Đối với việc Thẩm gia tới cửa cầu hôn, trong lòng Cố Thập Bát Nương đã có chuẩn bị.
Mặc dù cửa hôn sự không phải do Cố Nhạc Sơn mở miệng thương nghị như kiếp trước, nhưng nhìn thấy nhiều việc sau khi nàng sống lại cũng phát sinh giống như trong dự liệu, nếu vận mệnh đã có cửa hôn sự này, nói như vậy đời này coi như mình không đề cập đến, thì vận mệnh cũng sẽ diễn ra như vậy.
Bất kể ai là người đầu tiên nói ra, điều nên đến vẫn đến, nhưng như thế đã sao?
Binh đến tướng chặn mà thôi.
Nói đến, thì thật ra chuyện này cũng không có gì lớn, nguyên bản chính là một trò cười trong cơn say rượu, không người không vật làm chứng, nếu như đời trước không phải Cố Nhạc Sơn muốn leo lên cửa hôn sự này, không chút thể diện giở thủ đoạn náo loạn, chỉ sợ cũng sẽ không thành công.
Đời này nàng cũng sẽ không chủ động đi tìm chết, mà Tào thị cũng không khóc náo đẩy nàng đi tìm đường chết, mà Thẩm gia cũng không cần phải vì thiếu một nữ tử kém cỏi như nàng mà dây dưa không ngừng.
Chẳng qua là, số mệnh xuất hiện cùng với trí nhớ của nàng có chút sai lệch.
“Ngươi nói là thiếp canh của ai?” Cố Thập Bát Nương nhìn nam tử kia, hỏi.
Nàng thật không giống người bình thường ai lại hỏi thẳng vấn đề như thế, nam tử và bà mai cũng có chút phát điên.
Tại sao lúc bọn họ đi vào, đều là tiểu thư này xét hỏi?
Tại sao hôn sự của nữ nhi gia, người làm mẫu thân một câu cũng không nói?
“Tiểu thư,” Cũng may là bà mai kiến thức rộng rãi, phản ứng trước tiên, phất khăn tay tiến lên phía trước cười nói, “Là Thẩm Tam lão gia Tam công tử..”
“An Kha?” Cố Thập Bát Nương ngắt lời của bà ta.
Bà mai sửng sốt, cô nương này nói ra cái tên này cũng thật thuận miệng, bà ta kinh ngạc gật đầu một cái.
Thẩm An Kha? Trong đầu Cố Thập Bát Nương hiện lên một thiếu niên khiêm tốn nho nhã, nhà Thẩm gia có câu, huynh hữu đệ cung, tuân thủ các bổn phận, bất quá dường như cũng không được an khang, con trai lớn chết sớm, Thẩm An Lâm tàn tật, cùng với Thẩm An Đống gặp bất trắc mà chết.
Duy nhất chỉ có vị tam công tử Thẩm An Kha này chính là lông tóc vô thương, mẹ đẻ của Thẩm An Kha chẳng qua cũng chỉ là một thị thiếp, mẫu tử hai người bọn họ ở trong phủ an phận thủ thường.
Bởi vì là con tiểu thúc, nàng làm tẩu tẩu cũng không có để ý lắm, mà lúc nàng gả qua thì không bao lâu hắn cũng thành thân, càng thêm không giao hữu..
Thế nào lại là hắn? Không phải là Thẩm An Lâm sao?
Chân mày Cố Thập Bát Nương cau thành một đoàn, không biết chuyện gì đã xảy ra?
“Tiểu thư, Kha thiếu gia năm nay mười lăm tuổi, học vấn cũng rất tốt, tướng mạo đường hoàng..” Nhìn cô nương trước mắt trầm mặc không nói nữa, như đang suy nghĩ điều gì, cũng giống như các thiếu nữ khuê các chắc là đang tưởng đến vị hôn phu tương lai, bà mai mừng rỡ, vội vàng nói chen vào, lời nói vừa ra khỏi mồm, chỉ thấy thần sắc thiếu nữ thay đổi, khoát tay.
“Các ngươi đi đi.” Nàng lạnh nhạt nói.
Bà mai đang muốn miệng lưỡi lưu loát nói tiếp chợt sửng sốt, cùng nam tử kia liếc mắt nhìn nhau, đây là ý gì?
“Chuyện vô căn vô cứ, đừng có đứng đây hồ ngôn loạn ngữ.” Cố Thập Bát Nương giọng nói có mấy phần mất kiên nhẫn nói, “Người đâu, tiễn khách.”
Hẳn là không để bọn họ có cơ hội nói tiếp, mấy vú già ngoài cửa lập tức xông ào, chuẩn bị lôi người.
Nam tử đến lúc này coi như đã hiểu, chẳng trách vì sao gã sai vặt ngoài cửa kia câu đầu tiên hỏi hắn chính là tìm tiểu thư hay tìm phu nhân, quả nhiên nhà này tiểu thư kia chính là đương gia chủ.
“Làm sao có thể là hồ ngôn loạn ngữ?” Nam tử nóng này trợn mắt nói, “Ta nói Cố phu nhân, các ngươi có ý gì mới phải?”
“Ý tứ chính là chúng ta không nhận cửa hôn sự này.” Cố Thập Bát Nương đáp.
“Không chấp nhận?” Nam tử bật cười, quan sát Cố Thập Bát Nương từ trên xuống, “Tiểu thư đang nói đùa? Chúng ta là Thẩm gia, nhà Thẩm Tam lão gia, là nhà của Phủ Viễn công ở kinh thành…”
Cố Thập Bát Nương cười cười, nàng hiểu ý tứ của nam tử này, Đại Chu cấp bậc rõ ràng, thể hiện ở việc cực kì nghiêm khắc trong hôn nhân đại sự, giống như địa vị các nàng bực này, đặt ở thời bình căn bản không thể cùng với người như Thẩm Tam lão gia bực này nghị hôn, nay người ta trước vội vàng tới đây, nhà mình ngược lại cự tuyệt, thật sự nói ra không ai tin.
“Không có, hôn nhân đại sự không dám đùa giỡn, ngươi trở về nói cho Tam lão gia cùng lão phu nhân, gia phụ chưa từng đề cập đến hôn ước này, cửa hôn sự này chúng ta thật sự không dám nhận.” Cố Thập Bát Nương nói lại, một lần nữa khoát tay.
Vú già biết ý, lập tức nhanh chóng túm lấy ba người này đẩy đi ra ngoài.
Nhìn hộp lễ bị ném ra ngoài, nam tử tức giận phất tay áo một cái.
“Thật là không biết điều.” Hắn căm giận nói, một mặt kêu bà mai lên xe.
Bên trong phòng, Tào thị lo lắng nhìn Cố Thập Bát Nương.
“Thập Bát Nương..” Bà đưa tay cầm tay nữ nhi, “Đừng sợ, có nương ở đây, quyết không để cho ngươi giống kiếp trước..Một đời nhục nhã..”
Cố Thập Bát Nương đang cau mày trầm tư, tay bị mẫu thân nắm lấy, một cảm giác ấm áp truyền đến, không khỏi lấy lại tinh thần cười một tiếng.
“Nương, không sao đâu.” Nàng cầm tay mẫu thân vỗ vỗ an ủi.
Chuyện này thật không có gì đáng để tâm, chẳng qua là nàng thấy có chút kì quái.
“Tại sao lại là An Kha?” Nàng lẩm bẩm nói.
“Thẩm An Lâm là con trai trưởng trong nhà..” Tào thị vuốt tóc mai của nữ nhi, nhẹ giọng nói, “Nói như vậy chắc hẳn Thẩm Tam lão gia đã có suy tính..”
“Nhưng khi đó chính xác là ta đã gả cho hắn…” Trên mặt Cố Thập Bát Nương hiện lên sự nghi ngờ.
Hai mẫu tử đưa mắt nhìn nhau.
Thẩm Tam lão gia đối với nàng vẫn là không thích, Cố Thập Bát Nương hồi tưởng lại đời trước, bắt đầu thì Thẩm Tam lão gia đã không đồng ý cửa hôn sự này, còn là bà bà ra mặt, hiểu chi dĩ lễ động chi dĩ tình (dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập cảm tình làm người ta cảm động), làm cho Thẩm Tam lão gia chấp nhận, sau khi kết hôn nàng cũng tự nhủ mình không cha không mẹ, mềm mại đàng hoàng, cũng rất biết ý…
Tránh được ước định cùng con trai trưởng, đẩy con vợ kế ra thay thế, xem ra đây cũng không phải quyết định của Thẩm Tam lão gia, hay nói cách khác chính là trò đùa của tạo hóa.
Biết nàng kháng cự Thẩm An Lâm, cho nên an bài Thẩm An Kha, mục đích chính là muốn nàng bước vào cửa Thẩm gia, làm nương tử nhà Thẩm gia, sau lại bị chính nhà chồng ruồng bỏ một lần nữa…
“Quên đi,” Cố Thập Bát Nương cười, “Không gì là không có khả năng, mặc kệ hắn là ai, không lấy chồng là được.”
“Nương sẽ tìm cho ngươi một nhà khá giả.” Tào thị vuốt chân mày đang cau lại của nàng, nói bằng một giọng kiên định chưa từng có.
Cố Thập Bát Nương cười một tiếng.
“Cuộc đời này chỉ cần có thể chứng kiến nương cùng ca ca hảo hảo sống tốt và hạnh phúc, là đủ lắm rồi.” Nàng nói nhỏ trong miệng, xoay người, sải bước đi ra ngoài.
Đời này mặc dù có nhiều việc cũng đã thay đổi, nhưng bất kể thế nào, nàng cũng sẽ không ở ngoài sáng biết là đường cùng lại một lần nữa bước lên.
Đời này, nàng không bao giờ.. không bao giờ vì nam nhân này bi thương hay vui sướng, không bao giờ nữa.. cũng không bao giờ vì hắn mà tìm đến cái chết một lần nữa.
Nàng cũng muốn nhìn xem số mệnh đùa bỡn trò gì với mình đây, có thể khiến cho nàng biết rõ là chết, mà vẫn cam tâm tình nguyện.
“Tiểu thư.” Linh Bảo ở trước mặt nàng quỳ gối khấu đầu.
Đang thất thần nhìn cây ma hoàng trong tay Cố Thập Bát Nương có chút bất ngờ nhìn về phía nàng.
Đứa bé này luôn luôn có chừng mực, sẽ không quấy rầy vào thời điểm nàng đang bào chế dược liệu, tầm mắt nàng rơi vào bọc nhỏ bên cạnh Linh Bảo.
“Ngươi muốn cùng ta từ biệt?” Cố Thập Bát Nương thả dược liệu trong tay xuống, nhìn nàng hỏi.
“Dạ.” Linh Bảo dập đầu, cắn cắn môi dưới, ánh mắt kiên định, “Ta muốn đi kinh thành tìm ca ca, xin tiểu thư để cho ta đi kinh thành tìm ca ca.”
Cố Thập Bát Nương cười, đỡ Linh Bảo đứng lên.
“Đi đi, ta cũng đang có ý này.” Nàng nói
Linh Bảo hơi bất ngờ, trong nháy mắt liền mờ đi tầng sương, giơ tay lên lau lau.
“Linh Bảo thật xin lỗi tiểu thư..” Nàng nức nở nói.
“Có gì mà phải xin lỗi.” Cố Thập Bát Nương cười nói. “Ta đã sớm tính toán điều này, chẳng qua là khi đó không biết Linh Nguyên lưu lạc ở phương nào, không thể để cho một mình ngươi mò kim đáy bể, hôm nay đã có tin tức ở kinh thành, ngươi làm cái muội muội cũng nên đi tìm hắn.”
Linh Bảo không ngờ nàng cũng đã sắp xếp xong xuôi, cảm động không biết phải nói gì, ôm Cố Thập Bát Nương khóc lớn.
“Thay ta chào hỏi mấy cửa hiệu thuốc, nơi này ta có viết tin, cũng nói với ca ca, ngươi đến nơi của hắn..” Cố Thập Bát Nương đem mọi chuyện an bài nói với nàng.
“Không cần như vậy đâu, người đừng quấy rầy thiếu gia, đây là thời điểm thiếu gia chuyên cần học tập, ta chỉ ghé các cửa hiệu thuốc thôi, còn có thể nhận được chút giúp đỡ.” Linh Bảo khịt khịt mũi đáp. “Cũng tối.” Cố Thập Bát Nương gật đầu nói, “Bất quá, nhớ gặp ca ca báo một tiếng cho hắn, đừng để hắn lo lắng.”
Linh Bảo gật đầu, nước mắt lại muốn rơi xuống.
“Tốt lắm, ta còn chuyện cần phải làm ở đây, chờ ta sắp xếp xong, cũng đi kinh thành tìm các ngươi.” Cố Thập Bát Nương nắm hai vai của Linh Bảo cười nói.
“Tiểu thư, người phải bảo trọng, thuê thêm nhiều cái nha đầu tới giúp đỡ, ít thức đêm, lại dùng thuốc khử độc cho tay…” Linh Bảo nhìn nàng, trong đôi mắt to ngấn lệ.
Cố Thập Bát Nương cười gật đầu.
Ba ngày sau Linh Bảo theo đoàn xe của Đại Hữu Sinh đi vào kinh, Cố Thập Bát Nương đứng nghiêm chỉnh ngoài cửa thành, nhìn đoàn người phía chân trời thành những đốm đen, mới từ từ xoay người.
Huynh muội Linh Nguyên lần này tạo hóa thế nào, đã không còn do nàng làm chủ, nàng có thể đưa tay giúp đỡ tại thời điểm vận mệnh bọn họ có biến cố, nhưng con đường phía trước đi tiếp vẫn là do lựa chọn của họ.
Có phải giống như ca ca đã nói, lựa chọn bất đồng, dẫn đến số mạng cũng bất đồng? Nhưng người tại thời điểm đưa ra quyết định đó, làm sao có thể biết trước được kết quả sẽ ra sao?
Được phúc sống lại, nàng so với người khác nhiều hơn một đời trí nhớ đã trải qua, gặp phải thời điểm phải đưa ra các quyết định, nàng nhất định kiên quyết phải chọn lựa hướng hoàn toàn ngược lại, mà kết quả như thế nào, lại vô cùng mờ mịt không thể nắm bắt trong tay được, thứ duy nhất có thể nắm, chính là ý chí của nàng, không cúi đầu nhận thua không chấp nhận người khi dễ không để người ta phá đi ý chí của mình.
Tỷ như bây giờ bắt nàng phải đưa đến những lựa chọn, không có kiếp trước tham khảo, không biết được điều đó sẽ dẫn đến hậu quả gì, đưa ra những quyết định này, chẳng qua là dựa vào tâm mình nghĩ.
Tiếng vó ngựa vang lên một trận kèm theo một cơn gió ập đến trên người nàng, Cố Thập Bát Nương nhanh chóng nép vào bên đường, đưa mắt nhìn lên.
“Ngưng.” Thẩm An Lâm ghìm ngựa dừng lại.
Một đời kia ngày ngày đợi chờ mòn mỏi cũng không thể gặp, đời này lúc đã chán ghét thì lại cứ xuất hiện trước mặt nàng.
Mỗi một lần gặp hắn, lại là một lần làm cho nàng phải đối mặt với nỗi đau của kiếp trước như bị người khoét ra chảy máu đầm đìa, để cho nàng nhớ lại mình đã từng như chật vật thế nào, hèn hạ thế nào…
Khác với thường ngày, thiếu nữ này trừ lãnh ý, còn nhiều hơn mấy phần giễu cợt, tựa hồ là cười nhạo hắn hay là cười nhạo mình?
“Thập Bát Nương..” hắn siết chặt cương ngựa, ngồi trên cao nhìn xuống nàng, “Ta hôm nay chỉ đến có một câu cần phải nói.”
Cố Thập Bát Nương nhìn hắn, vẻ mặt hờ hững.
“Hôn ước ta chấp nhận.” Hắn trầm giọng nói, mặt mũi hơi ngăm mang theo vẻ kiên nghị, con ngựa tựa hồ nôn nóng, phun khí phì phò.
Lời này vừa thốt ra, tầm mắt nữ tử rốt cục nhìn thẳng vào hắn.
“Ngươi nói gì?” Ánh mắt nàng có chút cổ quái, hỏi.
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động nói chuyện với hắn, trong lòng Thẩm An Lâm có chút mất kiên nhẫn, nhảy xuống ngựa, đứng ở trước mặt nàng.
“Hôn ước do phụ thân ta và ngươi định ra, ta chấp nhận.” Hắn nhìn nàng nói.
Tiếng nói vừa dứt, trên môi Cố Thập Bát Nương hiện lên một tia cười nhạo.
“Đừng mơ tưởng ta cho ngươi cơ hội đùa bỡn..” Nàng lẩm bẩm, nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Thẩm An Lâm đã dự liệu được sự cười nhạo của nàng.
“Đổi thành An Kha, đó là do một tay bà ta sắp đặt..” Hắn thấp giọng nói, hai tay chấp sau lưng, nhìn về phía ngọn núi xa xăm, “Ta sẽ không để cho bà ta toại nguyện…”
“Bà ta là người nào? Bà ta là ai?” Cố Thập Bát Nương thuận miệng hỏi, trên mặt mang theo mấy phần xem náo nhiệt.
“Ngươi là một người quang minh lỗi lạc, ta cũng không dối gạt người.” Thẩm An Lâm cúi đầu nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Cố Thập Bát Nương cuối cùng cười lên.
“Có một số việc lúc này không tiện nói rõ, nhưng ta có thể cho ngươi biết, chuyện này là một tay mẫu thân ta quyết định, cũng không phải là ý nguyện của ta..” Thẩm An Lâm không để ý đến việc nàng cười nhạo không chút che giấu, nói tiếp
“Nói bậy.” Cố Thập Bát Nương chợt ngắt lời hắn, nhìn vào trong mắt Thẩm An Lâm.
Hôn sự đã định ra, ngươi chấp nhận…
Sửa đổi hôn ước là ý định của Thẩm Tam phu nhân, không phải là ý của ngươi…
Ngươi đồng ý ta? Ngươi chấp nhận ta?
Nói bậy nói bậy.
Ngươi chấp nhận ta, vì sao để ta một mình trông phòng, vì sao đối diện ta lại làm như không thấy, vì sao công thành danh toại lại bỏ nghĩa tào khang(bỏ người vợ đã đồng cam cộng khổ với mình)
Nàng nhìn hắn, cặp mắt mơ hồ muốn bốc lửa, nàng đưa tay vịnh cổ áo, cố gắng hít thở..
Kia là cảnh vui mừng trước ngọ môn, một thân hỉ phục tay trong tay cùng một người mới, dùng ánh mắt lạnh băng như mũi dao lấy đi sinh mệnh nàng…
Nếu như hết thảy lặp lại một lần nữa, nàng nhất định sẽ không đem dao đâm vào người mình, mà sẽ cắm thẳng vào tim hắn.
Kẻ đáng chết chính là hắn, là hắn.
“Ta không có nói bậy.” Thanh âm Thẩm An lâm đột nhiên đề cao.
Giống như gáo nước lạnh dội vào đĩa thức ăn, thần trí Cố Thập Bát Nương thanh tịnh lại.
“Vậy ngươi nói xem, bà ta vì sao lại muốn làm như vậy?” Nàng nhàn nhạt hỏi.
Nha đầu này nhanh như vậy đã có thể thu liễm tâm tình? Thẩm An Lâm thoáng qua một chút kinh ngạc, chợt khóe miệng ẩn ẩn một tia cười.
“Bởi vì ngươi có tiền.” Hắn thu lại nụ cười, nói.
Ta rất có tiền? Chân mày Cố Thập Bát Nương cau lại, nhìn về phía hắn.
“Chuyện này lúc khác sẽ nói rõ với ngươi..” Thẩm An Lâm xoay người lên ngựa, nhìn xuống nàng, “Ngươi cứ chờ tin ta, ta đi chuyến này…”
Nói đến đây liền ngưng, con ngựa cất vó phun khí phì phì.
“Ngươi chỉ cần biết, Thẩm An Lâm ta đồng ý cửa hôn sự này, ngươi ngày sau sẽ hiểu.” Hắn quay đầu lại, nhìn nàng cười một tiếng, vỗ ngựa chạy đi.
Ta rất có tiền? Thẩm Tam phu nhân? Hắn đồng ý cửa hôn sự này?
Suy nghĩ hỗn loạn như bụi đất bị vó ngựa đạp tung lên, trong nháy mắt bao phủ Cố Thập Bát Nương
“Ngươi đồng ý? Ngươi chấp nhận cũng tốt, bà ta chấp nhận cũng được, có quan hệ gì với ta?” Nàng cười lạnh một tiếng, đi ra khỏi bụi đất mịt mù, “Lần này, ta không chấp nhận.”
Trong nhà, Tào thị cùng các vú già đang chuẩn bị quần áo mùa đông cho Cố Hải, quần áo mùa hè cùng với áo kép đã làm xong đưa Linh Bảo mang đi.
“Phu nhân uống trà.” Nha đầu mang một chén trà sâm nóng hổi đến, “Tiểu thư nói gần đây người khí huyết không tốt, phải bồi bổ nhiều hơn.”
Nhận được sự quan tâm của nữ nhi, Tào thị khó nén được vui vẻ, bà ngồi xuống, nhận lấy chén trà.
“Phu nhân, phu nhân.” Gã sai vặt gác cổng chạy vào, có chút hốt hoảng hô.
“Hô to gọi nhỏ cái gì?” Một vú già nhanh chóng quát.
“Phu nhân, có một người tự xưng là Thẩm phủ Thẩm Tam phu nhân phủ Viễn Công cầu kiến.” Gã sai vặt vội đáp.
Tào thị nghe vậy thì cả kinh, còn chưa kịp hỏi, đã nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
“Cái gì cầu kiến, ta là mệnh phụ Ngũ phẩm, đi gặp một ả phu nhân phẩm quan còn dám dùng hai chữ cầu kiến, thật vô lễ.” Một giọng nữ vang lên.
“Tào thị, ta tới hỏi ngươi, không tuân thủ tín ước, thoái hôn không nhận, ngươi như thế nào hành kính, còn thể diện gì dám xưng là nhà thi gia? Có phải muốn ta đi tố một chuyến, tước đi sĩ tử học tịch của người, khiến nhà ngươi vĩnh viễn không được vào sĩ.”
Những lời này là của một phụ nhân ăn mặc hoa lệ được các vú già của bà ta hộ tống đi vào.
Chén trà trong tay Tào thị chợt rơi xuống, một tiếng xoảng thanh thúy vang lên.
Mặc dù cửa hôn sự không phải do Cố Nhạc Sơn mở miệng thương nghị như kiếp trước, nhưng nhìn thấy nhiều việc sau khi nàng sống lại cũng phát sinh giống như trong dự liệu, nếu vận mệnh đã có cửa hôn sự này, nói như vậy đời này coi như mình không đề cập đến, thì vận mệnh cũng sẽ diễn ra như vậy.
Bất kể ai là người đầu tiên nói ra, điều nên đến vẫn đến, nhưng như thế đã sao?
Binh đến tướng chặn mà thôi.
Nói đến, thì thật ra chuyện này cũng không có gì lớn, nguyên bản chính là một trò cười trong cơn say rượu, không người không vật làm chứng, nếu như đời trước không phải Cố Nhạc Sơn muốn leo lên cửa hôn sự này, không chút thể diện giở thủ đoạn náo loạn, chỉ sợ cũng sẽ không thành công.
Đời này nàng cũng sẽ không chủ động đi tìm chết, mà Tào thị cũng không khóc náo đẩy nàng đi tìm đường chết, mà Thẩm gia cũng không cần phải vì thiếu một nữ tử kém cỏi như nàng mà dây dưa không ngừng.
Chẳng qua là, số mệnh xuất hiện cùng với trí nhớ của nàng có chút sai lệch.
“Ngươi nói là thiếp canh của ai?” Cố Thập Bát Nương nhìn nam tử kia, hỏi.
Nàng thật không giống người bình thường ai lại hỏi thẳng vấn đề như thế, nam tử và bà mai cũng có chút phát điên.
Tại sao lúc bọn họ đi vào, đều là tiểu thư này xét hỏi?
Tại sao hôn sự của nữ nhi gia, người làm mẫu thân một câu cũng không nói?
“Tiểu thư,” Cũng may là bà mai kiến thức rộng rãi, phản ứng trước tiên, phất khăn tay tiến lên phía trước cười nói, “Là Thẩm Tam lão gia Tam công tử..”
“An Kha?” Cố Thập Bát Nương ngắt lời của bà ta.
Bà mai sửng sốt, cô nương này nói ra cái tên này cũng thật thuận miệng, bà ta kinh ngạc gật đầu một cái.
Thẩm An Kha? Trong đầu Cố Thập Bát Nương hiện lên một thiếu niên khiêm tốn nho nhã, nhà Thẩm gia có câu, huynh hữu đệ cung, tuân thủ các bổn phận, bất quá dường như cũng không được an khang, con trai lớn chết sớm, Thẩm An Lâm tàn tật, cùng với Thẩm An Đống gặp bất trắc mà chết.
Duy nhất chỉ có vị tam công tử Thẩm An Kha này chính là lông tóc vô thương, mẹ đẻ của Thẩm An Kha chẳng qua cũng chỉ là một thị thiếp, mẫu tử hai người bọn họ ở trong phủ an phận thủ thường.
Bởi vì là con tiểu thúc, nàng làm tẩu tẩu cũng không có để ý lắm, mà lúc nàng gả qua thì không bao lâu hắn cũng thành thân, càng thêm không giao hữu..
Thế nào lại là hắn? Không phải là Thẩm An Lâm sao?
Chân mày Cố Thập Bát Nương cau thành một đoàn, không biết chuyện gì đã xảy ra?
“Tiểu thư, Kha thiếu gia năm nay mười lăm tuổi, học vấn cũng rất tốt, tướng mạo đường hoàng..” Nhìn cô nương trước mắt trầm mặc không nói nữa, như đang suy nghĩ điều gì, cũng giống như các thiếu nữ khuê các chắc là đang tưởng đến vị hôn phu tương lai, bà mai mừng rỡ, vội vàng nói chen vào, lời nói vừa ra khỏi mồm, chỉ thấy thần sắc thiếu nữ thay đổi, khoát tay.
“Các ngươi đi đi.” Nàng lạnh nhạt nói.
Bà mai đang muốn miệng lưỡi lưu loát nói tiếp chợt sửng sốt, cùng nam tử kia liếc mắt nhìn nhau, đây là ý gì?
“Chuyện vô căn vô cứ, đừng có đứng đây hồ ngôn loạn ngữ.” Cố Thập Bát Nương giọng nói có mấy phần mất kiên nhẫn nói, “Người đâu, tiễn khách.”
Hẳn là không để bọn họ có cơ hội nói tiếp, mấy vú già ngoài cửa lập tức xông ào, chuẩn bị lôi người.
Nam tử đến lúc này coi như đã hiểu, chẳng trách vì sao gã sai vặt ngoài cửa kia câu đầu tiên hỏi hắn chính là tìm tiểu thư hay tìm phu nhân, quả nhiên nhà này tiểu thư kia chính là đương gia chủ.
“Làm sao có thể là hồ ngôn loạn ngữ?” Nam tử nóng này trợn mắt nói, “Ta nói Cố phu nhân, các ngươi có ý gì mới phải?”
“Ý tứ chính là chúng ta không nhận cửa hôn sự này.” Cố Thập Bát Nương đáp.
“Không chấp nhận?” Nam tử bật cười, quan sát Cố Thập Bát Nương từ trên xuống, “Tiểu thư đang nói đùa? Chúng ta là Thẩm gia, nhà Thẩm Tam lão gia, là nhà của Phủ Viễn công ở kinh thành…”
Cố Thập Bát Nương cười cười, nàng hiểu ý tứ của nam tử này, Đại Chu cấp bậc rõ ràng, thể hiện ở việc cực kì nghiêm khắc trong hôn nhân đại sự, giống như địa vị các nàng bực này, đặt ở thời bình căn bản không thể cùng với người như Thẩm Tam lão gia bực này nghị hôn, nay người ta trước vội vàng tới đây, nhà mình ngược lại cự tuyệt, thật sự nói ra không ai tin.
“Không có, hôn nhân đại sự không dám đùa giỡn, ngươi trở về nói cho Tam lão gia cùng lão phu nhân, gia phụ chưa từng đề cập đến hôn ước này, cửa hôn sự này chúng ta thật sự không dám nhận.” Cố Thập Bát Nương nói lại, một lần nữa khoát tay.
Vú già biết ý, lập tức nhanh chóng túm lấy ba người này đẩy đi ra ngoài.
Nhìn hộp lễ bị ném ra ngoài, nam tử tức giận phất tay áo một cái.
“Thật là không biết điều.” Hắn căm giận nói, một mặt kêu bà mai lên xe.
Bên trong phòng, Tào thị lo lắng nhìn Cố Thập Bát Nương.
“Thập Bát Nương..” Bà đưa tay cầm tay nữ nhi, “Đừng sợ, có nương ở đây, quyết không để cho ngươi giống kiếp trước..Một đời nhục nhã..”
Cố Thập Bát Nương đang cau mày trầm tư, tay bị mẫu thân nắm lấy, một cảm giác ấm áp truyền đến, không khỏi lấy lại tinh thần cười một tiếng.
“Nương, không sao đâu.” Nàng cầm tay mẫu thân vỗ vỗ an ủi.
Chuyện này thật không có gì đáng để tâm, chẳng qua là nàng thấy có chút kì quái.
“Tại sao lại là An Kha?” Nàng lẩm bẩm nói.
“Thẩm An Lâm là con trai trưởng trong nhà..” Tào thị vuốt tóc mai của nữ nhi, nhẹ giọng nói, “Nói như vậy chắc hẳn Thẩm Tam lão gia đã có suy tính..”
“Nhưng khi đó chính xác là ta đã gả cho hắn…” Trên mặt Cố Thập Bát Nương hiện lên sự nghi ngờ.
Hai mẫu tử đưa mắt nhìn nhau.
Thẩm Tam lão gia đối với nàng vẫn là không thích, Cố Thập Bát Nương hồi tưởng lại đời trước, bắt đầu thì Thẩm Tam lão gia đã không đồng ý cửa hôn sự này, còn là bà bà ra mặt, hiểu chi dĩ lễ động chi dĩ tình (dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập cảm tình làm người ta cảm động), làm cho Thẩm Tam lão gia chấp nhận, sau khi kết hôn nàng cũng tự nhủ mình không cha không mẹ, mềm mại đàng hoàng, cũng rất biết ý…
Tránh được ước định cùng con trai trưởng, đẩy con vợ kế ra thay thế, xem ra đây cũng không phải quyết định của Thẩm Tam lão gia, hay nói cách khác chính là trò đùa của tạo hóa.
Biết nàng kháng cự Thẩm An Lâm, cho nên an bài Thẩm An Kha, mục đích chính là muốn nàng bước vào cửa Thẩm gia, làm nương tử nhà Thẩm gia, sau lại bị chính nhà chồng ruồng bỏ một lần nữa…
“Quên đi,” Cố Thập Bát Nương cười, “Không gì là không có khả năng, mặc kệ hắn là ai, không lấy chồng là được.”
“Nương sẽ tìm cho ngươi một nhà khá giả.” Tào thị vuốt chân mày đang cau lại của nàng, nói bằng một giọng kiên định chưa từng có.
Cố Thập Bát Nương cười một tiếng.
“Cuộc đời này chỉ cần có thể chứng kiến nương cùng ca ca hảo hảo sống tốt và hạnh phúc, là đủ lắm rồi.” Nàng nói nhỏ trong miệng, xoay người, sải bước đi ra ngoài.
Đời này mặc dù có nhiều việc cũng đã thay đổi, nhưng bất kể thế nào, nàng cũng sẽ không ở ngoài sáng biết là đường cùng lại một lần nữa bước lên.
Đời này, nàng không bao giờ.. không bao giờ vì nam nhân này bi thương hay vui sướng, không bao giờ nữa.. cũng không bao giờ vì hắn mà tìm đến cái chết một lần nữa.
Nàng cũng muốn nhìn xem số mệnh đùa bỡn trò gì với mình đây, có thể khiến cho nàng biết rõ là chết, mà vẫn cam tâm tình nguyện.
“Tiểu thư.” Linh Bảo ở trước mặt nàng quỳ gối khấu đầu.
Đang thất thần nhìn cây ma hoàng trong tay Cố Thập Bát Nương có chút bất ngờ nhìn về phía nàng.
Đứa bé này luôn luôn có chừng mực, sẽ không quấy rầy vào thời điểm nàng đang bào chế dược liệu, tầm mắt nàng rơi vào bọc nhỏ bên cạnh Linh Bảo.
“Ngươi muốn cùng ta từ biệt?” Cố Thập Bát Nương thả dược liệu trong tay xuống, nhìn nàng hỏi.
“Dạ.” Linh Bảo dập đầu, cắn cắn môi dưới, ánh mắt kiên định, “Ta muốn đi kinh thành tìm ca ca, xin tiểu thư để cho ta đi kinh thành tìm ca ca.”
Cố Thập Bát Nương cười, đỡ Linh Bảo đứng lên.
“Đi đi, ta cũng đang có ý này.” Nàng nói
Linh Bảo hơi bất ngờ, trong nháy mắt liền mờ đi tầng sương, giơ tay lên lau lau.
“Linh Bảo thật xin lỗi tiểu thư..” Nàng nức nở nói.
“Có gì mà phải xin lỗi.” Cố Thập Bát Nương cười nói. “Ta đã sớm tính toán điều này, chẳng qua là khi đó không biết Linh Nguyên lưu lạc ở phương nào, không thể để cho một mình ngươi mò kim đáy bể, hôm nay đã có tin tức ở kinh thành, ngươi làm cái muội muội cũng nên đi tìm hắn.”
Linh Bảo không ngờ nàng cũng đã sắp xếp xong xuôi, cảm động không biết phải nói gì, ôm Cố Thập Bát Nương khóc lớn.
“Thay ta chào hỏi mấy cửa hiệu thuốc, nơi này ta có viết tin, cũng nói với ca ca, ngươi đến nơi của hắn..” Cố Thập Bát Nương đem mọi chuyện an bài nói với nàng.
“Không cần như vậy đâu, người đừng quấy rầy thiếu gia, đây là thời điểm thiếu gia chuyên cần học tập, ta chỉ ghé các cửa hiệu thuốc thôi, còn có thể nhận được chút giúp đỡ.” Linh Bảo khịt khịt mũi đáp. “Cũng tối.” Cố Thập Bát Nương gật đầu nói, “Bất quá, nhớ gặp ca ca báo một tiếng cho hắn, đừng để hắn lo lắng.”
Linh Bảo gật đầu, nước mắt lại muốn rơi xuống.
“Tốt lắm, ta còn chuyện cần phải làm ở đây, chờ ta sắp xếp xong, cũng đi kinh thành tìm các ngươi.” Cố Thập Bát Nương nắm hai vai của Linh Bảo cười nói.
“Tiểu thư, người phải bảo trọng, thuê thêm nhiều cái nha đầu tới giúp đỡ, ít thức đêm, lại dùng thuốc khử độc cho tay…” Linh Bảo nhìn nàng, trong đôi mắt to ngấn lệ.
Cố Thập Bát Nương cười gật đầu.
Ba ngày sau Linh Bảo theo đoàn xe của Đại Hữu Sinh đi vào kinh, Cố Thập Bát Nương đứng nghiêm chỉnh ngoài cửa thành, nhìn đoàn người phía chân trời thành những đốm đen, mới từ từ xoay người.
Huynh muội Linh Nguyên lần này tạo hóa thế nào, đã không còn do nàng làm chủ, nàng có thể đưa tay giúp đỡ tại thời điểm vận mệnh bọn họ có biến cố, nhưng con đường phía trước đi tiếp vẫn là do lựa chọn của họ.
Có phải giống như ca ca đã nói, lựa chọn bất đồng, dẫn đến số mạng cũng bất đồng? Nhưng người tại thời điểm đưa ra quyết định đó, làm sao có thể biết trước được kết quả sẽ ra sao?
Được phúc sống lại, nàng so với người khác nhiều hơn một đời trí nhớ đã trải qua, gặp phải thời điểm phải đưa ra các quyết định, nàng nhất định kiên quyết phải chọn lựa hướng hoàn toàn ngược lại, mà kết quả như thế nào, lại vô cùng mờ mịt không thể nắm bắt trong tay được, thứ duy nhất có thể nắm, chính là ý chí của nàng, không cúi đầu nhận thua không chấp nhận người khi dễ không để người ta phá đi ý chí của mình.
Tỷ như bây giờ bắt nàng phải đưa đến những lựa chọn, không có kiếp trước tham khảo, không biết được điều đó sẽ dẫn đến hậu quả gì, đưa ra những quyết định này, chẳng qua là dựa vào tâm mình nghĩ.
Tiếng vó ngựa vang lên một trận kèm theo một cơn gió ập đến trên người nàng, Cố Thập Bát Nương nhanh chóng nép vào bên đường, đưa mắt nhìn lên.
“Ngưng.” Thẩm An Lâm ghìm ngựa dừng lại.
Một đời kia ngày ngày đợi chờ mòn mỏi cũng không thể gặp, đời này lúc đã chán ghét thì lại cứ xuất hiện trước mặt nàng.
Mỗi một lần gặp hắn, lại là một lần làm cho nàng phải đối mặt với nỗi đau của kiếp trước như bị người khoét ra chảy máu đầm đìa, để cho nàng nhớ lại mình đã từng như chật vật thế nào, hèn hạ thế nào…
Khác với thường ngày, thiếu nữ này trừ lãnh ý, còn nhiều hơn mấy phần giễu cợt, tựa hồ là cười nhạo hắn hay là cười nhạo mình?
“Thập Bát Nương..” hắn siết chặt cương ngựa, ngồi trên cao nhìn xuống nàng, “Ta hôm nay chỉ đến có một câu cần phải nói.”
Cố Thập Bát Nương nhìn hắn, vẻ mặt hờ hững.
“Hôn ước ta chấp nhận.” Hắn trầm giọng nói, mặt mũi hơi ngăm mang theo vẻ kiên nghị, con ngựa tựa hồ nôn nóng, phun khí phì phò.
Lời này vừa thốt ra, tầm mắt nữ tử rốt cục nhìn thẳng vào hắn.
“Ngươi nói gì?” Ánh mắt nàng có chút cổ quái, hỏi.
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động nói chuyện với hắn, trong lòng Thẩm An Lâm có chút mất kiên nhẫn, nhảy xuống ngựa, đứng ở trước mặt nàng.
“Hôn ước do phụ thân ta và ngươi định ra, ta chấp nhận.” Hắn nhìn nàng nói.
Tiếng nói vừa dứt, trên môi Cố Thập Bát Nương hiện lên một tia cười nhạo.
“Đừng mơ tưởng ta cho ngươi cơ hội đùa bỡn..” Nàng lẩm bẩm, nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Thẩm An Lâm đã dự liệu được sự cười nhạo của nàng.
“Đổi thành An Kha, đó là do một tay bà ta sắp đặt..” Hắn thấp giọng nói, hai tay chấp sau lưng, nhìn về phía ngọn núi xa xăm, “Ta sẽ không để cho bà ta toại nguyện…”
“Bà ta là người nào? Bà ta là ai?” Cố Thập Bát Nương thuận miệng hỏi, trên mặt mang theo mấy phần xem náo nhiệt.
“Ngươi là một người quang minh lỗi lạc, ta cũng không dối gạt người.” Thẩm An Lâm cúi đầu nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Cố Thập Bát Nương cuối cùng cười lên.
“Có một số việc lúc này không tiện nói rõ, nhưng ta có thể cho ngươi biết, chuyện này là một tay mẫu thân ta quyết định, cũng không phải là ý nguyện của ta..” Thẩm An Lâm không để ý đến việc nàng cười nhạo không chút che giấu, nói tiếp
“Nói bậy.” Cố Thập Bát Nương chợt ngắt lời hắn, nhìn vào trong mắt Thẩm An Lâm.
Hôn sự đã định ra, ngươi chấp nhận…
Sửa đổi hôn ước là ý định của Thẩm Tam phu nhân, không phải là ý của ngươi…
Ngươi đồng ý ta? Ngươi chấp nhận ta?
Nói bậy nói bậy.
Ngươi chấp nhận ta, vì sao để ta một mình trông phòng, vì sao đối diện ta lại làm như không thấy, vì sao công thành danh toại lại bỏ nghĩa tào khang(bỏ người vợ đã đồng cam cộng khổ với mình)
Nàng nhìn hắn, cặp mắt mơ hồ muốn bốc lửa, nàng đưa tay vịnh cổ áo, cố gắng hít thở..
Kia là cảnh vui mừng trước ngọ môn, một thân hỉ phục tay trong tay cùng một người mới, dùng ánh mắt lạnh băng như mũi dao lấy đi sinh mệnh nàng…
Nếu như hết thảy lặp lại một lần nữa, nàng nhất định sẽ không đem dao đâm vào người mình, mà sẽ cắm thẳng vào tim hắn.
Kẻ đáng chết chính là hắn, là hắn.
“Ta không có nói bậy.” Thanh âm Thẩm An lâm đột nhiên đề cao.
Giống như gáo nước lạnh dội vào đĩa thức ăn, thần trí Cố Thập Bát Nương thanh tịnh lại.
“Vậy ngươi nói xem, bà ta vì sao lại muốn làm như vậy?” Nàng nhàn nhạt hỏi.
Nha đầu này nhanh như vậy đã có thể thu liễm tâm tình? Thẩm An Lâm thoáng qua một chút kinh ngạc, chợt khóe miệng ẩn ẩn một tia cười.
“Bởi vì ngươi có tiền.” Hắn thu lại nụ cười, nói.
Ta rất có tiền? Chân mày Cố Thập Bát Nương cau lại, nhìn về phía hắn.
“Chuyện này lúc khác sẽ nói rõ với ngươi..” Thẩm An Lâm xoay người lên ngựa, nhìn xuống nàng, “Ngươi cứ chờ tin ta, ta đi chuyến này…”
Nói đến đây liền ngưng, con ngựa cất vó phun khí phì phì.
“Ngươi chỉ cần biết, Thẩm An Lâm ta đồng ý cửa hôn sự này, ngươi ngày sau sẽ hiểu.” Hắn quay đầu lại, nhìn nàng cười một tiếng, vỗ ngựa chạy đi.
Ta rất có tiền? Thẩm Tam phu nhân? Hắn đồng ý cửa hôn sự này?
Suy nghĩ hỗn loạn như bụi đất bị vó ngựa đạp tung lên, trong nháy mắt bao phủ Cố Thập Bát Nương
“Ngươi đồng ý? Ngươi chấp nhận cũng tốt, bà ta chấp nhận cũng được, có quan hệ gì với ta?” Nàng cười lạnh một tiếng, đi ra khỏi bụi đất mịt mù, “Lần này, ta không chấp nhận.”
Trong nhà, Tào thị cùng các vú già đang chuẩn bị quần áo mùa đông cho Cố Hải, quần áo mùa hè cùng với áo kép đã làm xong đưa Linh Bảo mang đi.
“Phu nhân uống trà.” Nha đầu mang một chén trà sâm nóng hổi đến, “Tiểu thư nói gần đây người khí huyết không tốt, phải bồi bổ nhiều hơn.”
Nhận được sự quan tâm của nữ nhi, Tào thị khó nén được vui vẻ, bà ngồi xuống, nhận lấy chén trà.
“Phu nhân, phu nhân.” Gã sai vặt gác cổng chạy vào, có chút hốt hoảng hô.
“Hô to gọi nhỏ cái gì?” Một vú già nhanh chóng quát.
“Phu nhân, có một người tự xưng là Thẩm phủ Thẩm Tam phu nhân phủ Viễn Công cầu kiến.” Gã sai vặt vội đáp.
Tào thị nghe vậy thì cả kinh, còn chưa kịp hỏi, đã nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
“Cái gì cầu kiến, ta là mệnh phụ Ngũ phẩm, đi gặp một ả phu nhân phẩm quan còn dám dùng hai chữ cầu kiến, thật vô lễ.” Một giọng nữ vang lên.
“Tào thị, ta tới hỏi ngươi, không tuân thủ tín ước, thoái hôn không nhận, ngươi như thế nào hành kính, còn thể diện gì dám xưng là nhà thi gia? Có phải muốn ta đi tố một chuyến, tước đi sĩ tử học tịch của người, khiến nhà ngươi vĩnh viễn không được vào sĩ.”
Những lời này là của một phụ nhân ăn mặc hoa lệ được các vú già của bà ta hộ tống đi vào.
Chén trà trong tay Tào thị chợt rơi xuống, một tiếng xoảng thanh thúy vang lên.
/260
|