Sở Ngôn Hàm mang tạp đề vào, bàn tay thon dài cầm miếng thịt thịt bò tươi sống, cầm dao lên và cẩn thận thới từng lát nhỏ, rồi bỏ vào đĩa.
Anh ướp gia vị gì đó vào số thịt bò vừa được lát mỏng.
Chỉ là nhìn bóng dáng anh nấu ăn thôi đã làm cô mê mẫn, cô ước rằng chân cô đừng như vậy, thì cô sẽ ngay lập tức đến ôm chằm lấy anh.
Món anh nấu chính là thịt bò sào, món cô thích. Cô sinh ra trong gia đình có gia thế như anh, nhưng từ lúc quen và yêu cô anh chưa bao giờ thấy cô ăn những món ăn ở nhà hàng lớn. Đa phần lúc trước cô đều dẫn anh ăn những món ăn bán ở vỉa hè. Cũng rất ngon.
Anh thích cô cũng vì một điểm đó, giản dị mà đơn thuần. Không cầu kì, không đua đòi. Cô gái như cô rất đáng để được anh yêu thương.
Song Thuần lên tiếng:"Như vậy là hôm nay anh không đi làm luôn sao?"
"Không! Khi nào em hết bệnh thì anh sẽ đi làm!"
"Công ty vắng anh một ngày không sao chứ?"
"Sẽ không đâu, tất cả nhân viên vào làm được ở Sở thị đều đã được tuyển chọn một cách khắt khe. Hầu như ở Sở thị đều tập trung nhân tài cho nên em không cần phải lo, anh sắp xếp hết cả rồi!"
"Như cậy thì em yên tâm rồi!"
Hai mươi phút sau, Sở Ngôn Hàm mang ra đĩa thịt bò sào ăn cùng cơm trắng. Mùi thơm xộc vào mũi cô, làm hại cái bụng phải réo lên.
"Thật hấp dẫn!"
"Em đang khen anh đó sao?"
Sở Ngôn Hàm ngồi xuống bàn ăn, đối diện với cô, anh chậm rãi quan sát nét mặt của cô.
"Em đang khen món ăn, không phải khen anh?"
"Vậy em nói xem, em muốn ăn anh hay ăn nó?"
Anh chỉ tay vào món ăn kia mà hỏi cô. Song Thuần vừa đỏ mặt, vừa lắp bắp trả lời:"Tất nhiên là ăn món ăn rồi, anh thì em không muốn ăn đâu?"
"Ý em kà em đang chê chồng em?"
"Có sao?"
"Vợ à? Hình như hôm nay em đáng yêu hơn thì phải?"
Song Thuần được khen liền tỏ ra vui vẻ, cô trưng mặt nói:"Em đáng yêu lâu rồi cơ mà, bây giờ anh mới nhận ra đó sao? Thật là không có mắt nhìn gì cả?"
"Haha, vợ em cứ đáng yêu như vậy anh sợ anh không kiềm lòng được!"
Song Thuần nghe câu nói mờ ám của anh, liền gấp miếng thịt bò bỏ vào miệng anh:"Ăn đi và đừng nói chuyện khác nữa?"
"Em đang ngại?"
"Không ngại?"
"Nếu vậy sau khi ăn xong thì lên phòng với anh?"
"Làm gì?"
"Làm tình?".
Song Thuần nhìn anh lom lom, chồng cô hình như lúc ở nhà cùng cô thì liêm sĩ dường như đã vứt bỏ ở cái xó nào rồi thì phải?
Trực tiếp nói thế còn không sợ người hầu nghe được sao?
"Sao vậy? Có phải đang nghĩ xem lát nữa nên làm gì hay không?"
"Anh đừng trêu em nữa, em biết sai rồi!"
"Anh không hề trêu em, anh nói thật! Ừm. Mà vợ à?"
"Em nghe đây?"
Sở Ngôn Hàm làm ra ám hiệu, cô hiểu ý đưa đầu sát lại gần anh, anh nói nhỏ:"Tiểu đệ của anh nó đang chờ em đây!"
Ngay sau đó, hai bên má của cô lập tức đỏ ửng lên. Vừa nhìn đã thấy đáng yêu vạn lần rồi!
- ---Còn---
Anh ướp gia vị gì đó vào số thịt bò vừa được lát mỏng.
Chỉ là nhìn bóng dáng anh nấu ăn thôi đã làm cô mê mẫn, cô ước rằng chân cô đừng như vậy, thì cô sẽ ngay lập tức đến ôm chằm lấy anh.
Món anh nấu chính là thịt bò sào, món cô thích. Cô sinh ra trong gia đình có gia thế như anh, nhưng từ lúc quen và yêu cô anh chưa bao giờ thấy cô ăn những món ăn ở nhà hàng lớn. Đa phần lúc trước cô đều dẫn anh ăn những món ăn bán ở vỉa hè. Cũng rất ngon.
Anh thích cô cũng vì một điểm đó, giản dị mà đơn thuần. Không cầu kì, không đua đòi. Cô gái như cô rất đáng để được anh yêu thương.
Song Thuần lên tiếng:"Như vậy là hôm nay anh không đi làm luôn sao?"
"Không! Khi nào em hết bệnh thì anh sẽ đi làm!"
"Công ty vắng anh một ngày không sao chứ?"
"Sẽ không đâu, tất cả nhân viên vào làm được ở Sở thị đều đã được tuyển chọn một cách khắt khe. Hầu như ở Sở thị đều tập trung nhân tài cho nên em không cần phải lo, anh sắp xếp hết cả rồi!"
"Như cậy thì em yên tâm rồi!"
Hai mươi phút sau, Sở Ngôn Hàm mang ra đĩa thịt bò sào ăn cùng cơm trắng. Mùi thơm xộc vào mũi cô, làm hại cái bụng phải réo lên.
"Thật hấp dẫn!"
"Em đang khen anh đó sao?"
Sở Ngôn Hàm ngồi xuống bàn ăn, đối diện với cô, anh chậm rãi quan sát nét mặt của cô.
"Em đang khen món ăn, không phải khen anh?"
"Vậy em nói xem, em muốn ăn anh hay ăn nó?"
Anh chỉ tay vào món ăn kia mà hỏi cô. Song Thuần vừa đỏ mặt, vừa lắp bắp trả lời:"Tất nhiên là ăn món ăn rồi, anh thì em không muốn ăn đâu?"
"Ý em kà em đang chê chồng em?"
"Có sao?"
"Vợ à? Hình như hôm nay em đáng yêu hơn thì phải?"
Song Thuần được khen liền tỏ ra vui vẻ, cô trưng mặt nói:"Em đáng yêu lâu rồi cơ mà, bây giờ anh mới nhận ra đó sao? Thật là không có mắt nhìn gì cả?"
"Haha, vợ em cứ đáng yêu như vậy anh sợ anh không kiềm lòng được!"
Song Thuần nghe câu nói mờ ám của anh, liền gấp miếng thịt bò bỏ vào miệng anh:"Ăn đi và đừng nói chuyện khác nữa?"
"Em đang ngại?"
"Không ngại?"
"Nếu vậy sau khi ăn xong thì lên phòng với anh?"
"Làm gì?"
"Làm tình?".
Song Thuần nhìn anh lom lom, chồng cô hình như lúc ở nhà cùng cô thì liêm sĩ dường như đã vứt bỏ ở cái xó nào rồi thì phải?
Trực tiếp nói thế còn không sợ người hầu nghe được sao?
"Sao vậy? Có phải đang nghĩ xem lát nữa nên làm gì hay không?"
"Anh đừng trêu em nữa, em biết sai rồi!"
"Anh không hề trêu em, anh nói thật! Ừm. Mà vợ à?"
"Em nghe đây?"
Sở Ngôn Hàm làm ra ám hiệu, cô hiểu ý đưa đầu sát lại gần anh, anh nói nhỏ:"Tiểu đệ của anh nó đang chờ em đây!"
Ngay sau đó, hai bên má của cô lập tức đỏ ửng lên. Vừa nhìn đã thấy đáng yêu vạn lần rồi!
- ---Còn---
/63
|