Trên luận võ trường, Kiệt Sâm tự nhiên không rảnh để ý tới sự giật mình của khán giả, di chuyển xung quanh trong luận võ trường.
Chỗ nào Kiệt Sâm đi tới, lôi đài dưới chân nhất thời không ngừng tan vỡ, mảnh vỡ nham thạch bắn ra tứ tán, sau đó dưới lôi quang kinh khủng bị đánh nát thành bột mịn.
- Thác Nhĩ, đây là cái tên Lôi Thần mà ngươi hay gọi sao? Chỉ thường thôi, ngươi còn chiêu nào khác thì cứ xuất ra đi, mấy cái chiêu số cỏn con này thi triển ra, khó tránh làm trò khiến người ta cười nhạo đó.
Trong miệng Kiệt Sâm cao giọng hô lên, truyền vào trong tai toàn bộ khán giả có mặt ở đây.
Trên thực tế, đối với chiêu Lôi Thần phụ thể này của Thác Nhĩ, Kiệt Sâm vẫn cảm thấy tương đối mạnh mẽ, nếu như không phải hắn đã ở trong không gian Song Tháp Huyễn Linh Giới tu luyện tới thân pháp tới trạng thái hoàn mỹ, bất kể một cử động nào nhỏ ở xung quanh đều có thể cảm ứng rõ ràng, sợ rằng dưới công kích quỷ dị này của đối phương, Kiệt Sâm chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất là dùng năng lượng công kích kinh khủng để tìm ra sơ hở của đối phương.
Nếu nói như vậy, công kích quá nhiều sẽ khiến cho linh lực trong cơ thể Kiệt Sâm nhanh chóng tiêu hao cạn kiệt.
Thế nhưng hôm nay, dưới thân pháp cùng kiếm pháp đã đạt tới mức tuyệt hảo của Kiệt Sâm, mặc ho tốc độ của Thác Nhĩ kia có nhanh hơn nữa, thân hình có bí ẩn hơn nữa, cũng không thương tổn được Kiệt Sâm mảy may.
Bên dưới, khán giả đều giương mắt mà nhìn một màn này.
Trận trước, Lôi Thần Thác Nhĩ chính là dựa vào một chiêu này đánh bại một thiên tài thất giai đê cấp Hoàng Linh Sư, nhưng đến giờ, chiêu "Lôi Thần phụ thể" trong miệng Kiệt Sâm lại trở thành "chiêu số cỏn con", "làm trò khiến người khác chê cười", điều này khiến cho khán giả xung quanh cảm thấy chấn động không gì sánh được.
Đặc biệt ở trong đám người này, thất giai đê cấp Hoàng Linh Sư ở trận trước bị Lôi Thần Thác Nhĩ dùng một chiêu này đánh bại, hắn vốn muốn nhìn thử xem, Thác Nhĩ đánh bại được mình rốt cuộc có thể đi được tới đâu, nhưng giờ nghe thấy lời này của Kiệt Sâm, nhất thời xấu hổ tới mức thiếu chút nữa phun máu.
Thế nhưng mặc dù trong lòng chấn động, nhưng không một ai cảm thấy khó chịu với sự cuồng vọng của Kiệt Sâm, tư thái Kiệt Sâm dễ dàng ngăn cản công kích của Thác Nhĩ khiến cho trong lòng mọi người hiểu ra, trong cuộc đối kháng tinh anh của Tiểu Lục địa, hắc mã lớn nhất hoàn toàn có được vốn liếng để cuồng vọng như vậy.
- Ầm!
Trong tiếng sấm nổ ầm ầm, vô số điện quang lượn quanh, sau đó ngưng tụ thành một đạo thân ảnh.
Ở một góc của luận võ trường, thần sắc Thác Nhĩ lạnh băng, con ngươi của hắn đã đỏ rực, cho thấy sự phẫn nộ trong nội tâm hắn.
- Tiểu tử thối, ngươi đã muốn chết, cũng đừng trách ta không nhắc nhở nguoi!
Thác Nhĩ lạnh lùng lạnh lùng, đồng thời một cỗ uy áp khổng lồ khó có thể hình dung nhất thời bùng lên ở trên luận võ trường.
-Uỳnh!
Linh lực rung động, một đạo linh hoàn màu vàng lại lần nữa lơ lửng trên đỉnh đầu Thác Nhĩ, đồng thời, một hư ảnh cự thú kinh khủng toàn thân quấn quanh lôi quang xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
Đây là một đầu cự thú kinh khủng cao tới mấy thước, dài đến hơn mười thước, toàn thân tràn ngập hoa văn phức tạp, trên đầu có một sừng cao vút, mang theo một loại uy áp khôn kể.
- Linh thú vương Ngũ giai, Lôi Ngục Thú!
Trong đám người có người kinh hô lên tiếng.
- Lôi Ngục Thú mặc dù là Linh thú Ngũ giai, nhưng luận về thực lực cho dù phải đối mặt với Linh thú Lục giai cũng không hề kém hơn chút nào, Thác Nhĩ làm sao có thể hấp thu được Linh tâm của nó?
Ngũ giai Lôi Ngục Thú, là vương giả trong Linh thú Ngũ giai, có được thực lực cực kỳ cường đại, cho dù là linh thú Lục giai, bình thường cũng không phải là đối thủ của nó.
Thấy Linh hoàn Lôi Ngục Thú này, Thất giai đê cấp Hoàng Linh Sư đấu trận trước với Thác Nhĩ nhất thời sắc mặt trắng bệch.
Hắn biết, trận đấu trước Thác Nhĩ nguyên lai còn chưa xuất ra toàn lực, vậy mà hắn đã bị đối phương dễ dàng đánh bại, một loại cảm giác thất bại sâu sắc không ngừng dâng lên trong lòng hắn.
Hư ảnh Lôi Ngục Thú xuất hiện, trong lúc nhất thời, linh nguyên tố trong khắp thiên địa đều trở nên cuồng bạo.
- Ầm ầm!
Lôi quang kinh khủng từ trong cơ thể Thác Nhĩ cuồn cuộn lao ra, hồ quang khổng lồ bắn ra bốn phía không theo quy luật nào, nện lên luận võ trường lưu lại thành những vết rạn nứt kinh khủng sâu vài thước.
- Nếu như hiện tại ngươi đầu hàng thì còn kịp, bằng không đến lúc đó ngươi chết đi, cũng không phải việc của ta.
Cảm nhận được linh lực kinh khủng tản mát ra từ trên người Thác Nhĩ,trên mặt Kiệt Sâm chẳng những không lộ ra chút khiếp đảm nào, trái lại còn lộ ra biểu tình chờ mong,
Hắc sắc trọng kiếm trong tay hắn khẽ chấn động, chỉ xéo trên mặt đất, trên mặt mang theo vẻ chờ mong lên tiếng::
- Đến đây đi, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi còn có chiêu số gì.
- Kiệt Sâm này lẽ nào trận trước bị đánh thành ngu ngốc rồi?
Thấy bộ dáng không thèm quan tâm kia của Kiệt Sâm, khán giả bên dưới nhất thời há hốc mồm.
Phải biết rằng, các cuộc chiến đấu giữa các tuyển thủ bình thường đều là ngươi tới ta đi, công kích qua lại, dù sao trong chiến đấu, một bên công kích so với một bên phòng thủ thì chiến nhiều tiện nghi hơn, thường thường chỉ cần đối phương sơ ý một chút liền bị thụ thương.
Nhưng mà Kiệt Sâm này từ đầu trận chiến chỉ có bị động phòng ngự, chưa từng chủ động tiến công, đến giờ Thác Nhĩ đã thi triển ra Ngũ giai linh hoàn Lôi Ngục Thú kinh khủng như thế, vậy mà Kiệt Sâm vẫn ngu ngốc đứng đó, chờ đối phương tấn công, tình cảnh như vậy nhất thời khiến cho tất cả mọi người khó hiểu.
- Lẽ nào Kiệt Sâm muốn tiêu hao hết linh lực trong cơ thể Thác Nhĩ, sau đó học theo trận đầu, dùng một kích đánh bại đối phương? Điều này chẳng phải có chút quá ngu ngốc sao?
- Hừ!
Thấy biểu tình không thèm để ý kia của Kiệt Sâm, trong hai mắt Thác Nhĩ bắn ra một đoàn tinh mang, hừ lạnh nói:
- Ngươi đã không nhận thua, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.
Ngay khi đang nói, linh lực vô tận từ trong cơ thể hắn mạnh mẽ lao ra, quán thâu vào Thiên Lôi Chùy trong tay, sau đó một đạo quang mang màu lam từ trong Thiên Lôi Chùy phóng lên cao, linh lực kinh khủng tựa như sóng biển, hình thành một lôi trụ màu lam trực tiếp xông thẳng vào bên trong mây đên trên bầu trời.
Những trận văn thâm ảo tối nghĩa lưu chuyển ở trong thiên địa, toàn bộ linh lực nguyên tố của luận võ trường vào giờ khắc này giống như ngưng trệ, áp lực hầu như khiến cho người ta muốn ngất đi.
Nhưng Thác Nhĩ cũng không thèm để ý tới Kiệt Sâm trước mặt, không ngừng đưa linh lực trong cơ thể vào Thiên Lôi Chùy, sau đó nhảy vào trong tầng mây trên bầu trời.
- Đây là cái gì...
- Thác Nhĩ muốn làm gì?
Tất cả mọi người đều kinh hãi, không rõ hành vi của Thác Nhĩ là có ý gì.
Trên luận võ trường, ánh mắt Kiệt Sâm càng sáng hơn, trong mắt hắn mang theo chờ mong nhìn về phía bầu trời, nơi đó, vô số tầng mây màu đen chồng chất, mang đến một lọa cảm giác kinh khủng không gì sánh được.
Chỗ nào Kiệt Sâm đi tới, lôi đài dưới chân nhất thời không ngừng tan vỡ, mảnh vỡ nham thạch bắn ra tứ tán, sau đó dưới lôi quang kinh khủng bị đánh nát thành bột mịn.
- Thác Nhĩ, đây là cái tên Lôi Thần mà ngươi hay gọi sao? Chỉ thường thôi, ngươi còn chiêu nào khác thì cứ xuất ra đi, mấy cái chiêu số cỏn con này thi triển ra, khó tránh làm trò khiến người ta cười nhạo đó.
Trong miệng Kiệt Sâm cao giọng hô lên, truyền vào trong tai toàn bộ khán giả có mặt ở đây.
Trên thực tế, đối với chiêu Lôi Thần phụ thể này của Thác Nhĩ, Kiệt Sâm vẫn cảm thấy tương đối mạnh mẽ, nếu như không phải hắn đã ở trong không gian Song Tháp Huyễn Linh Giới tu luyện tới thân pháp tới trạng thái hoàn mỹ, bất kể một cử động nào nhỏ ở xung quanh đều có thể cảm ứng rõ ràng, sợ rằng dưới công kích quỷ dị này của đối phương, Kiệt Sâm chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất là dùng năng lượng công kích kinh khủng để tìm ra sơ hở của đối phương.
Nếu nói như vậy, công kích quá nhiều sẽ khiến cho linh lực trong cơ thể Kiệt Sâm nhanh chóng tiêu hao cạn kiệt.
Thế nhưng hôm nay, dưới thân pháp cùng kiếm pháp đã đạt tới mức tuyệt hảo của Kiệt Sâm, mặc ho tốc độ của Thác Nhĩ kia có nhanh hơn nữa, thân hình có bí ẩn hơn nữa, cũng không thương tổn được Kiệt Sâm mảy may.
Bên dưới, khán giả đều giương mắt mà nhìn một màn này.
Trận trước, Lôi Thần Thác Nhĩ chính là dựa vào một chiêu này đánh bại một thiên tài thất giai đê cấp Hoàng Linh Sư, nhưng đến giờ, chiêu "Lôi Thần phụ thể" trong miệng Kiệt Sâm lại trở thành "chiêu số cỏn con", "làm trò khiến người khác chê cười", điều này khiến cho khán giả xung quanh cảm thấy chấn động không gì sánh được.
Đặc biệt ở trong đám người này, thất giai đê cấp Hoàng Linh Sư ở trận trước bị Lôi Thần Thác Nhĩ dùng một chiêu này đánh bại, hắn vốn muốn nhìn thử xem, Thác Nhĩ đánh bại được mình rốt cuộc có thể đi được tới đâu, nhưng giờ nghe thấy lời này của Kiệt Sâm, nhất thời xấu hổ tới mức thiếu chút nữa phun máu.
Thế nhưng mặc dù trong lòng chấn động, nhưng không một ai cảm thấy khó chịu với sự cuồng vọng của Kiệt Sâm, tư thái Kiệt Sâm dễ dàng ngăn cản công kích của Thác Nhĩ khiến cho trong lòng mọi người hiểu ra, trong cuộc đối kháng tinh anh của Tiểu Lục địa, hắc mã lớn nhất hoàn toàn có được vốn liếng để cuồng vọng như vậy.
- Ầm!
Trong tiếng sấm nổ ầm ầm, vô số điện quang lượn quanh, sau đó ngưng tụ thành một đạo thân ảnh.
Ở một góc của luận võ trường, thần sắc Thác Nhĩ lạnh băng, con ngươi của hắn đã đỏ rực, cho thấy sự phẫn nộ trong nội tâm hắn.
- Tiểu tử thối, ngươi đã muốn chết, cũng đừng trách ta không nhắc nhở nguoi!
Thác Nhĩ lạnh lùng lạnh lùng, đồng thời một cỗ uy áp khổng lồ khó có thể hình dung nhất thời bùng lên ở trên luận võ trường.
-Uỳnh!
Linh lực rung động, một đạo linh hoàn màu vàng lại lần nữa lơ lửng trên đỉnh đầu Thác Nhĩ, đồng thời, một hư ảnh cự thú kinh khủng toàn thân quấn quanh lôi quang xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
Đây là một đầu cự thú kinh khủng cao tới mấy thước, dài đến hơn mười thước, toàn thân tràn ngập hoa văn phức tạp, trên đầu có một sừng cao vút, mang theo một loại uy áp khôn kể.
- Linh thú vương Ngũ giai, Lôi Ngục Thú!
Trong đám người có người kinh hô lên tiếng.
- Lôi Ngục Thú mặc dù là Linh thú Ngũ giai, nhưng luận về thực lực cho dù phải đối mặt với Linh thú Lục giai cũng không hề kém hơn chút nào, Thác Nhĩ làm sao có thể hấp thu được Linh tâm của nó?
Ngũ giai Lôi Ngục Thú, là vương giả trong Linh thú Ngũ giai, có được thực lực cực kỳ cường đại, cho dù là linh thú Lục giai, bình thường cũng không phải là đối thủ của nó.
Thấy Linh hoàn Lôi Ngục Thú này, Thất giai đê cấp Hoàng Linh Sư đấu trận trước với Thác Nhĩ nhất thời sắc mặt trắng bệch.
Hắn biết, trận đấu trước Thác Nhĩ nguyên lai còn chưa xuất ra toàn lực, vậy mà hắn đã bị đối phương dễ dàng đánh bại, một loại cảm giác thất bại sâu sắc không ngừng dâng lên trong lòng hắn.
Hư ảnh Lôi Ngục Thú xuất hiện, trong lúc nhất thời, linh nguyên tố trong khắp thiên địa đều trở nên cuồng bạo.
- Ầm ầm!
Lôi quang kinh khủng từ trong cơ thể Thác Nhĩ cuồn cuộn lao ra, hồ quang khổng lồ bắn ra bốn phía không theo quy luật nào, nện lên luận võ trường lưu lại thành những vết rạn nứt kinh khủng sâu vài thước.
- Nếu như hiện tại ngươi đầu hàng thì còn kịp, bằng không đến lúc đó ngươi chết đi, cũng không phải việc của ta.
Cảm nhận được linh lực kinh khủng tản mát ra từ trên người Thác Nhĩ,trên mặt Kiệt Sâm chẳng những không lộ ra chút khiếp đảm nào, trái lại còn lộ ra biểu tình chờ mong,
Hắc sắc trọng kiếm trong tay hắn khẽ chấn động, chỉ xéo trên mặt đất, trên mặt mang theo vẻ chờ mong lên tiếng::
- Đến đây đi, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi còn có chiêu số gì.
- Kiệt Sâm này lẽ nào trận trước bị đánh thành ngu ngốc rồi?
Thấy bộ dáng không thèm quan tâm kia của Kiệt Sâm, khán giả bên dưới nhất thời há hốc mồm.
Phải biết rằng, các cuộc chiến đấu giữa các tuyển thủ bình thường đều là ngươi tới ta đi, công kích qua lại, dù sao trong chiến đấu, một bên công kích so với một bên phòng thủ thì chiến nhiều tiện nghi hơn, thường thường chỉ cần đối phương sơ ý một chút liền bị thụ thương.
Nhưng mà Kiệt Sâm này từ đầu trận chiến chỉ có bị động phòng ngự, chưa từng chủ động tiến công, đến giờ Thác Nhĩ đã thi triển ra Ngũ giai linh hoàn Lôi Ngục Thú kinh khủng như thế, vậy mà Kiệt Sâm vẫn ngu ngốc đứng đó, chờ đối phương tấn công, tình cảnh như vậy nhất thời khiến cho tất cả mọi người khó hiểu.
- Lẽ nào Kiệt Sâm muốn tiêu hao hết linh lực trong cơ thể Thác Nhĩ, sau đó học theo trận đầu, dùng một kích đánh bại đối phương? Điều này chẳng phải có chút quá ngu ngốc sao?
- Hừ!
Thấy biểu tình không thèm để ý kia của Kiệt Sâm, trong hai mắt Thác Nhĩ bắn ra một đoàn tinh mang, hừ lạnh nói:
- Ngươi đã không nhận thua, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.
Ngay khi đang nói, linh lực vô tận từ trong cơ thể hắn mạnh mẽ lao ra, quán thâu vào Thiên Lôi Chùy trong tay, sau đó một đạo quang mang màu lam từ trong Thiên Lôi Chùy phóng lên cao, linh lực kinh khủng tựa như sóng biển, hình thành một lôi trụ màu lam trực tiếp xông thẳng vào bên trong mây đên trên bầu trời.
Những trận văn thâm ảo tối nghĩa lưu chuyển ở trong thiên địa, toàn bộ linh lực nguyên tố của luận võ trường vào giờ khắc này giống như ngưng trệ, áp lực hầu như khiến cho người ta muốn ngất đi.
Nhưng Thác Nhĩ cũng không thèm để ý tới Kiệt Sâm trước mặt, không ngừng đưa linh lực trong cơ thể vào Thiên Lôi Chùy, sau đó nhảy vào trong tầng mây trên bầu trời.
- Đây là cái gì...
- Thác Nhĩ muốn làm gì?
Tất cả mọi người đều kinh hãi, không rõ hành vi của Thác Nhĩ là có ý gì.
Trên luận võ trường, ánh mắt Kiệt Sâm càng sáng hơn, trong mắt hắn mang theo chờ mong nhìn về phía bầu trời, nơi đó, vô số tầng mây màu đen chồng chất, mang đến một lọa cảm giác kinh khủng không gì sánh được.
/1885
|