Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
...
Nhan khê ôm cổ Nguyên Dịch, nằm sấp trong lòng anh, cách một chiếc áo khoác dày, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của anh.
"Này," Nguyên Dịch vỗ vỗ mông cô, "Muốn anh ôm hoài sao?"
"Thời điểm mấu chốt, anh phải nên nói, em yêu, đừng sợ, có anh ở đây không được sao?" Nhan Khê xuống đất, bị gió lạnh bên ngoài thổi đến rùng mình một cái. Vừa rồi khi bị hai vệ sĩ kéo kéo, khăn quàng cổ của cô dường như đã rơi xuống đất.
"Sớm nói cho em biết, đừng xem lung tung mấy phim truyền hình không đáng tin cậy." Nguyên Dịch cởϊ áσ khoác trên người ra, quấn đầu Nhan Khê lại, "Sẽ làm đầu óc em ngu mụi."
Nhan Khê muốn cởϊ áσ khoác ra trả lại cho Nguyên Dịch, bị Nguyên Dịch đè lại: "Khoác thật tốt, đàn ông đang tức giận, loại thời tiết này không lạnh được anh."
Nguyên Dịch nghe được hắn oán giận, quay đầu nhìn hắn một cái.
Bị bộ dáng hung thần ác sát của Nguyên Dịch dọa sợ, Tống Từ phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước, ảnh hưởng đến chỗ bị thương, đau đến mức hít sâu vài hơi lạnh, "Tôi, tôi cái gì cũng không nói."
Không để ý tới hắn, Nguyên Dịch cúi đầu nói với Nhan Khê: "Hắn đã làm gì em?"
"Tôi cái gì cũng chưa kịp làm!" Bị Nguyên Dịch đánh ra bóng ma tâm lý, Tống Từ vội vàng nói: "Nhan tiểu thư, cô phải làm chứng cho tôi."
Nhan Khê có chút không biết nói gì, lần đầu tiên nhìn thấy kẻ bắt cóc bảo người bị hại đứng ra rửa sạch nghi vấn cho hắn, Tống Từ này không phải là một kẻ ngốc chứ?
"Không kịp, hay chưa muốn làm?" Nguyên Dịch kéo Nhan Khê ra phía sau mình, không cho Tống Từ nói chuyện với cô, "Tống Từ, hai chúng ta cũng coi như là nước sông không phạm nước giếng, làm việc gì cũng phải nói quy củ, nói luật pháp. Anh để vệ sĩ cưỡng ép bắt bạn gái tôi, anh có bất mãn gì với tôi sao?"
Hắn dùng ánh mắt cầu xin nhìn Nhan Khê trốn sau lưng Nguyên Dịch, hy vọng đối phương lúc này có thể đứng ra giúp hắn nói chuyện.
Đối mặt với đôi mắt tràn ngập cầu xin của Tống Từ, Nhan Khê cảm thấy vô cùng không đành lòng, cho nên cô luống cuống cúi đầu, lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi do công ty Nguyên Dịch sản xuất.
"Tôi biết chuyện trên mạng gây ra là do Tống Triều làm, cho nên muốn nhắc nhở Nhan tiểu thư vài câu. Tôi đây không phải là lo lắng Nhan tiểu thư không biết tôi, không muốn nói chuyện với tôi sao, liền dùng một phương pháp không tốt lắm." Tống Từ cười khổ, "Không nghĩ tới lại có thể dẫn đến hiểu lầm lớn như vậy."
Thật không nghĩ tới trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy, hắn vừa mới mang người đi không lâu, đã bị Nguyên Dịch đuổi theo, còn bị đánh không công.
"Tống đại thiếu thế nhưng lại tốt bụng như vậy, chẳng lẽ tôi trách lầm người tốt?" Nguyên Dịch hừ lạnh, "Chuyện giữa anh em Tống gia các anh, người ngoài không có hứng thú, nhưng đừng đưa tay đến trước mặt tôi."
"Không, người không biết thì không có tội mà." Tống Từ cười gượng, từng bước một lui về phía sau, thấy Nguyên Dịch không có ý đuổi theo, đẩy hai vệ sĩ vịn tay mình ra, như bay phóng lên xe, còn chưa kịp đóng cửa xe, cửa xe đã bị đồng bạn của Nguyên Dịch kéo lại.
Hắn quen biết người này, độc đinh của Chu gia, Chu Hàn.
"Tống đại thiếu gia." Chu Hàn ngồi vào xe, một tay khoác lên vai Tống Từ, "Tính tình Nguyên nhị anh có biết không, có vài thứ hắn có thể không để ở trong lòng, nhưng có vài người lại không thể động vào, nếu động vào hắn có thể liều mạng với anh."
Tống Từ rùng mình một cái, thời niên thiếu Nguyên nhị thiếu tính tình không tốt, là tính cách pháo triệt nổi danh, mấy năm nay tuy rằng trầm ổn không ít, nhưng rất nhiều đồng nghiệp vẫn không dám trêu chọc hắn.
"Lần này thật sự là hiểu lầm, các cậu yên tâm, sau này tôi tuyệt đối sẽ không tới tìm Nhan tiểu thư gây phiền toái, tuyệt đối sẽ không." Tống Từ đã hối hận vì chuyện hôm nay mình tới tìm Nhan Khê. Sớm biết Nguyên Dịch bảo vệ bạn gái giống như mệnh căn, đánh chết hắn cũng sẽ không đi trêu chọc nữ nhân này.
"Hiểu lầm là tốt rồi." Chu Hàn ở trong xe nhìn lướt qua một lần, xác định trong xe không có dấu vết sau khi xảy ra ẩu đả kịch liệt, đi xuống xe, "Tống đại thiếu gia đi chậm."
Tống Từ nội tâm: Không, tôi muốn đi nhanh một chút.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
Nhìn xe của Tống Từ hận không thể dùng tốc độ bay rời đi, Nhan Khê hỏi Nguyên Dịch: "Các anh làm sao đến được đây?"
"Anh vốn định xuống dưới lầu đài truyền hình đón em, vừa xuống xe đã thấy một người phụ nữ hoảng hốt chạy qua nói, em bị người ta bắt cóc, cô ấy còn dùng điện thoại chụp ảnh chiếc xe mang em đi." Trên mặt Nguyên Dịch lộ ra vài phần may mắn, "Cũng may vừa mới lái ra ngoài không xa, đoạn đường này ngã ba lại không nhiều lắm, chúng anh mới có thể đuổi kịp."
Nhan Khê có chút kinh ngạc, là ai phát hiện cô bị người ta mang đi, còn chụp ảnh? Cô quay đầu nhìn hai người Chu Hàn và Trương Vọng, biết hai người bọn họ đi cùng Nguyên Dịch, mở miệng nói: "Thật ngại quá, làm cho mọi người lo lắng."
"Cô không có việc gì là tốt rồi, vừa rồi Nguyên nhị nghe nói cô bị người cưỡng ép mang đi, mặt đều bị dọa trắng." Trương Vọng trêu chọc nói, "Hôm nay cô phải an ủi một chút trái tim nhỏ bé bị kinh hách của hắn đấy."
Nhan Khê cười tủm tỉm quay đầu nhìn Nguyên Dịch.
"Đừng nghe hắn nói bậy." Nguyên Dịch nắm lấy tay Nhan Khê, "Tống lão gia tử bệnh nặng, ba anh em Tống gia vì gia sản tranh giành đến không thể giải quyết, anh lo lắng người Tống gia phát điên, thời gian gần đây, anh sẽ tận lực đến đón em tan làm, nếu như thời gian của anh không sắp xếp được, sẽ để cho tài xế cùng vệ sĩ tới đây, em ngàn vạn lần không nên một mình."
"Tống gia nội bộ tranh giành gia sản, liên quan gì đến em?" Nhan Khê sửng sốt một lát: "Cũng không thể vì Tống Triều chứ?"
"Trong mắt Tống gia, hết thảy đều có thể."
Nhan Khê: Quả nhiên cô không hiểu hào môn đấu não.
"Không nói giỡn với em, Tống gia ngoại trừ Tống Từ không có đầu óc ra, những người khác không rảnh rỗi như vậy, anh lo lắng chính là Tống Triều." Biểu tình Nguyên Dịch nghiêm túc trước nay chưa từng có, "Tình huống Tống gia quá phức tạp, anh lo lắng Tống Triều nếu tranh đấu thất bại, sẽ phát điên làm ra chuyện mất đi lý trí."
Nhan Khê trầm mặc.
Phong cách làm việc của Tống Triều quả thật khiến người ta có chút khó nắm bắt. Tựa như chuyện, Tống Triều rõ ràng không thích cô, lại muốn kiên trì làm ra bộ dáng thích cô, cũng bởi vì khi còn trẻ không cam lòng cùng bướng bỉnh?
Điều này thực sự là quá vô lý, buồn cười.
"Nguyên nhị, Tiểu Khê, hai chúng ta có hẹn, không đi cùng hai người." Ánh mắt Trương Vọng quét qua hai người một lần, "Chúng tớ đi trước."
"Hôm nay thật sự cảm ơn hai anh." Nhan Khê lại nói lời cảm ơn.
Trương Vọng xua tay, nửa nghiêm túc nửa nói đùa: "Cô và Nguyên nhị hảo hảo, mấy anh em chúng tôi liền yên tâm."
Nhan Khê mím môi cười cười, nắm ngón trỏ của Nguyên Dịch gật đầu một cái.
Hai người ngồi vào trong xe, Nhan Khê cởϊ áσ khoác của Nguyên Dịch ra, bỗng nhiên ôm lấy eo Nguyên Dịch: "Nguyên tiểu nhị, hôm nay thật ra em rất sợ hãi, may mắn là anh tới."
"Hừ," Nguyên Dịch hừ nhẹ một tiếng, "Anh biết em sợ tới mức không nhẹ, vừa rồi ở bên ngoài còn làm bộ như không có gì."
Ngoài miệng tuy rằng nói những lời ghét bỏ, nhưng anh lại nhẹ nhàng ôm Nhan Khê, từng chút từng chút kiên nhẫn vỗ lưng Nhan Khê, trấn an cảm xúc của cô.
Nhan Khê ngẩng mặt lên trong ngực anh, nhìn thấy chiếc cằm gợi cảm của anh, tựa tai vào trái tim anh.
Trái tim, ổn định từng chút một.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
Trong một căn hộ cách đó hơn mười cây số, Tống Triều tháo tai nghe ra, đứng dậy cởϊ áσ khoác nhăn nhúm trên người, mở tủ quần áo ra, từ bên trong chọn ra một bộ âu phục.
Lấy dao cạo râu từ ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo, thay vào một lưỡi dao cạo sắc bén, hắn đi vào phòng tắm từ từ cạo râu ở cằm.
Đeo kính đặt trên tủ, Tống Triều nhìn mình trong gương, chậm rãi lộ ra một tia ý cười.
Ân Thái phát triển game chỉ trong vòng nửa tháng, số tiền tiêu thụ của người chơi đã đạt tới mức khiến đồng nghiệp hâm mộ đến hai mắt đỏ bừng. Có người trong ngành phân tích, loại game di động này có thể thành công như vậy, ngoại trừ khả năng chơi cao ra, phương diện tuyên truyền và tâm quyết cũng chiếm một số yếu tố, cũng có thị trường game hiện nay quá nhiều sản phẩm dung tục. Thậm chí có người còn cảm thấy, "Sự kiện tiểu tam" mà ông chủ Ân Thái và bạn gái tung ra trước đó cũng khiến nhiều cư dân mạng có ấn tượng tốt, đến nỗi đồng cảm đến mức chuyển sang game di động.
Thế giới đối với tình yêu thuần khiết, đối với nam nữ thâm tình chuyên nhất, luôn tràn đầy chúc phúc, thậm chí đối với bọn họ đặc biệt khoan dung. Trò chơi này có thể bùng nổ, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, tự nhiên rất được người chơi hoan nghênh.
Sắp đến Tết nguyên đán, tổng thu nhập tiêu thụ của người chơi game này đã khiến đồng nghiệp hâm mộ đến mức mất bình tĩnh. Các phương tiện truyền thông lớn đều khen Nguyên Dịch là một người trẻ tài năng trong trò chơi online, không hổ là thế gia danh môn v.v.
Lúc này đây truyền thông không gọi hắn là Nguyên gia nhị thiếu, mà là cung kính xưng hô hắn là Nguyên Dịch tiên sinh, hoặc là Nguyên tổng.
Còn có truyền thông nói, thành công to lớn của Nguyên Dịch đại biểu cho thế hệ trẻ của thế gia quật khởi, thời đại của thế hệ trước đã dần dần qua đi.
Truyền hình Đế Đô sẽ đặt một số tờ báo và tạp chí hàng tuần, mặc dù trong thời đại thông tin hiện nay, tốc độ tin tức của báo chí đã không thể so sánh với điện thoại di động, nhưng cách truyền thông truyền thống này, không hoàn toàn thay thế.
Mỗi ngày báo chí sẽ có người đưa đến các phòng ban khác nhau đúng giờ, nhưng hầu như không có nhiều người đọc, kết quả phần lớn được người dọn dẹp xem giấy thải để thu thập, sau đó bán cho các trạm thu mua chất thải.
"Nhan lão sư, hôm nay mục tài chính của tờ báo này lại khen ngợi Nguyên tiên sinh." Chuyên gia trang điểm đặt tờ báo vào tay Nhan Khê, Nhan Khê cúi đầu đọc, tờ báo này mở đầu chính là bốn chữ thương giới tân quý.
Ngay từ đầu khi báo chí xuất hiện tin tức Nguyên Dịch, Nhan Khê còn có thể thu lại tờ báo, hiện tại báo lớn nhỏ, thường xuyên xuất hiện tin tức về Nguyên Dịch, cô đã thu thập không kịp.
"Nguyên tiên sinh thật sự là rất giỏi, mấy ngày trước tôi xem tin tức, nghe nói loại game này đã có mặt ở nước ngoài rồi." Chuyên gia trang điểm trang điểm cho Nhan Khê thật tốt, "Người có năng lực, lại si tình, Nhan lão sư thật sự là phúc khí."
Nhan Khê cười cười, không nói gì.
Thẩm Tinh Nhan ở bên cạnh khán đài ngẩng đầu nói: "Tiểu Nhan của chúng ta lớn lên xinh đẹp, tâm địa thiện lương, còn có thể chủ trì, có bạn gái tốt như vậy, đó cũng là phúc khí của hắn."
"Thẩm lão sư nói đúng." Chuyên gia trang điểm lập tức đổi giọng, "Hai người bọn họ đều có phúc khí."
Hai người trang điểm kỹ, Thẩm Tinh Nhan dẫn Nhan Khê đến phòng nghỉ: "Lần này ở đài tổ chức tiệc tất niên bên ngoài đài truyền hình, chị vốn muốn đề cử em, nhưng tư lịch của em còn ít, trong đài lo lắng em bị người ta nói sau lưng, cho nên năm nay em tạm thời không lên được. Nhưng miễn là em thực hiện tốt, năm tới chắc chắn sẽ có cơ hội."
Nhan Khê liền cảm thấy vẻ mặt Thẩm Tinh Nhan tối nay có chút không được tự nhiên, thì ra là vì chuyện này. Cô sửng sốt một chút rồi cười nói: "Chị Thẩm, em biết cố kỵ trên đài. Thành thật mà nói, em không muốn để ba đón gia thừa một mình."
"Tâm tính của em so với lúc chị còn trẻ tốt hơn." Thẩm Tinh Nhan thấy Nhan Khê nói thật, cười lắc đầu, "Nhưng có loại tâm tính này rất tốt, chỉ có kiên định rèn luyện bản lĩnh, mới có thể có cơ hội tốt hơn chờ đợi em."
"Thẩm lão sư, Nhan lão sư, chương trình tối nay tạm dừng ghi hình!" Biên đạo vẻ mặt quái dị đi vào phòng nghỉ, "Khách mời bên kia xảy ra chuyện."
"Xảy ra chuyện gì?" Thẩm Tinh Nhan nhíu mày: "Dính scandal sao?"
Biên đạo lắc đầu, liếc mắt nhìn Nhan Khê một cái: "Nghiêm trọng hơn thế, Tống lão gia mất."
"Tống gia lão gia tử bệnh nặng, qua đời cũng không kỳ quái." Thẩm Tinh Nhan vẻ mặt có chút ngưng trọng, ngữ khí cũng trở nên có chút nghiêm túc, "Khách quý cùng Tống gia có chút quan hệ?"
"Vốn tưởng rằng là bệnh già, bất quá vừa rồi Tống gia báo cảnh sát, hoài nghi là ông ấy bị gϊếŧ." Biên đạo dừng lại một lát, "Nghe nói người cuối cùng ông cụ Tống nhìn thấy là cháu nội của ông ấy, Tống Triều."
----
Tác giả có lời muốn nói:
Xin lỗi, hôm nay về nhà đã khuya, vì vậy cập nhật cũng trễ hơn.
Ngày mai tranh thủ phấn đấu hơn, ngủ ngon ~
/100
|