Đêm tối tăm, mũi tên sắc bén không ngừng phát ra tiếng xuyên không chói tai.
Không khí khẩn trương cực kỳ...
Thương Nguyệt Vô Triệt nhìn xuống tiểu oa nhi trong lòng, nhẹ giọng trấn an: "Đừng sợ."
Lạc Lạc đối với hắn cười cười thể hiện bản thân không có sợ.
Thuận thế, ánh mắt của nàng nhìn về phía mũi tên như ma phóng tới, tâm tư nhộn nhạo.
Làm sao giúp hắn một tay đây?
Nếu như không phải là tình huống bây giờ quá nguy cơ, không cẩn thận có thể sẽ liên luỵ hai người bọn họ, vì vậy nàng không dùng bom bản thân tạo ra.
Đang lúc nàng rầu rĩ, trong đêm tối lại đột nhiên hiện ra hai bóng người.
Một hồng, một đen, che mặt...
Bọn họ trong nháy mắt liền chắn trước nàng cùng Thương Nguyệt Vô Triệt, dùng kiếm chống cự những mũi tên kia.
"Thương thương thương..."
Lạc Lạc mừng rỡ mắt sáng lên, nhất định là Phượng Thiên Linh cùng Dạ Tiếu Thiên!
Vậy... Ngân Diện ca ca đâu?
Nàng theo bản năng nhìn chung quanh một cái, nhưng không thấy bất kỳ người nào khác.
Có điểm thất vọng...
"Thế nào, không thấy được người nàng muốn gặp, thất vọng?" Thương Nguyệt Vô Triệt giọng nói có chút trầm thấp vang lên.
Lạc Lạc ngước lên nhìn hắn, nhìn thấy sắc mặt của hắn hình như không tốt lắm.
"...Vô Triệt ca ca, chúng ta đi nhanh đi." Nàng thức thời nói sang chuyện khác.
"Là nàng đi hay là chúng ta cùng đi?" Thương Nguyệt Vô Triệt đột nhiên hỏi một câu như vậy.
"A?" Lạc Lạc sửng sốt một chút.
"Đương nhiên là chúng ta cùng đi a, nơi này có bọn họ là được, chúng ta đi nhanh đi." Lạc Lạc lôi kéo ống tay áo hắn thúc giục.
Nghe nàng không chút do dự như đây là chuyện đương nhiên, sắc mặt hắn cuối cùng cũng trở lại bình thường.
"Rất tốt, vậy chúng ta đi." Khóe môi hắn khẽ nhấc lên đường cong hài lòng.
. . . . . .
Lạc Lạc được Thương Nguyệt Vô Triệt ôm, một đường bay vút đến một chỗ yên lặng mới ngừng lại.
Sau khi đứng trên mặt đất, nàng nhìn xung quanh một chút.
Không còn những đại thụ cao vút như nơi kia, ánh trăng loáng thoáng sáng tỏ, ở trên thảm cỏ đầu có bóng cây nhàn nhạt loang lỗ.
Ánh trăng sáng chiếu rọi càng khiến nơi đây thêm yên tĩnh.
"Vô Triệt ca ca, nơi này là nơi nào a?"
"Không biết." Hắn cho một đáp án ngắn gọn.
Thuận thế, hắn đi lại vài bước, nhìn quanh bốn phía.
Trong nội tâm có chút nặng nề, thế nhưng đã có người chọn Lạc Lạc để bắt đầu xuống tay, hắn vô cùng không thích loại người ngoài này.
Trong lòng... Có chút chút cảm giác rối loạn.
Nhìn hắn gò má có chút nặng nề, tựa hồ đang suy tư vấn đề nghiêm túc nào đó, Lạc Lạc thức thời không dám mở miệng.
Trầm mặc duy trì một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc đi đến trước mặt nàng, thấp con mắt nhìn nàng, nụ cười nhạt lại trở về trên gương mặt hắn.
"An tĩnh như vậy? Vương phi trẻ con của ta đêm nay hình như đã có thêm kinh nghiệm."
"Ta là tiểu oa nhi nha, cái gì cũng không hiểu, cũng không giúp được một tay, không thể làm gì khác hơn là ngoan một chút a." Lạc Lạc dí dỏm đáp lại.
Nàng dĩ nhiên hiểu rất rõ ràng lúc nào thì phải ngoan, lúc nào thì có thể bướng bỉnh.
Hành động đều thích hợp, thông minh tiến lùi, mới có thể người gặp người thích!
Hắn cúi đầu cười, mắt sáng như sao lưu chuyển.
Ngắt gương mặt của nàng, giọng điệu của hắn ôn nhu: "Mới vừa rồi có sợ hay không?"
"Không sợ." Lạc Lạc đối với hắn nhếch nhếch miệng.
Hắn cười cười, rất nhanh lại thay đổi nét mặt.
"Võ công của nàng vẫn là quá kém, nên rèn luyện cho tốt, ta không phải lúc nào cũng có thể cứu được nàng... Nàng phải tự mình bảo vệ thật tốt, ta còn chờ nàng trưởng thành để thực hiện cam kết đối với ta a."
Ngữ điệu có chút nghiêm túc, nụ cười nhạt cũng không nở, ánh mắt lại nghiêm nghị cực kì, khiến nàng không còn có thể chối bỏ.
Lạc Lạc trừng mắt nhìn, như thế nào mặt hắn biến dạng cũng nhanh như lật sách a!
Mới vừa rồi còn liều mạng bảo vệ nàng, lúc này lại phân rõ ngươi là ngươi, ta là ta.
Cong cong môi, nàng liếc nhìn hắn một cái, buồn bực không lên tiếng.
Nói đến chuyện này, nàng đã cảm thấy buồn bực, suy nghĩ hỗn loạn.
Rốt cuộc biết cái gì gọi là 'lỡ một bước chân thành thiên cổ hận' rồi.
Tàn cục này nàng nên thu xếp làm sao mới phải, nhức đầu, nàng thật nhớ Ngân Diện ca ca...
Lắc đầu, trước đem phiền não vứt qua một bên.
Rời khỏi lòng ngực hắn, nàng bắt đầu cảm thấy có chút lạnh rồi.
Đưa tay vây quanh hai cánh tay của mình, xoa xoa sưởi ấm.
"Vô Triệt ca ca, ta muốn trở về ngủ, nơi này không ấm áp a."
Không khí khẩn trương cực kỳ...
Thương Nguyệt Vô Triệt nhìn xuống tiểu oa nhi trong lòng, nhẹ giọng trấn an: "Đừng sợ."
Lạc Lạc đối với hắn cười cười thể hiện bản thân không có sợ.
Thuận thế, ánh mắt của nàng nhìn về phía mũi tên như ma phóng tới, tâm tư nhộn nhạo.
Làm sao giúp hắn một tay đây?
Nếu như không phải là tình huống bây giờ quá nguy cơ, không cẩn thận có thể sẽ liên luỵ hai người bọn họ, vì vậy nàng không dùng bom bản thân tạo ra.
Đang lúc nàng rầu rĩ, trong đêm tối lại đột nhiên hiện ra hai bóng người.
Một hồng, một đen, che mặt...
Bọn họ trong nháy mắt liền chắn trước nàng cùng Thương Nguyệt Vô Triệt, dùng kiếm chống cự những mũi tên kia.
"Thương thương thương..."
Lạc Lạc mừng rỡ mắt sáng lên, nhất định là Phượng Thiên Linh cùng Dạ Tiếu Thiên!
Vậy... Ngân Diện ca ca đâu?
Nàng theo bản năng nhìn chung quanh một cái, nhưng không thấy bất kỳ người nào khác.
Có điểm thất vọng...
"Thế nào, không thấy được người nàng muốn gặp, thất vọng?" Thương Nguyệt Vô Triệt giọng nói có chút trầm thấp vang lên.
Lạc Lạc ngước lên nhìn hắn, nhìn thấy sắc mặt của hắn hình như không tốt lắm.
"...Vô Triệt ca ca, chúng ta đi nhanh đi." Nàng thức thời nói sang chuyện khác.
"Là nàng đi hay là chúng ta cùng đi?" Thương Nguyệt Vô Triệt đột nhiên hỏi một câu như vậy.
"A?" Lạc Lạc sửng sốt một chút.
"Đương nhiên là chúng ta cùng đi a, nơi này có bọn họ là được, chúng ta đi nhanh đi." Lạc Lạc lôi kéo ống tay áo hắn thúc giục.
Nghe nàng không chút do dự như đây là chuyện đương nhiên, sắc mặt hắn cuối cùng cũng trở lại bình thường.
"Rất tốt, vậy chúng ta đi." Khóe môi hắn khẽ nhấc lên đường cong hài lòng.
. . . . . .
Lạc Lạc được Thương Nguyệt Vô Triệt ôm, một đường bay vút đến một chỗ yên lặng mới ngừng lại.
Sau khi đứng trên mặt đất, nàng nhìn xung quanh một chút.
Không còn những đại thụ cao vút như nơi kia, ánh trăng loáng thoáng sáng tỏ, ở trên thảm cỏ đầu có bóng cây nhàn nhạt loang lỗ.
Ánh trăng sáng chiếu rọi càng khiến nơi đây thêm yên tĩnh.
"Vô Triệt ca ca, nơi này là nơi nào a?"
"Không biết." Hắn cho một đáp án ngắn gọn.
Thuận thế, hắn đi lại vài bước, nhìn quanh bốn phía.
Trong nội tâm có chút nặng nề, thế nhưng đã có người chọn Lạc Lạc để bắt đầu xuống tay, hắn vô cùng không thích loại người ngoài này.
Trong lòng... Có chút chút cảm giác rối loạn.
Nhìn hắn gò má có chút nặng nề, tựa hồ đang suy tư vấn đề nghiêm túc nào đó, Lạc Lạc thức thời không dám mở miệng.
Trầm mặc duy trì một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc đi đến trước mặt nàng, thấp con mắt nhìn nàng, nụ cười nhạt lại trở về trên gương mặt hắn.
"An tĩnh như vậy? Vương phi trẻ con của ta đêm nay hình như đã có thêm kinh nghiệm."
"Ta là tiểu oa nhi nha, cái gì cũng không hiểu, cũng không giúp được một tay, không thể làm gì khác hơn là ngoan một chút a." Lạc Lạc dí dỏm đáp lại.
Nàng dĩ nhiên hiểu rất rõ ràng lúc nào thì phải ngoan, lúc nào thì có thể bướng bỉnh.
Hành động đều thích hợp, thông minh tiến lùi, mới có thể người gặp người thích!
Hắn cúi đầu cười, mắt sáng như sao lưu chuyển.
Ngắt gương mặt của nàng, giọng điệu của hắn ôn nhu: "Mới vừa rồi có sợ hay không?"
"Không sợ." Lạc Lạc đối với hắn nhếch nhếch miệng.
Hắn cười cười, rất nhanh lại thay đổi nét mặt.
"Võ công của nàng vẫn là quá kém, nên rèn luyện cho tốt, ta không phải lúc nào cũng có thể cứu được nàng... Nàng phải tự mình bảo vệ thật tốt, ta còn chờ nàng trưởng thành để thực hiện cam kết đối với ta a."
Ngữ điệu có chút nghiêm túc, nụ cười nhạt cũng không nở, ánh mắt lại nghiêm nghị cực kì, khiến nàng không còn có thể chối bỏ.
Lạc Lạc trừng mắt nhìn, như thế nào mặt hắn biến dạng cũng nhanh như lật sách a!
Mới vừa rồi còn liều mạng bảo vệ nàng, lúc này lại phân rõ ngươi là ngươi, ta là ta.
Cong cong môi, nàng liếc nhìn hắn một cái, buồn bực không lên tiếng.
Nói đến chuyện này, nàng đã cảm thấy buồn bực, suy nghĩ hỗn loạn.
Rốt cuộc biết cái gì gọi là 'lỡ một bước chân thành thiên cổ hận' rồi.
Tàn cục này nàng nên thu xếp làm sao mới phải, nhức đầu, nàng thật nhớ Ngân Diện ca ca...
Lắc đầu, trước đem phiền não vứt qua một bên.
Rời khỏi lòng ngực hắn, nàng bắt đầu cảm thấy có chút lạnh rồi.
Đưa tay vây quanh hai cánh tay của mình, xoa xoa sưởi ấm.
"Vô Triệt ca ca, ta muốn trở về ngủ, nơi này không ấm áp a."
/122
|