"Được không vợ?".
Sở Ngôn Hàm thấy cô im lặng bất thường, anh đã sớm nhận ra câu trả lời của cô, chỉ đơn giản anh muốn nghe thử xem ý kiến của cô thế nào?
Việc sinh con này anh không chỉ mới để xuất với cô. Anh từng nói với cô. Nhưng lần nào cô cũng từ chối. Và đặc biệt, cứ sau một lần quan hệ xong cô sẽ lén uống thuốc tráng thai. Khi sáng nếu như anh bất cẩn để cô thành công đi vào nhà tắm chắc chắn cô sẽ uống thuốc tránh thai.
Song Thuần nhìn anh bằng đôi mắt thương cảm, tất cả sự mong chờ của anh cô như thấu hiểu tất:"Chuyện có con hãy để sau này rồi nói đến, hiện tại em chưa muốn làm mẹ?"
"Nếu như em sợ có con cũng không sao cả, nhưng mà anh cấm em không được uống thuốc tránh thai nữa"
"Anh biết rồi sao?"
"Thuần? Em có biết làm như vậy sau này sẽ rất khó có con. Vả lại còn ảnh hưởng đến sức khỏe của em, hứa với anh đừng uống thuốc tránh thai nữa".
"Em biết rồi, tất cả đều nghe theo lời anh!".
- ----
Gần đến trưa, mặt trời có hiện tượng lên đỉnh, ánh nắng gay gắt dần xuất hiện, như muốn đốt cháy cả một thành phố. Nắng nóng làm cho cơ thể cũng nóng theo.
Sở Ngôn Hàm đưa cô đến cửa hàng quần áo, vẫn như thường lệ anh bế cô vào bên trong rồi lặng lẽ rời đi.
Mọi hành động của anh đều được nhân viên nhìn thấy, cứ hễ thấy như vậy họ lại càng thương cho cô hơn. Một cô gái tốt nhưng không được thương.
"Chị Thuần, có người muốn giáo chị?"
Song Thuần đang vẽ những mẫu trang phục phù hợp cho mùa hè. Nghe cô nhân viên nói, liền đáp:"Cho vào đi?"
Cô hạ bút vẽ xuống, ngẩng mặt lên, là một cô gái ăn mặc rất sang chảnh và sành điệu. Chỉ tiếc ở một chỗ gương mặt kia có phần nham hiểm làm sao?
"Chào cô, cô tìm tôi sao?"
Cô gái đó ngồi vắt chéo chân, để lộ ra cặp đùi trắng nõn nà, chỉ cần di chuyển chân chút nữa chắc có lẽ sẽ nhìn thấy luôn bên trong.
Cô tự hỏi, cô gái này có ý xấu gì đây?
"Đúng, tôi tìm cô, tôi nghe mọi người thường hay nhắc đến cô lắm! Vì các mẫu thời trang của cô đều rất đẹp, vì vậy tôi muốn cô hãy giúp tôi làm nên một bộ sưu tập thời trang mùa hè được không?"
"Cô là ai? Tại sao lại cần tôi làm điều đó? Vả lại tôi không có ý định tạo ra mẫu sản phẩm cho ai bao giờ, nếu cô cần trang phục về mùa hè thì có thể đến đây lựa chọn mà mua!"
Cô gái kia chau mày khó chịu:"Tôi nói cô hiểu không? Tôi cần cô làm ra bộ sưu tập cho tôi, tất nhiên cô sẽ được trả công hậu hỉnh".
"Tôi không thiếu tiền".
"Tôi có cảm giác cô nói chuyện vênh váo quá nhỉ?".
"Không phải vênh cáo, mà là tôi nói thật! Tôi mở ra cửa hàng này một phần vì đam mê thiết kế của tôi, phần còn lại chỉ muốn giúp đỡ cho những người thiếu tiền để mưu sinh. Tôi không có khả năng đáp ứng yêu cầu quá đắt đó của cô".
"Cô thật biết cách nói chuyện nhưng mà nếu cô không làm theo ý tôi, cô đừng trách tôi phá nát cửa hàng của cô"
"Này cô kia, không có được thì muốn phá hoại hay sao?"
Đâu không phải là lời của cô, mà là lời của nhân viên đang có mặt trong phòng, nãy giờ đều nghe hai người nói chuyện mà thấy tức thay cô. Khi nghe cô ta đòi đập phá cửa tiệm.
"Hừ! Chỉ là một con tật nguyền mà còn lênh mặt,cứ chờ đó, tôi không bỏ qua cho cô đâu?"
Song Thuần giận dữ cực độ, chưa bao giờ nhân viên thấy cô tức giận như vậy,nhân lúc cô ta đứng dậy, Song Thuần cầm trên tay tách cà phê đã nguội lạnh:"Này cô gái kia?"
Theo bản năng cô ta sẽ quay người lại, cô nhân ý đó hất cả tách cà phê vào người, chiếc váy ngắn màu trắng thấm cà phê trở nên nhem nhuốc, mất thẩm mĩ?
- --còn--
Sở Ngôn Hàm thấy cô im lặng bất thường, anh đã sớm nhận ra câu trả lời của cô, chỉ đơn giản anh muốn nghe thử xem ý kiến của cô thế nào?
Việc sinh con này anh không chỉ mới để xuất với cô. Anh từng nói với cô. Nhưng lần nào cô cũng từ chối. Và đặc biệt, cứ sau một lần quan hệ xong cô sẽ lén uống thuốc tráng thai. Khi sáng nếu như anh bất cẩn để cô thành công đi vào nhà tắm chắc chắn cô sẽ uống thuốc tránh thai.
Song Thuần nhìn anh bằng đôi mắt thương cảm, tất cả sự mong chờ của anh cô như thấu hiểu tất:"Chuyện có con hãy để sau này rồi nói đến, hiện tại em chưa muốn làm mẹ?"
"Nếu như em sợ có con cũng không sao cả, nhưng mà anh cấm em không được uống thuốc tránh thai nữa"
"Anh biết rồi sao?"
"Thuần? Em có biết làm như vậy sau này sẽ rất khó có con. Vả lại còn ảnh hưởng đến sức khỏe của em, hứa với anh đừng uống thuốc tránh thai nữa".
"Em biết rồi, tất cả đều nghe theo lời anh!".
- ----
Gần đến trưa, mặt trời có hiện tượng lên đỉnh, ánh nắng gay gắt dần xuất hiện, như muốn đốt cháy cả một thành phố. Nắng nóng làm cho cơ thể cũng nóng theo.
Sở Ngôn Hàm đưa cô đến cửa hàng quần áo, vẫn như thường lệ anh bế cô vào bên trong rồi lặng lẽ rời đi.
Mọi hành động của anh đều được nhân viên nhìn thấy, cứ hễ thấy như vậy họ lại càng thương cho cô hơn. Một cô gái tốt nhưng không được thương.
"Chị Thuần, có người muốn giáo chị?"
Song Thuần đang vẽ những mẫu trang phục phù hợp cho mùa hè. Nghe cô nhân viên nói, liền đáp:"Cho vào đi?"
Cô hạ bút vẽ xuống, ngẩng mặt lên, là một cô gái ăn mặc rất sang chảnh và sành điệu. Chỉ tiếc ở một chỗ gương mặt kia có phần nham hiểm làm sao?
"Chào cô, cô tìm tôi sao?"
Cô gái đó ngồi vắt chéo chân, để lộ ra cặp đùi trắng nõn nà, chỉ cần di chuyển chân chút nữa chắc có lẽ sẽ nhìn thấy luôn bên trong.
Cô tự hỏi, cô gái này có ý xấu gì đây?
"Đúng, tôi tìm cô, tôi nghe mọi người thường hay nhắc đến cô lắm! Vì các mẫu thời trang của cô đều rất đẹp, vì vậy tôi muốn cô hãy giúp tôi làm nên một bộ sưu tập thời trang mùa hè được không?"
"Cô là ai? Tại sao lại cần tôi làm điều đó? Vả lại tôi không có ý định tạo ra mẫu sản phẩm cho ai bao giờ, nếu cô cần trang phục về mùa hè thì có thể đến đây lựa chọn mà mua!"
Cô gái kia chau mày khó chịu:"Tôi nói cô hiểu không? Tôi cần cô làm ra bộ sưu tập cho tôi, tất nhiên cô sẽ được trả công hậu hỉnh".
"Tôi không thiếu tiền".
"Tôi có cảm giác cô nói chuyện vênh váo quá nhỉ?".
"Không phải vênh cáo, mà là tôi nói thật! Tôi mở ra cửa hàng này một phần vì đam mê thiết kế của tôi, phần còn lại chỉ muốn giúp đỡ cho những người thiếu tiền để mưu sinh. Tôi không có khả năng đáp ứng yêu cầu quá đắt đó của cô".
"Cô thật biết cách nói chuyện nhưng mà nếu cô không làm theo ý tôi, cô đừng trách tôi phá nát cửa hàng của cô"
"Này cô kia, không có được thì muốn phá hoại hay sao?"
Đâu không phải là lời của cô, mà là lời của nhân viên đang có mặt trong phòng, nãy giờ đều nghe hai người nói chuyện mà thấy tức thay cô. Khi nghe cô ta đòi đập phá cửa tiệm.
"Hừ! Chỉ là một con tật nguyền mà còn lênh mặt,cứ chờ đó, tôi không bỏ qua cho cô đâu?"
Song Thuần giận dữ cực độ, chưa bao giờ nhân viên thấy cô tức giận như vậy,nhân lúc cô ta đứng dậy, Song Thuần cầm trên tay tách cà phê đã nguội lạnh:"Này cô gái kia?"
Theo bản năng cô ta sẽ quay người lại, cô nhân ý đó hất cả tách cà phê vào người, chiếc váy ngắn màu trắng thấm cà phê trở nên nhem nhuốc, mất thẩm mĩ?
- --còn--
/63
|