Trong Truy Nguyệt Lâu, ánh nến sáng long lanh, ánh sáng hắt ra cửa sổ, bóng dáng một người đi tới đi lui.
Lạc Lạc vẻ mặt lo lắng thỉnh thoảng hướng cửa sổ bên ngoài nhìn.
"Sắc trời cũng đã trễ thế này, giờ tý cũng sắp đến rồi, sao ca ca còn chưa cùng tên kia nói xong?"
Nàng vừa đi qua đi lại vừa lẩm bẩm.
Cuối cùng, nàng nhịn không được mở cửa muốn đi ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, trong bầu trời đêm đột nhiên bắn tới một đạo khí lưu không một tiếng động, điểm vào huyệt ngủ của nàng.
"Ưm..." Huyệt ngủ bị điểm trúng, Lạc Lạc kêu lên một tiếng liền ngã xuống.
Thương Nguyệt Vô Triệt từ trong góc tối nhảy ra, vừa lúc nàng ngã xuống ôm chặt lấy nàng.
Xuyên thấu qua ánh trăng, gương mặt trắng noãn càng thêm nũng nịu vô tư.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng: "Ngoan ngoãn ngủ."
Thoải mái mà ôm nàng, hắn chuyển hướng đi tới Phi Linh Lâu.
. . . . . .
Màn đêm dần phai đi, mặt trời dần lộ ra tia sáng.
Lạc Lạc bị một hồi nhịp tim không yên từ trong giấc mộng thức tỉnh.
Nàng mở choàng mắt, nhìn màn tơ trên đỉnh đầu, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
Nàng giống như quên mất phải làm một chuyện rất quan trọng...
"Còn sớm, ngủ thêm một lát đi." Giọng nói quen thuộc truyền tới bên tai.
Lạc Lạc quay đầu nhìn lại, gương mặt lười biếng của Thương Nguyệt Vô Triệt hiện ra ngay trước mắt.
Giống như đã thành thói quen việc hắn đột nhiên gần trong gang tấc, Lạc Lạc lần này không có nhảy dựng lên cùng hắn đối nghịch.
Mà là. . . . . . Nàng nghĩ tới!
"Ca ca! Ca ca ta đâu?"
Nàng níu lấy vạt áo của hắn vội hỏi.
"Hắn đã đi."
Hắn nhàn nhạt trả lời, ngón tay thon dài nhu nhu tóc nàng, thỉnh thoảng vòng quanh chơi đùa.
Lạc Lạc lập tức từ trên giường ngồi dậy: "Ca ca, ta muốn đi tìm ca ca."
Nàng lo lắng nghĩ xuống giường.
Vậy mà, nàng mới đứng dậy, Thương Nguyệt Vô Triệt liền dùng một tay nắm lấy tay nàng, không để cho nàng có khả năng nhúc nhích.
"Bây giờ là lúc ngủ."
"Ta không muốn ngủ, ta muốn đi tìm ca ca ta, ca muốn đi, ta muốn đi tìm ca, buông ta ra buông ta ra..."
Nàng kịch liệt giùng giằng, tay nhỏ bé nắm quyền không ngừng đấm hắn.
Đối với nắm đấm của nàng, hắn không đau mà chỉ nhột.
"Hắn đã đi, nàng không thể đi tìm hắn, ngoan ngoãn nghe lời ngủ đi."
"Ta không muốn nghe lời ngươi nói, ngươi tránh ra tránh ra tránh ra..."
Vậy mà, vô luận nàng giãy giụa thế nào, những vẫn không tránh được lồng ngực hắn ép tới gần.
Đuôi ánh mắt thấy ngoài cửa sổ có ánh nắng, nàng hồng vành mắt.
Ca ca đã đi, nàng sẽ không còn được gặp lại ca ấy.
"Thương Nguyệt Vô Triệt, ta chán ghét ngươi!"
Nàng đỏ mắt oán hận nhìn hắn.
Nghe được lời của nàng...Thương Nguyệt Vô Triệt dừng lại động tác.
Con ngươi nhìn nàng châm chú, đáy mắt xẹt qua một tia nhàn nhạt chua chát.
Sau một lát trầm mặt, hắn buông tay nàng ra: "Nàng đã muốn đi tìm hắn, vậy ta dẫn nàng đi."
"Thật?" Lạc Lạc mở to hai mắt, đem nước mắt thu lại trong hốc mắt.
"Chỉ cần nàng thu hồi câu nói kia." Hắn thật sâu nhìn nàng không còn khóc nữa.
Lạc Lạc sửng sốt một chút, không rõ ý hắn: "Nói cái gì?"
Hắn mấp máy môi, nhìn nàng hồi lâu, thật thấp thở dài, lôi kéo nàng rời giường: "Đi thôi."
Nhìn hắn nhanh chóng mặc y phục, Lạc Lạc ngơ ngác đứng ở đó, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết nên làm sao.
Hắn khiến nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉnh trang xong, hắn cầm lấy y phục của nàng mặc cho nàng, hai ba lần liền xong.
Cuối cùng, hắn duỗi tay về phía nàng, nhìn sững sờ của nàng nhướng nhẹ đuôi lông mày: "Không muốn đi tìm Thượng Quan Lăng Phi nữa sao?"
Lạc Lạc lập tức hồi tỉnh, trở tay kéo hắn nhanh chóng chạy ra ngoài.
. . . . . .
Đi tới Tử Trúc Lâm, màu xanh của lá trúc đung đưa trong gió, chung quanh hoang tàn vắng vẻ.
"Ca ca, ca ca... Ca đang ở đâu? Ta là Lạc Lạc, ca mau ra đây gặp ta a."
Lạc Lạc ở trong Tử Trúc Lâm không ngừng tìm kiếm, không ngừng kêu lên.
Mặc dù nàng biết giờ tý đã qua không biết bao lâu, mặc dù nàng biết ca ca đã sớm theo thần y rời đi.
Nhưng là, nàng vẫn còn ôm một chút hi vọng, hi vọng có thể gặp lại được ca ấy.
"Ca ca..."
Tìm thật lâu, không có được bất kỳ đáp lại nào.
Lạc Lạc vô lực ngã quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào: "Ca ca, ca nói sẽ bảo vệ Lạc Lạc, sao bây giờ lại mặc kệ Lạc Lạc, Lạc Lạc muốn cùng đi với ca, không cần bỏ lại một mình Lạc Lạc..."
Thương Nguyệt Vô Triệt vẫn đứng ở bên cạnh nàng, nhưng không có động tác khác, mặc cho nàng phát tiết.
Nghe rõ những lời khóc lóc kể lể của nàng, hắn thấp con mắt nhìn nàng quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng mở miệng: "Về sau ta sẽ bảo vệ nàng."
Lạc Lạc vẻ mặt lo lắng thỉnh thoảng hướng cửa sổ bên ngoài nhìn.
"Sắc trời cũng đã trễ thế này, giờ tý cũng sắp đến rồi, sao ca ca còn chưa cùng tên kia nói xong?"
Nàng vừa đi qua đi lại vừa lẩm bẩm.
Cuối cùng, nàng nhịn không được mở cửa muốn đi ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, trong bầu trời đêm đột nhiên bắn tới một đạo khí lưu không một tiếng động, điểm vào huyệt ngủ của nàng.
"Ưm..." Huyệt ngủ bị điểm trúng, Lạc Lạc kêu lên một tiếng liền ngã xuống.
Thương Nguyệt Vô Triệt từ trong góc tối nhảy ra, vừa lúc nàng ngã xuống ôm chặt lấy nàng.
Xuyên thấu qua ánh trăng, gương mặt trắng noãn càng thêm nũng nịu vô tư.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng: "Ngoan ngoãn ngủ."
Thoải mái mà ôm nàng, hắn chuyển hướng đi tới Phi Linh Lâu.
. . . . . .
Màn đêm dần phai đi, mặt trời dần lộ ra tia sáng.
Lạc Lạc bị một hồi nhịp tim không yên từ trong giấc mộng thức tỉnh.
Nàng mở choàng mắt, nhìn màn tơ trên đỉnh đầu, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
Nàng giống như quên mất phải làm một chuyện rất quan trọng...
"Còn sớm, ngủ thêm một lát đi." Giọng nói quen thuộc truyền tới bên tai.
Lạc Lạc quay đầu nhìn lại, gương mặt lười biếng của Thương Nguyệt Vô Triệt hiện ra ngay trước mắt.
Giống như đã thành thói quen việc hắn đột nhiên gần trong gang tấc, Lạc Lạc lần này không có nhảy dựng lên cùng hắn đối nghịch.
Mà là. . . . . . Nàng nghĩ tới!
"Ca ca! Ca ca ta đâu?"
Nàng níu lấy vạt áo của hắn vội hỏi.
"Hắn đã đi."
Hắn nhàn nhạt trả lời, ngón tay thon dài nhu nhu tóc nàng, thỉnh thoảng vòng quanh chơi đùa.
Lạc Lạc lập tức từ trên giường ngồi dậy: "Ca ca, ta muốn đi tìm ca ca."
Nàng lo lắng nghĩ xuống giường.
Vậy mà, nàng mới đứng dậy, Thương Nguyệt Vô Triệt liền dùng một tay nắm lấy tay nàng, không để cho nàng có khả năng nhúc nhích.
"Bây giờ là lúc ngủ."
"Ta không muốn ngủ, ta muốn đi tìm ca ca ta, ca muốn đi, ta muốn đi tìm ca, buông ta ra buông ta ra..."
Nàng kịch liệt giùng giằng, tay nhỏ bé nắm quyền không ngừng đấm hắn.
Đối với nắm đấm của nàng, hắn không đau mà chỉ nhột.
"Hắn đã đi, nàng không thể đi tìm hắn, ngoan ngoãn nghe lời ngủ đi."
"Ta không muốn nghe lời ngươi nói, ngươi tránh ra tránh ra tránh ra..."
Vậy mà, vô luận nàng giãy giụa thế nào, những vẫn không tránh được lồng ngực hắn ép tới gần.
Đuôi ánh mắt thấy ngoài cửa sổ có ánh nắng, nàng hồng vành mắt.
Ca ca đã đi, nàng sẽ không còn được gặp lại ca ấy.
"Thương Nguyệt Vô Triệt, ta chán ghét ngươi!"
Nàng đỏ mắt oán hận nhìn hắn.
Nghe được lời của nàng...Thương Nguyệt Vô Triệt dừng lại động tác.
Con ngươi nhìn nàng châm chú, đáy mắt xẹt qua một tia nhàn nhạt chua chát.
Sau một lát trầm mặt, hắn buông tay nàng ra: "Nàng đã muốn đi tìm hắn, vậy ta dẫn nàng đi."
"Thật?" Lạc Lạc mở to hai mắt, đem nước mắt thu lại trong hốc mắt.
"Chỉ cần nàng thu hồi câu nói kia." Hắn thật sâu nhìn nàng không còn khóc nữa.
Lạc Lạc sửng sốt một chút, không rõ ý hắn: "Nói cái gì?"
Hắn mấp máy môi, nhìn nàng hồi lâu, thật thấp thở dài, lôi kéo nàng rời giường: "Đi thôi."
Nhìn hắn nhanh chóng mặc y phục, Lạc Lạc ngơ ngác đứng ở đó, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết nên làm sao.
Hắn khiến nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉnh trang xong, hắn cầm lấy y phục của nàng mặc cho nàng, hai ba lần liền xong.
Cuối cùng, hắn duỗi tay về phía nàng, nhìn sững sờ của nàng nhướng nhẹ đuôi lông mày: "Không muốn đi tìm Thượng Quan Lăng Phi nữa sao?"
Lạc Lạc lập tức hồi tỉnh, trở tay kéo hắn nhanh chóng chạy ra ngoài.
. . . . . .
Đi tới Tử Trúc Lâm, màu xanh của lá trúc đung đưa trong gió, chung quanh hoang tàn vắng vẻ.
"Ca ca, ca ca... Ca đang ở đâu? Ta là Lạc Lạc, ca mau ra đây gặp ta a."
Lạc Lạc ở trong Tử Trúc Lâm không ngừng tìm kiếm, không ngừng kêu lên.
Mặc dù nàng biết giờ tý đã qua không biết bao lâu, mặc dù nàng biết ca ca đã sớm theo thần y rời đi.
Nhưng là, nàng vẫn còn ôm một chút hi vọng, hi vọng có thể gặp lại được ca ấy.
"Ca ca..."
Tìm thật lâu, không có được bất kỳ đáp lại nào.
Lạc Lạc vô lực ngã quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào: "Ca ca, ca nói sẽ bảo vệ Lạc Lạc, sao bây giờ lại mặc kệ Lạc Lạc, Lạc Lạc muốn cùng đi với ca, không cần bỏ lại một mình Lạc Lạc..."
Thương Nguyệt Vô Triệt vẫn đứng ở bên cạnh nàng, nhưng không có động tác khác, mặc cho nàng phát tiết.
Nghe rõ những lời khóc lóc kể lể của nàng, hắn thấp con mắt nhìn nàng quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng mở miệng: "Về sau ta sẽ bảo vệ nàng."
/122
|