Dược Thần

Chương 1146: Thấy chết không sờn

/1885


- Kiệt Tư đại nhân không cần lo cho chúng tôi, ngài giết chết Gia Lí kia là đã không còn nguy hiểm, đại bộ đội nam vực thập tam vương quốc đang ở Hắc Nham Thành, căn bản không quản được tới đây, chúng tôi chỉ cần thối lui tới tòa thành trì kế tiếp sẽ an toàn, ngài mau nhanh cứu Địch Á Tư đại nhân bọn họ…

Thản Phổ Nhĩ lo lắng lên tiếng.

Kiệt Sâm cùng Lạc Khố Ân liếc nhìn nhau.

- Sưu! Sưu!

Hai người lập tức hóa thành hai đạo lưu quang biến mất phía chân trời.

- Kiệt Tư đại nhân đã trở về, Hỗn Loạn Lĩnh rốt cục đã được cứu!

Nhìn thân ảnh Kiệt Sâm cùng Lạc Khố Ân biến mất phía chân trời, trong núi rừng nhóm người Thản Phổ Nhĩ liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt đều tràn đầy kích động.



Hắc Nham Thành giờ phút này đã biến thành một mảnh hỗn độn, hỏa diễm đốt cháy khắp nơi, khói đen không ngừng bốc cao, thanh âm tiếng kêu rên vang thành một mảnh hỗn loạn.

Ngay cửa thành tây Hắc Nham Thành càng thêm rối loạn, bộ đội thuộc Hỗn Loạn Lĩnh không ngừng thối lui ra sau, mà bộ đội của nam vực thập tam vương quốc không ngừng đuổi giết, vô số thi thể ngã vào trong vũng máu, huyết tinh mà thảm thiết.

Cách đó không xa trên bầu trời, bốn gã hoàng linh sư nam vực thập tam vương quốc vẫn vây quanh hai người, song phương chém giết lẫn nhau, trong đó hai người bị vây không ngừng gào thét liên tục, trường kiếm không ngừng xuất ra linh lực kinh người, toàn thân tản ra khí tức cường đại muốn bức khai đối thủ nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng vây.

- Hai vị, ta khuyên các ngươi một câu, không nên tiếp tục làm ra chống cự vô vị làm gì, sớm đầu hàng đi, tuy các ngươi uống linh dược tề làm chúng ta nhất thời không cách nào giết chết các ngươi, nhưng các ngươi nên biết bị bốn người chúng ta vây khốn các ngươi cũng không cách nào đào thoát, đến lúc đó một khi công hiệu linh dược tề thối lui hai người các ngươi căn bản không phải là đối thủ của chúng ta!

Trên bầu trời lão giả mặc trường bào màu xanh mũi ưng, trong tay vung vẩy một thanh trường kiếm lạnh lùng lên tiếng.

Người này là cao thủ thứ hai của Tiệp Ba vương quốc, hoàng linh sư thất giai phong hệ cao cấp Ma Căn.

- Hoàn toàn chính xác, đầu hàng đi, còn tiếp tục chiến đấu các ngươi chỉ có thể vẫn lạc, chỉ cần các ngươi chủ động đầu hàng ta cam đoan có thể lưu mạng sống cho các ngươi!

Một trung niên nhân cường tráng cũng lên tiếng, trong tay hắn vung vẩy một cây búa lớn, thổ hoàng sắc linh lực cường đại không ngừng nhộn nhạo trên người hắn, tản mát ra uy thế kinh người.

Người này là đệ nhất cao thủ Bắc Địch vương quốc hoàng linh sư thất giai thổ hệ cao cấp Lai Duy Đặc.

- Muốn ta đầu hàng?

Địch Á Tư đại trưởng lão toàn thân tản ra hỏa diễm trầm thấp rít lên, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào đối phương.

- Ngươi đi chết đi!

Trong miệng Địch Á Tư đại trưởng lão gào thét một tiếng, cả người trong nháy mắt hóa thành một đạo hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, hướng đại hán cường tráng kia phóng tới.

Đối mặt công kích của Địch Á Tư đại trưởng lão, trên mặt đại hán cường tráng nổi lên vẻ tươi cười khinh thường, thổ nguyên tố linh lực chấn động, búa lớn màu đen trong tay nhắm ngay Địch Á Tư hung hăng chém xuống, búa lớn lướt qua không gian chấn rung thành từng đạo gợn sóng.

- Oanh!

Búa lớn cùng Địch Á Tư đại trưởng lão lập tức đụng vào cùng một chỗ, linh lực đáng sợ thoáng chốc tán dật ra, phát ra tiếng oanh minh cực lớn, thổ nguyên tố linh lực cùng hỏa nguyên tố linh lực không ngừng va chạm nhau trong hư không, hai thân ảnh nhanh như thiểm điện bật lui ra.

- Đúng là lão bất tử, uống vào linh dược tề rồi thực lực lại tăng nhiều như vậy!

Đại hán cường tráng quơ quơ hai tay có chút chết lặng ngăn chặn linh lực cuồn cuộn trong thân thể, trong miệng hừ lạnh lên tiếng.

Đối diện thần sắc Địch Á Tư lạnh lùng, không hề có vẻ gì không ổn, hiển nhiên trong giao phong vừa rồi hắn thoáng chiếm được chút ít thượng phong.

- Làm sao bây giờ?

Nhưng hiện tại trong lòng hắn đang tràn ngập lo lắng.

Hắn chỉ là một hoàng linh sư trung cấp thất giai, sở dĩ có thể cùng hoàng linh sư cao cấp chiến đấu ngang tay là vì uống vào linh dược tề của A Đức Mễ Tư giao cho, nhưng công hiệu linh dược tề không phải là vô tận, một khi công hiệu biến mất hắn căn bản không ngăn cản được mấy lần công kích của người kia.

- Đáng giận, không thể tiếp tục như vậy, một khi công hiệu linh dược tề biến mất ta cùng Bỉ Lợi Thì chỉ còn con đường chết!

Địch Á Tư nhìn khắp chung quanh bốn người đang vây công mình cùng Bỉ Lợi Thì, cắn chặt răng.

- Bỉ Lợi Thì, chúng ta cùng nhau lao ra, đi theo đằng sau ta, nhớ kỹ sau khi thoát khỏi vòng vây, hướng Hỗn Loạn Thành mà chạy!

Địch Á Tư đại trưởng lão truyền âm nói.

- Không được, Địch Á Tư đại trưởng lão, để ta ngăn lại bọn hắn, ngươi chạy đi, thực lực của ngươi mạnh hơn ta, càng có hi vọng chạy thoát!

Bỉ Lợi Thì cũng truyền âm nói.

- Bậy bạ!

Địch Á Tư khẩn trương nhìn bốn người vây quanh, phẫn nộ truyền âm nói:

- Nếu như có thể chạy thoát ta đã sớm chạy rồi, bọn hắn có hai hoàng linh sư cao cấp, còn một trung cấp cùng một đê cấp, tuy ngươi uống linh dược tề của A Cơ Mễ Đức đạt tới cao cấp, nhưng căn bản không ngăn cản được bốn người bọn hắn vây công, rất nhanh sẽ bị đánh chết, đến lúc đó cho dù ta chạy được một khoảng cách nhưng Ma Căn là phong hệ hoàng linh sư, tốc độ còn nhanh hơn ta, rất dễ dàng sẽ đuổi theo kịp ta, đến lúc đó cả hai chúng ta không ai trốn thoát!

- Mà để ta ngăn cản bọn hắn thì khác, ta uống linh dược tề đã đạt tới đỉnh phong, hoàn toàn có thể ngăn chặn Ma Căn cùng Lai Duy Đặc, đến lúc đó ngươi hoàn toàn có thể chạy thoát!

- Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần, ta biết rõ ngươi không muốn rời đi một mình, nhưng Hỗn Loạn Lĩnh đã tới thời khắc mấu chốt nhất, bất luận là hoàng linh sư nào cũng vô cùng trân quý, ngàn vạn lần không thể hi sinh vô vị!

Địch Á Tư lạnh lùng truyền âm, ngay lập tức không đợi Bỉ Lợi Thì đáp lời cả người chợt xông tới.

- Hống…

Trong miệng hắn phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, một cỗ linh lực khí tức ngập trời thoáng chốc bộc phát, trên người Địch Á Tư hừng hực hỏa diễm, cả người giống như biến thành hỏa diễm chiến thần.

Giờ khắc này Địch Á Tư đem toàn bộ lực lượng trong thân thể điên cuồng đề cao tới mức lớn nhất.

Trong lúc nhất thời độ ấm trên không lập tức tăng cao lên mấy chục độ, mà không khí bên cạnh Địch Á Tư càng vặn vẹo bốc cháy lên.

- Địch Á Tư này điên rồi phải không?

Sắc mặt Ma Căn cùng Lai Duy Đặc đều biến đổi, thần sắc tràn đầy ngưng trọng, bọn hắn có thể cảm nhận được Địch Á Tư đang không ngừng thiêu đốt tinh hoa sinh mạng trong thân thể chính mình.

- Chết cho ta!

Trong miệng Địch Á Tư gào thét, trường kiếm dâng cao hỏa diễm, vô số hỏa hệ nguyên tố lập tức ngưng tụ trong không gian, tạo thành một thanh hỏa diễm cự kiếm nhắm ngay Lai Duy Đặc hung hăng chém tới.

- Oanh!

Hư không run rẩy dưới một kiếm kia, đối mặt một kiếm liều lĩnh của Địch Á Tư, sắc mặt Lai Duy Đặc thoáng chốc thay đổi.

- Ông!

Một đạo linh lực thổ hệ nồng đậm từ trên người Lai Duy Đặc phóng thích, tạo thành một tầng thổ hệ nguyên tố khải giáp bên ngoài thân thể hắn, đồng thời búa lớn trong tay Lai Duy Đặc cũng vung cao, trong hư không xuất ra đạo đạo rung động cùng hỏa diễm cự kiếm của Địch Á Tư va chạm vào nhau.

- Oanh!

Linh lực đáng sợ bộc phát ra, cả người Lai Duy Đặc bật lui nhanh ra sau, khải giáp không ngừng xuất hiện rạn nứt, cuối cùng bạo tán vỡ tan, sắc mặt hắn biến thành một mảnh tái nhợt.

Bị cỗ lực lượng đáng sợ khuếch tán, vòng vây quanh Địch Á Tư cùng Bỉ Lợi Thì giãn ra, đồng thời mở ra một lỗ hổng.

- Bỉ Lợi Thì, đi nhanh lên!

Địch Á Tư gào thét, hỏa diễm cự kiếm lại lần nữa nhắm ngay Lai Duy Đặc bổ tới.

- Đại trưởng lão!

Trong đôi mắt Bỉ Lợi Thì hiện lên tia bi thương, cắn chặt răng.

- Sưu!

Cả người hắn hướng sau chiến trường nhanh như thiểm điện bay vút đi.

- Ngăn lại hắn cho ta!

Thấy một màn này, Lai Duy Đặc gào lớn,

- Phanh!

Hỏa diễm cự kiếm trong tay Địch Á Tư chém tới, Lai Duy Đặc lại văng ra, linh lực cuồn cuộn trong thân thể, sắc mặt tái nhợt, trường bào vỡ nát.

- Lão bất tử…

Trong miệng hắn phẫn nộ quát lớn, đem ánh mắt nhìn Ma Căn cách đó không xa:

- Ma Căn, mau ngăn lại tên kia!

- Yên tâm đi, Lai Duy Đặc, hắn trốn không thoát!

Lão giả mũi ưng cười lạnh thân hình nhoáng lên.

- Sưu!

Thân thể hắn hóa thành một cơn gió lốc lao theo Bỉ Lợi Thì.

- Đứng lại cho ta!

Nhìn thấy một màn này, Địch Á Tư mở to mắt, trên người dâng lên hỏa diễm trùng thiên, hỏa diễm cự kiếm trong tay chém xuống.

- Hống hống hống…

Ba đầu hỏa diễm cự long bị Địch Á Tư phóng thích, rống giận từ ba phương hướng công về lão giả mũi ưng.

- Đáng hận!

Trong miệng Ma Căn phẫn nộ quát, ba đạo hỏa long công kích tới không thể không dừng chân lại, trường kiếm trong tay hóa thành một mảnh hư vô, trong không khí xuất hiện hơn mười đạo phong nhận bổ về phía ba hỏa diễm cự long.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Thanh âm tiếng nổ mạnh cực lớn vang lên, linh lực vô tận bộc phát, thân hình lão giả mũi ưng bật lui nhanh ra sau, sắc mặt tái nhợt.

Được Địch Á Tư ngăn trở, Bỉ Lợi Thì thoát khỏi vòng vây, trước mặt hắn chỉ còn lại đệ nhất cao thủ Mạt Tháp vương quốc hoàng linh sư trung cấp Áo Đức Mạn.

- Ngươi còn mơ tưởng chạy trốn!

Từng đạo kim sắc quang mang từ trên người Áo Đức Mạn phóng thích, kiếm khí sắc bén xuyên phá chân trời, hóa thành kim sắc cự kiếm nghênh về hướng Bỉ Lợi Thì.

- Cút ngay cho ta!

Trong miệng Bỉ Lợi Thì gào thét, hai mắt trợn trừng, không lưu ý tới công kích của Áo Đức Mạn, cự kiếm như cối xoay nghiền thẳng tới trước.

- Phanh!

Bỉ Lợi Thì giờ phút này nhờ linh dược tề đã tăng thực lực lên hoàng linh sư cao cấp, Áo Đức Mạn làm cách nào ngăn cản được, trong tiếng nổ vang cực lớn cả người bị ném tung ra, trong miệng phun đầy máu tươi.

Thừa dịp này Bỉ Lợi Thì chạy thoát khỏi vòng vây, bay vút hướng chân trời xa xôi…

- Đáng chết!

Trong miệng Ma Căn phẫn nộ quát lớn, vừa định lao ra lại bị Địch Á Tư vung hỏa diễm cự kiếm ngăn cản.

- Đối thủ các ngươi là ta!

Địch Á Tư nhìn hắn, lạnh băng lên tiếng.

- Lão đầu, ngươi muốn chết!

Ma Căn nổi giận:

- Tất cả mọi người đừng đuổi theo, vây quanh lão già này!

Hắn hiểu được không giết Địch Á Tư không thể đuổi theo được Bỉ Lợi Thì, Bỉ Lợi Thì uống linh dược tề cũng đã tới thất giai cao cấp, có thể đuổi theo hắn chỉ có Ma Căn cùng Lai Duy Đặc, nhưng không diệt được Địch Á Tư cả hai người không thể truy đuổi.

- Sưu! Sưu! Sưu! Sưu!

Bốn đạo nhân ảnh nhanh như thiểm điện vây quanh Địch Á Tư.

- Ra tay!

Ma Căn lạnh lùng quát.

- Hưu! Hưu! Hưu!

Linh lực đáng sợ bao phủ thiên không, thổ hoàng sắc thổ hệ, thanh sắc phong hệ, hỏa hồng sắc hỏa hệ, kim sắc kim hệ nhắm Địch Á Tư chém tới.

- Oanh!

Trong tiếng nổ tung kinh người, đối mặt công kích của bốn người Địch Á Tư không cách nào ngăn cản công kích của bọn hắn.

Thần sắc Địch Á Tư như nổi điên, thân thể không ngừng bị đánh trúng, trường bào rách toang, máu tươi không ngừng phun tràn, trường kiếm bị đánh bay ra xa.

Thân thể hắn lảo đảo trên không trung, dược lực trong thân thể biến mất thật nhanh, thực lực đã không ngừng giảm xuống, hơn nữa khi nãy liều lĩnh bộc phát làm cả người Địch Á Tư vô cùng suy yếu, ngay cả phi hành cũng vô cùng gian nan.

- Lão già kia, khí tức của ngươi sao thoáng chốc đã hư nhược nhiều như vậy? Ah, công hiệu của linh dược tề đã không còn sao? Như thế nào, khi nãy không phải rất càn rỡ sao? Hiện tại càn rỡ ah!

Lai Duy Đặc chậm rãi tiến lên, nhìn Địch Á Tư nhe răng cười nói.

- Phi!

Địch Á Tư nhổ ra một búng máu, trong mắt tràn đầy vẻ ngoan lệ nhìn hắn, kiên cường bất khuất.

- Con mẹ nó, lão già này sắp chết tới nơi còn cứng xương cốt!

Trên mặt Lai Duy Đặc âm trầm, búa lớn giơ cao, tản mát ra thổ nguyên tố linh lực kinh người, nhắm ngay Địch Á Tư hung hăng đánh tới…

Trên mặt Lai Duy Đặc hiện lên dáng cười âm lãnh…

Bên dưới toàn bộ binh sĩ Hỗn Loạn Lĩnh nhìn thấy một màn này đều tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trên mặt Ma Căn, Áo Đức Mạn cùng Bình Tỳ đều cười hăng hắc.

Búa lớn trong nháy mắt phóng đại trước mặt Địch Á Tư, loại thời khắc này ngoại trừ chờ chết không còn cách nào khác…

Đúng lúc này…

- Hưu…

Trong ánh mắt kinh hãi của binh sĩ Hỗn Loạn Lĩnh, ngay trong thời khắc mọi người đều cho rằng hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ một tiếng nổ xé gió vang lên, một đạo lưu quang từ phía xa bay vút đến, một cỗ sóng văn vô hình hướng Lai Duy Đặc đánh tới.

Cỗ ba văn nhìn qua như chậm chạp nhưng trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Lai Duy Đặc, Lai Duy Đặc lập tức chấn động, công kích uy lực cực đại như thế làm cho hắn chợt cảm giác tử vong giáng xuống.

- Công kích từ đâu xuất hiện?

Trong nguy cơ, Lai Duy Đặc cũng bất chấp đánh chết Địch Á Tư, búa lớn quay ngược chém ra.

- Bồng!

Đạo ba văn công kích tới, cổ tay Lai Duy Đặc vỡ ra, búa lớn bị ném tung ra ngoài, một cỗ linh lực cường hãn lập tức tràn vào trong thân thể Lai Duy Đặc, thân thể hắn bị phản chấn liên tục thối lui ra phía sau.

- Người nào?

Trên bầu trời đám người Lai Duy Đặc mang theo vẻ mặt kinh sợ nhìn về phía xa xa, Địch Á Tư cũng vội vàng quay đầu nhìn lại.

Trên không trung, Bỉ Lợi Thì đang đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú lên đám người Lai Duy Đặc.

- Bỉ Lợi Thì, tại sao là ngươi, ngươi không phải đã chạy thoát rồi sao? Sao lại quay trở về?

Nhìn thấy Bỉ Lợi Thì, vẻ mặt Địch Á Tư lập tức âm trầm xuống, đôi mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ cùng trách cứ.

Hắn mạo hiểm tính mạng liều chết ngăn cản đám người Lai Duy Đặc là vì để Bỉ Lợi Thì có thời gian chạy thoát, thế nhưng Bỉ Lợi Thì đi rồi quay lại làm trong lòng Địch Á Tư tràn đầy phẫn nộ.

- Nguyên lai là tên phế vật này, không nghĩ tới ngươi vẫn dám trở về, ha ha, hẳn là ngươi cho rằng có thể chạy thoát trong tay chúng ta một lần nữa?

Ma Căn chợt thoáng sững sờ, không khỏi cười to, ngay lập tức ánh mắt rơi trên người Lai Duy Đặc:

- Ngươi thật quá vô dụng đi, bị tên kia đánh một chiêu mà đánh mất cả vũ khí?

/1885

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status