- Ha hả, Khải Tư Đặc tộc trưởng, không nghĩ tới ngươi hôm nay lại có đảm lượng tới đây, hơn nữa lại tới sớm như vậy, chính là biết điều một chút chờ ở nơi này, ngay cả muốn chết cũng là tích cực như vậy, thật là bội phục a!
Ở chỗ ngồi phía bắc bên cạnh đài tỷ thí, mấy người Bá Khắc Bỉ đều ngồi vào chỗ của mình, sau đó cười ra tiếng, lớn miệng nói.
- Bá Khắc Bỉ, hãy bớt sàm ngôn đi, có bản lãnh gì thì ngươi hãy mang ra đây, hôm nay Mạc Lý gia tộc ta liền tiếp nhận.
Khải Tư Đặc mang theo khuôn mặt âm trầm lên tiếng, thần sắc bình thản vô cùng.
- Tốt! Khải Tư Đặc tộc trưởng thật là đủ sảng khoái.
Trên mặt Bá Khắc Bỉ mang theo vẻ âm lãnh, cười nói:
- Quyết chiến sinh tử, vậy sinh tử của hai bên đều do ông trời định đoạt, hai bên chúng ta đều phái ra người của mình lên đài, cho đến khi phân rõ sinh tử, mới có thể tiến hành trận tiếp theo, nếu như một bên nhận thua, như vậy sẽ phải hoàn toàn thối lui khỏi Thiên Hồng Thành, không biết Khải Tư Đặc tộc trưởng muốn phái người nào ra trận đầu tiên a?
Quyết chiến sinh tử, tùy theo song phương phái ra người của riêng mình, mỗi bên một người, rồi sau đó thay phiên, chẳng hạn như trận đầu, Mạc Lý gia tộc phái người Lạc Cơ gia tộc ứng chiến, mà trận tiếp theo, chính là Lạc Cơ gia tộc phái người, Mạc Lý gia tộc ứng chiến, mỗi người chỉ có thể ra sân một lần, gia tộc nào phái người ra sân đầu tiên, ở một mức độ nào đó, tự nhiên là sẽ chịu thiệt.
- Gia gia, quyết chiến sinh tử này thật là kích thích, ta cũng muốn xuất chiến.
Ở chỗ ngồi của Lạc Cơ gia tộc, một thiếu niên có cái ánh mắt sắc bén, thần sắc ngoan lệ, có một cái mũi ưng lên tiếng nói với Khoa Ân Hi Nhĩ.
- Ách Duy Đặc thiếu gia, quyết chiến sinh tử này cũng không phải là trò chơi, chúng ta chỉ cần nhìn là được rồi, nếu như thiếu gia muốn tỷ thí thì đợi sau khi trận chiến này kết thúc, tại hạ an bài thật kỹ mấy người theo thiếu gia vui đùa một chút.
Bá Khắc Bỉ ở bên cạnh vội vàng lên tiếng nói, mang trên mặt vẻ nịnh hót.
- Ngừng.
Thiếu niên kia không thèm để ý tới Bá Khắc Bỉ, mở miệng khinh thường lên tiếng:
- Ngươi biết cái gì, trước mặt nhiều người như vậy có thể giết chết được đối phương, đây mới gọi là kích thích a.
Thiếu niên không nhịn được liếm liếm đầu lưỡi, tưởng tượng thấy cảnh tượng mình đang anh minh thần võ đứng ở trên đài tỷ thí, đánh chết tất cả những thành viên đẹp trai của Mạc Lý gia tộc. Rồi sau đó được mọi người có mặt ở nơi này hoan hô. Nghĩ tới đây, huyết dịch bên trong thân thể hắn liền nhịn không được kích động sôi trào lên.
Bị thiếu niên nói như thế, trong lòng Bá Khắc Bỉ nhất thời vô cùng lúng túng, nhưng trên mặt cũng không dám có chút bất mãn nào.
Thiếu niên này là cháu trai của Khoa Ân Hi Nhĩ, là người thừa kế thứ nhất của Nạp Đốn gia tộc, Bá Khắc Bỉ căn bản không dám đắc tội với đối phương chút nào.
- Ha ha . . .
Nghe được lời nói của vị thiếu niên kia, Khoa Ân Hi Nhĩ nhịn không được cười lên ha hả:
- Cháu nội ngoan, quả nhiên có phong phạm năm đó của gia gia ngươi, tốt, nếu có đối thủ thích hợp ta nhất định sẽ để cho ngươi lên đài, đánh một trận cho đã nghiền.
Đối với thỉnh cầu của cháu trai mình, Khoa Ân Hi Nhĩ chẳng những không có sinh khí mà ngược lại vô cùng cao hứng.
Nói đến đứa cháu này của hắn, trong lòng Khoa Ân Hi Nhĩ cực kỳ hài lòng, hắn gần hai mươi hai tuổi, thực lực chính là đã đạt đến cảnh giới Cấp Thấp Tông Linh Sư Ngũ Giai, mặc dù không thể so sánh với đệ nhất thiên tài Cơ Lạc Tư của Phỉ Nhĩ gia tộc, nhưng ở cả Xích Nhĩ hành tỉnh cũng được coi như là cao thủ trong số những người trẻ tuổi.
Khoa Ân Hi Nhĩ nghĩ đến, người trẻ tuổi chính là phải ham thích chiến đấu, mới có thể có nơi đề cao. Ở trong một tràng diện tỷ thí to như vậy, có thể giết chết đối thủ của mình, có được sự hò reo của dân chúng, có thể mang đến sự tự tin thật lớn cho người trẻ tuổi, khiến cho con đường tiến tới Linh Sư càng thông thuận hơn.
Cho dù là Ách Duy Đặc không nói, nhưng nếu có cơ hội thì Khoa Ân Hi Nhĩ cũng là sẽ chủ động để cho hắn lên đài tỷ thí, trui luyện một phen.
Giờ phút này, ở Mạc Lý gia tộc.
- Tộc trưởng, trận đầu này, đều cho ta xuất chiến đầu tiên đi.
Chỗ ngồi bên phía nam, một người trung niên đại hán lên tiếng nói.
Đây là một đại hán râu quai nón, vóc người khôi ngô, là một thành viên trọng yếu của Mạc Lý gia tộc, có thực lực Cao Cấp Tông Linh Sư Ngũ Giai.
- Không được, tộc trưởng, hãy để cho ta xuất chiến đầu tiên.
Một gã lão giả ở bên cạnh cũng theo đó mà lên tiếng.
- Tộc trưởng để cho ta xuất chiến đầu tiên.
- Ta, để cho ta xuất chiến.
Tất cả mọi người chen lấn lên tiếng.
Hình thức quy tắc ở nơi này chính là người ra sân đánh trận đầu tiên, bình thường sẽ phải phái ra người tràn đầy nguy cơ so với người của đối phương phái ra, đương nhiên là sẽ mạnh hơn so với người mà phe mình phái ra, tất cả mọi người tại chỗ đều biết rõ đạo lý này, nhưng không một ai trong lòng có sự e ngại.
Nhìn đám người xung quanh chen lấn nhau lên tiếng muốn đánh trận đầu, ánh mắt kiên nghị trên khuôn mặt Khải Tư Đặc bỗng chốc trở nên hồng nhuận, một nhóm người đáng giá cỡ nào a, nhưng là hiện nay . . .
Cũng không biết sau hôm nay, những người có mặt tại đây sẽ còn lại bao nhiêu người còn có thể sống sót.
Trong tim của hắn phát ra một tia bi ai.
- Khải Tư Đặc tộc trưởng, các ngươi thương lượng tốt rồi chứ, đến tột cùng là các ngươi phái người nào ra sân a, ngay cả một chút dũng khí để quyết định chuyện nhỏ này cũng không có, Khải Tư Đặc tộc trưởng ngươi không khỏi cũng quá không có quyết đoán đi, muốn ta nhìn a, ngươi hay là biết điều một chút nhận thua rồi thối lui khỏi Thiên Hồng Thành đi, ha ha . . .
Ở chỗ của Lạc Cơ gia tộc, Bá Khắc Bỉ đứng lên, mang trên mặt vẻ chế nhạo, cười lớn thành tiếng.
- Ha ha, ha ha ha!
Ở chỗ của Lạc Cơ gia tộc, đông đảo thành viên tất cả đều lớn tiếng cười chế nhạo.
- Ta tới!
Đúng lúc này, từ trong đám người đột nhiên truyền ra một âm thanh quát lạnh. Ngay sau đó một đạo nhân ảnh từ từ đi lên bậc thang, vững vàng đi lên đài tỷ thí.
Nghe được thanh âm này, sắc mặt của Khải Tư Đặc trong giây lát trở nên cứng đờ, mà Phỉ Lộ Đặc đang ngồi ở chỗ trung tâm cũng đột nhiên đứng lên, mang theo thần sắc kích động nhìn về vị trí giữa đài tỷ thí.
Đây là một thiếu niên có mái tóc dài màu rám nắng, thân mặc một bộ trường bào màu xanh lá, trên mặt bình thản vô cùng, ôn tồn lễ độ, nhưng mà ánh mắt cũng là lạnh như băng, khiến cho người ta nhìn vào mà cảm thấy rét lạnh.
- Lạc Khố Ân . . .
Thấy thiếu niên này, tất cả thành viên của Mạc Lý gia tộc ở một bên đều là ngây ngẩn cả người, mà Khải Tư Đặc tộc trưởng lại càng há to miệng.
Ở chỗ ngồi phía bắc bên cạnh đài tỷ thí, mấy người Bá Khắc Bỉ đều ngồi vào chỗ của mình, sau đó cười ra tiếng, lớn miệng nói.
- Bá Khắc Bỉ, hãy bớt sàm ngôn đi, có bản lãnh gì thì ngươi hãy mang ra đây, hôm nay Mạc Lý gia tộc ta liền tiếp nhận.
Khải Tư Đặc mang theo khuôn mặt âm trầm lên tiếng, thần sắc bình thản vô cùng.
- Tốt! Khải Tư Đặc tộc trưởng thật là đủ sảng khoái.
Trên mặt Bá Khắc Bỉ mang theo vẻ âm lãnh, cười nói:
- Quyết chiến sinh tử, vậy sinh tử của hai bên đều do ông trời định đoạt, hai bên chúng ta đều phái ra người của mình lên đài, cho đến khi phân rõ sinh tử, mới có thể tiến hành trận tiếp theo, nếu như một bên nhận thua, như vậy sẽ phải hoàn toàn thối lui khỏi Thiên Hồng Thành, không biết Khải Tư Đặc tộc trưởng muốn phái người nào ra trận đầu tiên a?
Quyết chiến sinh tử, tùy theo song phương phái ra người của riêng mình, mỗi bên một người, rồi sau đó thay phiên, chẳng hạn như trận đầu, Mạc Lý gia tộc phái người Lạc Cơ gia tộc ứng chiến, mà trận tiếp theo, chính là Lạc Cơ gia tộc phái người, Mạc Lý gia tộc ứng chiến, mỗi người chỉ có thể ra sân một lần, gia tộc nào phái người ra sân đầu tiên, ở một mức độ nào đó, tự nhiên là sẽ chịu thiệt.
- Gia gia, quyết chiến sinh tử này thật là kích thích, ta cũng muốn xuất chiến.
Ở chỗ ngồi của Lạc Cơ gia tộc, một thiếu niên có cái ánh mắt sắc bén, thần sắc ngoan lệ, có một cái mũi ưng lên tiếng nói với Khoa Ân Hi Nhĩ.
- Ách Duy Đặc thiếu gia, quyết chiến sinh tử này cũng không phải là trò chơi, chúng ta chỉ cần nhìn là được rồi, nếu như thiếu gia muốn tỷ thí thì đợi sau khi trận chiến này kết thúc, tại hạ an bài thật kỹ mấy người theo thiếu gia vui đùa một chút.
Bá Khắc Bỉ ở bên cạnh vội vàng lên tiếng nói, mang trên mặt vẻ nịnh hót.
- Ngừng.
Thiếu niên kia không thèm để ý tới Bá Khắc Bỉ, mở miệng khinh thường lên tiếng:
- Ngươi biết cái gì, trước mặt nhiều người như vậy có thể giết chết được đối phương, đây mới gọi là kích thích a.
Thiếu niên không nhịn được liếm liếm đầu lưỡi, tưởng tượng thấy cảnh tượng mình đang anh minh thần võ đứng ở trên đài tỷ thí, đánh chết tất cả những thành viên đẹp trai của Mạc Lý gia tộc. Rồi sau đó được mọi người có mặt ở nơi này hoan hô. Nghĩ tới đây, huyết dịch bên trong thân thể hắn liền nhịn không được kích động sôi trào lên.
Bị thiếu niên nói như thế, trong lòng Bá Khắc Bỉ nhất thời vô cùng lúng túng, nhưng trên mặt cũng không dám có chút bất mãn nào.
Thiếu niên này là cháu trai của Khoa Ân Hi Nhĩ, là người thừa kế thứ nhất của Nạp Đốn gia tộc, Bá Khắc Bỉ căn bản không dám đắc tội với đối phương chút nào.
- Ha ha . . .
Nghe được lời nói của vị thiếu niên kia, Khoa Ân Hi Nhĩ nhịn không được cười lên ha hả:
- Cháu nội ngoan, quả nhiên có phong phạm năm đó của gia gia ngươi, tốt, nếu có đối thủ thích hợp ta nhất định sẽ để cho ngươi lên đài, đánh một trận cho đã nghiền.
Đối với thỉnh cầu của cháu trai mình, Khoa Ân Hi Nhĩ chẳng những không có sinh khí mà ngược lại vô cùng cao hứng.
Nói đến đứa cháu này của hắn, trong lòng Khoa Ân Hi Nhĩ cực kỳ hài lòng, hắn gần hai mươi hai tuổi, thực lực chính là đã đạt đến cảnh giới Cấp Thấp Tông Linh Sư Ngũ Giai, mặc dù không thể so sánh với đệ nhất thiên tài Cơ Lạc Tư của Phỉ Nhĩ gia tộc, nhưng ở cả Xích Nhĩ hành tỉnh cũng được coi như là cao thủ trong số những người trẻ tuổi.
Khoa Ân Hi Nhĩ nghĩ đến, người trẻ tuổi chính là phải ham thích chiến đấu, mới có thể có nơi đề cao. Ở trong một tràng diện tỷ thí to như vậy, có thể giết chết đối thủ của mình, có được sự hò reo của dân chúng, có thể mang đến sự tự tin thật lớn cho người trẻ tuổi, khiến cho con đường tiến tới Linh Sư càng thông thuận hơn.
Cho dù là Ách Duy Đặc không nói, nhưng nếu có cơ hội thì Khoa Ân Hi Nhĩ cũng là sẽ chủ động để cho hắn lên đài tỷ thí, trui luyện một phen.
Giờ phút này, ở Mạc Lý gia tộc.
- Tộc trưởng, trận đầu này, đều cho ta xuất chiến đầu tiên đi.
Chỗ ngồi bên phía nam, một người trung niên đại hán lên tiếng nói.
Đây là một đại hán râu quai nón, vóc người khôi ngô, là một thành viên trọng yếu của Mạc Lý gia tộc, có thực lực Cao Cấp Tông Linh Sư Ngũ Giai.
- Không được, tộc trưởng, hãy để cho ta xuất chiến đầu tiên.
Một gã lão giả ở bên cạnh cũng theo đó mà lên tiếng.
- Tộc trưởng để cho ta xuất chiến đầu tiên.
- Ta, để cho ta xuất chiến.
Tất cả mọi người chen lấn lên tiếng.
Hình thức quy tắc ở nơi này chính là người ra sân đánh trận đầu tiên, bình thường sẽ phải phái ra người tràn đầy nguy cơ so với người của đối phương phái ra, đương nhiên là sẽ mạnh hơn so với người mà phe mình phái ra, tất cả mọi người tại chỗ đều biết rõ đạo lý này, nhưng không một ai trong lòng có sự e ngại.
Nhìn đám người xung quanh chen lấn nhau lên tiếng muốn đánh trận đầu, ánh mắt kiên nghị trên khuôn mặt Khải Tư Đặc bỗng chốc trở nên hồng nhuận, một nhóm người đáng giá cỡ nào a, nhưng là hiện nay . . .
Cũng không biết sau hôm nay, những người có mặt tại đây sẽ còn lại bao nhiêu người còn có thể sống sót.
Trong tim của hắn phát ra một tia bi ai.
- Khải Tư Đặc tộc trưởng, các ngươi thương lượng tốt rồi chứ, đến tột cùng là các ngươi phái người nào ra sân a, ngay cả một chút dũng khí để quyết định chuyện nhỏ này cũng không có, Khải Tư Đặc tộc trưởng ngươi không khỏi cũng quá không có quyết đoán đi, muốn ta nhìn a, ngươi hay là biết điều một chút nhận thua rồi thối lui khỏi Thiên Hồng Thành đi, ha ha . . .
Ở chỗ của Lạc Cơ gia tộc, Bá Khắc Bỉ đứng lên, mang trên mặt vẻ chế nhạo, cười lớn thành tiếng.
- Ha ha, ha ha ha!
Ở chỗ của Lạc Cơ gia tộc, đông đảo thành viên tất cả đều lớn tiếng cười chế nhạo.
- Ta tới!
Đúng lúc này, từ trong đám người đột nhiên truyền ra một âm thanh quát lạnh. Ngay sau đó một đạo nhân ảnh từ từ đi lên bậc thang, vững vàng đi lên đài tỷ thí.
Nghe được thanh âm này, sắc mặt của Khải Tư Đặc trong giây lát trở nên cứng đờ, mà Phỉ Lộ Đặc đang ngồi ở chỗ trung tâm cũng đột nhiên đứng lên, mang theo thần sắc kích động nhìn về vị trí giữa đài tỷ thí.
Đây là một thiếu niên có mái tóc dài màu rám nắng, thân mặc một bộ trường bào màu xanh lá, trên mặt bình thản vô cùng, ôn tồn lễ độ, nhưng mà ánh mắt cũng là lạnh như băng, khiến cho người ta nhìn vào mà cảm thấy rét lạnh.
- Lạc Khố Ân . . .
Thấy thiếu niên này, tất cả thành viên của Mạc Lý gia tộc ở một bên đều là ngây ngẩn cả người, mà Khải Tư Đặc tộc trưởng lại càng há to miệng.
/1885
|