"Xuy!"
Trường kiếm bên hông Lạc Khố Ân chợt bắn ra, một đạo quang hoa màu xanh lá kinh thiên trong phút chốc sáng lên trên đài tỷ thí, rồi sau đó nhanh như tia chớp đâm tới phía Ách Duy Đặc ở đối diện.
Thanh sắc quang mang chói mắt giống như lưu tinh từ cửu thiên rơi xuống, nhanh như tia chớp chính là đi tới trước mặt Ách Duy Đặc.
Cảm nhận được công kích cường hãn kia của đối phương, trong lòng Ách Duy Đặc bỗng nhiên cả kinh, Linh Lực trong cơ thể ra sức vận chuyển, quang mang màu vàng thoáng chốc sáng lên, hắn thường xuyên sanh sự ức hiếp người khác cho nên cũng coi như có được kinh nghiệm phong phú, rốt cục trong nháy mắt ngăn chặn được trường kiếm trong tay Lạc Khố Ân sắp đâm trúng hắn.
"Oanh!"
Linh Lực ba động cường đại từ trên đài tỷ thí khuếch tán ra ngoài, hai đạo quang mang một xanh một vàng lần lượt thay đổi, hai người đều đi lui về phía sau hai bước, bất quá Lạc Khố Ân chính là khí định thần nhàn, mà Ách Duy Đặc còn lại là sắc mặt tái nhợt, thở hồng hộc. Lạc Khố Ân căn bản không để cho đối phương có cơ hội thở dốc chút nào, trường kiếm vung chém, không khí rung động, từng đạo kiếm quang màu xanh giống như phi tên cắt phá trường không, mang theo âm thanh thảm thiết nghẹn ngào nặng nề, chấn nhiếp tinh thần của mọi người.
Sắc mặt của Ách Duy Đặc trở nên tái nhợt, thân hình không ngừng lui về phía sau, Linh Lực Ngũ Giai cấp thấp trong cơ thể không ngừng phun trào ra ngoài, kim quang lưu chuyển, cuối cùng cũng có thể ngăn cản được tất cả những kiếm quang màu xanh do Lạc Khố Ân đánh về phía mình, song, vốn dĩ Ách Duy Đặc tưởng mình có thể nắm thế thượng phong trong cuộc chiến, hiện tại đã hoàn toàn rơi vào hạ phong.
"Xôn xao!"
Thấy Lạc Khố Ân dũng mãnh phi thường như thế, trong miệng của dân chúng phía dưới đều phát ra tiếng ồ lên kinh ngạc, ở Thiên Hồng Thành, nếu như muốn hỏi người nào có thanh danh tốt nhất, như vậy 80% dân chúng cũng sẽ nói là Lạc Khố Ân thiếu gia, chỉ bất quá thân thể suy nhược kia của Lạc Khố Ân cùng với căn bệnh nan y khiến cho trong lòng tất cả dân chúng của Thiên Hồng Thành đều chua xót không dứt.
Mà giờ khắc này Lạc Khố Ân biểu hiện ra cường đại chiến lực, cũng là làm cho bọn họ sợ ngây người, bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra Lạc Khố Ân thiếu gia ở trong lòng bọn họ luôn luôn yếu ớt nhiều bệnh, thân thể suy nhược vô cùng thực lực lại có thể mạnh như thế.
Ở chỗ ngồi của Lạc Cơ gia tộc, Khoa Ân Hi Nhĩ chợt đứng lên, quang mang trong hai mắt của hắn lóe ra, đè nén lửa giận.
- Tiểu tử này dĩ nhiên là cấp thấp Tông Linh Sư Ngũ Giai, đây chính là người mà ngươi nói rằng hắn không thể tu luyện Linh Lực, thực lực rất kém cỏi đây sao?
Ánh mắt lạnh như băng của Khoa Ân Hi Nhĩ rơi vào trên người Bá Khắc Bỉ ở bên cạnh, ai cũng có thể cảm nhận được, trong lòng Khoa Ân Hi Nhĩ giờ phút này đang hừng hực lửa giận.
- Ta . . . Ta . . .
Bá Khắc Bỉ cũng là hoàn toàn trợn tròn mắt, hắn làm sao cũng nghĩ không thông, Lạc Khố Ân của Mạc Lý gia tộc thân thể luôn luôn suy nhược giờ phút này vì cái gì lại thể hiện ra chiến lực cường đại như thế.
Dưới lửa giận của Khoa Ân Hi Nhĩ, trong lòng Bá Khắc Bỉ vô cùng thấp thỏm, không biết làm sao.
- Hừ, nếu như Ách Duy Đặc có cái gì ngoài ý muốn, Lạc Cơ gia tộc các ngươi liền chuẩn bị tinh thần chôn theo hắn đi.
Khoa Ân Hi Nhĩ hừ lạnh lên tiếng, thần sắc trở nên âm lãnh.
Đối với Khoa Ân Hi Nhĩ mà nói, trong tất cả mọi người ở chỗ này, người mà hắn quan tâm nhất chính là đứa cháu này của hắn, cho dù là cả Lạc Cơ gia tộc mọi người cộng dồn lại, ở trong lòng hắn, cũng không quan trọng bằng Ách Duy Đặc, hắn tuyệt đối không để cho Ách Duy Đặc có bất kỳ sơ xuất nào.
Không chỉ mấy người Khoa Ân Hi Nhĩ bọn họ, mà ở chỗ ngồi trung tâm, trên mặt của Áo Đức Lâm thành chủ cũng là lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Mười chín tuổi đã là cấp thấp Tông Linh Sư Ngũ Giai, không nghĩ tới Lạc Khố Ân này lại có thể có được thực lực cường hãn như vậy.
Áo Đức Lâm liếc nhìn Phỉ Lộ Đặc ở bên cạnh đang vô cùng lo lắng nhìn về phía Lạc Khố Ân trên đài tỷ thí, trong lòng lẩm bẩm nói:
- thiên phú như thế cho dù là so sánh với Phỉ Lộ Đặc cũng là không sai biệt lắm, bất quá đáng tiếc, cho dù là Lạc Khố Ân có thiên tài tới mức nào đi chăng nữa, Cổ Lôi Tư gia tộc chúng ta cũng không thể nào để cho Phỉ Lộ Đặc ở chung một chỗ cùng hắn.
Ngay trong lúc Lạc Khố Ân cùng Ách Duy Đặc ở trên đài tỷ thí chiến đấu có thể so sánh với lửa nóng.
Bên ngoài cửa lớn của phủ đệ Mạc Lý gia tộc, có một thiếu niên đầu tóc đen đang đứng ở phía trước cửa lớn, thiếu niên này, chính là Kiệt Sâm vội vã chạy về từ Linh Trì Sơn Mạch.
Linh Thức khe khẽ lướt qua toàn bộ phủ đệ, một lúc sau trên mặt Kiệt Sâm không khỏi lộ ra một tia ngờ vực.
- Di, chuyện gì xảy ra, như thế nào trong cả Thiên Hồng Thành cũng không có người nào? Ngay cả trong phủ đệ của Mạc Lý gia tộc cũng là không có động tĩnh gì?
Khi Kiệt Sâm tiến lên gõ cửa một tiếng, cửa chính của phủ đệ chậm rãi mở ra, quản sự mở cửa sau khi thấy Kiệt Sâm, cũng là thoáng cái ngây ngẩn cả người.
- Ngươi là . . . Ngươi là . . . Kiệt Tư đại nhân, ngươi . . . ngươi còn sống?
Trên mặt của người hộ vệ nhất thời lộ ra vẻ mặt vô cùng kích động, rồi sau đó nhào đầu về phía trước một tiếng quỳ gối trước mặt Kiệt Sâm.
- Kiệt Tư đại nhân, xin ngươi cứu Mạc Lý gia tộc chúng ta a.
Người hộ vệ này khóc rống lên, nhanh chóng lên tiếng.
- Xảy ra chuyện gì?
Kiệt Sâm không khỏi sửng sốt, rồi sau đó trầm thấp lên tiếng, theo như lời nói của đối phương, khiến cho trong lòng hắn cảm nhận được một tia không ổn.
- Kiệt Tư đại nhân, ngươi không biết, kể từ khi tin tức ngươi qua đời trong Linh Trì Bí Cảnh truyền đến đây, Mạc Lý gia tộc chúng ta . . .
Hộ vệ kia nhất thời đem chân tướng sự tình đơn giản nói một lần cho Kiệt Sâm biết.
- Hiện tại, Khải Tư Đặc tộc trưởng bọn họ đang ở trên đài tỷ thí trong thành tiến hành trận quyết chiến sinh tử với Lạc Cơ gia tộc rồi, Lạc Cơ gia tộc, kia có Nạp Đốn gia tộc hỗ trợ, tộc trưởng bọn họ, căn bản là thập tử vô sinh a!
- Nạp Đốn gia tộc, lại là Nạp Đốn gia tộc!
Ánh mắt của Kiệt Sâm trở nên sắc bén giống như là một thanh đao, cắn răng lên tiếng, hắn như thế nào cũng sẽ không quên, tất cả chuyện tình mà Khoa Ân Hi Nhĩ kia đã làm với mình khi ở trong Linh Trì Bí Cảnh.
- Ở đài tỷ thí trong thành sao?
Kiệt Sâm trong miệng lẩm bẩm lên tiếng.
"Sưu!"
Hộ vệ kia còn muốn nói điều gì, nhưng là không đợi hắn có phản ứng, thân ảnh Kiệt Sâm đã biến mất ở cửa phủ đệ.
Hộ vệ kia sững sờ nhìn cửa phủ đệ không có một bóng người, há to miệng nói không ra lời, bằng vào thực lực Cao Cấp Linh Sư Tam Giai của hắn, nhưng lại không có phát hiện Kiệt Sâm đến tột cùng là rời đi như thế nào.
Trường kiếm bên hông Lạc Khố Ân chợt bắn ra, một đạo quang hoa màu xanh lá kinh thiên trong phút chốc sáng lên trên đài tỷ thí, rồi sau đó nhanh như tia chớp đâm tới phía Ách Duy Đặc ở đối diện.
Thanh sắc quang mang chói mắt giống như lưu tinh từ cửu thiên rơi xuống, nhanh như tia chớp chính là đi tới trước mặt Ách Duy Đặc.
Cảm nhận được công kích cường hãn kia của đối phương, trong lòng Ách Duy Đặc bỗng nhiên cả kinh, Linh Lực trong cơ thể ra sức vận chuyển, quang mang màu vàng thoáng chốc sáng lên, hắn thường xuyên sanh sự ức hiếp người khác cho nên cũng coi như có được kinh nghiệm phong phú, rốt cục trong nháy mắt ngăn chặn được trường kiếm trong tay Lạc Khố Ân sắp đâm trúng hắn.
"Oanh!"
Linh Lực ba động cường đại từ trên đài tỷ thí khuếch tán ra ngoài, hai đạo quang mang một xanh một vàng lần lượt thay đổi, hai người đều đi lui về phía sau hai bước, bất quá Lạc Khố Ân chính là khí định thần nhàn, mà Ách Duy Đặc còn lại là sắc mặt tái nhợt, thở hồng hộc. Lạc Khố Ân căn bản không để cho đối phương có cơ hội thở dốc chút nào, trường kiếm vung chém, không khí rung động, từng đạo kiếm quang màu xanh giống như phi tên cắt phá trường không, mang theo âm thanh thảm thiết nghẹn ngào nặng nề, chấn nhiếp tinh thần của mọi người.
Sắc mặt của Ách Duy Đặc trở nên tái nhợt, thân hình không ngừng lui về phía sau, Linh Lực Ngũ Giai cấp thấp trong cơ thể không ngừng phun trào ra ngoài, kim quang lưu chuyển, cuối cùng cũng có thể ngăn cản được tất cả những kiếm quang màu xanh do Lạc Khố Ân đánh về phía mình, song, vốn dĩ Ách Duy Đặc tưởng mình có thể nắm thế thượng phong trong cuộc chiến, hiện tại đã hoàn toàn rơi vào hạ phong.
"Xôn xao!"
Thấy Lạc Khố Ân dũng mãnh phi thường như thế, trong miệng của dân chúng phía dưới đều phát ra tiếng ồ lên kinh ngạc, ở Thiên Hồng Thành, nếu như muốn hỏi người nào có thanh danh tốt nhất, như vậy 80% dân chúng cũng sẽ nói là Lạc Khố Ân thiếu gia, chỉ bất quá thân thể suy nhược kia của Lạc Khố Ân cùng với căn bệnh nan y khiến cho trong lòng tất cả dân chúng của Thiên Hồng Thành đều chua xót không dứt.
Mà giờ khắc này Lạc Khố Ân biểu hiện ra cường đại chiến lực, cũng là làm cho bọn họ sợ ngây người, bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra Lạc Khố Ân thiếu gia ở trong lòng bọn họ luôn luôn yếu ớt nhiều bệnh, thân thể suy nhược vô cùng thực lực lại có thể mạnh như thế.
Ở chỗ ngồi của Lạc Cơ gia tộc, Khoa Ân Hi Nhĩ chợt đứng lên, quang mang trong hai mắt của hắn lóe ra, đè nén lửa giận.
- Tiểu tử này dĩ nhiên là cấp thấp Tông Linh Sư Ngũ Giai, đây chính là người mà ngươi nói rằng hắn không thể tu luyện Linh Lực, thực lực rất kém cỏi đây sao?
Ánh mắt lạnh như băng của Khoa Ân Hi Nhĩ rơi vào trên người Bá Khắc Bỉ ở bên cạnh, ai cũng có thể cảm nhận được, trong lòng Khoa Ân Hi Nhĩ giờ phút này đang hừng hực lửa giận.
- Ta . . . Ta . . .
Bá Khắc Bỉ cũng là hoàn toàn trợn tròn mắt, hắn làm sao cũng nghĩ không thông, Lạc Khố Ân của Mạc Lý gia tộc thân thể luôn luôn suy nhược giờ phút này vì cái gì lại thể hiện ra chiến lực cường đại như thế.
Dưới lửa giận của Khoa Ân Hi Nhĩ, trong lòng Bá Khắc Bỉ vô cùng thấp thỏm, không biết làm sao.
- Hừ, nếu như Ách Duy Đặc có cái gì ngoài ý muốn, Lạc Cơ gia tộc các ngươi liền chuẩn bị tinh thần chôn theo hắn đi.
Khoa Ân Hi Nhĩ hừ lạnh lên tiếng, thần sắc trở nên âm lãnh.
Đối với Khoa Ân Hi Nhĩ mà nói, trong tất cả mọi người ở chỗ này, người mà hắn quan tâm nhất chính là đứa cháu này của hắn, cho dù là cả Lạc Cơ gia tộc mọi người cộng dồn lại, ở trong lòng hắn, cũng không quan trọng bằng Ách Duy Đặc, hắn tuyệt đối không để cho Ách Duy Đặc có bất kỳ sơ xuất nào.
Không chỉ mấy người Khoa Ân Hi Nhĩ bọn họ, mà ở chỗ ngồi trung tâm, trên mặt của Áo Đức Lâm thành chủ cũng là lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Mười chín tuổi đã là cấp thấp Tông Linh Sư Ngũ Giai, không nghĩ tới Lạc Khố Ân này lại có thể có được thực lực cường hãn như vậy.
Áo Đức Lâm liếc nhìn Phỉ Lộ Đặc ở bên cạnh đang vô cùng lo lắng nhìn về phía Lạc Khố Ân trên đài tỷ thí, trong lòng lẩm bẩm nói:
- thiên phú như thế cho dù là so sánh với Phỉ Lộ Đặc cũng là không sai biệt lắm, bất quá đáng tiếc, cho dù là Lạc Khố Ân có thiên tài tới mức nào đi chăng nữa, Cổ Lôi Tư gia tộc chúng ta cũng không thể nào để cho Phỉ Lộ Đặc ở chung một chỗ cùng hắn.
Ngay trong lúc Lạc Khố Ân cùng Ách Duy Đặc ở trên đài tỷ thí chiến đấu có thể so sánh với lửa nóng.
Bên ngoài cửa lớn của phủ đệ Mạc Lý gia tộc, có một thiếu niên đầu tóc đen đang đứng ở phía trước cửa lớn, thiếu niên này, chính là Kiệt Sâm vội vã chạy về từ Linh Trì Sơn Mạch.
Linh Thức khe khẽ lướt qua toàn bộ phủ đệ, một lúc sau trên mặt Kiệt Sâm không khỏi lộ ra một tia ngờ vực.
- Di, chuyện gì xảy ra, như thế nào trong cả Thiên Hồng Thành cũng không có người nào? Ngay cả trong phủ đệ của Mạc Lý gia tộc cũng là không có động tĩnh gì?
Khi Kiệt Sâm tiến lên gõ cửa một tiếng, cửa chính của phủ đệ chậm rãi mở ra, quản sự mở cửa sau khi thấy Kiệt Sâm, cũng là thoáng cái ngây ngẩn cả người.
- Ngươi là . . . Ngươi là . . . Kiệt Tư đại nhân, ngươi . . . ngươi còn sống?
Trên mặt của người hộ vệ nhất thời lộ ra vẻ mặt vô cùng kích động, rồi sau đó nhào đầu về phía trước một tiếng quỳ gối trước mặt Kiệt Sâm.
- Kiệt Tư đại nhân, xin ngươi cứu Mạc Lý gia tộc chúng ta a.
Người hộ vệ này khóc rống lên, nhanh chóng lên tiếng.
- Xảy ra chuyện gì?
Kiệt Sâm không khỏi sửng sốt, rồi sau đó trầm thấp lên tiếng, theo như lời nói của đối phương, khiến cho trong lòng hắn cảm nhận được một tia không ổn.
- Kiệt Tư đại nhân, ngươi không biết, kể từ khi tin tức ngươi qua đời trong Linh Trì Bí Cảnh truyền đến đây, Mạc Lý gia tộc chúng ta . . .
Hộ vệ kia nhất thời đem chân tướng sự tình đơn giản nói một lần cho Kiệt Sâm biết.
- Hiện tại, Khải Tư Đặc tộc trưởng bọn họ đang ở trên đài tỷ thí trong thành tiến hành trận quyết chiến sinh tử với Lạc Cơ gia tộc rồi, Lạc Cơ gia tộc, kia có Nạp Đốn gia tộc hỗ trợ, tộc trưởng bọn họ, căn bản là thập tử vô sinh a!
- Nạp Đốn gia tộc, lại là Nạp Đốn gia tộc!
Ánh mắt của Kiệt Sâm trở nên sắc bén giống như là một thanh đao, cắn răng lên tiếng, hắn như thế nào cũng sẽ không quên, tất cả chuyện tình mà Khoa Ân Hi Nhĩ kia đã làm với mình khi ở trong Linh Trì Bí Cảnh.
- Ở đài tỷ thí trong thành sao?
Kiệt Sâm trong miệng lẩm bẩm lên tiếng.
"Sưu!"
Hộ vệ kia còn muốn nói điều gì, nhưng là không đợi hắn có phản ứng, thân ảnh Kiệt Sâm đã biến mất ở cửa phủ đệ.
Hộ vệ kia sững sờ nhìn cửa phủ đệ không có một bóng người, há to miệng nói không ra lời, bằng vào thực lực Cao Cấp Linh Sư Tam Giai của hắn, nhưng lại không có phát hiện Kiệt Sâm đến tột cùng là rời đi như thế nào.
/1885
|