Bởi vì hắn cũng không làm gì nên Cổ Lôi Tư gia tộc cũng không động thủ với hắn.
Từ đó về sau, Lạc Khố Ân mỗi tháng đều đến Cổ Lôi Tư phủ đệ hai lần, cầu kiến Phỉ Lộ Đặc, sau khi bị cự tuyệt liền tự động rời đi, đến lúc này đã được hai năm rồi.
Lúc mới bắt đầu, đối với Lạc Khố Ân, những hộ vệ bọn hắn thập phần mâu thuẫn và khinh thường, nhưng theo thời gian trôi qua, Lạc Khố Ân gia nhập hoàng gia Linh Vũ học viện không ngừng khắc khổ tu luyện, trong vòng hai năm đã liên tiếp tấn chức hai cấp, đã trở thành thất giai cao cấp hoàng Linh Sư, hơn nữa mỗi tháng đều không gián đoạn thành kính bái phỏng, khiến hai gã hộ vệ đối với sự kiên trì của Lạc Khố Ân cũng cảm thấy vô cùng kinh nể.
Dùng thiên phú và thực lực của Lạc Khố Ân muốn lấy được một mỹ nữ trong các gia tộc ở đế thật sự quá dễ dàng, nhưng hắn chỉ chung tình với mỗi Phỉ Lộ Đặc tiểu thư, ngoại trừ tu luyện, không có người nào nghe nói hắn ở đế đố có hoạt động giải trí nào cả, đoạn tuyệt hết thảy, khiến tất cả mọi người đều rung động.
- Lạc Khố Ân, hôm nay đúng lúc là 30 số, ngươi cũng quá đúng giờ đấy.
Lúc Lạc Khố Ân đi đến cửa phủ đệ thì hai gã hộ vệ quen thuộc lên tiếng, thời gian hai năm khiến bọn hắn và Lạc Khố Ân đã rất rõ nhau rồi.
- Hai vị, kính xin bẩm báo thoáng một phát, hi vọng gia tộc có thể cho ta gặp mặt Phỉ Lộ Đặc một lần.
Lạc Khố Ân đứng thẳng trước cửa ra vào, bình tĩnh lên tiếng.
- Được rồi, ngươi chờ một chút, ta đi vào thông báo.
Trong đó một gã hộ vệ thở dài một tiếng, sau đó đi vào phủ đệ bẩm báo.
Nhưng còn không đợi hắn đi vào đã thấy đại môn phủ đệ thoáng cái mở ra, lập tức, một đoàn người từ bên trong đi ra.
- Ha ha, Đức Phổ đại nhân, còn xin dừng bước, đại nhân khách khí như thế, tiểu chất cũng đảm đương không nổi.
Trong đó đi ở đằng trước là một thanh niên chừng 27-28 tuổi, có một đầu tóc dài màu vàng kim, hai con ngươi xanh lam, khuôn mặt trắng nõn âm nhu có chút anh tuấn, giơ tay nhấc chân đều có một loại mị lực không hiểu.
Mà đi ở phía sau hắn chính là một trung niên nhân mặt chữ quốc đang tươi cươi đưa tiễn thanh niên kia, nhìn thấy bộ dáng người này, ánh mắt Lạc Khố Ân không khỏi hơi đổi, bởi vì hắn nhận ra, trung niên nhân này, đúng cậu của Phỉ Lộ Đặc, bát giai đê cấp đế Linh Sư Đức Phổ.
- Ha ha, Khắc Lỗ Ni ngươi đi thong thả, sau khi trở về, thay ta vẫn án Mã Đặc tộc trưởng.
Đức Phổ vẻ mặt tươi cười đưa tiễn thanh niên tóc vàng kia.
- Ân, Khắc Lỗ Ni nhất định sẽ làm được.
Thanh niên tóc vàng gật đầu, đi qua Lạc Khố Ân.
Đức Phổ vốn đang chuẩn bị quay người rời đi liền nhìn thấy Lạc Khố Ân ở cạnh phủ đệ, khuôn mặt vốn đang tràn đấy dáng tươi cười thoáng cái thu liễm.
- Lạc Khố Ân, lại là ngươi, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi không thể ở cùng một chỗ với Phỉ Lộ Đặc được đâu, bỏ cái ý nghĩ đó đi.
Đức Phổ trên mặt tràn đầy lạnh như băng lên tiếng:
- Đừng nói ngươi mỗi tháng đến cầu kiến, coi như mỗi ngày đến cầu kiến, gia tộc cũng sẽ không đồng ý.
- Mau đi trở về a, rời khỏi đế đô, nếu không. . . Tựu đừng trách Đức Phổ ta không khách khí, lúc trước nếu không phải Ba Liên Đạt Nhân Nhân đại sư thay ngươi cầu tình, ngươi sớm đã chết ở trên tay của ta rồi, loại giáo huấn này ngươi rõ ràng còn không hấp thụ.
Đức Phổ lạnh lùng lên tiếng.
Lạc Khố Ân nắm chặt hai đấm, nhưng lại không nói lời nào, đối phương là người của Cổ Lôi Tư gia tộc, vì Phỉ Lộ Đặc, hắn cũng phải nhịn lại.
Sau khi nghe được Đức Phổ nói, thanh niên tóc vàng lúc trước chuẩn bị rời đi lại thoáng cái dừng bước, ánh mắt rơi vào trên người Lạc Khố Ân.
- Ngươi chính là tên chết tiệt Lạc Khố Ân cứ quấn quít lấy Phỉ Lộ Đặc phải không?
Thanh niên tóc vàng kia dùng một loại ánh mắt đạm mạc, nghiền ngẫm nhìn qua Lạc Khố Ân, trong giọng nói mang theo một tia khinh thường.
- Ngươi là?
Lạc Khố Ân ngắm nhìn đối phương, bình tĩnh lên tiếng.
- Tiểu tử, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, Phỉ Lộ Đặc là người mà Khắc Lỗ Ni ta truy cầu, nếu về sau còn để ta nghe được ngươi và Phỉ Lộ Đặc có gì liên quan với nhau thì đừng trách ta không khách khí.
Đối phương dùng ánh mắt bao quát, cao cao tại thượng nhìn qua Lạc Khố Ân.
- Ân?
Nghe nói như thế, trong hai mắt Lạc Khố Ân mạnh mẽ tuôn ra một đoàn tinh mang, hai đấm xiết chặt, một cổ khí tức không hiểu tử người hắn phóng thẳng lên trời, tán dật mà ra.
- Như thế nào? Không phục, còn muốn động thủ?
Thanh niên tóc vàng đạm mạc nhìn Lạc Khố Ân:
- Nghe nói ngươi bây giờ là đệ nhất cao thủ của Hoàng gia Linh Vũ học viện, tựa hồ danh khí rất lớn, tự cho là mình rất giỏi sao?
Hắn hừ lạnh một tiếng, lạnh như băng nhìn Lạc Khố Ân:
- Ta nghe nói ngươi đến từ một hành tỉnh ở phía nam đế quốc, nói thật cho ngươi biết, Hoàng gia Linh Vũ học viện tuy rằng có danh khí rất lớn ở đế quốc, nhưng kỳ thật chỉ là một nơi không nhập lưu thôi, thiên tài và cao thủ chính thức của đế quốc đều ở trong thánh địa cả, thiên tài trong Hoàng gia Linh Vũ học viện kỳ thật đều là rác rưởi không vào được thánh địa mà thôi.
Thanh niên tóc vàng cao cao tại thượng, dùng ánh mắt quét ngang hết thảy nhìn qua Lạc Khố Ân.
- Lạc Khố Ân. . .
Cửa phủ đệ, Đức Phổ cũng nói chuyện:
- Lạc Khố Ân, ngươi buông tha đi, gia tộc sẽ không đồng ý chuyện giữa ngươi và Phỉ Lộ Đặc đâu, ở đế đô, người truy cầu Phỉ Lộ Đặc người không biết bao nhiêu, Khắc Lỗ Ni chính là người ưu tú nhất trong đó, ngươi biết Khắc Lỗ Ni là ai không, đệ nhất đệ tử của thánh địa đế quốc, thất giai cao cấp hoàng Linh Sư, chỉ thiếu một chút là có thể tấn cấp bát giai đê cấp đế Linh Sư, trở thành Thánh Tử cao quý của thánh địa đế quốc, ngươi thì tính toán là gì? Tuy rằng hắn và ngươi cũng đều là thất giai cao cấp hoàng Linh Sư, nhưng ngươi biết không, chênh lệch giữa ngươi và hắn căn bản kém không chỉ một nửa điểm đâu.
- Người theo đuổi Phỉ Lộ Đặc. . .
Trong hai mắt Lạc Khố Ân mạnh mẽ bắn ra tinh mang, trên người của hắn chiến ý sôi trào, lạnh lùng nhìn về phía Khắc Lỗ Ni.
- Xem ra ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định.
Khắc Lỗ Nhĩ lạnh như băng nhìn Lạc Khố Ân:
- Đã như vầy, hôm nay, ta chính thức khiêu chiến ngươi, ngươi có dám ứng chiến không?
Khóe miệng Lạc Khố Ân nhếch lên một tia cười lạnh:
- Có cái gì không dám.
- Vậy tốt, đệ nhất thiên tài của hoàng gia Linh Vũ học viện, ngươi coi như là một danh nhân, một ngày sau, ở đế đô ‘ quyết đấu tràng ’, đến lúc đó, ta sẽ khiến ngươi triệt để hết hy vọng, cút khỏi đế đô cho ta, nếu như không có can đảm, ngươi có thể bỏ quyền.
Khắc Lỗ Ni lạnh lùng nói:
- Một con cóc, cũng muốn ăn thiên nga? Thật sự là nằm mơ.
Chợt, Khắc Lỗ Ni không thèm nhìn Lạc Khố Ân nữa, trực tiếp rời đi.
Từ đó về sau, Lạc Khố Ân mỗi tháng đều đến Cổ Lôi Tư phủ đệ hai lần, cầu kiến Phỉ Lộ Đặc, sau khi bị cự tuyệt liền tự động rời đi, đến lúc này đã được hai năm rồi.
Lúc mới bắt đầu, đối với Lạc Khố Ân, những hộ vệ bọn hắn thập phần mâu thuẫn và khinh thường, nhưng theo thời gian trôi qua, Lạc Khố Ân gia nhập hoàng gia Linh Vũ học viện không ngừng khắc khổ tu luyện, trong vòng hai năm đã liên tiếp tấn chức hai cấp, đã trở thành thất giai cao cấp hoàng Linh Sư, hơn nữa mỗi tháng đều không gián đoạn thành kính bái phỏng, khiến hai gã hộ vệ đối với sự kiên trì của Lạc Khố Ân cũng cảm thấy vô cùng kinh nể.
Dùng thiên phú và thực lực của Lạc Khố Ân muốn lấy được một mỹ nữ trong các gia tộc ở đế thật sự quá dễ dàng, nhưng hắn chỉ chung tình với mỗi Phỉ Lộ Đặc tiểu thư, ngoại trừ tu luyện, không có người nào nghe nói hắn ở đế đố có hoạt động giải trí nào cả, đoạn tuyệt hết thảy, khiến tất cả mọi người đều rung động.
- Lạc Khố Ân, hôm nay đúng lúc là 30 số, ngươi cũng quá đúng giờ đấy.
Lúc Lạc Khố Ân đi đến cửa phủ đệ thì hai gã hộ vệ quen thuộc lên tiếng, thời gian hai năm khiến bọn hắn và Lạc Khố Ân đã rất rõ nhau rồi.
- Hai vị, kính xin bẩm báo thoáng một phát, hi vọng gia tộc có thể cho ta gặp mặt Phỉ Lộ Đặc một lần.
Lạc Khố Ân đứng thẳng trước cửa ra vào, bình tĩnh lên tiếng.
- Được rồi, ngươi chờ một chút, ta đi vào thông báo.
Trong đó một gã hộ vệ thở dài một tiếng, sau đó đi vào phủ đệ bẩm báo.
Nhưng còn không đợi hắn đi vào đã thấy đại môn phủ đệ thoáng cái mở ra, lập tức, một đoàn người từ bên trong đi ra.
- Ha ha, Đức Phổ đại nhân, còn xin dừng bước, đại nhân khách khí như thế, tiểu chất cũng đảm đương không nổi.
Trong đó đi ở đằng trước là một thanh niên chừng 27-28 tuổi, có một đầu tóc dài màu vàng kim, hai con ngươi xanh lam, khuôn mặt trắng nõn âm nhu có chút anh tuấn, giơ tay nhấc chân đều có một loại mị lực không hiểu.
Mà đi ở phía sau hắn chính là một trung niên nhân mặt chữ quốc đang tươi cươi đưa tiễn thanh niên kia, nhìn thấy bộ dáng người này, ánh mắt Lạc Khố Ân không khỏi hơi đổi, bởi vì hắn nhận ra, trung niên nhân này, đúng cậu của Phỉ Lộ Đặc, bát giai đê cấp đế Linh Sư Đức Phổ.
- Ha ha, Khắc Lỗ Ni ngươi đi thong thả, sau khi trở về, thay ta vẫn án Mã Đặc tộc trưởng.
Đức Phổ vẻ mặt tươi cười đưa tiễn thanh niên tóc vàng kia.
- Ân, Khắc Lỗ Ni nhất định sẽ làm được.
Thanh niên tóc vàng gật đầu, đi qua Lạc Khố Ân.
Đức Phổ vốn đang chuẩn bị quay người rời đi liền nhìn thấy Lạc Khố Ân ở cạnh phủ đệ, khuôn mặt vốn đang tràn đấy dáng tươi cười thoáng cái thu liễm.
- Lạc Khố Ân, lại là ngươi, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi không thể ở cùng một chỗ với Phỉ Lộ Đặc được đâu, bỏ cái ý nghĩ đó đi.
Đức Phổ trên mặt tràn đầy lạnh như băng lên tiếng:
- Đừng nói ngươi mỗi tháng đến cầu kiến, coi như mỗi ngày đến cầu kiến, gia tộc cũng sẽ không đồng ý.
- Mau đi trở về a, rời khỏi đế đô, nếu không. . . Tựu đừng trách Đức Phổ ta không khách khí, lúc trước nếu không phải Ba Liên Đạt Nhân Nhân đại sư thay ngươi cầu tình, ngươi sớm đã chết ở trên tay của ta rồi, loại giáo huấn này ngươi rõ ràng còn không hấp thụ.
Đức Phổ lạnh lùng lên tiếng.
Lạc Khố Ân nắm chặt hai đấm, nhưng lại không nói lời nào, đối phương là người của Cổ Lôi Tư gia tộc, vì Phỉ Lộ Đặc, hắn cũng phải nhịn lại.
Sau khi nghe được Đức Phổ nói, thanh niên tóc vàng lúc trước chuẩn bị rời đi lại thoáng cái dừng bước, ánh mắt rơi vào trên người Lạc Khố Ân.
- Ngươi chính là tên chết tiệt Lạc Khố Ân cứ quấn quít lấy Phỉ Lộ Đặc phải không?
Thanh niên tóc vàng kia dùng một loại ánh mắt đạm mạc, nghiền ngẫm nhìn qua Lạc Khố Ân, trong giọng nói mang theo một tia khinh thường.
- Ngươi là?
Lạc Khố Ân ngắm nhìn đối phương, bình tĩnh lên tiếng.
- Tiểu tử, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, Phỉ Lộ Đặc là người mà Khắc Lỗ Ni ta truy cầu, nếu về sau còn để ta nghe được ngươi và Phỉ Lộ Đặc có gì liên quan với nhau thì đừng trách ta không khách khí.
Đối phương dùng ánh mắt bao quát, cao cao tại thượng nhìn qua Lạc Khố Ân.
- Ân?
Nghe nói như thế, trong hai mắt Lạc Khố Ân mạnh mẽ tuôn ra một đoàn tinh mang, hai đấm xiết chặt, một cổ khí tức không hiểu tử người hắn phóng thẳng lên trời, tán dật mà ra.
- Như thế nào? Không phục, còn muốn động thủ?
Thanh niên tóc vàng đạm mạc nhìn Lạc Khố Ân:
- Nghe nói ngươi bây giờ là đệ nhất cao thủ của Hoàng gia Linh Vũ học viện, tựa hồ danh khí rất lớn, tự cho là mình rất giỏi sao?
Hắn hừ lạnh một tiếng, lạnh như băng nhìn Lạc Khố Ân:
- Ta nghe nói ngươi đến từ một hành tỉnh ở phía nam đế quốc, nói thật cho ngươi biết, Hoàng gia Linh Vũ học viện tuy rằng có danh khí rất lớn ở đế quốc, nhưng kỳ thật chỉ là một nơi không nhập lưu thôi, thiên tài và cao thủ chính thức của đế quốc đều ở trong thánh địa cả, thiên tài trong Hoàng gia Linh Vũ học viện kỳ thật đều là rác rưởi không vào được thánh địa mà thôi.
Thanh niên tóc vàng cao cao tại thượng, dùng ánh mắt quét ngang hết thảy nhìn qua Lạc Khố Ân.
- Lạc Khố Ân. . .
Cửa phủ đệ, Đức Phổ cũng nói chuyện:
- Lạc Khố Ân, ngươi buông tha đi, gia tộc sẽ không đồng ý chuyện giữa ngươi và Phỉ Lộ Đặc đâu, ở đế đô, người truy cầu Phỉ Lộ Đặc người không biết bao nhiêu, Khắc Lỗ Ni chính là người ưu tú nhất trong đó, ngươi biết Khắc Lỗ Ni là ai không, đệ nhất đệ tử của thánh địa đế quốc, thất giai cao cấp hoàng Linh Sư, chỉ thiếu một chút là có thể tấn cấp bát giai đê cấp đế Linh Sư, trở thành Thánh Tử cao quý của thánh địa đế quốc, ngươi thì tính toán là gì? Tuy rằng hắn và ngươi cũng đều là thất giai cao cấp hoàng Linh Sư, nhưng ngươi biết không, chênh lệch giữa ngươi và hắn căn bản kém không chỉ một nửa điểm đâu.
- Người theo đuổi Phỉ Lộ Đặc. . .
Trong hai mắt Lạc Khố Ân mạnh mẽ bắn ra tinh mang, trên người của hắn chiến ý sôi trào, lạnh lùng nhìn về phía Khắc Lỗ Ni.
- Xem ra ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định.
Khắc Lỗ Nhĩ lạnh như băng nhìn Lạc Khố Ân:
- Đã như vầy, hôm nay, ta chính thức khiêu chiến ngươi, ngươi có dám ứng chiến không?
Khóe miệng Lạc Khố Ân nhếch lên một tia cười lạnh:
- Có cái gì không dám.
- Vậy tốt, đệ nhất thiên tài của hoàng gia Linh Vũ học viện, ngươi coi như là một danh nhân, một ngày sau, ở đế đô ‘ quyết đấu tràng ’, đến lúc đó, ta sẽ khiến ngươi triệt để hết hy vọng, cút khỏi đế đô cho ta, nếu như không có can đảm, ngươi có thể bỏ quyền.
Khắc Lỗ Ni lạnh lùng nói:
- Một con cóc, cũng muốn ăn thiên nga? Thật sự là nằm mơ.
Chợt, Khắc Lỗ Ni không thèm nhìn Lạc Khố Ân nữa, trực tiếp rời đi.
/1885
|