Edit: Dạ Phi
Nhìn vẻ mặt hắn lúc này trấn định như núi đạm bạc như sương, Lạc Lạc chỉ cảm thấy tổn thương.
Chẳng lẽ huynh ấy ngay cả ý nghĩ tranh giành với Thương Nguyệt Vô Triệt cũng không có sao?!
Đáy mắt, màn nước chua xót đã muốn trào ra.
Lạc Lạc cố nén nội tâm chấn động, hung hăng hất ra ống tay áo của hắn.
"Cho nên... Ngươi phải nghe theo lệnh chủ tử của ngươi, sẽ không qua lại với ta nữa?"
Nàng tức giận hướng về phía hắn rống.
Nhìn gương mặt phẫn nộ của nàng, khóe mắt đong đầy nước, thật giống như găm một đao vào ngực hắn.
Đau đớn nặng nề khiến sắc mặt hắn trở nên cứng ngắc.
Không nhịn được, hắn vươn tay chùi đi nước mắt nàng.
"Đừng khóc, khóc cũng không đẹp."
Lạc Lạc né đầu ra, đồng thời hất bỏ bàn tay của hắn, không để cho hắn đụng vào nàng.
"Không đẹp cũng không liên quan đến chuyện của ngươi, dù sao cũng không phải là ngươi lấy ta."
Tay của hắn nâng lên, trống không, không có da thịt nàng.
Nhìn một chút tay của mình, hắn từ từ thu hồi.
Hạ xuống con ngươi, hắn không muốn nàng nhìn thấy ánh mắt hẵn giãy giụa.
Lạc Lạc một mực nhìn tất cả chuyển động của hắn, nhìn hắn thu tay lại, nàng thất vọng.
Nhưng là, nàng không cam lòng.
Dùng sức đè nén xuống lệ quang, nàng nhanh chóng quay đầu trở lại, trong mắt có kiên quyết.
"Ngân Diện ca ca, không bằng huynh dẫn ta đi có được hay không, chúng ta cùng đi phiêu bạc giang hồ, huynh không cần phải nghe theo lệnh Thương Nguyệt Vô Triệt nữa."
Hắn chấn động một chút, ánh mắt thâm thúy bắt đầu biến chuyển, trở nên kích động.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, hồi lâu, hắn giọng nói rốt cuộc khó nhịn khẽ dao động ——
"Ngươi... Muốn cùng ta lưu lạc chân trời? Ngươi không phải sợ chịu khổ sao?"
"Ta không sợ." Lạc Lạc không chút do dự trả lời hắn.
Giờ khắc này, hắn không thể tiếp tục trấn định.
Đưa tay đem nàng ôm thật chặt, tim đập rất nhanh rất nhanh.
Cảm thụ nhịp đập của hắn, Lạc Lạc đáy mắt chán nản rốt cuộc biến mất.
Nàng cũng ôm hắn.
"Ngân Diện ca ca, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi ngay bây giờ."
Lạc Lạc kéo bàn tay to của hắn, không kịp chờ đợi đi ra ngoài.
Ngân Diện mặc cho nàng lôi kéo, bước chân không khống chế đi theo nàng.
Vậy mà, đang lúc bọn hắn đi tới cửa dọc theo thời điểm, bước chân của hắn đột nhiên dừng lại.
"Ưmh..." Hắn thật thấp kêu rên ra tiếng, một tay tính che ót.
Lạc Lạc nghe tiếng quay đầu lại, nhìn đến gương mặt hắn nhăn nhó, có chút trắng bệch, hình như đang chịu khổ sở gì.
"Ngân Diện ca ca, huynh làm sao vậy?" Nàng hai tay nắm lấy tay hắn, khẩn trương nhìn hắn.
Ánh mắt của hắn thâm thúy khó dò nhìn nàng, đầu óc từ từ vung vẩy một chút, thấy rõ lo lắng của nàng.
Cuối cùng, hắn buông lỏng gương mặt nhăn nhó, nâng lên nụ cười méo mó lại làm cho nàng cảm giác gấp đôi ấm áp.
"Ta không sao."
Nói xong, hắn cầm ngược lại tay của nàng, thật chặt.
"Vậy chúng ta đi mau." Lạc Lạc lôi kéo hắn tiếp tục đi.
Vội vã rời đi nàng không có phát hiện mặt Ngân Diện lại xuất hiện thống khổ giãy giụa, bọn họ đan tay, bàn tay to của hắn siết chặt rồi lỏng, lại siết chặt, như đang đối kháng.
Lạc Lạc một tay mở cửa phòng, ánh sáng bên ngoài xuyên thấu vào, sáng rỡ tầm mắt của nàng.
Vậy mà, nàng mới đi ra khỏi một bước, lại đột nhiên cảm thấy hắn buông ra tay của nàng.
"Ngân Diện ca ca..."
Nàng không hiểu quay đầu lại, lại nhìn đến ánh mắt của hắn trở nên... Thật lạnh, đây không phải người nàng biết.
Ngân Diện ca ca đã cực kỳ lâu chưa từng dùng cái loại vẻ mặt lạnh lùng này nhìn nàng.
Hắn cả người giống như bao phủ một tầng lại một tầng, gần trong gang tấc, nhưng thật ra rất xa, như lần đầu nàng gặp hắn... Chỉ xem nhau như người xa lạ.
"Lạc Lạc, ta không thể đi theo ngươi." Ngữ điệu hắn lạnh nhạt, sắc mặt hơi thay đổi, lúc sáng lúc tối khó dò.
Nghe được ngữ điệu lạnh như sương, Lạc Lạc ngây ngẩn cả người, mê mang.
"Tại sao? Huynh rõ ràng đã chuẩn bị cùng ta đi, tại sao... Đột nhiên thay đổi?"
Lạc Lạc bị đả kích ngước đầu nhìn hắn, nhìn đường nét lạnh lùng, đột nhiên cứ như vậy xa cách sao, lòng của nàng... Bi thương che phủ.
Mới vừa rồi, nàng cảm thấy hắn bằng lòng cùng nàng cao chạy xa bay, nhưng bây giờ...
Nhìn ánh mắt bi thương của nàng, hắn quay lưng lại, đồng thời lạnh nhạt nói: "Ta chưa bao giờ nói sẽ cùng ngươi rời đi, không phải sao?"
Nghe hắn nói, Lạc Lạc nhất thời bối rối.
Nhìn vẻ mặt hắn lúc này trấn định như núi đạm bạc như sương, Lạc Lạc chỉ cảm thấy tổn thương.
Chẳng lẽ huynh ấy ngay cả ý nghĩ tranh giành với Thương Nguyệt Vô Triệt cũng không có sao?!
Đáy mắt, màn nước chua xót đã muốn trào ra.
Lạc Lạc cố nén nội tâm chấn động, hung hăng hất ra ống tay áo của hắn.
"Cho nên... Ngươi phải nghe theo lệnh chủ tử của ngươi, sẽ không qua lại với ta nữa?"
Nàng tức giận hướng về phía hắn rống.
Nhìn gương mặt phẫn nộ của nàng, khóe mắt đong đầy nước, thật giống như găm một đao vào ngực hắn.
Đau đớn nặng nề khiến sắc mặt hắn trở nên cứng ngắc.
Không nhịn được, hắn vươn tay chùi đi nước mắt nàng.
"Đừng khóc, khóc cũng không đẹp."
Lạc Lạc né đầu ra, đồng thời hất bỏ bàn tay của hắn, không để cho hắn đụng vào nàng.
"Không đẹp cũng không liên quan đến chuyện của ngươi, dù sao cũng không phải là ngươi lấy ta."
Tay của hắn nâng lên, trống không, không có da thịt nàng.
Nhìn một chút tay của mình, hắn từ từ thu hồi.
Hạ xuống con ngươi, hắn không muốn nàng nhìn thấy ánh mắt hẵn giãy giụa.
Lạc Lạc một mực nhìn tất cả chuyển động của hắn, nhìn hắn thu tay lại, nàng thất vọng.
Nhưng là, nàng không cam lòng.
Dùng sức đè nén xuống lệ quang, nàng nhanh chóng quay đầu trở lại, trong mắt có kiên quyết.
"Ngân Diện ca ca, không bằng huynh dẫn ta đi có được hay không, chúng ta cùng đi phiêu bạc giang hồ, huynh không cần phải nghe theo lệnh Thương Nguyệt Vô Triệt nữa."
Hắn chấn động một chút, ánh mắt thâm thúy bắt đầu biến chuyển, trở nên kích động.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, hồi lâu, hắn giọng nói rốt cuộc khó nhịn khẽ dao động ——
"Ngươi... Muốn cùng ta lưu lạc chân trời? Ngươi không phải sợ chịu khổ sao?"
"Ta không sợ." Lạc Lạc không chút do dự trả lời hắn.
Giờ khắc này, hắn không thể tiếp tục trấn định.
Đưa tay đem nàng ôm thật chặt, tim đập rất nhanh rất nhanh.
Cảm thụ nhịp đập của hắn, Lạc Lạc đáy mắt chán nản rốt cuộc biến mất.
Nàng cũng ôm hắn.
"Ngân Diện ca ca, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi ngay bây giờ."
Lạc Lạc kéo bàn tay to của hắn, không kịp chờ đợi đi ra ngoài.
Ngân Diện mặc cho nàng lôi kéo, bước chân không khống chế đi theo nàng.
Vậy mà, đang lúc bọn hắn đi tới cửa dọc theo thời điểm, bước chân của hắn đột nhiên dừng lại.
"Ưmh..." Hắn thật thấp kêu rên ra tiếng, một tay tính che ót.
Lạc Lạc nghe tiếng quay đầu lại, nhìn đến gương mặt hắn nhăn nhó, có chút trắng bệch, hình như đang chịu khổ sở gì.
"Ngân Diện ca ca, huynh làm sao vậy?" Nàng hai tay nắm lấy tay hắn, khẩn trương nhìn hắn.
Ánh mắt của hắn thâm thúy khó dò nhìn nàng, đầu óc từ từ vung vẩy một chút, thấy rõ lo lắng của nàng.
Cuối cùng, hắn buông lỏng gương mặt nhăn nhó, nâng lên nụ cười méo mó lại làm cho nàng cảm giác gấp đôi ấm áp.
"Ta không sao."
Nói xong, hắn cầm ngược lại tay của nàng, thật chặt.
"Vậy chúng ta đi mau." Lạc Lạc lôi kéo hắn tiếp tục đi.
Vội vã rời đi nàng không có phát hiện mặt Ngân Diện lại xuất hiện thống khổ giãy giụa, bọn họ đan tay, bàn tay to của hắn siết chặt rồi lỏng, lại siết chặt, như đang đối kháng.
Lạc Lạc một tay mở cửa phòng, ánh sáng bên ngoài xuyên thấu vào, sáng rỡ tầm mắt của nàng.
Vậy mà, nàng mới đi ra khỏi một bước, lại đột nhiên cảm thấy hắn buông ra tay của nàng.
"Ngân Diện ca ca..."
Nàng không hiểu quay đầu lại, lại nhìn đến ánh mắt của hắn trở nên... Thật lạnh, đây không phải người nàng biết.
Ngân Diện ca ca đã cực kỳ lâu chưa từng dùng cái loại vẻ mặt lạnh lùng này nhìn nàng.
Hắn cả người giống như bao phủ một tầng lại một tầng, gần trong gang tấc, nhưng thật ra rất xa, như lần đầu nàng gặp hắn... Chỉ xem nhau như người xa lạ.
"Lạc Lạc, ta không thể đi theo ngươi." Ngữ điệu hắn lạnh nhạt, sắc mặt hơi thay đổi, lúc sáng lúc tối khó dò.
Nghe được ngữ điệu lạnh như sương, Lạc Lạc ngây ngẩn cả người, mê mang.
"Tại sao? Huynh rõ ràng đã chuẩn bị cùng ta đi, tại sao... Đột nhiên thay đổi?"
Lạc Lạc bị đả kích ngước đầu nhìn hắn, nhìn đường nét lạnh lùng, đột nhiên cứ như vậy xa cách sao, lòng của nàng... Bi thương che phủ.
Mới vừa rồi, nàng cảm thấy hắn bằng lòng cùng nàng cao chạy xa bay, nhưng bây giờ...
Nhìn ánh mắt bi thương của nàng, hắn quay lưng lại, đồng thời lạnh nhạt nói: "Ta chưa bao giờ nói sẽ cùng ngươi rời đi, không phải sao?"
Nghe hắn nói, Lạc Lạc nhất thời bối rối.
/122
|