Bóng đêm tối dần, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Nơi thâm u trong Cảnh vương phủ, một căn hầm quanh co khúc khuỷu thông đến một nơi không biết tên.
Trên vách tường, vài ngọn đuốc xuy xuy cháy, tản mát ra mùi lưu huỳnh tràn ngập khấp căn hầm.
Yên lặng đáng sợ kéo dài đến cuối căn hầm mới mơ hồ truyền ra âm thanh roi quất.
"Ba, ba, ba..."
Ánh lửa lóe lên, có thể thấy được máu đỏ tràn ra từ những vết rách trên y phục người bị quất, tả tơi không chịu nổi, mái tóc dài rũ rượi tán loạn, loáng thoáng có thể nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, là Diểu Diểu.
Mà người quất ả cũng chính là Nhược Phàm.
Mặt hai người đều không chút thay đổi, dường như đã quen với loại tình huống này.
Roi một cái lại một cái rơi xuống, mà ả thì cắn chặt răng không rên la một tiếng, khuôn mặt vẫn bình tĩnh.
. . . . . .
Nơi khúc quanh của căn hầm, tiếng bước chân nhẹ nhàng từ từ đến gần, hiện ra bóng dáng Thương Nguyệt Lưu Vân.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn lướt qua Diểu Diểu, trầm thấp lên tiếng: "Dừng tay."
Nhược Phàm nghe tiếng lập tức thu hồi roi, cung kính cúi người hành lễ, sau đó đứng sang một bên.
Hai thủ vệ khác nhận được lệnh của Thương Nguyệt Lưu Vân tiến lên cởi trói cho Diểu Diểu, hơn nữa còn đỡ ả ngồi xuống một bên.
Vết roi trên người khẽ động, Diểu Diểu âm thầm cắn răng, có chút gấp rút thở hổn hển, nhưng vẫn là không lên tiếng.
Thương Nguyệt Lưu Vân phất tay cho những người khác lui, chỉ để lại hắn cùng Diểu Diểu.
Hắn chấp tay sau lưng, yên lặng đứng tại chỗ, tròng mắt đen trầm tĩnh nhìn Diểu Diểu một thân chật vật.
Diểu Diểu thật vất vả ổn định hơi thở, thật lâu không thấy hắn nói chuyện, nàng từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp vẫn như cũ không tỳ vết, chỉ có tái nhợt.
Tầm mắt chống lại, Thương Nguyệt Lưu Vân lên tiếng, ngữ điệu có chút lạnh: "Diểu Diểu, nàng có biết vì sao bị ta trừng phạt?"
"Diểu Diểu biết sai, Diểu Diểu không nên không có mệnh lệnh của Vương gia liền tự tiện giết Thượng Quan Lạc Lạc, bất quá..."
Nói xong, đôi mắt nàng lạnh lẽo, ánh mắt kiên quyết, tiếp tục: "Vương Gia, Diểu Diểu không hối hận về hành động lần này, cho nên Diểu Diểu cam nguyện chịu phạt."
"Không hối hận?" Thương Nguyệt Lưu Vân nguy hiểm mà híp lại con ngươi, môi mỏng mím thật chặc.
"Đúng, không hối hận! Ta chính là muốn giết chết con tiểu hồ li tinh mê hoặc vương gia! Để tránh nhiễu loạn Vương gia làm chuyện lớn." Diểu Diểu cắn răng, âm thầm nuốt hận.
Nhìn khuôn mặt ả bởi vì đố kỵ mà có chút vặn vẹo, Thương Nguyệt Lưu Vân sắc mặt trầm xuống.
"Làm càn! Diểu Diểu, ngươi có biết mình đang nói những gì không? Theo cách nói của ngươi, chính là Bổn vương ngu ngốc sao?"
Thấy hắn mặt lộ ra sắc mặt giận dữ, ánh mắt lạnh lẽo bức người, Diểu Diểu có chút khiếp đảm mà run lên.
Đôi mắt mơ hồ tràn ngập nước, điềm đạm đáng yêu: "Vương Gia, Diểu Diểu biết sai."
Xuất ra giọng nói biết sai cùng lấy lòng.
Thấy thế, sắc mặt Thương Nguyệt Lưu Vân mới hòa hoãn một chút.
Hắn đi lên trước, cây sáo bằng ngọc chuyển động ở giữa, nhẹ nhàng nâng cằm của ả.
Làm như thương tiếc nhìn gương mặt tái nhợt, hắn than nhẹ tiếc hận: "Diểu Diểu, nàng càng ngày càng không ngoan, thật làm cho Bổn vương thất vọng."
Thất vọng?
Diểu Diểu có chút hốt hoảng, bộ dáng thành thục cũng khó kiềm lại sự kinh hoảng.
Ả nâng tay lên níu lấy ống tay áo hắn thật chặt, có chút khẩn cầu, mang theo nồng đậm tình cảm.
"Gia, Diểu Diểu về sau sẽ không bao giờ không nghe gia phân phó nữa, sẽ không bao giờ làm loạn nữa, gia, ngài hãy tha thứ Diểu Diểu lần này thôi."
Thương Nguyệt Lưu Vân liễm hạ tròng mắt đen, lạnh lùng nhìn tay ả hiện lên đầy vết roi.
Tiếp theo, hắn bất vi sở động mà từng chút từng chút gỡ tay ả ra.
"Gia..." Diểu Diểu có chút yếu ớt gọi hắn.
Hắn nhàn nhạt kéo môi, nhẹ nhàng vén lên sợi tóc trên má ả, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: "Diểu Diểu, ngươi biết ta luôn luôn không thích những nữ nhân không xinh đẹp."
Nghe được tiếng nói nhẹ nhàng chậm rãi của hắn, ánh mắt Diểu Diểu sáng lên.
"Gia, Diểu Diểu nhất định sẽ làm cho mình quay lại bộ dáng gia yêu thích, chỉ cầu gia tha thứ Diểu Diểu."
Hắn lại gần gò má ả, nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn, lúc ả còn đang luyến tiếc lập tức lui ra.
Dời đi gương mặt - thu lại biểu cảm, thay bằng cuồng bá lạnh lùng.
"Muốn ta tha thứ nàng, vậy thì hãy biểu hiện thật tốt."
Nói xong, hắn phất tay áo sải bước rời đi.
Một loạt biểu hiện, thay đổi nhanh chóng.
Nhìn bóng lưng của hắn, Diểu Diểu trong mắt không cách nào giảm đi mê luyến.
"Lưu Vân, Lưu Vân..." Ả phóng túng tình cảm của mình lưu luyến si mê lẩm bẩm kêu.
Nơi thâm u trong Cảnh vương phủ, một căn hầm quanh co khúc khuỷu thông đến một nơi không biết tên.
Trên vách tường, vài ngọn đuốc xuy xuy cháy, tản mát ra mùi lưu huỳnh tràn ngập khấp căn hầm.
Yên lặng đáng sợ kéo dài đến cuối căn hầm mới mơ hồ truyền ra âm thanh roi quất.
"Ba, ba, ba..."
Ánh lửa lóe lên, có thể thấy được máu đỏ tràn ra từ những vết rách trên y phục người bị quất, tả tơi không chịu nổi, mái tóc dài rũ rượi tán loạn, loáng thoáng có thể nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, là Diểu Diểu.
Mà người quất ả cũng chính là Nhược Phàm.
Mặt hai người đều không chút thay đổi, dường như đã quen với loại tình huống này.
Roi một cái lại một cái rơi xuống, mà ả thì cắn chặt răng không rên la một tiếng, khuôn mặt vẫn bình tĩnh.
. . . . . .
Nơi khúc quanh của căn hầm, tiếng bước chân nhẹ nhàng từ từ đến gần, hiện ra bóng dáng Thương Nguyệt Lưu Vân.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn lướt qua Diểu Diểu, trầm thấp lên tiếng: "Dừng tay."
Nhược Phàm nghe tiếng lập tức thu hồi roi, cung kính cúi người hành lễ, sau đó đứng sang một bên.
Hai thủ vệ khác nhận được lệnh của Thương Nguyệt Lưu Vân tiến lên cởi trói cho Diểu Diểu, hơn nữa còn đỡ ả ngồi xuống một bên.
Vết roi trên người khẽ động, Diểu Diểu âm thầm cắn răng, có chút gấp rút thở hổn hển, nhưng vẫn là không lên tiếng.
Thương Nguyệt Lưu Vân phất tay cho những người khác lui, chỉ để lại hắn cùng Diểu Diểu.
Hắn chấp tay sau lưng, yên lặng đứng tại chỗ, tròng mắt đen trầm tĩnh nhìn Diểu Diểu một thân chật vật.
Diểu Diểu thật vất vả ổn định hơi thở, thật lâu không thấy hắn nói chuyện, nàng từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp vẫn như cũ không tỳ vết, chỉ có tái nhợt.
Tầm mắt chống lại, Thương Nguyệt Lưu Vân lên tiếng, ngữ điệu có chút lạnh: "Diểu Diểu, nàng có biết vì sao bị ta trừng phạt?"
"Diểu Diểu biết sai, Diểu Diểu không nên không có mệnh lệnh của Vương gia liền tự tiện giết Thượng Quan Lạc Lạc, bất quá..."
Nói xong, đôi mắt nàng lạnh lẽo, ánh mắt kiên quyết, tiếp tục: "Vương Gia, Diểu Diểu không hối hận về hành động lần này, cho nên Diểu Diểu cam nguyện chịu phạt."
"Không hối hận?" Thương Nguyệt Lưu Vân nguy hiểm mà híp lại con ngươi, môi mỏng mím thật chặc.
"Đúng, không hối hận! Ta chính là muốn giết chết con tiểu hồ li tinh mê hoặc vương gia! Để tránh nhiễu loạn Vương gia làm chuyện lớn." Diểu Diểu cắn răng, âm thầm nuốt hận.
Nhìn khuôn mặt ả bởi vì đố kỵ mà có chút vặn vẹo, Thương Nguyệt Lưu Vân sắc mặt trầm xuống.
"Làm càn! Diểu Diểu, ngươi có biết mình đang nói những gì không? Theo cách nói của ngươi, chính là Bổn vương ngu ngốc sao?"
Thấy hắn mặt lộ ra sắc mặt giận dữ, ánh mắt lạnh lẽo bức người, Diểu Diểu có chút khiếp đảm mà run lên.
Đôi mắt mơ hồ tràn ngập nước, điềm đạm đáng yêu: "Vương Gia, Diểu Diểu biết sai."
Xuất ra giọng nói biết sai cùng lấy lòng.
Thấy thế, sắc mặt Thương Nguyệt Lưu Vân mới hòa hoãn một chút.
Hắn đi lên trước, cây sáo bằng ngọc chuyển động ở giữa, nhẹ nhàng nâng cằm của ả.
Làm như thương tiếc nhìn gương mặt tái nhợt, hắn than nhẹ tiếc hận: "Diểu Diểu, nàng càng ngày càng không ngoan, thật làm cho Bổn vương thất vọng."
Thất vọng?
Diểu Diểu có chút hốt hoảng, bộ dáng thành thục cũng khó kiềm lại sự kinh hoảng.
Ả nâng tay lên níu lấy ống tay áo hắn thật chặt, có chút khẩn cầu, mang theo nồng đậm tình cảm.
"Gia, Diểu Diểu về sau sẽ không bao giờ không nghe gia phân phó nữa, sẽ không bao giờ làm loạn nữa, gia, ngài hãy tha thứ Diểu Diểu lần này thôi."
Thương Nguyệt Lưu Vân liễm hạ tròng mắt đen, lạnh lùng nhìn tay ả hiện lên đầy vết roi.
Tiếp theo, hắn bất vi sở động mà từng chút từng chút gỡ tay ả ra.
"Gia..." Diểu Diểu có chút yếu ớt gọi hắn.
Hắn nhàn nhạt kéo môi, nhẹ nhàng vén lên sợi tóc trên má ả, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: "Diểu Diểu, ngươi biết ta luôn luôn không thích những nữ nhân không xinh đẹp."
Nghe được tiếng nói nhẹ nhàng chậm rãi của hắn, ánh mắt Diểu Diểu sáng lên.
"Gia, Diểu Diểu nhất định sẽ làm cho mình quay lại bộ dáng gia yêu thích, chỉ cầu gia tha thứ Diểu Diểu."
Hắn lại gần gò má ả, nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn, lúc ả còn đang luyến tiếc lập tức lui ra.
Dời đi gương mặt - thu lại biểu cảm, thay bằng cuồng bá lạnh lùng.
"Muốn ta tha thứ nàng, vậy thì hãy biểu hiện thật tốt."
Nói xong, hắn phất tay áo sải bước rời đi.
Một loạt biểu hiện, thay đổi nhanh chóng.
Nhìn bóng lưng của hắn, Diểu Diểu trong mắt không cách nào giảm đi mê luyến.
"Lưu Vân, Lưu Vân..." Ả phóng túng tình cảm của mình lưu luyến si mê lẩm bẩm kêu.
/122
|