Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
...
Nhan Khê lúc này cho dù là kẻ ngốc, cũng đoán được Nguyên Dịch làm một số việc cho cô sau lưng, chỉ là cô không biết.
Trước mặt những người khác, Nhan Khê cũng không trực tiếp hỏi Nguyên Dịch rốt cuộc đã làm gì sau lưng cho cô. Cô cười cười với Thẩm Tinh Nhan, giống như không biết những lời này là Thẩm Tinh Nhan cố ý tiết lộ cho cô nghe trước mặt Nguyên Dịch.
Thẩm Tinh Nhan là một người phụ nữ cực kỳ thông minh lại chu đáo, cô ấy đã hứa với người khác, thì tuyệt đối sẽ không vi phạm. Nhưng cô ấy lại muốn nói với mình chuyện này, dứt khoát quang minh chính đại trước mặt Nguyên Dịch, 'không cẩn thận' lỡ miệng nói ra.
Quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh có biểu tình hơi không được tự nhiên này, Nhan Khê cười nói: "Chị Thẩm, chị lại nói đùa."
Nhan Khê cười khổ, cũng không biết có phải vận khí ở phương diện khác của cô quá tốt hay không, bình thường cô rất khó trúng thưởng, ngay cả mấy năm trước trong một chương trình khuyến mãi đồ uống nào đó, tỷ lệ trúng thưởng 'trong một chai' lên tới 30%, cô cũng không trúng nổi.
Sau khi Thẩm Tinh Nhan rời đi, lại có mấy vị lãnh đạo trong đài đến hàn huyên với Nguyên Dịch. Nhan Khê rất ít khi nhìn thấy Nguyên Dịch tiếp xúc với người trong công việc, hiện tại thấy hắn mỗi lời nói và hành động, phảng phất như sách giáo khoa tao nhã cùng trầm ổn, đột nhiên hiểu được tâm tình của một số đồng bào nữ thích khoe khoang bạn trai.
"Có phải nhàm chán không?" Nguyên Dịch thấy Nhan Khê nhìn mình không nói lời nào, đuổi khéo một quản lý làm ăn qua lại, cúi đầu nhỏ giọng bên tai Nhan Khê, "Chúng ta vào khu vực ghế ngồi, nếu lãnh đạo các em nói quá nhiều, đứng lâu sẽ rất khó chịu."
"Anh yên tâm, hôm nay nhiều đại lão như vậy ở đây, lãnh đạo khẳng định sẽ không nói quá lâu." Nhan Khê kéo Nguyên Dịch đi chọn một cái đĩa trái cây, lấy hai cái nĩa, liền ngồi xuống gần đó. Có một cô gái ăn mặc lộng lẫy nhìn thấy Nguyên Dịch, vốn định tới chào hỏi quen mặt, nhưng nhìn thấy hai người tốt đến mức ăn trái cây trên một cái đĩa, trong nháy mắt tâm tư cũng đem đi tránh dịch.
Nhan Khê suy đoán không sai, bình thường họp mỗi một người lãnh đạo có thể nói đến nửa tiếng, hôm nay trên sân khấu ngoại trừ chúc phúc mọi người đón Tết vui vẻ ra, liền kể một câu chuyện ngắn đùa vui vẻ nhưng không nhàm chán, trong tiếng cười vang dội của mọi người bước xuống sân khấu.
Trong đài truyền hình không thiếu nhất chính là người dẫn chương trình, sau khi lãnh đạo đi xuống, chính là người dẫn chương trình hài hước nổi tiếng lên sân khấu để làm khuấy động không khí, nhân viên công tác phát cho tất cả mọi người ở đây một cái biển số, sau đó chờ mở thưởng.
Các loại giải thưởng cộng lại đại khái có hơn một trăm suất trúng thưởng, nhưng tất cả giải thưởng đều công bố xong, Nhan Khê cùng Nguyên Dịch hai người cũng không có ai trúng thưởng, ngay cả một giải an ủi cũng không có. Nhìn từng dãy số trúng thưởng trên màn hình lớn, Nhan Khê hai tay nâng mặt thở dài nói: "Em biết không trúng được mà."
"Có thể là lúc ra ngoài chưa rửa tay?" Nguyên Dịch không chỉ không đồng cảm, thế nhưng còn vô tình đùa giỡn Nhan Khê, Nhan Khê tức giận đến mức bĩu môi không muốn để ý tới hắn.
"Thật dễ giận, lại tức giận sao." Nguyên Dịch đứng lên, "Em chờ anh một chút."
Nhan Khê thấy anh đi về phía toilet, đứng dậy ném biển số vào thùng rác, ngồi xuống ghế bên cạnh tức giận. Khó trách người khác đều nói, nam nhân cùng nữ nhân ở cùng một chỗ lâu, sẽ không có cảm giác mới mẻ, nam nhân đối với nữ nhân cũng sẽ càng ngày càng có lệ.
Nguyên tiểu nhị tên hỗn đản này, thậm chí ngay cả có lệ cũng lười an ủi cô.
"Đây không phải là Nhan chủ trì sao." Triệu Uyển Đồng kéo một nam MC trên đài đi tới, ở bên cạnh Nhan Khê nhìn qua nhìn lại vài lần, "Hôm nay Nguyên tổng lại không đi cùng cô sao, bạn trai này cũng không biết điều."
Lại nữa.
Nhan Khê ngẩng đầu nhìn Triệu Uyển Đồng, đối phương hôm nay mặc lễ phục dạ hội trễ vai màu đen, mang theo chút gợi cảm đáng yêu.
Triệu Uyển Đồng bị nhìn đến không giải thích được, không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm mình là cái gì, chẳng lẽ là cùng Nguyên Dịch cãi nhau? Cô nhíu nhíu mày, nói: "Lần trước cô bị vị đại thiếu gia Tống gia kia ép mang đi, không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Lần trước là cô thấy tôi bị ép mang đi?" Nhan Khê nhớ rõ ngày đó cô và Triệu Uyển Đồng tách ra ở cửa lớn, Triệu Uyển Đồng sau đó phát hiện cô bị người cưỡng ép mang đi, hơn nữa còn chụp ảnh, cũng rất có khả năng.
"Hừ, nếu không phải tôi, cô cứ chờ khóc đi." Triệu Uyển Đồng buông tay nam chủ trì ra, ngồi xuống bên cạnh Nhan Khê, "Tống Từ kia, cũng không phải thứ tốt lành gì. Từ nay về sau, tôi chính là ân nhân cứu mạng của cô, cô cũng nên biết điều với tôi một chút."
Nam MC không thích nghe những bát quái của phụ nữ, Triệu Uyển Đồng buông tay, hắn xấu hổ cười cười với Nhan Khê, xoay người cùng các đồng nghiệp nam khác trò chuyện với nhau.
Rõ ràng là vội vàng giúp cô, chỉ là ngữ khí này nghe qua, sao lại giống như bá vương đường phố đến thu phí bảo kê đây? Nhan Khê bật cười, "Cảm ơn ân nhân cứu mạng, ngày mai tôi mời cô ăn cơm?"
"Làm như tôi hiếm lạ." Triệu Uyển Đồng không ngờ Nhan Khê phản ứng nhẹ nhàng như vậy, có loại cảm giác nắm đấm đánh vào kẹo dẻo, vừa mềm vừa dính, khiến cô không còn chỗ nào xuống tay.
Quay đầu thấy Nhan Khê vẫn cười tủm tỉm nhìn mình, Triệu Uyển Đồng nghẹn nửa ngày mới nói: "Nghe nói mấy ngày trước có cảnh sát tới tìm cô? Tống Từ kia cũng thật sự là hại người, ỷ vào có tiền có thế, chuyện gì cũng làm được." Cô ấy hạ thấp giọng, nói với Nhan Khê, "Gần đây cô nên cẩn thận một chút, tôi nghe nói Tống Từ sau khi được cứu chữa, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chân hình như không thể hoàn toàn hồi phục. Hắn nhiều lần khẳng định rằng có người hại hắn, nhưng sau nhiều lần kiểm tra của cảnh sát, tai nạn này chỉ là một vụ tai nạn xe hơi đơn thuần."
"Làm sao cô biết?" Mặc dù Nhan Khê là đương sự bị cảnh sát hỏi, cũng không biết vụ án này tiến hành đến bước nào, ngược lại Triệu Uyển Đồng hiểu rõ ràng.
"Ân oán hào môn, cũng không phải ít người biết. Nào giống như cô, có một người ba tốt, lại có bạn trai tốt, ngoại trừ làm chương trình thì không quan tâm gì cả." Triệu Uyển Đồng ngữ khí sắc bén vài phần, "Cô vì tiết mục mà dãi nắng dầm mưa, fan còn chưa bằng một nửa của tôi, fan chân chính cũng chỉ có những lão già lão thái thái kia, thật là lãng phí năng lực chủ trì của cô."
"Tôi còn cho rằng ở trong mắt cô, tôi không có năng lực chủ trì." Nụ cười của Nhan Khê càng thêm ôn hòa: "Thật không ngờ cô lại đánh giá tôi cao như vậy."
"Ai, ai đánh giá cao cô, không biết xấu hổ!" Triệu Uyển Đồng biểu tình thập phần không được tự nhiên, ngay từ đầu cô quả thật chướng mắt Nhan Khê, chỉ cảm thấy Nhan Khê là thiên kim đại tiểu thư dựa vào hậu trường thượng vị, thậm chí còn bởi vì tư tâm, mời thủy quân mạng gây phiền toái cho Nhan Khê. Sau khi xem nội dung chương trình do Nhan Khê dẫn, cô dần dần hiểu vì sao Thẩm Tinh Nhan lại chọn Nhan Khê.
Bởi vì cô dẫn chương trình rất thuần tuý, rất thực, điều mà cô ấy không thể làm chỉ biết ngưỡng mộ.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
Triệu Uyển Đồng còn muốn trào phúng Nhan Khê hai câu, quay đầu thấy Nguyên Dịch đi về phía này, đành phải ngậm miệng lại.
"Tiểu Khê." Nguyên Dịch đi tới bên cạnh Nhan Khê, Nhan khê quay đầu không để ý tới anh.
"Còn tức giận?" Nguyên Dịch bật cười, đưa tay đến trước mặt Nhan Khê.
"Anh làm gì?" Nhan Khê mở to hai mắt nhìn bàn tay trước mặt, nắm thành quyền là muốn làm gì?
Nắm tay chậm rãi mở ra, bên trong đặt một tấm biển số, Nhan Khê nhớ rõ số Nguyên Dịch nhận được không phải con số này.
"Mau cầm đi lĩnh thưởng." Nguyên Dịch nhét biển số vào tay Nhan Khê, "Em nhỏ mọn như vậy, ngoại trừ anh cũng không ai chịu được em." Ngoài miệng nói những lời ghét bỏ, nhưng đôi mắt nhìn Nhan Khê lại tràn đầy ôn nhu.
"Làm sao anh có được vậy?" Ánh mắt Nhan Khê cười thành trăng tròn, cầm biển số trong tay: "Vừa rồi anh đi xin cái này với người khác?"
"Anh nào có nhàn rỗi như vậy, chẳng qua là người khác không cần, thuận tay cầm tới." Nguyên Dịch dắt Nhan Khê lên, "Đi thôi, anh cùng em đi lĩnh thưởng."
"Thuận tay vẫn có thể lấy biển số giải nhất, vậy thật đúng là không dễ dàng nha." Nhan Khê đứng lên ôm cánh tay Nguyên Dịch, "Đúng không?"
"Lĩnh thưởng thì lĩnh thưởng, nói nhiều như vậy làm gì." Nguyên Dịch thấy Nhan Khê cười đến mức mắt cong thành trăng lưỡi liềm, hừ nhẹ một tiếng, đưa tay vòng quanh eo Nhan Khê, làm cho cô ở trong đại sảnh người tới người đi càng vững vàng.
Rõ ràng ngồi ở bên cạnh, nhưng từ đầu đến cuối phảng phất như Triệu Uyển Đồng căn bản không tồn tại, nhìn chằm chằm bóng dáng hai người đi tới chỗ lĩnh thưởng, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng. Một số người sinh ra đã mệnh tốt, hâm mộ đến ghen tị.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay được bảo dưỡng tốt của mình, nói đi phải nói lại, trong khoảng thời gian này cô thường gây khó dễ với Nhan Khê, Nhan Khê chưa bao giờ tính toán trả thù cô, cô cũng coi như là mệnh tốt rồi.
"Giải nhất nhiều lễ vật như vậy a." Nhan Khê cầm lễ vật đầy tay, gấu bông cao nửa người kia cô không cầm được, vì thế nhét vào trong tay Nguyên Dịch.
Nguyên Dịch cao lớn, ôm một con gấu bông tròn vo, thế nhưng lại có loại tương phản đáng yêu nói không nên lời, người của đài truyền hình bên cạnh nhìn thấy một màn này, đều lộ ra một nụ cười thấu tâm.
"Nguyên tiểu nhị," Nhan Khê ôm đồ, nhẹ nhàng đụng vào cánh tay Nguyên Dịch hai cái, "Có vài thứ hai chúng ta không cần, nếu không tặng chút cho đồng nghiệp của em nhé."
"Chuyện nhỏ như vậy, không cần nói cho anh biết." Nguyên Dịch cầm cái đuôi trên con gấu bông, có chút không giải thích được.
"Đương nhiên phải để cho anh đồng ý trước, đây chính là số trúng thưởng anh cố ý tìm cho em, nếu như không có sự đồng ý của anh liền đem một ít giải thưởng đưa ra ngoài, em cảm thấy giống như là đang lãng phí tâm ý của anh." Nhan Khê rất nghiêm túc giải thích, "Quý giá không phải là thứ gì đó, mà là tình cảm của anh dành cho em."
"Anh, anh mới không nhàm chán như vậy, em cho rằng anh nhỏ mọn như em?" Nguyên Dịch đỏ mặt, cái gấu bông trong tay đã bị kéo thành một đoàn.
"Đúng đúng, anh chính là người dễ tức giận nhất." Nhan Khê nhìn bốn phía, nhón chân lên nhanh chóng hôn một cái lên má Nguyên Dịch, ôm một đống đồ vật trong ngực chạy đi, chạy đến nửa đường còn rớt hai hộp quà nhỏ.
Nguyên Dịch bất đắc dĩ đi theo phía sau cô, nhặt hai cái hộp rơi trên mặt đất.
Thoạt nhìn rất ra dáng người lớn, đôi khi lại giống như một đứa trẻ.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
"Tiểu Nhan, chúng tôi vừa rồi nhìn thấy nha." Tiểu Dương ở cùng mấy đồng nghiệp Kênh 8, thấy Nhan Khê tới, cười nói: "Mau lấy đồ đến hối lộ chúng tôi, bằng không… hắc hắc."
"Chị sợ cái các người rồi." Nhan Khê đặt tất cả hộp đều trên bàn, lấy đi hai cái hộp trong đó nói, "Tất cả những thứ này đều là tặng cho các cô, các vị đại ca đại tỷ tha cho em đi."
"Nhan lão sư, trong này còn có điện thoại di động, em không cần?"
Nhan Khê lắc đầu: "Em nhớ hai ngày trước, đứa bé nhà anh Triệu hình như nói là muốn mua điện thoại mới, chiếc điện thoại này thích hợp cho người trẻ tuổi dùng. Xem như quà em tăng cậu bé."
Không nghĩ tới mình thuận miệng nói một câu, Nhan Khê còn ghi nhớ trong lòng, Triệu Bằng cười nhận lấy điện thoại di động: "Xem ra sau này đứa nhỏ nhà tôi gọi em là chị, anh không có cách nào ngăn cản."
"Con nhà anh gọi Nhan lão sư là chị, anh chiếm tiện nghi rồi còn gì."
"Cũng không phải là, cao hơn một thế hệ, có lợi a."
Nhan Khê vừa nói chuyện phiếm với đồng nghiệp, một bên liên tiếp nhìn về phía sau, có đồng nghiệp nhìn thấy, liền cười nói: "Nhan lão sư đây là ở trong lòng tào doanh, người tuy rằng ở chỗ chúng ta, nhưng trong lòng đã sớm bay đến bên cạnh Nguyên tiên sinh. Hay là nhanh chóng đi qua đi, đợi màn khiêu vũ bắt đầu, bọn tôi cũng không muốn làm bóng đèn đâu."
Thấy Nhan Khê nhanh chóng chạy về, Nguyên Dịch hỏi: "Bọn họ đang cười cái gì vậy?"
"Đang cười chúng ta tình cảm tốt." Nhan Khê giơ hai hộp quà nhỏ trong tay lên: "Cái này em cố ý giữ lại."
"Cái gì vậy?"
"Trâm cài áo tình nhân, anh một cái, em một cái." Nhan Khê túm lấy tay áo anh: "Đi, chúng ta đi gửi đồ trước."
"Em rất vui vẻ?" Nguyên Dịch phát hiện nụ cười trên mặt Nhan Khê từ đầu đến cuối chưa từng tan.
"Vận may của em vẫn luôn không dễ dàng trúng thưởng, hiện tại rốt cục cũng được một đống giải thưởng, tuy rằng là anh đổi lấy, nhưng cũng là trúng thưởng mà." Nhan Khê dùng sức nhét gấu bông vào trong tủ đựng đồ, sau khi đóng cửa tủ lại xoay người ôm lấy cổ Nguyên Dịch, hôn mạnh lên miệng hắn một cái, sau đó trên miệng Nguyên Dịch, liền dính một chút dấu son môi.
"Ha ha." Nhan Khê nhịn không được bật cười, đưa tay giúp Nguyên Dịch lau vết son.
"Khụ khụ." Kim đài trưởng từ trong chỗ ngoặt đi ra, đưa tay che mặt nói, "Hai người cứ tiếp tục, tôi lớn tuổi rồi mắt không còn tốt, cái gì cũng không nhìn thấy."
"Phốc!" Nhan Khê vùi đầu vào trong ngực Nguyên Dịch, cười ra tiếng.
Nguyên Dịch lấy khăn tay ra, yên lặng lau miệng, bất đắc dĩ thở dài.
Nhan Khê người phụ nữ này, hiện tại hẳn là đổi tên thành Nhan ba tuổi.
Lúc hai người trở về, vũ hội đã bắt đầu, nam nữ ở trên sàn nhảy anh tới em lui, tuy rằng tư thế vũ đạo không nhất định tiêu chuẩn, nhưng loại bầu không khí náo nhiệt này, vẫn lây nhiễm đến Nhan Khê. Cô nắm lấy tay Nguyên Dịch, kéo người lên sàn nhảy, "Nguyên tiểu nhị, chúng ta cũng nhảy đi."
Nguyên tiểu nhị cả người cứng ngắc bị Nhan Khê kéo vào đám người, giống như là gà con rơi vào trong đàn vịt con, mờ mịt luống cuống.
"Anh chưa bao giờ nhảy với phụ nữ." Đối mặt với ánh mắt chờ mong tràn ngập vui sướng của Nhan Khê, Nguyên Dịch thành thật nói, "Không quen lắm."
"Không sao." Nhan Khê khẽ khẽ nhấc chân bên tai anh nhẹ giọng nói, "Em nguyện ý làm người phụ nữ đầu tiên của anh."
Nguyên Dịch chỉ cảm thấy lỗ tai mình nóng đến lợi hại, tiếng cười nói của những người khác bốn phía, tựa hồ đã biến mất ở thế giới này, chỉ còn lại người phụ nữ trước mắt, một người phụ nữ rõ ràng rất đứng đắn, lại có thể ở trước mặt hắn, lời nói có chút hạ lưu.
"Em..."
"Hử?" Nhan Khê cười hì hì nhìn người đàn ông trước mắt đỏ mặt, lỗ tai đỏ ngay cả cổ cũng có chút đỏ, nghiêng đầu vẻ mặt thanh thuần vô tội.
"Anh không chỉ muốn em làm người phụ nữ đầu tiên của anh, anh còn muốn em làm người phụ nữ cuối cùng của anh." Nguyên Dịch ôm Nhan Khê vào trong ngực, dựa theo giai điệu âm nhạc, chậm rãi bước lên nhịp điệu, "Cho dù là 50 năm sau, 80 năm sau, chỉ cần có người nhắc tới một trong chúng ta, đều sẽ nhớ tới người còn lại."
Những lời tình triền miên, sàn nhảy lãng mạn, vốn là thời cơ tốt để giai nhân thầm hứa hẹn, kết quả lại bị một bước giẫm lên chân phá hủy.
"Ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn." Nhan Khê biết giày cao gót giẫm lên người, nhất định sẽ rất đau, vỗ vỗ eo Nguyên Dịch: "Em sẽ cẩn thận hơn, cố gắng không giẫm lên chân anh nữa."
Cô vừa rồi thất thần.
Khoảnh khắc đó cô bỗng nhiên nghĩ, nếu như mấy chục năm sau, cô và Nguyên tiểu nhị vẫn ở cùng một chỗ, anh vẫn miệng thiếu nợ lại đáng yêu như cũ, mà cô không có việc gì lại đấu võ mồm với anh, kéo anh cùng bạn bè anh em chơi đùa giải trí, tương lai như vậy tựa hồ cũng rất đặc sắc.
"Giày cao gót của phụ nữ các em không đơn giản chỉ là giày, mà là vũ khí sát thương." Nguyên Dịch đau đến hít sâu vài hơi, "Em còn giẫm lên chân anh nữa, anh sẽ bị phế."
"Phế rồi cũng không sao, em nuôi anh." Nhan Khê nở nụ cười.
Nguyên Dịch nhìn chằm chằm Nhan Khê thật lâu, bỗng nhiên đặt đầu lên vai Nhan Khê.
"Anh sao vậy?" Nhan Khê bị động tác này của anh làm cho có chút mờ mịt.
"Anh bị thương, cần em nuôi mới có thể sống, phải nuôi cả đời."
----
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên tiểu nhị: Điểm cơ bản khi trở thành bạn trai chính là —— không biết xấu hổ, cùng với liên tục không biết xấu hổ.
Ngủ ngon ~
Những thiên thần nhỏ đã hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học, chúc các bạn có một kỳ nghỉ lễ vui vẻ~
/100
|