- Xem ra, ngươi không thì nguyện ý đi ra, đã như vậy. . .
Trong lòng Lôi Nặc một tràng lạnh như băng, trong đôi mắt hắn hiện lên một tia lệ mang.
Oanh!
Một cỗ linh lực ngập trời từ trong cơ thể hắn cuồn cuộn mà ra, kim hệ nguyên tố cuồng bạo trong thiên địa thẳng nhập vân thiên, muốn xuất thủ với Đạo Tư Gia Tộc bên dưới.
Đúng lúc này...
- Dừng tay!
Một thanh âm quát khẽ già nua mang theo uy nghiêm vang vọng trong thiên địa. Chợt một thân ảnh hơi có vẻ già nua từ trong một tòa lầu các hoa lệ nhất của phủ đệ của Đạo Tư Gia Tộc đi ra. Người này phóng lên trời, lơ lửng tại trước mặt mấy người Lôi Nặc.
Lão giả này có vẻ già nua, râu tóc sớm đã hoa râm, trên mặt tràn đầy vết nhăn hiện đầy dấu vết của năm tháng.Nhưng mà ánh mắt của hắn vẫn tràn đầy bá khí cùng lăng lệ ác liệt, cũng không có bởi vì tuế nguyệt ăn mòn, mà mài đi ý chí cùng phong mang.
Từ linh lực ba động trên người lão giả này chỉ là một tên bát giai đỉnh phong Đế Linh Sư, nhưng mà thời điểm đối mặt với rất nhiều cửu giai Thánh Linh sư, trên mặt lão giả vẫn không có bất kỳ ý sợ hãi gì.
Nhìn thấy lão giả này, lông mày Lôi Nặc lập tức không khỏi nhăn lại.
- Ngươi là. . . Đế Quyền Lạp Áo?
Đúng lúc này Vi Ân bên trong đám người chậm rãi bay ra nhìn sang đối phương. Ở bên trong nghi hoặc, hắn lên tiếng hỏi.
- Đế Quyền Lạp Áo?
Xưng hô thế này, thân hình hai người Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm lập tức đều không khỏi chấn động, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn lão giả đối diện này.
Vậy đây không phải là nhạc phụ của Lôi Nặc và ông ngoại của Kiệt Sâm sao?
Đế Quyền Lạp Áo!
Nghe được cái danh tự này, thân thể hai người Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm đều không khỏi chấn động, trong đôi mắt nhìn sang đối phương toát ra thần sắc vô cùng phức tạp.
Đế Quyền Lạp Áo tại Khai La Đế Quốc cũng có tiếng tăm lừng lẫy như băng đế Vi Ân. Vi Ân nổi danh là bởi vì hắn có thiên phú kinh người, hơn ba mươi tuổi tấn cấp bát giai đỉnh phong Đế Linh Sư. thực lực vô cùng đáng sợ, mà Đế Quyền Lạp Áo sở dĩ nổi tiếng là bởi vì thân phận tộc trưởng Đạo Tư Gia Tộc một trong tứ gia tộc Đế Quốc của hắn, cùng với thực lực kinh người.
Tại nơi này Thánh Linh sư cũng không lộ mặt, bát giai đỉnh phong Đế Linh Sư là chiến lực đỉnh phong khiến người bình thường ngưỡng mộ, đủ để khiếu ngạo toàn bộ đại lục.
Nhưng mà, đối với Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm giờ phút này mà nói thì bát giai đỉnh phong Đế Linh Sư đã không còn đáng kể chút nào. Lạp Áo xuất hiện sở dĩ để cho hai người bọn họ như thế chấn động, hoàn toàn là bởi vì hắn là phụ thân của Vưu Lợi Á.
- Ngươi chính là Lôi Nặc? Ngươi là Kiệt Sâm?
Lạp Áo vừa xuất hiện, hai con ngươi nhìn chăm chú trên thân người Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm.
Ở bên trong cảm giác của Lạp Áo, hai người trước mặt tuy là vãn bối của hắn, nhưng linh lực trên người phảng phất như biển lớn mênh mông, tràn đầy thâm thúy, làm cho người ta không dám có nửa điểm khinh thị.
- Ngươi chính là Đạo Tư gia tộc Lạp Áo tộc trưởng?
Lôi Nặc nhìn sang đối phương, lạnh lùng lên tiếng, trên mặt không có chút biểu lộ nào. Mà Kiệt Sâm cũng chỉ im im lặng lặng đứng ở một bên, không có bất kỳ biểu thị.
-Ai!!
Trên mặt Lạp Áo lập tức xuất hiện vẻ cay đắng:
- Lôi Nặc, Kiệt Sâm, ta biết rõ, Đạo Tư Gia Tộc chúng ta có quá nhiều sai lầm khiến cho Thác Đức gia tộc cho các ngươi tổn thương cùng thống khổ thật lớn. Nhưng xin các ngươi tin tưởng, đó không phải điều mà chúng ta hi vọng, hi vọng hai người các ngươi, có thể nể mặt Vưu Lợi Á, nể mặt người nhạc phụ như ta mà buông tha cho Đạo Tư Gia Tộc chúng ta một con đường sống.
Trước mặt Lôi Nặc, Lạp Áo - một trong tứ gia tộc của Khai La Đế Quốc chưa bao giờ hạ thấp trước mặt người khác, tại thời khắc này bất đắc dĩ cúi đầu, đối với Lôi Nặc phát ra khẩn cầu.
Bởi vì hắn hiểu rất rõ, giờ phút này người đứng trước mắt hắn có thực lực mạnh tới cỡ nào. Nếu quả thật phải ra tay, dù Đạo Tư Gia Tộc chính mình chính là một trong đại gia tộc của Khai La Đế Quốc cũng tuyệt đối sống không qua một lát, sẽ bị sóng lớn nhấn chìm triệt để xóa tên.
Trong hư không, thân hình Lôi Nặc chấn động.
Nhạc phụ... Từ ngữ này nghe thật thân thiết nhường nào. Trong một sát na, trong lòng Lôi Nặc cơ hồ có khuynh hướng nhu hòa. Nhưng mà đúng lúc này, hơn hai mươi năm trước, ánh mắt vô lực của phụ thân đột nhiên lướt qua trong lòng Lôi Nặc. Đêm hôm đó phụ thân của hắn bị Áo Cổ Tư Đô đánh trúng, bản thân bị trọng thương thống khổ, buồn bực mà chết, ánh mắt vô lực tuyệt vọng khiến trong lòng Lôi Nặc như dao cắt.
Lôi Nặc lại nghĩ tới Áo Cổ Tư Đô hai mươi lăm năm trước, đối mặt nhiều cường giả của Đạo Tư Gia Tộc, hắn có cảm giác vô lực như thế nào.
Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên một ngày của hai mươi lăm năm trước, chính là do Đạo Tư Gia Tộc đã cướp đi nữ nhân hắn yêu, để cho đệ nhất thiên tài hắn trong Áo Lan Đa vương quốc trở thành một phế nhân không thể sử dụng chút linh lực nào, để cho Thác Đức gia tộc lâm vào khốn cảnh vô cùng gian nan. Đại lượng tộc nhân đã chết đi, mà ngay cả phụ thân là tộc trưởng vì gia tộc cũng trọng thương mà chết.
Nếu như không phải Vưu Lợi Á lấy cái chết bức bách, chỉ sợ hắn cùng Kiệt Sâm dã không bao giờ tồn tại trên thế giới này nữa, Thác Đức gia tộc, cũng không còn trên thế giới này rồi.
Hai mươi lăm năm, một màn năm đó Lôi Nặc vĩnh viễn chưa từng quên, sẽ không quên, càng không thể nào quên.
Lại càng không cần phải nói, hơn bảy năm trước, Áo Cổ Tư Đô cùng Tát Lợi trưởng lão lần nữa đột kích, tràng cảnh tuyệt vọng lần lượt xuất hiện trong đầu Lôi Nặc khiến trong lòng hắn trở nên cứng rắn như sắt thép.
- Lạp Áo tộc trưởng, Vưu Lợi Á đâu? Hiện tại nàng ở chỗ nào? Hôm nay Lôi Nặc ta muốn dẫn nàng đi, còn Áo Cổ Tư Đô, hôm nay hắn hẳn phải chết.
Đối mặt với sự cầu khẩn của Lạp Áo tộc trưởng ánh mắt Lôi Nặc trở nên lạnh lùng, hắn quát lạnh một tiếng. Mắt nhìn Lạp Áo tràn đầy kiên nghị.
- Vưu Lợi Á?
Trên mặt Lạp Áo tộc trưởng không khỏi lộ ra một tia cay đắng:
- Lôi Nặc, Vưu Lợi Á nàng cũng không ở gia tộc. Trên thực tế, năm đó thời điểm mang nàng từ Áo Lan Đa vương quốc về đã bị Thiên Thần Cung Cung Chủ Đế Quốc dẫn tới Thiên Thần Cung, một mực Thiên Thần Cung ở bên trong khổ tu, hôm nay không sai biệt lắm đã có gần mười năm, chưa có trở về gia tộc.
Nói đến đây, trong đôi mắt Lạp Áo tộc trưởng tràn đầy hối hận, nếu như giờ phút này Vưu Lợi Á ở trong gia tộc thì hắn đâu cần phải đau đầu như thế. Chỉ cần có Vưu Lợi Á thì Lạp Áo tin tưởng, nể mặt Vưu Lợi Á Lôi Nặc chắc chắn hắn sẽ không làm chuyện gì bất lợi cho gia tộc.
- Cái gì? Vưu Lợi Á nàng không ở nhà tộc?
Sắc mặt Lôi Nặc lập tức thay đổi, mà một bên, Kiệt Sâm cũng biểu lộ hơi đổi, mấy người này trước đến Đạo Tư Gia Tộc có biểu lộ là muốn đánh chết Áo Cổ Tư Đô, nhưng mà trên thực tế, mục đích thực sự là mang Vưu Lợi Á từ bên trong Đạo Tư Gia Tộc đi, nhưng mà hôm nay nghe được Lạp Áo tộc trưởng nói, trong lòng Lôi Nặc lập tức có chút rối loạn.
Trong lòng Lôi Nặc một tràng lạnh như băng, trong đôi mắt hắn hiện lên một tia lệ mang.
Oanh!
Một cỗ linh lực ngập trời từ trong cơ thể hắn cuồn cuộn mà ra, kim hệ nguyên tố cuồng bạo trong thiên địa thẳng nhập vân thiên, muốn xuất thủ với Đạo Tư Gia Tộc bên dưới.
Đúng lúc này...
- Dừng tay!
Một thanh âm quát khẽ già nua mang theo uy nghiêm vang vọng trong thiên địa. Chợt một thân ảnh hơi có vẻ già nua từ trong một tòa lầu các hoa lệ nhất của phủ đệ của Đạo Tư Gia Tộc đi ra. Người này phóng lên trời, lơ lửng tại trước mặt mấy người Lôi Nặc.
Lão giả này có vẻ già nua, râu tóc sớm đã hoa râm, trên mặt tràn đầy vết nhăn hiện đầy dấu vết của năm tháng.Nhưng mà ánh mắt của hắn vẫn tràn đầy bá khí cùng lăng lệ ác liệt, cũng không có bởi vì tuế nguyệt ăn mòn, mà mài đi ý chí cùng phong mang.
Từ linh lực ba động trên người lão giả này chỉ là một tên bát giai đỉnh phong Đế Linh Sư, nhưng mà thời điểm đối mặt với rất nhiều cửu giai Thánh Linh sư, trên mặt lão giả vẫn không có bất kỳ ý sợ hãi gì.
Nhìn thấy lão giả này, lông mày Lôi Nặc lập tức không khỏi nhăn lại.
- Ngươi là. . . Đế Quyền Lạp Áo?
Đúng lúc này Vi Ân bên trong đám người chậm rãi bay ra nhìn sang đối phương. Ở bên trong nghi hoặc, hắn lên tiếng hỏi.
- Đế Quyền Lạp Áo?
Xưng hô thế này, thân hình hai người Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm lập tức đều không khỏi chấn động, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn lão giả đối diện này.
Vậy đây không phải là nhạc phụ của Lôi Nặc và ông ngoại của Kiệt Sâm sao?
Đế Quyền Lạp Áo!
Nghe được cái danh tự này, thân thể hai người Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm đều không khỏi chấn động, trong đôi mắt nhìn sang đối phương toát ra thần sắc vô cùng phức tạp.
Đế Quyền Lạp Áo tại Khai La Đế Quốc cũng có tiếng tăm lừng lẫy như băng đế Vi Ân. Vi Ân nổi danh là bởi vì hắn có thiên phú kinh người, hơn ba mươi tuổi tấn cấp bát giai đỉnh phong Đế Linh Sư. thực lực vô cùng đáng sợ, mà Đế Quyền Lạp Áo sở dĩ nổi tiếng là bởi vì thân phận tộc trưởng Đạo Tư Gia Tộc một trong tứ gia tộc Đế Quốc của hắn, cùng với thực lực kinh người.
Tại nơi này Thánh Linh sư cũng không lộ mặt, bát giai đỉnh phong Đế Linh Sư là chiến lực đỉnh phong khiến người bình thường ngưỡng mộ, đủ để khiếu ngạo toàn bộ đại lục.
Nhưng mà, đối với Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm giờ phút này mà nói thì bát giai đỉnh phong Đế Linh Sư đã không còn đáng kể chút nào. Lạp Áo xuất hiện sở dĩ để cho hai người bọn họ như thế chấn động, hoàn toàn là bởi vì hắn là phụ thân của Vưu Lợi Á.
- Ngươi chính là Lôi Nặc? Ngươi là Kiệt Sâm?
Lạp Áo vừa xuất hiện, hai con ngươi nhìn chăm chú trên thân người Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm.
Ở bên trong cảm giác của Lạp Áo, hai người trước mặt tuy là vãn bối của hắn, nhưng linh lực trên người phảng phất như biển lớn mênh mông, tràn đầy thâm thúy, làm cho người ta không dám có nửa điểm khinh thị.
- Ngươi chính là Đạo Tư gia tộc Lạp Áo tộc trưởng?
Lôi Nặc nhìn sang đối phương, lạnh lùng lên tiếng, trên mặt không có chút biểu lộ nào. Mà Kiệt Sâm cũng chỉ im im lặng lặng đứng ở một bên, không có bất kỳ biểu thị.
-Ai!!
Trên mặt Lạp Áo lập tức xuất hiện vẻ cay đắng:
- Lôi Nặc, Kiệt Sâm, ta biết rõ, Đạo Tư Gia Tộc chúng ta có quá nhiều sai lầm khiến cho Thác Đức gia tộc cho các ngươi tổn thương cùng thống khổ thật lớn. Nhưng xin các ngươi tin tưởng, đó không phải điều mà chúng ta hi vọng, hi vọng hai người các ngươi, có thể nể mặt Vưu Lợi Á, nể mặt người nhạc phụ như ta mà buông tha cho Đạo Tư Gia Tộc chúng ta một con đường sống.
Trước mặt Lôi Nặc, Lạp Áo - một trong tứ gia tộc của Khai La Đế Quốc chưa bao giờ hạ thấp trước mặt người khác, tại thời khắc này bất đắc dĩ cúi đầu, đối với Lôi Nặc phát ra khẩn cầu.
Bởi vì hắn hiểu rất rõ, giờ phút này người đứng trước mắt hắn có thực lực mạnh tới cỡ nào. Nếu quả thật phải ra tay, dù Đạo Tư Gia Tộc chính mình chính là một trong đại gia tộc của Khai La Đế Quốc cũng tuyệt đối sống không qua một lát, sẽ bị sóng lớn nhấn chìm triệt để xóa tên.
Trong hư không, thân hình Lôi Nặc chấn động.
Nhạc phụ... Từ ngữ này nghe thật thân thiết nhường nào. Trong một sát na, trong lòng Lôi Nặc cơ hồ có khuynh hướng nhu hòa. Nhưng mà đúng lúc này, hơn hai mươi năm trước, ánh mắt vô lực của phụ thân đột nhiên lướt qua trong lòng Lôi Nặc. Đêm hôm đó phụ thân của hắn bị Áo Cổ Tư Đô đánh trúng, bản thân bị trọng thương thống khổ, buồn bực mà chết, ánh mắt vô lực tuyệt vọng khiến trong lòng Lôi Nặc như dao cắt.
Lôi Nặc lại nghĩ tới Áo Cổ Tư Đô hai mươi lăm năm trước, đối mặt nhiều cường giả của Đạo Tư Gia Tộc, hắn có cảm giác vô lực như thế nào.
Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên một ngày của hai mươi lăm năm trước, chính là do Đạo Tư Gia Tộc đã cướp đi nữ nhân hắn yêu, để cho đệ nhất thiên tài hắn trong Áo Lan Đa vương quốc trở thành một phế nhân không thể sử dụng chút linh lực nào, để cho Thác Đức gia tộc lâm vào khốn cảnh vô cùng gian nan. Đại lượng tộc nhân đã chết đi, mà ngay cả phụ thân là tộc trưởng vì gia tộc cũng trọng thương mà chết.
Nếu như không phải Vưu Lợi Á lấy cái chết bức bách, chỉ sợ hắn cùng Kiệt Sâm dã không bao giờ tồn tại trên thế giới này nữa, Thác Đức gia tộc, cũng không còn trên thế giới này rồi.
Hai mươi lăm năm, một màn năm đó Lôi Nặc vĩnh viễn chưa từng quên, sẽ không quên, càng không thể nào quên.
Lại càng không cần phải nói, hơn bảy năm trước, Áo Cổ Tư Đô cùng Tát Lợi trưởng lão lần nữa đột kích, tràng cảnh tuyệt vọng lần lượt xuất hiện trong đầu Lôi Nặc khiến trong lòng hắn trở nên cứng rắn như sắt thép.
- Lạp Áo tộc trưởng, Vưu Lợi Á đâu? Hiện tại nàng ở chỗ nào? Hôm nay Lôi Nặc ta muốn dẫn nàng đi, còn Áo Cổ Tư Đô, hôm nay hắn hẳn phải chết.
Đối mặt với sự cầu khẩn của Lạp Áo tộc trưởng ánh mắt Lôi Nặc trở nên lạnh lùng, hắn quát lạnh một tiếng. Mắt nhìn Lạp Áo tràn đầy kiên nghị.
- Vưu Lợi Á?
Trên mặt Lạp Áo tộc trưởng không khỏi lộ ra một tia cay đắng:
- Lôi Nặc, Vưu Lợi Á nàng cũng không ở gia tộc. Trên thực tế, năm đó thời điểm mang nàng từ Áo Lan Đa vương quốc về đã bị Thiên Thần Cung Cung Chủ Đế Quốc dẫn tới Thiên Thần Cung, một mực Thiên Thần Cung ở bên trong khổ tu, hôm nay không sai biệt lắm đã có gần mười năm, chưa có trở về gia tộc.
Nói đến đây, trong đôi mắt Lạp Áo tộc trưởng tràn đầy hối hận, nếu như giờ phút này Vưu Lợi Á ở trong gia tộc thì hắn đâu cần phải đau đầu như thế. Chỉ cần có Vưu Lợi Á thì Lạp Áo tin tưởng, nể mặt Vưu Lợi Á Lôi Nặc chắc chắn hắn sẽ không làm chuyện gì bất lợi cho gia tộc.
- Cái gì? Vưu Lợi Á nàng không ở nhà tộc?
Sắc mặt Lôi Nặc lập tức thay đổi, mà một bên, Kiệt Sâm cũng biểu lộ hơi đổi, mấy người này trước đến Đạo Tư Gia Tộc có biểu lộ là muốn đánh chết Áo Cổ Tư Đô, nhưng mà trên thực tế, mục đích thực sự là mang Vưu Lợi Á từ bên trong Đạo Tư Gia Tộc đi, nhưng mà hôm nay nghe được Lạp Áo tộc trưởng nói, trong lòng Lôi Nặc lập tức có chút rối loạn.
/1885
|