Lương Dược lại bị Sở Trú làm thêm vài lần nữa, sau khi xong việc thì gần như gục ngã, mệt mỏi đến mức không thể mở mắt ra được.
Cô nằm trong lòng của Sở Trú, mặt mày mệt mỏi, gò má ửng hồng còn tàn lưu sau khi xong việc, có một sự hấp dẫn khó nói thành lời, quyến rũ mê người.
Chiếc chăn mỏng được đắp trên người cô, những vết đỏ hằn kín trên làn da trắng muốt như tuyết của cô, trải dài xuống phía dưới, khơi gợi sự tưởng tượng vô hạn.
Sở Trú ôm cô gái xụi lơ không chút sức lực vào lòng, mỗi lần nhìn thấy cô như thế này, trong lòng anh sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, thường hôn lên tóc và má của cô, hưởng thụ thời khắc ấm áp này, dỗ dành cô như dỗ dành một đứa trẻ: “Có muốn uống một chút nước rồi hãy ngủ không?”
“Anh cút đi.” Lương Dược không muốn uống, nhắm mắt lại không thèm để ý tới anh, phía dưới vừa sưng vừa trướng, khiến cho sắc mặt cô chẳng thể tốt được.
Bây giờ nhẹ nhàng như vậy thì có ích gì chứ? Vừa rồi lúc cô khóc lóc van xin anh có thấy anh thương xót một phân nào đâu, ngược lại sức lực còn mạnh hơn nữa.
Rốt cuộc cô cũng đã nhìn thấu loài sinh vật đàn ông này rồi.
Nói là Teddy còn không chịu thừa nhận!
Ngày hôm sau chuông báo thức vang lên hai đến ba lần mà vẫn không thể đánh thức được Lương Dược, cô nằm ăn vạ trên giường ngủ nướng, cuối cùng vẫn là Sở Trú xách cô từ trong chăn ra, đích thân hộ tống cô đi đánh răng rửa mặt, sau đó đem bữa sáng dinh dưỡng tới, ngồi bên cạnh giám sát cô ăn hết sạch sẽ mới thôi.
Bọn họ đã dọn từ nhà họ Sở tới đây, sống trong căn biệt thự hướng biển do Thư Hựu Mạn chuẩn bị cho bọn họ từ trước đó, cũng giống như việc đổi một địa điểm khác để tiếp tục sống cùng nhau, vì vậy cuộc sống hàng ngày cũng tương đối tự do.
Sau khi tốt nghiệp, Lương Dược vẫn kiên định làm freelancer như trước, công việc chính là Streamer, họa sĩ vẽ truyện tranh là việc làm thêm, tuy rằng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cô không biết cách tự chủ, chính vì vậy làm việc với nghỉ ngơi đều bị đảo lộn đến rối tinh rối mù.
Còn Sở Trú đã tiếp quản vị trí của ba Sở, trở thành CEO mới, ba Sở thấy anh có khả năng như vậy, nên để hết toàn bộ những việc rối rắm của công ty lại cho anh, sau đó tự mình đưa bà xã đi du lịch khắp thế giới.
Sở Trú mới hai mươi mấy tuổi, vừa tốt nghiệp không lâu, lại còn là một cậu ấm được điều đến công ty, đám người trong hội đồng quản trị đương nhiên không phục, khi Sở Trú vừa lên nắm quyền, bọn họ ngay lập tức dùng chính sách thiết huyết thanh trừ chướng ngại, dùng đủ các thủ đoạn khiến cho những người thân thích được ba mẹ, người thân sắp xếp ở địa vị cao của công ty chỉ ăn no chờ chết mà loại bỏ đi.
Ba Sở không động tới bọn họ bởi vì còn kiêng nể tình cảm thân thích, Sở Trú cũng không thèm quan tâm đến những chuyện này, giữa những lời oán trách, anh tiến hành một cuộc cải cách lớn cho công ty, đồng thời đạt được một chỗ đứng vững chắc.
Anh trái ngược với Lương Dược, là một người có kỷ luật nghiêm ngặt, một người theo chủ nghĩa dưỡng sinh có năng lực, có khả năng sắp xếp công việc vô cùng tốt, ngoại trừ thời điểm mới gây dựng sự nghiệp bận từ sáng tới đêm, những lúc khác đều nghiêm ngặt tuân thủ theo quy luật ngủ sớm dậy sớm.
Mà trạng thái sinh hoạt sớm chiều điên đảo của Lương Dược theo anh thấy chẳng khác gì như tự sát mãn tính cả.
Cho nên ngoài việc vận động vào ban đêm bốn lần một tuần, mỗi ngày anh sẽ đều bắt cô đi ngủ vào lúc mười một giờ ba mươi rồi sáu giờ sáng thức dậy đi chạy bộ với anh.
Ban đầu Lương Dược không muốn, nhưng anh uy hiếp nếu như cô không chịu ngủ sớm, thì anh sẽ ngay lập tức đổi việc một tuần bốn lần thành một tuần bảy lần, anh có đủ thời gian để dây dưa cùng cô.
Lương Dược đành phải nghe theo, vì cô tin chắc rằng anh có thể làm ra được loại chuyện như thế này, đành phải dậy sớm mỗi ngày để chạy bộ.
Sở Trú còn trẻ đã là lãnh đạo của cả công ty, tài sản trị giá hơn trăm triệu, tương lai tiền đồ vô hạn, lại còn đẹp trai, anh được xem như là một người đàn ông độc thân hoàng kim, chính vì thế có không ít cô chiêu có tài có sắc thầm thương trộm nhớ muốn được gả cho anh.
Tại bữa tiệc của doanh nhân, có phóng viên tạp chí phỏng vấn anh, dò hỏi về tình trạng tình cảm của anh, Sở Trú nói thẳng không hề kiêng dè gì, chỉ nhàn nhạt nói một câu nhưng đã chặn hết những tư tưởng muốn tìm cách tiếp cận anh của những người phụ nữ khác.
“Tôi có bạn gái rồi.”
Phóng viên cũng không thấy kì lạ, chỉ tò mò hỏi anh rất nhiều vấn đề.
“Hai người quen nhau từ khi nào vậy?”
“Cấp ba.”
“Yêu nhau bao lâu rồi?”
“Bảy năm.”
…
Phóng viên vì để thu thập thông tin cho tạp chí, cuối cùng hỏi: “Hãy dùng một câu để miêu tả tình cảm của anh đối với cô ấy.”
Sở Trú nghĩ một lúc, mới chậm rãi nói: “Trước khi gặp cô ấy, tôi ghét uống thuốc, sau khi gặp cô ấy, tôi chưa từng ngừng thuốc.”
Anh nói như thật như giả, khiến người khác như lọt vào trong sương mù.
Những người ở đây không ai hiểu gì cả.
Rất lâu về sau, bên ngoài tìm ra được tên của bạn gái Sở Trú, họ Lương, tên chỉ có đúng một chữ Dược (còn có nghĩa là thuốc), ngay lập tức có người liên tưởng tới lời Sở Trú nói ngày hôm đó, lúc này họ mới hiểu được hàm ý thực sự của câu nói đó!
Hóa ra thuốc này không phải là thuốc.
Không ngờ anh lại chơi chữ trước mặt mọi người như vậy!
*
Sau khi truyện tranh của Lương Dược nổi tiếng, app tích cực đẩy mạnh tuyên truyền giúp cô, hy vọng có thể chuyển thể từ truyện thành phim.
Lương Dược cũng không ôm hy vọng gì cả, đề tài bách hợp rất kén người xem, chuyển thể được mới là lạ, nhưng đến khi biên tập mừng rỡ như điên gọi điện thoại tới: “Lương Dược, báo cho cô một tin tốt, có công ty mua bản quyền truyện của cô rồi! Vừa mở miệng ra thì ngay lập tức trả hai trăm vạn, cũng chẳng thèm trả giá, lần đầu tiên tôi gặp một ông chủ sảng khoái như vậy đó!”
“Thật hay giả vậy?” Lương Dược thấy chiếc bánh từ trên trời rơi xuống như vậy thì cảm thấy có chút không chân thực, kích động nói: “Kẻ ngốc nghếch nào mua vậy?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Biên tập nói: “Là tập đoàn xx mua, còn nằm trong Top 500 doanh nghiệp lớn nhất toàn quốc nữa đó!”
Lương Dược còn chưa vui vẻ được bao lâu thì ngây người ngay lập tức, tập đoàn xx? Đây chẳng phải là tên công ty của bạn trai cô hay sao?
Cô từ vui vẻ chuyển sang giận dữ: “Chị, chị nói lại cho em nghe xem anh ấy trả bao nhiêu tiền?”
“Hai trăm vạn!”
“Em biết rồi, cúp máy trước đây.”
Mặt Lương Dược không chút biểu cảm, tắt điện thoại, ngay lúc định gọi cho cái người ngốc nghếch đó để chất vấn xem anh có phải có nhiều tiền lắm không, thì đột nhiên Vương Cẩn Cẩn gọi điện thoại tới, sổ nguyên một tràng toàn là lời oán trách: “Đang yên đang lành cậu vẽ bách hợp làm gì? Lại cứ phải đúng bộ đó được chuyển thể thành phim, cậu lại còn muốn một người thẳng tính mạnh mẽ như tớ đi diễn vai đồng tính?”
Trước kia hai người đã từng nói nếu như truyện tranh của Lương Dược được chuyển thể thành phim, thì Vương Cẩn Cẩn sẽ đóng vai nữ chính, cũng coi như là thực hiện được mơ ước thuở niên thiếu.
Vương Cẩn Cẩn đánh chết cũng không ngờ rằng Lương Dược lại biết vẽ thể loại này, vả lại tương tác của nữ chính và nữ phụ trong truyện có chút giống hai người bọn họ, khiến cô ấy không thể không nghi ngờ: “Không phải là cậu có ý gì với tớ đấy chứ?”
Vương Cẩn Cẩn nảy ra một suy nghĩ: “Có khi nào cậu và Sở Trú ở bên nhau chỉ vì muốn che giấu sự thật rằng cậu thích tớ không?”
“Ăn nói bậy bạ!” Lương Dược không ngờ cô ấy lại nhận được tin tức nhanh vậy: “Ban đầu tớ chỉ định vẽ tình bạn giữa nữ sinh, bọn họ chỉ là bạn tốt.”
Vương Cẩn Cẩn cười lạnh: “Hóa ra giữa bạn tốt với nhau còn hôn nhau được cơ đấy.”
“Là biên tập nói như vậy quá đơn điệu, khó mà bán được.” Lương Dược nói: “Nên là tớ đã bẻ cong bọn họ.”
“…”
“Đã nói rồi, nếu như truyện tranh của tớ được chuyển thể thành phim thì vai chính sẽ do cậu đảm nhận.” Lương Dược chậm rì rì nói: “Cậu sẽ không nuốt lời đấy chứ?”
Miệng Vương Cẩn Cẩn khẽ run rẩy, ném lại một câu: “Cậu coi chừng tớ đấy!”
Sau đó lập tức tắt điện thoại.
Lương Dược biết cô ấy nói như vậy là đã đồng ý rồi, khẽ cong môi, tâm trạng tốt lên một cách kỳ lạ, bây giờ Vương Cẩn Cẩn cũng khá nổi tiếng, nếu để cô ấy diễn bách hợp không chừng sẽ làm chấn động giới giải trí ấy chứ.
Không đúng!
Chuyện này còn chưa quyết định xong sao đã nhảy tới bước tìm diễn viên rồi?
Lương Dược nghĩ đến Sở Trú thì lại bực bội, thà rằng không chuyển thể thành phim.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Sở Trú, nhưng rất lâu vẫn không thấy bắt máy, hôm nay là thứ hai, chắc anh đang họp nên mới chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Lương Dược không chút do dự, trang điểm trải chuốt một hồi, làm cơm tối rồi đóng hộp, sau đó kêu taxi đi đến công ty Sở Trú.
*
Lương Dược tới công ty của Sở Trú, nói với lễ tân: “Xin chào, tôi đến tìm Sở Trú.”
Lễ tân kinh ngạc, ở công ty người dám gọi thẳng tên sếp rất ít: “Xin hỏi cô có hẹn từ trước chưa?”
Lương Dược thấy cô gái lạ mặt thì ngay lập tức biết là người mới đến, chưa từng gặp cô cũng là bình thường, trực tiếp nói: “Tôi là bạn gái anh ấy, không tin cô có thể gọi điện thoại hỏi anh ấy.”
Lễ tân hơi ngẩn người, lập tức phản ứng lại, cung kính nói: “Vâng, mời cô ngồi ở sofa chờ một lát, Sở tổng vẫn đang họp, còn mười phút nữa mới kết thúc.”
“Được, cảm ơn.” Lương Dược đi đến sofa vừa ngồi đợi vừa chơi điện thoại.
Không bao lâu sau, một người phụ nữ tóc xoăn mặc bộ đồ công sở màu đen đi đôi giày cao gót từ ngoài cửa bước vào, trang điểm tinh xảo, tao nhã giỏi giang, cô ta vừa vuốt tóc của mình vừa cười bước tới phía lễ tân: “Tiểu Lưu, hôm nay tôi mới xịt nước hoa mới, ngửi xem có thơm hay không?”
“Thơm, vô cùng thơm!” Lễ tân cũng chẳng dám chọc tới vị giám đốc kinh doanh này, liên tục gật đầu.
Đôi môi đỏ mọng của Viên Tâm Cầm khẽ cong lên: “Tôi không tin Sở tổng không động lòng.”
Lễ tân nghe xong thì có chút ngượng ngùng, ngước nhìn Lương Dược đang ngồi trên sofa, tuy rằng tiếng bọn họ nói không phải quá lớn, nhưng Lương Dược ngồi gần như vậy, khó tránh khỏi việc có thể nghe thấy.
Viên Tâm Cầm thích Sở Trú là bí mật công khai của công ty, không ngờ hôm nay lại đụng phải bạn gái thật rồi.
“Làm sao thế?” Viên Tâm Cầm thấy biểu cảm khác thường của cô ta, nhướng mày hỏi.
Lễ tân kín đáo nhắc nhở: “Bạn gái Sở tổng đến rồi, đang ngồi ở sofa bên kia.”
Viên Tâm Cầm sững người nhìn qua.
Một cô gái mặc váy liền thân màu trắng ngồi trên ghế sofa, mái tóc đen dài mềm mại xõa ngang vai, góc nghiêng xinh đẹp mềm mại, dáng người mảnh mai, cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo lộ ra ngoài, khí chất sạch sẽ tươi mát, cô đang cúi đầu xem điện thoại, dường như không nghe được lời bọn họ vừa nói.
Viên Tâm Cầm đánh giá Lương Dược khá lâu, cô ta không tin một người nhìn như một đóa hoa trắng mềm yếu tĩnh lặng này lại là bạn gái của Sở Trú.
Nhìn cô giống như người không biết cái gì cả, vậy thì làm sao có thể giúp đỡ Sở Trú trong việc điều hành công ty hay giải quyết vấn đề chứ?
Một chút cũng không xứng.
Viên Tâm Cầm vừa đến công ty chưa được ba tháng, dựa vào thực lực của bản thân đã ngồi lên được vị trí quán quân tiêu thụ, chính vì vậy cô ta vô cùng xem thường những kiểu phụ nữ này.
Cô ta cũng không tin Sở Trú có bạn gái, dù gì cũng chưa từng gặp, ai mà biết đó có phải là tin đồn không, cô ta hoài nghi Lương Dược chỉ giả danh đến để lừa bịp.
Nghĩ tới đây, Viên Tâm Cầm bình ổn lại tâm tình, bước tới hỏi cô: “Này, cô nói cô là bạn gái của Sở tổng, có chứng cứ gì không?”
Lương Dược sững lại, chầm chậm ngẩng đầu lên: “Nhân viên của công ty bây giờ đều mất lịch sự như vậy sao?”
Cô cười như không cười nói: “Trực tiếp dùng từ “Này” để xưng hô với khách, cẩn thận bị sếp của các cô nghe thấy thì phải cuốn gói đi đó.”
Viên Tâm Cầm nhíu mày há mồm: “Cô…”
“Cô hỏi tôi thì làm sao tôi biết được?” Lương Dược tiếp lời của cô ta: “Bởi vì tôi đã được tận mắt chứng kiến ~”
Viên Tâm Cầm còn định nói gì đó thì cửa phòng họp bỗng nhiên mở ra.
Tiếng bước chân và tiếng người xen lẫn lại với nhau, đại sảnh ngay lập tức náo nhiệt lên, cô nghe thấy lễ tân cung kính nói: “Sở tổng, có một vị tự xưng là bạn gái của ngài tới tìm.”
“Ừm.” Giọng nói của Sở Trú nhàn nhạt vang lên, xen lẫn với niềm vui khó tả.
Sau đó Viên Tâm Cầm thấy anh đi thẳng tới phía bên này, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của cô ta, nhìn Lương Dược nói: “Sao bỗng nhiên lại tới đây?”
Lương Dược bĩu môi: “Ai bảo gọi cho anh mãi không được chứ.”
Sở Trú nắm tay của cô: “Ở đây đông người, vào văn phòng nói chuyện.”
Viên Tâm Cầm trơ mắt nhìn bọn họ bước vào văn phòng tổng giám đốc, sau đó khóa cửa lại, cũng là tắt đi một tia hy vọng cuối cùng của cô ta.
*
Vào văn phòng, Lương Dược lập tức buông tay Sở Trú ra, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sở tổng, được hoan nghênh quá nhỉ?”
“Cũng tạm.” Sở Trú không biết sao cô lại giận: “Em đợi lâu quá hả?”
“Cũng không có.” Lương Dược nhớ đến mục đích đến đây, nhướng mày trừng mắt nhìn anh: “Sao anh lại muốn mua bản quyền truyện tranh của em? Anh mở công ty điện ảnh khi nào chứ, như này khác gì là làm bừa đâu?”
“Mẹ anh có quan hệ ở mảng đó.” Sở Trú không để ý nói: “Đến lúc đó anh chuyển tay bán cho bên điện ảnh, giống nhau cả.”
“Giống chỗ nào chứ?” Lương Dược lườm anh một cái: “Bản quyền bộ truyện tranh này đâu đáng hai trăm vạn, anh nghĩ mình nhiều tiền quá rồi hả?”
Sở Trú: “Chẳng phải em luôn muốn nó được chuyển thể thành phim sao?”
“Muốn thì có muốn, nhưng nghĩ tới kiếm tiền nhờ anh thì chả thấy thú vị gì nữa cả.”
“Tại sao chứ?”
“Cái gì mà tại sao, anh là của em, tiền của anh cũng là của em, làm vậy chẳng khác nào em tự móc tiền túi của mình cả, một chút cảm giác đạt được thành tựu cũng không có.” Lương Dược nói như một điều hiển nhiên.
Trong lòng Sở Trú khẽ rung động: “Em nói lại lần nữa.”
Lương Dược: “Không có cảm giác đạt được thành tựu.”
“Câu thứ hai.”
Lương Dược ngẩn người, hồi tưởng: “Anh là của em?”
Cô bước tới, không nói nên lời: “Anh ấu trĩ vậy cơ hả, đúng rồi, em có làm cơm tối, anh có muốn ăn hay không?”
Cô nâng hộp cơm trong tay lên: “Tối nay anh vẫn phải tăng ca đúng không?”
Sở Trú thấp giọng đáp lời, nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, mấy ngày nay quả đúng là rất bận, tính thời gian thì bọn họ đã rất lâu chưa làm rồi.
“Vậy em để cơm ở đây, nhớ ăn nhé.” Lương Dược không có ý nghĩ đợi anh cùng về, quay người bước đi: “Em về trước đây.”
Ai mà ngờ cô vừa xoay người thì ngay lập tức bị anh ôm chặt lấy, sau đó ấn cô lên trên tường, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
Anh vừa hôn cô vừa kéo rèm cửa sổ lên.
Lương Dược ngay tức khắc ý thức được anh muốn làm gì, xấu hổ đẩy anh ra: “Anh điên rồi, giờ đang ở bên ngoài đó!”
“Yên tâm, không ai dám vào đây đâu.” Sở Trú ôm cô tới sofa, để cô ngồi trên đùi anh, vén chiếc váy trắng của cô lên, hôn lên vành tai cô: “Ngoan, tự mình lên đây.”
…
Mặt người dạ thú!
Lương Dược mặt đỏ tai hồng mắng lớn trong lòng, thẹn thùng cắn chặt môi, hai tay run run bám vào vai anh, thật cẩn thận leo lên người anh.
*
Bên ngoài cửa phòng thỉnh thoảng có người đi qua đi lại, khi đi qua văn phòng tổng giám đốc, họ đều nhịn không được mà nhìn vào, tiếc rằng bị rèm cửa che mất, lại thêm hiệu quả cách âm tốt, không nghe được gì cũng chẳng thấy được gì.
Cho nên không ai biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Lương Dược ngồi trong lòng của Sở Trú, chiếc váy được giữ ở vùng eo, cặp đùi trắng nõn như ẩn như hiện.
Sở Trú hôn cô thật sâu, đem toàn bộ âm thanh của cô chặn lại trong họng, kịch liệt triền miên.
Quần áo trên người hai người vẫn mặc chỉnh tề, nhìn bề ngoài thì vô cùng đứng đắn, nhưng bên trong sớm đã vì đối phương mà tan chảy.
Không ngừng không nghỉ.
Cô nằm trong lòng của Sở Trú, mặt mày mệt mỏi, gò má ửng hồng còn tàn lưu sau khi xong việc, có một sự hấp dẫn khó nói thành lời, quyến rũ mê người.
Chiếc chăn mỏng được đắp trên người cô, những vết đỏ hằn kín trên làn da trắng muốt như tuyết của cô, trải dài xuống phía dưới, khơi gợi sự tưởng tượng vô hạn.
Sở Trú ôm cô gái xụi lơ không chút sức lực vào lòng, mỗi lần nhìn thấy cô như thế này, trong lòng anh sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, thường hôn lên tóc và má của cô, hưởng thụ thời khắc ấm áp này, dỗ dành cô như dỗ dành một đứa trẻ: “Có muốn uống một chút nước rồi hãy ngủ không?”
“Anh cút đi.” Lương Dược không muốn uống, nhắm mắt lại không thèm để ý tới anh, phía dưới vừa sưng vừa trướng, khiến cho sắc mặt cô chẳng thể tốt được.
Bây giờ nhẹ nhàng như vậy thì có ích gì chứ? Vừa rồi lúc cô khóc lóc van xin anh có thấy anh thương xót một phân nào đâu, ngược lại sức lực còn mạnh hơn nữa.
Rốt cuộc cô cũng đã nhìn thấu loài sinh vật đàn ông này rồi.
Nói là Teddy còn không chịu thừa nhận!
Ngày hôm sau chuông báo thức vang lên hai đến ba lần mà vẫn không thể đánh thức được Lương Dược, cô nằm ăn vạ trên giường ngủ nướng, cuối cùng vẫn là Sở Trú xách cô từ trong chăn ra, đích thân hộ tống cô đi đánh răng rửa mặt, sau đó đem bữa sáng dinh dưỡng tới, ngồi bên cạnh giám sát cô ăn hết sạch sẽ mới thôi.
Bọn họ đã dọn từ nhà họ Sở tới đây, sống trong căn biệt thự hướng biển do Thư Hựu Mạn chuẩn bị cho bọn họ từ trước đó, cũng giống như việc đổi một địa điểm khác để tiếp tục sống cùng nhau, vì vậy cuộc sống hàng ngày cũng tương đối tự do.
Sau khi tốt nghiệp, Lương Dược vẫn kiên định làm freelancer như trước, công việc chính là Streamer, họa sĩ vẽ truyện tranh là việc làm thêm, tuy rằng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cô không biết cách tự chủ, chính vì vậy làm việc với nghỉ ngơi đều bị đảo lộn đến rối tinh rối mù.
Còn Sở Trú đã tiếp quản vị trí của ba Sở, trở thành CEO mới, ba Sở thấy anh có khả năng như vậy, nên để hết toàn bộ những việc rối rắm của công ty lại cho anh, sau đó tự mình đưa bà xã đi du lịch khắp thế giới.
Sở Trú mới hai mươi mấy tuổi, vừa tốt nghiệp không lâu, lại còn là một cậu ấm được điều đến công ty, đám người trong hội đồng quản trị đương nhiên không phục, khi Sở Trú vừa lên nắm quyền, bọn họ ngay lập tức dùng chính sách thiết huyết thanh trừ chướng ngại, dùng đủ các thủ đoạn khiến cho những người thân thích được ba mẹ, người thân sắp xếp ở địa vị cao của công ty chỉ ăn no chờ chết mà loại bỏ đi.
Ba Sở không động tới bọn họ bởi vì còn kiêng nể tình cảm thân thích, Sở Trú cũng không thèm quan tâm đến những chuyện này, giữa những lời oán trách, anh tiến hành một cuộc cải cách lớn cho công ty, đồng thời đạt được một chỗ đứng vững chắc.
Anh trái ngược với Lương Dược, là một người có kỷ luật nghiêm ngặt, một người theo chủ nghĩa dưỡng sinh có năng lực, có khả năng sắp xếp công việc vô cùng tốt, ngoại trừ thời điểm mới gây dựng sự nghiệp bận từ sáng tới đêm, những lúc khác đều nghiêm ngặt tuân thủ theo quy luật ngủ sớm dậy sớm.
Mà trạng thái sinh hoạt sớm chiều điên đảo của Lương Dược theo anh thấy chẳng khác gì như tự sát mãn tính cả.
Cho nên ngoài việc vận động vào ban đêm bốn lần một tuần, mỗi ngày anh sẽ đều bắt cô đi ngủ vào lúc mười một giờ ba mươi rồi sáu giờ sáng thức dậy đi chạy bộ với anh.
Ban đầu Lương Dược không muốn, nhưng anh uy hiếp nếu như cô không chịu ngủ sớm, thì anh sẽ ngay lập tức đổi việc một tuần bốn lần thành một tuần bảy lần, anh có đủ thời gian để dây dưa cùng cô.
Lương Dược đành phải nghe theo, vì cô tin chắc rằng anh có thể làm ra được loại chuyện như thế này, đành phải dậy sớm mỗi ngày để chạy bộ.
Sở Trú còn trẻ đã là lãnh đạo của cả công ty, tài sản trị giá hơn trăm triệu, tương lai tiền đồ vô hạn, lại còn đẹp trai, anh được xem như là một người đàn ông độc thân hoàng kim, chính vì thế có không ít cô chiêu có tài có sắc thầm thương trộm nhớ muốn được gả cho anh.
Tại bữa tiệc của doanh nhân, có phóng viên tạp chí phỏng vấn anh, dò hỏi về tình trạng tình cảm của anh, Sở Trú nói thẳng không hề kiêng dè gì, chỉ nhàn nhạt nói một câu nhưng đã chặn hết những tư tưởng muốn tìm cách tiếp cận anh của những người phụ nữ khác.
“Tôi có bạn gái rồi.”
Phóng viên cũng không thấy kì lạ, chỉ tò mò hỏi anh rất nhiều vấn đề.
“Hai người quen nhau từ khi nào vậy?”
“Cấp ba.”
“Yêu nhau bao lâu rồi?”
“Bảy năm.”
…
Phóng viên vì để thu thập thông tin cho tạp chí, cuối cùng hỏi: “Hãy dùng một câu để miêu tả tình cảm của anh đối với cô ấy.”
Sở Trú nghĩ một lúc, mới chậm rãi nói: “Trước khi gặp cô ấy, tôi ghét uống thuốc, sau khi gặp cô ấy, tôi chưa từng ngừng thuốc.”
Anh nói như thật như giả, khiến người khác như lọt vào trong sương mù.
Những người ở đây không ai hiểu gì cả.
Rất lâu về sau, bên ngoài tìm ra được tên của bạn gái Sở Trú, họ Lương, tên chỉ có đúng một chữ Dược (còn có nghĩa là thuốc), ngay lập tức có người liên tưởng tới lời Sở Trú nói ngày hôm đó, lúc này họ mới hiểu được hàm ý thực sự của câu nói đó!
Hóa ra thuốc này không phải là thuốc.
Không ngờ anh lại chơi chữ trước mặt mọi người như vậy!
*
Sau khi truyện tranh của Lương Dược nổi tiếng, app tích cực đẩy mạnh tuyên truyền giúp cô, hy vọng có thể chuyển thể từ truyện thành phim.
Lương Dược cũng không ôm hy vọng gì cả, đề tài bách hợp rất kén người xem, chuyển thể được mới là lạ, nhưng đến khi biên tập mừng rỡ như điên gọi điện thoại tới: “Lương Dược, báo cho cô một tin tốt, có công ty mua bản quyền truyện của cô rồi! Vừa mở miệng ra thì ngay lập tức trả hai trăm vạn, cũng chẳng thèm trả giá, lần đầu tiên tôi gặp một ông chủ sảng khoái như vậy đó!”
“Thật hay giả vậy?” Lương Dược thấy chiếc bánh từ trên trời rơi xuống như vậy thì cảm thấy có chút không chân thực, kích động nói: “Kẻ ngốc nghếch nào mua vậy?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Biên tập nói: “Là tập đoàn xx mua, còn nằm trong Top 500 doanh nghiệp lớn nhất toàn quốc nữa đó!”
Lương Dược còn chưa vui vẻ được bao lâu thì ngây người ngay lập tức, tập đoàn xx? Đây chẳng phải là tên công ty của bạn trai cô hay sao?
Cô từ vui vẻ chuyển sang giận dữ: “Chị, chị nói lại cho em nghe xem anh ấy trả bao nhiêu tiền?”
“Hai trăm vạn!”
“Em biết rồi, cúp máy trước đây.”
Mặt Lương Dược không chút biểu cảm, tắt điện thoại, ngay lúc định gọi cho cái người ngốc nghếch đó để chất vấn xem anh có phải có nhiều tiền lắm không, thì đột nhiên Vương Cẩn Cẩn gọi điện thoại tới, sổ nguyên một tràng toàn là lời oán trách: “Đang yên đang lành cậu vẽ bách hợp làm gì? Lại cứ phải đúng bộ đó được chuyển thể thành phim, cậu lại còn muốn một người thẳng tính mạnh mẽ như tớ đi diễn vai đồng tính?”
Trước kia hai người đã từng nói nếu như truyện tranh của Lương Dược được chuyển thể thành phim, thì Vương Cẩn Cẩn sẽ đóng vai nữ chính, cũng coi như là thực hiện được mơ ước thuở niên thiếu.
Vương Cẩn Cẩn đánh chết cũng không ngờ rằng Lương Dược lại biết vẽ thể loại này, vả lại tương tác của nữ chính và nữ phụ trong truyện có chút giống hai người bọn họ, khiến cô ấy không thể không nghi ngờ: “Không phải là cậu có ý gì với tớ đấy chứ?”
Vương Cẩn Cẩn nảy ra một suy nghĩ: “Có khi nào cậu và Sở Trú ở bên nhau chỉ vì muốn che giấu sự thật rằng cậu thích tớ không?”
“Ăn nói bậy bạ!” Lương Dược không ngờ cô ấy lại nhận được tin tức nhanh vậy: “Ban đầu tớ chỉ định vẽ tình bạn giữa nữ sinh, bọn họ chỉ là bạn tốt.”
Vương Cẩn Cẩn cười lạnh: “Hóa ra giữa bạn tốt với nhau còn hôn nhau được cơ đấy.”
“Là biên tập nói như vậy quá đơn điệu, khó mà bán được.” Lương Dược nói: “Nên là tớ đã bẻ cong bọn họ.”
“…”
“Đã nói rồi, nếu như truyện tranh của tớ được chuyển thể thành phim thì vai chính sẽ do cậu đảm nhận.” Lương Dược chậm rì rì nói: “Cậu sẽ không nuốt lời đấy chứ?”
Miệng Vương Cẩn Cẩn khẽ run rẩy, ném lại một câu: “Cậu coi chừng tớ đấy!”
Sau đó lập tức tắt điện thoại.
Lương Dược biết cô ấy nói như vậy là đã đồng ý rồi, khẽ cong môi, tâm trạng tốt lên một cách kỳ lạ, bây giờ Vương Cẩn Cẩn cũng khá nổi tiếng, nếu để cô ấy diễn bách hợp không chừng sẽ làm chấn động giới giải trí ấy chứ.
Không đúng!
Chuyện này còn chưa quyết định xong sao đã nhảy tới bước tìm diễn viên rồi?
Lương Dược nghĩ đến Sở Trú thì lại bực bội, thà rằng không chuyển thể thành phim.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Sở Trú, nhưng rất lâu vẫn không thấy bắt máy, hôm nay là thứ hai, chắc anh đang họp nên mới chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Lương Dược không chút do dự, trang điểm trải chuốt một hồi, làm cơm tối rồi đóng hộp, sau đó kêu taxi đi đến công ty Sở Trú.
*
Lương Dược tới công ty của Sở Trú, nói với lễ tân: “Xin chào, tôi đến tìm Sở Trú.”
Lễ tân kinh ngạc, ở công ty người dám gọi thẳng tên sếp rất ít: “Xin hỏi cô có hẹn từ trước chưa?”
Lương Dược thấy cô gái lạ mặt thì ngay lập tức biết là người mới đến, chưa từng gặp cô cũng là bình thường, trực tiếp nói: “Tôi là bạn gái anh ấy, không tin cô có thể gọi điện thoại hỏi anh ấy.”
Lễ tân hơi ngẩn người, lập tức phản ứng lại, cung kính nói: “Vâng, mời cô ngồi ở sofa chờ một lát, Sở tổng vẫn đang họp, còn mười phút nữa mới kết thúc.”
“Được, cảm ơn.” Lương Dược đi đến sofa vừa ngồi đợi vừa chơi điện thoại.
Không bao lâu sau, một người phụ nữ tóc xoăn mặc bộ đồ công sở màu đen đi đôi giày cao gót từ ngoài cửa bước vào, trang điểm tinh xảo, tao nhã giỏi giang, cô ta vừa vuốt tóc của mình vừa cười bước tới phía lễ tân: “Tiểu Lưu, hôm nay tôi mới xịt nước hoa mới, ngửi xem có thơm hay không?”
“Thơm, vô cùng thơm!” Lễ tân cũng chẳng dám chọc tới vị giám đốc kinh doanh này, liên tục gật đầu.
Đôi môi đỏ mọng của Viên Tâm Cầm khẽ cong lên: “Tôi không tin Sở tổng không động lòng.”
Lễ tân nghe xong thì có chút ngượng ngùng, ngước nhìn Lương Dược đang ngồi trên sofa, tuy rằng tiếng bọn họ nói không phải quá lớn, nhưng Lương Dược ngồi gần như vậy, khó tránh khỏi việc có thể nghe thấy.
Viên Tâm Cầm thích Sở Trú là bí mật công khai của công ty, không ngờ hôm nay lại đụng phải bạn gái thật rồi.
“Làm sao thế?” Viên Tâm Cầm thấy biểu cảm khác thường của cô ta, nhướng mày hỏi.
Lễ tân kín đáo nhắc nhở: “Bạn gái Sở tổng đến rồi, đang ngồi ở sofa bên kia.”
Viên Tâm Cầm sững người nhìn qua.
Một cô gái mặc váy liền thân màu trắng ngồi trên ghế sofa, mái tóc đen dài mềm mại xõa ngang vai, góc nghiêng xinh đẹp mềm mại, dáng người mảnh mai, cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo lộ ra ngoài, khí chất sạch sẽ tươi mát, cô đang cúi đầu xem điện thoại, dường như không nghe được lời bọn họ vừa nói.
Viên Tâm Cầm đánh giá Lương Dược khá lâu, cô ta không tin một người nhìn như một đóa hoa trắng mềm yếu tĩnh lặng này lại là bạn gái của Sở Trú.
Nhìn cô giống như người không biết cái gì cả, vậy thì làm sao có thể giúp đỡ Sở Trú trong việc điều hành công ty hay giải quyết vấn đề chứ?
Một chút cũng không xứng.
Viên Tâm Cầm vừa đến công ty chưa được ba tháng, dựa vào thực lực của bản thân đã ngồi lên được vị trí quán quân tiêu thụ, chính vì vậy cô ta vô cùng xem thường những kiểu phụ nữ này.
Cô ta cũng không tin Sở Trú có bạn gái, dù gì cũng chưa từng gặp, ai mà biết đó có phải là tin đồn không, cô ta hoài nghi Lương Dược chỉ giả danh đến để lừa bịp.
Nghĩ tới đây, Viên Tâm Cầm bình ổn lại tâm tình, bước tới hỏi cô: “Này, cô nói cô là bạn gái của Sở tổng, có chứng cứ gì không?”
Lương Dược sững lại, chầm chậm ngẩng đầu lên: “Nhân viên của công ty bây giờ đều mất lịch sự như vậy sao?”
Cô cười như không cười nói: “Trực tiếp dùng từ “Này” để xưng hô với khách, cẩn thận bị sếp của các cô nghe thấy thì phải cuốn gói đi đó.”
Viên Tâm Cầm nhíu mày há mồm: “Cô…”
“Cô hỏi tôi thì làm sao tôi biết được?” Lương Dược tiếp lời của cô ta: “Bởi vì tôi đã được tận mắt chứng kiến ~”
Viên Tâm Cầm còn định nói gì đó thì cửa phòng họp bỗng nhiên mở ra.
Tiếng bước chân và tiếng người xen lẫn lại với nhau, đại sảnh ngay lập tức náo nhiệt lên, cô nghe thấy lễ tân cung kính nói: “Sở tổng, có một vị tự xưng là bạn gái của ngài tới tìm.”
“Ừm.” Giọng nói của Sở Trú nhàn nhạt vang lên, xen lẫn với niềm vui khó tả.
Sau đó Viên Tâm Cầm thấy anh đi thẳng tới phía bên này, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của cô ta, nhìn Lương Dược nói: “Sao bỗng nhiên lại tới đây?”
Lương Dược bĩu môi: “Ai bảo gọi cho anh mãi không được chứ.”
Sở Trú nắm tay của cô: “Ở đây đông người, vào văn phòng nói chuyện.”
Viên Tâm Cầm trơ mắt nhìn bọn họ bước vào văn phòng tổng giám đốc, sau đó khóa cửa lại, cũng là tắt đi một tia hy vọng cuối cùng của cô ta.
*
Vào văn phòng, Lương Dược lập tức buông tay Sở Trú ra, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sở tổng, được hoan nghênh quá nhỉ?”
“Cũng tạm.” Sở Trú không biết sao cô lại giận: “Em đợi lâu quá hả?”
“Cũng không có.” Lương Dược nhớ đến mục đích đến đây, nhướng mày trừng mắt nhìn anh: “Sao anh lại muốn mua bản quyền truyện tranh của em? Anh mở công ty điện ảnh khi nào chứ, như này khác gì là làm bừa đâu?”
“Mẹ anh có quan hệ ở mảng đó.” Sở Trú không để ý nói: “Đến lúc đó anh chuyển tay bán cho bên điện ảnh, giống nhau cả.”
“Giống chỗ nào chứ?” Lương Dược lườm anh một cái: “Bản quyền bộ truyện tranh này đâu đáng hai trăm vạn, anh nghĩ mình nhiều tiền quá rồi hả?”
Sở Trú: “Chẳng phải em luôn muốn nó được chuyển thể thành phim sao?”
“Muốn thì có muốn, nhưng nghĩ tới kiếm tiền nhờ anh thì chả thấy thú vị gì nữa cả.”
“Tại sao chứ?”
“Cái gì mà tại sao, anh là của em, tiền của anh cũng là của em, làm vậy chẳng khác nào em tự móc tiền túi của mình cả, một chút cảm giác đạt được thành tựu cũng không có.” Lương Dược nói như một điều hiển nhiên.
Trong lòng Sở Trú khẽ rung động: “Em nói lại lần nữa.”
Lương Dược: “Không có cảm giác đạt được thành tựu.”
“Câu thứ hai.”
Lương Dược ngẩn người, hồi tưởng: “Anh là của em?”
Cô bước tới, không nói nên lời: “Anh ấu trĩ vậy cơ hả, đúng rồi, em có làm cơm tối, anh có muốn ăn hay không?”
Cô nâng hộp cơm trong tay lên: “Tối nay anh vẫn phải tăng ca đúng không?”
Sở Trú thấp giọng đáp lời, nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, mấy ngày nay quả đúng là rất bận, tính thời gian thì bọn họ đã rất lâu chưa làm rồi.
“Vậy em để cơm ở đây, nhớ ăn nhé.” Lương Dược không có ý nghĩ đợi anh cùng về, quay người bước đi: “Em về trước đây.”
Ai mà ngờ cô vừa xoay người thì ngay lập tức bị anh ôm chặt lấy, sau đó ấn cô lên trên tường, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
Anh vừa hôn cô vừa kéo rèm cửa sổ lên.
Lương Dược ngay tức khắc ý thức được anh muốn làm gì, xấu hổ đẩy anh ra: “Anh điên rồi, giờ đang ở bên ngoài đó!”
“Yên tâm, không ai dám vào đây đâu.” Sở Trú ôm cô tới sofa, để cô ngồi trên đùi anh, vén chiếc váy trắng của cô lên, hôn lên vành tai cô: “Ngoan, tự mình lên đây.”
…
Mặt người dạ thú!
Lương Dược mặt đỏ tai hồng mắng lớn trong lòng, thẹn thùng cắn chặt môi, hai tay run run bám vào vai anh, thật cẩn thận leo lên người anh.
*
Bên ngoài cửa phòng thỉnh thoảng có người đi qua đi lại, khi đi qua văn phòng tổng giám đốc, họ đều nhịn không được mà nhìn vào, tiếc rằng bị rèm cửa che mất, lại thêm hiệu quả cách âm tốt, không nghe được gì cũng chẳng thấy được gì.
Cho nên không ai biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Lương Dược ngồi trong lòng của Sở Trú, chiếc váy được giữ ở vùng eo, cặp đùi trắng nõn như ẩn như hiện.
Sở Trú hôn cô thật sâu, đem toàn bộ âm thanh của cô chặn lại trong họng, kịch liệt triền miên.
Quần áo trên người hai người vẫn mặc chỉnh tề, nhìn bề ngoài thì vô cùng đứng đắn, nhưng bên trong sớm đã vì đối phương mà tan chảy.
Không ngừng không nghỉ.
/99
|