Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
....
Tình yêu không phải là điều cần thiết trong cuộc sống, mà là thứ xa xỉ.
Tống Triều lật xem thiệp mời vàng trong tay, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve chữ viết tay phía trên, cười nhạo một tiếng đem thiệp mời ném sang một bên, thiệp mời xoay một mặt, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Mở máy tính, bên trong đều là tin tức liên quan đến trò chơi đang thịnh hành mà Ân Thái mới nghiên cứu phát triển cho người chơi nữ, cái gì mà thế giới game không nên phân biệt nam nữ, cái gì mà các nhà sản xuất game nên học hỏi Ân Thái, tôn trọng phái nữ.
Chẳng qua là chiêu bài dưới biểu ngữ tôn trọng phụ nữ, tuyên truyền cho trò chơi của mình mà thôi.
Trong lúc vô tình mở một video phỏng vấn, bên trong Nguyên Dịch phong độ nhẹ nhàng, chính miệng thừa nhận, ý định nghiên cứu phát triển trò chơi này, là muốn tặng cho vị hôn thê như một phần quà, bởi vì trên người cô, anh nhìn thấy rất nhiều điểm sáng đẹp đẽ của người phụ nữ, cho nên mới dốc lòng làm ra trò chơi như vậy.
"Nhan tiểu thư, đối với phần lễ vật Nguyên tiên sinh tặng cô, cô có hài lòng không?"
Người phụ nữ bị vô số đèn flash và ống kính vây quanh, mặc bộ đồ, trên người còn đeo bảng hiệu công tác, giống như vừa tan tầm, liền bị phóng viên vây quanh. Đôi mắt dịu dàng như thu thủy của cô mang theo ý cười: "Nếu nói rất hài lòng hẳn là nói dối, sự thật là trò chơi này tôi còn chưa chơi. Bất quá lễ vật như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là phần tâm ý, tôi rất hài lòng."
Màn hình đạn trên video phỏng vấn giống như phát ra những lời nói như "Ha ha ha ha", "Thật là chưa từng thấy người bạn gái nào ngay thẳng như vậy", "Vì câu trả lời thẳng thắn này, tôi cũng phải tải trò chơi về chơi một chút mới được", đám đông nhiều đến mức gần như che đi mặt cô.
"Tống tổng, Tống Từ tiên sinh nói muốn gặp ngài." Tầm mắt thư ký đảo qua thiệp mời rơi trên mặt đất, như điện giật thu hồi ánh mắt lại. Toàn bộ công ty trên dưới, ai mà không biết quá khứ của ông chủ và vị hôn thê của tổng giám đốc Ân Thái, chỉ tiếc Tương Vương có nằm mơ, thần nữ cũng không để tâm, chuyện này một lần khiến rất nhiều người xem đủ náo nhiệt. Hiện tại tổng giám đốc Ân Thái muốn kết hôn với vị hôn thê, thiệp mời đều đưa tới cửa, khó trách ông chủ sẽ có phản ứng lớn như vậy.
"Không tiếp." Tống Triều tắt video, đỡ kính, lạnh lùng nói, "Công ty không phải nhà của hắn ta, lần sau nếu hắn ta lại như đến, trực tiếp gọi bảo vệ."
"Chuyện thị phi ở Tống gia, người bên ngoài nói còn ít?" Tống Triều ngẩng đầu nhìn thư ký, trong mắt một tia nhiệt độ cũng không có, "Còn muốn tôi nhắc cô một lần nữa?"
"Tôi, tôi hiểu rồi." Trong lòng thư ký run lên, rời khỏi văn phòng, sau khi vội vàng đóng cửa lại, cảm giác khẩn trương trong lòng cũng không giảm đi bao nhiêu.
Gần đây Tống thị bắt đầu khai phá lĩnh vực mới, bên ngoài có chê có khen, nhưng bất luận kết quả như thế nào, ông chủ vẫn mượn cơ hội đem quyền lực của công ty nắm trong tay, những nhân viên quan hệ với Tống gia, bị phanh lui, giáng chức, ngay cả ba mẹ ông chủ mà nói tình cảm cũng vô dụng.
Có người nói, ông chủ ở Tống gia cũng không được coi trọng, mười tám tuổi liền đi nước ngoài, ở bên ngoài chín năm mới trở về, cho nên sau khi nắm giữ quyền lực gia tộc, liền bắt đầu trả thù những thân thích trước kia đối với hắn không tốt. Còn có người thậm chí còn nói, lão Tống tổng chết ở bệnh viện, chính là ông chủ xuống tay, ngay cả Tống Từ bị tai nạn xe hơi què một chân, cũng là ông chủ an bài người đi làm.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên phía sau vọt tới một bóng người, cô còn chưa kịp phản ứng, người này đã lướt qua cô, đẩy cửa văn phòng ông chủ ra. Cô hoảng sợ, muốn đưa tay ngăn lại, mới phát hiện người tới chính là Tống Từ vừa rồi còn bị ngăn ở dưới lầu. Đối phương khập khiễng một chân, không nghĩ tới tốc độ còn không chậm.
"Tống Từ tiên sinh, bây giờ là giờ làm việc, xin ngài không cần..."
"Cút!" Tống Từ đẩy cô ấy ra, vọt tới trước mặt Tống Triều, đẩy máy tính trên bàn xuống đất, máy tính lóe lên vài tia lửa, sợ tới mức thư ký thiếu chút nữa thét vài tiếng chói tai. Cô lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi bảo vệ, Tống Triều tháo kính ra nói với cô, "Đóng cửa lại."
Nhìn đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của ông chủ, thư ký có chút hoảng hốt, đóng cửa lại tìm kiếm bốn phía, ý đồ tìm vũ khí thuận cầm lên tay, nhưng mà ngoại trừ chậu hoa cô không di chuyển được, cũng chỉ có giày cao gót dưới chân cô.
"Tống Từ, tôi nhớ rõ hình như anh không có chức vụ trong công ty." Tống Triều cởϊ áσ khoác tây trang, cởi nút áo sơ mi, "Anh có chuyện gì muốn tìm tôi?"
"Tống Triều, sản nghiệp tao đầu tư, có phải mày ở bên trong động tay động chân hay không?!" Tống Từ hai mắt đỏ thẫm, giống như điên cuồng, âu phục trên người nhăn nhúm cũng không biết bao lâu đã không xử lý, hắn khom lưng bắt lấy vạt áo trước Tống Triều, "Có phải mày muốn gϊếŧ chết tất cả người ở Tống gia mới hài lòng đúng không?"
Tống Triều đẩy Tống Từ ra, duỗi áo sơ mi bị nắm nhăn, chậm rãi nói: "Anh họ chẳng lẽ đã quên, hạng mục lúc trước tôi đầu tư, bởi vì anh cố ý sắp xếp người quấy rối, làm tôi thua lỗ bao nhiêu?" Hắn bước qua mép bàn, đi tới trước mặt Tống Từ, "Làm ăn mà, khó tránh khỏi có lời có lỗ, anh họ anh kích động như vậy cũng không tốt."
"Con mẹ mày, tiểu tạp chủng, đừng tưởng rằng tao không biết thủ đoạn không thể gặp người của mày." Tống Từ kích động đến mức phát ra tiếng khàn khàn trong cổ họng, "Mày làm như vậy, không sợ báo ứng?"
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Watt.tp.ad @SupLoViBacHa)
Tống Triều cười khẽ ra tiếng, bỗng nhiên đưa tay bóp cổ Tống Từ, ấn hắn trên mặt đất: "Báo ứng? Nếu làm chuyện xấu thật sự sẽ có báo ứng, Tống gia đã sớm đoạn tuyệt tử tôn, phá sản đóng cửa, mà mày còn sống tốt vậy được sao?"
Không ngờ Tống Triều lại đột nhiên động thủ, Tống Từ đau đớn bẻ tay lại Tống Triều, nhưng tay Tống Triều đặc biệt lớn, hắn căn bản không bẻ được, trong nháy mắt đó, hắn cho rằng mình sẽ bị Tống Triều gϊếŧ chết. Nửa híp mắt nhìn người trước mắt tuy rằng cười, nhưng vẻ mặt lại vặn vẹo, Tống Từ bắt đầu sợ hãi, chẳng lẽ hôm nay hắn sắp chết ở chỗ này sao?
"Phế vật!" Nhìn thấy trong mắt Tống Từ hoảng sợ cùng tuyệt vọng, Tống Triều bỗng nhiên cười to ra tiếng, buông cổ Tống Từ ra, "Tống Từ, anh không bằng trở về nhà soi lại gương, nhìn chả giống cái gì."
Tống Từ ôm cổ, kinh hãi nhìn Tống Triều, phảng phất như đang nhìn một tên điên.
"Xuy." Tống Triều nhìn đôi chân đã không thể khỏi hẳn của hắn, "Trở về ở nhà thật tốt, không cần chạy loạn, đừng để cái chân kia cũng xảy ra chuyện, hiểu không?"
Tống Từ rùng mình một cái, cảm thấy toàn thân mình cực kỳ lạnh lẽo, giống như bị người ta dội một chậu nước lạnh.
"Thư ký." Tống Triều đeo kính trở lại, xoay người nói với thư ký đang lui trong góc, "Đi gọi bảo vệ, đưa Tống Từ tiên sinh xuống."
"Vâng, vâng." Thư ký bị dọa đến toát ra một tiếng mồ hôi lạnh, nghe được Tống Triều mở miệng, liên tục gật đầu rời khỏi văn phòng. Bộ dáng vừa rồi của ông chủ, thật sự quá đáng sợ.
Văn phòng nhất thời an tĩnh lại, Tống Từ khàn giọng nói: "Tống Triều, tao chờ xem mày đắc ý được bao lâu."
Tống Triều nhướng mày, tao nhã mà cài lại nút tay áo, xoay người mặc áo khoác tây trang, lại khôi phục thành người đàn ông phong độ nhẹ nhàng, tao nhã kia: "Có liên quan gì với anh?"
Chú ý tới trên mặt đất có một tấm thiệp mời, Tống Từ bỗng nhiên đắc ý nở nụ cười: "Tống Triều, mày cho dù có muôn vàn thủ đoạn thì như thế nào, nữ nhân mày thích, vẫn muốn gả cho nam nhân xuất sắc hơn mày, đời này mày vẫn có thứ mày không chiếm được!"
"Cút!" Tống Triều hai mắt híp lại, trong mắt tâm tình ám trào, rất nhanh lại hóa thành hư không.
Tống Từ cũng không dám tiếp tục chửi rủa Tống Triều nữa, hắn sợ Tống Triều nổi điên gϊếŧ hắn.
Xoay người đi ra khỏi văn phòng, hắn nhìn bảo vệ chạy tới bên này, trầm xuống mặt giận dữ mắng: "Đám chó nào dám cản tao, cút hết!"
Đám bảo vệ không dám thật sự động Tống Từ, bị mắng cũng chỉ có thể nhịn xuống. Mặc kệ bên ngoài truyền Tống gia nội bộ đấu tranh kịch liệt như thế nào, nhưng cũng đều họ Tống, bọn họ là người ngoài thì tính là cái gì.
"A!" Tống Từ quay đầu cãi nhau với cửa văn phòng, dưới sự chú ý của đám người, hùng hùng hổ hổ rời đi.
Tống Triều nhìn bảo vệ đứng ngoài cửa dò xét ý tứ, nhíu mày nói: "Đều trờ về về làm việc đi."
Chờ sau khi thư ký bảo vệ đều rời đi, hắn nhìn chằm chằm thiệp mời trên mặt đất thật lâu, thật lâu sau, hắn đi tới trước thiệp mời, khom lưng nhặt nó lên.
Hôn lễ của Nguyên Dịch và Nhan Khê được tổ chức vô cùng hoành tráng, tuy rằng hai người đều không phải là người trong giới giải trí, nhưng nhận được sự chú ý không hề kém so với người trong giới. Địa điểm bọn họ kết hôn, mặc váy cưới do nhà thiết kế nào thiết kế, váy cưới đáng giá bao nhiêu, mời những người nào, đều là trọng điểm chú ý của truyền thông.
Có một số phương tiện truyền thông thật sự không đào được tài liệu hữu ích gì, dứt khoát quay đầu phỏng vấn nhân viên của Ân Thái, hoặc là đối tượng từng được Nhan Khê phỏng vấn, muốn nghe một chút bọn họ đánh giá thế nào về hai người.
Đáng tiếc không đào được tin thị phi nào, những người nhận phỏng vấn tất cả đều nói đầy lời chúc phúc, phóng viên cũng chỉ có thể lấy ý, biên soạn ra một bài báo.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.comd @SupLoViBacHa)
Giống như một đêm, cả thế giới đều chúc phúc cho cặp đôi này, đương nhiên cũng có người tốt, lúc này cố ý nhắc tới tin tức liên quan đến Tống Triều, ví dụ như đầu tư phim gì, tài trợ cho một quỹ tình thương nào đó, không có một chữ nào nhắc tới khúc mắc trong quá khứ giữa hắn và Nhan Khê, nhưng tất cả mọi người đều ở thời điểm này, nhớ tới hắn là người thất bại trong cuộc theo đuổi tình yêu.
Hôm nay Tống Triều tham gia xong một hội nghị, lúc đi ra, không biết từ đâu xuất hiện một phóng viên, đuổi theo hắn hỏi: "Tống tiên sinh, xin hỏi ngài có tham gia hôn lễ của Nhan khê tiểu thư không?"
Tống Triều không để ý tới hắn, hắn lại kiên trì truy vấn, còn những phóng viên khác, cũng đều cầm camera và dụng cụ theo phía sau.
"Tống tiên sinh, ngài có lời chúc phúc gì muốn nói với Nhan khê tiểu thư không?"
"Tống tiên sinh..."
Tống Triều dừng bước, nhìn phóng viên hỏi đầu tiên: "Hôn lễ của bạn bè, tôi chắc chắn sẽ tham dự. Về phần muốn nói cái gì chúc phúc, tự nhiên là ở trước mặt nói càng thêm có thành ý. Xin lỗi, các phóng viên và khán giả, tôi có một cuộc họp khác, thất lễ."
Đám vệ sĩ chen chúc cản phóng viên, bảo vệ Tống Triều lên xe.
Các phóng viên có chút tiếc nuối nhìn Tống Triều ngồi xe rời đi, hối hận không thể nhân cơ hội hỏi thêm vài câu hỏi.
Ba ngày sau, phóng viên đầu tiên đặt câu hỏi này, bởi vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp, mất đi công việc mà mình phải vất vả lắm mới thăng chức.
Trên thực tế từ năm ngoái Tống Triều cùng Nhan Khê uống một tách cà phê, bị người ta đồn đại, hai người cũng không còn gặp mặt nữa. Thỉnh thoảng gặp mặt một lần, hai người cũng chưa bao giờ nói chuyện.
Tống Triều cũng không nghĩ tới mình gặp lại Nhan Khê, hơn nữa phương thức còn đặc biệt chật vật.
Nhan Khê mặc một chiếc váy dài khí chất tao nhã, nhưng việc làm lại không hề tao nhã, cô cùng một người đàn ông trung niên vác máy quay từ trong một nhà hàng chạy ra, phía sau hai người cách đó không xa, mấy người đàn ông hung thần ác sát đang vừa mắng vừa gào thét truy đuổi.
"Dừng xe." Tống Triều bảo tài xế dừng xe, lúc Nhan Khê sắp bị đuổi kịp, Tống Triều mở cửa xe, nói với Nhan Khê với người đàn ông trung niên kia, "Lên xe."
Nhan Khê nhìn những đại hán phía sau, lại nhìn Tống Triều, xoay người nói với Triệu Bằng: "Anh Triệu, chúng ta lên xe."
Sau khi nhìn thấy Nhan Khê trèo lên xe, còn đang không ngừng thở dốc, Tống Triều nhướng mày nói: "Công việc của Nhan tiểu thư, thật đúng là thú vị, đây là cùng người khác chạy đua sao?"
"Cảm ơn Tống tiên sinh hỗ trợ, làm cho anh chê cười." Nhan Khê thở hổn hển, sờ mồ hôi trên trán, "Hôm nay nếu không phải anh, hai chúng tôi có thể sẽ bị đánh."
"Tôi cho rằng Nhan tiểu thư sắp trở thành bà chủ của Ân Thái, sẽ không làm loại chuyện mạo hiểm này nữa." Tống Triều tựa tiếu phi tiếu, "Xem ra là tôi đánh giá thấp dũng khí của Tống tiểu thư rồi."
"Lần này thật không may mắn, tôi và anh Triệu quay xong tài liệu, liền tùy tiện tìm một nhà hàng ăn uống, ai biết bàn bên cạnh đi nói chúng tôi đang quay bọn họ, bọn họ phản ứng quá kịch liệt, tôi cảm thấy bọn họ có chút không thích hợp, liền cùng anh Triệu vừa chạy, vừa báo báo cảnh sát." Nhan Khê cổ họng đau như lửa đốt: "Lần trước chật vật như vậy, vẫn là lúc bị chó đuổi theo."
Tống Triều nhìn máy quay trên vai Triệu Bằng, đại khái người đuổi theo bọn họ, quả thật có bí mật gì không thể cho người khác biết, cho nên nhìn thấy người mang theo máy quay phim, mới có thể mẫn cảm như thế.
Hắn không rõ một cô gái như Nhan Khê, vì sao còn phải chạy ngược chạy xuôi vì một chương trình. Bây giờ cô có chỗ dựa vững chắc, làm chương trình gì cũng được, vì sao lại phải chọn chương trình vừa mệt vừa khổ này.
Mặc dù... Tiết mục cô chủ trì quả thật có vài phần đáng xem.
Hắn muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy mình tựa hồ cũng không có tư cách gì để hỏi, cho nên ngoại trừ cầm hai chai nước đưa cho Nhan Khê cùng người đàn ông trung niên ra, hắn không nói cái gì khác, giữa hai người bọn họ, cũng không có gì có thể nói.
"Cám ơn." Nhan Khê tiếp nhận nước không uống, cô cúi đầu nhắn tin cho Nguyên Dịch, sau đó nói với Tống Triều, "Lát nữa dừng lại ở phía trước là được rồi."
"Nguyên Dịch đến đón cô?"
"Ừm."
Tống Triều cười cười, không hỏi nữa. Sau khi đến chỗ Nhan Khê chỉ, hắn bảo tài xế dừng xe, để Nhan Khê đi xuống.
"Nhan Khê." Hắn đột nhiên mở miệng nói, "Cô thật sự không nghĩ đến việc đổi đối tượng kết hôn một chút sao?"
"Tôi yêu người đàn ông yêu tôi, hơn nữa không lấy người nhà đến uy hiếp tôi, Tống tiên sinh, hai chúng tôi không thích hợp." Người phụ nữ xuống xe, cười đến khách khí.
"Được rồi." Tống Triều giơ tay lên làm một động tác mời.
"Tạm biệt, cảm ơn lần này anh đã ra tay tương trợ." Nhan Khê gật đầu với anh, xoay người rời đi.
Tống Triều nhìn cô cùng người đàn ông trung niên đi đến dưới gốc cây bên kia đường, sau đó nhìn một chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ, Nguyên Dịch từ trong xe đi ra.
Hai người tay trong tay không biết nói cái gì, thập phần thân mật.
Bỗng nhiên, Tống Triều không hiểu sao cảm thấy ngán ngẩm, nói với tài xế: "Đi thôi."
Tình yêu loại vật này, đối với hắn mà nói, không có cũng không sao.
Hắn không hiếm lạ, cũng không quan tâm.
----
Tác giả có lời muốn nói:
Chờ hạ còn có một thiên phiên ngoại, 12 điểm trước phóng đi lên ~
/100
|