Có được bát giai Đế Linh Sư A Lỗ Địch Ba, Phỉ Nhĩ gia tộc cơ hồ là thổ hoàng đế của Xích Nhĩ hành tỉnh, mà Cơ Lạc Tư với tư cách đệ tử dòng chính của Phỉ Nhĩ gia tộc ở Xích Nhĩ hành tỉnh, tại Xích Nhĩ hành tỉnh có thể nói quyền thế ngập trời, mặc dù chỉ là một thiếu niên, nhưng quyền lợi trong tay của hắn không thua gì người nắm quyền của một tòa thành thị.
Những thiếu niên này tuy biểu hiện là bạn cùng trang lứa và tuổi với Cơ Lạc Tư, nhưng địa vị, cả hai căn bản không thể so sánh.
- Đúng, còn Mạc Lý gia tộc Kiệt Tư thế nào?
Trong đám người có người lên tiếng.
- Kiệt Tư? Đó là thiếu niên đào thoát khỏi tay của thủ hạ Khoa Ân Hi Nhĩ đại nhân à, dường như không có ai nhìn thấy hắn.
Bởi vì Kiệt Sâm mới vừa gia nhập Linh Trì Bí Cảnh đọ sức với Khoa Ân Hi Nhĩ, cho nên bị tất cả mọi người chú ý, hơn nữa dưới chân núi Linh Trì Phong, Khoa Ân Hi Nhĩ cũng muốn tự tay giết Kiệt Sâm, lại bị A Lỗ Địch Ba cản lại, bởi vậy không ít người cố ý tìm hiểu bối cảnh của Kiệt Sâm.
- Thời điểm ở Huyết Uyên Sơn, cũng không có nhìn thấy thân ảnh của hắn, không phải là chết trong Linh Trì Bí Cảnh rồi chứ?
Có người hoài nghi lên tiếng.
- Tiểu tử kia có thể đào thoát khỏi tay thủ hạ của Khoa Ân Hi Nhĩ đại nhân, không có khả năng khinh địch chết như vậy chứ?
Một bên thiếu niên mặc áo bào lam lên tiếng.
- Hắc! Vậy cũng không nhất định!
Người nọ lúc trước cười lạnh, nói:
- Các ngươi không thấy được Khoa Ân Hi Nhĩ đại nhân đánh một chiêu cuối cùng đánh trúng tên đó sao, nói không chừng thiếu niên kia bản thân đã sớm bị trọng thương, hơn nữa tại đây là Linh Trì Bí Cảnh, nguy cơ trùng trùng, linh thú cường đại nhiều vô số kể, muốn còn sống, cũng không dễ dàng như vậy.
- Nói cũng phải, trên cả khu đất trống hiện giờ chỉ có hai mươi bảy người, mà bây giờ chỉ còn lại một buổi chiều, hơn hai mươi người còn lại, đoán chừng đều chết tại Linh Trì Bí Cảnh này.
Có người cười nhạt một tiếng, trong giọng nói còn mang theo khẩu khí hả hê nhìn thấy được.
- Hừ, những người kia nếu tự hiểu lấy mình, ở lại xung quanh khu đất này tu luyện suốt ba tháng, mà xuất hiện chung quanh khu đất này toàn là linh thú cấp thấp, căn bản không có khả năng có uy hiếp gì, ai bảo bọn họ không có thực lực còn mang theo lòng tham, muốn đi vào Huyết Uyên Linh Trì, chết cũng là chết vô ích.
Một thiếu niên có mái tóc xù lên tiếng, cười lạnh, khóe miệng nhếch lên đầy khinh thường.
- Kiệt Tư, ngươi có thể nhất định phải sống trở về ah.
Cách đó không xa, Thản Tang đứng trên thân cây cầu nguyện.
Lúc này hắn cũng tiến vào Huyết Uyên Linh Trì, đạt được không ít chỗ tốt, tuy nhiên hắn và Kiệt Sâm chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng ở sâu trong nội tâm, hắn lại hy vọng Kiệt Sâm bình an đi ra.
Thời gian qua một ít, trong lúc đó, vốn vô cùng bình tỉnh, bắt đầu có hào quang rung động tại lối ra.
- Lối ra sắp đóng cửa, chúng ta đi thôi!
Trên đất trống, đám người không muốn lãng phí thời gian như Cơ Lạc Tư đứng lên, chậm rãi lên tiếng, sau đó đi vào trong hào quang màu xanh.
Người ở đây cũng theo sát phía sau của hắn, từng bước một đi vào trong hào quang màu xanh.
- Vèo!
Đúng lúc này, một đạo kim mang đột nhiên từ trong núi rừng bay tới.
- Là Khoa Ân Hi Nhĩ đại nhân!
Trong đám người có người kinh hô, Khoa Ân Hi Nhĩ từ sau khi mới bắt đầu tiến vào Linh Trì Bí Cảnh này không có xuất hiện qua, tất cả mọi người cho rằng hắn đã đi ra ngoài, không nghĩ tới vẫn còn dấu kín trong khu rừng này.
Từ khi Khoa Ân Hi Nhĩ phát hiện mình không cách nào hấp thu năng lượng trong Huyết Uyên Linh Trì, trước khi lối ra xuất hiện, hắn sẽ ẩn nấp tại chung quanh khu đất trống này, chờ Kiệt Sâm xuất hiện, không nghĩ tới chờ đợi suốt ba tháng, thẳng tới khi lối ra đã hiện ra, mà Kiệt Sâm lại không xuất hiện.
Vì đợi Kiệt Sâm, Khoa Ân Hi Nhĩ cũng không dám đắm chìm vào trong tu luyện, sợ không cẩn thận sẽ để Kiệt Sâm chạy đi, trong ba tháng ở Linh Trì Bí Cảnh này, Khoa Ân Hi Nhĩ cơ hồ không đạt được chỗ tốt gì.
Chuyện này làm nội tâm của hắn nổi giận gần chết.
Thời gian qua một lát, hơn bảy mươi người đã đi vào trong, hào quang lập lòe, một người cũng xuất hiện tại chân núi.
Ở đó có mọi người trong gia tộc đang chờ đợi bên ngoài, một khi phát hiện người của gia tộc bọn họ, nhịn không được hoan hô lên.
Mà gia tộc không phát hiện người mình từ trong Linh Trì Bí Cảnh đi ra, trên mặt đều rất lo lắng và ảm đạm.
Tới khi người cuối cùng xuất hiện, đột nhiên chân núi Linh Trì Phong xuất hiện chấn động năng lượng mạnh mẽ, hào quang màu xanhh da trời lập lòe, cả ngày đều khôi phục bình tĩnh.
Rốt cuộc cửa ra vào Linh Trì Bí Cảnh cũng đóng lại, tiếp theo mở ra, còn phải chờ đợi thêm mười năm sau.
Cuối cùng tiến vào Linh Trì Bí Cảnh trăm người, đi ra bảy mươi sáu, còn lại hai mươi bốn, vĩnh viện ở lại bên trong Linh Trì Bí Cảnh.
Người ta phát hiện ra, Linh Trì Bí Cảnh trong bao nhiêu năm qua, còn chưa từng có người nào đó không có đi ra, mà lần sau lại xuất hiện, kết cục duy nhất của người ở lại bên trong, đều là tử vong.
Trong đám người, Khoa Ân Hi Nhĩ nhìn thấy lôi ra biến mất, trên mặt lộ ra nét dữ tợn.
- Xem ra tiểu tử kia thật sự chết bên trong Linh Trì Bí Cảnh, thật sự là tiện nghi tiểu tử kia.
Khoa Ân Hi Nhĩ lộ ra nụ cười âm tàng, nói:
- Nhưng tiểu tử kia chết, Mạc Lý gia tộc vẫn còn, dám giết người Nạp Đốn gia tộc của ta, ta muốn cho gia tộc Mạc Lý gia muốn sống không được, muốn chết không xong, ha ha, ha ha ha!
Bên ngoài Linh Trì Bí Cảnh, gia tộc Mạc Lý của Thiên Hồng thành phải đối mặt với nguy cơ, đang từ từ tới gần.
Tháng thứ tám ở chân núi Huyết Uyên Sơn.
Trong Huyền Uyên Sơn, Kiệt Sâm đang từ từ đi trong rừng, ánh mắt của hắn tràn ngập bình tĩnh, tràn ngập lạnh nhạt.
Trên người hắn chỉ mặc bộ quần áo rách nát, nửa người trên cởi trần, cởi bỏ chân, đầu tóc rối bời, chòm râu mang theo cặn bã, trong tay tùy ý cầm theo hắc sắc trọng kiếm từng bước một đi tới nơi ít người lui tới.
- Xùy!
Một đạo tiếng xé gió bỗng nhiên vang lên, thanh sắc quang mang hiện lên, một đạo thiểm điện xuất hiện trước mặt của Kiệt Sâm, nhưng trên mặt Kiệt Sâm không mang theo chút kinh hoàng nào.
Ở đằng kia, đạo thanh sắc quang mang sắp đánh trúng Kiệt Sâm, một đạo ô quang bỗng nhiên hiện lên, làm cho thanh sắc quang mang lập tức bị đánh nát bấy, hóa thành năng lượng hư vô, tiêu tán trong không khí.
Đạo ô quang kia, chính là kiếm tốc của hắc sắc trọng kiếm trong tay của Kiệt Sâm, một đạo tàn ảnh mê hoặc thị giác xuất hiện.
Tám tháng trước, tuy Kiệt Sâm cầm hắc sắc trọng kiếm vô cùng nhẹ nhàng, nhưng huy động vẫn mang theo nét cứng ngắt, nhưng bây giờ, hắc sắc trọng kiếm trong tay của Kiệt Sâm giống như cọng rơm nhẹ, bay bổng giống như không có chút sức nặng nào.
- Cử trọng nhược khinh, cử trọng nhược khinh!
Trong miệng Kiệt Sâm tự thì thào.
Trọng kiếm vô phong, đại xảo vô công!
Tu luyện trọng kiếm, nhất cơ bản chính là lực lượng, linh lực phối hợp vận dụng trọng kiếm.
Những thiếu niên này tuy biểu hiện là bạn cùng trang lứa và tuổi với Cơ Lạc Tư, nhưng địa vị, cả hai căn bản không thể so sánh.
- Đúng, còn Mạc Lý gia tộc Kiệt Tư thế nào?
Trong đám người có người lên tiếng.
- Kiệt Tư? Đó là thiếu niên đào thoát khỏi tay của thủ hạ Khoa Ân Hi Nhĩ đại nhân à, dường như không có ai nhìn thấy hắn.
Bởi vì Kiệt Sâm mới vừa gia nhập Linh Trì Bí Cảnh đọ sức với Khoa Ân Hi Nhĩ, cho nên bị tất cả mọi người chú ý, hơn nữa dưới chân núi Linh Trì Phong, Khoa Ân Hi Nhĩ cũng muốn tự tay giết Kiệt Sâm, lại bị A Lỗ Địch Ba cản lại, bởi vậy không ít người cố ý tìm hiểu bối cảnh của Kiệt Sâm.
- Thời điểm ở Huyết Uyên Sơn, cũng không có nhìn thấy thân ảnh của hắn, không phải là chết trong Linh Trì Bí Cảnh rồi chứ?
Có người hoài nghi lên tiếng.
- Tiểu tử kia có thể đào thoát khỏi tay thủ hạ của Khoa Ân Hi Nhĩ đại nhân, không có khả năng khinh địch chết như vậy chứ?
Một bên thiếu niên mặc áo bào lam lên tiếng.
- Hắc! Vậy cũng không nhất định!
Người nọ lúc trước cười lạnh, nói:
- Các ngươi không thấy được Khoa Ân Hi Nhĩ đại nhân đánh một chiêu cuối cùng đánh trúng tên đó sao, nói không chừng thiếu niên kia bản thân đã sớm bị trọng thương, hơn nữa tại đây là Linh Trì Bí Cảnh, nguy cơ trùng trùng, linh thú cường đại nhiều vô số kể, muốn còn sống, cũng không dễ dàng như vậy.
- Nói cũng phải, trên cả khu đất trống hiện giờ chỉ có hai mươi bảy người, mà bây giờ chỉ còn lại một buổi chiều, hơn hai mươi người còn lại, đoán chừng đều chết tại Linh Trì Bí Cảnh này.
Có người cười nhạt một tiếng, trong giọng nói còn mang theo khẩu khí hả hê nhìn thấy được.
- Hừ, những người kia nếu tự hiểu lấy mình, ở lại xung quanh khu đất này tu luyện suốt ba tháng, mà xuất hiện chung quanh khu đất này toàn là linh thú cấp thấp, căn bản không có khả năng có uy hiếp gì, ai bảo bọn họ không có thực lực còn mang theo lòng tham, muốn đi vào Huyết Uyên Linh Trì, chết cũng là chết vô ích.
Một thiếu niên có mái tóc xù lên tiếng, cười lạnh, khóe miệng nhếch lên đầy khinh thường.
- Kiệt Tư, ngươi có thể nhất định phải sống trở về ah.
Cách đó không xa, Thản Tang đứng trên thân cây cầu nguyện.
Lúc này hắn cũng tiến vào Huyết Uyên Linh Trì, đạt được không ít chỗ tốt, tuy nhiên hắn và Kiệt Sâm chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng ở sâu trong nội tâm, hắn lại hy vọng Kiệt Sâm bình an đi ra.
Thời gian qua một ít, trong lúc đó, vốn vô cùng bình tỉnh, bắt đầu có hào quang rung động tại lối ra.
- Lối ra sắp đóng cửa, chúng ta đi thôi!
Trên đất trống, đám người không muốn lãng phí thời gian như Cơ Lạc Tư đứng lên, chậm rãi lên tiếng, sau đó đi vào trong hào quang màu xanh.
Người ở đây cũng theo sát phía sau của hắn, từng bước một đi vào trong hào quang màu xanh.
- Vèo!
Đúng lúc này, một đạo kim mang đột nhiên từ trong núi rừng bay tới.
- Là Khoa Ân Hi Nhĩ đại nhân!
Trong đám người có người kinh hô, Khoa Ân Hi Nhĩ từ sau khi mới bắt đầu tiến vào Linh Trì Bí Cảnh này không có xuất hiện qua, tất cả mọi người cho rằng hắn đã đi ra ngoài, không nghĩ tới vẫn còn dấu kín trong khu rừng này.
Từ khi Khoa Ân Hi Nhĩ phát hiện mình không cách nào hấp thu năng lượng trong Huyết Uyên Linh Trì, trước khi lối ra xuất hiện, hắn sẽ ẩn nấp tại chung quanh khu đất trống này, chờ Kiệt Sâm xuất hiện, không nghĩ tới chờ đợi suốt ba tháng, thẳng tới khi lối ra đã hiện ra, mà Kiệt Sâm lại không xuất hiện.
Vì đợi Kiệt Sâm, Khoa Ân Hi Nhĩ cũng không dám đắm chìm vào trong tu luyện, sợ không cẩn thận sẽ để Kiệt Sâm chạy đi, trong ba tháng ở Linh Trì Bí Cảnh này, Khoa Ân Hi Nhĩ cơ hồ không đạt được chỗ tốt gì.
Chuyện này làm nội tâm của hắn nổi giận gần chết.
Thời gian qua một lát, hơn bảy mươi người đã đi vào trong, hào quang lập lòe, một người cũng xuất hiện tại chân núi.
Ở đó có mọi người trong gia tộc đang chờ đợi bên ngoài, một khi phát hiện người của gia tộc bọn họ, nhịn không được hoan hô lên.
Mà gia tộc không phát hiện người mình từ trong Linh Trì Bí Cảnh đi ra, trên mặt đều rất lo lắng và ảm đạm.
Tới khi người cuối cùng xuất hiện, đột nhiên chân núi Linh Trì Phong xuất hiện chấn động năng lượng mạnh mẽ, hào quang màu xanhh da trời lập lòe, cả ngày đều khôi phục bình tĩnh.
Rốt cuộc cửa ra vào Linh Trì Bí Cảnh cũng đóng lại, tiếp theo mở ra, còn phải chờ đợi thêm mười năm sau.
Cuối cùng tiến vào Linh Trì Bí Cảnh trăm người, đi ra bảy mươi sáu, còn lại hai mươi bốn, vĩnh viện ở lại bên trong Linh Trì Bí Cảnh.
Người ta phát hiện ra, Linh Trì Bí Cảnh trong bao nhiêu năm qua, còn chưa từng có người nào đó không có đi ra, mà lần sau lại xuất hiện, kết cục duy nhất của người ở lại bên trong, đều là tử vong.
Trong đám người, Khoa Ân Hi Nhĩ nhìn thấy lôi ra biến mất, trên mặt lộ ra nét dữ tợn.
- Xem ra tiểu tử kia thật sự chết bên trong Linh Trì Bí Cảnh, thật sự là tiện nghi tiểu tử kia.
Khoa Ân Hi Nhĩ lộ ra nụ cười âm tàng, nói:
- Nhưng tiểu tử kia chết, Mạc Lý gia tộc vẫn còn, dám giết người Nạp Đốn gia tộc của ta, ta muốn cho gia tộc Mạc Lý gia muốn sống không được, muốn chết không xong, ha ha, ha ha ha!
Bên ngoài Linh Trì Bí Cảnh, gia tộc Mạc Lý của Thiên Hồng thành phải đối mặt với nguy cơ, đang từ từ tới gần.
Tháng thứ tám ở chân núi Huyết Uyên Sơn.
Trong Huyền Uyên Sơn, Kiệt Sâm đang từ từ đi trong rừng, ánh mắt của hắn tràn ngập bình tĩnh, tràn ngập lạnh nhạt.
Trên người hắn chỉ mặc bộ quần áo rách nát, nửa người trên cởi trần, cởi bỏ chân, đầu tóc rối bời, chòm râu mang theo cặn bã, trong tay tùy ý cầm theo hắc sắc trọng kiếm từng bước một đi tới nơi ít người lui tới.
- Xùy!
Một đạo tiếng xé gió bỗng nhiên vang lên, thanh sắc quang mang hiện lên, một đạo thiểm điện xuất hiện trước mặt của Kiệt Sâm, nhưng trên mặt Kiệt Sâm không mang theo chút kinh hoàng nào.
Ở đằng kia, đạo thanh sắc quang mang sắp đánh trúng Kiệt Sâm, một đạo ô quang bỗng nhiên hiện lên, làm cho thanh sắc quang mang lập tức bị đánh nát bấy, hóa thành năng lượng hư vô, tiêu tán trong không khí.
Đạo ô quang kia, chính là kiếm tốc của hắc sắc trọng kiếm trong tay của Kiệt Sâm, một đạo tàn ảnh mê hoặc thị giác xuất hiện.
Tám tháng trước, tuy Kiệt Sâm cầm hắc sắc trọng kiếm vô cùng nhẹ nhàng, nhưng huy động vẫn mang theo nét cứng ngắt, nhưng bây giờ, hắc sắc trọng kiếm trong tay của Kiệt Sâm giống như cọng rơm nhẹ, bay bổng giống như không có chút sức nặng nào.
- Cử trọng nhược khinh, cử trọng nhược khinh!
Trong miệng Kiệt Sâm tự thì thào.
Trọng kiếm vô phong, đại xảo vô công!
Tu luyện trọng kiếm, nhất cơ bản chính là lực lượng, linh lực phối hợp vận dụng trọng kiếm.
/1885
|