Edit: Chianti.
Học sinh trong lớp hai người đều như đang rơi vào trong sương mù, căn bản không có ai nghĩ tới chuyện đụng vào chốt mở trên tường ở phía sau.
Đã có người lấy đèn học bình thường ra chiếu sáng, còn có người xông ra kiểm tra tình hình của phòng học bên cạnh. Dù sao nếu thật sự bị cúp điện, không có lý nào mà chỉ có mỗi mình lớp bọn họ là hét lên giữa cả khối, huống hồ khối mười hai ở đối diện đèn điện vẫn sáng một vùng.
Ngược lại có mấy hàng ngồi phía sau, có thể thấy được có mấy người đang đứng phía sau Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý với khoảng cách mà người sáng suốt đều có thể hiểu, nghĩ cũng biết nói không chừng đang làm chuyện gì đó. Nhưng cũng không có một ai dám ngẩng đầu lên nhìn.
Nếu vô tình nhìn thấy cái gì đó không nên thấy, không biết bọn họ có thể bị giết người diệt khẩu không nhỉ.
Trì Ý dựa lưng vào cửa phía sau, có một bàn tay ấm ám đặt trên lưng cô, cản lưng cô lại, tránh tiếp xúc trực tiếp với cánh cửa lạnh băng.
Cô không nghĩ Tiếu Chỉ Hàn còn có thể thể hiện sự cẩn thận tỉ mỉ đến mức này, trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chờ tới lúc hai chân của Trì Ý đặt về chỗ cũ, đồng thời rút hai tay lại, Tiếu Chỉ Hàn không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm với ánh mắt quan sát, tìm tòi.
Khóe miệng nhếch lên với một độ cong không lớn, có vẻ cười mà như không cười.
Trì Ý cảm thấy có chút chột dạ khi bị anh nhìn như thế, nhưng vẫn duy trì tư thế đối diện với anh, thể hiện bản thân không hề chột dạ tí nào.
Định so sánh xem mắt ai mở được to hơn sao.
Để so sánh xem người nào chịu không được mà rời mắt đi trước.
Trì Ý cảm thấy dù có bất chấp tất cả thì cô cũng không thể thua, nhịn không được thẳng lưng, mặt không đổi sắc, trợn to hai mắt nhìn Tiếu Chỉ Hàn, giống như muốn nhìn chằm chằm cho tới khi trên người anh bị đục thành mấy cái lỗ.
Một giây kế tiếp, bởi vì nhìn quá lâu nên hai mắt của cô không thể khống chế được trợn tròn.
Trong lòng Tiếu Chỉ Hàn cười khẽ thành tiếng, giơ tay lên níu hai tay Trì Ý gác lên đầu đặt trên cửa, cúi người xuống ép sát vào cô.
Đầu gối mạnh mẽ tách hai chân cô ra,chen vào, ôm cả người cô vào trong lòng ép vào giữa lồng ngực mình và vãn cửa.
Cái trân đụng vào trán của cô, mũi hai người cũng chạm vào nhau, rũ mắt nói chuyện với cô, giọng nói hơi khàn, trong đó còn mang theo ý cười, "Cậu đồng ý sao?"
"Tớ…"
Trì Ý vừa mới nói một lời, Tiếu Chỉ Hàn đã nâng cằm cô lên, bao trùm lên toàn bộ bờ môi của Trì Ý.
Hôn một cái vào vị trí khóe môi, rồi nhanh chóng tách hai cánh môi ra.
Tuy nhiên lúc trong lòng nhớ tới câu trả lời của Trì Ý, Tiếu Chỉ Hàn vừa mới chạm vào đã ngay lập tức rời khỏi, thậm chí đã chưa hề duỗi đầu lưỡi.
Vừa rồi trong nháy mắt Trì Ý mở miệng, trong lòng anh bỗng dâng lên cảm giác khẩn trương hiếm thấy, lúc này mới dán người lên mà không chút suy nghĩ.
Chờ tới khi kịp phản ứng lại, anh bỗng cảm thấy có hơi lo lắng liệu Trì Ý có hiểu lầm anh nên tức giận, trực tiếp phế luôn anh. Nếu đến lúc đó, dù anh có muốn chống cự cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Tiếu Chỉ Hàn nghĩ vậy, liếc mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt ngơ ngác của Trì Ý, trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy trên mặt cô có nhiều cảm xúc giống như vậy, chỉ duy nhất không xuất hiện sự tức giận.
Trì Ý thấy vẻ mặt của Tiếu Chỉ Hàn rõ ràng đã thả lỏng hơn nhiều, bỗng cảm thấy có chút không đành lòng mở miệng để nói tiếp, thế nhưng những lời này lại nhất thiết phải nói ra.
"Tiếu Chỉ Hàn," Cô nhìn thẳng vào mắt anh, có chút khó xử, "Cậu cũng biết chúng ta mới chỉ học lớp mười một, trường học quản lý chuyện yêu sớm rất nghiêm."
Nghe xong mấy lời này, ý cười trên khóe môi Tiếu Chỉ Hàn cũng bị thu lại không ít, thuận miệng trả lời lại, "Vậy thì chúng ta có thể đi ngược chiều gió mà."
Trên mặt anh nhìn thì có vẻ không hề để ý, thế nhưng trong lòng đã hỗn loạn gấp trăm lần, hận không thể trực tiếp hôn Trì Ý ngay lập tức để khiến cô đổi lời đồng ý.
Mặc dù chọc Trì Ý tức giận thì có khả năng sẽ bị đánh, anh không muốn cùng Trì Ý đánh nhau, nói không chừng bản thân vì luyến tiếc ở trước mặt Trì Ý mà bị đánh chết cũng nên.
Nếu sớm biết ngay từ đầu kết quả sẽ thành như thế này, Tiếu Chỉ Hàn không biết chính mình có thể đợi hơn một tuần như thế không nữa.
Hẳn là vẫn sẽ đợi.
Vì một câu trả lời, lo lắng, khẩn trương, cầu nguyện, hy vọng… bao nhiêu cảm xúc xuất hiện đều chỉ liên quan đến một người duy nhất.
Để có thể trải nghiệm nhiều cảm xúc như thế chắc có lẽ không có lần thứ hai.
Mấy ngày nay được ở chung với Trì Ý, anh cảm thấy vô cùng vui sướng, thậm chí còn có cảm giác giống như một đôi yêu nhau đang ở chung.
Bao gồm cả lúc Trì Ý hôn anh, tấm lòng của anh thiếu chút nữa là bật ra khỏi miệng, bỗng có cảm giác không chân thực chút nào, giống như bản thân đang dẫm chân trên mây vậy.
“Mấy lời tớ nói lúc trước ở phòng giáo viên có một phần là thật sự,” Cô yên lạnh nhìn anh, “Giai đoạn hiện tại tớ sẽ không yêu đương với cậu.”
Mi tâm Tiếu Chỉ Hàn nhảy lên, lại nghe thấy cô tiếp tục mở miệng, “Cậu học tập cho tốt, nếu sau khi thi vào trường đại học xong, cậu vẫn còn thích tớ như cậu nói,” cô ngừng lại, có vẻ hơi ngượng vì mình chủ động, nhưng vẫn chống lại ánh mắt nóng rực của Tiếu Chỉ Hàn, mở miệng nói, “Tớ sẽ cùng cậu hẹn hò.”
Biết rõ có lẽ Tiếu Chỉ Hàn chưa từng bị ai cự tuyệt, huống hồ anh còn chịu đợi qua một tuần, Trì Ý có hơi không đành lòng.
Cô cảm thấy mình nên nói vài lời an ủi Tiếu Chỉ Hàn một chút, cho anh một viên tình cảm của thiếu nam.
“Dù sao, tớ cũng rất thích cậu.”
Trì Ý nói xong, hít sâu một hơi, đẩy Tiếu Chỉ Hàn nay đã hóa đá ra, một tiếng “bộp” vang lên, đèn đã được mở.
Cô xoay người liếc mắt nhìn Tiếu Chỉ Hàn, sau đó nhấc chân trở về chỗ ngồi của mình.
Trong nháy mắt ánh sáng trở lại, không ít người nhìn về phía ngọn nguồn của âm thanh ở phía sau lớp.
Ngay lập tức nhìn thấy Tiếu Chỉ Hàn đứng đưa lưng về phía bọn họ, chẳng khác gì một bức tượng đá, sau đó đột nhiên bả vai run lên vài cái, một tràng cười phát ra.
Không ít người hai mặt nhìn nhau, bỗng không hiểu vì sao Tiếu Chỉ Hàn lại có hành động kì quái như thế.
Trước không nói đến chuyện đèn này, một hồi lại tối, một hồi lại sáng, có cảm giác có quỷ trong phòng.
Còn có Tiếu Lão Đại này nữa, anh đứng quay lưng về phía bọn họ, vẫn không nhúc nhích gì, vừa đứng vừa cười, có mấy nữ sinh nhát gan đều chìa chân ra, rất sợ đợi đến khi Tiếu Chỉ Hàn quay đầu lại, không phải là gương mặt đẹp trai như ngày thường mà là một khuôn mặt yêu quái hiện ra với cảnh thất khiếu chảy máy, giương nanh múa vuốt cắn người một cái, bản thân còn có thể chạy trốn sớm một chút.
Trì Ý ngồi tại chỗ một hồi, trái tim cô cũng đập vô cùng nhanh, căn bản không chú ý tới Tiếu Chỉ Hàn.
Nụ hôn đầu tiên vừa cho đi, thoáng cái đã chẳng còn.
Đều do Tiếu Chỉ Hàn, Trì Ý nghĩ, cô chỉ hôn khóe môi của anh, ai ngờ anh lại phản ứng lớn như thế, đè cả người lên.
Vốn dĩ cô không hề muốn nói chuyện vui vẻ với Tiếu Chỉ Hàn sớm như thế.
Ai biết thần xui quỷ khiến, thoáng một cái cả người đã lên rồi.
Thậm chí hiện tại Trì Ý còn cảm thấy hoảng hốt vì không biết là Tiếu Chỉ Hàn chiếm tiện nghi của mình hay là cô đã chiếm tiện nghi của Tiếu Chỉ Hàn nữa.
Thôi được rồi, hôn cũng đã hôn, sau này lại không ở cùng nhau, có vẻ không có nhân tính cho lắm.
Ra ngoài đường mà trên đầu treo cái danh hai chữ "Tra nữ", còn phải viết hai hồng tự trên mặt, khiến người ta thấy cô tránh còn không kịp.
"Nhìn cái loại con gái này đi, hôn người ta xong rồi không phụ trách…"
"Đàn ông con trai ra ngoài nên chú ý, tránh gặp được loại phụ nữ rút môi vô tình giống như thế này…"
Trì Ý bị những suy nghĩ trong não mình dọa cho cả khóe miệng co rút.
Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng cười không thể ngừng của Tiếu Chỉ Hàn, bỗng cảm thấy một lời khó nói hết.
Cô giơ tay đỡ trán, thở dài một hơi rồi đứng lên.
Tốt xấu gì cũng là bạn cùng bàn, có khả năng sau này trở thành bạn trai của mình, cuối cùng cũng không thể để anh ngốc nghếch đến mức mất cả mặt ngay trước mặt cả lớp được.
Nói không chừng nếu anh đặt một cái chén xin cơm nhỏ ngay trước mặt mình chắc sẽ có người kêu lên "Ở đây có bệnh nhân tâm thần, mọi người mau tới xem đi." Sau đó có vài người nói câu đáng thương quá, đầu óc không bình thường, một bên thì ném vào đồng tiền xu vào người Tiếu Chỉ Hàn.
Giống như mấy đồng xu này đủ để Tiếu Chỉ Hàn đi tới bệnh viện, hoặc có khi đủ để đi đổi một bộ não khác.
Trì Ý đi qua kéo Tiếu Chỉ Hàn trở về dưới con mắt tò mò nhìn chăm chú của không ít người trong lớp.
Anh cong cong khóe miệng, vẫn đang cười. Chỉ khác mỗi chỗ ban đầu là cười với ván cửa, còn giờ anh đang cười với Trì Ý.
"Đừng cười." Mặt Trì Ý giống như bị thiêu đốt đến mức nóng bừng bừng, giả làm vẻ mặt hung dữ, mở miệng nói.
Cười cười cười, cô đang cảm thấy Tiếu Chỉ Hàn đây là cười hành động của cô hoặc là đang cười lời nói của cô.
Nói.
"Được được, tớ không cười nữa." Tiếu Chỉ Hàn nâng tay giả bộ muốn đầu hàng Trì Ý, giọng nói khàn khàn, tựa như đang trêu chọc bản thân, trong lúc vô ý mở miệng, "Cậu nói xem vì sao tớ có thể thích cậu như thế chứ."
Trì Ý không trả lời.
Tiếu Chỉ Hàn khiến cho mặt cô đỏ lựng nóng bừng bừng, có cảm giác giờ cô nói thêm một lời nào nữa cũng sai.
Thầy cô giáo tổ ngữ văn của khối mười một vừa mở họp xong, Trần Kim Thủy và Trần Phát Chi đi cùng lớp trưởng trở lại lớp để xem xét.
Lớp trưởng nói rằng lớp mình đột nhiên bị cúp điện, nhưng mấy lớp bên cạnh đều vẫn có điện, có thể là mạch điện trong lớp bị chập rồi, vậy nên Trần Kim Thủy mới vội vã qua đây để xem, ai ngờ lúc tới lại thấy cả lớp vẫn sáng trưng, học sinh ngồi trong lớp nếu không phải đang cúi đầu làm bài tập thì đang cùng nhau thảo luận vấn đề. Ngay cả đứa lúc nào cũng thích ăn chơi như Tiếu Chỉ Hàn cũng ngoan ngoãn ngồi một chỗ, cầm bút tô tô vẽ vẽ.
Trần Kim Thủy vô cùng vừa lòng.
Lúc làm bài mà khuôn mặt vẫn mỉm cười, đứa nhỏ này nhất định lúc làm bài đã tìm ra giác rồi, làm bài mà cũng giống như đang yêu đương vậy.
Thầy muốn nói với anh, yêu đương thì có gì hay chứ, không bằng nói chuyện yêu đương với học tập, thành tích học tập còn có thể báo đáp bạn.
Chỉ duy nhất nhìn Trì Ý có hơi kì quái, thầy nhớ rõ Trì Ý đâu có dùng tay trái viết chữ đâu, cũng không biết tay phải chạy đi đâu mất rồi.
Chắc là người thông minh thì cả hai tay đều thuận, có thể sử dụng một cách tự nhiên, cả hai bán cầu não đều hoạt động một cách linh hoạt.
Thầy ấy căn bản không hề nghĩ tớ chuyện có học sinh đùa giai, chỉ cho rằng mạch điện của lớp có vấn đề nhất thời, hiện tại đã khôi phục rồi, dặn lớp trưởng lát nữa tìm thầy chủ nhiệm nói một tiếng, tìm phó hiệu trưởng trường qua, khích lệ học sinh lớp hai mươi một chút, sau đó mới lắc người rời đi.
Trần Kim Thủy không nhìn thấy, ở phía dưới ngăn bàn, Tiếu Chỉ Hàn nắm chặt tay phải của Trì Ý, đặt trên đùi của mình.
Quần áo mỏng manh, hơi ấm truyền ra, Trì Ý rụt rụt tay.
Tiếu Chỉ Hàn trực tiếp cạy mấy ngón tay đang cuộn tròn của cô ra, đan mười ngón tay vào nhau thật chặt.
Trì Ý không ngờ da mặt Tiếu Chỉ Hàn lại dày đến thế.
Cô nói nếu sau khi thi đại học không có gì thay đổi, anh lại lập tức nói với cô một câu sau, lại bá đạo đoạt bút của cô ném lên trên bàn, trực tiếp nắm tay cô.
Nhận ra Trì Ý đang giãy giụa, Tiếu Chỉ Hàn quay đầu nhìn cô.
"Tối nay thôi," anh dừng lại một chút, "Xem như bồi thường cho chuyện cậu hôn tớ."
Trì Ý dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn anh.
Mặt Tiếu Chỉ Hàn còn có thể mỏng hơn được chút nữa không.
Dáp án là không thể.
Sau khi nói xong mấy lời này, anh cực kì yên tâm thoải mái nắm lấy tay của Trì Ý.
Giống như người hôn Trì Ý lúc sau này không phải là anh vậy.
Tiếu Chỉ Hàn nói nắm một tối đúng thật là nắm nguyên một tối. Bởi vì nắm quá lâu, giữa hai tay xuất hiện mồ hôi, anh cảm thấy mình cực kì săn sóc, đổi tay nắm, sau khi dùng khăn tay lau sạch cho cả hai người, lại tiếp tục nắm lấy tay phải của Trì Ý.
Mãi cho tới khi tan học của giờ tự học buổi tối, anh mới buông tay của Trì Ý ra.
Buổi tối, Trì Ý nằm trên giường sắt của trường học, thuận tay lướt qua vòng bạn bè.
Thấy một ca khúc mới được chia sẻ.
Dường như mới chỉ vang lên một vài giây, đã có người bình luận và khen ngợi.
Trì Ý cảm thấy hơi bực mình.
Xã giao cá nhân của cô hẹp, trước nay chỉ thường liên lạc với một vài người, đa phần chỉ có một vài người quen biết, hơn nữa bình thường cô cũng không thích đổi mới vòng bạn bè.
Vừa mở ra nhìn, hai tin mới đều là của Tiếu Chỉ Hàn.
Tiếu Chỉ Hàn: Tiên nữ tốt bụng, tớ biết rồi.
Vẻ mặt Trì Ý mơ màng, gửi lại cho anh ba dấu hỏi liên tiếp, rồi nói, “Không đúng, cậu thì biết cái gì?”
“Hiện tại cậu thật ngọt ngào đấy.”
Cô nhìn thoáng qua tên bài hát, không nói chuyện nữa.
Quả nhiên không thể nói chuyện với một tên ngốc bị thiểu năng trí tuệ.
Thấy Trì Ý tiếp tục không trả lời anh, Tiếu Chỉ Hàn gửi tin nhắn thoại tới, Trì Ý áp tai vào loa điện thoại, ấn để tin nhắn phát ra.
“Tuy rằng hiện tại tớ chưa ăn được, nhưng vẫn cảm giác được vị ngọt ngào của cậu.”
Giọng nói của anh hơi trầm, lọc qua ống nghe của điện thoại, kết hợp với lời nói này, khiến người ta khó mà không rung động.
Trì Ý đỏ mặt.
Cô nhịn không được gửi lại cho anh nhãn gián ngã chết.
Biết được cảm giác của cậu thật là mất mặt quá.jpg
Tiếu Chỉ Hàn trả lời lại nhanh hơn.
Đối phương từ chối tiếp nhận tin nhắn của bạn, đồng thời lột sạch quần áo của bạn rồi đè bạn trên giường.jpg
Thần kinh.
Trì Ý mắng một câu, liên tiếp gửi vài nhãn dán cho anh.
To gan, anh là một tên thái giám thôi mà cũng dám chơi gái.jpg
Heo nái nhà tôi mang thai có phải do anh làm hay không.jpg
Ngửa mặt nhìn lên khuyết thiếu niên,jpg
Tới đây ăn chút phân rồi yên tĩnh một chút.jpg
Sau đó là một đống phân màu nâu, còn có tay nhỏ chân nhỏ, rồi lại bức tranh có vẻ mặt xấu hổ, phần trên viết chữ, “Cậu… Cậu muốn ăn người ta sao… Người ta còn chưa kịp chuẩn bị cho tốt nữa.”
“Không nhìn ra đấy Trì Ý, hóa ra nội tâm cậu lại nóng bỏng như thế, nhãn dán cũng phòng phú đến vậy.
Tiếu Chỉ Hàn cũng không tức giận, Trì Ý nghe thấy giọng nói của anh, dường như cũng mang theo ý cười.
Cô sờ sờ khuôn mặt hơi hơi nóng của mình, gõ chữ, “Tớ không nói chuyện với cậu nữa, tớ muốn đi ngủ rồi.”
Tiếu Chỉ Hàn: Ngủ đi, ngày mai gặp.
Trì Ý nhìn chằm chằm lời này vài giây.
Rõ ràng có nhiều ngày mai như thế, chắc bởi vì do anh nói mà hình như hai chữ ngày mai này lại trở nên không giống mọi khi.
Tự dưng bỗng nhiều hơn một cảm giác mong đợi.
Cô thậm chí còn có chút hối hận, có phải là không nên nói rằng phải đợi cho đến khi thi xong đại học không nhỉ.
Mà nếu cô không nói như thế, căn bản cô cũng không biết mình có thể không bị chuyện yêu đương ảnh hưởng hay không nữa.
Trường học mơ ước đã nhiều năm, Trì Ý căn bản không cho phép những sai lầm khác xuất hiện ở giữa.
Bản thân Tiếu Chỉ Hàn xuất hiện đã là một chuyện ngoài ý muốn.
Trì Ý thở dài, thả cái màn màu đen xuống, trong lòng lặng lẽ cho phép một ý nguyện.
Học sinh trong lớp hai người đều như đang rơi vào trong sương mù, căn bản không có ai nghĩ tới chuyện đụng vào chốt mở trên tường ở phía sau.
Đã có người lấy đèn học bình thường ra chiếu sáng, còn có người xông ra kiểm tra tình hình của phòng học bên cạnh. Dù sao nếu thật sự bị cúp điện, không có lý nào mà chỉ có mỗi mình lớp bọn họ là hét lên giữa cả khối, huống hồ khối mười hai ở đối diện đèn điện vẫn sáng một vùng.
Ngược lại có mấy hàng ngồi phía sau, có thể thấy được có mấy người đang đứng phía sau Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý với khoảng cách mà người sáng suốt đều có thể hiểu, nghĩ cũng biết nói không chừng đang làm chuyện gì đó. Nhưng cũng không có một ai dám ngẩng đầu lên nhìn.
Nếu vô tình nhìn thấy cái gì đó không nên thấy, không biết bọn họ có thể bị giết người diệt khẩu không nhỉ.
Trì Ý dựa lưng vào cửa phía sau, có một bàn tay ấm ám đặt trên lưng cô, cản lưng cô lại, tránh tiếp xúc trực tiếp với cánh cửa lạnh băng.
Cô không nghĩ Tiếu Chỉ Hàn còn có thể thể hiện sự cẩn thận tỉ mỉ đến mức này, trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chờ tới lúc hai chân của Trì Ý đặt về chỗ cũ, đồng thời rút hai tay lại, Tiếu Chỉ Hàn không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm với ánh mắt quan sát, tìm tòi.
Khóe miệng nhếch lên với một độ cong không lớn, có vẻ cười mà như không cười.
Trì Ý cảm thấy có chút chột dạ khi bị anh nhìn như thế, nhưng vẫn duy trì tư thế đối diện với anh, thể hiện bản thân không hề chột dạ tí nào.
Định so sánh xem mắt ai mở được to hơn sao.
Để so sánh xem người nào chịu không được mà rời mắt đi trước.
Trì Ý cảm thấy dù có bất chấp tất cả thì cô cũng không thể thua, nhịn không được thẳng lưng, mặt không đổi sắc, trợn to hai mắt nhìn Tiếu Chỉ Hàn, giống như muốn nhìn chằm chằm cho tới khi trên người anh bị đục thành mấy cái lỗ.
Một giây kế tiếp, bởi vì nhìn quá lâu nên hai mắt của cô không thể khống chế được trợn tròn.
Trong lòng Tiếu Chỉ Hàn cười khẽ thành tiếng, giơ tay lên níu hai tay Trì Ý gác lên đầu đặt trên cửa, cúi người xuống ép sát vào cô.
Đầu gối mạnh mẽ tách hai chân cô ra,chen vào, ôm cả người cô vào trong lòng ép vào giữa lồng ngực mình và vãn cửa.
Cái trân đụng vào trán của cô, mũi hai người cũng chạm vào nhau, rũ mắt nói chuyện với cô, giọng nói hơi khàn, trong đó còn mang theo ý cười, "Cậu đồng ý sao?"
"Tớ…"
Trì Ý vừa mới nói một lời, Tiếu Chỉ Hàn đã nâng cằm cô lên, bao trùm lên toàn bộ bờ môi của Trì Ý.
Hôn một cái vào vị trí khóe môi, rồi nhanh chóng tách hai cánh môi ra.
Tuy nhiên lúc trong lòng nhớ tới câu trả lời của Trì Ý, Tiếu Chỉ Hàn vừa mới chạm vào đã ngay lập tức rời khỏi, thậm chí đã chưa hề duỗi đầu lưỡi.
Vừa rồi trong nháy mắt Trì Ý mở miệng, trong lòng anh bỗng dâng lên cảm giác khẩn trương hiếm thấy, lúc này mới dán người lên mà không chút suy nghĩ.
Chờ tới khi kịp phản ứng lại, anh bỗng cảm thấy có hơi lo lắng liệu Trì Ý có hiểu lầm anh nên tức giận, trực tiếp phế luôn anh. Nếu đến lúc đó, dù anh có muốn chống cự cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Tiếu Chỉ Hàn nghĩ vậy, liếc mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt ngơ ngác của Trì Ý, trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy trên mặt cô có nhiều cảm xúc giống như vậy, chỉ duy nhất không xuất hiện sự tức giận.
Trì Ý thấy vẻ mặt của Tiếu Chỉ Hàn rõ ràng đã thả lỏng hơn nhiều, bỗng cảm thấy có chút không đành lòng mở miệng để nói tiếp, thế nhưng những lời này lại nhất thiết phải nói ra.
"Tiếu Chỉ Hàn," Cô nhìn thẳng vào mắt anh, có chút khó xử, "Cậu cũng biết chúng ta mới chỉ học lớp mười một, trường học quản lý chuyện yêu sớm rất nghiêm."
Nghe xong mấy lời này, ý cười trên khóe môi Tiếu Chỉ Hàn cũng bị thu lại không ít, thuận miệng trả lời lại, "Vậy thì chúng ta có thể đi ngược chiều gió mà."
Trên mặt anh nhìn thì có vẻ không hề để ý, thế nhưng trong lòng đã hỗn loạn gấp trăm lần, hận không thể trực tiếp hôn Trì Ý ngay lập tức để khiến cô đổi lời đồng ý.
Mặc dù chọc Trì Ý tức giận thì có khả năng sẽ bị đánh, anh không muốn cùng Trì Ý đánh nhau, nói không chừng bản thân vì luyến tiếc ở trước mặt Trì Ý mà bị đánh chết cũng nên.
Nếu sớm biết ngay từ đầu kết quả sẽ thành như thế này, Tiếu Chỉ Hàn không biết chính mình có thể đợi hơn một tuần như thế không nữa.
Hẳn là vẫn sẽ đợi.
Vì một câu trả lời, lo lắng, khẩn trương, cầu nguyện, hy vọng… bao nhiêu cảm xúc xuất hiện đều chỉ liên quan đến một người duy nhất.
Để có thể trải nghiệm nhiều cảm xúc như thế chắc có lẽ không có lần thứ hai.
Mấy ngày nay được ở chung với Trì Ý, anh cảm thấy vô cùng vui sướng, thậm chí còn có cảm giác giống như một đôi yêu nhau đang ở chung.
Bao gồm cả lúc Trì Ý hôn anh, tấm lòng của anh thiếu chút nữa là bật ra khỏi miệng, bỗng có cảm giác không chân thực chút nào, giống như bản thân đang dẫm chân trên mây vậy.
“Mấy lời tớ nói lúc trước ở phòng giáo viên có một phần là thật sự,” Cô yên lạnh nhìn anh, “Giai đoạn hiện tại tớ sẽ không yêu đương với cậu.”
Mi tâm Tiếu Chỉ Hàn nhảy lên, lại nghe thấy cô tiếp tục mở miệng, “Cậu học tập cho tốt, nếu sau khi thi vào trường đại học xong, cậu vẫn còn thích tớ như cậu nói,” cô ngừng lại, có vẻ hơi ngượng vì mình chủ động, nhưng vẫn chống lại ánh mắt nóng rực của Tiếu Chỉ Hàn, mở miệng nói, “Tớ sẽ cùng cậu hẹn hò.”
Biết rõ có lẽ Tiếu Chỉ Hàn chưa từng bị ai cự tuyệt, huống hồ anh còn chịu đợi qua một tuần, Trì Ý có hơi không đành lòng.
Cô cảm thấy mình nên nói vài lời an ủi Tiếu Chỉ Hàn một chút, cho anh một viên tình cảm của thiếu nam.
“Dù sao, tớ cũng rất thích cậu.”
Trì Ý nói xong, hít sâu một hơi, đẩy Tiếu Chỉ Hàn nay đã hóa đá ra, một tiếng “bộp” vang lên, đèn đã được mở.
Cô xoay người liếc mắt nhìn Tiếu Chỉ Hàn, sau đó nhấc chân trở về chỗ ngồi của mình.
Trong nháy mắt ánh sáng trở lại, không ít người nhìn về phía ngọn nguồn của âm thanh ở phía sau lớp.
Ngay lập tức nhìn thấy Tiếu Chỉ Hàn đứng đưa lưng về phía bọn họ, chẳng khác gì một bức tượng đá, sau đó đột nhiên bả vai run lên vài cái, một tràng cười phát ra.
Không ít người hai mặt nhìn nhau, bỗng không hiểu vì sao Tiếu Chỉ Hàn lại có hành động kì quái như thế.
Trước không nói đến chuyện đèn này, một hồi lại tối, một hồi lại sáng, có cảm giác có quỷ trong phòng.
Còn có Tiếu Lão Đại này nữa, anh đứng quay lưng về phía bọn họ, vẫn không nhúc nhích gì, vừa đứng vừa cười, có mấy nữ sinh nhát gan đều chìa chân ra, rất sợ đợi đến khi Tiếu Chỉ Hàn quay đầu lại, không phải là gương mặt đẹp trai như ngày thường mà là một khuôn mặt yêu quái hiện ra với cảnh thất khiếu chảy máy, giương nanh múa vuốt cắn người một cái, bản thân còn có thể chạy trốn sớm một chút.
Trì Ý ngồi tại chỗ một hồi, trái tim cô cũng đập vô cùng nhanh, căn bản không chú ý tới Tiếu Chỉ Hàn.
Nụ hôn đầu tiên vừa cho đi, thoáng cái đã chẳng còn.
Đều do Tiếu Chỉ Hàn, Trì Ý nghĩ, cô chỉ hôn khóe môi của anh, ai ngờ anh lại phản ứng lớn như thế, đè cả người lên.
Vốn dĩ cô không hề muốn nói chuyện vui vẻ với Tiếu Chỉ Hàn sớm như thế.
Ai biết thần xui quỷ khiến, thoáng một cái cả người đã lên rồi.
Thậm chí hiện tại Trì Ý còn cảm thấy hoảng hốt vì không biết là Tiếu Chỉ Hàn chiếm tiện nghi của mình hay là cô đã chiếm tiện nghi của Tiếu Chỉ Hàn nữa.
Thôi được rồi, hôn cũng đã hôn, sau này lại không ở cùng nhau, có vẻ không có nhân tính cho lắm.
Ra ngoài đường mà trên đầu treo cái danh hai chữ "Tra nữ", còn phải viết hai hồng tự trên mặt, khiến người ta thấy cô tránh còn không kịp.
"Nhìn cái loại con gái này đi, hôn người ta xong rồi không phụ trách…"
"Đàn ông con trai ra ngoài nên chú ý, tránh gặp được loại phụ nữ rút môi vô tình giống như thế này…"
Trì Ý bị những suy nghĩ trong não mình dọa cho cả khóe miệng co rút.
Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng cười không thể ngừng của Tiếu Chỉ Hàn, bỗng cảm thấy một lời khó nói hết.
Cô giơ tay đỡ trán, thở dài một hơi rồi đứng lên.
Tốt xấu gì cũng là bạn cùng bàn, có khả năng sau này trở thành bạn trai của mình, cuối cùng cũng không thể để anh ngốc nghếch đến mức mất cả mặt ngay trước mặt cả lớp được.
Nói không chừng nếu anh đặt một cái chén xin cơm nhỏ ngay trước mặt mình chắc sẽ có người kêu lên "Ở đây có bệnh nhân tâm thần, mọi người mau tới xem đi." Sau đó có vài người nói câu đáng thương quá, đầu óc không bình thường, một bên thì ném vào đồng tiền xu vào người Tiếu Chỉ Hàn.
Giống như mấy đồng xu này đủ để Tiếu Chỉ Hàn đi tới bệnh viện, hoặc có khi đủ để đi đổi một bộ não khác.
Trì Ý đi qua kéo Tiếu Chỉ Hàn trở về dưới con mắt tò mò nhìn chăm chú của không ít người trong lớp.
Anh cong cong khóe miệng, vẫn đang cười. Chỉ khác mỗi chỗ ban đầu là cười với ván cửa, còn giờ anh đang cười với Trì Ý.
"Đừng cười." Mặt Trì Ý giống như bị thiêu đốt đến mức nóng bừng bừng, giả làm vẻ mặt hung dữ, mở miệng nói.
Cười cười cười, cô đang cảm thấy Tiếu Chỉ Hàn đây là cười hành động của cô hoặc là đang cười lời nói của cô.
Nói.
"Được được, tớ không cười nữa." Tiếu Chỉ Hàn nâng tay giả bộ muốn đầu hàng Trì Ý, giọng nói khàn khàn, tựa như đang trêu chọc bản thân, trong lúc vô ý mở miệng, "Cậu nói xem vì sao tớ có thể thích cậu như thế chứ."
Trì Ý không trả lời.
Tiếu Chỉ Hàn khiến cho mặt cô đỏ lựng nóng bừng bừng, có cảm giác giờ cô nói thêm một lời nào nữa cũng sai.
Thầy cô giáo tổ ngữ văn của khối mười một vừa mở họp xong, Trần Kim Thủy và Trần Phát Chi đi cùng lớp trưởng trở lại lớp để xem xét.
Lớp trưởng nói rằng lớp mình đột nhiên bị cúp điện, nhưng mấy lớp bên cạnh đều vẫn có điện, có thể là mạch điện trong lớp bị chập rồi, vậy nên Trần Kim Thủy mới vội vã qua đây để xem, ai ngờ lúc tới lại thấy cả lớp vẫn sáng trưng, học sinh ngồi trong lớp nếu không phải đang cúi đầu làm bài tập thì đang cùng nhau thảo luận vấn đề. Ngay cả đứa lúc nào cũng thích ăn chơi như Tiếu Chỉ Hàn cũng ngoan ngoãn ngồi một chỗ, cầm bút tô tô vẽ vẽ.
Trần Kim Thủy vô cùng vừa lòng.
Lúc làm bài mà khuôn mặt vẫn mỉm cười, đứa nhỏ này nhất định lúc làm bài đã tìm ra giác rồi, làm bài mà cũng giống như đang yêu đương vậy.
Thầy muốn nói với anh, yêu đương thì có gì hay chứ, không bằng nói chuyện yêu đương với học tập, thành tích học tập còn có thể báo đáp bạn.
Chỉ duy nhất nhìn Trì Ý có hơi kì quái, thầy nhớ rõ Trì Ý đâu có dùng tay trái viết chữ đâu, cũng không biết tay phải chạy đi đâu mất rồi.
Chắc là người thông minh thì cả hai tay đều thuận, có thể sử dụng một cách tự nhiên, cả hai bán cầu não đều hoạt động một cách linh hoạt.
Thầy ấy căn bản không hề nghĩ tớ chuyện có học sinh đùa giai, chỉ cho rằng mạch điện của lớp có vấn đề nhất thời, hiện tại đã khôi phục rồi, dặn lớp trưởng lát nữa tìm thầy chủ nhiệm nói một tiếng, tìm phó hiệu trưởng trường qua, khích lệ học sinh lớp hai mươi một chút, sau đó mới lắc người rời đi.
Trần Kim Thủy không nhìn thấy, ở phía dưới ngăn bàn, Tiếu Chỉ Hàn nắm chặt tay phải của Trì Ý, đặt trên đùi của mình.
Quần áo mỏng manh, hơi ấm truyền ra, Trì Ý rụt rụt tay.
Tiếu Chỉ Hàn trực tiếp cạy mấy ngón tay đang cuộn tròn của cô ra, đan mười ngón tay vào nhau thật chặt.
Trì Ý không ngờ da mặt Tiếu Chỉ Hàn lại dày đến thế.
Cô nói nếu sau khi thi đại học không có gì thay đổi, anh lại lập tức nói với cô một câu sau, lại bá đạo đoạt bút của cô ném lên trên bàn, trực tiếp nắm tay cô.
Nhận ra Trì Ý đang giãy giụa, Tiếu Chỉ Hàn quay đầu nhìn cô.
"Tối nay thôi," anh dừng lại một chút, "Xem như bồi thường cho chuyện cậu hôn tớ."
Trì Ý dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn anh.
Mặt Tiếu Chỉ Hàn còn có thể mỏng hơn được chút nữa không.
Dáp án là không thể.
Sau khi nói xong mấy lời này, anh cực kì yên tâm thoải mái nắm lấy tay của Trì Ý.
Giống như người hôn Trì Ý lúc sau này không phải là anh vậy.
Tiếu Chỉ Hàn nói nắm một tối đúng thật là nắm nguyên một tối. Bởi vì nắm quá lâu, giữa hai tay xuất hiện mồ hôi, anh cảm thấy mình cực kì săn sóc, đổi tay nắm, sau khi dùng khăn tay lau sạch cho cả hai người, lại tiếp tục nắm lấy tay phải của Trì Ý.
Mãi cho tới khi tan học của giờ tự học buổi tối, anh mới buông tay của Trì Ý ra.
Buổi tối, Trì Ý nằm trên giường sắt của trường học, thuận tay lướt qua vòng bạn bè.
Thấy một ca khúc mới được chia sẻ.
Dường như mới chỉ vang lên một vài giây, đã có người bình luận và khen ngợi.
Trì Ý cảm thấy hơi bực mình.
Xã giao cá nhân của cô hẹp, trước nay chỉ thường liên lạc với một vài người, đa phần chỉ có một vài người quen biết, hơn nữa bình thường cô cũng không thích đổi mới vòng bạn bè.
Vừa mở ra nhìn, hai tin mới đều là của Tiếu Chỉ Hàn.
Tiếu Chỉ Hàn: Tiên nữ tốt bụng, tớ biết rồi.
Vẻ mặt Trì Ý mơ màng, gửi lại cho anh ba dấu hỏi liên tiếp, rồi nói, “Không đúng, cậu thì biết cái gì?”
“Hiện tại cậu thật ngọt ngào đấy.”
Cô nhìn thoáng qua tên bài hát, không nói chuyện nữa.
Quả nhiên không thể nói chuyện với một tên ngốc bị thiểu năng trí tuệ.
Thấy Trì Ý tiếp tục không trả lời anh, Tiếu Chỉ Hàn gửi tin nhắn thoại tới, Trì Ý áp tai vào loa điện thoại, ấn để tin nhắn phát ra.
“Tuy rằng hiện tại tớ chưa ăn được, nhưng vẫn cảm giác được vị ngọt ngào của cậu.”
Giọng nói của anh hơi trầm, lọc qua ống nghe của điện thoại, kết hợp với lời nói này, khiến người ta khó mà không rung động.
Trì Ý đỏ mặt.
Cô nhịn không được gửi lại cho anh nhãn gián ngã chết.
Biết được cảm giác của cậu thật là mất mặt quá.jpg
Tiếu Chỉ Hàn trả lời lại nhanh hơn.
Đối phương từ chối tiếp nhận tin nhắn của bạn, đồng thời lột sạch quần áo của bạn rồi đè bạn trên giường.jpg
Thần kinh.
Trì Ý mắng một câu, liên tiếp gửi vài nhãn dán cho anh.
To gan, anh là một tên thái giám thôi mà cũng dám chơi gái.jpg
Heo nái nhà tôi mang thai có phải do anh làm hay không.jpg
Ngửa mặt nhìn lên khuyết thiếu niên,jpg
Tới đây ăn chút phân rồi yên tĩnh một chút.jpg
Sau đó là một đống phân màu nâu, còn có tay nhỏ chân nhỏ, rồi lại bức tranh có vẻ mặt xấu hổ, phần trên viết chữ, “Cậu… Cậu muốn ăn người ta sao… Người ta còn chưa kịp chuẩn bị cho tốt nữa.”
“Không nhìn ra đấy Trì Ý, hóa ra nội tâm cậu lại nóng bỏng như thế, nhãn dán cũng phòng phú đến vậy.
Tiếu Chỉ Hàn cũng không tức giận, Trì Ý nghe thấy giọng nói của anh, dường như cũng mang theo ý cười.
Cô sờ sờ khuôn mặt hơi hơi nóng của mình, gõ chữ, “Tớ không nói chuyện với cậu nữa, tớ muốn đi ngủ rồi.”
Tiếu Chỉ Hàn: Ngủ đi, ngày mai gặp.
Trì Ý nhìn chằm chằm lời này vài giây.
Rõ ràng có nhiều ngày mai như thế, chắc bởi vì do anh nói mà hình như hai chữ ngày mai này lại trở nên không giống mọi khi.
Tự dưng bỗng nhiều hơn một cảm giác mong đợi.
Cô thậm chí còn có chút hối hận, có phải là không nên nói rằng phải đợi cho đến khi thi xong đại học không nhỉ.
Mà nếu cô không nói như thế, căn bản cô cũng không biết mình có thể không bị chuyện yêu đương ảnh hưởng hay không nữa.
Trường học mơ ước đã nhiều năm, Trì Ý căn bản không cho phép những sai lầm khác xuất hiện ở giữa.
Bản thân Tiếu Chỉ Hàn xuất hiện đã là một chuyện ngoài ý muốn.
Trì Ý thở dài, thả cái màn màu đen xuống, trong lòng lặng lẽ cho phép một ý nguyện.
/66
|