Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
....
Cốc cốc
Tiếng gõ cửa vang lên, Nguyên Dịch cùng người phụ nữ trẻ tuổi trước mặt đồng loạt quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người tới là Nhan Khê, nụ cười trên mặt Nguyên Dịch thế nào cũng không che giấu được, ngay cả thanh âm cũng đề cao mấy decibel: "Tiểu Khê"
Nhan Khê gần như chưa từng đến công ty làm việc của anh, mấy ngày nay hắn bận đến choáng váng, muốn sớm hoàn thành công việc, tranh thủ thời gian dành cho Nhan Khê nhiều hơn, không ngờ cô lại đến thăm mình.
Kinh hỉ trong mắt hắn là thật, thậm chí còn mơ hồ mang theo vài phần khoe khoang bạn gái của mình đến thăm, ngoài ra, không có bối rối cũng không có chột dạ. Nhan Khê đứng ở cửa không đi vào: "Em quấy rầy công việc của hai người sao?"
Nghe Nhan Khê hỏi như vậy, Nguyên Dịch mới nhớ tới trong phòng còn có một người khác, hơn nữa còn là một nữ nhân.
Gần đây, khả năng nói những lời ngọt ngào của anh mặc dù đã tăng lên, nhưng dù sao anh cũng là người đã làm chó độc thân nhiều năm, đối mặt với tình huống hiện tại, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên giải quyết như thế nào. Giải thích, có thể được gọi là chột dạ, không giải thích có thể làm cho sự hiểu lầm lớn hơn. Nghĩ đến những nam nữ chính trong phim truyền hình bởi vì hiểu lầm, cuối cùng ngược tâm ngược phế, Nguyên Dịch liền có chút phát hoảng.
Bạn gái tức giận, làm thế nào bạn có thể làm cho cô ấy vui vẻ?
Bây giờ nhìn nụ cười của Nhan Khê, trong mắt Nguyên Dịch, đó chính là tức giận; thái độ ôn nhu, đó là chính là bữa cơm cuối cùng của kẻ tử tù; ngay cả hộp thức ăn trong tay cô, Nguyên Dịch cũng cảm thấy điểm đến cuối cùng của nó có thể là trên đầu mình.
Một người đàn ông thông minh, tại thời điểm này không thể nói, "Sao em lại đến đây?", "Không ngờ em sẽ đến", bởi những lời này chắc chắn là từ khóa châm ngòi cho cơn thịnh nộ của bạn gái. Bạn gái vất vả mang theo bữa cơm yêu thương đến thăm hắn, hắn đi nghĩ cô ấy làm sao có thể đến, bất kể là thuận miệng hỏi hay là thật sự cảm thấy kinh ngạc, đây đều có một loại hành động cảm thấy đối phương tới là gây phiền toái cho mình.
Cô thật sự không nghĩ tới, trong nhóm có vài người chân tình thật ý mê mẩn trò chơi do công ty Nguyên Dịch phát triển, không có việc gì liền ở trong nhóm khoe nhận được thứ gì đó. Mấy ngày gần đây cô đều làm việc bận rộn trên đài truyền hình, có loại ảo giác bị thời đại vứt bỏ.
Nguyên Dịch nói mấy câu, liền quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhan Khê một cái, hắn ngay cả nội dung văn kiện cũng chỉ sai chỗ. Nữ nhân viên nhìn không nổi nữa, cô ho khan hai tiếng, "Ông chủ, thiết kế đồ hoạ này còn có chỗ chưa hoàn thiện, phải chờ người trong tổ chúng tôi chỉnh sửa, ngày mai lại đưa cho ngài xem."
"Được" Nguyên Dịch không chút do dự gật đầu, quay đầu nói với Nhan Khê, "Tiểu Khê, em đến xem những người này thiết kế có đẹp không."
Nhan Khê đi qua nhìn, bên trong có rất nhiều hình ảnh thiết lập nhân vật nữ xinh đẹp, rất phù hợp với gu thẩm mỹ của phái nữ, mà không phải vì lấy lòng một số người chơi nam, cố ý để lộ cánh tay lộ chân lộ ngực, cô nhìn mấy ảnh liền phát hiện, những người này thiết kế đồ hoạ khác với phong cách chơi game hiện tại của Ân Thái, "Đây là trò chơi mới?"
"Thích không?" Nguyên Dịch hỏi.
Nhan Khê gật đầu: "Nhân vật rất đẹp, nhưng em là người ngoài nghề, không hiểu rõ về việc chế tác trò chơi, nhưng tạo hình này có phải hơi khó quá không?"
"Quả thật có chút khó khăn, nhưng ở phương diện thiết kế và tín năng chơi, đều sẽ tận lực khai thác." Nguyên Dịch chỉ chỉ nữ nhân viên trước mặt, "Cô ấy là người vạch kế hoạch trò chơi này, Lưu Di."
"Xin chào bà chủ, ngài có thể gọi tôi là Tiểu Lưu." Lưu Di ngoại hình diễm lệ, mái tóc ngắn gọn gàng làm cho cô ấy thoạt nhìn rất có tinh thần, thậm chí đẹp đến có chút công kích, đây là một loại mỹ nữ không dễ dàng làm cho người cùng phái sinh ra hảo cảm.
"Xin chào, cô cứ gọi tôi là Tiểu Nhan, bà chủ nghe có chút già." Nhan Khê cùng Lưu Di bắt tay, móng tay đối phương cắt tỉa rất sạch sẽ, có lẽ là do thường xuyên dùng máy tính, cũng không làm móng.
Hai người nhìn nhau mà cười, Lưu Di hàn huyên vài câu sau đó, liền rời khỏi văn phòng Nguyên Dịch, bước chân đi giày cao gót có chút nhanh, có lẽ là người có tính cách nhiệt huyết.
Nguyên Dịch đóng cửa văn phòng lại, xoay người nhìn Nhan Khê: "Em mang đồ ăn ngon gì đến cho anh vậy?"
"Biết mấy ngày gần đây anh nhất định sẽ bận đến mức không thể ăn cơm đúng giờ, cho nên em bảo nhà hàng làm chút đồ ăn bồi bổ cho dạ dày." Nhan Khê mở hộp cơm giữ ấm ra, "Vừa vặn em cũng chưa ăn, đến cùng ăn với anh."
Uống canh khoai lang thơm ngon, Nguyên Dịch muốn nói lại thôi: "Em không có gì muốn hỏi?"
Nhan Khê biết anh muốn nói gì, dùng khăn giấy lau miệng: "Vốn không muốn hỏi, chỉ muốn đạp cửa xông vào. Bất quá nghĩ anh tốt xấu gì cũng là ông chủ công ty, em muốn giữ lại chút mặt mũi cho anh."
Cảm ơn Nhan Tiểu Khê đã hiểu ý!
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
Thấy vẻ mặt Nguyên Dịch còn sợ hãi, Nhan Khê nhịn không được nở nụ cười: "May mắn em không nổi giận, bởi vì nữ nhân viên này của anh là một nữ nhân viên rất ưu tú, nếu em phỏng đoán lung tung, là vũ nhục cô ấy."
"Em không thể nghĩ tới là vũ nhục anh sao?"
"Không nghĩ tới" Nhan Khê nghiêng đầu nhìn Nguyên Dịch, "Chẳng lẽ em có chút trọng nữ khinh nam?"
"Phân biệt giới tính là một trở ngại cho sự phát triển của con người, trở ngại cho sự tiến bộ, em cũng có thể cố gắng vượt qua." Nguyên Dịch ủy khuất nhìn Nhan Khê, "Dù sao anh cũng sẽ không có quan hệ mập mờ với những người phụ nữ khác."
Suy nghĩ một chút, hắn bổ sung một câu: "Em cũng không thể, nhất là họ Tống, họ Trần gì đó."
"Họ Tống làm sao vậy, 10 năm trước em đã mang họ Tống đó." Nhan Khê đưa tay chọc vào mặt Nguyên Dịch: "Anh không phải là đại nam nhân sao, không phải thích chân dài ngực lớn sao, tuyệt đối không có khả năng coi trọng em đâu?"
Quả nhiên nữ nhân đều muốn lật sổ tính nợ cũ?
Nguyên Dịch nội tâm một trận tuyệt vọng: "Em ngẫm lại đi, anh vốn tưởng rằng mình thích ngực lớn chân dài, nhưng sau khi gặp được em, những thứ khác đều không quan trọng, điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ anh đối với em là tình yêu đích thực!"
"Nguyên tiểu nhị a Nguyên tiểu nhị," Nhan Khê cười tủm tỉm nắm cằm anh lắc lắc hai cái, "Anh lại học Trương Vọng cách vỗ ngọt phụ nữ, em chắc cũng phải học thủ đoạn trừng phạt bạn trai."
"Thủ đoạn gì?" Nguyên Dịch không nghĩ tới mình bản thân vứt bỏ xấu hổ dồn hết lời đường mật, cũng không đả động Nhan Khê, âm thầm hạ quyết tâm, về sau không bao giờ tin tưởng chủ ý của Trương Vọng cùng Từ Kiều Sinh, không có một cái nào thực dụng.
"Chính là dùng sầu riêng làm ván giặt đồ a." Nhan Khê khoát tay áo, "Không có thủ đoạn sáng tạo gì."
Nguyên Dịch: Đường đường là tổng giám đốc, không biết xấu hổ a?!
"Anh không nói lời ngon tiếng ngọt, đó đều là lời thật lòng."
"Ừ?" Nhan Khê nhướng mày nhìn hắn.
"Em yên tâm, anh sẽ không học Trương Vọng loại hành vi hoa hoa công tử." Nguyên Dịch giờ phút này, giống như vô số nam chủ si tình phụ thể, "Anh lớn như vậy, bạn gái cũng chỉ có một mình em, không có người khác."
Không có kinh nghiệm yêu đương, không biết làm thế nào để dỗ dành bạn gái vui vẻ, tìm sách lược nói chuyện tình cảm khắp nơi, ở chung với bạn gái, Nguyên Dịch mấy ngày nay cuối cùng cũng tổng kết ra kinh nghiệm, đó chính là thủ đoạn trăm phần trăm không bằng thật lòng đối đãi, lời ngon tiếng ngọt không bằng hành động nhiều. Thiên hạ không có người giống nhau, phụ nữ tự nhiên cũng không có sở thích giống hệt nhau, cầm cái gọi là kỹ năng theo đuổi, không nhất định sẽ thích hợp với đối phương.
Nói tóm lại, ngàn từ hội tụ thành một câu, đó là không nên làm ngược lại với ý bạn gái, trừ khi không muốn bạn gái nữa.
Tiếng gõ cửa vang lên, Nhan Khê thu dọn hộp cơm trên bàn, ném khăn giấy đã sử dụng vào thùng rác, Nguyên Dịch hôn trộm lên má cô một cái, mới đi mở cửa.
Sau khi cửa trước mặt mở ra, trợ lý Mạnh nhìn thấy Nguyên Dịch đứng bên cạnh cửa, cùng với bà chủ tương lai ngồi ở bàn làm việc, hắn vụиɠ ŧяộʍ ngắm vẻ mặt của ông chủ, có phải hắn đến không khéo hay không?
"Ông chủ, tuần này tình hình hoạt động của trò chơi đã được chế tác xong, đây là bộ phận báo cáo phía dưới giao nộp, ngài xem một chút." Trợ lý Mạnh đưa một văn kiện cho Nguyên Dịch.
Nghe được trợ lý Mạnh nói chuyện với Nguyên Dịch, Nhan khê nhất thời hiểu được vì sao giọng nói trong điện thoại Thẩm Tinh Nhan lại quen tai. Cô nhịn không được nhìn Mạnh trợ lý vài lần, trong đài từng có hợp tác với Ân Thái, với địa vị nhất tỷ của chị Thẩm ở đài, quen biết trợ lý của ông chủ Ân Thái cũng không kỳ quái, nhưng tương đối kỳ quái chính là, Nguyên Dịch lại chưa bao giờ nói qua với cô.
Xác thực mà nói, Nguyên Dịch chưa bao giờ ở trước mặt cô nhắc tới người anh quen biết trên đài, nhưng sau khi cô và Nguyên Dịch công khai tình cảm, cô ở trên đài đãi ngộ đều cao hơn trước là sự thật không thể chối cãi.
Nhan Khê lại ngồi cùng Nguyên Dịch trong chốc lát, Nguyên Dịch đọc xong báo cáo trong tay, khóa báo cáo vào trong tủ mật mã, giữ chặt tay Nhan Khê: "Tan tầm, chúng ta đi."
"Công việc xong rồi?" Nhan Khê ngáp một cái, mượn lực của Nguyên Dịch đứng lên, cầm lấy khăn quàng cổ đặt trên sô pha: "Chúng ta đi."
Hai người đi thang máy xuống lầu, đại sảnh bên ngoài có không ít nhân viên mới tan tầm, hai người xuất hiện, khiến mọi người chú ý.
"Chờ một chút." Nguyên Dịch dừng bước, "Bên ngoài lạnh, mặc quần áo xong rồi lại đi ra ngoài." Anh cầm lấy quần áo trong tay Nhan Khê, sau khi mặc cho cô, lại lấy khăn quàng cổ choàng giúp cô.
Thật sự là một vòng từng vòng vây quanh, Nhan Khê có loại ảo giác Nguyên Dịch đang quấn băng gạc cho mình.
"Còn quấn tiếp em sẽ không thở nổi." Nhan Khê kéo khăn quàng cổ, chỉ vào cổ mình: "Nhìn từ xa, người khác còn tưởng trên cổ của em đeo một quả dưa hấu."
"Chỉ hơn mười mét đi đường, khó coi thì khó coi một chút, chờ lên xe lại tháo ra" Nguyên Dịch nhìn ra ngoài cửa lớn, "Hình như tuyết rơi?"
"Tuyết rơi?" Nhan Khê nhét tay vào trong túi âu phục Nguyên Dịch, "Chúng ta ra ngoài xem một chút."
Nguyên Dịch thấy bộ dáng sợ lạnh của cô, đưa tay ôm lấy eo cô, đem người đi ra ngoài.
"Thật sự tuyết rơi rồi." Nhan Khê thở ra một hơi nóng, "Mùa đông năm nay, cũng không đủ lạnh đâu."
"Đường tuyết trơn, em đừng lái xe về nữa." Nguyên Dịch đưa tay che đỉnh đầu Nhan Khê, "Ngồi xe của anh đi."
"Được" Nhan Khê cười tủm tỉm đáp ứng, sau đó... Giấu đầu dưới áo khoác Nguyên Dịch, không để cho một chút gió lạnh thổi đến mình.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
Nguyên Dịch: Sợ lạnh thành như vậy, ngày sinh nhật của hắn, làm sao cô có thể kiên trì xuất hiện ngoài cửa nhà hắn lúc rạng sáng? Hắn ở trong lòng Nhan Khê, nhất định rất quan trọng!
Nghĩ đến đây, toàn thân Nguyên Dịch đều nhiệt huyết sôi trào, hiện tại cho dù để cho hắn cởϊ áσ khoác, anh cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Hai người ngồi lên xe, tài xế lái xe một đoạn đường, quay đầu nói với Nguyên Dịch: "Nguyên tiên sinh, tuyết càng rơi càng lớn, tình hình giao thông có thể không tốt lắm."
"Bên này cách nhà anh tương đối gần, nếu không em đến nhà anh ở một đêm?" Nguyên Dịch một bộ dạng tôi rất đứng đắn suy nghĩ cho em, tuyệt đối không có bộ dáng tâm tư nhỏ nào, "Dì Lý cũng lẩm bẩm đã lâu không gặp em."
Nhan Khê đương nhiên... Chỉ có thể đồng ý.
Trong lòng Nguyên Dịch muốn vụиɠ ŧяộʍ thừa dịp này, ở chung với Nhan Khê thêm một chút, bất quá sau đó tuyết càng lúc càng lớn, không bao lâu trên mặt đất liền đọng tuyết, sau khi xe vào biệt thự, Nguyên Dịch bảo tài xế cũng ở lại, tuyết lớn như vậy, nếu như lúc lái xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, đây chính là chuyện muốn hủy hoại hạnh phúc của cả nhà.
Mở cửa ra, Dì Lý đang ngồi trên sô pha nhỏ giọng khóc nức nở, tựa hồ là gặp phải chuyện gì khổ sở, sợ tới mức Nguyên Dịch cùng Nhan Khê đang nắm tay trêu chọc lẫn nhau, không có tâm tư đấu võ mồm, vội vàng đi vào trong phòng hỏi chuyện gì đã xảy ra.
"Dì Lý, dì có chuyện gì vậy?" Nhan Khê vỗ nhẹ vào lưng dì Lý để tâm trạng bà có thể giảm bớt một chút.
Nào biết dì Lý nhìn thấy cô, khóc càng thêm lợi hại.
"Nhan tiểu thư, những đứa nhỏ kia, thật đáng thương."
Dì Lý khóc đến tức giận, chỉ vào TV nửa ngày mới đứt quãng nói ra một câu như vậy.
Màn hình xem TV của Nhan Khê, là đài truyền hình của Kênh 8 Đế Đô, bên trong có một bộ phim truyền hình hầu như không có cơ hội lên kênh truyền hình vệ tinh, dì Lý thế nhưng bởi vì bộ phim này mà khóc thành như vậy?
"Dì đừng quá khổ sở, trên TV đều là giả." Nhan Khê đành phải tiếp tục khuyên, dì Lý đã hơn 50 tuổi, vạn nhất thương tâm quá mức, tổn thương đến tim sẽ không tốt.
"Không phải phim truyền hình, là chương trình do con chủ trì." Dì Lý tựa hồ tìm được điểm phát tiết cảm xúc, "Vì sao ba mẹ kia lại có thể nhẫn tâm như vậy, những đứa trẻ kia vẫn còn rất nhỏ."
Lúc này Nhan Khê mới hiểu được dì Lý đang nói cái gì, cô nhẹ nhàng vỗ vai dì Lý, "Nhưng trên thế giới vẫn còn rất nhiều ba mẹ tốt, dì yên tâm đi, tổ tiết mục của chúng con đã liên hệ với một số tổ chức từ thiện, những đứa nhỏ kia sẽ được giúp đỡ."
"Nhưng quốc gia lớn như vậy, sẽ luôn có đứa nhỏ bị bỏ mặc." Dì Lý khóc mệt mỏi, dựa vào sofa nhẹ nhàng nức nở, "Nhan tiểu thư, con thật tuyệt vời, sửa sang lại nhiều tư liệu như vậy, không dễ dàng đúng không?"
"Đây là nỗ lực của tất cả các đồng nghiệp trong tổ chương trình, còn có một ít khán giả nhiệt tình giúp đỡ, mới có thể làm ra chương trình này" Nhan Khê rót một ly nước cho dì Lý, "Dì xoa dịu cảm xúc một chút."
"Cảm ơn con." Dì Lý nhận lấy ly nước, có chút ngượng ngùng, "Nhị thiếu, Nhan tiểu thư, các con còn chưa ăn cơm đi, dì làm đồ ăn khuya cho các con."
"Trước khi chúng con về đã ăn qua, dì mau ngồi xuống nghỉ ngơi." Nhan Khê ấn dì Lý trở về, nói đùa, "Sớm biết chương trình này làm cho dì đau khổ như vậy, con liền không làm."
"Làm sao có thể không làm, con không làm sao có thể cho nhiều người biết tình trạng hiện tại của bọn nhỏ." Dì Lý uống một ngụm nước, "Nhan tiểu thư, không biết đài truyền hình các con có kênh quyên góp hay không, dì muốn quyên góp chút tiền cùng ít đồ cho những đứa nhỏ này."
"Bởi vì liên quan đến tiền bạc, đài chúng con sẽ không dễ dàng đồng ý nhận quyên góp của mọi người, nếu đài tiếp tục tiến hành về phương diện này, chúng con sẽ giao cho bên viện trợ của cơ quan chính phủ hoặc tổ chức từ thiện phụ trách, dì không cần lo lắng, nếu về sau có nhu cầu này, con nhất định sẽ thông báo cho dì."
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Dì Lý phảng phất thở phào nhẹ nhõm, bà chậm rãi đứng lên, "Con cùng nhị thiếu nghỉ ngơi thật tốt, dì về phòng trước."
Dì Lý khôi phục lý trí, sẽ không lưu lại ảnh hưởng đến giao lưu tình cảm của hai người.
Sau khi dì Lý cùng tài xế rời đi, phòng khách rộng rãi, cũng chỉ còn lại hai người Nhan Khê và Nguyên Dịch.
Dưới ánh đèn màu cam, dung mạo Nhan Khê ôn nhu động lòng người, cũng đặc biệt gợi cảm.
....
Tác giả có lời muốn nói:
Trương Vọng: Người anh em cắm đầy dao lên người tôi, tôi tràn ngập đau khổ, hướng ai tố cáo?
Ngủ ngon ~
/100
|