- Tốt, rất tốt!
Trong miệng Hi Tư Lai Kiệt lạnh lùng, ánh mắt gắt gao nhìn qua Kiệt Sâm, một mảnh lạnh như băng.
Âm thanh của hắn vang lên, bỗng dưng Kiệt Sâm cảm nhận được một cổ khí tức kinh người trên thân đối phương tản ra, cơ bắp toàn thân căng cứng, lông tơ trên người cũng căng lên, một cổ cảm giác nguy hiểm cực độ trên người đối phương xuất hiện.
Hai con ngươi của Kiệt Sâm ngưng tụ, cảm giác nguy cơ trong nội tâm lướt qua, máu trong cơ thể sôi trào lên, đối phương cho hắn cảm giác, giống như một con rắn đang nhìn chằm chằm, làm cho Kiệt Sâm kiêng kị.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Hi Tư Lai Kiệt lạnh lùng, một cổ linh lực ngưng tụ trong tay của hắn, tản mát uy áp kinh người.
- Chuyện gì xảy ra? Tại đây dường như rất náo nhiệt a?
Đúng lúc này, một âm thanh nhàn nhạt, thanh thúy dễ nghe như tiếng chuông vang lên ở cửa ra vào đại sảnh giao dịch tầng hai, nhưng mà, dưới âm thanh này, cả đại sảnh giao dịch, trừ Kiệt Sâm ra, sắc mặt tất cả mọi người đại biến, ngay cả Hi Tư Lai Kiệt trước đó vô cùng hung hăng càn quấy, cũng phải thu liễm khí tức, trên mặt mang theo một tia sợ hãi.
Ở cửa ra vào của tầng hai, một nữ tử thanh lệ mặt trường bào màu xanh nhạt mộc mạc nhìn qua đám người Kiệt Sâm, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra biểu lộ cái gì.
Đây là nữ tử ước chừng hai mươi tuổi, mái tóc xanh tạo hình phượng hoàng, khoác ra sau đầu, dung mạo tú lệ, ngũ quan xinh xắn động lòng người, nhìn nàng vô cùng thanh lịch, chợt liếc nhìn qua, giống như một đóa u lan trong hạp cốc vào sáng sớm, dưới ánh mặt trời và sương sớm, cho người ta một loại cảm giác thanh nhã trắng trong thuần khiết.
Sắc mặt nàng bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo như băng sơn muôn đời không tan, không có một tia chấn động, nhưng người ta không cảm giác rét lạnh, có chỉ thanh nhã, giống như ngăn cách, nhưng mà tất cả mọi người trong đại sảnh này đối mặt với nàng, sau lưng xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
Nữ tử thanh tú này từ từ đi vào trong đại sảnh, đến mức, đệ tử trên đường nàng đi nhao nhao lui ra phía sau, những đệ tử yêu nghiệt này là cường giả trong mắt đệ tử bình thường, ở trước mặt nữ tử này, giống như chuột nhìn thấy mèo, nhao nhao tránh lui, sợ rước họa vào thân.
- Rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì? Hi Tư Lai Kiệt, ta nhìn thấy ngươi lúc này hình như muốn động thủ ở đây phải không?
Nữ tử tú lệ này đi tới trước Kiệt Sâm cùng Hi Tư Lai Kiệt hai người, con mắt linh động nhìn qua, trong ánh mắt nhìn về phía Hi Tư Lai Kiệt, mang theo một tia lãnh ý.
- Làm sao có thể, không có, không có... Hiểu lầm, Lam Nguyệt Cổ Sâm sư tỷ, đây nhất định là hiểu lầm.
Lúc trước mặt mũi tràn đầy hung ác, linh lực trong cơ thể Hi Tư Lai Kiệt bốc lên, giờ phút này trên mặt của hắn mang theo khẩn trương, cố gắng nặn ra nụ cười rất gian nan, vội vàng nói:
- Lam Nguyệt Cổ Sâm sư tỷ, vừa rồi ở đây không có gì, chỉ có điều Hoắc Long sư đệ vừa mới bán ra một quả bát giai Trường Sinh Quả, tất cả mọi người hiếu kỳ, cho nên mới ở cùng một chỗ, ha ha, quấy nhiễu ở trong đại sảnh, đây chỉ là cử chỉ vô tâm thôi!
- Thật sao?
Lam Nguyệt Cổ Sâm tiến tới một bước, đi tới trước mặt của Kiệt Sâm, nàng dí sát vào mặt của Kiệt Sâm, đôi mắt u tĩnh nhìn qua Kiệt Sâm, mang theo một tia hỏi thăm.
Lam Nguyệt Cổ Sâm ánh mắt như chứa ma lực, dưới cái nhìn chằm chằm của nàng bỗng nhiên viên cầu màu xanh trong đầu của Kiệt Sâm xoay tròn thật nhanh, một cổ linh lực mộc hệ trong người của hắn tản ra, trong sát na đó, trên người nữ tử từ đối diện kia, Kiệt Sâm cảm giác được một loại khí tức không hiểu, làm cho ý chí của hắn hơi hoảng hốt.
- Chuyện gì xảy ra?
Bỗng nhiên trong nội tâm Kiệt Sâm cả kinh, thần chí lập tức khôi phục thanh tỉnh, tinh huống quỷ dị của viên cầu màu xanh, làm cho hắn khiếp sợ.
Nhưng trên mặt của Kiệt Sâm không có bất cứ biểu lộ gì, biểu hiện cực kỳ trấn định, bởi vì hắn phát hiện, đối phương lúc trước cũng không có phóng xuất linh lực hay tinh thần lực gì, tất cả những chuyện này, đều do viên cầu màu xanh phản ứng tự chủ, làm cho Kiệt Sâm cảm thấy nghi hoặc.
- Không có gì, lúc trước tất cả mọi người nhìn trungTrường Sinh Quả, hiện tại đã giao dịch xong rồi.
Cho dù trong nội tâm khiếp sợ, nhưng Kiệt Sâm vẫn thu liễm tâm thần, nhàn nhạt lên tiếng, từ biểu hiện mang theo sợ hãi của mọi người và Hi Tư Lai Kiệt này, Kiệt Sâm đều nhìn ra đối phương không đơn giản, nhưn bản thân mình đạt được Trường Sinh Quả, Kiệt Sâm cũng không có ý định so đo cái gì, về phần Hi Tư Lai Kiệt, đối phương ngoan ngoãn không gây chuyện với mình thì khá tốt, nếu không thức thời, mặc kệ hắn là thứ mấy trên linh dược bảng, đến lúc đó Kiệt Sâm cũng phải cho đối phương hối hận vì chọc chính mình.
Tuy hắn mới được là thất giai trung cấp Hoàng Linh Sư, chênh lệch cấp bậc với những người trên linh dược bảng còn khá lớn, nhưng Kiệt Sâm tin rằng, nếu thật động thủ, bằng vào thực lực của hắn, đến lúc đó liều chết đánh một trận, phục dụng linh dược tề, thi triển Diệt Thần Sát Quyết gấp bảy chiến lực, hơn nữa còn có linh lực thất giai Hoàng cấp dung hợp với hắc sắc chi lực cổ quái, Thần Chi Nộ Hỏa, Kiệt Sâm tin rằng, đến lúc đó cho dù những yêu nghiệt top mươi trên linh dược bảng có chiến thắng mình, cũng tuyệt đối là chiến tháng thảm thiết.
Đồng thời, trong lòng của Kiệt Sâm cũng tràn ngâp khát vọng với thực lực, tuy hiện giờ trong Hạch Tâm Điện hắn không tính là kẻ yếu, nhưng khi nhìn thấy đại sảnh giao dịch tầng hai, vẫn làm cho hắn có cảm giác thực lực không đủ.
- Nếu không có gì là tốt rồi, chư vị, quy củ trong đại sảnh giao dịch tầng hai này mọi người đểu rõ, ta cũng không muốn nhiều lời cái gì, nếu như ta phát hiện ở đây xảy ra chuyện không hợp quy củ, ta không ngại cho hắn đi diện bích một năm nửa năm đâu.
Thiếu nữ đạm mạc lên tiếng, lạnh lùng nhìn qua Hi Tư Lai Kiệt, nhưng lại dọa Hi Tư Lai Kiệt đổ mồ hôi lạnh.
Tất cả những chuyện này, nữ tử tú lệ không nói thêm nữa, mà bắt đầu đi đi lại lại trước các quầy hàng ở đây.
Hào khí trong đại sảnh vốn khẩn trương, nhưng lúc này thanh tĩnh lại, Hi Tư Lai Kiệt hung hăng nhìn qua Kiệt Sâm, trong ánh mắt tràn đầy lãnh ý, nhưng cũng không dám nói ngoan thoại gì, đi về nơi khác.
Bởi vì nữ tử tú lệ này xuất hiện, cả đại sảnh đã khôi phục bình tĩnh, thậm chí so với thời điểm Kiệt Sâm vừa tiến vào đây, còn muốn yên lặng hơn, tất cả mọi người cẩn thận từng li từng tí, hỏi thăm các vật phẩm, nói chuyện cũng tràn ngập cẩn thận.
Nhìn qua thân ảnh của nữ tử tú lệ trong đại sảnh, hai mắt của Kiệt Sâm có chút lập lòe, rồi sau đó nhìn Khải Thụy bên cạnh, lên tiếng hỏi thăm:
- Khải Thụy, Lam Nguyệt Cổ Sâm này, rốt cuộc là nhân vật nào?
- Nàng?
Bên cạnh Kiệt Sâm, Khải Thụy nhịn không được mà rùng mình, nói:
- Kiệt Sâm sư huynh, ngươi không biết, Lam Nguyệt Cổ Sâm sư tỷ chính là tồn tại thứ nhất trên linh dược bảng của Hạch Tâm Điện đấy.
- Xếp hàng thứ nhất!
Nghe được Khải Thụy nói thế, dù tâm tính của Kiệt Sâm ổn trọng, trấn định, cũng phải kinh ngạc lên tiếng.
Trong miệng Hi Tư Lai Kiệt lạnh lùng, ánh mắt gắt gao nhìn qua Kiệt Sâm, một mảnh lạnh như băng.
Âm thanh của hắn vang lên, bỗng dưng Kiệt Sâm cảm nhận được một cổ khí tức kinh người trên thân đối phương tản ra, cơ bắp toàn thân căng cứng, lông tơ trên người cũng căng lên, một cổ cảm giác nguy hiểm cực độ trên người đối phương xuất hiện.
Hai con ngươi của Kiệt Sâm ngưng tụ, cảm giác nguy cơ trong nội tâm lướt qua, máu trong cơ thể sôi trào lên, đối phương cho hắn cảm giác, giống như một con rắn đang nhìn chằm chằm, làm cho Kiệt Sâm kiêng kị.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Hi Tư Lai Kiệt lạnh lùng, một cổ linh lực ngưng tụ trong tay của hắn, tản mát uy áp kinh người.
- Chuyện gì xảy ra? Tại đây dường như rất náo nhiệt a?
Đúng lúc này, một âm thanh nhàn nhạt, thanh thúy dễ nghe như tiếng chuông vang lên ở cửa ra vào đại sảnh giao dịch tầng hai, nhưng mà, dưới âm thanh này, cả đại sảnh giao dịch, trừ Kiệt Sâm ra, sắc mặt tất cả mọi người đại biến, ngay cả Hi Tư Lai Kiệt trước đó vô cùng hung hăng càn quấy, cũng phải thu liễm khí tức, trên mặt mang theo một tia sợ hãi.
Ở cửa ra vào của tầng hai, một nữ tử thanh lệ mặt trường bào màu xanh nhạt mộc mạc nhìn qua đám người Kiệt Sâm, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra biểu lộ cái gì.
Đây là nữ tử ước chừng hai mươi tuổi, mái tóc xanh tạo hình phượng hoàng, khoác ra sau đầu, dung mạo tú lệ, ngũ quan xinh xắn động lòng người, nhìn nàng vô cùng thanh lịch, chợt liếc nhìn qua, giống như một đóa u lan trong hạp cốc vào sáng sớm, dưới ánh mặt trời và sương sớm, cho người ta một loại cảm giác thanh nhã trắng trong thuần khiết.
Sắc mặt nàng bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo như băng sơn muôn đời không tan, không có một tia chấn động, nhưng người ta không cảm giác rét lạnh, có chỉ thanh nhã, giống như ngăn cách, nhưng mà tất cả mọi người trong đại sảnh này đối mặt với nàng, sau lưng xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
Nữ tử thanh tú này từ từ đi vào trong đại sảnh, đến mức, đệ tử trên đường nàng đi nhao nhao lui ra phía sau, những đệ tử yêu nghiệt này là cường giả trong mắt đệ tử bình thường, ở trước mặt nữ tử này, giống như chuột nhìn thấy mèo, nhao nhao tránh lui, sợ rước họa vào thân.
- Rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì? Hi Tư Lai Kiệt, ta nhìn thấy ngươi lúc này hình như muốn động thủ ở đây phải không?
Nữ tử tú lệ này đi tới trước Kiệt Sâm cùng Hi Tư Lai Kiệt hai người, con mắt linh động nhìn qua, trong ánh mắt nhìn về phía Hi Tư Lai Kiệt, mang theo một tia lãnh ý.
- Làm sao có thể, không có, không có... Hiểu lầm, Lam Nguyệt Cổ Sâm sư tỷ, đây nhất định là hiểu lầm.
Lúc trước mặt mũi tràn đầy hung ác, linh lực trong cơ thể Hi Tư Lai Kiệt bốc lên, giờ phút này trên mặt của hắn mang theo khẩn trương, cố gắng nặn ra nụ cười rất gian nan, vội vàng nói:
- Lam Nguyệt Cổ Sâm sư tỷ, vừa rồi ở đây không có gì, chỉ có điều Hoắc Long sư đệ vừa mới bán ra một quả bát giai Trường Sinh Quả, tất cả mọi người hiếu kỳ, cho nên mới ở cùng một chỗ, ha ha, quấy nhiễu ở trong đại sảnh, đây chỉ là cử chỉ vô tâm thôi!
- Thật sao?
Lam Nguyệt Cổ Sâm tiến tới một bước, đi tới trước mặt của Kiệt Sâm, nàng dí sát vào mặt của Kiệt Sâm, đôi mắt u tĩnh nhìn qua Kiệt Sâm, mang theo một tia hỏi thăm.
Lam Nguyệt Cổ Sâm ánh mắt như chứa ma lực, dưới cái nhìn chằm chằm của nàng bỗng nhiên viên cầu màu xanh trong đầu của Kiệt Sâm xoay tròn thật nhanh, một cổ linh lực mộc hệ trong người của hắn tản ra, trong sát na đó, trên người nữ tử từ đối diện kia, Kiệt Sâm cảm giác được một loại khí tức không hiểu, làm cho ý chí của hắn hơi hoảng hốt.
- Chuyện gì xảy ra?
Bỗng nhiên trong nội tâm Kiệt Sâm cả kinh, thần chí lập tức khôi phục thanh tỉnh, tinh huống quỷ dị của viên cầu màu xanh, làm cho hắn khiếp sợ.
Nhưng trên mặt của Kiệt Sâm không có bất cứ biểu lộ gì, biểu hiện cực kỳ trấn định, bởi vì hắn phát hiện, đối phương lúc trước cũng không có phóng xuất linh lực hay tinh thần lực gì, tất cả những chuyện này, đều do viên cầu màu xanh phản ứng tự chủ, làm cho Kiệt Sâm cảm thấy nghi hoặc.
- Không có gì, lúc trước tất cả mọi người nhìn trungTrường Sinh Quả, hiện tại đã giao dịch xong rồi.
Cho dù trong nội tâm khiếp sợ, nhưng Kiệt Sâm vẫn thu liễm tâm thần, nhàn nhạt lên tiếng, từ biểu hiện mang theo sợ hãi của mọi người và Hi Tư Lai Kiệt này, Kiệt Sâm đều nhìn ra đối phương không đơn giản, nhưn bản thân mình đạt được Trường Sinh Quả, Kiệt Sâm cũng không có ý định so đo cái gì, về phần Hi Tư Lai Kiệt, đối phương ngoan ngoãn không gây chuyện với mình thì khá tốt, nếu không thức thời, mặc kệ hắn là thứ mấy trên linh dược bảng, đến lúc đó Kiệt Sâm cũng phải cho đối phương hối hận vì chọc chính mình.
Tuy hắn mới được là thất giai trung cấp Hoàng Linh Sư, chênh lệch cấp bậc với những người trên linh dược bảng còn khá lớn, nhưng Kiệt Sâm tin rằng, nếu thật động thủ, bằng vào thực lực của hắn, đến lúc đó liều chết đánh một trận, phục dụng linh dược tề, thi triển Diệt Thần Sát Quyết gấp bảy chiến lực, hơn nữa còn có linh lực thất giai Hoàng cấp dung hợp với hắc sắc chi lực cổ quái, Thần Chi Nộ Hỏa, Kiệt Sâm tin rằng, đến lúc đó cho dù những yêu nghiệt top mươi trên linh dược bảng có chiến thắng mình, cũng tuyệt đối là chiến tháng thảm thiết.
Đồng thời, trong lòng của Kiệt Sâm cũng tràn ngâp khát vọng với thực lực, tuy hiện giờ trong Hạch Tâm Điện hắn không tính là kẻ yếu, nhưng khi nhìn thấy đại sảnh giao dịch tầng hai, vẫn làm cho hắn có cảm giác thực lực không đủ.
- Nếu không có gì là tốt rồi, chư vị, quy củ trong đại sảnh giao dịch tầng hai này mọi người đểu rõ, ta cũng không muốn nhiều lời cái gì, nếu như ta phát hiện ở đây xảy ra chuyện không hợp quy củ, ta không ngại cho hắn đi diện bích một năm nửa năm đâu.
Thiếu nữ đạm mạc lên tiếng, lạnh lùng nhìn qua Hi Tư Lai Kiệt, nhưng lại dọa Hi Tư Lai Kiệt đổ mồ hôi lạnh.
Tất cả những chuyện này, nữ tử tú lệ không nói thêm nữa, mà bắt đầu đi đi lại lại trước các quầy hàng ở đây.
Hào khí trong đại sảnh vốn khẩn trương, nhưng lúc này thanh tĩnh lại, Hi Tư Lai Kiệt hung hăng nhìn qua Kiệt Sâm, trong ánh mắt tràn đầy lãnh ý, nhưng cũng không dám nói ngoan thoại gì, đi về nơi khác.
Bởi vì nữ tử tú lệ này xuất hiện, cả đại sảnh đã khôi phục bình tĩnh, thậm chí so với thời điểm Kiệt Sâm vừa tiến vào đây, còn muốn yên lặng hơn, tất cả mọi người cẩn thận từng li từng tí, hỏi thăm các vật phẩm, nói chuyện cũng tràn ngập cẩn thận.
Nhìn qua thân ảnh của nữ tử tú lệ trong đại sảnh, hai mắt của Kiệt Sâm có chút lập lòe, rồi sau đó nhìn Khải Thụy bên cạnh, lên tiếng hỏi thăm:
- Khải Thụy, Lam Nguyệt Cổ Sâm này, rốt cuộc là nhân vật nào?
- Nàng?
Bên cạnh Kiệt Sâm, Khải Thụy nhịn không được mà rùng mình, nói:
- Kiệt Sâm sư huynh, ngươi không biết, Lam Nguyệt Cổ Sâm sư tỷ chính là tồn tại thứ nhất trên linh dược bảng của Hạch Tâm Điện đấy.
- Xếp hàng thứ nhất!
Nghe được Khải Thụy nói thế, dù tâm tính của Kiệt Sâm ổn trọng, trấn định, cũng phải kinh ngạc lên tiếng.
/1885
|