Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
...
"Nguyên tiểu nhị, cậu thành thật nói với tớ đi, rốt cuộc cậu nghĩ sao?" Trương Vọng nhìn Nguyên Dịch cắt trái cây thành những phần bằng nhau, "Chẳng lẽ cứ tiếp tục như vậy?"
Đặt trái cây trên đĩa, Nguyên Dịch không nói gì.
Anh không muốn nói chuyện, hay anh không biết mình nên nói gì.
Hoàng hôn buông xuống, Nhan Khê mở mắt ra, nhìn thấy ánh mặt trời chiếu vào phòng từ khe hở của rèm cửa, để lại một tia sáng dài màu cam trên tường.
Trong phòng rất yên tĩnh, cô thậm chí còn ngửi thấy mùi sách nhàn nhạt từ phía giá sách. Trong thư phòng này ngoại trừ các loại sách văn tự ra, còn có một ít tư liệu, Nhan Khê suy đoán những thứ này chắc là liên quan đến công việc của Nguyên Dịch.
Đối với người có thân phận như Nguyên Dịch mà nói, để người ngoài một mình trong thư phòng, là hành động hoàn toàn không có lý trí. Cô cúi đầu nhìn lên người, có hai tấm chăn, cô nhớ rõ trước khi mình ngủ, Nguyên tiểu nhị chỉ ném cho cô một cái.
Đứng dậy, đặt chăn lên ghế massage, cô đi đến cửa sổ kéo rèm cửa.
Hoàng hôn như ngọn lửa chiếu vào nhà, cô chớp chớp mắt, không hiểu sao có một loại cảm giác suиɠ sướиɠ nói không nên lời, có lẽ là bởi vì sau khi ngủ đủ giấc, tinh thần cùng thể xác đều được thỏa mãn.
"Cô tỉnh rồi?"
Quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông đứng ở cửa thư phòng, Nhan Khê nghiêng đầu, cười cười: "Ừm."
Vào giờ khắc này, Nhan Khê trong mắt Nguyên Dịch tựa hồ phát ra ánh sáng.
"Tầm nhìn biệt thự của anh rất rộng." Nhan Khê lấy điện thoại ra chụp một tấm, "Đã lâu lắm rồi không thấy hoàng hôn đẹp như vậy."
Nguyên Dịch thật sự muốn hỏi cô, có phải cô rất thích căn nhà này không?
Nhưng thấy bộ dáng Nhan Khê nghiêm túc chụp ảnh, anh nuốt những lời này trở về, cúi đầu gõ cửa, "Tới lúc dùng bữa tối rồi."
Nhìn bóng lưng Nguyên Dịch, Nhan Khê nở nụ cười, lúc Nguyên tiểu nhị không nói lời nào, vẫn rất giống bá đạo tổng tài không thể mạo phạm. Nhưng không biết có phải nhìn quá chăm chút hay không, cái gáy này cho cô một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, giống như đã từng nhìn qua bóng lưng tràn đầy hương vị tinh anh này ở đâu đó, tóc phía sau đầu cũng được cắt rất tỉ mỉ.
Suy nghĩ thật lâu cũng không suy nghĩ ra, đại khái là vóc người Nguyên tiểu nhị quá tốt, cô đem anh cùng người mẫu trình diễn thời trang nhầm lẫn nhau.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
Bữa tối khẩu vị thanh đạm, mấy vị bạn bè này cũng không kén ăn, cho cái gì thì ăn cái đó, rất dễ nuôi.
"Anh Dịch, em có mở quán bar, đợi lát nữa cơm nước xong chúng em đi góp vui, anh có muốn đi cùng không?" Từ Kiều Sinh thuận miệng hỏi một câu.
"Cậu đã quên thói quen xấu của Nguyên tiểu nhị là phải đi ngủ trước 11 giờ sao?" Trương Vọng chậc một tiếng, "Để cậu ta ngâm ở nhà ngủ đi, hơn nửa đêm mới trở về, chỉ sợ so với muốn mạng của hắn còn nghiêm trọng hơn."
Động tác gắp thức ăn của Nhan Khê ngừng lại, cô nghiêng đầu nhìn Nguyên Dịch, anh đang ăn cơm, đối với lời nói của Trương Vọng một chút phản ứng cũng không có.
Lần trước ba cô ở khách sạn uống say, Nguyên tiểu nhị giúp cô đưa ba về nhà, lúc quay về nhà anh, nhất định đã rất muộn. Còn có lúc cô bị thương nằm viện, có hai đêm Nguyên Dịch đều lo lắng cô một mình ở bệnh viện không quen, vẫn ở cùng cô đến khuya, đợi đến ngày thứ ba, ba cô trở về, Nguyên tiểu nhị mới không bên cạnh cô nữa.
Cô không biết Nguyên Dịch có thói quen như vậy, mà Nguyên Dịch cũng chưa bao giờ nói cho cô biết.
"Anh ấy vẫn luôn có thói quen này?" Nhan Khê ra vẻ tò mò hỏi: "Không thể thức khuya sao?"
"Nếu thức khuya cậu ấy sẽ rất đau đầu, trí tuệ giảm sút." Trương Vọng cười nói, "Tuổi còn trẻ, đã sớm sống cuộc sống như một cán bộ lão thành."
Nhan Khê cười cười, không theo Trương Vọng giễu cợt Nguyên Dịch, bản thân là người phá vỡ tác phong của lão cán bộ Nguyên tiểu nhị, cô thật sự không mở miệng được.
"Cô đừng nghe cậu ta nói bậy." Nguyên Dịch lau khóe miệng, "Đây đã là thời đại gì, ai lại có loại thói quen này."
Nhan Khê nhìn Nguyên Dịch một chút, lại nhìn Trương Vọng, Trương Vọng hai mắt nhìn cô, liền nhanh chóng tránh đi, là loại nói dối bị vạch trần, cảm thấy ngượng ngùng.
Vậy cũng đúng, trong thời đại được mạng lưới internet bao phủ hiện nay, sẽ có bao nhiêu người trẻ vẫn kiên trì đi ngủ đúng giờ mỗi ngày?
Nhưng Trương Vọng nói dối thế này thì có ích lợi gì?
Trương Vọng hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn Nguyên Dịch một cái, loại cơ hội tốt này phải làm cho em gái đau lòng mà đồng tình, hắn thế lại buông tay, trong đầu chứa cái gì, bã đậu hũ sao?
Ở trước mặt người trong lòng không đi lấy lòng giả bộ dáng đáng thương, còn muốn ôm giai nhân về nhà?
Mơ đi.
Từ Kiều Sinh, Chu Hàn, Dương Dục ba người thức thời giữ im lặng, Nguyên Dịch có tính toán của mình, bọn họ cũng không muốn nhúng tay nhiều, sẽ không có ích lợi gì.
Sau khi dùng cơm tối xong, Nhan Khê liền đứng dậy chào tạm biệt, hơn nữa không quên khen ngợi tài nấu ăn của dì Lý, dì Lý vui vẻ cười cong mắt.
"Tôi đưa cô ra ngoài." Nguyên Dịch đi theo phía sau Nhan Khê ra cửa, gió đêm mát mẻ thổi qua mặt, mang theo chút se lạnh. Hắn thấy trên người Nhan Khê chỉ mặc một cái váy, áo choàng bên ngoài thay vì nói giữ ấm, không bằng làm đồ trang trí: "Phụ nữ các cô đều không sợ lạnh sao?"
Nhan Khê kéo áo choàng, quay đầu hừ nhẹ nói: "Tôi ăn mặc xinh đẹp, không phải chờ anh hỏi tôi có lạnh hay không."
Nguyên Dịch:...
Nói lý lẽ với phụ nữ là không thể.
"Này." Nhan Khê ngồi lên xe, chuẩn bị rời đi, thấy Nguyên Dịch vẫn đứng tại chỗ, ma xui quỷ khiến hạ cửa sổ xe, vươn đầu gọi anh lại.
"Nguyên tiểu nhị."
Nguyên Dịch hai tay khoanh lại, nâng mí mắt lên nhìn Nhan Khê: "Chuyện gì?"
"Anh có thật sự phải đi ngủ trước 11 giờ đêm không?"
Nghe hỏi như vậy, Nguyên Dịch cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên cúi người tới gần Nhan Khê, dừng lại cách cô hơn 10cm: "Quan tâm vấn đề đi ngủ của tôi làm gì?" Đôi mắt này thực sự rất sắc bén.
Sau khi Nguyên Dịch tới gần, Nhan Khê nhìn đôi mắt đẹp này của anh, trong lòng chỉ nghĩ đến những thứ này.
"Chẳng lẽ... Cô muốn làm bạn gái tôi à?" Nguyên Dịch hơi nhướng mày, "Tuy rằng cô không phải gu tôi thích, nhưng nếu chờ tâm tình tôi tốt hơn, tôi có thể suy nghĩ lại một chút."
"Nguyên tiểu nhị!" Nhan Khê đưa hai tay ra khỏi cửa sổ, khoa tay múa chân: "Khuôn mặt anh thật to."
Nguyên Dịch đặt lòng bàn tay lên vừa với khuôn mặt, "Sự thật chứng minh rằng khuôn mặt của tôi là rất nhỏ."
"Chậc, anh càng ngày không biết xấu hổ." Nhan Khê đẩy anh ra xa mình một chút, rút về trong xe đóng cửa sổ lại, thuần thục lùi xe, phun khói trước mặt Nguyên Dịch, nghênh ngang rời đi.
Nguyên Dịch sờ sờ trán, bỗng nhiên ngồi xổm trên mặt đất.
Thật lâu sau, hắn mới đỏ mặt đứng lên, xoay người liền phát hiện cách đó không xa xuất hiện mấy cái đầu nhỏ thò ra nhìn trộm.
Thấy anh đã phát hiện, đám anh em nhao nhao rụt đầu lại, bộ dáng cái gì cũng không nhìn thấy.
Nguyên Dịch: Trông tôi có giống một kẻ ngốc không?
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
Tống gia.
Tống Hải đợi đến khi con gái trở về, thấy sắc mặt cô như thường, không giống như đã xảy ra chuyện gì không vui, liền an tâm lên lầu nghỉ ngơi, không hỏi có người nào tham gia bữa tiệc, càng không đề cập đến bất cứ chuyện nào liên quan đến công việc.
Thân là ba, khi con gái qua lại với người khác, ông không thể để cho cô có cảm giác thấp kém.
Có lẽ là buổi chiều ngủ quá ngon, tinh thần Nhan Khê đặc biệt tốt, thậm chí còn vẽ một đoạn clip đáng yêu đăng lên Weibo.
Dưới Weibo của cô đã sớm ồn ào, ban đầu có người còn tò mò cô và Từ Kiều Sinh có quan hệ gì, hiện tại những cư dân mạng này đã suy đoán cô cũng là đại tiểu thư nhà giàu. Mặc dù cô chưa bao giờ đăng ảnh trên Weibo, cũng chưa bao giờ khoe mình giàu có, nhưng cư dân mạng vẫn tìm được dấu vết.
Cư dân mạng 1: Blogger bạch phú mỹ mỗi ngày vì sở thích mà đấu tranh, tôi có lý do gì không làm việc chăm chỉ?
Cư dân mạng 2: Bạch phú mỹ? Rốt cuộc là cái gì, trong lòng blogger rõ ràng. Người hâm mộ cũng không nên nhắm mắt thổi, đến lúc đó không xuống đài được, mặt đặt ở đâu?
Cư dân mạng 3: Vị chua trong miệng của lầu trên thật nặng, đã sớm có ảnh chụp màn hình của người qua đường chứng minh là mấy vị thiếu gia hào môn kia trên Weibo đều gửi lời kết bạn với Tiểu Khê Lưu trước, sau đó Tiểu Khê Lưu mới đồng ý kết bạn với bọn họ, những thứ khác tôi không rõ ràng lắm, ít nhất có thể khẳng định, quan hệ giữa Tiểu Khê Lưu và mấy người này chắc chắn không tệ, một số người cho dù miệng chua đến sắp lên trời, cũng vô dụng.
Cư dân mạng 4: Tôi chỉ muốn nói, trên một bức ảnh mơ hồ của họa sĩ này, chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay cô ấy là một phiên bản giới hạn, còn có một bức ảnh chụp bàn làm việc, trên bàn chỉ lộ ra một góc nhỏ, đồ trang trí rất giống làm bằng ngọc bích cao cấp, người bình thường ai nỡ đem ngọc bích tốt như vậy dùng làm đồ trấn giấy? Cho nên một số người nói hoạ sĩ ôm đùi nên im lặng đi, đây rõ ràng chính là một nhóm thiên kim công tử hào môn quen biết lẫn nhau, các bạn ghen tị cũng vô dụng.
Trên mạng cãi nhau dữ dội đến đâu, Nhan Khê cũng không để ý tới bọn họ, cô tắt Weibo, tắm rửa đi ngủ.
Trong nhóm chat có nhiều tin tức hơn nữa cũng không xem, xem nhiều không có ý nghĩa.
Ngày hôm sau trở lại đài, Nhan Khê bắt đầu bận rộn. Tối nay《 Chuyện quanh ta 》lần đầu tiên lên kênh truyền hình vệ tinh, tài liệu chương trình không còn nhiều, cô và Trần Bội còn phải suy nghĩ về nội dung chương trình.
"Không bằng làm một chương trình về thời gian nghỉ ngơi." Nhan Khê thấy Trần Bội vẻ mặt khó hiểu, vì thế giải thích, "Ví dụ như người già luôn ngủ không sâu, người trẻ tuổi luôn thức khuya hoặc là bởi vì tăng ca ngủ không đủ giấc, còn có học sinh bởi vì áp lực lớn, dẫn đến chất lượng giấc ngủ không tốt, chị cảm thấy thế nào?"
Người già, thanh niên, trẻ nhỏ, ba loại người này có thời gian khác nhau, đem cuộc sống của bọn họ sắp xếp cùng nhau so sánh, sẽ sinh ra tương phản rất lớn, loại ý tưởng này quả thật có vài phần mới mẻ.
Nhưng khả năng người xem sẽ cao sao?
Trần Bội không lập tức phản đối, cô nhìn về phía các thành viên khác trong tổ: "Các cậu cảm thấy thế nào?"
"Cũng không tệ, ít nhất có chút mới mẻ, cũng không dính dáng đến pháp luật." Triệu Bằng khoanh chân nói, "Thử một lần sẽ biết hiệu quả như thế nào."
"Đây chính là lần đầu tiên chúng ta lên đài vệ tinh, lần đầu tiên lên kế hoạch nội dung chương trình, đương nhiên phải thận trọng." Trần Bội trong lòng có chút không kiên định, "Chị thấy lần trước làm nhân viên giao đồ ăn hiệu quả rất tốt, không bằng kỳ này chúng ta làm nội dung về nhân viên chuyển phát nhanh, cho dù không thể bùng nổ hơn, ít nhất có thể cam đoan không phạm sai lầm. Cơ hội này khó có được, ngàn vạn lần không thể xuất hiện bất kỳ sơ sót nào."
"Chị Trần, chị cứ thoải mái đi, trước kia khi chương trình của chúng ta không lên vệ tinh, chương trình không phải làm rất tốt sao?" Triệu Bằng nhíu nhíu mày, "Tôi cảm thấy ý tưởng của Tiểu Nhan rất tốt, chủ yếu chọn tài liệu như thế nào, nội dung có thể gây ấn tượng với khán giả hay không."
Trần Bội trong lòng run lên, đúng vậy, từ sau khi biết được chương trình có thể lên vệ tinh, trái tim cô vẫn phiêu phiêu, chưa bao giờ trở về thực tế, hiện tại Triệu Bằng đem lời nói ra, cô bừng tỉnh nhận ra tâm tính của mình không đúng.
"Lão Triệu nói đúng, trước kia tâm thái thế nào, hiện tại chúng ta giữ tâm thái ấy." Trần Bội quay đầu nhìn Nhan Khê, "Ý tưởng chương trình này là do em đưa ra, vậy em đại diện sắp xếp công việc cụ thể đi."
"Cảm ơn chị Trần." Nhan Khê cười với Trần Bội.
Trần Bội cười cười không nói lời nào, từ khi Nhan Khê vào đài, công việc của cô càng ngày càng thuận lợi, thậm chí còn làm biên đạo của《Tin tức buổi trưa》, cho nên cô rất coi trọng tài năng của Nhan Khê, có đôi khi cho dù không đồng ý với suy nghĩ của Nhan Khê lắm, cũng sẽ gặp Nhan Khê thương lượng, chứ không muốn có mâu thuẫn với cô ấy.
Nói một câu khó nghe, chỉ riêng tình trạng xấu hổ của Kênh 8 của bọn họ, người duy nhất có thể ra tay cũng chỉ có Nhan Khê.
Nhan Khê sắp xếp cho mình 6 đối tượng phỏng vấn, già trẻ mỗi nhóm hai người, hơn nữa chất lượng sống và hoàn cảnh cũng không giống nhau.
Cô đã nghĩ ra một cái tên cho chương trình này, được gọi là 《Cuộc sống của mọi người》.
Công việc quay phim rất mệt mỏi, Nhan Khê cùng mấy nhân viên trong tổ làm chương trình, mất ba ngày mới chụp được tư liệu thói quen sinh hoạt và nghỉ ngơi của sáu người. Ngày cuối cùng, cô chụp ảnh một học sinh lớp 12, kết thúc công việc, cô bé đó còn ngoan ngoãn tặng cho cô một viên kẹo sóng cầu vồng lớn.
Nhan Khê cầm kẹo chụp ảnh tự sướng, đăng lên tài khoản Weibo MC của Nhan Khê.
Lúc này nhận được điện thoại của Tống Triều, đối với Nhan Khê mà nói cũng không phải là chuyện quá vui vẻ.
"Nhan tiểu thư là một người con hiếu thuận, chẳng lẽ không muốn quan tâm đến công việc của ba mình sao?" Đầu dây bên kia, giọng nói của Tống Triều vẫn dịu dàng trầm thấp như cũ, cực kỳ gợi cảm, nhưng Nhan Khê lại thập phần chán ghét, "Tống tiên sinh, anh đang uy hiếp tôi sao?"
"Tôi nghĩ Nhan tiểu thư vẫn luôn hiểu lầm tôi." Tống Triều ở đầu dây bên kia cười khẽ một tiếng, "Tôi thầm mến cô mười năm, làm sao nỡ uy hiếp?"
"Tống tiên sinh vẫn nên nói mục đích là gì." Nhan khê mím môi, đây là động tác nhỏ khi cô đè nén cảm xúc, "Nhẫn nại của tôi tương đối kém."
"Không có mục đích gì, chỉ là muốn mời Nhan tiểu thư cùng ăn tối mà thôi." Tống Triều báo một địa chỉ, đây là nhà hàng nổi tiếng ở Đế Đô, "Mong Nhan tiểu thư tin tưởng tôi, tôi đối với cô cũng không có ác ý, cũng sẽ không có mưu đồ bất chính."
Nhan Khê cười lạnh: "Được, nếu Tống tiên sinh thịnh tình mời, tôi nhất định sẽ đi."
Nam nhân có đẹp đến đâu, càng phù hợp với khẩu vị của cô thế nào, thì khi hắn giả vờ ra vẻ thâm trầm sâu sắc, liền làm cho Nhan Khê mất hứng thú.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
Số tầng được hẹn ở nhà hàng rất cao, ở tầng 68.
Lúc Nhan Khê tới, Tống Triều đã ngồi ở trước bàn, thấy cô tới, hắn đưa thực đơn trong tay ra: "Tôi có gọi mấy món cho Nhan tiểu thư, cô xem có cái gì không thích không?"
"Không cần, tuỳ anh." Nhan Khê đưa tay ngăn quyển thực đơn, không muốn nhận.
Tống Triều cũng không thèm để ý, ôn nhu cười rót cho Nhan Khê một ly sâm banh: "Rượu ở đây rất ngon, có muốn nếm thử không?"
"Không cần, tôi thích uống nước mận chua ướp lạnh." Nhan Khê trải khăn ăn lên đùi, quay đầu nói với người phục vụ đứng bên cạnh, "Vui lòng cho tôi một ly nước mận chua, cám ơn."
Buông ly rượu xuống, Tống Triều cười khẽ một tiếng: "Nhan tiểu thư vẫn giống như năm đó, lúc cự tuyệt người khác không chút khách khí."
Hắn là nói bức thư tình năm đó?
"Xin lỗi, năm đó tôi vẫn chưa nhận được thư tình của anh."
---------
Tác giả có điều muốn nói: Nguyên tiểu nhị: Ai, ai nói tôi không thể thức đêm?
Đồng bọn: Im lặng một mảnh.
/100
|