Mà Bố Lại Ân Các chủ muốn chạy đến cứu viện Kiệt Sâm càng tròn xoe hai mắt, miệng há ra thật lớn, nghẹn họng nhìn trân trối, thiếu chút nữa đã cắn luôn lưỡi mình.
- Ma quỷ, người này là ma quỷ...
Trong tay Kiệt Sâm, Tháp Mẫu Lạp trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ, thất giai trung cấp linh lực trong cơ thể hắn không ngừng phun trào, muốn đào thoát khỏi sự khống chế của Kiệt Sâm nhưng lại không được, dưới bàn tay Kiệt Sâm, linh lực trong cơ thể hắn phảng phất như đọng lại vậy, căn bản không cách nào điều động mảy may, toàn thân không có nửa điểm khí lực.
- Quả nhiên là ngươi, xem ra, là ta quá nhân từ rồi
Kiệt Sâm không khỏi lắc đầu, trong đôi mắt không có bất kỳ kinh ngạc, phảng phất đã sớm biết kết quả này.
Kỳ thật từ lúc hắn đi ra khỏi Linh Dược các đã cảm giác được sát cơ truyền tới từ hẻm nhỏ rồi, hơn nữa, hắn trước khi chạm mặt Tháp Mẫu Lạp cũng từ trong sát cơ kia cảm thấy được mùi của Tháp Mẫu Lạp
Bất quá vì nghiệm chứng, Kiệt Sâm vẫn lột bịt mặt của đối phương ra.
Một sát na này, toàn bộ đường cái đều yên tĩnh im ắng, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn qua Kiệt Sâm xách Tháp Mẫu Lạp, muốn xem xem hắn xử trí đối phương thế nào.
- Nếu đã xuất thủ với ta, như vậy, chết đi.
Thanh âm ôn hòa, nhưng lại phi thường rõ ràng, từ trong miệng Kiệt Sâm lặng yên truyền ra, vang vọng bên tai tất cả mọi người.
Hai con ngươi sợ hãi của Tháp Mẫu Lạp trợn tròn.
- Không!
Thanh âm sợ hãi thê lương thoáng chốc vang vọng toàn bộ đường cái, chợt --
Bồng!
Tháp Mẫu Lạp cả người ầm ầm bạo tạc nổ tung, hóa thành bột mịn, tiêu tán trong gió.
Trong ánh mắt rung động, kinh hãi cả tất cả mọi người, hai mắt bình tĩnh của Kiệt Sâm chậm rãi nâng lên, ánh mắt ôn hòa như lưu thủy thoáng chốc nhìn phía lầu hai một tòa trà lâu cách đó không xa, đúng là chỗ của đám người La Văn.
Ánh mắt Kiệt Sâm bình tĩnh, không mang theo nửa điểm khói lửa, nhưng rơi vào trong mắt La Văn lại như bị sét đánh, khiến bọn người La Văn không khỏi lông tơ đứng thẳng, từ đáy lòng bỗng dưng dâng lên một cổ hàn ý kinh thiên.
- Ta nguyên bản không để ngươi trong lòng, thả ngươi một con đường sống, lại không nghĩ rằng, ngươi không biết điêu như thế, xem ra, là ta nhân từ rồi, đã như vậy thì toàn bộ đều chết đi cho ta.
Kiệt Sâm trong miệng đạm mạc lên tiếng, hắn không để đối phương ở trong lòng, lại không nghĩ rằng, đối phương lại muốn giết chết hắn, đối với loại người này, Kiệt Sâm không có một chút thương cảm, về sau, hắn cũng không hề thương cảm.
Lời nói của Kiệt Sâm truyền vào tai tất cả mọi người một cách rõ ràng, khiến ánh mắt của tất cả mọi người ở tràng nhìn phía La Văn ở trên trà lâu cách đó không xa.
- Không tốt!
Trên trà lâu, La Văn trong nội tâm run lên, sắc mặt trắng bệch, liền cao giọng hô:
- Người này muốn hành thích, ngăn lại hắn, nhanh, ngăn hắn lại!
Tiếng gào thét của La Văn mọi người đều nghe được rõ ràng, La Văn trong miệng rống giận, đồng thời cả người từ lầu hai trà lâu mạnh mẽ nhảy xuống, chạy thục mạng về phía xa xa.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!...
Cùng lúc đó, một đội hộ vệ đi theo sau lưng La Văn cũng nguyên một đám từ trên trà lâu bay vọt xuống, nhưng bọn hắn cũng không chạy thục mạng, mà là ngăn giữa đường, yểm hộ La Văn chạy thục mạng.
Hộ vệ kia đội đội trưởng Áo Bỉ Da, đứng ở phía trước nhất đội ngũ, đôi mắt sắc bén, linh lực thất giai đê cấp trên người điên cuồng bắt đầu khởi động, ôm lấy ý chí hẳn phải chết, thủ đoạn lúc trước của Kiệt Sâm khiến hắn hiểu được, mình căn bản không thể nào là đối thủ của đối phương được, nhưng vì công tử, hắn dứt khoát đứng ra
Nhìn qua La Văn chật vật điên cuồng chạy thục mạng, Kiệt Sâm lắc đầu, lặng yên tiến về trước
Rống!
Mấy tên hộ vệ thấy thế, lúc này đều gào thét, từ trong đám người giết ra, phóng tới Kiệt Sâm.
- Buồn cười!
Kiệt Sâm than nhẹ một tiếng.
Thì thầm!
Một cổ lực lượng vô hình, nhất thời lấy Kiệt Sâm làm tâm xông ra ngoài, thoáng chốc lướt qua mấy tên hộ vệ kia.
Thân hình mấy tên hộ vệ kia đột nhiên đình chỉ, biểu lộ trên mặt cũng cứng lại, sau đó...
Bồng! Bồng! Bồng!
... . . .
Thân hình vài tên hộ vệ đột nhiên mở ra, hóa thành một chùm huyết vụ, tiêu tán vào không trung.
- Cái này...
Đám hộ vệ còn lại lấy Áo Bỉ Da cầm đầu nhìn thấy một màn này, tất cả đều hoảng sợ trừng lớn hai mắt.
- Không!
- Chạy mau!
Từng tiếng rống hoảng sợ vang lên trên đường cái, rất nhiều hộ vệ sau lưng Áo Bỉ Da thoáng chốc hoảng sợ trên mặt không có một tia huyết sắc, nguyên một đám gào thét, không còn có ý chặn đường nữa.
Có thể được tuyển trở thành cận vệ của La Văn, độ trung thành và dũng mãnh của những hộ vệ này không cần phải nghi vấn, nhưng ở trước mặt thủ đoạn đáng sợ kia của Kiệt Sâm, bọn hắn đã hoàn toàn mất đi dũng khí của mình.
Rống!
Chỉ có Áo Bỉ Da là vẫn có thể miễn cưỡng bảo trì dũng khí, trong miệng của hắn gào thét, hai con ngươi đỏ bừng, liều lĩnh xông về phía Kiệt Sâm.
Oanh!
Thất giai Hoàng cấp linh lực như thiên trụ khởi động trên đường, hóa thành một cổ sóng biển bành trướng về phía Kiệt Sâm.
- Ngu xuẩn!
Kiệt Sâm than nhẹ, cổ lực lượng vô hình kia lại lần nữa kéo dài, thoáng chốc xuyên thấu qua thân hình Áo Bỉ Da.
Thân hình đang điên cuồng bay vút của Áo Bỉ Da đột nhiên đình trệ rồi, thất giai linh lực điên cuồng khởi động lúc trước cũng bỗng dưng tiêu tán, cặp mắt của hắn trừng tròn xoe, rồi sau đó "Bồng" một tiếng, cũng giống như vài tên hộ vệ lúc trước, thân hình bạo liệt, biến thành bột mịn hoàn toàn tiêu tán trong gió.
Ở trước mặt Kiệt Sâm, cường giả thất giai hoàng linh sư và hộ vệ bình thường, căn bản không có gì phân biệt cả.
Sau khi đánh chết Áo Bỉ Da, Kiệt Sâm đột nhiên giơ lên tay phải với La Văn đang điên cuồng chạy thục mang.
Một cổ lực lượng vô hình ngưng kết trên bầu trời, hóa làm một bàn tay cực lớn, nhắm ngay La Văn đập tới.
- Nhanh, ngăn hắn lại, ngăn hắn lại! Ai có thể ngăn cản hắn, La Văn ta chắc chắn sẽ thâm tạ khiến hắn trở thành thành chủ một thành!
La Văn phảng phất như phát điên gào thét.
Hắn điên cuồng chạy thục mạng lấy, khóe mắt liếc qua cái chết của bọn người Áo Bỉ Da ở sau lưng, trong nội tâm tràn đầy hoảng sợ.
- Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?
La Văn hoàn toàn rối loạn.
Linh lực chấn động đáng sợ trên đỉnh đầu lan ra, uy áp đáng sợ kia mạnh mẽ hàng lâm.
- Ta, ta còn muốn làm tộc trưởng Bố Mặc gia tộc.
- Ta còn muốn suất lĩnh gia tộc đại quân, chinh phục từng tòa thành trì nhất thống ung châu.
- Ta phải khiến Bố Mặc gia tộc trở thành một phương bá chủ trên đại lục, sao có thể chết vào hôm nay được?!
La Văn không muốn tin tưởng
Hắn còn có kế hoạch lớn, sự nghiệp lớn còn chưa hoàn thành!
- Tại sao có thể như vậy? Tiểu tử này rõ ràng đã nghèo đến nổi ngay cả thất giai Linh Dược cũng xuất ra để bán, rõ ràng chỉ có hai mươi tuổi thế nhưng thực lực của hắn sao lại đáng sợ như vậy, Tháp Mẫu Lạp và Áo Bỉ Da đều là thất giai hoàng Linh Sư ah, ngay cả ngăn cản hắn một chút cũng không được!
- Ma quỷ, người này là ma quỷ...
Trong tay Kiệt Sâm, Tháp Mẫu Lạp trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ, thất giai trung cấp linh lực trong cơ thể hắn không ngừng phun trào, muốn đào thoát khỏi sự khống chế của Kiệt Sâm nhưng lại không được, dưới bàn tay Kiệt Sâm, linh lực trong cơ thể hắn phảng phất như đọng lại vậy, căn bản không cách nào điều động mảy may, toàn thân không có nửa điểm khí lực.
- Quả nhiên là ngươi, xem ra, là ta quá nhân từ rồi
Kiệt Sâm không khỏi lắc đầu, trong đôi mắt không có bất kỳ kinh ngạc, phảng phất đã sớm biết kết quả này.
Kỳ thật từ lúc hắn đi ra khỏi Linh Dược các đã cảm giác được sát cơ truyền tới từ hẻm nhỏ rồi, hơn nữa, hắn trước khi chạm mặt Tháp Mẫu Lạp cũng từ trong sát cơ kia cảm thấy được mùi của Tháp Mẫu Lạp
Bất quá vì nghiệm chứng, Kiệt Sâm vẫn lột bịt mặt của đối phương ra.
Một sát na này, toàn bộ đường cái đều yên tĩnh im ắng, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn qua Kiệt Sâm xách Tháp Mẫu Lạp, muốn xem xem hắn xử trí đối phương thế nào.
- Nếu đã xuất thủ với ta, như vậy, chết đi.
Thanh âm ôn hòa, nhưng lại phi thường rõ ràng, từ trong miệng Kiệt Sâm lặng yên truyền ra, vang vọng bên tai tất cả mọi người.
Hai con ngươi sợ hãi của Tháp Mẫu Lạp trợn tròn.
- Không!
Thanh âm sợ hãi thê lương thoáng chốc vang vọng toàn bộ đường cái, chợt --
Bồng!
Tháp Mẫu Lạp cả người ầm ầm bạo tạc nổ tung, hóa thành bột mịn, tiêu tán trong gió.
Trong ánh mắt rung động, kinh hãi cả tất cả mọi người, hai mắt bình tĩnh của Kiệt Sâm chậm rãi nâng lên, ánh mắt ôn hòa như lưu thủy thoáng chốc nhìn phía lầu hai một tòa trà lâu cách đó không xa, đúng là chỗ của đám người La Văn.
Ánh mắt Kiệt Sâm bình tĩnh, không mang theo nửa điểm khói lửa, nhưng rơi vào trong mắt La Văn lại như bị sét đánh, khiến bọn người La Văn không khỏi lông tơ đứng thẳng, từ đáy lòng bỗng dưng dâng lên một cổ hàn ý kinh thiên.
- Ta nguyên bản không để ngươi trong lòng, thả ngươi một con đường sống, lại không nghĩ rằng, ngươi không biết điêu như thế, xem ra, là ta nhân từ rồi, đã như vậy thì toàn bộ đều chết đi cho ta.
Kiệt Sâm trong miệng đạm mạc lên tiếng, hắn không để đối phương ở trong lòng, lại không nghĩ rằng, đối phương lại muốn giết chết hắn, đối với loại người này, Kiệt Sâm không có một chút thương cảm, về sau, hắn cũng không hề thương cảm.
Lời nói của Kiệt Sâm truyền vào tai tất cả mọi người một cách rõ ràng, khiến ánh mắt của tất cả mọi người ở tràng nhìn phía La Văn ở trên trà lâu cách đó không xa.
- Không tốt!
Trên trà lâu, La Văn trong nội tâm run lên, sắc mặt trắng bệch, liền cao giọng hô:
- Người này muốn hành thích, ngăn lại hắn, nhanh, ngăn hắn lại!
Tiếng gào thét của La Văn mọi người đều nghe được rõ ràng, La Văn trong miệng rống giận, đồng thời cả người từ lầu hai trà lâu mạnh mẽ nhảy xuống, chạy thục mạng về phía xa xa.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!...
Cùng lúc đó, một đội hộ vệ đi theo sau lưng La Văn cũng nguyên một đám từ trên trà lâu bay vọt xuống, nhưng bọn hắn cũng không chạy thục mạng, mà là ngăn giữa đường, yểm hộ La Văn chạy thục mạng.
Hộ vệ kia đội đội trưởng Áo Bỉ Da, đứng ở phía trước nhất đội ngũ, đôi mắt sắc bén, linh lực thất giai đê cấp trên người điên cuồng bắt đầu khởi động, ôm lấy ý chí hẳn phải chết, thủ đoạn lúc trước của Kiệt Sâm khiến hắn hiểu được, mình căn bản không thể nào là đối thủ của đối phương được, nhưng vì công tử, hắn dứt khoát đứng ra
Nhìn qua La Văn chật vật điên cuồng chạy thục mạng, Kiệt Sâm lắc đầu, lặng yên tiến về trước
Rống!
Mấy tên hộ vệ thấy thế, lúc này đều gào thét, từ trong đám người giết ra, phóng tới Kiệt Sâm.
- Buồn cười!
Kiệt Sâm than nhẹ một tiếng.
Thì thầm!
Một cổ lực lượng vô hình, nhất thời lấy Kiệt Sâm làm tâm xông ra ngoài, thoáng chốc lướt qua mấy tên hộ vệ kia.
Thân hình mấy tên hộ vệ kia đột nhiên đình chỉ, biểu lộ trên mặt cũng cứng lại, sau đó...
Bồng! Bồng! Bồng!
... . . .
Thân hình vài tên hộ vệ đột nhiên mở ra, hóa thành một chùm huyết vụ, tiêu tán vào không trung.
- Cái này...
Đám hộ vệ còn lại lấy Áo Bỉ Da cầm đầu nhìn thấy một màn này, tất cả đều hoảng sợ trừng lớn hai mắt.
- Không!
- Chạy mau!
Từng tiếng rống hoảng sợ vang lên trên đường cái, rất nhiều hộ vệ sau lưng Áo Bỉ Da thoáng chốc hoảng sợ trên mặt không có một tia huyết sắc, nguyên một đám gào thét, không còn có ý chặn đường nữa.
Có thể được tuyển trở thành cận vệ của La Văn, độ trung thành và dũng mãnh của những hộ vệ này không cần phải nghi vấn, nhưng ở trước mặt thủ đoạn đáng sợ kia của Kiệt Sâm, bọn hắn đã hoàn toàn mất đi dũng khí của mình.
Rống!
Chỉ có Áo Bỉ Da là vẫn có thể miễn cưỡng bảo trì dũng khí, trong miệng của hắn gào thét, hai con ngươi đỏ bừng, liều lĩnh xông về phía Kiệt Sâm.
Oanh!
Thất giai Hoàng cấp linh lực như thiên trụ khởi động trên đường, hóa thành một cổ sóng biển bành trướng về phía Kiệt Sâm.
- Ngu xuẩn!
Kiệt Sâm than nhẹ, cổ lực lượng vô hình kia lại lần nữa kéo dài, thoáng chốc xuyên thấu qua thân hình Áo Bỉ Da.
Thân hình đang điên cuồng bay vút của Áo Bỉ Da đột nhiên đình trệ rồi, thất giai linh lực điên cuồng khởi động lúc trước cũng bỗng dưng tiêu tán, cặp mắt của hắn trừng tròn xoe, rồi sau đó "Bồng" một tiếng, cũng giống như vài tên hộ vệ lúc trước, thân hình bạo liệt, biến thành bột mịn hoàn toàn tiêu tán trong gió.
Ở trước mặt Kiệt Sâm, cường giả thất giai hoàng linh sư và hộ vệ bình thường, căn bản không có gì phân biệt cả.
Sau khi đánh chết Áo Bỉ Da, Kiệt Sâm đột nhiên giơ lên tay phải với La Văn đang điên cuồng chạy thục mang.
Một cổ lực lượng vô hình ngưng kết trên bầu trời, hóa làm một bàn tay cực lớn, nhắm ngay La Văn đập tới.
- Nhanh, ngăn hắn lại, ngăn hắn lại! Ai có thể ngăn cản hắn, La Văn ta chắc chắn sẽ thâm tạ khiến hắn trở thành thành chủ một thành!
La Văn phảng phất như phát điên gào thét.
Hắn điên cuồng chạy thục mạng lấy, khóe mắt liếc qua cái chết của bọn người Áo Bỉ Da ở sau lưng, trong nội tâm tràn đầy hoảng sợ.
- Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?
La Văn hoàn toàn rối loạn.
Linh lực chấn động đáng sợ trên đỉnh đầu lan ra, uy áp đáng sợ kia mạnh mẽ hàng lâm.
- Ta, ta còn muốn làm tộc trưởng Bố Mặc gia tộc.
- Ta còn muốn suất lĩnh gia tộc đại quân, chinh phục từng tòa thành trì nhất thống ung châu.
- Ta phải khiến Bố Mặc gia tộc trở thành một phương bá chủ trên đại lục, sao có thể chết vào hôm nay được?!
La Văn không muốn tin tưởng
Hắn còn có kế hoạch lớn, sự nghiệp lớn còn chưa hoàn thành!
- Tại sao có thể như vậy? Tiểu tử này rõ ràng đã nghèo đến nổi ngay cả thất giai Linh Dược cũng xuất ra để bán, rõ ràng chỉ có hai mươi tuổi thế nhưng thực lực của hắn sao lại đáng sợ như vậy, Tháp Mẫu Lạp và Áo Bỉ Da đều là thất giai hoàng Linh Sư ah, ngay cả ngăn cản hắn một chút cũng không được!
/1885
|