Căn cứ theo quy tắc thi đấu lôi đài, vòng hai này bao gồm 32 tuyển thủ được miễn vòng một và 32 tuyển thủ thắng trận, xếp cặp theo thứ tự từ cao nhất gặp thấp nhất.
Kiệt Sâm đứng đầu vòng thí luyện nên đối thủ của hắn là tuyển thủ bài danh thấp nhất trong 32 tuyển thủ thắng vòng một.
Đương nhiên, sau khi trải qua vòng này, tuyển thủ đã có sự sàng lọc rất lớn, mỗi người đều có thân thủ bất phàm.
Bọn họ đều bị loại bỏ ở tầng thứ tư, có thất giai cấp thấp Hoàng Linh Sư, cũng có lục giai cao cấp Tôn Linh Sư, hơn nữa chênh lệch không nhiều, thường chỉ bị loại khỏi tầng thứ tư cách nhau chừng mười phút hay giết ít hơn một con thiểm điện báo.
Bài danh trong vòng thí luyện không thể nào đánh giá được thực lực bọn họ, chỉ có quyết đấu mới chính thức quyết ra cao thấp.
Kiệt Sâm là con ngựa ô của vòng thí luyện, áp chế cả yêu nghiệt Khắc Lạp Khắc nên dù trận đấu của hắn chưa bắt đầu thì dân chúng đã vây kín lôi đài.
Sau khi nhân viên công tác sắp xếp xong xuôi, Kiệt Sâm cầm thanh trọng kiếm màu đen đi lên trên lôi đài, đối thủ của hắn đã đợi sẵn ở đó.
- Ngươi chính là Kiệt Sâm?
Đối phươn là một thanh niên mặc chiến giáp màu bạc, tóc cắt ngắn, thân thể cường tráng, trong tay cầm chiến đao cực lớn, lạnh lùng nhìn Kiệt Sâm.
Kiệt Sâm mỉm cười gật đầu.
- Hừ, dựa vào ăn gian leo lên bài danh đệ nhất, chuyện như vậy cũng không biết vì sao ngươi làm được.
Đối phương nói vẻ khinh thường.
- Nhớ kỹ, ta tên Áo Nhĩ Lương, đến từ Khai La đế quốc, trận đấu hôm nay là trận đấu đầu tiên của ngươi nhưng đáng tiếc cũng là trận đấu cuối cùng. Cái xó xỉnh Tây Bắc lại có tuyển thủ lên tới thứ nhất, thật khiến người ta cười rụng răng, ta nói tiểu tử ngươi ăn gian cũng lớn gan đấy!
Áo Nhĩ Lương là tuyển thủ của Khai La đế quốc, trong lần thí luyện chỉ bài danh 87, dĩ nhiên nghe nói qua đệ nhất danh thí luyện là Kiệt Sâm nhưng trong lòng hắn cũng như một số người khác, cho rằng Kiệt Sâm ăn gian mới lên tới vị trí này.
Đặc biệt là tuyển thủ bài danh thứ 101 của Khai La đế quốc còn là bằng hữu của Áo Nhĩ Lương nên trong lòng hắn càng căm tức, sau khi biết Kiệt Sâm là đối thủ của mình càng mừng rỡ.
- Bớt sàm ngôn đi, ngươi cho rằng ta ăn gian vậy đi ra thành tích như vậy dùng thực lực nói chuyện a! Kiệt Sâm lạnh nhạt, trọng kiếm sau lưng đột nhiên vút lên rời khỏi vỏ, mũi kiếm xéo xuống dưới, khí tức bộc phát.
- Bớt sàm ngôn đi, bắt đầu trận đấu!
- Đúng, bắt đầu thi đấu!
- Đánh, chúng ta muốn xem quyết đấu!
Dân chúng bên dưới cũng rống to, thần sắc kích động, bọn họ đều muốn xem Kiệt Sâm bài danh đệ nhất có thực lực thế nào.
- Hai vị, hiện tại, trận đấu bắt đầu!
Trọng tài đến từ Song Tháp hét to.
- Cuồng vọng, trong vòng mười chiêu, ta sẽ cho ngươi lăn xuống đài!
Khuôn mặt Áo Nhĩ Lương âm lãnh, hỏa hồng sắc linh lực từ cơ thể hắn vọt lên. Hắn nắm chặt chuôi đao, bàn chân giẫm mạnh xuống mặt lôi đài. Trong tiếng bạo vỡ, cả người hắn hóa thành một đạo lưu quang hỏa hồng sắc rồi như thiên thạch giáng xuống, mang theo linh lực khủng bố nhắm ngay Kiệt Sâm lướt đến.
- Cút xuống đi!
Trong ngọn lửa, Áo Nhĩ Lương gào thét, chiến đao bổ thẳng xuống, hỏa hệ linh lực rừng rực bao trùm lên Kiệt Sâm.
Đối mặt với công kích khủng bố của đối phương, Kiệt Sâm thần sắc lạnh nhạt, bước chân khẽ phiêu động, đột nhiên lui về phía sau mấy bức tránh được.
- Có thể tránh?
Áo Nhĩ Lương kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn lại cười lạnh, chiến đao tiếp tục huy động bổ tới.
Thân hình Kiệt Sâm lại lay nhẹ, lần nữa tránh thoát.
Với năng lực tránh né của Kiệt Sâm, lúc ở không gian thí luyện có hai trăm con thiểm điện báo thất giai Hoàng cấp linh thú không ngừng công kích cũng không thể chạm vào. Tốc độ Áo Nhĩ Lương dù nhanh, nhưng cũng chỉ đạt tới tốc độ thất giai cấp thấp Hoàng Linh Sư mà thôi, làm sao có thể công kích.
- Lăn xuống đi, lăn xuống đi...
Áo Nhĩ Lương không ngừng gào thét, chiến đao không ngừng phách trảm. Nhất thời, cả lôi đài tràn ngập đao ảnh hỏa hồng sắc bao phủ lấy Kiệt Sâm.
Nhưng mặc cho hắn cố gắng thế nào, phát lực thế nào, chiến đao cũng không thể chạm vào chéo áo của Kiệt Sâm. Điều này khiến hắn nổi trận lôi đình.
Chiến đao đã không đụng vào được Kiệt Sâm, vậy thì hỏa hệ linh nguyên tố toát ra sao có thể làm tổn thương hắn.
- Hỗn đãn, hỗn đãn, tiểu tử ngươi chẳng lẽ chỉ biết trốn. Có gan tiếp một đao của lão tử thử xem!
Hai mắt Áo Nhĩ Lương ngầu đỏ, lúc trước hắn nói mười chiêu sẽ cho Kiệt Sâm lăn xuống đài, giờ đã lên tới mấy trăm đao nhưng không chạm vào được một cọng lông của Kiệt Sâm, sao không khiến hắn bốc hỏa.
- Kiệt Sâm sao chỉ né tránh ah, một chiêu cũng không phản kích?
- Đúng vậy a, làm cái gì?
Thấy đấu pháp này của Kiệt Sâm, không ít người xem làu bàu bất mãn.
Đối với bọn họ, dĩ nhiên muốn xem chiến đấu khốc liệt giữa song phương mà không phải như bây giờ, một phương đang không ngừng công kích, một bên thủy chung trốn tránh.
- Đúng rồi, ta nghe nói Kiệt Sâm lúc ở trong không gian thí luyện cũng cứ thế kéo dài đến hết giờ mới tiến vào tầng tiếp theo.
- Không phải chứ? Tuy hắn né tránh lợi hại nhưng né tránh cũng đâu thắng trận được.
- Hắc hắc, ta xem tiểu tử này là muốn cho Áo Nhĩ Lương hao hết linh lực rồi mới một kích quyết định thắng bại. Cái này gọi là chiến thuật, chiến thuật hiểu không!
Người xem bên dưới nhao nhao bàn tán.
- A!
Trên lôi đài, Áo Nhĩ Lương bất lực gầm lên.
- Ông! Ông! Ông!
Ba đạo linh hoàn xuất ra trên đỉnh đầu của hắn, đồng thời ba hư ảnh hỏa diễm lơ lửng, phát ra khí tức khủng bố.
- Hỏa chi áo nghĩa Hỏa Diễm Đao vũ!
Áo Nhĩ Lương quát lớn, uy áp khủng bố bao phủ lôi đài. Đồng thời, vô số hỏa hệ linh nguyên tố không ngừng ngưng tụ, tạo thành từng đạo đao mang bổ tới Kiệt Sâm.
Trong lúc nhất thời, đao mang hỏa diễm tràn ngập, không khí bốc lên rừng rực.
- Ha ha, xú tiểu tử, để xem ngươi trốn đi đâu!
Áo Nhĩ Lương cười lên ha hả.
Kiệt Sâm nhìn hỏa diễm đầy trời, khóe miệng cười lạnh.
Vừa rồi chẳng qua hắn thí nghiệm một chút về năng lực né tránh lĩnh ngộ trong không gian thí luyện mà thôi.
- Cũng tới lúc chấm dứt trận đấu rồi!
Kiệt Sâm nói khẽ, đồng tử co rút, lao tới Áo Nhĩ Lương như thiểm điện.
- Ầm ầm!
Trong hỏa diễm đầy trời, trên lôi đài không ngừng phát ra thanh âm chấn động. Thân ảnh của Kiệt Sâm biến ảo như cá vượt thác, giăng mắc khắp nơi.
Mọi người chỉ thấy công kích của Hỏa Diễm Đao vũ chỉ xẹt qua được người Kiệt Sâm nhưng không thể chạm vào được người hắn.
- Như vậy cũng được?
- Thực lực né tránh của Kiệt Sâm thật quá kinh khủng.
- Hỏa Diễm Đao mang nhiều như vậy mà không chạm được vào người Kiệt Sâm ?
Mọi người bên dưới vừa ngạc nhiên lẫn khiếp sợ vì năng lực né tránh của. Phải biết rằng Hỏa Diễm Đao vũ là linh kỹ quần công diện tích lớn.
Thân hình Kiệt Sâm rất nhanh tới gần Áo Nhĩ Lương. Hắn nhìn vào Áo Nhĩ Lương đang biến sắc, nhếch miệng:
- Một chiêu, ngươi cút xuông cho ta
Dứt lời, tốc độ Kiệt Sâm lập tức tăng vọt, thân hình phút chốc hóa thành một bóng đen mơ hồ, trọng kiếm giơ cao, kình khí rít lên chói tai.
Cảm thụ kình khí khủng bố, đồng tử Áo Nhĩ Lương bỗng nhiên co rút, tràn ngập hoảng sợ.
Trọng kiếm màu đen mang theo kình khí khủng bố như một đạo ô quang lướt đến. Không khí rạn vỡ như thủy tinh, thanh âm vang lên chói tai.
Dưới một kích lôi đình của Kiệt Sâm, sàn lôi đài cứng rắn không ngừng vỡ ra răng rắc, từng vết nứt nẻ lan tràn, bột đá bắn ra bốn phía.
Kiệt Sâm đứng đầu vòng thí luyện nên đối thủ của hắn là tuyển thủ bài danh thấp nhất trong 32 tuyển thủ thắng vòng một.
Đương nhiên, sau khi trải qua vòng này, tuyển thủ đã có sự sàng lọc rất lớn, mỗi người đều có thân thủ bất phàm.
Bọn họ đều bị loại bỏ ở tầng thứ tư, có thất giai cấp thấp Hoàng Linh Sư, cũng có lục giai cao cấp Tôn Linh Sư, hơn nữa chênh lệch không nhiều, thường chỉ bị loại khỏi tầng thứ tư cách nhau chừng mười phút hay giết ít hơn một con thiểm điện báo.
Bài danh trong vòng thí luyện không thể nào đánh giá được thực lực bọn họ, chỉ có quyết đấu mới chính thức quyết ra cao thấp.
Kiệt Sâm là con ngựa ô của vòng thí luyện, áp chế cả yêu nghiệt Khắc Lạp Khắc nên dù trận đấu của hắn chưa bắt đầu thì dân chúng đã vây kín lôi đài.
Sau khi nhân viên công tác sắp xếp xong xuôi, Kiệt Sâm cầm thanh trọng kiếm màu đen đi lên trên lôi đài, đối thủ của hắn đã đợi sẵn ở đó.
- Ngươi chính là Kiệt Sâm?
Đối phươn là một thanh niên mặc chiến giáp màu bạc, tóc cắt ngắn, thân thể cường tráng, trong tay cầm chiến đao cực lớn, lạnh lùng nhìn Kiệt Sâm.
Kiệt Sâm mỉm cười gật đầu.
- Hừ, dựa vào ăn gian leo lên bài danh đệ nhất, chuyện như vậy cũng không biết vì sao ngươi làm được.
Đối phương nói vẻ khinh thường.
- Nhớ kỹ, ta tên Áo Nhĩ Lương, đến từ Khai La đế quốc, trận đấu hôm nay là trận đấu đầu tiên của ngươi nhưng đáng tiếc cũng là trận đấu cuối cùng. Cái xó xỉnh Tây Bắc lại có tuyển thủ lên tới thứ nhất, thật khiến người ta cười rụng răng, ta nói tiểu tử ngươi ăn gian cũng lớn gan đấy!
Áo Nhĩ Lương là tuyển thủ của Khai La đế quốc, trong lần thí luyện chỉ bài danh 87, dĩ nhiên nghe nói qua đệ nhất danh thí luyện là Kiệt Sâm nhưng trong lòng hắn cũng như một số người khác, cho rằng Kiệt Sâm ăn gian mới lên tới vị trí này.
Đặc biệt là tuyển thủ bài danh thứ 101 của Khai La đế quốc còn là bằng hữu của Áo Nhĩ Lương nên trong lòng hắn càng căm tức, sau khi biết Kiệt Sâm là đối thủ của mình càng mừng rỡ.
- Bớt sàm ngôn đi, ngươi cho rằng ta ăn gian vậy đi ra thành tích như vậy dùng thực lực nói chuyện a! Kiệt Sâm lạnh nhạt, trọng kiếm sau lưng đột nhiên vút lên rời khỏi vỏ, mũi kiếm xéo xuống dưới, khí tức bộc phát.
- Bớt sàm ngôn đi, bắt đầu trận đấu!
- Đúng, bắt đầu thi đấu!
- Đánh, chúng ta muốn xem quyết đấu!
Dân chúng bên dưới cũng rống to, thần sắc kích động, bọn họ đều muốn xem Kiệt Sâm bài danh đệ nhất có thực lực thế nào.
- Hai vị, hiện tại, trận đấu bắt đầu!
Trọng tài đến từ Song Tháp hét to.
- Cuồng vọng, trong vòng mười chiêu, ta sẽ cho ngươi lăn xuống đài!
Khuôn mặt Áo Nhĩ Lương âm lãnh, hỏa hồng sắc linh lực từ cơ thể hắn vọt lên. Hắn nắm chặt chuôi đao, bàn chân giẫm mạnh xuống mặt lôi đài. Trong tiếng bạo vỡ, cả người hắn hóa thành một đạo lưu quang hỏa hồng sắc rồi như thiên thạch giáng xuống, mang theo linh lực khủng bố nhắm ngay Kiệt Sâm lướt đến.
- Cút xuống đi!
Trong ngọn lửa, Áo Nhĩ Lương gào thét, chiến đao bổ thẳng xuống, hỏa hệ linh lực rừng rực bao trùm lên Kiệt Sâm.
Đối mặt với công kích khủng bố của đối phương, Kiệt Sâm thần sắc lạnh nhạt, bước chân khẽ phiêu động, đột nhiên lui về phía sau mấy bức tránh được.
- Có thể tránh?
Áo Nhĩ Lương kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn lại cười lạnh, chiến đao tiếp tục huy động bổ tới.
Thân hình Kiệt Sâm lại lay nhẹ, lần nữa tránh thoát.
Với năng lực tránh né của Kiệt Sâm, lúc ở không gian thí luyện có hai trăm con thiểm điện báo thất giai Hoàng cấp linh thú không ngừng công kích cũng không thể chạm vào. Tốc độ Áo Nhĩ Lương dù nhanh, nhưng cũng chỉ đạt tới tốc độ thất giai cấp thấp Hoàng Linh Sư mà thôi, làm sao có thể công kích.
- Lăn xuống đi, lăn xuống đi...
Áo Nhĩ Lương không ngừng gào thét, chiến đao không ngừng phách trảm. Nhất thời, cả lôi đài tràn ngập đao ảnh hỏa hồng sắc bao phủ lấy Kiệt Sâm.
Nhưng mặc cho hắn cố gắng thế nào, phát lực thế nào, chiến đao cũng không thể chạm vào chéo áo của Kiệt Sâm. Điều này khiến hắn nổi trận lôi đình.
Chiến đao đã không đụng vào được Kiệt Sâm, vậy thì hỏa hệ linh nguyên tố toát ra sao có thể làm tổn thương hắn.
- Hỗn đãn, hỗn đãn, tiểu tử ngươi chẳng lẽ chỉ biết trốn. Có gan tiếp một đao của lão tử thử xem!
Hai mắt Áo Nhĩ Lương ngầu đỏ, lúc trước hắn nói mười chiêu sẽ cho Kiệt Sâm lăn xuống đài, giờ đã lên tới mấy trăm đao nhưng không chạm vào được một cọng lông của Kiệt Sâm, sao không khiến hắn bốc hỏa.
- Kiệt Sâm sao chỉ né tránh ah, một chiêu cũng không phản kích?
- Đúng vậy a, làm cái gì?
Thấy đấu pháp này của Kiệt Sâm, không ít người xem làu bàu bất mãn.
Đối với bọn họ, dĩ nhiên muốn xem chiến đấu khốc liệt giữa song phương mà không phải như bây giờ, một phương đang không ngừng công kích, một bên thủy chung trốn tránh.
- Đúng rồi, ta nghe nói Kiệt Sâm lúc ở trong không gian thí luyện cũng cứ thế kéo dài đến hết giờ mới tiến vào tầng tiếp theo.
- Không phải chứ? Tuy hắn né tránh lợi hại nhưng né tránh cũng đâu thắng trận được.
- Hắc hắc, ta xem tiểu tử này là muốn cho Áo Nhĩ Lương hao hết linh lực rồi mới một kích quyết định thắng bại. Cái này gọi là chiến thuật, chiến thuật hiểu không!
Người xem bên dưới nhao nhao bàn tán.
- A!
Trên lôi đài, Áo Nhĩ Lương bất lực gầm lên.
- Ông! Ông! Ông!
Ba đạo linh hoàn xuất ra trên đỉnh đầu của hắn, đồng thời ba hư ảnh hỏa diễm lơ lửng, phát ra khí tức khủng bố.
- Hỏa chi áo nghĩa Hỏa Diễm Đao vũ!
Áo Nhĩ Lương quát lớn, uy áp khủng bố bao phủ lôi đài. Đồng thời, vô số hỏa hệ linh nguyên tố không ngừng ngưng tụ, tạo thành từng đạo đao mang bổ tới Kiệt Sâm.
Trong lúc nhất thời, đao mang hỏa diễm tràn ngập, không khí bốc lên rừng rực.
- Ha ha, xú tiểu tử, để xem ngươi trốn đi đâu!
Áo Nhĩ Lương cười lên ha hả.
Kiệt Sâm nhìn hỏa diễm đầy trời, khóe miệng cười lạnh.
Vừa rồi chẳng qua hắn thí nghiệm một chút về năng lực né tránh lĩnh ngộ trong không gian thí luyện mà thôi.
- Cũng tới lúc chấm dứt trận đấu rồi!
Kiệt Sâm nói khẽ, đồng tử co rút, lao tới Áo Nhĩ Lương như thiểm điện.
- Ầm ầm!
Trong hỏa diễm đầy trời, trên lôi đài không ngừng phát ra thanh âm chấn động. Thân ảnh của Kiệt Sâm biến ảo như cá vượt thác, giăng mắc khắp nơi.
Mọi người chỉ thấy công kích của Hỏa Diễm Đao vũ chỉ xẹt qua được người Kiệt Sâm nhưng không thể chạm vào được người hắn.
- Như vậy cũng được?
- Thực lực né tránh của Kiệt Sâm thật quá kinh khủng.
- Hỏa Diễm Đao mang nhiều như vậy mà không chạm được vào người Kiệt Sâm ?
Mọi người bên dưới vừa ngạc nhiên lẫn khiếp sợ vì năng lực né tránh của. Phải biết rằng Hỏa Diễm Đao vũ là linh kỹ quần công diện tích lớn.
Thân hình Kiệt Sâm rất nhanh tới gần Áo Nhĩ Lương. Hắn nhìn vào Áo Nhĩ Lương đang biến sắc, nhếch miệng:
- Một chiêu, ngươi cút xuông cho ta
Dứt lời, tốc độ Kiệt Sâm lập tức tăng vọt, thân hình phút chốc hóa thành một bóng đen mơ hồ, trọng kiếm giơ cao, kình khí rít lên chói tai.
Cảm thụ kình khí khủng bố, đồng tử Áo Nhĩ Lương bỗng nhiên co rút, tràn ngập hoảng sợ.
Trọng kiếm màu đen mang theo kình khí khủng bố như một đạo ô quang lướt đến. Không khí rạn vỡ như thủy tinh, thanh âm vang lên chói tai.
Dưới một kích lôi đình của Kiệt Sâm, sàn lôi đài cứng rắn không ngừng vỡ ra răng rắc, từng vết nứt nẻ lan tràn, bột đá bắn ra bốn phía.
/1885
|