Đối tượng công kích của La Tư Phúc đột nhiên thay đổi làm người khác khó lòng phòng bị, tất cả mọi người chỉ ngơ ngác nhìn La Tư Phúc hóa thành một đạo hỏa diễm lưu quang bắn nhanh về phía Kiệt Sâm đứng cách đó không xa.
Xa xa, Lai Sâm Đặc bệ hạ đang dẫn theo thật nhiều hộ vệ cung đình đuổi tới, chứng kiến một kích lôi đình điện quang của La Tư Phúc, đôi mắt Lai Sâm Đặc thiếu chút nữa muốn trừng đi ra.
Trên mặt hắn mang theo vẻ hoảng sợ vô hạn, trong miệng gầm lên:
- Dừng tay!
Ở gần bên, Lôi Áo cùng Ám Ảnh đều lộ vẻ kinh hãi, muốn đuổi theo nhưng tốc độ của La Tư Phúc thật sự quá nhanh, căn bản không phải thực lực như hai người bọn họ có thể đuổi tới.
- Thiếu gia cẩn thận!
Khắc Lôi Nhã khẽ kêu một tiếng, không chút do dự dùng tốc độ nhanh nhất chắn ngay trước mặt Kiệt Sâm.
Trong tay nàng cầm cự kiếm thường dùng trong lúc huấn luyện, ánh mắt kiên nghị, đối mặt với sự công kích hùng hổ của La Tư Phúc trong ánh mắt không hề có nửa phần khiếp đảm, trong lòng nàng vì thiếu gia nàng có thể bỏ qua hết thảy, kể cả tính mạng của mình.
La Tư Phúc dùng hết chiến lực toàn thân bạo phát ra sức chiến đấu thật sự là quá mức cường hãn, trong nháy mắt hắn đã đi tới trước mặt Khắc Lôi Nhã, lòng bàn tay thiêu đốt hỏa diễm, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười ác độc hung hăng chộp tới.
- Kiệt Sâm đại sư…
Dân chúng chung quanh không đành lòng xem tiếp một màn sau đó đều nhắm mắt lại.
Bọn họ đã có thể tưởng tượng được chuyện sắp xảy ra, dưới chiêu công kích của hoàng linh sư thất giai cao cấp, Kiệt Sâm đại sư cùng thị nữ của hắn tuyệt đối sẽ bị đánh đến tro cốt không còn.
Nhưng hết thảy mọi người không hề chú ý tới, đối mặt với công kích của La Tư Phúc, thân là người trong cuộc nhưng trên mặt Kiệt Sâm không hề lộ ra vẻ lo lắng chút nào, khóe môi hắn còn hiện lên tia cười lạnh.
Hắn ngẩng đầu, tràn đầy vẻ khinh thường nhìn La Tư Phúc, trong mắt mang theo vẻ trào phúng thật sâu.
- Tiểu tử này sắp chết đến nơi còn dám như vậy…
Trong lòng La Tư Phúc giận tím mặt, bàn tay mạnh mẽ chụp tới…
Đúng lúc này…
- La Tư Phúc, ngươi muốn chết!
Một đạo thanh âm gầm lớn kinh thiên bỗng dưng vang lên bên tai mọi người có mặt, giống như một đạo lôi đình sét đánh giữa trời quang, chấn tới mọi người khí huyết sôi trào, hai chân run rẩy, màng tai đau đớn.
Theo thanh âm tiếng gầm lớn, giữa thiên địa đột nhiên hiện lên một kim sắc cự chưởng, đột nhiên hiển hiện ra trong hư không, nhanh như thiểm điện vỗ lên người La Tư Phúc.
- Oanh…oanh…oanh…
Trong không khí lập tức truyền ra từng trận trận thanh âm tiếng nổ ầm vang, trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, La Tư Phúc giống như bị đánh thẳng vào một tường đồng vách sắt toàn thân lập tức bị đánh văng ra ngoài.
La Tư Phúc bay ngược giữa không trung máu tươi phun trào, liên tiếp xuyên thấu qua mấy công trình kiến trúc bằng đá đụng ra mấy động lớn, cuối cùng nặng nề đập xuống mặt đất nham thạch trên đường.
- Oanh long long…
Tiếng sấm ầm ì giữa không trung, ngay lập tức một cỗ bụi mù hòa lẫn với máu tươi tràn ngập không gian.
Yên tĩnh, một mảnh yên tĩnh như cõi chết, trên con đường yên tĩnh tới mức một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Tất cả mọi người mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn địa phương vang lên tiếng rống, nơi đó toàn thân Lôi Nặc lập lòe kim quang, giống như một kim giáp chiến thần, cặp mắt hắn trợn trừng phẫn nộ nhìn hướng La Tư Phúc bị đập thành một hố sâu.
- Các hạ, các hạ…
Thần sắc Hồ Phật hoảng sợ, hắn khó thể tin nhìn qua Lôi Nặc, một chưởng đập bay La Tư Phúc đại ca, thực lực như vậy…
- Sưu…
Hắn nhanh chóng xông vào hố sâu còn tung đầy bụi mù, đại ca của hắn toàn thân máu tươi đầm đìa, trường bào vỡ nát, lộ ra vẻ thê thảm vô cùng.
- Đại ca!
Hồ Phật bi phẫn giúp đỡ La Tư Phúc ra khỏi hố sâu.
- Khụ…khụ…
Trong miệng La Tư Phúc thống khổ ho khan hai tiếng, sợ hãi nhìn qua chỗ Lôi Nặc.
- Dám hạ sát thủ với Kiệt Sâm con ta, La Tư Phúc, ngày này sang năm là ngày giỗ của ngươi!
Trong miệng Lôi Nặc quát lên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như đao, một đạo gợn sóng vô hình từ trên người hắn tán phát, ngay sau đó vô số kim sắc hào quang tràn ngập chung quanh, trong ánh mắt kinh ngạc của hết thảy mọi người, trong thiên địa chỉ còn lại một mảnh vàng óng ánh.
Vô số kim sắc quang mang tạo thành một cự chưởng khổng lồ trước mặt Lôi Nặc, ngay sau đó nhắm ngay La Tư Phúc cách đó không xa hung hăng đập tới.
Lôi Nặc đánh ra một kích, trong không khí toàn bộ linh lực nguyên tố đều đã tiêu tán, chỉ còn lại kim hệ nguyên tố.
- Đây là…nguyên tố kết giới? Ngươi…ngươi là đế linh sư bát giai? Không có khả năng…
Cảm nhận được cảnh vật chung quanh biến hóa, trong ánh mắt La Tư Phúc toát ra tia sợ hãi không cách nào che giấu, trong miệng run rẩy kêu lên.
Lúc trước sở dĩ hắn dám liều lĩnh như vậy là vì hắn căn cứ theo tình báo thu thập được, toàn bộ Áo Lan Đa vương quốc người mạnh nhất cũng chỉ có hai hoàng linh sư thất giai trung cấp là Đế Lâm cùng La Tư Đặc mà thôi, mà Vi Ân bọn hắn muốn tìm kiếm đã sớm rời khỏi Áo Lan Đa, về phần Lôi Nặc ở ba năm trước vẫn chỉ là hoàng linh sư thất giai đê cấp còn bị mất đi tay phải trong cuộc chiến với Đạo Tư gia tộc, hôm nay cho dù lành lại nhưng có được bao nhiêu tiến bộ?
Mà giờ khắc này Lôi Nặc bày ra thực lực làm cho hắn hoàn toàn sợ ngây người.
Ba năm trước đây vẫn là hoàng linh sư thất giai đê cấp, hơn nữa còn mất cánh tay, ba năm sau đã trở thành đế linh sư bát giai còn lành lặn như trước, thật làm người không sao tưởng nổi.
Đã không còn hỏa nguyên tố hỗ trợ, bản thân bị trọng thương, La Tư Phúc cảm giác vô cùng khó chịu nhưng hắn vẫn chưa nhận ra, chỉ ngây ngốc nhìn về phía Lôi Nặc.
So sánh với sự chấn kinh trong lòng hắn, tổn thương trên người không đáng là gì.
Đối mặt với công kích của Lôi Nặc, La Tư Phúc đẩy Hồ Phật ra xa, trong ánh mắt của hắn mang theo vẻ hối hận cùng tuyệt vọng, trong miệng gào lên một tiếng:
- Hồ Phật, ngươi chạy mau!
Đồng thời từ trong thân thể hắn tuôn ra một cỗ lực lượng cường đại không cách nào hình dung, ngọn lửa nóng bỏng từ trong thân thể hắn bay lên, muốn liều mạng thêm một lần cuối cùng.
La Tư Phúc mặc dù biết rõ mình chỉ là một hoàng linh sư thất giai cao cấp, đối diện với một gã đế linh sư bát giai, thực lực của mình căn bản không đủ đối kháng.
Trong ánh mắt không cam lòng của La Tư Phúc, Lôi Nặc thi triển kim sắc cự chưởng lại lần nữa hung hăng đập trúng hắn.
- Oanh!
Trong tiếng nổ ầm vang, ngọn lửa trên người La Tư Phúc lập tức bị đánh tan, cả người hắn lập tức bị nghiền áp trở thành huyết vụ ngay trước mặt mọi người.
- Oanh!
Kim sắc cự chưởng tiêu tán trong không khí, trùng kích cực lớn khiến toàn bộ đường phố trong vương thành đều lay động chao đảo, bùn đất cát đá bay tán loạn, trên mặt đất lưu lại một hố sâu thật lớn, bên trong hố sâu là một bãi thịt nát huyết nhục mơ hồ.
- Cái này…cái này…
Toàn bộ quần chúng vây xem gần bên đều ngơ ngác nhìn lên Lôi Nặc, trong ánh mắt hoàn toàn ngây ngốc, trong tai chỉ còn vọng lại câu nói của La Tư Phúc trước đó.
Đế linh sư bát giai, Lôi Nặc đại nhân đã trở thành đế linh sư bát giai, điều này…làm sao có thể?
Cho dù trước kia Lôi Nặc thể hiện ra lực lượng không gì sánh kịp đánh bại La Tư Phúc, nhưng trong nội tâm của mọi người đang có mặt không có ai nghĩ tới đế linh sư bát giai, đối với thân phận của Lôi Nặc, dân chúng trong vương thành Áo Lan Đa vương quốc thật sự vô cùng hiểu rõ.
Năm đó một trận chiến với Đạo Tư gia tộc, làm thanh danh của Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc truyền khắp toàn bộ vương quốc, thực lực hoàng linh sư thất giai đê cấp của Lôi Nặc cũng bị mọi người hay biết, nhưng trận chiến chỉ mới đi qua ba năm, Lôi Nặc đại nhân lại từ hoàng linh sư thất giai đê cấp tấn thăng đế linh sư bát giai đê cấp!
Tin tức rung động như thế trực tiếp đem toàn bộ những người đang có mặt hoàn toàn chấn mộng.
Đế linh sư bát giai là khái niệm gì? Đây chính là nhân vật có thể dùng lực lượng bản thân quét ngang toàn bộ chư quốc tây bắc, trong suốt mấy ngàn năm lịch sử chư quốc tây bắc còn chưa từng xuất hiện cường giả cấp bậc đế linh sư bát giai.
Đối với dân chúng chư quốc tây bắc mà nói, hoàng linh sư thất giai đã là thần thoại của một quốc gia, đế linh sư bát giai, cao thủ trong cao thủ ở trong nội tâm bọn họ căn bản không có khả năng xuất hiện bên cạnh mình, mà chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết.
Bởi vậy từ trong miệng La Tư Phúc biết được Lôi Nặc đã trở thành đế linh sư bát giai, làm trong lòng mọi người đều rung chuyển thật sâu.
Mà ngay khi mọi người còn đang rung động, ở bên cạnh Hồ Phật đột nhiên mạnh mẽ bắn lên không hướng xa xa bỏ chạy.
Thậm chí cao thủ như đại ca La Tư Phúc còn phải chết trong tay Lôi Nặc, với thực lực của hắn lưu lại chỉ là chờ chết.
- Muốn chạy trốn? Hừ, nếu đã đến thì lưu lại cho ta đi!
Nhìn Hồ Phật đang bỏ chạy thật nhanh, khóe miệng Lôi Nặc đột nhiên hiện lên tia cười lạnh.
Vô số kim sắc lưu quang nhanh chóng ngưng tụ lại thành ba đạo kiếm hồng kim sắc, hiện ra sâm lãnh sát ý.
- Đi!
Trong miệng Lôi Nặc quát khẽ, tay duỗi ra.
- Xíu…uu….xíu…uu…xíu…uu…
Ba đạo kiếm hồng giống như sao băng nhanh chóng đuổi theo.
- Không…
Xa xa, trong miệng Hồ Phật phát ra tiếng gào rú tuyệt vọng, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, bản thân Hồ Phật là hoàng linh sư thất giai trung cấp căn bản không hề có chút lực lượng chống cự, lập tức bị ba đạo kiếm quang xuyên thấu thân thể.
Trên bầu trời, thân thể Hồ Phật phảng phất như một mảnh vải rách nặng nề từ trên không trung rơi xuống dưới, một đường máu tươi tán loạn, không còn chút động tĩnh.
Tĩnh mịch, toàn bộ vương thành trong nháy mắt giống như địa ngục, tràn đầy vẻ tĩnh mịch!
Toàn bộ dân chúng khắp chung quanh đều trừng lớn hai mắt, gương mặt lộ vẻ kinh hãi, ngay cả thở mạnh cũng không dám!
Xa xa, Lai Sâm Đặc bệ hạ đang dẫn theo thật nhiều hộ vệ cung đình đuổi tới, chứng kiến một kích lôi đình điện quang của La Tư Phúc, đôi mắt Lai Sâm Đặc thiếu chút nữa muốn trừng đi ra.
Trên mặt hắn mang theo vẻ hoảng sợ vô hạn, trong miệng gầm lên:
- Dừng tay!
Ở gần bên, Lôi Áo cùng Ám Ảnh đều lộ vẻ kinh hãi, muốn đuổi theo nhưng tốc độ của La Tư Phúc thật sự quá nhanh, căn bản không phải thực lực như hai người bọn họ có thể đuổi tới.
- Thiếu gia cẩn thận!
Khắc Lôi Nhã khẽ kêu một tiếng, không chút do dự dùng tốc độ nhanh nhất chắn ngay trước mặt Kiệt Sâm.
Trong tay nàng cầm cự kiếm thường dùng trong lúc huấn luyện, ánh mắt kiên nghị, đối mặt với sự công kích hùng hổ của La Tư Phúc trong ánh mắt không hề có nửa phần khiếp đảm, trong lòng nàng vì thiếu gia nàng có thể bỏ qua hết thảy, kể cả tính mạng của mình.
La Tư Phúc dùng hết chiến lực toàn thân bạo phát ra sức chiến đấu thật sự là quá mức cường hãn, trong nháy mắt hắn đã đi tới trước mặt Khắc Lôi Nhã, lòng bàn tay thiêu đốt hỏa diễm, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười ác độc hung hăng chộp tới.
- Kiệt Sâm đại sư…
Dân chúng chung quanh không đành lòng xem tiếp một màn sau đó đều nhắm mắt lại.
Bọn họ đã có thể tưởng tượng được chuyện sắp xảy ra, dưới chiêu công kích của hoàng linh sư thất giai cao cấp, Kiệt Sâm đại sư cùng thị nữ của hắn tuyệt đối sẽ bị đánh đến tro cốt không còn.
Nhưng hết thảy mọi người không hề chú ý tới, đối mặt với công kích của La Tư Phúc, thân là người trong cuộc nhưng trên mặt Kiệt Sâm không hề lộ ra vẻ lo lắng chút nào, khóe môi hắn còn hiện lên tia cười lạnh.
Hắn ngẩng đầu, tràn đầy vẻ khinh thường nhìn La Tư Phúc, trong mắt mang theo vẻ trào phúng thật sâu.
- Tiểu tử này sắp chết đến nơi còn dám như vậy…
Trong lòng La Tư Phúc giận tím mặt, bàn tay mạnh mẽ chụp tới…
Đúng lúc này…
- La Tư Phúc, ngươi muốn chết!
Một đạo thanh âm gầm lớn kinh thiên bỗng dưng vang lên bên tai mọi người có mặt, giống như một đạo lôi đình sét đánh giữa trời quang, chấn tới mọi người khí huyết sôi trào, hai chân run rẩy, màng tai đau đớn.
Theo thanh âm tiếng gầm lớn, giữa thiên địa đột nhiên hiện lên một kim sắc cự chưởng, đột nhiên hiển hiện ra trong hư không, nhanh như thiểm điện vỗ lên người La Tư Phúc.
- Oanh…oanh…oanh…
Trong không khí lập tức truyền ra từng trận trận thanh âm tiếng nổ ầm vang, trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, La Tư Phúc giống như bị đánh thẳng vào một tường đồng vách sắt toàn thân lập tức bị đánh văng ra ngoài.
La Tư Phúc bay ngược giữa không trung máu tươi phun trào, liên tiếp xuyên thấu qua mấy công trình kiến trúc bằng đá đụng ra mấy động lớn, cuối cùng nặng nề đập xuống mặt đất nham thạch trên đường.
- Oanh long long…
Tiếng sấm ầm ì giữa không trung, ngay lập tức một cỗ bụi mù hòa lẫn với máu tươi tràn ngập không gian.
Yên tĩnh, một mảnh yên tĩnh như cõi chết, trên con đường yên tĩnh tới mức một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Tất cả mọi người mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn địa phương vang lên tiếng rống, nơi đó toàn thân Lôi Nặc lập lòe kim quang, giống như một kim giáp chiến thần, cặp mắt hắn trợn trừng phẫn nộ nhìn hướng La Tư Phúc bị đập thành một hố sâu.
- Các hạ, các hạ…
Thần sắc Hồ Phật hoảng sợ, hắn khó thể tin nhìn qua Lôi Nặc, một chưởng đập bay La Tư Phúc đại ca, thực lực như vậy…
- Sưu…
Hắn nhanh chóng xông vào hố sâu còn tung đầy bụi mù, đại ca của hắn toàn thân máu tươi đầm đìa, trường bào vỡ nát, lộ ra vẻ thê thảm vô cùng.
- Đại ca!
Hồ Phật bi phẫn giúp đỡ La Tư Phúc ra khỏi hố sâu.
- Khụ…khụ…
Trong miệng La Tư Phúc thống khổ ho khan hai tiếng, sợ hãi nhìn qua chỗ Lôi Nặc.
- Dám hạ sát thủ với Kiệt Sâm con ta, La Tư Phúc, ngày này sang năm là ngày giỗ của ngươi!
Trong miệng Lôi Nặc quát lên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như đao, một đạo gợn sóng vô hình từ trên người hắn tán phát, ngay sau đó vô số kim sắc hào quang tràn ngập chung quanh, trong ánh mắt kinh ngạc của hết thảy mọi người, trong thiên địa chỉ còn lại một mảnh vàng óng ánh.
Vô số kim sắc quang mang tạo thành một cự chưởng khổng lồ trước mặt Lôi Nặc, ngay sau đó nhắm ngay La Tư Phúc cách đó không xa hung hăng đập tới.
Lôi Nặc đánh ra một kích, trong không khí toàn bộ linh lực nguyên tố đều đã tiêu tán, chỉ còn lại kim hệ nguyên tố.
- Đây là…nguyên tố kết giới? Ngươi…ngươi là đế linh sư bát giai? Không có khả năng…
Cảm nhận được cảnh vật chung quanh biến hóa, trong ánh mắt La Tư Phúc toát ra tia sợ hãi không cách nào che giấu, trong miệng run rẩy kêu lên.
Lúc trước sở dĩ hắn dám liều lĩnh như vậy là vì hắn căn cứ theo tình báo thu thập được, toàn bộ Áo Lan Đa vương quốc người mạnh nhất cũng chỉ có hai hoàng linh sư thất giai trung cấp là Đế Lâm cùng La Tư Đặc mà thôi, mà Vi Ân bọn hắn muốn tìm kiếm đã sớm rời khỏi Áo Lan Đa, về phần Lôi Nặc ở ba năm trước vẫn chỉ là hoàng linh sư thất giai đê cấp còn bị mất đi tay phải trong cuộc chiến với Đạo Tư gia tộc, hôm nay cho dù lành lại nhưng có được bao nhiêu tiến bộ?
Mà giờ khắc này Lôi Nặc bày ra thực lực làm cho hắn hoàn toàn sợ ngây người.
Ba năm trước đây vẫn là hoàng linh sư thất giai đê cấp, hơn nữa còn mất cánh tay, ba năm sau đã trở thành đế linh sư bát giai còn lành lặn như trước, thật làm người không sao tưởng nổi.
Đã không còn hỏa nguyên tố hỗ trợ, bản thân bị trọng thương, La Tư Phúc cảm giác vô cùng khó chịu nhưng hắn vẫn chưa nhận ra, chỉ ngây ngốc nhìn về phía Lôi Nặc.
So sánh với sự chấn kinh trong lòng hắn, tổn thương trên người không đáng là gì.
Đối mặt với công kích của Lôi Nặc, La Tư Phúc đẩy Hồ Phật ra xa, trong ánh mắt của hắn mang theo vẻ hối hận cùng tuyệt vọng, trong miệng gào lên một tiếng:
- Hồ Phật, ngươi chạy mau!
Đồng thời từ trong thân thể hắn tuôn ra một cỗ lực lượng cường đại không cách nào hình dung, ngọn lửa nóng bỏng từ trong thân thể hắn bay lên, muốn liều mạng thêm một lần cuối cùng.
La Tư Phúc mặc dù biết rõ mình chỉ là một hoàng linh sư thất giai cao cấp, đối diện với một gã đế linh sư bát giai, thực lực của mình căn bản không đủ đối kháng.
Trong ánh mắt không cam lòng của La Tư Phúc, Lôi Nặc thi triển kim sắc cự chưởng lại lần nữa hung hăng đập trúng hắn.
- Oanh!
Trong tiếng nổ ầm vang, ngọn lửa trên người La Tư Phúc lập tức bị đánh tan, cả người hắn lập tức bị nghiền áp trở thành huyết vụ ngay trước mặt mọi người.
- Oanh!
Kim sắc cự chưởng tiêu tán trong không khí, trùng kích cực lớn khiến toàn bộ đường phố trong vương thành đều lay động chao đảo, bùn đất cát đá bay tán loạn, trên mặt đất lưu lại một hố sâu thật lớn, bên trong hố sâu là một bãi thịt nát huyết nhục mơ hồ.
- Cái này…cái này…
Toàn bộ quần chúng vây xem gần bên đều ngơ ngác nhìn lên Lôi Nặc, trong ánh mắt hoàn toàn ngây ngốc, trong tai chỉ còn vọng lại câu nói của La Tư Phúc trước đó.
Đế linh sư bát giai, Lôi Nặc đại nhân đã trở thành đế linh sư bát giai, điều này…làm sao có thể?
Cho dù trước kia Lôi Nặc thể hiện ra lực lượng không gì sánh kịp đánh bại La Tư Phúc, nhưng trong nội tâm của mọi người đang có mặt không có ai nghĩ tới đế linh sư bát giai, đối với thân phận của Lôi Nặc, dân chúng trong vương thành Áo Lan Đa vương quốc thật sự vô cùng hiểu rõ.
Năm đó một trận chiến với Đạo Tư gia tộc, làm thanh danh của Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc truyền khắp toàn bộ vương quốc, thực lực hoàng linh sư thất giai đê cấp của Lôi Nặc cũng bị mọi người hay biết, nhưng trận chiến chỉ mới đi qua ba năm, Lôi Nặc đại nhân lại từ hoàng linh sư thất giai đê cấp tấn thăng đế linh sư bát giai đê cấp!
Tin tức rung động như thế trực tiếp đem toàn bộ những người đang có mặt hoàn toàn chấn mộng.
Đế linh sư bát giai là khái niệm gì? Đây chính là nhân vật có thể dùng lực lượng bản thân quét ngang toàn bộ chư quốc tây bắc, trong suốt mấy ngàn năm lịch sử chư quốc tây bắc còn chưa từng xuất hiện cường giả cấp bậc đế linh sư bát giai.
Đối với dân chúng chư quốc tây bắc mà nói, hoàng linh sư thất giai đã là thần thoại của một quốc gia, đế linh sư bát giai, cao thủ trong cao thủ ở trong nội tâm bọn họ căn bản không có khả năng xuất hiện bên cạnh mình, mà chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết.
Bởi vậy từ trong miệng La Tư Phúc biết được Lôi Nặc đã trở thành đế linh sư bát giai, làm trong lòng mọi người đều rung chuyển thật sâu.
Mà ngay khi mọi người còn đang rung động, ở bên cạnh Hồ Phật đột nhiên mạnh mẽ bắn lên không hướng xa xa bỏ chạy.
Thậm chí cao thủ như đại ca La Tư Phúc còn phải chết trong tay Lôi Nặc, với thực lực của hắn lưu lại chỉ là chờ chết.
- Muốn chạy trốn? Hừ, nếu đã đến thì lưu lại cho ta đi!
Nhìn Hồ Phật đang bỏ chạy thật nhanh, khóe miệng Lôi Nặc đột nhiên hiện lên tia cười lạnh.
Vô số kim sắc lưu quang nhanh chóng ngưng tụ lại thành ba đạo kiếm hồng kim sắc, hiện ra sâm lãnh sát ý.
- Đi!
Trong miệng Lôi Nặc quát khẽ, tay duỗi ra.
- Xíu…uu….xíu…uu…xíu…uu…
Ba đạo kiếm hồng giống như sao băng nhanh chóng đuổi theo.
- Không…
Xa xa, trong miệng Hồ Phật phát ra tiếng gào rú tuyệt vọng, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, bản thân Hồ Phật là hoàng linh sư thất giai trung cấp căn bản không hề có chút lực lượng chống cự, lập tức bị ba đạo kiếm quang xuyên thấu thân thể.
Trên bầu trời, thân thể Hồ Phật phảng phất như một mảnh vải rách nặng nề từ trên không trung rơi xuống dưới, một đường máu tươi tán loạn, không còn chút động tĩnh.
Tĩnh mịch, toàn bộ vương thành trong nháy mắt giống như địa ngục, tràn đầy vẻ tĩnh mịch!
Toàn bộ dân chúng khắp chung quanh đều trừng lớn hai mắt, gương mặt lộ vẻ kinh hãi, ngay cả thở mạnh cũng không dám!
/1885
|