Diệp Vân Thủy oán thầm khá nhiều rồi Triệu đại phu mới viết xong đơn thuốc, đang muốn đưa cho gã sai vặt của mình lại bị Diệp Vân Thủy cầm lấy mất, “Triệu đại phu đừng vội, đông y vốn rất uyên thâm, ta quanh năm sắc thuốc nên thực sự cũng có chút để tâm nghiên cứu, tuy không dám như Triệu đại phu ngài diệu thủ hồi xuân (1), nhưng ít nhất thỉnh thoảng cũng may mắn chữa được vài ba căn bệnh vặt!”
(1) có bàn tay thần kỳ chữa cho người bệnh trẻ khỏe lại
Triệu đại phu không dám cứng rắn lấy lại, chỉ có thể để cho Diệp Vân Thủy xem đơn thuốc, cứ cho Vân Thủy là con gái của Diệp Trọng Thiên đi chăng nữa, ông ta cũng không cho rằng loại nhóc con choai choai như nàng xem có thể hiểu được, nghĩ vậy nên mặt ông ta lại càng hiện lên vẻ khinh thường. Nhưng ở trong mắt Diệp Vân Thủy ông già đáng ghét này lại càng thực đúng là kẻ hám tiền, kiếp trước Diệp Vân Thủy học y dược, cũng không phải là qua loa, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết đơn thuốc bổ này rất đắt tiền, nhưng dù sao cũng là tẩm bổ cho chính mình, Diệp Vân Thủy cũng không có ý kiến gì, có điều tại sao lại bỏ thêm rất nhiều hoàng liên?
Diệp Vân Thủy là người thông minh, lại trải qua hai kiếp làm người, dù chỉ là một chút ý tưởng cũng đều suy nghĩ cẩn thận, “Triệu đại phu không hổ là thần y, phương thuốc này không chỉ thân thể của ta, có là bà lão bảy tám mươi cũng có thể cải lão hoàn đồng, nhưng vị thuốc hoàng liên này” Diệp Vân Thủy cố ý nhìn về phía Triệu đại phu một cái, “Có phải hơi nhiều một chút không?”
Triệu đại phu trong lòng cả kinh, ông ta cũng không ngờ tới Diệp gia tiểu thư có thể nhìn ra chỗ không ổn trong phương thuốc của mình, chẳng qua đã chót kê đơn ông ta đương nhiên cũng muốn giữ thể diện cho mình, trong lòng dứt khoát, trên mặt lại càng tỏ vẻ bất mãn nghiêm trọng, “Diệp tiểu thư nói vậy là có ý gì? Lão phu sống hơn nửa đời người tại thành Niết Lương này, chưa bao giờ có người nào dám nghi ngờ đơn thuốc của lão phu!”
Diệp Vân Thủy thấy lão thất phu này muốn cứng rắn, nàng lại càng phải kiên cường, cầm phương thuốc đưa cho gã sai vặt kia, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Triệu đại phu nói nghiêm trọng quá rồi, ta sợ hoàng liên chỉ vì nó rất đắng, chứ không phải là nghi ngờ gì phương thuốc của ngài, thuốc này có hoàng liên uống hay không cũng giống nhau, uống vào rồi lại nhổ ra vì đắng, chẳng phải là lãng phí tiền bạc hay sao.”
“Ngươi” Triệu đại phu đứng bật dậy, tay run lên, ranh con kia bề ngoài có vẻ ăn nói đường hoàng, nhưng Triệu đại phu vốn đang chột dạ nên cảm thấy lời nói của Diệp Vân Thủy rất chói tai khó nghe, “Thuốc đắng dã tật, ta thấy Diệp tiểu thư nên nghe lão phu một lần, đỡ cho sau này đau ốm hại thân, hối hận không kịp!”
“Ngài nói đúng, nếu không vì chữa bệnh ai lại uống thuốc làm gì, nhà ta mặc dù không nghèo, nhưng từ nhỏ đã được dạy không được phô trương, tiêu xài xa hoa lãng phí, giờ uống thuốc mà lại nhổ ra vì có hoàng liên, lại bởi vậy mà không ăn được, tinh thần sa sút, người biết còn nói là vì ta không chịu được vị thuốc đắng này, người không biết lại tưởng rằng Triệu đại phu ngài xưng danh thần y là giả mạo!” Diệp Vân Thủy nói đã đến nước này, cũng không cho ông già tham lam kia cơ hội mở miệng, “Hôm nay trời càng lúc càng lạnh, làm ta cả người rét run, Xuân Nguyệt mau đi theo Triệu đại phu lấy thuốc, Triệu đại phu, trời cũng không còn sớm, xin tiễn ngài!”
Diệp Vân Thủy đã nói thẳng tiễn khách, Triệu đại phu tức giận cũng không nói được lời nào, ông ta tự biết đuối lý cộng thêm sợ làm lớn chuyện lại rắc rối, ảnh hưởng tới thanh danh, nhưng sống hơn năm mươi năm còn bị một con ranh con mới hơn mười tuổi đầu nói cho nghẹn họng, thật sự là rất mất mặt! Trong lòng thầm nói: Ngươi bảo không cho thêm hoàng liên ta liền không thêm sao? Hừ, phải biết rằng thầy thuốc có thể cứu người, nhưng cũng có thể hại người!
Diệp Vân Thủy nhìn Triệu đại phu vẻ mặt cổ quái tiêu sái đi ra ngoài, trong lòng cười lạnh, đến khi ông ta ra khỏi viện còn không quên gọi Xuân Nguyệt lại dặn một câu, “Xuân Nguyệt, em coi chừng cho ta, mỗi loại thuốc đều phải chiếu theo đúng đơn, nếu không ta uống vào mà xảy ra chuyện gì, mạng của em cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng liên lụy đến làm Triệu đại phu mang tội danh hại người, còn làm hỏng thanh danh Triệu đại phu, cả nhà có đền mạng cũng không hết tội, biết chưa?”
Diệp Vân Thủy vừa nói xong, Triệu đại phu liền lảo đảo suýt ngã, nếu không có gã sai vặt bên cạnh đỡ được, ông ta nhất định là đã ngã rất khó coi, lau mồ hôi trên trán, đưa mắt nhìn Diệp Vân Thủy vẫn đang đứng ở cửa, Triệu đại phu vội vã đi nhanh, ông ta vừa mới nảy sinh ý đồ đã bị ranh con kia ném cho một câu như vậy, chẳng lẽ nó có thể nhìn thấu lòng người hay sao?
Do bị chột dạ, Triệu đại phu đi vội vội vàng vàng, đường đi thường ngày phải mất một khắc bây giờ nửa khắc đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, Diệp Vân Thủy đứng ở cửa viện che miệng cười lạnh, ông già đáng ghét, lão nương tốt xấu gì kiếp trước cũng coi như là đồng nghiệp với ông, ông lại định dùng thủ đoạn xấu xa này qua mặt tôi sao? Không cần biết ông có cái ý đồ xấu kia hay không, nhưng nếu có thì vừa vặn đánh trúng, nếu không có cũng coi như cảnh cáo!
Diệp Vân Thủy trong lòng sớm đã chắc chắn vị thuốc hoàng liên kia là ông ta cố ý cho thêm vào để nàng không thể uống thuốc, kẻ hành nghề y mà còn hại người là đáng ghê tởm nhất, nàng không phải người độc ác, nhưng cũng không muốn để người khác coi mình như kẻ ngốc mà trêu đùa, ông trời một lần nữa đã cho nàng sinh mệnh này, nàng quý trọng còn không kịp, sao có thể để cho người ta chà đạp được đây?
Sau khi hướng tới tấm lưng kia phi vài tiếng, Diệp Vân Thủy mới thong thả quay trở lại phòng tiếp tục chép kinh.
Đảo mắt đã chớm đông được một thời gian dài, hôm kia còn có một trận tuyết rơi không nhỏ, khắp nơi đều là tuyết trắng, bông tuyết dính trên cành cây, một cơn gió nhẹ lay động, hoa tuyết bay tán loạn, lướt qua trên mặt thấy lành lạnh, nhưng không khiến người ta có cảm giác buốt giá, ngược lại còn có một tư vị khác. Đình các trong chùa vốn đã tĩnh lặng, giờ đây được bọc trong khung cảnh trắng xóa lại càng tăng thêm vài phần tĩnh mịch, yên bình.
Diệp Vân Thủy kiếp trước là người phương bắc, từ nhỏ đã rất thích tuyết, nay nhìn thấy tuyết bay đầy trời, khiến trong lòng nàng cảm thấy rất ấm áp, giống như tuyết chính là người thân duy nhất của nàng, làm cho nàng cảm thấy mình không hề cô độc trong một thế giới khác, quên đi thân phận hiện tại của chính mình, nhìn một mảnh màu trắng trước mắt, nàng quên hết tất cả, chân trần chạy ra ngoài sân, trên thảm tuyết dầy lưu đầy dấu chân, dọa Xuân Nguyệt hoảng sợ vội vàng lấy giầy cùng áo choàng lông khoác lên cho nàng, “Đại tiểu thư, thật có thể dọa chết người, đông lạnh thế này lại sinh bệnh phải làm sao bây giờ! Chúng ta từ nay trở đi không định trở về phủ nữa ư!”
“Em còn nhỏ đừng có ăn nói như bà già nữa, chẳng lẽ thấy tuyết em không thích hay sao?” Diệp Vân Thủy ngồi ở giữa trời tuyết căn bản cũng không thấy lạnh, ngược lại trong lòng còn thấy ấm áp như có lửa, trong viện lại vang lên một chuỗi tiếng cười khanh khách như tiếng chuông đồng của nàng, nàng đã sống ở nơi này hơn hai tháng, hết thảy đều rất xa lạ, chỉ có tuyết là quen thuộc với nàng
Khoác áo choàng lông rất dày, Diệp Vân Thủy ngẩng mặt nằm trên tuyết, đối mặt với bầu trời xanh thẳm, miệng hà hơi nóng, loại cảm giác này đã thật lâu thật lâu không trải nghiệm qua, nàng bỗng nhiên cảm giác mình được quay trở về thời thơ ấu trong kiếp trước, tưới nước lên cái sân nhỏ để nó đông lạnh thành băng, dùng sắt lá buộc vào thành lưỡi trượt rồi trượt trên băng, đến khi trên chân nổi lên một chuỗi mụn nước Mặc dù rất đau, nhưng đó vẫn là ký ức đẹp nhất của nàng
Diệp Vân Thủy chỉ cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, không biết nước mắt đã chảy tự lúc nào, chẳng lẽ là bởi vì cuối cùng nàng cũng muốn đối mặt với cuộc sống ở thế giới này hay sao? Mai là ngày mồng tám tháng chạp (*), cũng là ngày nàng phải trở về phủ, cũng cách ngày nàng xuất giá càng ngày càng gần!
Xuân Nguyệt ở một bên hầu hạ thật cẩn thận, vẻ mặt lo lắng nhìn Diệp Vân Thủy, sợ vị đại tiểu thư này có một chút gì không thoải mái.
“Đừng nhìn nữa, ta không sao, chúng ta quay về phòng thôi.” Diệp Vân Thủy đứng lên, nắm thật chặt áo choàng trên người, đang định vào nhà lại bỗng nghe thấy bên ngoài một hồi tiếng động lạ!
“A!” Xuân Nguyệt kêu lên thất thanh, Diệp Vân Thủy vội vàng chạy qua, chau mày, trên nền tuyết trắng tinh khiết không biết từ khi nào xuất hiện một chuỗi dấu chân dính máu, thật là chói mắt! Diệp Vân Thủy vỗ lên đầu Xuân Nguyệt, cô bé đã bị làm cho sợ hãi tới mức mặt trắng bệch, run lẩy bẩy núp ở phía sau Diệp Vân Thủy lắp bắp nói, “Đại tiểu thư, mau mau trốn đi!”
“Đừng sợ, để ta đi qua xem thế nào!” Diệp Vân Thủy gỡ tay mình ra lại bị Xuân Nguyệt bắt lấy, “Đừng, đừng đi, nguy hiểm lắm! Hãy để em đi!”
“Được rồi, nhìn em gan thỏ thế này, ở đây chờ ta!” Diệp Vân Thủy bất chấp Xuân Nguyệt níu kéo, bỏ qua cô bé một mình đi về phía rừng cây.
Nơi Diệp Vân Thủy ở là viện nhỏ trong một ngôi chùa nằm tại vị trí hẻo lánh, phía sau viện lại là một rừng cây, là người? hay là dã thú? Diệp Vân Thủy trên đường đi nhặt được một cái gậy gỗ liền nắm chặt trong tay, không phải nàng rất can đảm, mà vì đối mặt với nguy hiểm có tránh né cũng vô dụng!
Đi được khoảng năm trăm thước, Diệp Vân Thủy theo dấu chân dính máu kia rốt cục cũng tìm được kẻ khởi xướng, là một con người, Diệp Vân Thủy chậm rãi tới gần, đứng ở chỗ cách người nọ khoảng trăm mét gọi: “Có còn sống không?”
Người nọ hơi hơi giật mình, Diệp Vân Thủy vừa tự cấp cho mình thêm can đảm vừa đi về phía trước, rốt cục cũng đi tới bên cạnh người kia, là một thanh niên mặc cẩm y hoa phục (2), Diệp Vân Thủy lấy cái gậy trong tay chọc chọc, người kia đột ngột quay đầu lại thật mạnh, dọa Diệp Vân Thủy hét lên một tiếng thất thanh!
(2) Quần áo xa hoa, làm bằng vải vóc chất lượng cao
Ánh mắt của người này, thật đáng sợ!
Diệp Vân Thủy ngồi bệt dưới đất dùng sức vỗ ngực, mặt mày tái nhợt, trong đầu đều là hình ảnh khuôn mặt vừa mới ngoái lại kia, mày ưng, mũi thẳng, môi mỏng, một khuôn mặt thật sự tuấn lãng, nhưng lại có một đôi mắt rất tàn nhẫn, khiến nàng cảm giác như mình chính là con mồi đang bị mãnh thú nhìn chòng chọc! Một đôi mắt tràn ngập sát khí, đúng! Chính là sát khí! Diệp Vân Thủy bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt người này tàn nhẫn, hung ác giống hệt như ánh mắt tên cướp đã bắn chết nàng kiếp trước vậy! Chỉ cần một ánh mắt đã có thể làm cho người ta cảm thấy run sợ từ tận sâu trong nội tâm, người thanh niên vận cẩm y hoa phục này rốt cuộc là loại người như thế nào?
(1) có bàn tay thần kỳ chữa cho người bệnh trẻ khỏe lại
Triệu đại phu không dám cứng rắn lấy lại, chỉ có thể để cho Diệp Vân Thủy xem đơn thuốc, cứ cho Vân Thủy là con gái của Diệp Trọng Thiên đi chăng nữa, ông ta cũng không cho rằng loại nhóc con choai choai như nàng xem có thể hiểu được, nghĩ vậy nên mặt ông ta lại càng hiện lên vẻ khinh thường. Nhưng ở trong mắt Diệp Vân Thủy ông già đáng ghét này lại càng thực đúng là kẻ hám tiền, kiếp trước Diệp Vân Thủy học y dược, cũng không phải là qua loa, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết đơn thuốc bổ này rất đắt tiền, nhưng dù sao cũng là tẩm bổ cho chính mình, Diệp Vân Thủy cũng không có ý kiến gì, có điều tại sao lại bỏ thêm rất nhiều hoàng liên?
Diệp Vân Thủy là người thông minh, lại trải qua hai kiếp làm người, dù chỉ là một chút ý tưởng cũng đều suy nghĩ cẩn thận, “Triệu đại phu không hổ là thần y, phương thuốc này không chỉ thân thể của ta, có là bà lão bảy tám mươi cũng có thể cải lão hoàn đồng, nhưng vị thuốc hoàng liên này” Diệp Vân Thủy cố ý nhìn về phía Triệu đại phu một cái, “Có phải hơi nhiều một chút không?”
Triệu đại phu trong lòng cả kinh, ông ta cũng không ngờ tới Diệp gia tiểu thư có thể nhìn ra chỗ không ổn trong phương thuốc của mình, chẳng qua đã chót kê đơn ông ta đương nhiên cũng muốn giữ thể diện cho mình, trong lòng dứt khoát, trên mặt lại càng tỏ vẻ bất mãn nghiêm trọng, “Diệp tiểu thư nói vậy là có ý gì? Lão phu sống hơn nửa đời người tại thành Niết Lương này, chưa bao giờ có người nào dám nghi ngờ đơn thuốc của lão phu!”
Diệp Vân Thủy thấy lão thất phu này muốn cứng rắn, nàng lại càng phải kiên cường, cầm phương thuốc đưa cho gã sai vặt kia, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Triệu đại phu nói nghiêm trọng quá rồi, ta sợ hoàng liên chỉ vì nó rất đắng, chứ không phải là nghi ngờ gì phương thuốc của ngài, thuốc này có hoàng liên uống hay không cũng giống nhau, uống vào rồi lại nhổ ra vì đắng, chẳng phải là lãng phí tiền bạc hay sao.”
“Ngươi” Triệu đại phu đứng bật dậy, tay run lên, ranh con kia bề ngoài có vẻ ăn nói đường hoàng, nhưng Triệu đại phu vốn đang chột dạ nên cảm thấy lời nói của Diệp Vân Thủy rất chói tai khó nghe, “Thuốc đắng dã tật, ta thấy Diệp tiểu thư nên nghe lão phu một lần, đỡ cho sau này đau ốm hại thân, hối hận không kịp!”
“Ngài nói đúng, nếu không vì chữa bệnh ai lại uống thuốc làm gì, nhà ta mặc dù không nghèo, nhưng từ nhỏ đã được dạy không được phô trương, tiêu xài xa hoa lãng phí, giờ uống thuốc mà lại nhổ ra vì có hoàng liên, lại bởi vậy mà không ăn được, tinh thần sa sút, người biết còn nói là vì ta không chịu được vị thuốc đắng này, người không biết lại tưởng rằng Triệu đại phu ngài xưng danh thần y là giả mạo!” Diệp Vân Thủy nói đã đến nước này, cũng không cho ông già tham lam kia cơ hội mở miệng, “Hôm nay trời càng lúc càng lạnh, làm ta cả người rét run, Xuân Nguyệt mau đi theo Triệu đại phu lấy thuốc, Triệu đại phu, trời cũng không còn sớm, xin tiễn ngài!”
Diệp Vân Thủy đã nói thẳng tiễn khách, Triệu đại phu tức giận cũng không nói được lời nào, ông ta tự biết đuối lý cộng thêm sợ làm lớn chuyện lại rắc rối, ảnh hưởng tới thanh danh, nhưng sống hơn năm mươi năm còn bị một con ranh con mới hơn mười tuổi đầu nói cho nghẹn họng, thật sự là rất mất mặt! Trong lòng thầm nói: Ngươi bảo không cho thêm hoàng liên ta liền không thêm sao? Hừ, phải biết rằng thầy thuốc có thể cứu người, nhưng cũng có thể hại người!
Diệp Vân Thủy nhìn Triệu đại phu vẻ mặt cổ quái tiêu sái đi ra ngoài, trong lòng cười lạnh, đến khi ông ta ra khỏi viện còn không quên gọi Xuân Nguyệt lại dặn một câu, “Xuân Nguyệt, em coi chừng cho ta, mỗi loại thuốc đều phải chiếu theo đúng đơn, nếu không ta uống vào mà xảy ra chuyện gì, mạng của em cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng liên lụy đến làm Triệu đại phu mang tội danh hại người, còn làm hỏng thanh danh Triệu đại phu, cả nhà có đền mạng cũng không hết tội, biết chưa?”
Diệp Vân Thủy vừa nói xong, Triệu đại phu liền lảo đảo suýt ngã, nếu không có gã sai vặt bên cạnh đỡ được, ông ta nhất định là đã ngã rất khó coi, lau mồ hôi trên trán, đưa mắt nhìn Diệp Vân Thủy vẫn đang đứng ở cửa, Triệu đại phu vội vã đi nhanh, ông ta vừa mới nảy sinh ý đồ đã bị ranh con kia ném cho một câu như vậy, chẳng lẽ nó có thể nhìn thấu lòng người hay sao?
Do bị chột dạ, Triệu đại phu đi vội vội vàng vàng, đường đi thường ngày phải mất một khắc bây giờ nửa khắc đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, Diệp Vân Thủy đứng ở cửa viện che miệng cười lạnh, ông già đáng ghét, lão nương tốt xấu gì kiếp trước cũng coi như là đồng nghiệp với ông, ông lại định dùng thủ đoạn xấu xa này qua mặt tôi sao? Không cần biết ông có cái ý đồ xấu kia hay không, nhưng nếu có thì vừa vặn đánh trúng, nếu không có cũng coi như cảnh cáo!
Diệp Vân Thủy trong lòng sớm đã chắc chắn vị thuốc hoàng liên kia là ông ta cố ý cho thêm vào để nàng không thể uống thuốc, kẻ hành nghề y mà còn hại người là đáng ghê tởm nhất, nàng không phải người độc ác, nhưng cũng không muốn để người khác coi mình như kẻ ngốc mà trêu đùa, ông trời một lần nữa đã cho nàng sinh mệnh này, nàng quý trọng còn không kịp, sao có thể để cho người ta chà đạp được đây?
Sau khi hướng tới tấm lưng kia phi vài tiếng, Diệp Vân Thủy mới thong thả quay trở lại phòng tiếp tục chép kinh.
Đảo mắt đã chớm đông được một thời gian dài, hôm kia còn có một trận tuyết rơi không nhỏ, khắp nơi đều là tuyết trắng, bông tuyết dính trên cành cây, một cơn gió nhẹ lay động, hoa tuyết bay tán loạn, lướt qua trên mặt thấy lành lạnh, nhưng không khiến người ta có cảm giác buốt giá, ngược lại còn có một tư vị khác. Đình các trong chùa vốn đã tĩnh lặng, giờ đây được bọc trong khung cảnh trắng xóa lại càng tăng thêm vài phần tĩnh mịch, yên bình.
Diệp Vân Thủy kiếp trước là người phương bắc, từ nhỏ đã rất thích tuyết, nay nhìn thấy tuyết bay đầy trời, khiến trong lòng nàng cảm thấy rất ấm áp, giống như tuyết chính là người thân duy nhất của nàng, làm cho nàng cảm thấy mình không hề cô độc trong một thế giới khác, quên đi thân phận hiện tại của chính mình, nhìn một mảnh màu trắng trước mắt, nàng quên hết tất cả, chân trần chạy ra ngoài sân, trên thảm tuyết dầy lưu đầy dấu chân, dọa Xuân Nguyệt hoảng sợ vội vàng lấy giầy cùng áo choàng lông khoác lên cho nàng, “Đại tiểu thư, thật có thể dọa chết người, đông lạnh thế này lại sinh bệnh phải làm sao bây giờ! Chúng ta từ nay trở đi không định trở về phủ nữa ư!”
“Em còn nhỏ đừng có ăn nói như bà già nữa, chẳng lẽ thấy tuyết em không thích hay sao?” Diệp Vân Thủy ngồi ở giữa trời tuyết căn bản cũng không thấy lạnh, ngược lại trong lòng còn thấy ấm áp như có lửa, trong viện lại vang lên một chuỗi tiếng cười khanh khách như tiếng chuông đồng của nàng, nàng đã sống ở nơi này hơn hai tháng, hết thảy đều rất xa lạ, chỉ có tuyết là quen thuộc với nàng
Khoác áo choàng lông rất dày, Diệp Vân Thủy ngẩng mặt nằm trên tuyết, đối mặt với bầu trời xanh thẳm, miệng hà hơi nóng, loại cảm giác này đã thật lâu thật lâu không trải nghiệm qua, nàng bỗng nhiên cảm giác mình được quay trở về thời thơ ấu trong kiếp trước, tưới nước lên cái sân nhỏ để nó đông lạnh thành băng, dùng sắt lá buộc vào thành lưỡi trượt rồi trượt trên băng, đến khi trên chân nổi lên một chuỗi mụn nước Mặc dù rất đau, nhưng đó vẫn là ký ức đẹp nhất của nàng
Diệp Vân Thủy chỉ cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, không biết nước mắt đã chảy tự lúc nào, chẳng lẽ là bởi vì cuối cùng nàng cũng muốn đối mặt với cuộc sống ở thế giới này hay sao? Mai là ngày mồng tám tháng chạp (*), cũng là ngày nàng phải trở về phủ, cũng cách ngày nàng xuất giá càng ngày càng gần!
Xuân Nguyệt ở một bên hầu hạ thật cẩn thận, vẻ mặt lo lắng nhìn Diệp Vân Thủy, sợ vị đại tiểu thư này có một chút gì không thoải mái.
“Đừng nhìn nữa, ta không sao, chúng ta quay về phòng thôi.” Diệp Vân Thủy đứng lên, nắm thật chặt áo choàng trên người, đang định vào nhà lại bỗng nghe thấy bên ngoài một hồi tiếng động lạ!
“A!” Xuân Nguyệt kêu lên thất thanh, Diệp Vân Thủy vội vàng chạy qua, chau mày, trên nền tuyết trắng tinh khiết không biết từ khi nào xuất hiện một chuỗi dấu chân dính máu, thật là chói mắt! Diệp Vân Thủy vỗ lên đầu Xuân Nguyệt, cô bé đã bị làm cho sợ hãi tới mức mặt trắng bệch, run lẩy bẩy núp ở phía sau Diệp Vân Thủy lắp bắp nói, “Đại tiểu thư, mau mau trốn đi!”
“Đừng sợ, để ta đi qua xem thế nào!” Diệp Vân Thủy gỡ tay mình ra lại bị Xuân Nguyệt bắt lấy, “Đừng, đừng đi, nguy hiểm lắm! Hãy để em đi!”
“Được rồi, nhìn em gan thỏ thế này, ở đây chờ ta!” Diệp Vân Thủy bất chấp Xuân Nguyệt níu kéo, bỏ qua cô bé một mình đi về phía rừng cây.
Nơi Diệp Vân Thủy ở là viện nhỏ trong một ngôi chùa nằm tại vị trí hẻo lánh, phía sau viện lại là một rừng cây, là người? hay là dã thú? Diệp Vân Thủy trên đường đi nhặt được một cái gậy gỗ liền nắm chặt trong tay, không phải nàng rất can đảm, mà vì đối mặt với nguy hiểm có tránh né cũng vô dụng!
Đi được khoảng năm trăm thước, Diệp Vân Thủy theo dấu chân dính máu kia rốt cục cũng tìm được kẻ khởi xướng, là một con người, Diệp Vân Thủy chậm rãi tới gần, đứng ở chỗ cách người nọ khoảng trăm mét gọi: “Có còn sống không?”
Người nọ hơi hơi giật mình, Diệp Vân Thủy vừa tự cấp cho mình thêm can đảm vừa đi về phía trước, rốt cục cũng đi tới bên cạnh người kia, là một thanh niên mặc cẩm y hoa phục (2), Diệp Vân Thủy lấy cái gậy trong tay chọc chọc, người kia đột ngột quay đầu lại thật mạnh, dọa Diệp Vân Thủy hét lên một tiếng thất thanh!
(2) Quần áo xa hoa, làm bằng vải vóc chất lượng cao
Ánh mắt của người này, thật đáng sợ!
Diệp Vân Thủy ngồi bệt dưới đất dùng sức vỗ ngực, mặt mày tái nhợt, trong đầu đều là hình ảnh khuôn mặt vừa mới ngoái lại kia, mày ưng, mũi thẳng, môi mỏng, một khuôn mặt thật sự tuấn lãng, nhưng lại có một đôi mắt rất tàn nhẫn, khiến nàng cảm giác như mình chính là con mồi đang bị mãnh thú nhìn chòng chọc! Một đôi mắt tràn ngập sát khí, đúng! Chính là sát khí! Diệp Vân Thủy bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt người này tàn nhẫn, hung ác giống hệt như ánh mắt tên cướp đã bắn chết nàng kiếp trước vậy! Chỉ cần một ánh mắt đã có thể làm cho người ta cảm thấy run sợ từ tận sâu trong nội tâm, người thanh niên vận cẩm y hoa phục này rốt cuộc là loại người như thế nào?
/15
|