- Nam vực thập tam vương quốc!
Thần sắc Lôi Nặc trong nháy mắt biến thành một mảnh lạnh như băng:
- Đi thôi, ta cũng muốn nhìn xem nam vực thập tam vương quốc rốt cục là ai cho bọn hắn lá gan dám can đảm tiến công Hỗn Loạn Lĩnh!
Lời vừa rơi xuống, Lôi Nặc bước lên một bước hướng bên ngoài kết giới Tử Vong Mê Cung đi tới, bên ngoài biên giới hồng sắc độc vụ nồng đậm gần như hóa thành chất lỏng lưu động khắp nơi, tạo cho người một loại cảm giác cực kỳ khủng bố.
- Lôi Nặc đại nhân, Khu Độc dược tề của ta không còn đủ…
Thái Sâm lấy ra bình Khu Độc dược tề, hiện tại chỉ còn lại một chút dưới đáy.
Lôi Nặc liếc nhìn bình dược tề của Thái Sâm, nói:
- Không có gì, đi theo ta, chỉ cần không rời khỏi phạm vi khống chế của ta những hồng sắc độc vụ sẽ không ảnh hưởng tới ngươi!
Lôi Nặc vừa nói, lập tức:
- Tước!
Một đạo kim sắc ba văn nhanh chóng tản mát ra ngoài, đường kính chừng trăm thước, đem Thái Sâm bao phủ bên trong, bên trong kim sắc viên cầu vô số kim hệ linh lực tung hoành, biến thành một phương thế giới.
Nếu như Kiệt Sâm có mặt tại nơi này, nhất định có thể nhìn ra Lôi Nặc phóng thích kim sắc viên cầu cũng không phải kim hệ nguyên tố kết giới của đế linh sư bát giai kim hệ bình thường mà là kiếm chi thế giới.
Lúc này được kiếm chi thế giới thủ hộ, hai người Lôi Nặc cùng Thái Sâm bay vút vào trong hồng sắc độc vụ hướng Hỗn Loạn Thành bay nhanh.
Vùng phía nam Tái Luân đế quốc.
Phía chân trời mênh mông xanh thẳm, mây trắng đọng trên thiên không, gió nhẹ chậm rãi thổi qua, từng ánh mặt trời nhu hòa xuyên thấu qua khe hở tầng mây chiếu xuống bên dưới bình nguyên, tạo cho người ta loại cảm giác vui vẻ thoải mái.
Hiện tại đã vào tháng năm, ánh mặt trời có chút chói mắt, khí hậu cuối xuân cho người một loại cảm giác thật lười nhác, thời tiết ngày càng nóng dần lên.
Tận chân trời tịch liêu đột nhiên vang lên thanh âm tiếng xé gió, hào khí bình tĩnh thoáng chốc bị đánh phá, tận phía chân trời xuất hiện hai chấm đen, một lát sau hóa thành hai đạo nhân ảnh lướt nhanh trên thiên không.
Hai người này chính là hai sư đồ Kiệt Sâm cùng Lạc Khố Ân từ Luân Đa hành tỉnh đang tiến về Hỗn Loạn Lĩnh.
Năm đó khi Kiệt Sâm đi tới Hỗn Loạn Lĩnh, là từ chư quốc tây bắc một mạch xuyên nam, xuyên qua toàn bộ vùng phía tây của Tái Luân đế quốc, cuối cùng ở phía tây Hỗn Loạn Lĩnh tiến vào Thánh Phỉ Thành.
Nhưng lần này Kiệt Sâm không dùng con đường này, hắn từ Luân Đa hành tỉnh trực tiếp hướng về phía nam, xuyên qua hai hành tỉnh khác của Tái Luân đế quốc lại xuyên qua một mảnh sơn mạch, trực tiếp đi tới phía đông Hỗn Loạn Lĩnh.
Vô luận là từ phía tây hay phía đông đi vào, mục đích của Kiệt Sâm là Hỗn Loạn Thành, bởi vậy cũng không có gì khác biệt.
Trên bầu trời, Kiệt Sâm phi hành trên thiên không, nhìn xuống những thành trì nhỏ bé bên dưới, lại nhìn núi non trùng điệp trước mắt, chợt nghiêng đầu nói với Lạc Khố Ân đi bên cạnh:
- Hiện tại chúng ta hẳn đang ở vùng phía nam Bố Mã hành tỉnh của đế quốc, ngươi nhìn tòa sơn mạch trước mặt xem, chỉ cần chúng ta đi qua đó liền tới địa phận của Hỗn Loạn Lĩnh rồi!
Nói tới đây, thần sắc Kiệt Sâm không khỏi có chút cảm khái.
Năm năm, hắn đã rời khỏi Hỗn Loạn Lĩnh năm năm thời gian, nhưng hôm nay hồi tưởng lại cảnh tượng trước kia vẫn rõ ràng hiển hiện trong đầu của hắn.
- Lướt qua rặng núi này là đi tới Hỗn Loạn Lĩnh sao?
Ở bên cạnh, trên mặt Lạc Khố Ân mang theo vẻ hưng phấn:
- Sư phụ, đến lúc đó ta có thể gặp mặt đại sư huynh rồi!
Dọc theo con đường này, Kiệt Sâm cũng đã kể lại cho Lạc Khố Ân nghe về chuyện mình cùng phụ thân từng thực hiện tại Hỗn Loạn Lĩnh, đồng thời cũng đem chuyện mình thu nhận đệ tử thứ nhất là A Cơ Mễ Đức kể lại cho Lạc Khố Ân.
Khi Lạc Khố Ân biết được mình còn một vị đại sư huynh đang ở Hỗn Loạn Lĩnh, vẫn nhớ mãi không quên, muốn gặp mặt vị đại sư huynh chỉ nghe tiếng mà chưa từng gặp mặt kia.
- Ha ha, còn chưa nhanh như vậy, lướt qua rặng núi này chúng ta chỉ có thể xem như đi tới biên cảnh đông bắc Hỗn Loạn Lĩnh, mà đại sư huynh của ngươi hẳn đang ở trung tâm Hỗn Loạn Lĩnh là Hỗn Loạn Thành, còn phải đi tới mấy ngàn dặm đường mới có thể đến Hỗn Loạn Thành, đến lúc đó ngươi có thể nhìn thấy hắn!
Kiệt Sâm cười lên tiếng:
- Bất quá lúc trước khi ta rời đi, đại sư huynh của ngươi chỉ là thiên linh sư tứ giai đê cấp, về sau bốn năm trước khi cha ta rời khỏi Hỗn Loạn Lĩnh hắn đã tấn cấp tôn linh sư lục giai trung cấp, khi đó ngươi cũng nhờ cha ta cho bình Linh Tôn dược tề tấn thăng tôn linh sư lục giai cao cấp đó sao? Hiện tại đã qua bốn năm, ngươi đã là hoàng linh sư thất giai cao cấp, đại sư huynh của ngươi không biết thực lực đã như thế nào?
Vừa nghĩ tới mình sắp gặp phụ thân cùng A Cơ Mễ Đức bọn hắn, trong nội tâm Kiệt Sâm không khỏi toát ra tia hưng phấn.
Chứng kiến bộ dáng chờ mong của Kiệt Sâm, Lạc Khố Ân không nhịn được nói:
- Sư phụ, ta nghĩ đại sư huynh nhất định sẽ không làm ngài thất vọng!
- Ha ha…
Kiệt Sâm không khỏi nở nụ cười:
- Lạc Khố Ân, ngươi là Mộc Linh Thể, đại sư huynh của ngươi về phương diện thực lực chưa hẳn có thiên phú bằng ngươi, nhưng trong phương diện linh dược học lại kinh thái tuyệt diễm, ta tin tưởng không lâu trong tương lai hắn sẽ danh chấn đại lục!
- Danh chấn đại lục? Sư phụ, đại sư huynh trong phương diện linh dược học mạnh mẽ như vậy sao?
Nhìn thấy dáng vẻ tán thưởng của Kiệt Sâm, Lạc Khố Ân không khỏi cảm thấy tò mò.
Danh chấn đại lục, đó là khái niệm gì? Thiên phú như Lạc Khố Ân cũng chỉ dám nói thanh danh hiển hách tại Tái Luân đế quốc, một linh sư muốn làm được danh chấn đại lục nhất định phải đạt tới thánh linh sư cửu giai, mà một linh dược sư ít nhất phải trở thành linh dược đế sư mới dám nói như thế.
Linh dược đế sư, đó là khái niệm gì? Toàn bộ Tái Luân đế quốc còn không có được vài người, Kiệt Sâm lại dám khẳng định như vậy làm Lạc Khố Ân hiếu kỳ không thôi, cũng có chút không phục với vị đại sư huynh chưa từng gặp mặt kia.
- Thật sự mạnh như vậy!
Kiệt Sâm nở nụ cười, nhìn qua Lạc Khố Ân:
- Như thế nào, ngươi không phục? Nói không khách khí, tạo nghệ linh dược học của đại sư huynh ngươi phóng mắt toàn bộ đại lục, cho dù không đạt tới thứ nhất cũng tuyệt đối là một trong những người cao cấp nhất!
Nói giỡn, đại đệ tử của Kiệt Sâm ở kiếp trước có thân phận là gì? Được xưng Linh Thần lịch linh dược sư ngàn năm kiệt xuất nhất, linh dược thánh sư cửu giai, người sáng lập linh dược sư nhất mạch khống chế hệ, một trong những linh dược đại sư kiệt xuất nhất trong lịch sử linh dược học, thiên phú tuyệt đối không cần phải khoa trương.
Kiếp trước sau khi A Cơ Mễ Đức tới tuổi trung niên mới cải biến được thể chất của mình, sau đó quật khởi, chỉ mấy chục năm đã trở thành linh dược thánh sư cửu giai, nhưng bởi vì tuổi tác cùng hạn chế lúc còn trẻ nên không thể tiến thêm được một bước.
Hiện tại khi hắn mới hai mươi mốt tuổi đã được Kiệt Sâm thay đổi thể chất, làm cho hắn càng quật khởi sớm hơn, Kiệt Sâm cũng không dám khẳng định đệ tử kia của hắn kiếp này thành tựu sẽ càng cao hơn bao nhiêu.
Thần sắc Lôi Nặc trong nháy mắt biến thành một mảnh lạnh như băng:
- Đi thôi, ta cũng muốn nhìn xem nam vực thập tam vương quốc rốt cục là ai cho bọn hắn lá gan dám can đảm tiến công Hỗn Loạn Lĩnh!
Lời vừa rơi xuống, Lôi Nặc bước lên một bước hướng bên ngoài kết giới Tử Vong Mê Cung đi tới, bên ngoài biên giới hồng sắc độc vụ nồng đậm gần như hóa thành chất lỏng lưu động khắp nơi, tạo cho người một loại cảm giác cực kỳ khủng bố.
- Lôi Nặc đại nhân, Khu Độc dược tề của ta không còn đủ…
Thái Sâm lấy ra bình Khu Độc dược tề, hiện tại chỉ còn lại một chút dưới đáy.
Lôi Nặc liếc nhìn bình dược tề của Thái Sâm, nói:
- Không có gì, đi theo ta, chỉ cần không rời khỏi phạm vi khống chế của ta những hồng sắc độc vụ sẽ không ảnh hưởng tới ngươi!
Lôi Nặc vừa nói, lập tức:
- Tước!
Một đạo kim sắc ba văn nhanh chóng tản mát ra ngoài, đường kính chừng trăm thước, đem Thái Sâm bao phủ bên trong, bên trong kim sắc viên cầu vô số kim hệ linh lực tung hoành, biến thành một phương thế giới.
Nếu như Kiệt Sâm có mặt tại nơi này, nhất định có thể nhìn ra Lôi Nặc phóng thích kim sắc viên cầu cũng không phải kim hệ nguyên tố kết giới của đế linh sư bát giai kim hệ bình thường mà là kiếm chi thế giới.
Lúc này được kiếm chi thế giới thủ hộ, hai người Lôi Nặc cùng Thái Sâm bay vút vào trong hồng sắc độc vụ hướng Hỗn Loạn Thành bay nhanh.
Vùng phía nam Tái Luân đế quốc.
Phía chân trời mênh mông xanh thẳm, mây trắng đọng trên thiên không, gió nhẹ chậm rãi thổi qua, từng ánh mặt trời nhu hòa xuyên thấu qua khe hở tầng mây chiếu xuống bên dưới bình nguyên, tạo cho người ta loại cảm giác vui vẻ thoải mái.
Hiện tại đã vào tháng năm, ánh mặt trời có chút chói mắt, khí hậu cuối xuân cho người một loại cảm giác thật lười nhác, thời tiết ngày càng nóng dần lên.
Tận chân trời tịch liêu đột nhiên vang lên thanh âm tiếng xé gió, hào khí bình tĩnh thoáng chốc bị đánh phá, tận phía chân trời xuất hiện hai chấm đen, một lát sau hóa thành hai đạo nhân ảnh lướt nhanh trên thiên không.
Hai người này chính là hai sư đồ Kiệt Sâm cùng Lạc Khố Ân từ Luân Đa hành tỉnh đang tiến về Hỗn Loạn Lĩnh.
Năm đó khi Kiệt Sâm đi tới Hỗn Loạn Lĩnh, là từ chư quốc tây bắc một mạch xuyên nam, xuyên qua toàn bộ vùng phía tây của Tái Luân đế quốc, cuối cùng ở phía tây Hỗn Loạn Lĩnh tiến vào Thánh Phỉ Thành.
Nhưng lần này Kiệt Sâm không dùng con đường này, hắn từ Luân Đa hành tỉnh trực tiếp hướng về phía nam, xuyên qua hai hành tỉnh khác của Tái Luân đế quốc lại xuyên qua một mảnh sơn mạch, trực tiếp đi tới phía đông Hỗn Loạn Lĩnh.
Vô luận là từ phía tây hay phía đông đi vào, mục đích của Kiệt Sâm là Hỗn Loạn Thành, bởi vậy cũng không có gì khác biệt.
Trên bầu trời, Kiệt Sâm phi hành trên thiên không, nhìn xuống những thành trì nhỏ bé bên dưới, lại nhìn núi non trùng điệp trước mắt, chợt nghiêng đầu nói với Lạc Khố Ân đi bên cạnh:
- Hiện tại chúng ta hẳn đang ở vùng phía nam Bố Mã hành tỉnh của đế quốc, ngươi nhìn tòa sơn mạch trước mặt xem, chỉ cần chúng ta đi qua đó liền tới địa phận của Hỗn Loạn Lĩnh rồi!
Nói tới đây, thần sắc Kiệt Sâm không khỏi có chút cảm khái.
Năm năm, hắn đã rời khỏi Hỗn Loạn Lĩnh năm năm thời gian, nhưng hôm nay hồi tưởng lại cảnh tượng trước kia vẫn rõ ràng hiển hiện trong đầu của hắn.
- Lướt qua rặng núi này là đi tới Hỗn Loạn Lĩnh sao?
Ở bên cạnh, trên mặt Lạc Khố Ân mang theo vẻ hưng phấn:
- Sư phụ, đến lúc đó ta có thể gặp mặt đại sư huynh rồi!
Dọc theo con đường này, Kiệt Sâm cũng đã kể lại cho Lạc Khố Ân nghe về chuyện mình cùng phụ thân từng thực hiện tại Hỗn Loạn Lĩnh, đồng thời cũng đem chuyện mình thu nhận đệ tử thứ nhất là A Cơ Mễ Đức kể lại cho Lạc Khố Ân.
Khi Lạc Khố Ân biết được mình còn một vị đại sư huynh đang ở Hỗn Loạn Lĩnh, vẫn nhớ mãi không quên, muốn gặp mặt vị đại sư huynh chỉ nghe tiếng mà chưa từng gặp mặt kia.
- Ha ha, còn chưa nhanh như vậy, lướt qua rặng núi này chúng ta chỉ có thể xem như đi tới biên cảnh đông bắc Hỗn Loạn Lĩnh, mà đại sư huynh của ngươi hẳn đang ở trung tâm Hỗn Loạn Lĩnh là Hỗn Loạn Thành, còn phải đi tới mấy ngàn dặm đường mới có thể đến Hỗn Loạn Thành, đến lúc đó ngươi có thể nhìn thấy hắn!
Kiệt Sâm cười lên tiếng:
- Bất quá lúc trước khi ta rời đi, đại sư huynh của ngươi chỉ là thiên linh sư tứ giai đê cấp, về sau bốn năm trước khi cha ta rời khỏi Hỗn Loạn Lĩnh hắn đã tấn cấp tôn linh sư lục giai trung cấp, khi đó ngươi cũng nhờ cha ta cho bình Linh Tôn dược tề tấn thăng tôn linh sư lục giai cao cấp đó sao? Hiện tại đã qua bốn năm, ngươi đã là hoàng linh sư thất giai cao cấp, đại sư huynh của ngươi không biết thực lực đã như thế nào?
Vừa nghĩ tới mình sắp gặp phụ thân cùng A Cơ Mễ Đức bọn hắn, trong nội tâm Kiệt Sâm không khỏi toát ra tia hưng phấn.
Chứng kiến bộ dáng chờ mong của Kiệt Sâm, Lạc Khố Ân không nhịn được nói:
- Sư phụ, ta nghĩ đại sư huynh nhất định sẽ không làm ngài thất vọng!
- Ha ha…
Kiệt Sâm không khỏi nở nụ cười:
- Lạc Khố Ân, ngươi là Mộc Linh Thể, đại sư huynh của ngươi về phương diện thực lực chưa hẳn có thiên phú bằng ngươi, nhưng trong phương diện linh dược học lại kinh thái tuyệt diễm, ta tin tưởng không lâu trong tương lai hắn sẽ danh chấn đại lục!
- Danh chấn đại lục? Sư phụ, đại sư huynh trong phương diện linh dược học mạnh mẽ như vậy sao?
Nhìn thấy dáng vẻ tán thưởng của Kiệt Sâm, Lạc Khố Ân không khỏi cảm thấy tò mò.
Danh chấn đại lục, đó là khái niệm gì? Thiên phú như Lạc Khố Ân cũng chỉ dám nói thanh danh hiển hách tại Tái Luân đế quốc, một linh sư muốn làm được danh chấn đại lục nhất định phải đạt tới thánh linh sư cửu giai, mà một linh dược sư ít nhất phải trở thành linh dược đế sư mới dám nói như thế.
Linh dược đế sư, đó là khái niệm gì? Toàn bộ Tái Luân đế quốc còn không có được vài người, Kiệt Sâm lại dám khẳng định như vậy làm Lạc Khố Ân hiếu kỳ không thôi, cũng có chút không phục với vị đại sư huynh chưa từng gặp mặt kia.
- Thật sự mạnh như vậy!
Kiệt Sâm nở nụ cười, nhìn qua Lạc Khố Ân:
- Như thế nào, ngươi không phục? Nói không khách khí, tạo nghệ linh dược học của đại sư huynh ngươi phóng mắt toàn bộ đại lục, cho dù không đạt tới thứ nhất cũng tuyệt đối là một trong những người cao cấp nhất!
Nói giỡn, đại đệ tử của Kiệt Sâm ở kiếp trước có thân phận là gì? Được xưng Linh Thần lịch linh dược sư ngàn năm kiệt xuất nhất, linh dược thánh sư cửu giai, người sáng lập linh dược sư nhất mạch khống chế hệ, một trong những linh dược đại sư kiệt xuất nhất trong lịch sử linh dược học, thiên phú tuyệt đối không cần phải khoa trương.
Kiếp trước sau khi A Cơ Mễ Đức tới tuổi trung niên mới cải biến được thể chất của mình, sau đó quật khởi, chỉ mấy chục năm đã trở thành linh dược thánh sư cửu giai, nhưng bởi vì tuổi tác cùng hạn chế lúc còn trẻ nên không thể tiến thêm được một bước.
Hiện tại khi hắn mới hai mươi mốt tuổi đã được Kiệt Sâm thay đổi thể chất, làm cho hắn càng quật khởi sớm hơn, Kiệt Sâm cũng không dám khẳng định đệ tử kia của hắn kiếp này thành tựu sẽ càng cao hơn bao nhiêu.
/1885
|