Rất nhanh, cửa thành đã khôi phục bình tĩnh. Sau khi đoàn xe ra khỏi cửa thành thì đoàn người Kiệt Sâm cũng lần lượt ra khỏi, không biết đám thành vệ quân khiếp sợ thân phận Lạc Khố Ân hay có nguyên nhân khác mà Kiệt Sâm cùng lão giả kia đều không bị làm khó, cứ thế đi ra.
- Lạc Khố Ân thiếu gia thật sự là người tốt ......
Thấy một màn vừa rồi, không ít dân chúng tán thưởng.
- Đúng vậy, lão phu ta sống ở Thiên Hồng thành, ở thành chúng ta có ai không biết đại danh Lạc Khố Ân thiếu gia......
- Đáng tiếc, nghe nói Lạc Khố Ân thiếu gia ..... Ai, một người tốt như vậy, thật sự là.........
Có người cảm khái.
- Trời cao đố kỵ anh tài, có linh dược đại sư nổi danh dự tính Lạc Khố Ân thiếu gia sống không quá 30 tuổi, thật là đáng tiếc, Tộc trưởng của Mạc Lý gia tộc lại có hạt giống như vậy!
Trong đám người truyền đến một hồi thở dài.
Kiệt Sâm ngẩn người, lúc Lạc Khố Ân đi đến trước mặt hắn thì hắn cũng thấy khí sắc của Lạc Khố Ân tựa hồ có chút không đúng, bất quá điều này cũng không quan hệ tới hắn. Kiệt Sâm cũng không quá chú ý, bây giờ nghe những người này nói thì dường như thiếu niên này chắc là có bệnh nan y?
- Đúng rồi, lúc nãy có một thiếu niên khác cũng không tệ, vì lão giả kia cũng dám ngăn trở thành vệ quân......
Mấy mạo hiểm giả chợt nhớ ra.
Lúc trước bọn họ cũng là muốn ra tay, nhưng sợ đối phương là thành vệ quân nên lại thôi, dĩ nhiên có ấn tượng rất sâu với Kiệt Sâm.
- Đúng vậy, còn có một thiếu niên cũng ra ta, nếu không phải thiếu niên kia, lão trượng chỉ sợ cũng đã bị thương......
- Ồ, ta nhớ thiếu niên kia cũng theo chúng ta cùng nhau ra khỏi thành đó? Người đâu......
Một số người nhìn quanh tìm kiếm nhưng căn bản không thấy bóng dáng Kiệt Sâm.
Lúc này Kiệt Sâm đã đi ra khỏi cửa thành bắc, đang lao nhanh trên bầu trời.
Diện tích Tái Luân đế quốc cực kỳ rộng lớn, khoảng cách giữa Ngọc Lan thành cùng Thiên Hồng thành cũng tương đối xa, cần đi qua một cánh rừng nhiệt đới rậm rạp và một dãy sơn mạch. Nếu như cưỡi xe ngựa cũng cần ít nhất lộ trình mười ngày, đi chậm một chút nói không chừng phải một tháng mới có thể tới.
Cũng may ven đường có không ít tiểu trấn và thôn xóm nên không thiếu chỗ nghỉ chân. Bất quá kẻ tài cao gan cũng lớn như Kiệt Sâm lại rất ít khi dừng chân mà cứ một đường đi thẳng, buổi tối dừng chân ven đường nghỉ ngơi. Về phần đồ ăn, trong không gian giới chỉ có không ít lương khô, nếu như ngại ăn lạt thì tìm trong núi rừng bắt mấy con thú hoang.
Lúc này, Kiệt Sâm cũng không dùng Thiểm Lôi chi dực mà hành tẩu để tu luyện, hi vọng có thể cảm ngộ trực tiếp tấn cấp ngũ giai Tông Linh Sư mà không cần hi vọng hoàn toàn vào Huyết Uyên tinh.
Đêm khuya, những ngôi sao trên bầu trời như những viên kim cương lấp lánh hào quang.
Bên đường núi, một đống lửa bập bùng, tiếng củi nổ lép bép bắn ra từng đốm lửa phiêu tán trong trời đêm
Kiệt Sâm ngồi bên đống lửa bên gốc đại thụ, không biết tại sao, trong lòng hắn dâng lên cảm giác cô độc, thân ảnh tiểu thị nữ Khắc Lôi Nhã lại hiển hiện.
Kiệt Sâm nhíu mày thật sâu.
- Thật sự là gặp quỷ rồi......
Kiệt Sâm lầm bầm:
- Chẳng lẽ là mình có quên linh dược tề nào ở chỗ Khắc Lôi Nhã hay có tài liệu nào bị cô nàng làm hỏng rồi, sao đột nhiên nhớ tới nàng......
Kiệt Sâm tràn đầy nghi hoặc, kiếp trước hắn chuyên tâm vào linh dược học, căn bản không biết cảm giác này, nghĩ chắc có quan hệ đến món linh dược trọng yếu nào đó ở Khắc Lôi Nhã nên trong tiềm thức mới có thể nhớ tới nàng đến.
Đúng lúc này.
Cách Kiệt Sâm khoảnh hơn hai trăm mét, có một con linh thú hình thể giống tê giác, trên đầu có một cái sừng hỏa hồng sắc đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Đột nhiên......
- Rống!!
Một tiếng gầm gừ phẫn nộ phảng phất sóng xung kích rót vào tai Kiệt Sâm, đồng thời con linh thú thân cao 2m, chiều cao ước 4-5m, làn da thô ráp có hoa văn cổ quái màu đỏ như tàn ảnh của lưu quang ập tới Kiệt Sâm.
Cái sừng màu đỏ trên đầu quái vật thoáng chốc phát sáng, hỏa hệ linh lực mãnh liệt bay lên, bắn về phía Kiệt Sâm.
Kiệt Sâm quay đầu, hai con ngươi như đao, nhìn con quái vật tê ngưu.
Quái vật kia hình thể cường tráng, diện mục dữ tợn, hai con ngươi màu đỏ như máu. So với nó, Kiệt Sâm quá nhỏ bé nhưng khi hắn nhìn sang thì con quái vật tê ngưu lại hoảng sợ.
- hừ! , Kiệt Sâm hừ lạnh một tiếng.
Một quang hoa tối tăm như u linh thoáng hiện từ tay Kiệt Sâm đánh ra.
- Ầm!
Đầu con quái vật tê ngưu nổ tung, thân thể vô lực theo quán tính nện vào cây đại thụ bên cạnh rồi ngã vật xuống đất, bụi đất bốc lên mù mịt.
Máu tươi phun ra tràn ngập, nhuộm hồng cả mặt đất khô nẻ.
- Tam giai hỏa viêm tê thú?
Kiệt Sâm nhìn thi thể con linh thú, không khỏi lắc đầu:
- Vậy mà dám tới chọc ta, quả thực là muốn chết.
Cấp bậc hiện giờ của Kiệt Sâm là tứ giai cao cấp Thiên Linh Sư, chỉ dựa vào linh lực tu luyện Linh Thần Quyết đã có thể đối kháng ngũ giai Tông Linh Sư, nếu như tăng thêm linh kĩ thì dù là lục giai Tôn Linh Sư, cũng chưa hẳn là đối thủ của Kiệt Sâm.
Tam giai hỏa viêm tê thú chỉ cần một kích của Kiệt Sâm đã triệt để đánh nát đầu, căn bản không hề khó khăn.
Bất quá nhớ lại một kích vừa rồi, Kiệt Sâm bất giác nhíu mày.
- Khác biệt lớn nhất giữa ngũ giai Tông Linh Sư cùng tứ giai Thiên Linh Sư là kết cấu linh lực của ngũ giai Tông Linh Sư càng thêm vững chắc, có thể đem linh lực phóng xuất thành linh mang mà không tán loạn.
Ánh mắt Kiệt Sâm lóe lên, thì thào:
- Một kích vô tình của mình thì linh lực phun ra đã muốn hình thành linh mang, rất hiển nhiên đã đạt đến tứ giai đỉnh phong, sao lại không thể tiến vào ngũ giai?
Kiệt Sâm khó hiểu, nhưng hắn lại chú ý tới một tình huống khác là lúc hắn ra tay thì lực lượng kỳ lạ màu đen trong cơ thể dường như chuyển động.
Kiệt Sâm trầm mặc một lát sau, một ý niệm điên cuồng chợt hiện.
- Nếu như ta có thể dung nhập lực lượng màu đen vào công kích thì uy lực sẽ ra sao?
Ý niệm điên cuồng này vừa xuất hiện khiến Kiệt Sâm không tự chủ run rẩy, dù hắn áp chế thế nào thì ý niệm này vẫn quanh quẩn trong lòng như một ma chướng......
Không thể nào gạt đi, Kiệt Sâm lại bất giác mê muội, lẩm bẩm nói:
- Cái này nếu có thể thành công, chỉ sợ lực phá hoại sẽ còn hơn cả Phượng diễm tam trọng sóng?
Kiệt Sâm nhớ tới lần gặp thích khách của tổ chức Ám Dạ ở Áo Lan Đa vương quốc. Tên thích khách là ngũ giai Tông Linh Sư, khi bị lực lượng cổ quái của mình công kích trúng thì lập tức biến thành thịt nát, khi đó bản thân mới là tam giai cấp thấp Linh Sư.
Dưới sự ám ảnh của ý niệm khiến tâm thần bực bội, Kiệt Sâm rốt cục quyết định không ngừng vận chuyển Linh thần quyết.
Theo sự vận chuyển của Linh Thần Quyết, lực lượng kỳ lạ màu đen trong cơ thể Kiệt Sâm cũng bắt đầu lưu động.
Từ lúc Kiệt Sâm tấn cấp tứ giai cấp thấp Thiên Linh Sư thì hắn bắt đầu phát hiện thấy lực lượng cổ quái này tựa hồ có liên hệ nào đó với Linh Thần Quyết. Mỗi lần Kiệt Sâm vận chuyển Linh Thần Quyết thì lực lượng này sẽ có tăng trưởng rất nhỏ, đồng thời Linh Thần Quyết tựa hồ cũng có một lực khống chế với nó.
Cứ như vậy tu luyện, Kiệt Sâm đã nắm giữ bí quyết khống chế lực lượng này.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của Kiệt Sâm, lực lượng màu đen và linh lực tứ giai cao cấp đã được hắn kéo ra hòa vào kinh mạch.
- Hô!
Kiệt Sâm thở hắt ra, trên trán đầm đìa mồ hôi, nhưng tinh thần vẫn khẩn trương.
Sau một thoáng dừng lại, Kiệt Sâm bắt đầu thử đem hai lực lượng bất đồng này dung hợp.
- Bình!
Hai lực lượng vừa tiếp xúc tương dung, lập tức vang lên thanh âm như sấm rền. Bắt đầu từ đạo kinh mạch dung chứa làm chủ, vết rạn ầm ầm xuất hiện, nếu không phải thân thể Kiệt Sâm đạt đến thất giai Hoàng cấp đỉnh phong, kinh mạch cực kỳ bền chắc thì chắc đã đứt vỡ.
Đau đớn kịch liệt không ngừng kích thích thần kinh Kiệt Sâm nhưng ánh mắt hắn lóe lên cuồng hỉ.
Trong cảm giác của hắn, hai lực lượng có thuộc tính hoàn toàn bất đồng đã bắt đầu dung hợp, tuy còn rất nhỏ nhưng đã chứng minh ý nghĩ của hắn không phải không thực hiện được.
- Lạc Khố Ân thiếu gia thật sự là người tốt ......
Thấy một màn vừa rồi, không ít dân chúng tán thưởng.
- Đúng vậy, lão phu ta sống ở Thiên Hồng thành, ở thành chúng ta có ai không biết đại danh Lạc Khố Ân thiếu gia......
- Đáng tiếc, nghe nói Lạc Khố Ân thiếu gia ..... Ai, một người tốt như vậy, thật sự là.........
Có người cảm khái.
- Trời cao đố kỵ anh tài, có linh dược đại sư nổi danh dự tính Lạc Khố Ân thiếu gia sống không quá 30 tuổi, thật là đáng tiếc, Tộc trưởng của Mạc Lý gia tộc lại có hạt giống như vậy!
Trong đám người truyền đến một hồi thở dài.
Kiệt Sâm ngẩn người, lúc Lạc Khố Ân đi đến trước mặt hắn thì hắn cũng thấy khí sắc của Lạc Khố Ân tựa hồ có chút không đúng, bất quá điều này cũng không quan hệ tới hắn. Kiệt Sâm cũng không quá chú ý, bây giờ nghe những người này nói thì dường như thiếu niên này chắc là có bệnh nan y?
- Đúng rồi, lúc nãy có một thiếu niên khác cũng không tệ, vì lão giả kia cũng dám ngăn trở thành vệ quân......
Mấy mạo hiểm giả chợt nhớ ra.
Lúc trước bọn họ cũng là muốn ra tay, nhưng sợ đối phương là thành vệ quân nên lại thôi, dĩ nhiên có ấn tượng rất sâu với Kiệt Sâm.
- Đúng vậy, còn có một thiếu niên cũng ra ta, nếu không phải thiếu niên kia, lão trượng chỉ sợ cũng đã bị thương......
- Ồ, ta nhớ thiếu niên kia cũng theo chúng ta cùng nhau ra khỏi thành đó? Người đâu......
Một số người nhìn quanh tìm kiếm nhưng căn bản không thấy bóng dáng Kiệt Sâm.
Lúc này Kiệt Sâm đã đi ra khỏi cửa thành bắc, đang lao nhanh trên bầu trời.
Diện tích Tái Luân đế quốc cực kỳ rộng lớn, khoảng cách giữa Ngọc Lan thành cùng Thiên Hồng thành cũng tương đối xa, cần đi qua một cánh rừng nhiệt đới rậm rạp và một dãy sơn mạch. Nếu như cưỡi xe ngựa cũng cần ít nhất lộ trình mười ngày, đi chậm một chút nói không chừng phải một tháng mới có thể tới.
Cũng may ven đường có không ít tiểu trấn và thôn xóm nên không thiếu chỗ nghỉ chân. Bất quá kẻ tài cao gan cũng lớn như Kiệt Sâm lại rất ít khi dừng chân mà cứ một đường đi thẳng, buổi tối dừng chân ven đường nghỉ ngơi. Về phần đồ ăn, trong không gian giới chỉ có không ít lương khô, nếu như ngại ăn lạt thì tìm trong núi rừng bắt mấy con thú hoang.
Lúc này, Kiệt Sâm cũng không dùng Thiểm Lôi chi dực mà hành tẩu để tu luyện, hi vọng có thể cảm ngộ trực tiếp tấn cấp ngũ giai Tông Linh Sư mà không cần hi vọng hoàn toàn vào Huyết Uyên tinh.
Đêm khuya, những ngôi sao trên bầu trời như những viên kim cương lấp lánh hào quang.
Bên đường núi, một đống lửa bập bùng, tiếng củi nổ lép bép bắn ra từng đốm lửa phiêu tán trong trời đêm
Kiệt Sâm ngồi bên đống lửa bên gốc đại thụ, không biết tại sao, trong lòng hắn dâng lên cảm giác cô độc, thân ảnh tiểu thị nữ Khắc Lôi Nhã lại hiển hiện.
Kiệt Sâm nhíu mày thật sâu.
- Thật sự là gặp quỷ rồi......
Kiệt Sâm lầm bầm:
- Chẳng lẽ là mình có quên linh dược tề nào ở chỗ Khắc Lôi Nhã hay có tài liệu nào bị cô nàng làm hỏng rồi, sao đột nhiên nhớ tới nàng......
Kiệt Sâm tràn đầy nghi hoặc, kiếp trước hắn chuyên tâm vào linh dược học, căn bản không biết cảm giác này, nghĩ chắc có quan hệ đến món linh dược trọng yếu nào đó ở Khắc Lôi Nhã nên trong tiềm thức mới có thể nhớ tới nàng đến.
Đúng lúc này.
Cách Kiệt Sâm khoảnh hơn hai trăm mét, có một con linh thú hình thể giống tê giác, trên đầu có một cái sừng hỏa hồng sắc đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Đột nhiên......
- Rống!!
Một tiếng gầm gừ phẫn nộ phảng phất sóng xung kích rót vào tai Kiệt Sâm, đồng thời con linh thú thân cao 2m, chiều cao ước 4-5m, làn da thô ráp có hoa văn cổ quái màu đỏ như tàn ảnh của lưu quang ập tới Kiệt Sâm.
Cái sừng màu đỏ trên đầu quái vật thoáng chốc phát sáng, hỏa hệ linh lực mãnh liệt bay lên, bắn về phía Kiệt Sâm.
Kiệt Sâm quay đầu, hai con ngươi như đao, nhìn con quái vật tê ngưu.
Quái vật kia hình thể cường tráng, diện mục dữ tợn, hai con ngươi màu đỏ như máu. So với nó, Kiệt Sâm quá nhỏ bé nhưng khi hắn nhìn sang thì con quái vật tê ngưu lại hoảng sợ.
- hừ! , Kiệt Sâm hừ lạnh một tiếng.
Một quang hoa tối tăm như u linh thoáng hiện từ tay Kiệt Sâm đánh ra.
- Ầm!
Đầu con quái vật tê ngưu nổ tung, thân thể vô lực theo quán tính nện vào cây đại thụ bên cạnh rồi ngã vật xuống đất, bụi đất bốc lên mù mịt.
Máu tươi phun ra tràn ngập, nhuộm hồng cả mặt đất khô nẻ.
- Tam giai hỏa viêm tê thú?
Kiệt Sâm nhìn thi thể con linh thú, không khỏi lắc đầu:
- Vậy mà dám tới chọc ta, quả thực là muốn chết.
Cấp bậc hiện giờ của Kiệt Sâm là tứ giai cao cấp Thiên Linh Sư, chỉ dựa vào linh lực tu luyện Linh Thần Quyết đã có thể đối kháng ngũ giai Tông Linh Sư, nếu như tăng thêm linh kĩ thì dù là lục giai Tôn Linh Sư, cũng chưa hẳn là đối thủ của Kiệt Sâm.
Tam giai hỏa viêm tê thú chỉ cần một kích của Kiệt Sâm đã triệt để đánh nát đầu, căn bản không hề khó khăn.
Bất quá nhớ lại một kích vừa rồi, Kiệt Sâm bất giác nhíu mày.
- Khác biệt lớn nhất giữa ngũ giai Tông Linh Sư cùng tứ giai Thiên Linh Sư là kết cấu linh lực của ngũ giai Tông Linh Sư càng thêm vững chắc, có thể đem linh lực phóng xuất thành linh mang mà không tán loạn.
Ánh mắt Kiệt Sâm lóe lên, thì thào:
- Một kích vô tình của mình thì linh lực phun ra đã muốn hình thành linh mang, rất hiển nhiên đã đạt đến tứ giai đỉnh phong, sao lại không thể tiến vào ngũ giai?
Kiệt Sâm khó hiểu, nhưng hắn lại chú ý tới một tình huống khác là lúc hắn ra tay thì lực lượng kỳ lạ màu đen trong cơ thể dường như chuyển động.
Kiệt Sâm trầm mặc một lát sau, một ý niệm điên cuồng chợt hiện.
- Nếu như ta có thể dung nhập lực lượng màu đen vào công kích thì uy lực sẽ ra sao?
Ý niệm điên cuồng này vừa xuất hiện khiến Kiệt Sâm không tự chủ run rẩy, dù hắn áp chế thế nào thì ý niệm này vẫn quanh quẩn trong lòng như một ma chướng......
Không thể nào gạt đi, Kiệt Sâm lại bất giác mê muội, lẩm bẩm nói:
- Cái này nếu có thể thành công, chỉ sợ lực phá hoại sẽ còn hơn cả Phượng diễm tam trọng sóng?
Kiệt Sâm nhớ tới lần gặp thích khách của tổ chức Ám Dạ ở Áo Lan Đa vương quốc. Tên thích khách là ngũ giai Tông Linh Sư, khi bị lực lượng cổ quái của mình công kích trúng thì lập tức biến thành thịt nát, khi đó bản thân mới là tam giai cấp thấp Linh Sư.
Dưới sự ám ảnh của ý niệm khiến tâm thần bực bội, Kiệt Sâm rốt cục quyết định không ngừng vận chuyển Linh thần quyết.
Theo sự vận chuyển của Linh Thần Quyết, lực lượng kỳ lạ màu đen trong cơ thể Kiệt Sâm cũng bắt đầu lưu động.
Từ lúc Kiệt Sâm tấn cấp tứ giai cấp thấp Thiên Linh Sư thì hắn bắt đầu phát hiện thấy lực lượng cổ quái này tựa hồ có liên hệ nào đó với Linh Thần Quyết. Mỗi lần Kiệt Sâm vận chuyển Linh Thần Quyết thì lực lượng này sẽ có tăng trưởng rất nhỏ, đồng thời Linh Thần Quyết tựa hồ cũng có một lực khống chế với nó.
Cứ như vậy tu luyện, Kiệt Sâm đã nắm giữ bí quyết khống chế lực lượng này.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của Kiệt Sâm, lực lượng màu đen và linh lực tứ giai cao cấp đã được hắn kéo ra hòa vào kinh mạch.
- Hô!
Kiệt Sâm thở hắt ra, trên trán đầm đìa mồ hôi, nhưng tinh thần vẫn khẩn trương.
Sau một thoáng dừng lại, Kiệt Sâm bắt đầu thử đem hai lực lượng bất đồng này dung hợp.
- Bình!
Hai lực lượng vừa tiếp xúc tương dung, lập tức vang lên thanh âm như sấm rền. Bắt đầu từ đạo kinh mạch dung chứa làm chủ, vết rạn ầm ầm xuất hiện, nếu không phải thân thể Kiệt Sâm đạt đến thất giai Hoàng cấp đỉnh phong, kinh mạch cực kỳ bền chắc thì chắc đã đứt vỡ.
Đau đớn kịch liệt không ngừng kích thích thần kinh Kiệt Sâm nhưng ánh mắt hắn lóe lên cuồng hỉ.
Trong cảm giác của hắn, hai lực lượng có thuộc tính hoàn toàn bất đồng đã bắt đầu dung hợp, tuy còn rất nhỏ nhưng đã chứng minh ý nghĩ của hắn không phải không thực hiện được.
/1885
|