Sau khi chuông vang lên hai lần, Lương Dược mới nhìn thấy thầy giáo dạy toán cầm giáo án bước vào phòng, vậy mà lại là một gương mặt quen thuộc.
Người đứng trên bục giảng chính là Trình Nhất Phàm, chủ nhiệm lớp 1, trước kia còn dạy cô một khoảng thời gian ngắn, vậy nên bây giờ gặp lại thì cảm thấy rất thân thiết.
Trình Nhất Phàm còn khá trẻ so với các giảng viên có kinh nghiệm nhiều năm khác, ông mặt quần áo rất trang trọng, mặc vest đi giày da, dáng vẻ rất tươm tất, xem ra ông rất coi trọng buổi lên lớp này.
Lương Dược nhìn thoáng qua rồi thu tầm mắt lại, nhìn về bóng lưng thon gầy phía trước.
Sở Trú cúi đầu, mở sách toán đặt trên bàn, một tay anh đè trên sách, tay còn lại đang viết cái gì đó, khuỷu tay không ngừng chuyển động, vừa nghiêm túc lại yên tĩnh, đầu cũng chưa từng ngẩng lên lấy một lần.
Anh đang viết cái gì?
Sẽ không chép công thức thật đấy chứ?
Lương Dược không kìm được lòng hiếu kỳ, rướn cổ lên nhìn lén, nhưng mà Sở Trú thật sự quá cao, lưng lại luôn thẳng tắp, hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.
Lương Dược thử vài lần không có kết quả thì lười quan tâm, nghĩ thầm anh không ngốc tới mức như vậy chứ.
Tay phải cô chống cằm, nhìn ra cửa sổ một cách buồn chán, vô tình lại nhìn thấy Tô Thiển đang ngồi bên cửa sổ.
Tư thế ngồi của cô ta rất đoan trang, cầm bút trong tay, chăm chỉ nhìn lên bảng đen, vừa nhìn đã biết là một học sinh giỏi tập trung nghe giảng.
Hạ Vân Đông ngồi bên cạnh cô ta, mặc dù cũng nhìn bảng đen, nhưng rõ ràng cậu ta không nghiêm túc, ánh mắt thường liếc sang Tô Thiển bên cạnh, có chút không tập trung.
Lương Dược nhìn thấy, không kìm lòng được nói với Triệu Ức Hào: “Nói này, sao không thấy Hạ Vân Đông và các cậu đi cùng nhau nhỉ?”
“Ôi đừng nói nữa.” Triệu Ức Hào thở dài lắc đầu: “Thằng nhóc kia đúng là trọng sắc khinh bạn, bây giờ cả ngày đều bận theo đuổi Tô Thiển đấy, nào có lòng dạ rảnh rỗi mà quan tâm tới bọn tôi cơ chứ.”
Lương Dược: “Tô Thiển học cùng lớp với các cậu à?”
Triệu Ức Hào: “Đúng vậy, đợt thi cuối kỳ của học kỳ trước cậu ấy đã lọt vào top 20 của lớp, trâu bò đúng không?”
Lương Dược khẽ giật mình, không biết vì sao lại nghĩ tới rất lâu trước kia, ngày đầu tiên khi cô đến Nhất Trung, Tô Thiển nắm lấy tay cô chạy đến bảng thông báo để xem kết quả, Tô Thiển lúc đó thi được bao nhiêu cô đã không còn nhớ rõ nữa rồi, nhưng vẫn nhớ vẻ mặt ủ dột của cô ta, cô ta nói thành tích thi như vậy trở về thể nào cũng bị mẹ mắng chết.
Lần này tiến bộ rất nhanh, quả thật là trâu bò.
Lớp học từ từ trở nên yên tĩnh, Nhất Trung suy cho cùng vẫn là Nhất Trung, bất kỳ ai cũng có kỷ luật rất tốt, trong phút chốc Tô Thiển chỉ còn nghe thấy âm thanh giảng bài dõng dạc của Trình Nhất Phàm.
Tâm trạng của Lương Dược rất khác so với trước đây, thử nghe bài giảng trong vài phút nhưng không được, cô nghe không hiểu, tiến độ rất nhanh so với Cửu Trung, trình độ lại cao hơn Cửu Trung, cô một chút cũng không hiểu, vì vậy cô đã bỏ cuộc.
Cô không có việc gì làm nên vẽ bậy lên tờ giấy nháp, đột nhiên có chút đa sầu đa cảm, không biết tương lai sẽ làm cái gì, dù đi theo con đường hội họa thì cô vẫn có rất nhiều sự lựa chọn, là vẽ tranh minh họa, truyện tranh, hay là làm giáo viên mĩ thuật bình thường, hoặc là thử thách bản thân tiến vào ngành sản xuất trò chơi hay sản xuất hoạt hình, vẽ tranh trang trí gì đó.
Lương Dược có hơi mờ mịt, mặc dù lựa chọn rất nhiều, nhưng cô không biết bản thân thích cái gì, phù hợp với cái gì, nên đi con đường nào. Cô đã học đến lớp 12 rồi, không thể không bước ra khỏi vùng an toàn của mình, lập lại kế hoạch cho tương lai của mình một lần nữa.
Cô nhíu mày suy tư, hồn nhiên không biết nguy hiểm đang tới gần, khi cô phát hiện ra sự tồn tại của Trình Nhất Phàm thì tờ giấy nháp trên bàn đã bị lấy đi rồi.
Trình Nhất Phàm cau mày, huơ huơ tờ giấy: “Lương Văn à, tiết học của tôi vô vị như vậy sao, còn khiến cho em phải đổi thành tiết hội họa à?"
Ánh mắt xung quanh đều nhìn qua đây, mọi người có chút vui sướng khi người gặp họa, ngay cả Sở Trú cũng dừng một chút, hơi quay đầu lại.
Lương Dược khụ một tiếng: “Em chỉ tiện tay vẽ thôi, thầy đừng hoài nghi chất lượng tiết học của mình.”
“Tiện tay vẽ...” Trình Nhất Phàm nhìn lướt qua những vết nguệch ngoạc trên tờ giấy nháp: “Nhìn cũng khá bài bản, cấu trúc cơ thể người vẽ không tệ, lúc trước chắc là em có học qua rồi phải không?”
Lương Dược khiêm tốn: “Thầy quá khen.”
Bộp!
Trình Nhất Phàm tức giận đập tờ giấy nháp lên bàn: “Tôi đang khen em sao? Lương Văn, trước kia em là học sinh của tôi, hôm nay tôi phải nói với em hai câu, em nhìn xem thành tích của em thụt lùi thành cái dạng gì? Người khác đều đang tiến bộ, còn em thì đang thụt lùi! Em nhìn xem Tô Thiển, lúc trước hai em chơi với nhau rất tốt, em ấy đã đứng thứ 20 kỳ trước mà em ngay cả hạng 50 cũng không vào nổi, em không cảm thấy xấu hổ sao?”
“...”
Lương Dược tự biết bản thân đuối lý, không lên tiếng, ngoan ngoãn nghe thầy giáo dạy bảo.
Mà Trình Nhất Phàm càng nói càng tức giận, trước đây ông rất đau lòng với sự rời đi của Lương Văn, còn muốn nói cái gì đó, giọng nói của Sở Trú đã ngắt lời: “Thầy ơi, câu số 3 trên bảng đáp án thầy sai rồi ạ.”
“Cái gì?” Sự chú ý của Trình Nhất Phàm lập tức bị thu hút, ông đỡ gọng kính nhìn về phía bảng đen, cẩn thận tính một chút, thật sự sai rồi! Số 9 lại viết thành số 6 rồi.
Trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nào còn tâm trí quan tâm Lương Dược, lập tức đi qua sửa lại đáp án: “Cả lớp, thầy vừa mới lỡ tay, không cẩn thận viết sai đáp án, xem ra cả lớp chỉ có mình bạn học Sở Trú là thật sự chăm chỉ nghe giảng, các em đều xốc lại tinh thần cho thầy!”
Cả lớp xôn xao.
Lương Dược thở phào nhẹ nhõm, cầm bút chọc vào lưng Sở Trú, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn nhé.”
Sở Trú không quay đầu lại, yên lặng nhìn bảng đen: “Chỉ một câu cảm ơn?”
Vậy còn muốn như thế nào nữa? Lương Dược không hiểu được mạch não của bọn học bá, nghĩ một chút, xé tờ giấy nháp, viết một câu lên đó, sau đó gấp lại thành một tờ giấy nhỏ ném cho Sở Trú, dùng giọng mũi nói: “Này, vậy là được rồi phải không?”
Sở Trú ngừng lại một lát, nhìn tờ giấy trên bàn, chậm rãi mở ra, một hàng chữ viết rồng bay phượng múa: [Cảm ơn bạn học Sở Trú, đại ân đại đức của cậu suốt đời khó quên, cậu tốt như vậy, tôi không cần cậu chép 100 lần công thức kia nữa.]
Sau khi Sở Trú nhìn xong, cái gì cũng không nói, xoay người lại, đưa vở bài tập của mình cho cô.
Cái gì vậy?
Lương Dược nghi ngờ, mở ra xem, phát hiện chính là công thức mà cô muốn anh chép, hóa ra anh đã chép đầy năm trang rồi!
Lương Dược lật xem thì rất kinh ngạc, anh không những cẩn thận đánh số thứ tự, cô tìm đến trang mới nhất, anh đã chép ba mươi lần rồi!
“...”
Hóa ra từ lúc vào lớp đến giờ anh vẫn luôn chép cái này.
Trong lòng Lương Dược đầy áy náy, nghĩ cũng biết là cô chỉ nói đùa thôi, ai ngờ anh thật sự ngốc như vậy.
A, không ngốc, anh vừa chép còn có thể vừa nghe bài giảng, biết thầy viết sai đáp án nữa.
Lương Dược hoàn toàn không rõ anh muốn làm gì, nhìn những công thức này, nếu anh vì trả thù cô thì không khỏi phí công rồi.
Chẳng lẽ anh còn thích cô?
Lương Dược nhịn không được nghĩ tới, lập tức xóa bỏ suy nghĩ này.
Không, không thể nào, anh nhất định là đang trả thù!
Bây giờ cô đang rất khó chịu, chứng tỏ anh trả thù thành công rồi!
Lương Dược nghĩ tới rất nhiều động cơ của anh, đặt bản thân mình đứng ở góc độ của anh mà suy nghĩ.
Nếu như cô là anh, một chị đại không có nổi một mảnh tình vắt vai, đột nhiên có một ngày, một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời đến làm cô động lòng, nhưng kết quả phát hiện chỉ là một âm mưu, người con trai chỉ giúp em trai anh ta theo đuổi con gái, còn là vì tiền, từ đầu tới đuôi đều đang lừa gạt tình cảm của cô.
Vậy sau khi cô biết chân tướng sẽ làm như thế nào?
Lương Dược nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một kết quả.
Cmn, phải chỉnh chết người đó!
Phải khiến tên đó quỳ liếm giày dập đầu nhận sai!
Phải cho tên đó biết cái gì gọi là mặt đen tối của xã hội!
Phải để tên đó hối hận không kịp rồi làm ra một màn theo đuổi vợ trước, sau đó nắm tay nam phụ đi lên đỉnh nhân sinh, cho tên đó tức chết!
Vì vậy Sở Trú sẽ như thế nào với cô, cô thật sự không dám nghĩ, cảm thấy giống như lại nhớ tới khi bọn họ mới tiếp xúc với nhau, anh đối với cô càng tốt, lương tâm cô càng bất an.
Lương Dược cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh, viết vào vở: [Đừng chép nữa, là tôi quá trớn rồi, thật xin lỗi.]
Cô trả lại vở bài tập cho anh.
Sau khi Sở Trú quét mắt nhìn qua, viết xuống phía dưới dòng chữ của cô: [Nghĩa là đổi thành phương thức phạt đầu tiên, hôn 100 lần?]
Quyển bài tập bị đưa trở lại.
Lương Dược lật lọng trong nháy mắt: [Vậy cậu tiếp tục chép đi.]
Sở Trú viết: [Giúp tôi chuyển một câu cho chị của cậu.]
[... Cái gì?]
[Hôm sau học bổ túc mà viết sai đề, phương thức trừng phạt chỉ có một loại.]
[Cậu, cậu thế mà lại làm trò quá trớn với chị tôi trước mặt tôi.]
[Không phải yêu đương vụng trộm thôi sao?]
Triệu Ức Hào ngồi một bên nhìn họ truyền qua truyền lại một quyển vở, chịu không được nói: “Hai người đã có nhiều lời để nói như vậy thì sao không ngồi cùng nhau, có cần phải kích thích bóng đèn là tôi đây không?”
Sở Trú thản nhiên liếc cậu ta: “Tình thú."
Lương Dược: “...”
Không biết là có phải ảo giác hay không, thế nhưng cô nhìn thấy trên mặt anh có một chút cảm giác thỏa mãn.
Triệu Ức Hào nghiến răng: “A Trú à, sao lúc trước tôi không phát hiện cậu lẳng lơ như vậy hả?”
Sở Trú: “Lúc trước không có bạn gái.”
“...”
*
Lương Dược ngồi nghiêm chỉnh suốt một tiết học, trong suốt thời gian này đều không dò hỏi ra Sở Trú đến cùng là muốn làm cái gì với cô, bởi vì thực sự rất lẳng lơ mà!
Sở Trú ngây thơ lúc trước đã chết rồi, bây giờ trước mặt cô là Sở - khốn kiếp - Trú!
Nói thật, Lương Dược thà rằng anh cứ trực tiếp một chút, muốn trả thù thì cứ việc trả, đánh cô một trận cũng được, cô sai thì cô nhận, cô sẽ chịu đựng, nhưng mà đừng giày vò người ta như bây giờ!
Sau khi hết giờ, Lương Dược buồn rầu thu dọn sách vở và bút, dự định đi về cùng bạn trong lớp, lúc này Sở Trú xoay người nói: “Đưa lịch học của lớp cậu cho tôi.”
Lương Dược cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?
Sở Trú giọng điệu tự nhiên: “Xem.”
“Tôi không có.”
Sở Trú cũng không miễn cưỡng, tùy tiện túm lấy một học sinh nam của lớp 5, rất nhanh đã có được lịch học.
“...”
Lương Dược có chút không vui, anh quản lý cô như vậy rất phiền, cô là một người con gái giống như gió, phóng túng không chịu sự gò bó, yêu sự tự do, ghét nhất người khác khua tay múa chân với mình.
Nhưng cơn tức giận với Sở Trú thì lại không tiện phát tác, Lương Dược bĩu môi, nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi đi.
Sở Trú không đuổi theo, nhìn lịch học của lớp họ, phát hiện ra tiết buổi chiều của Lương Dược và anh giống nhau, là tiết thể dục.
*
Khi Lương Dược biết tiết buổi chiều là tiết thể dục, còn đang vui mừng, nhưng nghe thấy sẽ kiểm tra tư thế gập bụng, khóe môi lập tức bằng phẳng lại.
Gập bụng, có nghĩa là cần có bạn đồng hành, cần có hai người, mà cô bây giờ bị người xa lánh, là người ngoài.
Tháng 3, đang là thời tiết lúc đầu xuân, không khí tươi mát, ánh nắng ấm áp thoải mái, gió nhẹ thổi qua sân thể dục, lúc này có vài lớp đang học thể dục, mỗi lớp đều xếp hàng đứng nghiêm chỉnh dưới sự chỉ huy của thầy giáo.
Lương Dược đứng ở rìa ngoài cùng của hàng học sinh nữ, cùng làm thao tác chạy bộ, cô cảm thấy từ sau khi nhập học, ánh mắt bạn học cùng lớp nhìn cô dường như càng lúc càng không thân thiện, trộn lẫn một chút ghen tị như có như không.
Cô đương nhiên biết lí do vì sao, tạm thời làm như không thấy, bất kì ai có quan hệ cùng với cái bánh thơm là Sở Trú đều sẽ trở thành cái đinh trong mắt bọn họ.
Sau khi làm nóng người xong, thầy thể dục thổi một tiếng còi, yêu cầu ủy viên thể dục mang đệm ra, nói: “Phần thi gập bụng bắt đầu, mọi người tìm người hợp tác, học sinh nữ trước, bạn đầu tiên chuẩn bị.”
Không ngoài dự liệu của Lương Dược, cô nhìn thấy mấy học sinh nữ bên cạnh lập tức túm lại với nhau, ngăn cách cô ở ngoài.
Lương Dược có chút phiền não thở dài, mặc dù cô không muốn chơi đùa với mấy học sinh nữ bị gia đình chiều hư này, nhưng bị đối xử như bệnh dịch thì tâm trạng không thể nào tốt được, cũng không biết Lương Văn vượt qua như thế nào.
Khi cô đang phiền não, lớp bên cạnh đột nhiên cười lớn, cô nghiêng đầu nhìn qua, đúng lúc bên cạnh là lớp 1, dường như cũng đang thi gập bụng, không khí hài hòa, quan hệ bạn bè bọn họ hòa hợp, đều có nhóm nhỏ của mình.
Mà Sở Trú thì bị các học sinh vây quanh ở giữa, thỉnh thoảng có bạn học nữ tiến lên nói chuyện, anh chưa bao giờ để ý tới, nhưng không hề làm mất cảm tình của bọn họ.
Lương Dược không kìm lòng được nhìn qua, thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng, cổ thon dài xinh đẹp, anh uể oải đứng ở bên cây ngô đồng, tóc đen môi mỏng, thản nhiên yên tĩnh, ngoại hình tuấn tú gọn gàng, nhìn qua ít nói lại lạnh lùng.
Trên cơ thể anh dường như có ánh hào quang, dù không làm gì, chỉ cần ung dung đứng ở đó, bên cạnh sẽ có một đống người vây quanh, luôn thu hút ánh mắt của người khác.
Khác một trời một vực với bản thân cô bây giờ.
Lương Dược có chút không vui, hơi mím môi, có thể là khác biệt quá lớn nên đột nhiên trong lòng cô sinh ra chút mặc cảm, giống như mình bỗng nhiên trở nên thật nhỏ bé, không xứng với anh.
Bên kia, Sở Trú giống như cảm nhận được cái gì, quay đầu lại, đột nhiên nhìn tới chỗ cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lương Dược nhảy dựng trong lòng, nhanh chóng thu tầm mắt lại, tim đập lỡ một nhịp.
Đây là hiệu ứng cô bé lọ lem sao? Quá đáng sợ rồi!
“Này, bạn học, em vẫn chưa tìm được bạn hợp tác sao?” Thầy thể dục thấy Lương Dược chỉ đứng một mình, tò mò hỏi.
Lương Dược không hề gì, lắc đầu, chậm rãi ngồi trên đệm: “Chưa thưa thầy, thầy giúp em tìm…”
Cô nói chưa xong, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng hít, mọi người nhìn phía sau cô, ngạc nhiên mở to mắt.
Thầy thể dục cũng rất ngạc nhiên: “Sở Trú, em đến lớp thầy làm gì?”
“Tìm bạn hợp tác.” Sở Trú nhạt nhẽo nói, ngồi xổm ở trước mặt bạn gái đang sững sờ, dùng tay mạnh mẽ đè đôi chân gầy của cô, thấy cô ngây ngốc nhìn mình, hơi nhướng mày: “Biểu cảm này của cậu là làm sao?”
Ánh mắt Lương Dược rất phức tạp: “... Biểu cảm rất cảm động.”
Anh ngược chiều ánh sáng mà đến, bất chấp mọi lời đồn, cứ như là chuyện hiển nhiên.
Lúc trước anh tốt với cô, cô đương nhiên cho rằng đấy là tốt với Lương Văn.
Nhưng anh bây giờ biết cô là Lương Dược, vẫn tự nhiên đi tới trước mặt cô như trước.
Trong khoảnh khắc đó, cô có xúc động muốn nhận sai.
Người đứng trên bục giảng chính là Trình Nhất Phàm, chủ nhiệm lớp 1, trước kia còn dạy cô một khoảng thời gian ngắn, vậy nên bây giờ gặp lại thì cảm thấy rất thân thiết.
Trình Nhất Phàm còn khá trẻ so với các giảng viên có kinh nghiệm nhiều năm khác, ông mặt quần áo rất trang trọng, mặc vest đi giày da, dáng vẻ rất tươm tất, xem ra ông rất coi trọng buổi lên lớp này.
Lương Dược nhìn thoáng qua rồi thu tầm mắt lại, nhìn về bóng lưng thon gầy phía trước.
Sở Trú cúi đầu, mở sách toán đặt trên bàn, một tay anh đè trên sách, tay còn lại đang viết cái gì đó, khuỷu tay không ngừng chuyển động, vừa nghiêm túc lại yên tĩnh, đầu cũng chưa từng ngẩng lên lấy một lần.
Anh đang viết cái gì?
Sẽ không chép công thức thật đấy chứ?
Lương Dược không kìm được lòng hiếu kỳ, rướn cổ lên nhìn lén, nhưng mà Sở Trú thật sự quá cao, lưng lại luôn thẳng tắp, hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.
Lương Dược thử vài lần không có kết quả thì lười quan tâm, nghĩ thầm anh không ngốc tới mức như vậy chứ.
Tay phải cô chống cằm, nhìn ra cửa sổ một cách buồn chán, vô tình lại nhìn thấy Tô Thiển đang ngồi bên cửa sổ.
Tư thế ngồi của cô ta rất đoan trang, cầm bút trong tay, chăm chỉ nhìn lên bảng đen, vừa nhìn đã biết là một học sinh giỏi tập trung nghe giảng.
Hạ Vân Đông ngồi bên cạnh cô ta, mặc dù cũng nhìn bảng đen, nhưng rõ ràng cậu ta không nghiêm túc, ánh mắt thường liếc sang Tô Thiển bên cạnh, có chút không tập trung.
Lương Dược nhìn thấy, không kìm lòng được nói với Triệu Ức Hào: “Nói này, sao không thấy Hạ Vân Đông và các cậu đi cùng nhau nhỉ?”
“Ôi đừng nói nữa.” Triệu Ức Hào thở dài lắc đầu: “Thằng nhóc kia đúng là trọng sắc khinh bạn, bây giờ cả ngày đều bận theo đuổi Tô Thiển đấy, nào có lòng dạ rảnh rỗi mà quan tâm tới bọn tôi cơ chứ.”
Lương Dược: “Tô Thiển học cùng lớp với các cậu à?”
Triệu Ức Hào: “Đúng vậy, đợt thi cuối kỳ của học kỳ trước cậu ấy đã lọt vào top 20 của lớp, trâu bò đúng không?”
Lương Dược khẽ giật mình, không biết vì sao lại nghĩ tới rất lâu trước kia, ngày đầu tiên khi cô đến Nhất Trung, Tô Thiển nắm lấy tay cô chạy đến bảng thông báo để xem kết quả, Tô Thiển lúc đó thi được bao nhiêu cô đã không còn nhớ rõ nữa rồi, nhưng vẫn nhớ vẻ mặt ủ dột của cô ta, cô ta nói thành tích thi như vậy trở về thể nào cũng bị mẹ mắng chết.
Lần này tiến bộ rất nhanh, quả thật là trâu bò.
Lớp học từ từ trở nên yên tĩnh, Nhất Trung suy cho cùng vẫn là Nhất Trung, bất kỳ ai cũng có kỷ luật rất tốt, trong phút chốc Tô Thiển chỉ còn nghe thấy âm thanh giảng bài dõng dạc của Trình Nhất Phàm.
Tâm trạng của Lương Dược rất khác so với trước đây, thử nghe bài giảng trong vài phút nhưng không được, cô nghe không hiểu, tiến độ rất nhanh so với Cửu Trung, trình độ lại cao hơn Cửu Trung, cô một chút cũng không hiểu, vì vậy cô đã bỏ cuộc.
Cô không có việc gì làm nên vẽ bậy lên tờ giấy nháp, đột nhiên có chút đa sầu đa cảm, không biết tương lai sẽ làm cái gì, dù đi theo con đường hội họa thì cô vẫn có rất nhiều sự lựa chọn, là vẽ tranh minh họa, truyện tranh, hay là làm giáo viên mĩ thuật bình thường, hoặc là thử thách bản thân tiến vào ngành sản xuất trò chơi hay sản xuất hoạt hình, vẽ tranh trang trí gì đó.
Lương Dược có hơi mờ mịt, mặc dù lựa chọn rất nhiều, nhưng cô không biết bản thân thích cái gì, phù hợp với cái gì, nên đi con đường nào. Cô đã học đến lớp 12 rồi, không thể không bước ra khỏi vùng an toàn của mình, lập lại kế hoạch cho tương lai của mình một lần nữa.
Cô nhíu mày suy tư, hồn nhiên không biết nguy hiểm đang tới gần, khi cô phát hiện ra sự tồn tại của Trình Nhất Phàm thì tờ giấy nháp trên bàn đã bị lấy đi rồi.
Trình Nhất Phàm cau mày, huơ huơ tờ giấy: “Lương Văn à, tiết học của tôi vô vị như vậy sao, còn khiến cho em phải đổi thành tiết hội họa à?"
Ánh mắt xung quanh đều nhìn qua đây, mọi người có chút vui sướng khi người gặp họa, ngay cả Sở Trú cũng dừng một chút, hơi quay đầu lại.
Lương Dược khụ một tiếng: “Em chỉ tiện tay vẽ thôi, thầy đừng hoài nghi chất lượng tiết học của mình.”
“Tiện tay vẽ...” Trình Nhất Phàm nhìn lướt qua những vết nguệch ngoạc trên tờ giấy nháp: “Nhìn cũng khá bài bản, cấu trúc cơ thể người vẽ không tệ, lúc trước chắc là em có học qua rồi phải không?”
Lương Dược khiêm tốn: “Thầy quá khen.”
Bộp!
Trình Nhất Phàm tức giận đập tờ giấy nháp lên bàn: “Tôi đang khen em sao? Lương Văn, trước kia em là học sinh của tôi, hôm nay tôi phải nói với em hai câu, em nhìn xem thành tích của em thụt lùi thành cái dạng gì? Người khác đều đang tiến bộ, còn em thì đang thụt lùi! Em nhìn xem Tô Thiển, lúc trước hai em chơi với nhau rất tốt, em ấy đã đứng thứ 20 kỳ trước mà em ngay cả hạng 50 cũng không vào nổi, em không cảm thấy xấu hổ sao?”
“...”
Lương Dược tự biết bản thân đuối lý, không lên tiếng, ngoan ngoãn nghe thầy giáo dạy bảo.
Mà Trình Nhất Phàm càng nói càng tức giận, trước đây ông rất đau lòng với sự rời đi của Lương Văn, còn muốn nói cái gì đó, giọng nói của Sở Trú đã ngắt lời: “Thầy ơi, câu số 3 trên bảng đáp án thầy sai rồi ạ.”
“Cái gì?” Sự chú ý của Trình Nhất Phàm lập tức bị thu hút, ông đỡ gọng kính nhìn về phía bảng đen, cẩn thận tính một chút, thật sự sai rồi! Số 9 lại viết thành số 6 rồi.
Trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nào còn tâm trí quan tâm Lương Dược, lập tức đi qua sửa lại đáp án: “Cả lớp, thầy vừa mới lỡ tay, không cẩn thận viết sai đáp án, xem ra cả lớp chỉ có mình bạn học Sở Trú là thật sự chăm chỉ nghe giảng, các em đều xốc lại tinh thần cho thầy!”
Cả lớp xôn xao.
Lương Dược thở phào nhẹ nhõm, cầm bút chọc vào lưng Sở Trú, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn nhé.”
Sở Trú không quay đầu lại, yên lặng nhìn bảng đen: “Chỉ một câu cảm ơn?”
Vậy còn muốn như thế nào nữa? Lương Dược không hiểu được mạch não của bọn học bá, nghĩ một chút, xé tờ giấy nháp, viết một câu lên đó, sau đó gấp lại thành một tờ giấy nhỏ ném cho Sở Trú, dùng giọng mũi nói: “Này, vậy là được rồi phải không?”
Sở Trú ngừng lại một lát, nhìn tờ giấy trên bàn, chậm rãi mở ra, một hàng chữ viết rồng bay phượng múa: [Cảm ơn bạn học Sở Trú, đại ân đại đức của cậu suốt đời khó quên, cậu tốt như vậy, tôi không cần cậu chép 100 lần công thức kia nữa.]
Sau khi Sở Trú nhìn xong, cái gì cũng không nói, xoay người lại, đưa vở bài tập của mình cho cô.
Cái gì vậy?
Lương Dược nghi ngờ, mở ra xem, phát hiện chính là công thức mà cô muốn anh chép, hóa ra anh đã chép đầy năm trang rồi!
Lương Dược lật xem thì rất kinh ngạc, anh không những cẩn thận đánh số thứ tự, cô tìm đến trang mới nhất, anh đã chép ba mươi lần rồi!
“...”
Hóa ra từ lúc vào lớp đến giờ anh vẫn luôn chép cái này.
Trong lòng Lương Dược đầy áy náy, nghĩ cũng biết là cô chỉ nói đùa thôi, ai ngờ anh thật sự ngốc như vậy.
A, không ngốc, anh vừa chép còn có thể vừa nghe bài giảng, biết thầy viết sai đáp án nữa.
Lương Dược hoàn toàn không rõ anh muốn làm gì, nhìn những công thức này, nếu anh vì trả thù cô thì không khỏi phí công rồi.
Chẳng lẽ anh còn thích cô?
Lương Dược nhịn không được nghĩ tới, lập tức xóa bỏ suy nghĩ này.
Không, không thể nào, anh nhất định là đang trả thù!
Bây giờ cô đang rất khó chịu, chứng tỏ anh trả thù thành công rồi!
Lương Dược nghĩ tới rất nhiều động cơ của anh, đặt bản thân mình đứng ở góc độ của anh mà suy nghĩ.
Nếu như cô là anh, một chị đại không có nổi một mảnh tình vắt vai, đột nhiên có một ngày, một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời đến làm cô động lòng, nhưng kết quả phát hiện chỉ là một âm mưu, người con trai chỉ giúp em trai anh ta theo đuổi con gái, còn là vì tiền, từ đầu tới đuôi đều đang lừa gạt tình cảm của cô.
Vậy sau khi cô biết chân tướng sẽ làm như thế nào?
Lương Dược nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một kết quả.
Cmn, phải chỉnh chết người đó!
Phải khiến tên đó quỳ liếm giày dập đầu nhận sai!
Phải cho tên đó biết cái gì gọi là mặt đen tối của xã hội!
Phải để tên đó hối hận không kịp rồi làm ra một màn theo đuổi vợ trước, sau đó nắm tay nam phụ đi lên đỉnh nhân sinh, cho tên đó tức chết!
Vì vậy Sở Trú sẽ như thế nào với cô, cô thật sự không dám nghĩ, cảm thấy giống như lại nhớ tới khi bọn họ mới tiếp xúc với nhau, anh đối với cô càng tốt, lương tâm cô càng bất an.
Lương Dược cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh, viết vào vở: [Đừng chép nữa, là tôi quá trớn rồi, thật xin lỗi.]
Cô trả lại vở bài tập cho anh.
Sau khi Sở Trú quét mắt nhìn qua, viết xuống phía dưới dòng chữ của cô: [Nghĩa là đổi thành phương thức phạt đầu tiên, hôn 100 lần?]
Quyển bài tập bị đưa trở lại.
Lương Dược lật lọng trong nháy mắt: [Vậy cậu tiếp tục chép đi.]
Sở Trú viết: [Giúp tôi chuyển một câu cho chị của cậu.]
[... Cái gì?]
[Hôm sau học bổ túc mà viết sai đề, phương thức trừng phạt chỉ có một loại.]
[Cậu, cậu thế mà lại làm trò quá trớn với chị tôi trước mặt tôi.]
[Không phải yêu đương vụng trộm thôi sao?]
Triệu Ức Hào ngồi một bên nhìn họ truyền qua truyền lại một quyển vở, chịu không được nói: “Hai người đã có nhiều lời để nói như vậy thì sao không ngồi cùng nhau, có cần phải kích thích bóng đèn là tôi đây không?”
Sở Trú thản nhiên liếc cậu ta: “Tình thú."
Lương Dược: “...”
Không biết là có phải ảo giác hay không, thế nhưng cô nhìn thấy trên mặt anh có một chút cảm giác thỏa mãn.
Triệu Ức Hào nghiến răng: “A Trú à, sao lúc trước tôi không phát hiện cậu lẳng lơ như vậy hả?”
Sở Trú: “Lúc trước không có bạn gái.”
“...”
*
Lương Dược ngồi nghiêm chỉnh suốt một tiết học, trong suốt thời gian này đều không dò hỏi ra Sở Trú đến cùng là muốn làm cái gì với cô, bởi vì thực sự rất lẳng lơ mà!
Sở Trú ngây thơ lúc trước đã chết rồi, bây giờ trước mặt cô là Sở - khốn kiếp - Trú!
Nói thật, Lương Dược thà rằng anh cứ trực tiếp một chút, muốn trả thù thì cứ việc trả, đánh cô một trận cũng được, cô sai thì cô nhận, cô sẽ chịu đựng, nhưng mà đừng giày vò người ta như bây giờ!
Sau khi hết giờ, Lương Dược buồn rầu thu dọn sách vở và bút, dự định đi về cùng bạn trong lớp, lúc này Sở Trú xoay người nói: “Đưa lịch học của lớp cậu cho tôi.”
Lương Dược cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?
Sở Trú giọng điệu tự nhiên: “Xem.”
“Tôi không có.”
Sở Trú cũng không miễn cưỡng, tùy tiện túm lấy một học sinh nam của lớp 5, rất nhanh đã có được lịch học.
“...”
Lương Dược có chút không vui, anh quản lý cô như vậy rất phiền, cô là một người con gái giống như gió, phóng túng không chịu sự gò bó, yêu sự tự do, ghét nhất người khác khua tay múa chân với mình.
Nhưng cơn tức giận với Sở Trú thì lại không tiện phát tác, Lương Dược bĩu môi, nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi đi.
Sở Trú không đuổi theo, nhìn lịch học của lớp họ, phát hiện ra tiết buổi chiều của Lương Dược và anh giống nhau, là tiết thể dục.
*
Khi Lương Dược biết tiết buổi chiều là tiết thể dục, còn đang vui mừng, nhưng nghe thấy sẽ kiểm tra tư thế gập bụng, khóe môi lập tức bằng phẳng lại.
Gập bụng, có nghĩa là cần có bạn đồng hành, cần có hai người, mà cô bây giờ bị người xa lánh, là người ngoài.
Tháng 3, đang là thời tiết lúc đầu xuân, không khí tươi mát, ánh nắng ấm áp thoải mái, gió nhẹ thổi qua sân thể dục, lúc này có vài lớp đang học thể dục, mỗi lớp đều xếp hàng đứng nghiêm chỉnh dưới sự chỉ huy của thầy giáo.
Lương Dược đứng ở rìa ngoài cùng của hàng học sinh nữ, cùng làm thao tác chạy bộ, cô cảm thấy từ sau khi nhập học, ánh mắt bạn học cùng lớp nhìn cô dường như càng lúc càng không thân thiện, trộn lẫn một chút ghen tị như có như không.
Cô đương nhiên biết lí do vì sao, tạm thời làm như không thấy, bất kì ai có quan hệ cùng với cái bánh thơm là Sở Trú đều sẽ trở thành cái đinh trong mắt bọn họ.
Sau khi làm nóng người xong, thầy thể dục thổi một tiếng còi, yêu cầu ủy viên thể dục mang đệm ra, nói: “Phần thi gập bụng bắt đầu, mọi người tìm người hợp tác, học sinh nữ trước, bạn đầu tiên chuẩn bị.”
Không ngoài dự liệu của Lương Dược, cô nhìn thấy mấy học sinh nữ bên cạnh lập tức túm lại với nhau, ngăn cách cô ở ngoài.
Lương Dược có chút phiền não thở dài, mặc dù cô không muốn chơi đùa với mấy học sinh nữ bị gia đình chiều hư này, nhưng bị đối xử như bệnh dịch thì tâm trạng không thể nào tốt được, cũng không biết Lương Văn vượt qua như thế nào.
Khi cô đang phiền não, lớp bên cạnh đột nhiên cười lớn, cô nghiêng đầu nhìn qua, đúng lúc bên cạnh là lớp 1, dường như cũng đang thi gập bụng, không khí hài hòa, quan hệ bạn bè bọn họ hòa hợp, đều có nhóm nhỏ của mình.
Mà Sở Trú thì bị các học sinh vây quanh ở giữa, thỉnh thoảng có bạn học nữ tiến lên nói chuyện, anh chưa bao giờ để ý tới, nhưng không hề làm mất cảm tình của bọn họ.
Lương Dược không kìm lòng được nhìn qua, thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng, cổ thon dài xinh đẹp, anh uể oải đứng ở bên cây ngô đồng, tóc đen môi mỏng, thản nhiên yên tĩnh, ngoại hình tuấn tú gọn gàng, nhìn qua ít nói lại lạnh lùng.
Trên cơ thể anh dường như có ánh hào quang, dù không làm gì, chỉ cần ung dung đứng ở đó, bên cạnh sẽ có một đống người vây quanh, luôn thu hút ánh mắt của người khác.
Khác một trời một vực với bản thân cô bây giờ.
Lương Dược có chút không vui, hơi mím môi, có thể là khác biệt quá lớn nên đột nhiên trong lòng cô sinh ra chút mặc cảm, giống như mình bỗng nhiên trở nên thật nhỏ bé, không xứng với anh.
Bên kia, Sở Trú giống như cảm nhận được cái gì, quay đầu lại, đột nhiên nhìn tới chỗ cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lương Dược nhảy dựng trong lòng, nhanh chóng thu tầm mắt lại, tim đập lỡ một nhịp.
Đây là hiệu ứng cô bé lọ lem sao? Quá đáng sợ rồi!
“Này, bạn học, em vẫn chưa tìm được bạn hợp tác sao?” Thầy thể dục thấy Lương Dược chỉ đứng một mình, tò mò hỏi.
Lương Dược không hề gì, lắc đầu, chậm rãi ngồi trên đệm: “Chưa thưa thầy, thầy giúp em tìm…”
Cô nói chưa xong, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng hít, mọi người nhìn phía sau cô, ngạc nhiên mở to mắt.
Thầy thể dục cũng rất ngạc nhiên: “Sở Trú, em đến lớp thầy làm gì?”
“Tìm bạn hợp tác.” Sở Trú nhạt nhẽo nói, ngồi xổm ở trước mặt bạn gái đang sững sờ, dùng tay mạnh mẽ đè đôi chân gầy của cô, thấy cô ngây ngốc nhìn mình, hơi nhướng mày: “Biểu cảm này của cậu là làm sao?”
Ánh mắt Lương Dược rất phức tạp: “... Biểu cảm rất cảm động.”
Anh ngược chiều ánh sáng mà đến, bất chấp mọi lời đồn, cứ như là chuyện hiển nhiên.
Lúc trước anh tốt với cô, cô đương nhiên cho rằng đấy là tốt với Lương Văn.
Nhưng anh bây giờ biết cô là Lương Dược, vẫn tự nhiên đi tới trước mặt cô như trước.
Trong khoảnh khắc đó, cô có xúc động muốn nhận sai.
/99
|