Ném những thứ này ra ngoài!
Những lời nói đột ngột này vang vọng trong phòng, rơi vào trong tai hai người. Nàng… Nàng có biết mình đang nói cái gì không?
Hai người ngạc nhiên nhìn lại, thấy cô nương mặc y phục thuần trắng yên tĩnh ngồi đó, vẻ mặt an nhiên, ánh nắng xuyên thấu qua hoa cửa sổ chiếu nghiêng trên người nàng, làm khuôn mặt mỉm cười của nàng tăng thêm sự ấm áp, nhưng trong mắt nàng chỉ có sự hờ hững lạnh lẽo.
Nàng không phải đang nói đùa!
Đã quen nhìn lòng người tình đời, ngay lập tức hai người đều đưa ra kết luận này.
Tiểu thư… Chuyện này… Người nam nhân kìm nén sự cứng ngắc trên khuôn mặt, cố gắng nặn ra một nụ cười, muốn vãn hồi cục diện trước mặt, dù sao cô nương này cũng bị uất ức, lại thấy đối phương hạ cố tới nhận sai lầm, có lẽ muốn nâng cao giá trị bản thân, tranh giành sĩ diện, tuổi nàng còn nhỏ, không hiểu chuyện thì thôi, tại sao người làm mẫu thân này cũng không có phản ứng, ánh mắt của hắn nhìn Tào thị: Cố phu nhân…
Tào thị do dự một lúc, nhẹ nhàng nói một tiếng ừ.
Nam nhân hơi sửng sốt, không hiểu bà ừ là muốn ngăn cản nữ nhi hay là đồng ý với lời nói của nữ nhi, nhất định là ngăn cản nữ nhi đúng không? Nhất định là vậy… Nhất định là vậy…
Thêm mấy người nữa đến đây, một lần ném hết ra, đừng làm ầm ĩ…”Cố Thập Bát Nương lại mở miệng nói.
Dạ, tiểu thư. Ma ma đứng bên cạnh lên tiếng, ra lệnh cho nha hoàn: Động tác nhanh một chút…
Lần này hai người lập tức không còn giữ nổi nu cười nữa.
Cố tiểu thư, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?” Phụ nhân lạnh lùng hỏi.
Đương nhiên ta biết. Cố Thập Bát Nương cười nhạt: Về nói lại cho gia chủ của các ngươi biết, tuổi ta còn nhỏ, chưa từng gặp nhiều việc đời, đừng chấp nhặt với ta.
Nàng vừa dứt lời đã đứng dậy, đúng là bộ dáng tiễn khách.
Ngươi! Ngươi! Nam nhân há hốc mồm, cứng lưỡi. Trước khi tới hắn cũng đã nhận được cảnh báo, cũng đã nghĩ qua đủ loại thái độ, muốn đón nhận nhưng lại làm ra vẻ cự tuyệt, cũng nghĩ ra đối sách vô cùng tốt để đối phó, nhưng vạn vạn không ngờ, đối phương ngay cả một câu nói nhảm cũng không có, trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài, đây hoàn toàn không phải tình huống mà trong phủ đã dự đoán trước là người muốn đón nhận nhưng lại làm ra vẻ cự tuyệt, mà là cự tuyệt rất rõ ràng!
Nàng cự tuyệt tiếp nhận sự lấy lòng của phủ Bình Dương Hầu!
Đi thôi, ma ma nhà ta so ra có kém người nhà các ngươi nhiều, nhưng ném hai người các ngươi ra bên ngoài thì vẫn đủ sức đấy! Cố Thập Bát Nương nhịn không được vừa nói vừa khoát tay.
Nhìn thấy hai ma ma không có ý tốt lập tức đứng trước mặt lại nhìn ma ma và nha hoàn đã ôm hết lễ vật ra ngoài, hai người cũng không dám trì hoãn, nếu hắn thật sự bị ném ra khỏi cửa, sau này phủ Bình Dương Hầu đừng mơ tưởng ngẩng đầu lên làm người!
Ngươi hãy chờ xem! Hai người sĩ diện ném lại một câu, vội vàng chạy ra, kêu người của mình ba chân bốn cẳng cầm lấy lễ vật đi mất.
Nghe thấy tiếng cửa chính đóng lại, Cố Thập Bát Nương khẽ mỉm cười.
Từ giờ trở đi, mèo và chuột, vị trí đã hoàn toàn thay đổi, ai là con mồi, ai là thợ săn cũng không nói chính xác được rồi, bởi vì nàng vốn là con mồi, con chuột, đối với thợ săn là con mèo lại cảm thấy có hứng thú, hơn nữa là tình thế bắt buộc phải có hứng thú.
Chuột ăn mèo, cũng không phải là chuyện không thể.
Cái gì? Nha đầu kia lại…” Nhận được tin ma ma báo lại, Bình Dương Hầu cảm thấy ngoài ý muốn, chợt cảm thấy vô cùng tức giận: Thật là không biết điều!
Hắn nặng nề thở dài, vẻ mặt thay đổi một lúc.
Người đâu… Cuối cùng hắn nói, giọng nói có phần trầm thấp.
Hạ nhân đang đứng hầu bên cạnh lập tức xắn tay áo, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi Hầu Gia ra lệnh một tiếng, vây đánh nhà nha đầu không biết trời cao đất rộng kia.
Đi nói với lão phu nhân, nói là ta nói, đưa người đi! Bình Dương Hầu chậm rãi nói ra.
Hạ nhân ngẩn ra, nghe không hiểu: Hầu Gia, đưa người nào?
Để ngươi đi truyền lời, hỏi nhiều làm cái gì?! Mau cút! Bình Dương Hầu trừng mắt, quát lên.
Hạ nhân vội cúi đầu khom người đáp ứng, bước nhanh ra ngoài.
Có chừng có mực thôi… Bình Dương Hầu ngồi xuống, ngón tay gõ mặt bàn, lẩm bà lẩm bẩm, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng: Ta đường đường phủ Bình Dương Hầu có sợ cũng không phải là sợ một gia đình tiểu quan các ngươi…
Tiểu thư, tiểu thư... Sáng sớm, nha hoàn hoảng sợ kêu, phá vỡ sự an tĩnh trong sân Cố Thập Bát Nương: Người phủ Bình Dương Hầu lại tới…”
Lần này người tới rõ ràng nhiều hơn so với lần trước, đứng đầy trong sân, làm Cố Gia chỉ có thưa thớt mấy hạ nhân có chút sợ hãi, chuyện này nếu như ngộ nhỡ có động thủ, chỉ sợ…
Cố tiểu thư... Nhìn cô nương đang chậm rãi đi đến, phụ nhân lần trước đã tới mỉm cười ngọt hơn mấy phần, bước ra nghênh đón, sau đó đưa tay nhẹ nhàng đánh xuống mặt của mình: Đều do lão nô trí nhớ không tốt…
Cho nên, ngươi lại tới? Cố Thập Bát Nương cười nhạt nói, ánh mắt nhìn bốn ma ma khỏe mạnh đang đứng trong sân.
Tiểu thư nói đùa, lão nô quên lời dặn dò lão phu nhân, đã quên điều quan trọng nhất ở trong nhà, đi một chuyến tay không đến, chọc cho tiểu thư tức giận, thật đáng đánh! Phụ nhân cười nói, lại nhẹ nhàng đánh xuống mặt của mình, không đợi Cố Thập Bát Nương nói, xoay người khoát tay với bốn ma ma: Cẩu nô tài gan lớn bằng trời, còn không mau tới bồi tội với tiểu thư!
Tuân theo hành động khoát tay của bà ta, bốn ma ma này đứng tránh ra, lộ ra một cái ván, có một phụ nhân mập mạp nằm phía trên, lúc này đang nhỏ giọng rên rỉ.
Đây không phải là Trần ma ma sao? Cố Thập Bát Nương hơi híp mắt lại, liếc nhìn người phụ nhân đang nằm đó, ngẩng đầu lên: Chuyện này là thế nào? Sắc mặt sao lại khó nhìn như vậy? [QR2][dienndanlequydon]
Sắc mặt Trần ma ma trắng bệch, đã mất đi khí thể khi được sống trong nhung lụa ngày đó, giống như con rối bị rút mất linh hồn, yếu ớt nằm trên tấm ván gỗ.
Nghe hỏi, Trần ma ma giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng cố mãi không được.
Dìu bà ta tới đây! Phụ nhân cau mày, có phần không kiên nhẫn quát lên.
Hai ma ma đứng bên cạnh lập tức một trái một phải nhấc Trần ma ma lên, kéo qua giống như kéo một con chó chết, ném xuống dưới bậc thang.
Cả người và mặt Trần nương nương ngã sấp xuống mặt đất, bởi vì hai tay vô lực, không chống đỡ được, chóp mũi cà lên nền đá thô ráp, nước mắt và máu mũi lập tức chảy xuống, dáng vẻ thê thảm không chịu nổi, giống như cuộc đời của bà vậy, từ nay về sau sẽ vĩnh viễn thê thảm không chịu nổi giống như thế này, bắt đầu từ lúc lão phu nhân ra lệnh kéo bà ra ngoài, đánh bằng roi. Từ lúc đó bà biết nửa cuộc đời mình tranh giành để được hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý, bây giờ hoàn toàn tan vỡ, không còn khí thế uy phong khi được hầu hạ sau lưng nữ chủ của Hầu phủ, không được các ma ma khác cẩn thận kính sợ, không còn có thể dắc ý nói với mọi người mình là người tài trí hơn người, còn lại chỉ là sự khuất nhục (áp bức và lăng nhục) và hành hạ.
Bà ô ô khóc lên, nhưng cho dù là vô cùng khuất nhục, còn có thể sống là tốt rồi, cho nên bà vẫn phải làm tốt chuyện mà chủ tử phân phó.
Cố tiểu thư, là lão nô đáng chết, nghe mấy câu nói bậy bạ, khuyến khích quận chúa hành sự lỗ mãng… Trần ma ma nức nở nghẹn ngào nói, nện đầu xuống nền gạch kêu bộp bộp.
Âm thanh này vang vọng ở trong sân, làm cho tất cả mọi người im lặng, ma ma giữ cửa của Cố gia thì không cần phải nói, hình tượng Trần nương nương trước mặt các bà lúc trước vẫn còn giống như vừa mới hôm qua, đối lập với hình ảnh trước mặt, làm họ rung động mãnh liệt, ngay cả những người đến từ phủBình Dương Hầu, mặc dù đã sớm biết rõ kết quả này, nhưng tận mắt thấy vẫn nhịn không được tim đập nhanh.
Làm cái gì vậy? Cố Thập Bát Nương cau mày, phân phó ma ma bên cạnh dìu Trần ma ma đứng lên: Một ngày là thầy suốt đời là cha, mặc dù Trần ma ma không thể coi là sư phụ của ta nhưng mà cũng đã dạy ta lễ nghi nhiều ngày…”
Nàng vừa nói những lời này vừa nhìn phụ nhân kia, vẻ mặt dần trở nên âm lãnh: Các ngươi tới đây để đánh vào mặt của ta à?
Phụ nhân kinh hãi, vội vàng khom người thi lễ.
Không dám thưa tiểu thư… Bà ta vội vàng nói: Đây chính là một nô bộc, sao có thể coi là sư phụ của ngài, ngài cất nhắc bà ta là…
Cố Tương không dám. Cố Thập Bát Nương nghiêm túc nói, xoay người thi lễ với phương hướng của cung điện: Nghe Quận chúa nói, đây là vâng lệnh nương kim khẩu của thái hậu nương muốn ma ma tới dạy lễ nghi cho Cố Tương, khôngcần biết bà là ai, là hạ nhân nhà nào, đây cũng là phụng mệnh Thái hậu, Cố Tương vạn không dám khinh nhờn!
Nàng vừa nói chuyện vừa bước nhanh xuống, đứng bên cạnh Trần ma ma.
Lúc nãy Cố Tương lại được Trần ma ma hành đại lễ, chính là bất trung bất hiếu, xin hãy nhận của Cố Tương một lạy. Nàng nghiêm túc nói, thật sự muốn quỳ xuống.
Trần nương ma ma vội từ trong tay ma ma lại quỳ trên mặt đất.
Tiểu thư của ta, ngài hãy tha cho lão nô đi…” Cả người bà run lẩy bẩy hô.
Tiểu thư của ta, đây là ngài đang muốn hát tuồng nào! Lần trước còn là bộ dáng không thông hiểu lễ nghi, không có gì kiêng kỵ, bộ dáng không có kiến thức, bây giờ mới có một ngày, đã trở thành người tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiêt!
Phụ nhân lau mồ hôi lạnh, cúi người đi qua, liều chết nâng thân hình của Cố Thập Bát Nương, không để cho nàng thật sự quỳ xuống.
Các nàng tới nói xin lỗi, cũng không phải tới để cho người ta nhận sai lầm, tự trách!
Tiểu thư, đều là do lỗi của lão nô này, nên mới cho quận chúa và tiểu thư hiểu lầm… Phụ nhân nuốt nước miếng, chỉ sợ mọi chuyện phức tạp hơn, vội vàng nói vào trọng tâm: Lão phu nhân ra lệnh phạt hai mươi trượng, lại ra lệnh đưa đến cho tiểu thư toàn quyền xử lý..”
Cố Thập Bát Nương a một tiếng, thu người lại, từ từ đi về mấy bước.
Tiểu thư, người xem, chuyện này vốn dĩ là sự hiểu lầm… Phụ nhân nhìn vẻ mặt đang trầm ngâm của nàng, thở phào nhẹ nhõm, vội theo sát qua, cẩn thận nói nhỏ: Người xem, quận chúa và ngài cũng đều đã được tuyển vào Đông cung, tương lai chính là người một nhà, người một nhà cần gì phải cãi nhau xa lạ như vậy? Đả thương tình cảm của mình, cũng làm cho người ngoài chế giễu có phải không? Tiểu thư… Người xem chuyện này có phải chúng ta nên đóng kín cửa, tự mình giải quyết hay không?”
Cố Thập Bát Nương dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn bà, mỉm cười.
Cũng không thể nói như vậy… Nàng nghiêm mặt nói: Đây cũng không phải đơn giản chỉ là chuyện hiểu lầm như vậy…”
Phụ nhân ngẩn người: Tiểu thư, chuyện này thật sự đúng là hiểu lầm, quận chúa của chúng ta…”
Quận chúa các ngươi chẳng lẽ không biết cái gì gọi là theo đông thì sáng theo ít thì tối ( theo số đông là đúng) à?
Chẳng lẽ chỉ vì mấy câu nói bậy bạ của hạ nhân, mà có thể chỉ trích quan phủ coi rẻ pháp luật, lại có thể thay thế quan phủ tra hỏi ta sao?
Triều đình tuyển chọn lương nữ để làm phong phú Đông cung, trước do quan phủ đã điều tra kỹ xuất thân, lại được hoàng thất phân biệt kỹ càng, cuối cùng do đích thân bệ hạ viết chiếu thư tuyên cáo, tầng tầng tuyển chọn nghiêm khắc như thế, chẳng lẽ quận chúa nghĩ rằng mình nhìn rõ mọi việc hơn so với quan phủ, so với triều đình, so với bệ hạ à?
Nghe lời hạ nhân là bất minh, vụng trộm tra hỏi trong sạch của ta là bất kính, biết mà không báo phụ mẫu là bất hiếu, làm loạn pháp luật của triều đình là bất nghĩa…
Bất minh, bất kính, bất hiếu, bất nghĩa rõ ràng như thế, chẳng lẽ chỉ là hiểu lầm, có thể đóng cửa, một lời che giấu hay sao?”
Phụ nhân đứng bên cạnh chỉ cảm thấy đao quang kiếm ảnh đang đánh lên mặt mình, cấp đọ như thế hoàn toàn không phải là chuyện mà bà có thể ứng đối, há miệng trừng mắt, hoàn toàn ngây ngốc.
Những lời nói đột ngột này vang vọng trong phòng, rơi vào trong tai hai người. Nàng… Nàng có biết mình đang nói cái gì không?
Hai người ngạc nhiên nhìn lại, thấy cô nương mặc y phục thuần trắng yên tĩnh ngồi đó, vẻ mặt an nhiên, ánh nắng xuyên thấu qua hoa cửa sổ chiếu nghiêng trên người nàng, làm khuôn mặt mỉm cười của nàng tăng thêm sự ấm áp, nhưng trong mắt nàng chỉ có sự hờ hững lạnh lẽo.
Nàng không phải đang nói đùa!
Đã quen nhìn lòng người tình đời, ngay lập tức hai người đều đưa ra kết luận này.
Tiểu thư… Chuyện này… Người nam nhân kìm nén sự cứng ngắc trên khuôn mặt, cố gắng nặn ra một nụ cười, muốn vãn hồi cục diện trước mặt, dù sao cô nương này cũng bị uất ức, lại thấy đối phương hạ cố tới nhận sai lầm, có lẽ muốn nâng cao giá trị bản thân, tranh giành sĩ diện, tuổi nàng còn nhỏ, không hiểu chuyện thì thôi, tại sao người làm mẫu thân này cũng không có phản ứng, ánh mắt của hắn nhìn Tào thị: Cố phu nhân…
Tào thị do dự một lúc, nhẹ nhàng nói một tiếng ừ.
Nam nhân hơi sửng sốt, không hiểu bà ừ là muốn ngăn cản nữ nhi hay là đồng ý với lời nói của nữ nhi, nhất định là ngăn cản nữ nhi đúng không? Nhất định là vậy… Nhất định là vậy…
Thêm mấy người nữa đến đây, một lần ném hết ra, đừng làm ầm ĩ…”Cố Thập Bát Nương lại mở miệng nói.
Dạ, tiểu thư. Ma ma đứng bên cạnh lên tiếng, ra lệnh cho nha hoàn: Động tác nhanh một chút…
Lần này hai người lập tức không còn giữ nổi nu cười nữa.
Cố tiểu thư, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?” Phụ nhân lạnh lùng hỏi.
Đương nhiên ta biết. Cố Thập Bát Nương cười nhạt: Về nói lại cho gia chủ của các ngươi biết, tuổi ta còn nhỏ, chưa từng gặp nhiều việc đời, đừng chấp nhặt với ta.
Nàng vừa dứt lời đã đứng dậy, đúng là bộ dáng tiễn khách.
Ngươi! Ngươi! Nam nhân há hốc mồm, cứng lưỡi. Trước khi tới hắn cũng đã nhận được cảnh báo, cũng đã nghĩ qua đủ loại thái độ, muốn đón nhận nhưng lại làm ra vẻ cự tuyệt, cũng nghĩ ra đối sách vô cùng tốt để đối phó, nhưng vạn vạn không ngờ, đối phương ngay cả một câu nói nhảm cũng không có, trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài, đây hoàn toàn không phải tình huống mà trong phủ đã dự đoán trước là người muốn đón nhận nhưng lại làm ra vẻ cự tuyệt, mà là cự tuyệt rất rõ ràng!
Nàng cự tuyệt tiếp nhận sự lấy lòng của phủ Bình Dương Hầu!
Đi thôi, ma ma nhà ta so ra có kém người nhà các ngươi nhiều, nhưng ném hai người các ngươi ra bên ngoài thì vẫn đủ sức đấy! Cố Thập Bát Nương nhịn không được vừa nói vừa khoát tay.
Nhìn thấy hai ma ma không có ý tốt lập tức đứng trước mặt lại nhìn ma ma và nha hoàn đã ôm hết lễ vật ra ngoài, hai người cũng không dám trì hoãn, nếu hắn thật sự bị ném ra khỏi cửa, sau này phủ Bình Dương Hầu đừng mơ tưởng ngẩng đầu lên làm người!
Ngươi hãy chờ xem! Hai người sĩ diện ném lại một câu, vội vàng chạy ra, kêu người của mình ba chân bốn cẳng cầm lấy lễ vật đi mất.
Nghe thấy tiếng cửa chính đóng lại, Cố Thập Bát Nương khẽ mỉm cười.
Từ giờ trở đi, mèo và chuột, vị trí đã hoàn toàn thay đổi, ai là con mồi, ai là thợ săn cũng không nói chính xác được rồi, bởi vì nàng vốn là con mồi, con chuột, đối với thợ săn là con mèo lại cảm thấy có hứng thú, hơn nữa là tình thế bắt buộc phải có hứng thú.
Chuột ăn mèo, cũng không phải là chuyện không thể.
Cái gì? Nha đầu kia lại…” Nhận được tin ma ma báo lại, Bình Dương Hầu cảm thấy ngoài ý muốn, chợt cảm thấy vô cùng tức giận: Thật là không biết điều!
Hắn nặng nề thở dài, vẻ mặt thay đổi một lúc.
Người đâu… Cuối cùng hắn nói, giọng nói có phần trầm thấp.
Hạ nhân đang đứng hầu bên cạnh lập tức xắn tay áo, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi Hầu Gia ra lệnh một tiếng, vây đánh nhà nha đầu không biết trời cao đất rộng kia.
Đi nói với lão phu nhân, nói là ta nói, đưa người đi! Bình Dương Hầu chậm rãi nói ra.
Hạ nhân ngẩn ra, nghe không hiểu: Hầu Gia, đưa người nào?
Để ngươi đi truyền lời, hỏi nhiều làm cái gì?! Mau cút! Bình Dương Hầu trừng mắt, quát lên.
Hạ nhân vội cúi đầu khom người đáp ứng, bước nhanh ra ngoài.
Có chừng có mực thôi… Bình Dương Hầu ngồi xuống, ngón tay gõ mặt bàn, lẩm bà lẩm bẩm, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng: Ta đường đường phủ Bình Dương Hầu có sợ cũng không phải là sợ một gia đình tiểu quan các ngươi…
Tiểu thư, tiểu thư... Sáng sớm, nha hoàn hoảng sợ kêu, phá vỡ sự an tĩnh trong sân Cố Thập Bát Nương: Người phủ Bình Dương Hầu lại tới…”
Lần này người tới rõ ràng nhiều hơn so với lần trước, đứng đầy trong sân, làm Cố Gia chỉ có thưa thớt mấy hạ nhân có chút sợ hãi, chuyện này nếu như ngộ nhỡ có động thủ, chỉ sợ…
Cố tiểu thư... Nhìn cô nương đang chậm rãi đi đến, phụ nhân lần trước đã tới mỉm cười ngọt hơn mấy phần, bước ra nghênh đón, sau đó đưa tay nhẹ nhàng đánh xuống mặt của mình: Đều do lão nô trí nhớ không tốt…
Cho nên, ngươi lại tới? Cố Thập Bát Nương cười nhạt nói, ánh mắt nhìn bốn ma ma khỏe mạnh đang đứng trong sân.
Tiểu thư nói đùa, lão nô quên lời dặn dò lão phu nhân, đã quên điều quan trọng nhất ở trong nhà, đi một chuyến tay không đến, chọc cho tiểu thư tức giận, thật đáng đánh! Phụ nhân cười nói, lại nhẹ nhàng đánh xuống mặt của mình, không đợi Cố Thập Bát Nương nói, xoay người khoát tay với bốn ma ma: Cẩu nô tài gan lớn bằng trời, còn không mau tới bồi tội với tiểu thư!
Tuân theo hành động khoát tay của bà ta, bốn ma ma này đứng tránh ra, lộ ra một cái ván, có một phụ nhân mập mạp nằm phía trên, lúc này đang nhỏ giọng rên rỉ.
Đây không phải là Trần ma ma sao? Cố Thập Bát Nương hơi híp mắt lại, liếc nhìn người phụ nhân đang nằm đó, ngẩng đầu lên: Chuyện này là thế nào? Sắc mặt sao lại khó nhìn như vậy? [QR2][dienndanlequydon]
Sắc mặt Trần ma ma trắng bệch, đã mất đi khí thể khi được sống trong nhung lụa ngày đó, giống như con rối bị rút mất linh hồn, yếu ớt nằm trên tấm ván gỗ.
Nghe hỏi, Trần ma ma giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng cố mãi không được.
Dìu bà ta tới đây! Phụ nhân cau mày, có phần không kiên nhẫn quát lên.
Hai ma ma đứng bên cạnh lập tức một trái một phải nhấc Trần ma ma lên, kéo qua giống như kéo một con chó chết, ném xuống dưới bậc thang.
Cả người và mặt Trần nương nương ngã sấp xuống mặt đất, bởi vì hai tay vô lực, không chống đỡ được, chóp mũi cà lên nền đá thô ráp, nước mắt và máu mũi lập tức chảy xuống, dáng vẻ thê thảm không chịu nổi, giống như cuộc đời của bà vậy, từ nay về sau sẽ vĩnh viễn thê thảm không chịu nổi giống như thế này, bắt đầu từ lúc lão phu nhân ra lệnh kéo bà ra ngoài, đánh bằng roi. Từ lúc đó bà biết nửa cuộc đời mình tranh giành để được hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý, bây giờ hoàn toàn tan vỡ, không còn khí thế uy phong khi được hầu hạ sau lưng nữ chủ của Hầu phủ, không được các ma ma khác cẩn thận kính sợ, không còn có thể dắc ý nói với mọi người mình là người tài trí hơn người, còn lại chỉ là sự khuất nhục (áp bức và lăng nhục) và hành hạ.
Bà ô ô khóc lên, nhưng cho dù là vô cùng khuất nhục, còn có thể sống là tốt rồi, cho nên bà vẫn phải làm tốt chuyện mà chủ tử phân phó.
Cố tiểu thư, là lão nô đáng chết, nghe mấy câu nói bậy bạ, khuyến khích quận chúa hành sự lỗ mãng… Trần ma ma nức nở nghẹn ngào nói, nện đầu xuống nền gạch kêu bộp bộp.
Âm thanh này vang vọng ở trong sân, làm cho tất cả mọi người im lặng, ma ma giữ cửa của Cố gia thì không cần phải nói, hình tượng Trần nương nương trước mặt các bà lúc trước vẫn còn giống như vừa mới hôm qua, đối lập với hình ảnh trước mặt, làm họ rung động mãnh liệt, ngay cả những người đến từ phủBình Dương Hầu, mặc dù đã sớm biết rõ kết quả này, nhưng tận mắt thấy vẫn nhịn không được tim đập nhanh.
Làm cái gì vậy? Cố Thập Bát Nương cau mày, phân phó ma ma bên cạnh dìu Trần ma ma đứng lên: Một ngày là thầy suốt đời là cha, mặc dù Trần ma ma không thể coi là sư phụ của ta nhưng mà cũng đã dạy ta lễ nghi nhiều ngày…”
Nàng vừa nói những lời này vừa nhìn phụ nhân kia, vẻ mặt dần trở nên âm lãnh: Các ngươi tới đây để đánh vào mặt của ta à?
Phụ nhân kinh hãi, vội vàng khom người thi lễ.
Không dám thưa tiểu thư… Bà ta vội vàng nói: Đây chính là một nô bộc, sao có thể coi là sư phụ của ngài, ngài cất nhắc bà ta là…
Cố Tương không dám. Cố Thập Bát Nương nghiêm túc nói, xoay người thi lễ với phương hướng của cung điện: Nghe Quận chúa nói, đây là vâng lệnh nương kim khẩu của thái hậu nương muốn ma ma tới dạy lễ nghi cho Cố Tương, khôngcần biết bà là ai, là hạ nhân nhà nào, đây cũng là phụng mệnh Thái hậu, Cố Tương vạn không dám khinh nhờn!
Nàng vừa nói chuyện vừa bước nhanh xuống, đứng bên cạnh Trần ma ma.
Lúc nãy Cố Tương lại được Trần ma ma hành đại lễ, chính là bất trung bất hiếu, xin hãy nhận của Cố Tương một lạy. Nàng nghiêm túc nói, thật sự muốn quỳ xuống.
Trần nương ma ma vội từ trong tay ma ma lại quỳ trên mặt đất.
Tiểu thư của ta, ngài hãy tha cho lão nô đi…” Cả người bà run lẩy bẩy hô.
Tiểu thư của ta, đây là ngài đang muốn hát tuồng nào! Lần trước còn là bộ dáng không thông hiểu lễ nghi, không có gì kiêng kỵ, bộ dáng không có kiến thức, bây giờ mới có một ngày, đã trở thành người tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiêt!
Phụ nhân lau mồ hôi lạnh, cúi người đi qua, liều chết nâng thân hình của Cố Thập Bát Nương, không để cho nàng thật sự quỳ xuống.
Các nàng tới nói xin lỗi, cũng không phải tới để cho người ta nhận sai lầm, tự trách!
Tiểu thư, đều là do lỗi của lão nô này, nên mới cho quận chúa và tiểu thư hiểu lầm… Phụ nhân nuốt nước miếng, chỉ sợ mọi chuyện phức tạp hơn, vội vàng nói vào trọng tâm: Lão phu nhân ra lệnh phạt hai mươi trượng, lại ra lệnh đưa đến cho tiểu thư toàn quyền xử lý..”
Cố Thập Bát Nương a một tiếng, thu người lại, từ từ đi về mấy bước.
Tiểu thư, người xem, chuyện này vốn dĩ là sự hiểu lầm… Phụ nhân nhìn vẻ mặt đang trầm ngâm của nàng, thở phào nhẹ nhõm, vội theo sát qua, cẩn thận nói nhỏ: Người xem, quận chúa và ngài cũng đều đã được tuyển vào Đông cung, tương lai chính là người một nhà, người một nhà cần gì phải cãi nhau xa lạ như vậy? Đả thương tình cảm của mình, cũng làm cho người ngoài chế giễu có phải không? Tiểu thư… Người xem chuyện này có phải chúng ta nên đóng kín cửa, tự mình giải quyết hay không?”
Cố Thập Bát Nương dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn bà, mỉm cười.
Cũng không thể nói như vậy… Nàng nghiêm mặt nói: Đây cũng không phải đơn giản chỉ là chuyện hiểu lầm như vậy…”
Phụ nhân ngẩn người: Tiểu thư, chuyện này thật sự đúng là hiểu lầm, quận chúa của chúng ta…”
Quận chúa các ngươi chẳng lẽ không biết cái gì gọi là theo đông thì sáng theo ít thì tối ( theo số đông là đúng) à?
Chẳng lẽ chỉ vì mấy câu nói bậy bạ của hạ nhân, mà có thể chỉ trích quan phủ coi rẻ pháp luật, lại có thể thay thế quan phủ tra hỏi ta sao?
Triều đình tuyển chọn lương nữ để làm phong phú Đông cung, trước do quan phủ đã điều tra kỹ xuất thân, lại được hoàng thất phân biệt kỹ càng, cuối cùng do đích thân bệ hạ viết chiếu thư tuyên cáo, tầng tầng tuyển chọn nghiêm khắc như thế, chẳng lẽ quận chúa nghĩ rằng mình nhìn rõ mọi việc hơn so với quan phủ, so với triều đình, so với bệ hạ à?
Nghe lời hạ nhân là bất minh, vụng trộm tra hỏi trong sạch của ta là bất kính, biết mà không báo phụ mẫu là bất hiếu, làm loạn pháp luật của triều đình là bất nghĩa…
Bất minh, bất kính, bất hiếu, bất nghĩa rõ ràng như thế, chẳng lẽ chỉ là hiểu lầm, có thể đóng cửa, một lời che giấu hay sao?”
Phụ nhân đứng bên cạnh chỉ cảm thấy đao quang kiếm ảnh đang đánh lên mặt mình, cấp đọ như thế hoàn toàn không phải là chuyện mà bà có thể ứng đối, há miệng trừng mắt, hoàn toàn ngây ngốc.
/260
|