiệc dưới ánh nến, đáng tiếc anh không có ở đây“.
Anh ta trầm mặc một lát mới nói: “Xin lỗi“.
Tôi nói: “Đâu có gì, công việc quan trọng hơn. Mấy giờ thì anh bay?” Tôi thao thao bất tuyệt dặn dò anh ta một đống lớn chuyện, tỷ như lúc lên máy bay nhớ uống thuốc, tỷ như đừng mang mấy đôi vớ máy bay cung cấp tránh bị dị ứng, tôi có để một đôi vớ sạch trong túi nhỏ cho anh ta đem theo, mấy chuyện râu ria linh tinh đại loại thế....
Tôi không bảo anh ta sau khi xuống máy bay nhớ gọi điện báo bình an, không phải tôi cố ý tỏ vẻ như không quan tâm đến bình an của anh ta, mà đây là thái độ quen thuộc: sau khi anh ta xuống máy bay, người đã không còn thuộc về tôi. Cho dù chỉ vẻn vẹn là một phần nhỏ bé, cũng không dành cho tôi, hơn nữa tôi cũng không đủ tư cách mơ ước.
Buổi tối một mình tôi ngủ trên chiếc giường cỡ lớn, nghe tiếng sóng biển, nhìn chằm chằm lên đỉnh màn, cẩn thận suy nghĩ những chuyện xảy ra trong mấy năm nay, có lẽ đã đến lúc tôi nên buông tay.
Nhưng tôi gần như đã mất tất cả rồi, chỉ còn lại chút kiên trì, chẳng phải tôi đã biết rất rõ rồi sao?
Còn Trình Tử Lương nữa, nghĩ đến Trình Tử Lương, quả thực rất khó chịu.
Tôi và anh ta sớm đã không còn cơ hội nào nữa, nhưng thời điểm anh ta thực sự rời đi, tôi kỳ thực vẫn vô cùng khổ sở như trước đây.
Với tôi mối tình đã từng có được kia, có lẽ đã sớm mất từ lâu hồi còn trẻ dại. Giờ đây, tình yêu đó đối với tôi đã lột xác chỉ còn là một loại hoài niệm mà thôi. Giống như ve sầu mùa hè, sau khi lột xác bay đi chi còn lại một lớp da mỏng, tuy rằng trông sống động như thật, nhưng cũng là một bộ phận sớm đã bị vứt bỏ.
Một mình tôi trở lại Maldives, sau khi xuống máy bay chờ lấy hành lý, lại ngoài dự đoán gặp được Phùng Hiểu Lâm. Thần sắc cô ấy rất tốt, nhìn thấy tôi thì vô cùng kinh ngạc xen lẫn vui mừng, gọi tôi: “Chị Trâu! Ôi gặp được chị thật là khéo quá đi!”
Tôi sờ sờ mặt, nói: “Bị em gọi đến già luôn rồi, cứ gọi chị là Thất Xảo đi“.Phùng Hiểu Lâm cười hì hì hỏi tôi: “Chị Trâu, chị từ đâu tới đây?”
Tôi ngược lại ngây ngẩn cả người, nào giờ chưa có ai gọi tôi chị Trâu, cô ấy lại gọi tôi như vậy, đặc biệt thân thiết, giống như tôi thật sự là chị em của tôi vậy, rồi sau đó, một câu nói lại càng làm tôi do dự, tôi mơ hồ nói cho qua: “Đi chơi mới về“.
“Em cũng vậy, vừa đi Australia, một người bạn của em đi lặn nước, em đi theo góp vui“. Phùng Hiểu Lâm dù sao cũng còn nhỏ tuổi, líu ríu nói cho tôi nghe: “Vốn là chơi đùa rất vui vẻ, kết quả Triệu Vân có chút chuyện, một vài người bạn muốn đến Canada thăm hỏi anh ấy, còn lại mấy người cũng chẳng vui vẻ gì, nên tan nhóm trở về luôn“.
Nhờ thế tôi mới biết thì ra là Triệu Vân xảy ra chuyện, không tự chủ được hỏi: “Triệu Vân làm sao vậy?”
“Lúc trượt tuyết bị ngã gãy xương, nghe nói rất nghiêm trọng“. Phùng Hiểu Lâm có chút kinh ngạc: “Chị Trâu cũng quen biết Triệu Vân sao?”
Tôi gật gật đầu, vòng luẩn quẩn nhỏ như vậy, tới tới lui lui đều là mấy người đó. Phùng Hiểu Lâm hiểu ra, nói: “Triệu Vân là người tốt“.
Tôi cũng cảm thấy vậy.
Sau khi chia tay Phùng Hiểu Lâm ở sân bay, trên xe trở về nhà tôi đã nghĩ, có nên gọi điện cho Triệu Vân không, tôi nhìn nhìn đồng hồ, tính thời gian chênh lệch thì giờ này Canada hẳn là nửa đêm, vì thế từ bỏ.
Về đến nhà, hành lý cũng lười thu dọn, tắm rửa trước. Tắm được một nửa thì bất ngờ nhận được điện thoại của Tô Duyệt Sinh, tôi vốn không trông cậy việc anh ta xuống máy bay sẽ gọi điện cho tôi, cho nên vui mừng quá đỗi: “Anh đến nơi rồi?”
“Đến rồi“. Giọng Tô Duyệt Sinh khàn khàn, mệt mỏi sau chuyến bay dài ngay cả tôi cũng cảm thấy được, anh ta nhất định đang vô cùng mệt mỏi, bất quá còn cố gắng gọi cho tôi một cuộc điện thoại, tôi quả thực rất khoái chí, đang nghĩ có nên hỏi có phải anh ta đang ở Canada thăm Triệu Vân hay không, anh ta đột nhiên hỏi tôi: “Lần trước em hát bài đó, tên bài hát là gì?”
Tôi sửng sốt một chút, hát... Tôi hình như chưa từng hát trước mặt anh ta bao giờ mà?
Anh ta không kiên nhẫn nhắc nhở tôi: “Là cái lúc anh đang ngủ, em ở bên cạnh cằn nhằn, cuối cùng hát một bài...”
Tôi vắt hết óc cũng không nghĩ ra nổi bản thân đã làm nên chuyện già mồm cãi láo như vậy.
Cuối cùng Tô Duyệt Sinh mới nhớ tới: “Trong bài hát có câu gì mà... A y a y, em hát rất nhiều lần...”
Anh ta vừa nói xong, tôi đã nhớ ra bài hát kia rồi, bài hát đó, tôi hát cả trăm cả ngàn lần luôn rồi, có khi là xã giao với khách, có đôi khi là giải buồn cho chính mình, nhưng bài hát đó kỳ thực là một khúc hát ru, trước đây mẹ tôi thường hát dỗ cho tôi ngủ, ai đó đã từng nói tuổi còn nhỏ là thời điểm rất tốt để học hát, vĩnh viễn sẽ không quên. Nhưng tôi thực sự không nhớ rõ, lúc nào thì mình ở trước mặt Tô Duyệt Sinh hát khúc ru này.
Tôi nhất thời cảm thấy lúng túng, có chút ngượng ngùng hỏi: “Bài hát đó... làm sao vậy?”
Tô Duyệt Sinh đột nhiên dừng một chút, nói: “Không có gì...” Giọng anh ta nhỏ lại: “Bây giờ em có thể hát một lần...”
“Hả?”
Hắn đột nhiên trở nên đúng lý hợp tình: “Bây giờ anh muốn nghe.”
Được rồi, ông chủ là đại gia, yêu cầu của anh ta dù là kỳ quái cũng phải thỏa mãn, huống chi chỉ là hát một bài. Tôi cẩn thận nhớ lại một chút, nhưng thật sự không nhớ bài hát đó ngữ điệu phát âm như thế nào, đành phải cố gắng nhớ lại điệu năm đó mẹ đã hát, nhẹ nhàng hát vào trong điện thoại.
Điệu hát ru vô cùng mềm nhẹ uyển chuyển, tôi vốn dĩ đang hát trong điện thoại, cảm thấy rất rất không được tự nhiên, hát được hai câu, bên kia Tô Duyệt Sinh không có tiếng động gì, tôi ngược lại ngừng hát, nhớ tới lúc còn nhỏ, tôi nằm trên giường, mẹ tôi vừa dỗ tôi ngủ vừa hát bài này.
“Ánh trăng ơi ánh trăng đến đây ca hát, a y a y đã tới dòng sông rồi, trên sông không có gió tạo không được sóng, cá chép bơi lội ngược dòng... Hạt dẻ nở hoa kết thành hình tổ chim, hoa tiêu nở rất nhiều hoa, a y a y ăn hạt dẻ, ngòn ngọt ngọt đến tận trong lòng.”
Ở Đại Lương Sơn, bầu trời nhất định xanh thật là xanh, nơi đó có dãy núi hùng tráng, sông Trường Giang chảy. Cả đời mẹ không được trở về Lương Sơn, sông ngòi hùng mỹ đó có còn thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của bà không?
Người đàn ông kia dẫn mẹ mờ mịt ra khỏi Đại Lương Sơn, cuối cùng lại bỏ quên bà ở nơi ồn ào thế tục này, bà còn thương nhớ ông ta không?
Trên đời này, chỉ có tôi là còn nhớ đến bà. Nhớ rõ sinh mệnh không ngắn không dài của bà, nhớ rõ bà đã ở nơi này lăn lộn trong thời cuộc tối đen hỗn loạn, không thể trở lại làm một đóa Bạch Liên. Nhớ rõ khổ sở của bà, nhớ rõ nước mắt của bà, nhớ rõ nụ cười của bà.
Nhớ rõ lúc bà chết, đứa con gái duy nhất cũng không thể ở cạnh bên bà.
Thuyền dần dần đi xa, tôi một mình nhỏ bé cô độc đứng trên bến tàu nhỏ, phía sau là Thuỷ Thượng ốc cô độc u tịch, biển Ấn Độ Dương trải dài màu xanh như ngọc, ánh mặt trời sau cơn mưa chói chang, nước biển một màu lam xám ngắt, ngay tại đường chân trời xuất hiện một chiếc cầu vồng thật lớn nằm vắt ngang giữa bầu trời. Lúc nãy hẳn là tôi nói sai rồi, chuyến này anh ta quay về chỉ sợ gió to máy bay sẽ khó mà thuận lợi đáp xuống đất liền.
Tôi vội vã gọi điện thoại cho khách sạn Đại Đường, dùng vốn tiếng anh ít ỏi lắp bắp yêu cầu họ thay đổi giờ đăng ký vé máy bay, cuối cùng khách sạn đổi cho nhân viên phuc vụ Ansel có thể nói tiếng Trung Quốc kia tới nghe điện thoại của tôi, tôi nhẹ nhàng thở ra, một năm một mười nói rõ yêu cầu của mình.
Sắc trời đã dần chuyển sang hoàng hôn, Ansel cùng nhóm đồng sự theo thuyền đem bữa tối đến cho tôi, bởi vì tôi đã đặt bữa tối thật trang trọng dành cho hai người, hai ba nhân viên phục vụ cùng nhau dọn bàn ăn trên sân, khăn trải bàn thật đẹp, thắp nến, bày biện dao nĩa cùng hoa tươi, tôi một mình cô độc ngồi ở một bên bàn, bọn họ lần lượt dọn thức ăn lên.
Đầu tiên là món canh cải, món chính là cá, loại rượu này là Tô Duyệt Sinh từng chọn trước đây, tôi cầm một ly lên uống, cảm giác vẻ u sầu như một loại mờ mịt trong biển lớn. Cuối cùng, món ngọt là nước đá bào, tôi ăn rất no, Ansel có lẽ ý thức được tôi không vui, cho nên sau khi đưa ly cafe lên liền làm một trò ảo thuật biến ra một cành hoa hồng đỏ, đó là loại hoa không được trồng trên đảo này, nó được vận chuyển từ một đất nước xa lạ khác, vượt qua trùng dương đưa đến tận Maldives, sau lại từ Maldives chuyển đến đảo. Giá cả đắt đỏ đã không còn ý nghĩa gì nữa, điều đáng quý là nó đã nhẹ nhàng nở rộ ở nơi này.
Tôi vực dậy tinh thần mỉm cười: “Cảm ơn! Thật sự rất đẹp!”
Tôi đem hoa hồng cắm trên tóc mai, Ansel cùng đồng sự của anh ta đều vỗ tay tỏ vẻ tán thưởng, Ansel hỏi tôi có muốn lên thuyền qua bờ cát bên kia Đại Đường tản bộ hay không, tôi lắc đầu, cho anh ta rất nhiều tiền boa, nói: “Cám ơn! Hôm nay tôi rất mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi sớm một chút“.
Mấy người Ansel lái thuyền rời đi, tôi nhìn ngọn đèn trên đầu thuyền dần dần đi xa, ý nghĩ mơ hồ mờ mịt, thật sự chỉ còn lại một mình tôi, ở nơi biển rộng mênh mông này.
Cô độc là một cái gì đó rất kỳ quái, tôi rõ ràng là một người ồn ào náo nhiệt, ở một địa phương như Trạc Hữu Liên cũng có thể bị tôi biến thành sinh động. Người người đều nói tôi cầm lên được, thả xuống được, là loại phụ nữ có trách nhiệm, nhưng bọn họ đâu biết, kỳ thực trong lòng tôi sợ sự cô độc. Sợ muốn chết, có chút lăn tăn sợ mình không chiếm được, cho nên ngay từ đầu đã nghĩ không cần
Tôi ôm đầu gối ngồi trên sân, sóng nước đánh vào thang cuốn, một tiếng lại một tiếng, giống như khúc hát ru nhẹ nhàng trầm lắng. Ngọn đèn trên ban công chiếu sáng một vùng biển, trong suốt có thể nhìn thấy một vài con cá mặt quỷ bơi qua bơi lại, giống như con dơi thật lớn, hoặc như con bướm to cực đại, tôi nhìn nó bơi chậm rì rì, không tiếng động, sau lại có mấy con cá mập kéo đến, ngọn đèn cùng nước biển nhẹ nhàng giao hoà trong miệng chúng, nhìn qua cũng không đáng sợ lắm
Xung quanh mọi âm thanh đều an tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển hoà cùng tiếng gió, tôi như trở lại hồi còn nhỏ, khi đó trong thành thị không có máy điều hoà, mẹ ôm tôi ngồi ở đầu ngõ hóng mát, có thể nhìn thấy sao trời sáng long lanh, một loại ánh sáng mờ ảo. Bà kể tôi nghe chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ, dùng cây quạt giúp tôi đuổi muỗi.
Chúng tôi là dân nghèo ở thành thị, nhưng dân nghèo cũng có vui vẻ của riêng mình, mua một trái dưa hấu thật to, sau khi trở về thì xẻ một nửa ra ăn, đây chính là món ăn vặt ngon nhất trong những ngày hè. Mẹ tôi phe phẩy cây quạt, cười tít mắt nhìn tôi ăn dưa hấu phun nhổ hạt dưa loạn xạ, bà nói: “Con gái phải lịch sự, đừng có ăn với vẻ mặt khoái chí đến vậy“.
Sau này tôi và bà học được cách dùng nĩa ăn dưa hấu, từng chút từng chút, cắn một ngụm nhỏ bỏ vào trong miệng, bây giờ không có dưa ăn, mà cả vị ngọt trong trí nhớ cũng chẳng còn.
Tôi chỉ có thể liều mạng dùng hồi ức còn lại giữ vững lập trường cho bản thân.
Tôi đang nghĩ đến lần sinh nhật cuối cùng vô cùng náo nhiệt của mẹ thì Tô Duyệt Sinh gọi điện thoại cho tôi.
Anh ta đang ở sân bay Maldives, xung quanh vô cùng ồn ào, đó là một sân bay rất nhỏ, gian phòng dành cho khách VIP cũng rất hẹp. Anh ta hỏi tôi: “Thế nào rồi?”
Giọng tôi thoải mái nói: “Vừa ăn xong một bữa đại tiệc dưới ánh nến, đáng tiếc anh không có ở đây“.
Anh ta trầm mặc một lát mới nói: “Xin lỗi“.
Tôi nói: “Đâu có gì, công việc quan trọng hơn. Mấy giờ thì anh bay?” Tôi thao thao bất tuyệt dặn dò anh ta một đống lớn chuyện, tỷ như lúc lên máy bay nhớ uống thuốc, tỷ như đừng mang mấy đôi vớ máy bay cung cấp tránh bị dị ứng, tôi có để một đôi vớ sạch trong túi nhỏ cho anh ta đem theo, mấy chuyện râu ria linh tinh đại loại thế....
Tôi không bảo anh ta sau khi xuống máy bay nhớ gọi điện báo bình an, không phải tôi cố ý tỏ vẻ như không quan tâm đến bình an của anh ta, mà đây là thái độ quen thuộc: sau khi anh ta xuống máy bay, người đã không còn thuộc về tôi. Cho dù chỉ vẻn vẹn là một phần nhỏ bé, cũng không dành cho tôi, hơn nữa tôi cũng không đủ tư cách mơ ước.
Buổi tối một mình tôi ngủ trên chiếc giường cỡ lớn, nghe tiếng sóng biển, nhìn chằm chằm lên đỉnh màn, cẩn thận suy nghĩ những chuyện xảy ra trong mấy năm nay, có lẽ đã đến lúc tôi nên buông tay.
Nhưng tôi gần như đã mất tất cả rồi, chỉ còn lại chút kiên trì, chẳng phải tôi đã biết rất rõ rồi sao?
Còn Trình Tử Lương nữa, nghĩ đến Trình Tử Lương, quả thực rất khó chịu.
Tôi và anh ta sớm đã không còn cơ hội nào nữa, nhưng thời điểm anh ta thực sự rời đi, tôi kỳ thực vẫn vô cùng khổ sở như trước đây.
Với tôi mối tình đã từng có được kia, có lẽ đã sớm mất từ lâu hồi còn trẻ dại. Giờ đây, tình yêu đó đối với tôi đã lột xác chỉ còn là một loại hoài niệm mà thôi. Giống như ve sầu mùa hè, sau khi lột xác bay đi chi còn lại một lớp da mỏng, tuy rằng trông sống động như thật, nhưng cũng là một bộ phận sớm đã bị vứt bỏ.
Một mình tôi trở lại Maldives, sau khi xuống máy bay chờ lấy hành lý, lại ngoài dự đoán gặp được Phùng Hiểu Lâm. Thần sắc cô ấy rất tốt, nhìn thấy tôi thì vô cùng kinh ngạc xen lẫn vui mừng, gọi tôi: “Chị Trâu! Ôi gặp được chị thật là khéo quá đi!”
Tôi sờ sờ mặt, nói: “Bị em gọi đến già luôn rồi, cứ gọi chị là Thất Xảo đi“.Phùng Hiểu Lâm cười hì hì hỏi tôi: “Chị Trâu, chị từ đâu tới đây?”
Tôi ngược lại ngây ngẩn cả người, nào giờ chưa có ai gọi tôi chị Trâu, cô ấy lại gọi tôi như vậy, đặc biệt thân thiết, giống như tôi thật sự là chị em của tôi vậy, rồi sau đó, một câu nói lại càng làm tôi do dự, tôi mơ hồ nói cho qua: “Đi chơi mới về“.
“Em cũng vậy, vừa đi Australia, một người bạn của em đi lặn nước, em đi theo góp vui“. Phùng Hiểu Lâm dù sao cũng còn nhỏ tuổi, líu ríu nói cho tôi nghe: “Vốn là chơi đùa rất vui vẻ, kết quả Triệu Vân có chút chuyện, một vài người bạn muốn đến Canada thăm hỏi anh ấy, còn lại mấy người cũng chẳng vui vẻ gì, nên tan nhóm trở về luôn“.
Nhờ thế tôi mới biết thì ra là Triệu Vân xảy ra chuyện, không tự chủ được hỏi: “Triệu Vân làm sao vậy?”
“Lúc trượt tuyết bị ngã gãy xương, nghe nói rất nghiêm trọng“. Phùng Hiểu Lâm có chút kinh ngạc: “Chị Trâu cũng quen biết Triệu Vân sao?”
Tôi gật gật đầu, vòng luẩn quẩn nhỏ như vậy, tới tới lui lui đều là mấy người đó. Phùng Hiểu Lâm hiểu ra, nói: “Triệu Vân là người tốt“.
Tôi cũng cảm thấy vậy.
Sau khi chia tay Phùng Hiểu Lâm ở sân bay, trên xe trở về nhà tôi đã nghĩ, có nên gọi điện cho Triệu Vân không, tôi nhìn nhìn đồng hồ, tính thời gian chênh lệch thì giờ này Canada hẳn là nửa đêm, vì thế từ bỏ.
Về đến nhà, hành lý cũng lười thu dọn, tắm rửa trước. Tắm được một nửa thì bất ngờ nhận được điện thoại của Tô Duyệt Sinh, tôi vốn không trông cậy việc anh ta xuống máy bay sẽ gọi điện cho tôi, cho nên vui mừng quá đỗi: “Anh đến nơi rồi?”
“Đến rồi“. Giọng Tô Duyệt Sinh khàn khàn, mệt mỏi sau chuyến bay dài ngay cả tôi cũng cảm thấy được, anh ta nhất định đang vô cùng mệt mỏi, bất quá còn cố gắng gọi cho tôi một cuộc điện thoại, tôi quả thực rất khoái chí, đang nghĩ có nên hỏi có phải anh ta đang ở Canada thăm Triệu Vân hay không, anh ta đột nhiên hỏi tôi: “Lần trước em hát bài đó, tên bài hát là gì?”
Tôi sửng sốt một chút, hát... Tôi hình như chưa từng hát trước mặt anh ta bao giờ mà?
Anh ta không kiên nhẫn nhắc nhở tôi: “Là cái lúc anh đang ngủ, em ở bên cạnh cằn nhằn, cuối cùng hát một bài...”
Tôi vắt hết óc cũng không nghĩ ra nổi bản thân đã làm nên chuyện già mồm cãi láo như vậy.
Cuối cùng Tô Duyệt Sinh mới nhớ tới: “Trong bài hát có câu gì mà... A y a y, em hát rất nhiều lần...”
Anh ta vừa nói xong, tôi đã nhớ ra bài hát kia rồi, bài hát đó, tôi hát cả trăm cả ngàn lần luôn rồi, có khi là xã giao với khách, có đôi khi là giải buồn cho chính mình, nhưng bài hát đó kỳ thực là một khúc hát ru, trước đây mẹ tôi thường hát dỗ cho tôi ngủ, ai đó đã từng nói tuổi còn nhỏ là thời điểm rất tốt để học hát, vĩnh viễn sẽ không quên. Nhưng tôi thực sự không nhớ rõ, lúc nào thì mình ở trước mặt Tô Duyệt Sinh hát khúc ru này.
Tôi nhất thời cảm thấy lúng túng, có chút ngượng ngùng hỏi: “Bài hát đó... làm sao vậy?”
Tô Duyệt Sinh đột nhiên dừng một chút, nói: “Không có gì...” Giọng anh ta nhỏ lại: “Bây giờ em có thể hát một lần...”
“Hả?”
Hắn đột nhiên trở nên đúng lý hợp tình: “Bây giờ anh muốn nghe.”
Được rồi, ông chủ là đại gia, yêu cầu của anh ta dù là kỳ quái cũng phải thỏa mãn, huống chi chỉ là hát một bài. Tôi cẩn thận nhớ lại một chút, nhưng thật sự không nhớ bài hát đó ngữ điệu phát âm như thế nào, đành phải cố gắng nhớ lại điệu năm đó mẹ đã hát, nhẹ nhàng hát vào trong điện thoại.
Điệu hát ru vô cùng mềm nhẹ uyển chuyển, tôi vốn dĩ đang hát trong điện thoại, cảm thấy rất rất không được tự nhiên, hát được hai câu, bên kia Tô Duyệt Sinh không có tiếng động gì, tôi ngược lại ngừng hát, nhớ tới lúc còn nhỏ, tôi nằm trên giường, mẹ tôi vừa dỗ tôi ngủ vừa hát bài này.
“Ánh trăng ơi ánh trăng đến đây ca hát, a y a y đã tới dòng sông rồi, trên sông không có gió tạo không được sóng, cá chép bơi lội ngược dòng... Hạt dẻ nở hoa kết thành hình tổ chim, hoa tiêu nở rất nhiều hoa, a y a y ăn hạt dẻ, ngòn ngọt ngọt đến tận trong lòng.”
Ở Đại Lương Sơn, bầu trời nhất định xanh thật là xanh, nơi đó có dãy núi hùng tráng, sông Trường Giang chảy. Cả đời mẹ không được trở về Lương Sơn, sông ngòi hùng mỹ đó có còn thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của bà không?
Người đàn ông kia dẫn mẹ mờ mịt ra khỏi Đại Lương Sơn, cuối cùng lại bỏ quên bà ở nơi ồn ào thế tục này, bà còn thương nhớ ông ta không?
Trên đời này, chỉ có tôi là còn nhớ đến bà. Nhớ rõ sinh mệnh không ngắn không dài của bà, nhớ rõ bà đã ở nơi này lăn lộn trong thời cuộc tối đen hỗn loạn, không thể trở lại làm một đóa Bạch Liên. Nhớ rõ khổ sở của bà, nhớ rõ nước mắt của bà, nhớ rõ nụ cười của bà.
Nhớ rõ lúc bà chết, đứa con gái duy nhất cũng không thể ở cạnh bên bà.
/65
|