Đó là tiếng bình hoa đập vào đầu của nó các cô gái ở đó ngạc nhiên lắm nhưng cũng bắt đầu hùa theo nó đau lắm nhưng vẫn không lên tiếng mái tóc màu trắng của nó nhượm đỏ vì vết máu của nó . Lúc đó tiếng xe được dừng lại trước cửa nhà hắn . Hắn bước xuống xe thì nghe bên trong có tiếng cười đùa hắn bước vào trong thấy nó đang nằm dưới sàn quần áo sọc sệt và trên sàn có một dũng máu hắn nhíu mài
- Các cô làm gì vậy hả - hắn dường như hét lên
Các cô gái dừng tay lại quản gia nghe thấy chạy lại
Hắn đi lại phía mấy cô gái tát cho mỗi người một cái rồi đỡ nó lên phòng trước khi khi còn để lại câu nói khiến mọi người ai cũng sợ
- Các cô chuẩn bị đi - hắn nói
*****
Trong phòng
Khi hắn đặt nó xuống chiếc giường lớn trong phòng lúc đó nó ngất đi rồi thấy vậy hắn sai quản gia kêu bác sĩ đến , trong lúc đó hắn đi lại tủ áo lấy chiếc áo sơmi trăng phọt dày của hắn định mặc vào cho nó hắn đi lại chỗ nó nhẹ nhàng gỡ từng nút áo của nó ra hắn một tay đỡ nó một tay gỡ nút áo nó, vì lúc đầu nó mặc chiếc áo sơmi cùng chiếc váy nên không cần phải thai váy hắn để chiếc áo sơmi nó một bên liền thấy làn da trắng mịn của nó trông lúc đó quản gia cùng bác sĩ chạy vào mà không rõ cửa vì nghe có vẻ khá gấp vừa chạy vào thì nhìn thấy cảnh ***
Ra ngoài - hắn hét lớn
Thật ra thì hắn biết ông bác sĩ và quản gia chưa thấy gì hết nhưng vì trong lòng rất khó chịu sau khi hắn mặt áo đàng hoàng cho nó thì đi ra ngoài kêu bác sĩ vào hắn đứng nhìn ông bác sĩ khám cho nó
-Cô ấy không sao chỉ là vết thương ở chân có vẻ khá nặng nên đừng cho cô ấy đi lại nhiều - ông bác sĩ nhàn nhạt trả lời
- Còn gì nữa không - hắn nhíu mày hỏi
-Không ạ - ông bác sĩ sợ sệt trả lời
-Quản gia ông kêu người đưa ông ấy về và nấu cháu nào dễ ăn cho cô ấy tôi có chút việc - nói rồi anh quay người rời đi
Anh bước lên xe chạy thẳng tới Hắc Đạo con đường vào Hắc Đạo phải chạy vào trong rừng.Anh bước xuống xe đám vệ sĩ đứng trước cửa cuối đầu chào
- Nó đâu - câu nói rất ngắn gọn nhưng vẫn kiến cho người khác ớn lạnh sương sống
- Phòng 302 - tên vệ sĩ đáp
Hắn bước vào phòng 302 nhìn đám con gái ấy rất thảm nhìn lướt qua hắn nhết môi với một nụ cười khinh bỉ đâu là kết cục cho những kẻ giám làm hại nó
- Các cô biết người mà các cô đụng là ai không - giọng nói lạnh lùng của hắn khiến cho tất mọi thứ đều im lặng
- Nói - hắn bắt đầu rằng giọng
- Dạ không - một cô hầu gái mở miệng nói
- Vậy để tôi cho các cô biết cái người mà các cô đánh sắp chết á là vợ tôi - giọng nói trầm xuống
Tất cả mọi người ở đó đều ngạc nhiên khi thấy người máo lạnh như hắn mà cũng có vợ sao
- Tôi xin lỗi - tất cả các cô gái cuối đầu xuống xin lỗi
- Vậy thì vợ tôi sao đây - hắn nói
Hắn lấy trong túi ra một con dao đâm vào trong đùi của một cô gái máu từ từ phun ra
- Thiếu Gia xin người tha cho - cô gái bị đâm nói
Hắn nhìn với cặp mắt khinh bỉ - Thế lúc các người đánh vợ tôi cô ấy có xin các người tha không, không nói nhiều đem nó vào cho tôi
Hắn vừa nói xong có một tên vệ sĩ đem con chó sói thân hình to lớn vào khi đám con gái nhìn thấy những giọt mồ chảy xuống ,Hắn quay lại nhìn con sói mà anh đã huấn luyện rất lâu
- Các cô làm gì vậy hả - hắn dường như hét lên
Các cô gái dừng tay lại quản gia nghe thấy chạy lại
Hắn đi lại phía mấy cô gái tát cho mỗi người một cái rồi đỡ nó lên phòng trước khi khi còn để lại câu nói khiến mọi người ai cũng sợ
- Các cô chuẩn bị đi - hắn nói
*****
Trong phòng
Khi hắn đặt nó xuống chiếc giường lớn trong phòng lúc đó nó ngất đi rồi thấy vậy hắn sai quản gia kêu bác sĩ đến , trong lúc đó hắn đi lại tủ áo lấy chiếc áo sơmi trăng phọt dày của hắn định mặc vào cho nó hắn đi lại chỗ nó nhẹ nhàng gỡ từng nút áo của nó ra hắn một tay đỡ nó một tay gỡ nút áo nó, vì lúc đầu nó mặc chiếc áo sơmi cùng chiếc váy nên không cần phải thai váy hắn để chiếc áo sơmi nó một bên liền thấy làn da trắng mịn của nó trông lúc đó quản gia cùng bác sĩ chạy vào mà không rõ cửa vì nghe có vẻ khá gấp vừa chạy vào thì nhìn thấy cảnh ***
Ra ngoài - hắn hét lớn
Thật ra thì hắn biết ông bác sĩ và quản gia chưa thấy gì hết nhưng vì trong lòng rất khó chịu sau khi hắn mặt áo đàng hoàng cho nó thì đi ra ngoài kêu bác sĩ vào hắn đứng nhìn ông bác sĩ khám cho nó
-Cô ấy không sao chỉ là vết thương ở chân có vẻ khá nặng nên đừng cho cô ấy đi lại nhiều - ông bác sĩ nhàn nhạt trả lời
- Còn gì nữa không - hắn nhíu mày hỏi
-Không ạ - ông bác sĩ sợ sệt trả lời
-Quản gia ông kêu người đưa ông ấy về và nấu cháu nào dễ ăn cho cô ấy tôi có chút việc - nói rồi anh quay người rời đi
Anh bước lên xe chạy thẳng tới Hắc Đạo con đường vào Hắc Đạo phải chạy vào trong rừng.Anh bước xuống xe đám vệ sĩ đứng trước cửa cuối đầu chào
- Nó đâu - câu nói rất ngắn gọn nhưng vẫn kiến cho người khác ớn lạnh sương sống
- Phòng 302 - tên vệ sĩ đáp
Hắn bước vào phòng 302 nhìn đám con gái ấy rất thảm nhìn lướt qua hắn nhết môi với một nụ cười khinh bỉ đâu là kết cục cho những kẻ giám làm hại nó
- Các cô biết người mà các cô đụng là ai không - giọng nói lạnh lùng của hắn khiến cho tất mọi thứ đều im lặng
- Nói - hắn bắt đầu rằng giọng
- Dạ không - một cô hầu gái mở miệng nói
- Vậy để tôi cho các cô biết cái người mà các cô đánh sắp chết á là vợ tôi - giọng nói trầm xuống
Tất cả mọi người ở đó đều ngạc nhiên khi thấy người máo lạnh như hắn mà cũng có vợ sao
- Tôi xin lỗi - tất cả các cô gái cuối đầu xuống xin lỗi
- Vậy thì vợ tôi sao đây - hắn nói
Hắn lấy trong túi ra một con dao đâm vào trong đùi của một cô gái máu từ từ phun ra
- Thiếu Gia xin người tha cho - cô gái bị đâm nói
Hắn nhìn với cặp mắt khinh bỉ - Thế lúc các người đánh vợ tôi cô ấy có xin các người tha không, không nói nhiều đem nó vào cho tôi
Hắn vừa nói xong có một tên vệ sĩ đem con chó sói thân hình to lớn vào khi đám con gái nhìn thấy những giọt mồ chảy xuống ,Hắn quay lại nhìn con sói mà anh đã huấn luyện rất lâu
/50
|