Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
...
Sau khi Nguyên Dịch rời đi, Đào Như và Dương Mẫn tiến lại gần, "Đại Hà, cậu quá đỉnh, khiến cho nhị đổng nghe lời cậu như vậy."
"Cái gì nghe lời hay không nghe lời, anh ấy là nhường tớ." Nhan Khê bị bạn tốt trêu chọc cũng không tức giận, "Đi, chúng ta tiếp tục đi dạo."
"Chậc chậc" Đào Như cố ý chọc ngứa bên eo Nhan Khê, "Ở trước mặt bọn tớ giữ thể diện của bạn trai, Nhan Đại Hà, cậu là người có nhân tính từ khi nào vậy."
"Nói bậy, rõ ràng tớ công bằng nói chuyện, vừa rồi là ai một câu anh Nguyên hai câu anh Nguyên hả." Nhan Khê trốn tay của Đào Như đang chọc ngứa, "Còn dám hất nước bẩn vào tớ, mặt để đâu vậy."
"Có thể lấy lòng đại nhân vật, tớ giữ mặt mũi để làm gì chứ." Ba người cười đùa trong chốc lát, Đào Như tâm tình rất tốt, "Nhưng mà, nhìn thấy nhị đổng đối với cậu tốt như vậy, tớ cũng yên tâm."
"Tớ biết các cậu muốn tốt cho tớ." Nhan Khê ôm hai người bạn tốt, nở nụ cười, "Yêu các cậu, moah moah."
"Ai muốn muốn moah moah với cậu chứ, không biết xấu hổ." Dương Mẫn ra vẻ ghét bỏ đẩy mặt Nhan Khê ra, "Đi thôi."
Nhan Khê che mặt cười, thời gian giống như trở về ba bốn năm trước, khi đó các cô vẫn còn là sinh viên không cần vì công việc mà lo âu, ở trên con đường nhỏ rợp bóng cây cười vô ưu vô lo.
"Nguyên tổng, đã đến rồi." Sau khi tài xế dừng xe, thấy Nguyên Dịch dựa vào ghế, cho rằng anh đang ngủ, liền lên tiếng nhắc nhở một câu.
Xuống xe, Nguyên Dịch nhìn biệt thự xa hoa trước mắt, thở dài đi vào cửa.
"Nhị thiếu đã về." Dì giúp việc trong nhà nhìn thấy anh, nhỏ giọng nói, "Tâm trạng ông chủ có chút không tốt, lát nữa con cố gắng đừng tranh luận với ngài ấy. " Bà giúp việc ở Nguyên gia mấy năm, biết tình cảm giữa ba con Nguyên gia có chút lạnh nhạt, lo lắng lát nữa có thể có cãi vả, cho nên bà khuyên Nguyên Dịch trước vài câu.
"Cảm ơn dì Vương, con biết rồi."
"Đứng ở cửa làm gì, còn không đổi giày đi vào." Nguyên Á Sâm xuống lầu, thấy Nguyên Dịch đứng ở cửa, nhíu mày nói, "Cuối cùng cũng vác mặt trở về?"
Nguyên Dịch không để ý tới ông ấy, khom lưng thay giày đi đến sofa phòng khách ngồi xuống, gọi ba một tiếng.
"Khá tốt." Nguyên Dịch thấy Từ Nhã muốn lột vỏ cam cho mình, đưa tay ngăn cản động tác của bà, "Mẹ, con vừa ăn cơm xong liền tới đây, không ăn nổi nữa."
"À."
Từ Nhã buông quả cam xuống, rút khăn giấy ra cẩn thận lau tay, ngay cả khe móng tay cũng lau qua một lần.
Nguyên Á Sâm nhìn đứa con trai không có biểu tình gì, muốn nổi giận, lại nhịn xuống: "Mấy ngày nay mẹ con rất nhớ con, luôn lo lắng con dọn ra ngoài ở hay không quen, tối nay con ở nhà đi."
"Không có gì không quen, trước kia con ăn cơm dì Lý nấu, hiện tại cũng không khác." Nguyên Dịch vẻ mặt rất bình tĩnh, "Con sống ở đây, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người, cho nên tốt nhất vẫn nên ở nhà của con."
"Nhà của con?" Nguyên Á Sâm bị lời nói của Nguyên Dịch chọc giận, "Tao và mẹ mày vẫn còn ở đây, nhà của mày không ở chỗ này thì ở chỗ nào?"
Nhìn bộ dáng tức giận của Nguyên Á Sâm, Nguyên Dịch trầm mặc một lát, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ba, ba thật kỳ lạ, lúc con chỉ mấy tuổi, ba đã nói với con, ba mẹ đi đâu cũng không cần lo lắng cho con, con có thể tự chăm sóc chính mình. Bây giờ con chuyển ra ngoài sống, ba nói con phải sống ở đây, vậy cuối cùng suy nghĩ của ba là gì?"
"Tao nghĩ gì?" Nguyên Á Sâm nhìn thấy bộ dáng thờ ơ này của Nguyên Dịch, "Mẹ mày nhớ mày đều muốn sinh bệnh, mày lại đi ghi hận chuyện nhỏ nhiều năm trước?"
"Ba nói chuyện nhỏ sao?" Nguyên Dịch cười khẽ một tiếng, "Là lúc con năm tuổi, hai người cùng nhau đi du lịch, con bị bảo mẫu bạo hành, cuối cùng phải nhập viện? Hay là do con bị sợ hãi quá độ, muốn hai người ngủ cùng con, bị ba từ trên giường quăng xuống mới là chuyện nhỏ? Hoặc là lúc con mười tuổi phải mổ ruột thừa, mãi đến khi phẫu thuật kết thúc vẫn không thấy hai người?"
"Chuyện nhỏ như vậy quá nhiều, con sắp đếm không nổi." Nguyên Dịch cũng không muốn cùng Nguyên Á Sâm nói đạo lý, bởi vì giữa bọn họ không có đạo lý gì để nói, "Hơn nữa, con đã nói hận các người từ khi nào?"
"Tiểu nhị" Từ Nhã hốc mắt đỏ lên, "Thật xin lỗi, là ba mẹ không quan tâm đến con."
"Không sao cả, vợ chồng ba mẹ có quyền sống trong thế giới chỉ có hai người." Nguyên Dịch cười cười, "Là con quấy rầy cuộc sống của ba mẹ."
"Câm miệng!" Nguyên Á Sâm thấy vẻ sắc mặt vợ mình càng thêm khổ sở, cắt ngang lời của Nguyên Dịch, "Mày từ ăn uống đến quần áo cái gì cũng hơn người khác, mày bất mãn cái gì nữa? Mẹ mày bị khó sinh cực khổ đẻ mày ra, mày lại không nhớ tới, những thứ khác mày lại nhớ rõ ràng, nuôi mày còn không bằng nuôi một con súc sinh."
"Cũng may thứ hai người đẻ ra là một đứa con trai, nếu đẻ ra súc sinh, chắc đã sớm chạy không thấy bóng dáng." Nguyên Dịch thấp giọng trào phúng một câu, "Ba, nếu hôm nay ba gọi con trở về, muốn con về đây ở, vậy thật xin lỗi, con cảm thấy ở một mình rất thoải mái. Tình cảm của hai người tốt như vậy, con chuyển về làm bóng đèn không thích hợp lắm cho ba mẹ, ba nói xem có đúng không?"
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
Nguyên Á Sâm nhìn bộ dáng không nghiêm túc này của anh liền tức giận, hít sâu vài hơi bình tĩnh cảm xúc, sau đó nói: "Mày và người dẫn chương trình kia có quan hệ gì?"
"Chính là quan hệ như ba nghĩ." Nguyên Dịch cầm một quả cam trong tay chơi đùa, "Cô ấy là bạn gái của con, là con dâu tương lai của ba."
"Tao không đồng ý!"
"Cũng không phải là ba kết hôn, cần ba đồng ý làm gì?" Nguyên Dịch nhướng mày nhìn Nguyên Á Sâm, nụ cười trên miệng có chút trào phúng, "Ba, ba muốn con tôn trọng cuộc sống của ba và mẹ, hy vọng ba cũng có thể tôn trọng cuộc sống của con."
"Người dẫn chương trình đó lấy cái gì so với mẹ mày?" Nguyên Á Sâm tức giận đến đầu óc đột nhiên nhảy dựng lên, "Mẹ mày xuất thân hào môn, tri thư đạt lý, tốt nghiệp trường danh tiếng, cũng không cùng nam nhân khác dây dưa tới lui. Người dẫn chương trình kia tính là cái gì, mày cùng tiểu tử Tống gia vì tranh giành một người phụ nữ, nháo cả trên mạng xã hội, cả giới đều đang cười nhạo bọn mày, mày không thấy xấu hổ sao?!"
"Chứng tỏ bạn gái của con có sức hấp dẫn, còn đối với con một mực hết lòng, có cái gì đáng xấu hổ." Nguyên Dịch ném trái cam vào đĩa trái cây, "Nên xấu hổ chính là người muốn làm tiểu tam còn không thành công."
"Mày, mày..." Nguyên Á Sâm tức giận đến run người, "Mày nhìn bộ dạng của mày đi, ra thể thống gì hả?"
Nguyên Dịch chọn một quả cam đưa cho Nguyên Á Sâm: "Cũng đã hơn 60 tuổi, lúc này mới có chút chuyện, ba đã tức giận đến như vậy rồi, ba nên ăn một quả cam để ổn định lại tâm trạng."
Anh càng thờ ơ, Nguyên Á Sâm càng tức giận, ông vung tay Nguyên Dịch ra: "Mày đừng có trước mặt tao cợt nhả, mặc kệ mày muốn gì, tao cũng sẽ không để cho một người dẫn chương trình nhỏ nhoi gả vào cửa chính Nguyên gia, nếu mày kiên quyết muốn ở cùng cô ta, thì cút khỏi Nguyên gia, không cần trở về nữa."
"Lão Nguyên!" Từ Nhã nghe Nguyên Á Sâm nói vậy, vội vàng ngăn lại, "Anh nên cùng con bình tĩnh nói chuyện."
"Nó có cái tính tình xấu này, chính là do chúng ta quá nuông chiều nó, mở được mấy công ty, thật sự cho rằng mình tài giỏi sao, cũng không ngẫm lại khi ra cửa, vì sao người khác lại gọi nó là Nguyên nhị thiếu, chứ không phải gọi nó là Nguyên tổng, thứ người ta nhìn chính là mặt mũi của Nguyên gia, mà không phải nó!" Nguyên Á Sâm vẫn luôn không hài lòng với đứa con trai này, đến hôm nay, mâu thuẫn ba con tích góp nhiều năm rốt cục bộc phát, "Hiện tại tao cho mày hai lựa chọn, hoặc là cùng người dẫn chương trình đó chia tay, hoặc là tao sẽ tước bỏ cổ phần và vị trí của mày ở Trường Phong, về sau Trường Phong sẽ không còn liên quan gì đến mày nữa."
"Ha."
Nguyên Dịch cười khẽ một tiếng, đứng lên nhìn thẳng vào hai mắt Nguyên Á Sâm, "Ba, con chưa bao giờ cảm thấy Trường Phong có liên quan gì với con, cho nên lựa chọn này đối với con mà nói, chỉ có một kết quả."
"Tiểu nhị," Từ Nhã đứng dậy giữ chặt Nguyên Dịch đang chuẩn bị rời đi, "Ba con đang tức giận nên mới nói như vậy, con đừng coi là thật."
"Mẹ" Nguyên Dịch nhẹ nhàng cầm tay Từ Nhã ra, "Con sắp 28 tuổi rồi, lời tức giận vẫn là lời thật lòng, con nhìn ra được."
"Không phải..." Từ Nhã lo lắng nhìn chồng cùng con mình, trong lòng trở nên khó chịu.
"Để cho nó đi, đi rồi thì đừng trở về nữa." Nguyên Á Sâm đi tới trước mặt Từ Nhã, ôm lấy bả vai bà, "Anh muốn nhìn xem, rời Nguyên gia, nó có thể có bao nhiêu bản lĩnh."
Nguyên Dịch cảm thấy tranh luận với ông ấy thật nhàm chán, anh nhún vai, "Nếu nói như vậy có thể làm cho ba vui vẻ một chút, con liền không có ý kiến."
Nói xong lời này, anh xoay người đi ra ngoài, vừa mới đi tới cửa, gặp được Nguyên Bác vội vàng chạy về.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
Nguyên Bác nhận được điện thoại của dì giúp việc trong nhà, nói ba hắn thúc giục Tiểu nhị về nhà nói chuyện, hắn liền biết có chuyện không tốt, vứt bỏ công việc trong tay chạy về, nhưng có lẽ đã chậm một bước, chuyện của bọn họ cũng đã nói xong.
Nhìn trên mặt Nguyên Dịch, Nguyên Bác không nhìn thấy có cảm xúc bất mãn nào, chẳng lẽ là hắn nghĩ nhiều?
"Anh hai." Nguyên Dịch chào hỏi một tiếng.
Nguyên Bác muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy ba mẹ đều đứng ở phòng khách, cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải đưa tay vỗ vỗ vai anh, "Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao, mắt đều đã có quần thâm rồi."
"Tâm trạng tốt, em ngủ muộn một chút" Nguyên Dịch đặt tay vào túi quần, cười nói, "Em về trước."
"Đi đường cẩn thận." Nguyên Bác đưa mắt nhìn Nguyên Dịch ngồi lên xe, sau khi rời khỏi cửa chính khu biệt thự, mới xoay người đi vào trong.
Cởϊ áσ vest ra, hắn nhìn sắc mặt khó coi của Nguyên Á Sâm, khẽ nhíu mày: "Ba, ba nói chuyện gì với Tiểu nhị vậy?"
"Đừng có nhắc tới cái thằng hỗn trướng đó với ba" Nguyên Á Sâm nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Từ Nhã, "Ba sẽ liên lạc với luật sư, về sau Nguyên gia tất cả đều không liên quan đến nó..."
"Đủ rồi!" Nguyên Bác trầm mặt xuống, giọng nói lạnh nhạt, "Ba ngoài lấy những thứ này uy hiếp nó cũng không còn thứ gì khác sao?"
Nguyên Á Sâm sửng sốt, không nghĩ tới đứa con trai lớn bình thường trầm mặc ít nói lại khó dễ với ông ta như vậy, trong lúc nhất thời lại có chút phản ứng không kịp.
"Tiểu nhị bình thường làm cái gì, sống như thế nào, ba chưa bao giờ quan tâm, hiện tại lấy sản nghiệp của ba đi uy hiếp nó, ba cho rằng nó rất muốn sao?" Nguyên Bác đem âu phục cởi ra một lần nữa mặc trở về, lạnh lùng nói, "Máy ngày tới con sẽ dọn ra ngoài ở, trong nhà không cần nấu cơm cho con."
Đi ra cửa lớn, Nguyên Bác hít sâu một hơi, kéo chặt áo vest trên người, ngồi lên xe của mình, lái xe ra khỏi cửa chính Nguyên gia.
"Đều là súc sinh!" Nguyên Á Sâm nhìn cửa lớn trống rỗng, mặt tái mét nói, "Tức chết tôi."
Từ Nhã nhẹ nhàng xoa ngực ông: "Chúng nó còn trẻ, khó tránh khỏi tính khí lớn, lần sau anh không cần tranh luận với bọn nhỏ như vậy, chờ bọn nó làm ba mẹ, có thể cảm nhận được khổ tâm của chúng ta."
Nguyên Á Sâm nặng nề thở dài, "Đều là nợ, sớm biết bọn nó là thể loại này, chẳng thà không sinh."
Từ Nhã đầu đầy u sầu, không biết nên mở miệng như thế nào, mấy năm nay hai đứa con trai không phát sinh mâu thuẫn gì với bà, bà chưa bao giờ biết, mâu thuẫn trong nhà đã đến mức này.
/Vô tư thấy ghê thiệt/
Chơi suốt hai ngày cuối tuần, tinh thần tốt của Nhan Khê vẫn duy trì cho đến giữa trưa phát sóng trực tiếp bản tin tức, buổi chiều phải quay phân cảnh chương trình, cô ăn cơm trưa xong liền cùng Triệu Bằng ra cửa.
Tập này của chương trình vẫn liên quan đến những người cao tuổi, nhưng không phải quay họ khó khăn, vất vả như thế nào mà là quay khía cạnh lạc quan của những người già.
Do sự tuyên truyền của các phương tiện truyền thông, nhiều người trẻ cảm thấy những người già không ngang ngược thì chính là vô lý, hoặc sống một cuộc sống cô đơn và buổn tẻ, nếu không chính là những món đồ cổ lạc hậu với thời đại, đây là cách hiểu của giới trẻ bây giờ.
Cô muốn quay một khía cạnh đáng yêu của người già.
Ví dụ như lão đại gia am hiểu thư pháp, bà lão biết múa bụng, bà cô 60 tuổi chơi game có thể gϊếŧ liền 5 mạng, hay đi công viên nhặt rác khi rảnh rỗi, và những ông bà đeo băng đỏ để giữ gìn trật tự an toàn giao thông.
Chạng vạng, Triệu Bằng cùng Nhan Khê đi công viên, vì để cho bác gái tiếp nhận phỏng vấn của mình, Nhan Khê trà trộn vào đám người đang múa ở quảng trường, được bác gái bên cạnh chỉnh lại vài động tác cho chính xác.
Nhan Khê thuận thế làm quen với mấy bà lão, bác gái bốn phía, lúc bọn họ đang thả lỏng cơ thể ngồi nghỉ, mới tiến tới phỏng vấn.
"Bác gái, bình thường mấy giờ mọi người nghỉ tập?"
"Khoảng tám giờ, thời gian còn lại các bác có thể đi tản bộ, nói chuyện phiếm, mà không quấy rầy người khác nghỉ ngơi."
"Người tới quảng trường múa nhiều vậy sao ạ?"
"Nhiều lắm, còn có một số người trẻ cũng đến góp vui. Tuổi trẻ cũng thật tốt, so với mấy người già các bác múa đẹp hơn nhiều."
"Bác quá khiêm tốn, bác thấy cháu múa đâu có được."
"Cháu là ngoại lệ."
Sau khi chương trình này được phát sóng trên truyền hình, Nhan Khê bị cư dân mạng đùa giỡn, nói cô múa ở quảng trường là đang hạ thấp trình độ múa của người trẻ tuổi, nên về nhà khổ luyện một tháng để kiếm lại thể diện cho giới trẻ.
Còn có rất nhiều cư dân mạng khen những bác gái này đáng yêu, thái độ sống tích cực khiến người ta ngưỡng mộ, bộ dáng của MC khi khiêu vũ ở quảng trường cũng rất hài hước, quả thực chính là một con hưu rơi vào đàn tuần lộc, vì tiết mục, thật sự là bất chấp tất cả.
Cư dân mạng 1: Bản thân là bạch phú mỹ, còn có một người bạn trai thân phận hiển hách, vì chương trình lại có thể tiếp đất như vậy, tôi muốn yêu vị tiểu tỷ tỷ này.
Cư dân mạng 2: Mặc dù trình độ nhảy múa của cô cách xa mấy bác gái ở quảng trường, nhưng nhìn thấy cô ấy nghiêm túc múa theo như vậy, tôi không thể tàn nhận mà cười nhạo cô ấy, ha ha ha ha ha.
Cư dân mạng 3: Các bạn có thấy bác gái nói Tiểu Khê là ngoại lệ hay không, ánh mắt uất ức của Tiểu Khê, khiến tôi tan chảy a.
"Thẩm lão sư, cô đang nhìn cái gì vậy?" Trợ lý đẩy cửa tiến vào, thấy Thẩm Tinh Nhan đang nghịch điện thoại di động, nhỏ giọng khuyên nhủ, "Cô nghỉ ngơi một lát, buổi tối còn phải lên sân khấu ghi hình chương trình, tôi sợ thân thể cô không chịu nổi."
"Không sao." Thẩm Tinh Nhan cười cất điện thoại di động lại, cô càng ngày càng hứng thú với tiểu MC tên Nhan Khê kia.
Nhưng mà, ánh mắt ủy khuất kia quả thật rất đáng yêu.
Trên đài truyền hình, Tiểu Dương tìm được Nhan Khê nhỏ giọng nói, "Tiểu Nhan, xảy ra chuyện lớn rồi, chị mau xem hot search trên weibo đi."
....
/100
|