Mà lúc trước Ách Duy Đặc cũng bởi vì phục dụng Bạo Kim Dược Tề mà dương dương đắc ý ở trước mặt Lạc Khố Ân, giờ phút này dưới áp bách của Linh Lực cường đại của Lạc Khố Ân kia, trên mặt cũng là tràn đầy sự kinh hãi cùng hoảng sợ.
Hắn như thế nào cũng không thể tin được, đối phương lại có được Linh Dược Tề mạnh hơn so với Bạo Kim Dược Tề là Ngũ Giai Thượng Phẩm Linh Dược Tề.
- Chết đi!
Trên đài tỷ thí, trên người Lạc Khố Ân chợt tuôn ra một đạo quang mang màu xanh lá, trong miệng của hắn rống giận lên tiếng, phía trên trường kiếm trong tay lưu chuyển thanh mang, tạo thành một đường Linh Lực Phong Bạo khổng lồ, nhằm về phía Ách Duy Đặc ở ngay trước mặt càn quét tới.
- Không . . .
Trong miệng Ách Duy Đặc phát ra một tiếng hoảng sợ, trên người kim mang lóe lên, đem hết toàn lực nghênh đón.
"Oanh!"
Âm thanh nổ tung thật lớn vang lên trên đài tỷ thí, cả người Ách Duy Đặc nặng nề bay ra ngoài, máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra ngoài, trường kiếm trong tay cũng rơi xuống bên cạnh.
- Khụ khụ . . .
Trong miệng của hắn không ngừng ho ra từng đạo máu tươi, rồi sau đó bò đi về phía sau bằng cả hai tay hai chân, trên mặt mang theo vẻ hoảng sợ không thôi.
- Không nên, đừng có giết ta!
Nói cho cùng, Ách Duy Đặc mặc dù thiên tài, nhưng dưới sự nuông chiều của Khoa Ân Hi Nhĩ, cũng chỉ là một con nhà giàu, giờ phút này đầu óc của hắn đã trở thành một mảnh mơ hồ.
- Đi chết đi!
Khóe miệng Lạc Khố Ân nhếch lên, hiện ra một nụ cười lạnh lẽo, trong ánh mắt mang theo cừu hận, trường kiếm trong tay ra sức đánh xuống.
Gia tộc mình hôm nay sở dĩ đạt tới trình độ này, chính là bởi vì Nạp Đốn gia tộc này, chính mình làm sao có thể bỏ qua cho đối phương!
Mộc Hệ Linh Lực cường hãn nhất thời giống như sóng biển kinh thiên, nhằm vào Ách Duy Đặc mà tuôn ra.
- Không, gia gia . . . cứu mạng a . . .
Sắc mặt của Ách Duy Đặc trở nên hoảng sợ tới mức trắng bệch, trong miệng tuyệt vọng lên tiếng.
Đúng lúc này thì "Phanh" một tiếng.
Một đạo luồng sáng màu vàng kim đột nhiên xuất hiện ở trên đài tỷ thí, Lạc Khố Ân lúc trước vô cùng dũng mãnh phi thường, sau một khắc, nhất thời giống như vải rách, nặng nề ngã bay ra ngoài, máu tươi trong miệng giống như suối phun, tung tóe phun ra ngoài, trường kiếm trong tay vỡ vụn ra thành từng khúc, biến thành mảnh vụn rơi đầy đất.
Một đạo nhân ảnh hiện ra ở trên đài tỷ thí, đứng ở trước mặt Ách Duy Đặc, chính là Khoa Ân Hi Nhĩ tộc trưởng của Nạp Đốn gia tộc.
Lúc trước vào thời khắc nguy hiểm nhất, Khoa Ân Hi Nhĩ rốt cục cũng không nhịn được mà phải xuất thủ, cứu lấy Ách Duy Đặc từ trên tay Lạc Khố Ân.
"Xôn xao . . ."
Trong miệng tất cả dân chúng ở phía dưới đều phát ra một đạo âm thanh ồ lên đám người Khải Tư Đặc đầy kinh ngạc, mà ở trên bàn tiệc phía trung tâm của đài tỷ thí, đám người Khải Tư Đặc tất cả đều là chợt đứng lên.
- Khoa Ân Hi Nhĩ, ngươi làm gì vậy, chẳng lẽ ngươi không biết quy củ của quyết chiến sinh tử sao . . .
Đám người Khải Tư Đặc bay vút xuống, đi tới trên đài tỷ thí, trong miệng gầm lên.
Mà dân chúng phía dưới, cũng là rối rít nghị luận, trên cả quảng trường, nhất thời huyên náo thành một mảnh.
Hai gia tộc quyết chiến sinh tử, trong lúc tuyển thủ đối chiến, căn bản không chấp nhận được việc người khác tùy ý nhúng tay, hành động của Khoa Ân Hi Nhĩ, đã hoàn toàn không tuân theo quy tắc quyết chiến, hành động như vậy, vô luận ở cái địa phương kia của Đặc Ân đại lục, đều dẫn tới việc bị mọi người xem thường.
- Thành chủ đại nhân, thành viên của Lạc Cơ gia tộc này coi khinh quy tắc quyết chiến, không biết thành chủ đại nhân phân xét như thế nào?
Trên đài tỷ thí, Khải Tư Đặc hét to lên tiếng.
- Gia gia.
Phỉ Lộ Đặc cũng là kích động lên tiếng.
Chỗ ngồi của Thành chủ, Áo Đức Lâm đứng lên, sắc mặt của hắn nghiêm túc vô cùng, nói:
- Lạc Cơ gia tộc không tuân theo quy tắc quyết chiến, cho nên, quyết chiến lần này giữa Lạc Cơ gia tộc và Mạc Lý gia tộc, Lạc Cơ gia tộc bị xoá bỏ tư cách, xử lý thua.
- Chuyện này . . .
Ở chỗ ngồi của Lạc Cơ gia tộc, bọn người Bá Khắc Bỉ trợn tròn mắt, một bên thua sẽ phải rời khỏi Thiên Hồng Thành.
- Ha ha . . . Ha ha . . .
Trên đài tỷ thí, Khoa Ân Hi Nhĩ đột nhiên cười lớn thành tiếng, sắc mặt trở nên âm trầm vô cùng, rồi sau đó đi tới Lạc Khố Ân bị thương nặng ở cách đó không xa.
- Dám hạ sát thủ đối với cháu của ta, tiểu tử ngươi hôm nay chết chắc . . .
Trong miệng Khoa Ân Hi Nhĩ lạnh như băng lên tiếng, sát ý tung hoành.
- Gia gia, giết . . . giết tiểu tử kia!
Ách Duy Đặc vừa dạo qua quỷ môn quan trở về, chưa hết kinh sợ cũng là gầm thét lên tiếng, mang theo vẻ mặt dữ tợn.
- Khoa Ân Hi Nhĩ, ngươi muốn làm gì . . .
Trên mặt đám người Khải Tư Đặc lộ ra vẻ mặt tức giận, chắn trước người Lạc Khố Ân.
- Làm gì?
Trong giọng nói của Khải Tư Đặc lộ ra một tia giễu cợt, rồi sau đó chợt xuất thủ.
"Hưu. . . " "Hưu. . . " "Hưu!"
Từng đạo Kim Hệ Linh Lực cường hãn ở tỷ thí trên đài bắn tung tóe ra ngoài, mấy âm thanh rên rỉ truyền đến, nhóm người Khải Tư Đặc lúc trước ngăn ở trước mặt Khoa Ân Hi Nhĩ trong miệng đều điên cuồng phun ra máu tươi, rồi sau đó nặng nề ngã bay ra ngoài, trên ngực bọn họ đều xuất hiện từng đạo vết thương thật sâu, sâu thấy xương , máu tươi điên cuồng ứa ra.
- Yên tâm đi, mấy người các ngươi còn chưa chết, ta muốn ở trước mặt các ngươi giết chết tiểu tử này, rồi sau đó mới giết chết cả đám các ngươi. Ha ha . . .
Khoa Ân Hi Nhĩ mang trên mặt vẻ cuồng tiếu, nói.
- Khoa Ân Hi Nhĩ, ngươi dám coi rẻ luật pháp của đế quốc, còn không mau dừng tay lại cho ta.
Ở chỗ ngồi của thành chủ, Áo Đức Lâm gầm lên, vẻ mặt trở nên tức giận.
- Áo Đức Lâm, ngươi chỉ là một Tử Tước của đế quốc, biết điều một chút cho ta, thì giả vờ ngây ngốc ở một bên, nếu không, cẩn thận chọc giận lão tử ta, ngay cả ngươi ta cũng sẽ thu thập.
Khoa Ân Hi Nhĩ căn bản là không úy kỵ Áo Đức Lâm, mặc dù hắn là thành chủ Thiên Hồng Thành, nhưng cũng chỉ là một tên Lục Giai cấp thấp Tôn Linh Sư
Vốn là hôm nay Khoa Ân Hi Nhĩ chuẩn bị lợi dụng Lạc Cơ gia tộc, đánh chết một đám thành viên của Mạc Lý gia tộc, sau đó đuổi Mạc Lý gia tộc khỏi Thiên Hồng Thành, cuối cùng tiêu diệt tất cả bọn họ, nhưng hiện tại sự việc tiến triển tới mức này, chính là khiến cho Khoa Ân Hi Nhĩ phải trực tiếp động thủ.
- Tiểu tử thúi, không thể không thừa nhận, ngươi rất thiên tài, bất quá rất đáng tiếc, ngươi giờ phút này sẽ chết . . .
Tay phải Khoa Ân Hi Nhĩ lóe lên kim mang, âm lãnh cười một tiếng nói với Lạc Khố Ân đang bị thương nặng nằm ở đó, rồi sau đó hạ bàn tay xuống.
Lạc Khố Ân thần sắc bình thản nhìn Khoa Ân Hi Nhĩ, thời khắc sinh tử, hắn không sợ hãi chút nào.
- Không . . .
Cách đó không xa, đám người Khải Tư Đặc tuyệt vọng rống giận lên tiếng, nhưng mà bọn họ đang bị thương cho nên cũng không thể ra sức.
Hắn như thế nào cũng không thể tin được, đối phương lại có được Linh Dược Tề mạnh hơn so với Bạo Kim Dược Tề là Ngũ Giai Thượng Phẩm Linh Dược Tề.
- Chết đi!
Trên đài tỷ thí, trên người Lạc Khố Ân chợt tuôn ra một đạo quang mang màu xanh lá, trong miệng của hắn rống giận lên tiếng, phía trên trường kiếm trong tay lưu chuyển thanh mang, tạo thành một đường Linh Lực Phong Bạo khổng lồ, nhằm về phía Ách Duy Đặc ở ngay trước mặt càn quét tới.
- Không . . .
Trong miệng Ách Duy Đặc phát ra một tiếng hoảng sợ, trên người kim mang lóe lên, đem hết toàn lực nghênh đón.
"Oanh!"
Âm thanh nổ tung thật lớn vang lên trên đài tỷ thí, cả người Ách Duy Đặc nặng nề bay ra ngoài, máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra ngoài, trường kiếm trong tay cũng rơi xuống bên cạnh.
- Khụ khụ . . .
Trong miệng của hắn không ngừng ho ra từng đạo máu tươi, rồi sau đó bò đi về phía sau bằng cả hai tay hai chân, trên mặt mang theo vẻ hoảng sợ không thôi.
- Không nên, đừng có giết ta!
Nói cho cùng, Ách Duy Đặc mặc dù thiên tài, nhưng dưới sự nuông chiều của Khoa Ân Hi Nhĩ, cũng chỉ là một con nhà giàu, giờ phút này đầu óc của hắn đã trở thành một mảnh mơ hồ.
- Đi chết đi!
Khóe miệng Lạc Khố Ân nhếch lên, hiện ra một nụ cười lạnh lẽo, trong ánh mắt mang theo cừu hận, trường kiếm trong tay ra sức đánh xuống.
Gia tộc mình hôm nay sở dĩ đạt tới trình độ này, chính là bởi vì Nạp Đốn gia tộc này, chính mình làm sao có thể bỏ qua cho đối phương!
Mộc Hệ Linh Lực cường hãn nhất thời giống như sóng biển kinh thiên, nhằm vào Ách Duy Đặc mà tuôn ra.
- Không, gia gia . . . cứu mạng a . . .
Sắc mặt của Ách Duy Đặc trở nên hoảng sợ tới mức trắng bệch, trong miệng tuyệt vọng lên tiếng.
Đúng lúc này thì "Phanh" một tiếng.
Một đạo luồng sáng màu vàng kim đột nhiên xuất hiện ở trên đài tỷ thí, Lạc Khố Ân lúc trước vô cùng dũng mãnh phi thường, sau một khắc, nhất thời giống như vải rách, nặng nề ngã bay ra ngoài, máu tươi trong miệng giống như suối phun, tung tóe phun ra ngoài, trường kiếm trong tay vỡ vụn ra thành từng khúc, biến thành mảnh vụn rơi đầy đất.
Một đạo nhân ảnh hiện ra ở trên đài tỷ thí, đứng ở trước mặt Ách Duy Đặc, chính là Khoa Ân Hi Nhĩ tộc trưởng của Nạp Đốn gia tộc.
Lúc trước vào thời khắc nguy hiểm nhất, Khoa Ân Hi Nhĩ rốt cục cũng không nhịn được mà phải xuất thủ, cứu lấy Ách Duy Đặc từ trên tay Lạc Khố Ân.
"Xôn xao . . ."
Trong miệng tất cả dân chúng ở phía dưới đều phát ra một đạo âm thanh ồ lên đám người Khải Tư Đặc đầy kinh ngạc, mà ở trên bàn tiệc phía trung tâm của đài tỷ thí, đám người Khải Tư Đặc tất cả đều là chợt đứng lên.
- Khoa Ân Hi Nhĩ, ngươi làm gì vậy, chẳng lẽ ngươi không biết quy củ của quyết chiến sinh tử sao . . .
Đám người Khải Tư Đặc bay vút xuống, đi tới trên đài tỷ thí, trong miệng gầm lên.
Mà dân chúng phía dưới, cũng là rối rít nghị luận, trên cả quảng trường, nhất thời huyên náo thành một mảnh.
Hai gia tộc quyết chiến sinh tử, trong lúc tuyển thủ đối chiến, căn bản không chấp nhận được việc người khác tùy ý nhúng tay, hành động của Khoa Ân Hi Nhĩ, đã hoàn toàn không tuân theo quy tắc quyết chiến, hành động như vậy, vô luận ở cái địa phương kia của Đặc Ân đại lục, đều dẫn tới việc bị mọi người xem thường.
- Thành chủ đại nhân, thành viên của Lạc Cơ gia tộc này coi khinh quy tắc quyết chiến, không biết thành chủ đại nhân phân xét như thế nào?
Trên đài tỷ thí, Khải Tư Đặc hét to lên tiếng.
- Gia gia.
Phỉ Lộ Đặc cũng là kích động lên tiếng.
Chỗ ngồi của Thành chủ, Áo Đức Lâm đứng lên, sắc mặt của hắn nghiêm túc vô cùng, nói:
- Lạc Cơ gia tộc không tuân theo quy tắc quyết chiến, cho nên, quyết chiến lần này giữa Lạc Cơ gia tộc và Mạc Lý gia tộc, Lạc Cơ gia tộc bị xoá bỏ tư cách, xử lý thua.
- Chuyện này . . .
Ở chỗ ngồi của Lạc Cơ gia tộc, bọn người Bá Khắc Bỉ trợn tròn mắt, một bên thua sẽ phải rời khỏi Thiên Hồng Thành.
- Ha ha . . . Ha ha . . .
Trên đài tỷ thí, Khoa Ân Hi Nhĩ đột nhiên cười lớn thành tiếng, sắc mặt trở nên âm trầm vô cùng, rồi sau đó đi tới Lạc Khố Ân bị thương nặng ở cách đó không xa.
- Dám hạ sát thủ đối với cháu của ta, tiểu tử ngươi hôm nay chết chắc . . .
Trong miệng Khoa Ân Hi Nhĩ lạnh như băng lên tiếng, sát ý tung hoành.
- Gia gia, giết . . . giết tiểu tử kia!
Ách Duy Đặc vừa dạo qua quỷ môn quan trở về, chưa hết kinh sợ cũng là gầm thét lên tiếng, mang theo vẻ mặt dữ tợn.
- Khoa Ân Hi Nhĩ, ngươi muốn làm gì . . .
Trên mặt đám người Khải Tư Đặc lộ ra vẻ mặt tức giận, chắn trước người Lạc Khố Ân.
- Làm gì?
Trong giọng nói của Khải Tư Đặc lộ ra một tia giễu cợt, rồi sau đó chợt xuất thủ.
"Hưu. . . " "Hưu. . . " "Hưu!"
Từng đạo Kim Hệ Linh Lực cường hãn ở tỷ thí trên đài bắn tung tóe ra ngoài, mấy âm thanh rên rỉ truyền đến, nhóm người Khải Tư Đặc lúc trước ngăn ở trước mặt Khoa Ân Hi Nhĩ trong miệng đều điên cuồng phun ra máu tươi, rồi sau đó nặng nề ngã bay ra ngoài, trên ngực bọn họ đều xuất hiện từng đạo vết thương thật sâu, sâu thấy xương , máu tươi điên cuồng ứa ra.
- Yên tâm đi, mấy người các ngươi còn chưa chết, ta muốn ở trước mặt các ngươi giết chết tiểu tử này, rồi sau đó mới giết chết cả đám các ngươi. Ha ha . . .
Khoa Ân Hi Nhĩ mang trên mặt vẻ cuồng tiếu, nói.
- Khoa Ân Hi Nhĩ, ngươi dám coi rẻ luật pháp của đế quốc, còn không mau dừng tay lại cho ta.
Ở chỗ ngồi của thành chủ, Áo Đức Lâm gầm lên, vẻ mặt trở nên tức giận.
- Áo Đức Lâm, ngươi chỉ là một Tử Tước của đế quốc, biết điều một chút cho ta, thì giả vờ ngây ngốc ở một bên, nếu không, cẩn thận chọc giận lão tử ta, ngay cả ngươi ta cũng sẽ thu thập.
Khoa Ân Hi Nhĩ căn bản là không úy kỵ Áo Đức Lâm, mặc dù hắn là thành chủ Thiên Hồng Thành, nhưng cũng chỉ là một tên Lục Giai cấp thấp Tôn Linh Sư
Vốn là hôm nay Khoa Ân Hi Nhĩ chuẩn bị lợi dụng Lạc Cơ gia tộc, đánh chết một đám thành viên của Mạc Lý gia tộc, sau đó đuổi Mạc Lý gia tộc khỏi Thiên Hồng Thành, cuối cùng tiêu diệt tất cả bọn họ, nhưng hiện tại sự việc tiến triển tới mức này, chính là khiến cho Khoa Ân Hi Nhĩ phải trực tiếp động thủ.
- Tiểu tử thúi, không thể không thừa nhận, ngươi rất thiên tài, bất quá rất đáng tiếc, ngươi giờ phút này sẽ chết . . .
Tay phải Khoa Ân Hi Nhĩ lóe lên kim mang, âm lãnh cười một tiếng nói với Lạc Khố Ân đang bị thương nặng nằm ở đó, rồi sau đó hạ bàn tay xuống.
Lạc Khố Ân thần sắc bình thản nhìn Khoa Ân Hi Nhĩ, thời khắc sinh tử, hắn không sợ hãi chút nào.
- Không . . .
Cách đó không xa, đám người Khải Tư Đặc tuyệt vọng rống giận lên tiếng, nhưng mà bọn họ đang bị thương cho nên cũng không thể ra sức.
/1885
|