Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
.....
Nguyên Dịch nhìn hai người đang vào cửa, lau miệng: "Hai người ngồi trước, con lên lầu rửa mặt đánh răng."
Từ Nhã thấy trên bàn có một cái tô rỗng, mày nhăn lại, con trai sống một mình ở bên ngoài, chất lượng sinh hoạt cũng dần thấp đi. Nhưng mà hôm nay là sinh nhật con trai, bà không nói mấy lời gây mất hứng.
"Không sao, người một nhà không cần để ý những thứ này." Từ Nhã ở trong phòng khách đi một vòng, đây là lần đầu tiên bà tới nhà đứa con thứ hai, "Trang trí cũng không tệ lắm, chỉ là trong nhà thiếu chút hơi người."
Nguyên Dịch cười không chút để ý, đi qua sofa ngồi xuống: "Mẹ, mẹ cùng ba đến xem nhà sao?"
"Không phải." Từ Nhã nở nụ cười, "Hôm nay là sinh nhật con, mẹ và ba con chuẩn bị cho con một món quà." Từ trong túi xách lấy ra hai chiếc chìa khóa, "Mẹ nhớ rằng con rất thích mẫu xe hơi của thương hiệu này."
Thấy Nguyên Dịch nhận quà, trong lòng Từ Nhã nhẹ nhàng thở ra, xoay người kéo Nguyên Á Sâm, ý bảo ông mở miệng nói chuyện.
"Ba với mẹ không có nhiều con cái, về sau Trường Phong cũng là để lại cho hai anh em con." Nguyên Á Sâm cũng không am hiểu nói chuyện nhẹ nhàng với con cái, giọng nói hơi cứng rắn, "Chỉ cần con và cô gái kia chia tay, con bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại chức giám đốc Trường Phong."
"Ba, anh con quản lý Trường Phong rất tốt, không cần con tham gia thêm náo nhiệt đâu." Nguyên Dịch thưởng thức chiếc chìa khóa xe trong tay, "Còn chuyện tình cảm của con..." Giọng điệu của Nguyên Dịch hơi dừng lại, "Thời đại bây giờ đề cao tự do hôn nhân, tự do yêu đương, pháp luật giao cho con quyền lợi, con phải tôn trọng pháp luật."
"Người dẫn chương trình kia có bao nhiêu tốt?"
"Mẹ ở trong lòng ba tốt bao nhiêu, cô ấy trong lòng con tốt bấy nhiêu." Nguyên Dịch bắt chéo hai chân tựa vào ghế sofa, "Con tin loại tâm tình này, ba nhất định có thể hiểu được."
Sắc mặt Nguyên Á Sâm thay đổi mấy lần, ông hít một hơi thật sâu: "Người bạn gái đó của con, ba đã điều tra qua, gia đình cô ta là gia đình đơn thân, trước kia học đại học cũng từng có bạn trai, là người Nguyên gia, muốn kiểu phụ nữ nào mà không có, vì cái gì cứ phải là cô ta?"
"Tiểu nhị, con vẫn còn oán hận những chuyện năm đó sao?" Sắc mặt Từ Nhã tái nhợt, khuôn mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt, lộ ra vẻ sợ hãi.
"Mẹ suy nghĩ nhiều rồi." Nguyên Dịch cười lắc đầu, "Con lên thay quần áo trước, ba mẹ ngồi một chút."
Không có kỳ vọng, thì làm sao có thể đòi hỏi mà oán hận chứ.
Nhan Khê mới vừa lái xe ra biệt thự, thì nhớ ra mình đã quên mất món quà sinh nhật đã chuẩn bị cho Nguyên Dịch, cô xem đồng hồ, gọi cho Trần Bội, nói cô sẽ đến đài truyền hình trễ một chút, sau đó quay đầu xe.
Cầm hộp quà, Nhan Khê thấy cửa chính đang mở, bước lên bậc thang: "Nguyên tiểu nhị, em quên tặng quà cho anh."
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
Bước vào nhà, nhìn thấy đôi nam nữ trung niên đang ngồi trên ghế sô pha, tốc độ của Nhan Khê chậm lại, nụ cười trên mặt cũng có chút nhạt đi: "Chào chú, dì ạ."
"Chào." Từ Nhã gật đầu với Nhan Khê, Nguyên Á Sâm "Ừ" một tiếng, rồi không nói gì, không khí trở nên xấu hổ. Từ Nhã nhìn trên lầu một cái, cười nói với Nhan Khê, "Cô Nhan, mời ngồi."
"Không cần đâu." Nhan Khê từ chối lời mời của Từ Nhã, "Con còn phải vội đi làm, đưa quà cho Nguyên tiểu nhị xong sẽ đi ngay."
"Cô Nhan, bình thường cô cũng hay vào nhà người đàn ông khác như vậy sao?" Giọng nói Nguyên Á Sâm cứng rắn, "Điều này có phải không thích hợp lắm không?"
"Chú Nguyên." Nhan Khê cũng không tức giận vì câu nói này của Nguyên Á Sâm, ngược lại tươi cười đến ngọt ngào hỏi, "Chắn chắn chú cực kỳ không thích Nguyên tiểu nhị đúng không?"
Nguyên Á Sâm sửng sốt, không hiểu Nhan Khê vì sao lại có phản ứng như vậy.
"Thân là ba mẹ, nếu yêu thương con cái, cho dù bất mãn với người yêu của con mình đến đâu, cũng sẽ không biểu hiện thái độ rõ ràng như vậy." Nhan Khê nhíu mày, "Điều này sẽ khiến chú khó hoà hợp, thậm chí không nói đạo lý."
Nguyên Á Sâm giận tái mặt: "Đó là cách gia đình cô dạy cô đối xử với người lớn sao?"
"Chú Nguyên, chú cũng không nên đối xử với con gái nhà người ta vất vã nuôi lớn như vậy chứ?" Nhan Khê nét mặt tươi cười như hoa, "Tuy con là bạn gái của Nguyên Dịch, nhưng con không có nghĩa vụ phải chịu đựng sự tức giận hay chỉ trích của chú đâu. Kiểu gia giáo này, thật sự rất quan trọng, nếu không phân rõ phải trái, sẽ rất khó xem."
"Cô Nhan, chồng tôi nhất thời nóng vội, mong cô bỏ qua." Từ Nhã sợ Nguyên Á Sâm tức giận, không chỉ làm cho sự việc không thể giải quyết, còn làm cho khoảng cách giữa con trai và bọn họ ngày càng xa, "Chúng tôi chỉ là lo lắng cô và Tiểu nhị ở chung không hợp nên mới hỏi thêm vài câu, không có ác ý."
"Không sao ạ." Nhan Khê cười cười, "Con sẽ không để tâm mấy chuyện này đâu, ba con thường nói với con, vô duyên vô cớ tức giận, không thể làm mọi chuyện tốt hơn."
"Cô Nhan, tôi không muốn cãi nhau với cô." Mặt Nguyên Á Sâm trầm xuống nói, "Tôi không hài lòng về cô, Nguyên gia cũng sẽ không thừa nhận cô là con dâu."
"Không sao ạ, dù sao chú yêu dì như vậy, có hài lòng với con hay không cũng không quan trọng, chỉ cần Nguyên tiểu thị thừa nhận con là được rồi." Nhan Khê khoan dung cười, "Những chuyện khác, chỉ có thể mong chú thứ lỗi."
"Cô nhất định ở lại bên cạnh con tôi, rốt cuộc là vì tiền hay thân phận của nó?" Nguyên Á Sâm khinh thường cười lạnh, "Vì những thứ này, ngay cả mặt mũi cô cũng không cần sao?"
"Ở trong mắt chú, rốt cuộc Nguyên Tiểu Nhị không tốt đến mức nào, mới khiến làm chú cảm thấy con ở bên cạnh anh ấy vì những thứ này, mà không phải là con người của anh ấy?" Nhan Khê nhìn mắt Nguyên Á Sâm, "Để chú hiểu lầm, con cảm thấy rất đáng tiếc."
"Dù cho cô có nhanh mồm nhanh miệng đến mấy, cũng không thể thay đổi quyết định của tôi." Nguyên Á Sâm thật không ngờ, cô gái tên Nhan Khê này, cũng dám nói lại với ông, "Một ngày tôi còn ở đây, cô đừng bao giờ nghĩ có thể bước vào cửa Nguyên gia."
"Vậy cũng tốt." Nhan Khê gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, "Vậy thì để cho Nguyên tiểu nhị bước vào cửa nhà con, nhà con cũng không ghét bỏ anh ấy."
Nguyên Á Sâm hơi sửng sốt, mới hiểu được, lời này của Nhan Khê là muốn con ông ở rể!
"Cô!"
"Được." Nguyên Dịch từ trên lầu đi xuống, đi đến cạnh Nhan Khê, "Khi nào thì cho anh vào cửa nhà em đây?"
Nhan Khê: Vui vẻ cái gì vậy?
"Nguyên Dịch!" Từ Nhã thấy Nguyên Á Sâm nổi nóng, vội vàng đỡ lấy cánh tay ông, "Đừng làm ba con tức giận, mau xin lỗi ông ấy."
"Ồ" Nguyên Dịch thoải mái, mở miệng nói, "Con xin lỗi."
Rõ ràng thái độ của anh rất phối hợp, nhưng trong ba chữ kia lại không hề có ý xin lỗi, giống như chỉ là vì ứng phó, tùy tiện nói ra ba chữ. Loại tùy ý mở miệng xin lỗi này, so với không xin lỗi càng làm cho người ta tức giận hơn.
Nếu Nhan Khê không nhìn ra quan hệ giữa Nguyên Dịch và ba mẹ anh không tốt, thì cô chính là kẻ ngốc.
"Không phải em đã đi làm rồi sao?" Nguyên Dịch lo lắng ba mẹ nói lời quá đáng với Nhan Khê, thấy vẻ mặt cô vẫn như thường, thở phào nhẹ nhỏm, "Sao lại trở về?"
Nhan Khê quay đầu nhìn sắc mặt ba mẹ Nguyên Dịch không tốt lắm, kéo Nguyên Dịch tới phòng bếp, đưa hộp quà cho anh, "Đây, tặng anh."
Nguyên Dịch mở hộp ra, bên trong là chiếc đồng hồ của nam, thích hợp đeo trong mấy dịp quan trọng.
Lấy đồ trong hộp ra đeo lên tay Nguyên Dịch: "Đêm qua quên tặng cái này cho anh."
"Đeo cái này, chứng tỏ mỗi phút mỗi giây của anh đều là của em." Nhan Khê buông tay ra, rất tán thưởng thẩm mỹ của mình, "Rất hợp với anh."
"Anh rất thích." Nguyên Dịch lấy ngón cái xoa xoa vài cái trên mặt đồng hồ, "Sau này sẽ không tháo ra, em..."
Có phải nguyện ý cả đời này mãi mãi ở bên anh đúng không?
"Anh đưa em đi làm nhé." Nhan Khê cười nói, "Vốn em muốn anh ngủ thêm một chút nữa." Cô cũng không nói rõ ra, nhưng Nguyên Dịch hiểu ý cô.
"Được."
Nhan Khê cảm thấy mình giống như nhân vật phản diện độc ác hay hồ ly tinh nào đó trong phim truyền hình, châm ngòi ly gián quan hệ của bạn trai và ba mẹ bạn trai, khiến cho mối quan hệ gia đình bọn họ vốn còn đang bấp bên lung lay, một phát đạp đỗ luôn.
Mắt thấy con trai giúp Nhan Khê mở cửa, sau đó nắm tay cô ra khỏi phòng khách, Từ Nhã sửng người một lúc mới nói: "Á Sâm, chúng ta quay về thôi."
"Cũng không biết nó bị trúng tà gì, nhiều danh môn thục nữ như vậy lại chướng mắt, lại bị một người phụ nữ như vậy mê mẫn tâm trí, đến ở rễ cũng có thể nói ra." Nguyên Á Sâm cả giận nói, "Anh thấy nó bị điên rồi."
Từ Nhã ngơ ngẩn nhìn ngôi nhà trống không, trầm mặc thật lâu sau hỏi: "Á Sâm, chúng ta có phải đã sai rồi không?"
"Em không cần nghĩ nhiều." Nguyên Á Sâm ôm vai bà, "Con cái không hiểu chuyện, còn có anh bên cạnh em."
Từ Nhã miễn cưỡng cười cười, vẻ mặt mờ mịt theo Nguyên Á Sâm ra cửa.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
Xe đến dưới lầu đài truyền hình, Nguyên Dịch nhìn Nhan Khê muốn nói lại thôi, cuối cùng hôn trán cô một cái: "Buổi trưa anh tới đón em."
Nhan Khê nhìn anh một cái, gật gật đầu.
"Tiểu Nhan." Trần Bội thấy Nhan Khê đến, vui vẻ kéo cô vào văn phòng của mình, "Cuối cùng em cũng đến, mau xem xếp hạng 《 Chuyện quanh ta 》tuần trước đi." Nói xong, đưa bảng xếp hạng lượt xem cho cô.
"Gần đây có một đài trên mạng muốn mua bản quyền chương trình của chúng ta để phát sóng, Trên đài có ý định chuyển thời gian phát sóng《 Chuyện quanh ta 》 chiếu trên Kênh 8, sẽ phát sau kênh vệ tinh một ngày." Lúc Trần Bội nói những lời này, nhìn sắc mắt Nhan Khê, "Nhưng bên trên còn đang thương lượng chuyện này với Kim đài trưởng, không biết em có suy nghĩ gì không?"
Nhan Khê chậm rãi lắc đầu: "Chương trình này ban đầu được tạo ra là vì Kênh 8, cũng là dựa vào người xem Kênh 8 mà duy trì, mới nổi lên được một chút. Người xem trên kênh không nhiều lắm, mỗi ngày phát trước hai tiếng so với đài vệ tinh, cũng sẽ ảnh hưởng gì nhiều đến lượt xem của đài vệ tinh. Chị Trần, em nghĩ làm như vậy có lẽ không quá thích hợp."
Trần Bội nhíu nhíu mày, người trẻ tuổi vẫn còn có chút xử trí theo cảm tính.
Nhưng mà chương trình này nhờ vào Nhan Khê mới có thể đi lên, vì vậy mọi người vẫn phải thông qua ý kiến của cô ấy.
Giờ phút này, một ông lão là fan trung thành của 《 Chuyện quanh ta 》chiếu trên Kênh 8, biết chuyện chương trình có thể sẽ bị trì hoãn, tức giận đến mức bữa sáng cũng không thèm ăn.
-----
Tác giả có điều muốn nói:
Nguyên tiểu nhị: Chờ được tiến vào cửa Tống gia( ⊙ o ⊙ )
/100
|