Edit bywindinguyen
Đến ngày thứ sáu khi trời vừa sáng, trong cung có tin tức truyền đến, nói nói Ninh Tiêm Mi đã được hoàng thượng chỉ hôn cho Tam hoàng tử làm Lương Đễ (thiếp thân của thái tử).
Tin tức truyền đến, mọi người không khỏi vỗ tay chúc mừng, Tam hoàng tử chính là con trai trưởng duy nhất do hoàng hậu sở sinh, cũng là thái tử hiện nay. Chỉ là hoàng hậu cùng thái tử biết điều cẩn thận, không cho xưng thái tử, sợ bên ngoài nói mình kiêu ngạo, kỳ thực tự nhiên là sợ kích thích đến một số người. Hoàng thượng cũng ngầm cho phép. Bởi vậy mọi người vẫn quen gọi hắn là Tam hoàng tử.
Nghĩ đến hoàng hậu cùng thái tử cẩn thận từng li từng tí một như vậy, nhưng vẫn khó thoát Đế Vương nghi kỵ. Ninh Tiêm Bích trong lòng cũng thêm mấy phần trầm trọng, có điều rất nhanh dứt bỏ rồi. Những chuyện tình lung ta lung tung của hoàng gia cùng nàng một chút quan hệ cũng không có, hà tất vì đó mà lãng phí tinh thần.
Ninh Tiêm Mi buổi chiều về đến nhà, bọn tỷ muội không thể thiếu ăn mừng qua lại, Ninh Tiêm Bích cũng bị Bạch Thái Chi lôi lại đây. Khúc phu nhân có lẽ là người gặp việc nên vui tinh thần thoải mái, nhìn những nhữ hài nhi này so với trong ngày thường càng thêm đáng yêu hợp mắt, cho nên không tự kiềm chế buông xuống mấy phần tư thái nghiêm trang thường ngày, vẻ mặt ôn hòa nói chuyện cùng các nàng.
Chợt nghe Ninh Tiêm Mi nói: “Mẫu thân, lúc ta trở lại, vừa vặn xe ngựa đi trên đường cái phố Đông Thanh, làm sao ven đường lại có rất nhiều ăn mày quần áo lam lũ?”
Khúc phu nhân thở dài nói: “Còn không phải năm nay Hà Nam liên tục có mưa to, nghe nói hoa màu phòng ốc đều bị ngập, bây giờ phía trên đã phái người xuống cứu trợ thiên tai. Thế nhưng trước đó có một số người lẩn trốn đến kinh thành rồi. Mấy ngày nay đã có gia đình ở Nam Thành phát cháo, lão thái thái cũng biết, tối hôm qua còn thương lượng nói nhà chúng ta cũng nên dựng lều phát cháo. Đúng rồi, ngươi như thế nào lại tới phố lớn Đông Thanh?”
Ninh Tiêm Mi nói: “Nhìn thấy cửa trước phố lớn Thủy Tĩnh phố có xe ngựa của quan gia, cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Ta vội vã trở về, liền dặn dò phu xe từ nơi đó vòng qua đến phố lớn Đông Thanh, chà chà, những người kia thực tại đáng thương, còn có phụ nhân cùng hài tử. Có điều nhìn ngược lại cũng không phải đặc biệt nhiều, này đại khái là lũ lụt vẫn không tính là lợi hại. Nếu không, người chạy nạn còn không phải kéo đoàn vào kinh?”
Khúc phu nhân cười nói: “Người chạy nạn cũng không phải đều muốn vào kinh đây? Vậy cũng không thể muốn vào là vào. Nếu một mạch tràn vào kinh thành, lúc này dưới chân thiên tử không phải là khó coi? Có điều nếu người cứu trợ thiên tai đã được phái xuống, nói vậy qua mấy ngày hồng thuỷ rút, chắc là sẽ đưa những người này trở về trong thôn.”
Ninh Tiêm Mi gật gù, chúng nữ hài đối với cái đề tài này đúng là không có gì hứng thú, rất nhanh lại xoay chuyển sang những đề tài tràn đầy phấn khởi khác.
Ninh Tiêm Bích cô đơn ở một bên chăm chú nghe, nhớ tới những dược vật khi nhàn hạ buồn chán mà làm ra ở trong phòng Ninh Đức Vinh, trong lòng nàng không khỏi bỗng nhiên hơi động.
Bởi vì rời khỏi Tinh Ba Viện liền đến Hạnh Lâm Uyển. Đúng lúc thấy Ninh Đức Vinh đang xoa viên thuốc nhỏ, nhìn thấy nàng lại đây, liền không khỏi cười nói: “Làm sao? Từ chỗ nhị tỷ tỷ ngươi về sao? Làm sao? Nghĩ đến nhị tỷ tỷ ngươi cùng cháu dâu đều vui sướng đến phát điên rồi chứ?”
Ninh Tiêm Bích cười nói: “Đúng vậy. Đây là đại hỉ sự, nhị tỷ tỷ cùng đại bá mẫu nơi nào mà không cao hứng? Bất quá ta lúc này lại đây, nhưng là có chuyện tình khác muốn cùng Tam gia gia thương nghị.”
Ninh Đức Vinh nghe xong, không khỏi cười nói: “Thật sao? Vừa hay, gia gia nơi này cũng có chuyện cùng ngươi nói. Bất quá vẫn là Thược Dược nói trước đi, để gia gia nghe một chút ngươi có đề nghị gì.”
Ninh Tiêm Bích cũng không cố kị gì, liền đem ý nghĩ chính mình nói ra: “Tam gia gia có từng nghĩ qua? Nếu như gặp thời điểm trong phủ phát cháo, cùng đem những dược liệu này mang ra ngoài thì sao? Vừa vặn Hà Nam gặp lũ lụt, tổ mẫu nói hai ngày này cũng muốn đi Nam Thành phát cháo, vào lúc này vừa vặn là ngày mùa hè chói chang. Nếu một biện pháp cũng không làm, dễ dàng phát sinh dịch bệnh, Tam gia gia sao không đem dược liệu cũng mang ra ngoài một ít. Một là để những dược liệu này có đất dụng võ. Thứ hai, tổ mẫu nhìn thấy từ tâm của gia gia, thì càng không ngăn cản việc ngài mở y quán tọa đường rồi.”
Ninh Đức Vinh ánh mắt sáng lên, cười nói: “Thật vậy sao?” Thấy Ninh Tiêm Bích gật đầu, hắn cũng vui mừng cười nói: “Nếu như thế, chúng ta đi hỏi một chút tổ mẫu ngươi, xem là ai quản chuyện này. Cũng gia nhập vào đi.”
Ninh Tiêm Bích cười hì hì nói: “Trong mấy ngày nay thời tiết nóng bức khó chịu, vì thế tộc học cho chúng ta nghỉ một tháng, cháu gái ở trong phòng cũng đang buồn chán, đồng ý thay Tam gia gia ra sức trâu ngựa“. Không chờ nói xong, liền nghe Ninh Đức Vinh hừ một tiếng nói: “Cái gì ra sức trâu ngựa? Đừng cho là ta không biết ngươi đánh cái ý định gì? Bất quá là muốn cùng ra ngoài chơi thôi.”
Ninh Tiêm Bích lắc cánh tay lão đầu nhi cười nói: “Tam gia gia, người ta từng ngày từng ngày lớn hơn, ra ngoài phủ càng ngày càng khó, ngài liền thỏa mãn ta một hồi đi. Qua lần này, còn không biết có hay không cái cơ hội khác đây. Có thể trong dân chúng cũng có người bị bệnh, đúng lúc ngài trị liệu, cháu gái không phải cũng có thể theo nhìn một chút? Ngài cũng biết, có vài thứ, không phải chỉ nhìn sách là hữu dụng.”
Ninh Đức Vinh nghe nàng nói đến tâm động, hắn quá là rõ ràng, chỉ nhìn sách thuốc là bồi dưỡng không ra cái danh y gì. Chính mình từ nhỏ đã theo nghĩa phụ khắp nơi làm nghề y, bởi vì thấy tận mắt nhiều ca bệnh cổ quái kỳ lạ như vậy, cũng quen tay từ nhỏ, rồi bắt đầu từ đơn giản đến phức tạp, mới có thành tựu ngày hôm nay. Bởi vậy trong lúc nhất thời liền do dự.
Ninh Tiêm Bích ở bên cạnh nhìn, biết lão đầu nhi đã động tâm tư, liền không ngừng cổ vũ, cuối cùng Ninh Đức Vinh thực sự bị nàng quấn đến hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: “Không phải Tam gia gia không giúp ngươi, ngươi là thiên kim phủ bá tước, nếu là tự mình trên đường phố xuất đầu lộ diện, chuyện này... này nên nói thế nào? Không được không được, nếu để cho tổ mẫu ngươi biết được, Tam gia gia cũng bị oán giận a.”
Ninh Tiêm Bích con ngươi chuyển động, cười hì hì nói: “Về điểm ấy ta sẽ nghĩ biện pháp, Tam gia gia chỉ cần không cáo trạng là tốt rồi. Huống chi ta còn nhỏ đây, sợ cái gì? Nếu là tương lai vì vậy liền không ai thèm lấy, ta còn ước gì, vừa vặn có thể cùng sách thuốc dược liệu làm bạn cả đời “
Không chờ nói xong, Ninh Đức Vinh đã bị dọa đến thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: “Thược Dược, ngươi nếu là tích trữ tâm tư như thế, Tam gia gia từ giờ trở đi không dám dạy ngươi, đỡ phải tương lai khiến cho cha mẹ ngươi oán giận, nói đều là lão già không hiểu chuyện, dạy dỗ một cô gái không hiểu chuyện nhà.”
Ninh Tiêm Bích le lưỡi một cái, biết lời này đối với người cổ đại là cực kỳ chấn động, huống hồ cũng do chính mình quá hí hửng nên có chút lỗ mãng rồi. Bởi vậy vội vã cẩn thận từng li từng tí một nhận tội, thấy Ninh Đức Vinh trên mặt trước sau có chút mù mịt, nàng liền thông minh xoay chuyển đề tài nói: “Đúng rồi, Tam gia gia trước nói có sự tình muốn nói cùng ta, không biết là chuyện gì?”
Ninh Đức Vinh nghe lời này, mới đem lo lắng vừa nãy quăng mất, trên mặt hiện ra mấy phần hưng phấn nói: “Trước ngươi để ta và tổ mẫu ngươi thương lượng sự tình, nàng đã đáp ứng rồi. Vừa vặn bởi vì hoàng thượng phong tước vị cho ta, muốn ban cho ta tòa nhà. Vì thế hôm qua ta tự mình đi tìm Thẩm đại nhân, xin hắn ở trước mặt hoàng thượng thay ta cầu xin, xem có thể hay không đem này tòa nhà đổi thành y quán. Vừa nãy Thẩm đại nhân phái người đến truyền tin, nói hoàng thượng đã đáp ứng. Còn nói hoàng thượng vốn là muốn ta vào Thái Y Viện, chính là lo lắng việc thân phận huân quý của ta, mới ban tước vị, ai biết bây giờ ta muốn xem bệnh cho bách tính bình dân. Vẫn là Thẩm đại nhân ở trước mặt hoàng thượng chu toàn mọi việc giúp ta. Bây giờ chỉ chờ công bộ cho người động công.”
Ninh Tiêm Bích cau mày nói: “Chờ công bộ khởi công? Vậy phải chờ tới lúc nào? Còn nữa, những công trình của công bộ kia, có thể khiến người ta yên tâm sao? Bọn họ cũng đều là... vơ vét bạc của chủ nhà“. Không chờ nói xong, Ninh Đức Vinh liền lắc đầu cười nói: “Không nghĩ tới Thược Dược nhà chúng ta đối với những cong cong vẹo vẹo này cũng rõ ràng như vậy. Ta cùng Thẩm đại nhân đã nói qua, Thẩm đại nhân bảo ta yên tâm, những người kia coi như vét bạc, cũng không vét được trên đầu ta. Ngược lại, bọn họ bởi vì kiến tạo đều là việc của hoàng gia, nên chất lượng là tuyệt không dám qua loa. Chỉ là thời gian này, hoàng gia có mấy công trình đều đang thực hiện, vì lẽ đó sợ rằng phải chờ tới sang năm đi. Điều này cũng không có gì, vừa vặn thừa dịp khoảng thời gian này, Tam gia gia đem bản lĩnh của ta dạy cho ngươi, từ đó về sau nếu không có tâm tư gì, có thể một lòng làm đại phu hành y tế thế là tốt rồi.”
Ninh Tiêm Bích cẩn thận suy nghĩ một chút, xác thực, chuyện này cũng không thể nóng lòng cầu xin mà thành. Bởi vậy gật đầu cười nói: “Tốt tốt, chỉ có điều ta chính mình hiểu rõ nhất, chỉ trình độ ấy của ta, chế dược cũng còn tốt, bắt mạch cũng coi như là qua loa, xoa bóp xoa bóp cái gì học xong cũng chỉ có thể áp dụng cho các trưởng bối thân nhân, châm cứu thì càng là hổ thẹn rồi.”
Không chờ nói xong, liền nghe Ninh Đức Vinh thổi râu mép trợn mắt nói: “Ngươi vừa nói như thế, những năm này ngươi theo ta, cái gì cũng không học thành?”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Ninh Tiêm Bích đem đầu đung đưa lắc lư tựa như trống bỏi: “Ai nói ta cái gì cũng không học thành rồi hả? Chế dược ta còn học rất tốt a, Tam gia gia không phải cũng đã nói, bằng vào phương diện bản lĩnh chế dược của ta, không bài trừ tương lai ta cũng có thể hợp tác với y quán của người sao?”
Ninh Đức Vinh gật gù, suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng. Lấy thân phận Ninh Tiêm Bích, xem bệnh cho người ta tuyệt đối là không thể nào. Đúng là phương diện chế dược này càng thích hợp với nàng hơn.
Huống chi, nàng nhất định không thể làm đệ tử kế thừa y bát của mình, bởi vậy lão đầu nhi liền để vẻ thất lạc trong lòng xuống, suy nghĩ một chút rồi nói với Ninh Tiêm Bích: “Được rồi, cứ như vậy đi, bây giờ việc trước tiên là mang dược liệu sửa sang một chút, nhìn xem có bao nhiêu có thể quyên ra ngoài.”
Ninh Tiêm Bích cùng Ninh Đức Vinh từ ngày đó đều ở Hạnh Lâm Uyển thu dọn dược liệu, bởi vậy không chút nào biết mấy cái viện trong phủ cơ hồ muốn vỡ tổ rồi.
“Ngươi nói là thật? Tam công tử sắp quay về rồi hả? Hoàng thượng tự mình hạ lệnh bách tính sắp hàng hai bên đường hoan nghênh, mà bách quan ở cửa cung nghênh tiếp, đây là thật?”
Ninh Triệt Bảo ở trong phòng tỷ tỷ dương dương đắc ý quay vòng vòng: “Trên đường phố đều truyền khắp, dân chúng miệng truyền miệng, đâu đâu cũng có vui sướng. Đúng rồi, nghe nói thật nhiều nữ hài tử ngày kia cũng phải ra khỏi nhà nghênh tiếp tam công tử khải toàn đây.” Ninh Tiêm Nguyệt nhìn đệ đệ, vẻ mặt kích động đều có chút đỏ lên, nàng cắn môi trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên đứng dậy, lôi kéo muội muội Ninh Tiêm La nói: “Thất muội muội, chúng ta tìm bọn tỷ muội đi, mọi người cùng nhau đến trước mặt lão tổ tông cầu xin, đến ngày kia có thể hay không để cho chúng ta đi trợ trận cho Thẩm công tử.”
Đến ngày thứ sáu khi trời vừa sáng, trong cung có tin tức truyền đến, nói nói Ninh Tiêm Mi đã được hoàng thượng chỉ hôn cho Tam hoàng tử làm Lương Đễ (thiếp thân của thái tử).
Tin tức truyền đến, mọi người không khỏi vỗ tay chúc mừng, Tam hoàng tử chính là con trai trưởng duy nhất do hoàng hậu sở sinh, cũng là thái tử hiện nay. Chỉ là hoàng hậu cùng thái tử biết điều cẩn thận, không cho xưng thái tử, sợ bên ngoài nói mình kiêu ngạo, kỳ thực tự nhiên là sợ kích thích đến một số người. Hoàng thượng cũng ngầm cho phép. Bởi vậy mọi người vẫn quen gọi hắn là Tam hoàng tử.
Nghĩ đến hoàng hậu cùng thái tử cẩn thận từng li từng tí một như vậy, nhưng vẫn khó thoát Đế Vương nghi kỵ. Ninh Tiêm Bích trong lòng cũng thêm mấy phần trầm trọng, có điều rất nhanh dứt bỏ rồi. Những chuyện tình lung ta lung tung của hoàng gia cùng nàng một chút quan hệ cũng không có, hà tất vì đó mà lãng phí tinh thần.
Ninh Tiêm Mi buổi chiều về đến nhà, bọn tỷ muội không thể thiếu ăn mừng qua lại, Ninh Tiêm Bích cũng bị Bạch Thái Chi lôi lại đây. Khúc phu nhân có lẽ là người gặp việc nên vui tinh thần thoải mái, nhìn những nhữ hài nhi này so với trong ngày thường càng thêm đáng yêu hợp mắt, cho nên không tự kiềm chế buông xuống mấy phần tư thái nghiêm trang thường ngày, vẻ mặt ôn hòa nói chuyện cùng các nàng.
Chợt nghe Ninh Tiêm Mi nói: “Mẫu thân, lúc ta trở lại, vừa vặn xe ngựa đi trên đường cái phố Đông Thanh, làm sao ven đường lại có rất nhiều ăn mày quần áo lam lũ?”
Khúc phu nhân thở dài nói: “Còn không phải năm nay Hà Nam liên tục có mưa to, nghe nói hoa màu phòng ốc đều bị ngập, bây giờ phía trên đã phái người xuống cứu trợ thiên tai. Thế nhưng trước đó có một số người lẩn trốn đến kinh thành rồi. Mấy ngày nay đã có gia đình ở Nam Thành phát cháo, lão thái thái cũng biết, tối hôm qua còn thương lượng nói nhà chúng ta cũng nên dựng lều phát cháo. Đúng rồi, ngươi như thế nào lại tới phố lớn Đông Thanh?”
Ninh Tiêm Mi nói: “Nhìn thấy cửa trước phố lớn Thủy Tĩnh phố có xe ngựa của quan gia, cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Ta vội vã trở về, liền dặn dò phu xe từ nơi đó vòng qua đến phố lớn Đông Thanh, chà chà, những người kia thực tại đáng thương, còn có phụ nhân cùng hài tử. Có điều nhìn ngược lại cũng không phải đặc biệt nhiều, này đại khái là lũ lụt vẫn không tính là lợi hại. Nếu không, người chạy nạn còn không phải kéo đoàn vào kinh?”
Khúc phu nhân cười nói: “Người chạy nạn cũng không phải đều muốn vào kinh đây? Vậy cũng không thể muốn vào là vào. Nếu một mạch tràn vào kinh thành, lúc này dưới chân thiên tử không phải là khó coi? Có điều nếu người cứu trợ thiên tai đã được phái xuống, nói vậy qua mấy ngày hồng thuỷ rút, chắc là sẽ đưa những người này trở về trong thôn.”
Ninh Tiêm Mi gật gù, chúng nữ hài đối với cái đề tài này đúng là không có gì hứng thú, rất nhanh lại xoay chuyển sang những đề tài tràn đầy phấn khởi khác.
Ninh Tiêm Bích cô đơn ở một bên chăm chú nghe, nhớ tới những dược vật khi nhàn hạ buồn chán mà làm ra ở trong phòng Ninh Đức Vinh, trong lòng nàng không khỏi bỗng nhiên hơi động.
Bởi vì rời khỏi Tinh Ba Viện liền đến Hạnh Lâm Uyển. Đúng lúc thấy Ninh Đức Vinh đang xoa viên thuốc nhỏ, nhìn thấy nàng lại đây, liền không khỏi cười nói: “Làm sao? Từ chỗ nhị tỷ tỷ ngươi về sao? Làm sao? Nghĩ đến nhị tỷ tỷ ngươi cùng cháu dâu đều vui sướng đến phát điên rồi chứ?”
Ninh Tiêm Bích cười nói: “Đúng vậy. Đây là đại hỉ sự, nhị tỷ tỷ cùng đại bá mẫu nơi nào mà không cao hứng? Bất quá ta lúc này lại đây, nhưng là có chuyện tình khác muốn cùng Tam gia gia thương nghị.”
Ninh Đức Vinh nghe xong, không khỏi cười nói: “Thật sao? Vừa hay, gia gia nơi này cũng có chuyện cùng ngươi nói. Bất quá vẫn là Thược Dược nói trước đi, để gia gia nghe một chút ngươi có đề nghị gì.”
Ninh Tiêm Bích cũng không cố kị gì, liền đem ý nghĩ chính mình nói ra: “Tam gia gia có từng nghĩ qua? Nếu như gặp thời điểm trong phủ phát cháo, cùng đem những dược liệu này mang ra ngoài thì sao? Vừa vặn Hà Nam gặp lũ lụt, tổ mẫu nói hai ngày này cũng muốn đi Nam Thành phát cháo, vào lúc này vừa vặn là ngày mùa hè chói chang. Nếu một biện pháp cũng không làm, dễ dàng phát sinh dịch bệnh, Tam gia gia sao không đem dược liệu cũng mang ra ngoài một ít. Một là để những dược liệu này có đất dụng võ. Thứ hai, tổ mẫu nhìn thấy từ tâm của gia gia, thì càng không ngăn cản việc ngài mở y quán tọa đường rồi.”
Ninh Đức Vinh ánh mắt sáng lên, cười nói: “Thật vậy sao?” Thấy Ninh Tiêm Bích gật đầu, hắn cũng vui mừng cười nói: “Nếu như thế, chúng ta đi hỏi một chút tổ mẫu ngươi, xem là ai quản chuyện này. Cũng gia nhập vào đi.”
Ninh Tiêm Bích cười hì hì nói: “Trong mấy ngày nay thời tiết nóng bức khó chịu, vì thế tộc học cho chúng ta nghỉ một tháng, cháu gái ở trong phòng cũng đang buồn chán, đồng ý thay Tam gia gia ra sức trâu ngựa“. Không chờ nói xong, liền nghe Ninh Đức Vinh hừ một tiếng nói: “Cái gì ra sức trâu ngựa? Đừng cho là ta không biết ngươi đánh cái ý định gì? Bất quá là muốn cùng ra ngoài chơi thôi.”
Ninh Tiêm Bích lắc cánh tay lão đầu nhi cười nói: “Tam gia gia, người ta từng ngày từng ngày lớn hơn, ra ngoài phủ càng ngày càng khó, ngài liền thỏa mãn ta một hồi đi. Qua lần này, còn không biết có hay không cái cơ hội khác đây. Có thể trong dân chúng cũng có người bị bệnh, đúng lúc ngài trị liệu, cháu gái không phải cũng có thể theo nhìn một chút? Ngài cũng biết, có vài thứ, không phải chỉ nhìn sách là hữu dụng.”
Ninh Đức Vinh nghe nàng nói đến tâm động, hắn quá là rõ ràng, chỉ nhìn sách thuốc là bồi dưỡng không ra cái danh y gì. Chính mình từ nhỏ đã theo nghĩa phụ khắp nơi làm nghề y, bởi vì thấy tận mắt nhiều ca bệnh cổ quái kỳ lạ như vậy, cũng quen tay từ nhỏ, rồi bắt đầu từ đơn giản đến phức tạp, mới có thành tựu ngày hôm nay. Bởi vậy trong lúc nhất thời liền do dự.
Ninh Tiêm Bích ở bên cạnh nhìn, biết lão đầu nhi đã động tâm tư, liền không ngừng cổ vũ, cuối cùng Ninh Đức Vinh thực sự bị nàng quấn đến hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: “Không phải Tam gia gia không giúp ngươi, ngươi là thiên kim phủ bá tước, nếu là tự mình trên đường phố xuất đầu lộ diện, chuyện này... này nên nói thế nào? Không được không được, nếu để cho tổ mẫu ngươi biết được, Tam gia gia cũng bị oán giận a.”
Ninh Tiêm Bích con ngươi chuyển động, cười hì hì nói: “Về điểm ấy ta sẽ nghĩ biện pháp, Tam gia gia chỉ cần không cáo trạng là tốt rồi. Huống chi ta còn nhỏ đây, sợ cái gì? Nếu là tương lai vì vậy liền không ai thèm lấy, ta còn ước gì, vừa vặn có thể cùng sách thuốc dược liệu làm bạn cả đời “
Không chờ nói xong, Ninh Đức Vinh đã bị dọa đến thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: “Thược Dược, ngươi nếu là tích trữ tâm tư như thế, Tam gia gia từ giờ trở đi không dám dạy ngươi, đỡ phải tương lai khiến cho cha mẹ ngươi oán giận, nói đều là lão già không hiểu chuyện, dạy dỗ một cô gái không hiểu chuyện nhà.”
Ninh Tiêm Bích le lưỡi một cái, biết lời này đối với người cổ đại là cực kỳ chấn động, huống hồ cũng do chính mình quá hí hửng nên có chút lỗ mãng rồi. Bởi vậy vội vã cẩn thận từng li từng tí một nhận tội, thấy Ninh Đức Vinh trên mặt trước sau có chút mù mịt, nàng liền thông minh xoay chuyển đề tài nói: “Đúng rồi, Tam gia gia trước nói có sự tình muốn nói cùng ta, không biết là chuyện gì?”
Ninh Đức Vinh nghe lời này, mới đem lo lắng vừa nãy quăng mất, trên mặt hiện ra mấy phần hưng phấn nói: “Trước ngươi để ta và tổ mẫu ngươi thương lượng sự tình, nàng đã đáp ứng rồi. Vừa vặn bởi vì hoàng thượng phong tước vị cho ta, muốn ban cho ta tòa nhà. Vì thế hôm qua ta tự mình đi tìm Thẩm đại nhân, xin hắn ở trước mặt hoàng thượng thay ta cầu xin, xem có thể hay không đem này tòa nhà đổi thành y quán. Vừa nãy Thẩm đại nhân phái người đến truyền tin, nói hoàng thượng đã đáp ứng. Còn nói hoàng thượng vốn là muốn ta vào Thái Y Viện, chính là lo lắng việc thân phận huân quý của ta, mới ban tước vị, ai biết bây giờ ta muốn xem bệnh cho bách tính bình dân. Vẫn là Thẩm đại nhân ở trước mặt hoàng thượng chu toàn mọi việc giúp ta. Bây giờ chỉ chờ công bộ cho người động công.”
Ninh Tiêm Bích cau mày nói: “Chờ công bộ khởi công? Vậy phải chờ tới lúc nào? Còn nữa, những công trình của công bộ kia, có thể khiến người ta yên tâm sao? Bọn họ cũng đều là... vơ vét bạc của chủ nhà“. Không chờ nói xong, Ninh Đức Vinh liền lắc đầu cười nói: “Không nghĩ tới Thược Dược nhà chúng ta đối với những cong cong vẹo vẹo này cũng rõ ràng như vậy. Ta cùng Thẩm đại nhân đã nói qua, Thẩm đại nhân bảo ta yên tâm, những người kia coi như vét bạc, cũng không vét được trên đầu ta. Ngược lại, bọn họ bởi vì kiến tạo đều là việc của hoàng gia, nên chất lượng là tuyệt không dám qua loa. Chỉ là thời gian này, hoàng gia có mấy công trình đều đang thực hiện, vì lẽ đó sợ rằng phải chờ tới sang năm đi. Điều này cũng không có gì, vừa vặn thừa dịp khoảng thời gian này, Tam gia gia đem bản lĩnh của ta dạy cho ngươi, từ đó về sau nếu không có tâm tư gì, có thể một lòng làm đại phu hành y tế thế là tốt rồi.”
Ninh Tiêm Bích cẩn thận suy nghĩ một chút, xác thực, chuyện này cũng không thể nóng lòng cầu xin mà thành. Bởi vậy gật đầu cười nói: “Tốt tốt, chỉ có điều ta chính mình hiểu rõ nhất, chỉ trình độ ấy của ta, chế dược cũng còn tốt, bắt mạch cũng coi như là qua loa, xoa bóp xoa bóp cái gì học xong cũng chỉ có thể áp dụng cho các trưởng bối thân nhân, châm cứu thì càng là hổ thẹn rồi.”
Không chờ nói xong, liền nghe Ninh Đức Vinh thổi râu mép trợn mắt nói: “Ngươi vừa nói như thế, những năm này ngươi theo ta, cái gì cũng không học thành?”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Ninh Tiêm Bích đem đầu đung đưa lắc lư tựa như trống bỏi: “Ai nói ta cái gì cũng không học thành rồi hả? Chế dược ta còn học rất tốt a, Tam gia gia không phải cũng đã nói, bằng vào phương diện bản lĩnh chế dược của ta, không bài trừ tương lai ta cũng có thể hợp tác với y quán của người sao?”
Ninh Đức Vinh gật gù, suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng. Lấy thân phận Ninh Tiêm Bích, xem bệnh cho người ta tuyệt đối là không thể nào. Đúng là phương diện chế dược này càng thích hợp với nàng hơn.
Huống chi, nàng nhất định không thể làm đệ tử kế thừa y bát của mình, bởi vậy lão đầu nhi liền để vẻ thất lạc trong lòng xuống, suy nghĩ một chút rồi nói với Ninh Tiêm Bích: “Được rồi, cứ như vậy đi, bây giờ việc trước tiên là mang dược liệu sửa sang một chút, nhìn xem có bao nhiêu có thể quyên ra ngoài.”
Ninh Tiêm Bích cùng Ninh Đức Vinh từ ngày đó đều ở Hạnh Lâm Uyển thu dọn dược liệu, bởi vậy không chút nào biết mấy cái viện trong phủ cơ hồ muốn vỡ tổ rồi.
“Ngươi nói là thật? Tam công tử sắp quay về rồi hả? Hoàng thượng tự mình hạ lệnh bách tính sắp hàng hai bên đường hoan nghênh, mà bách quan ở cửa cung nghênh tiếp, đây là thật?”
Ninh Triệt Bảo ở trong phòng tỷ tỷ dương dương đắc ý quay vòng vòng: “Trên đường phố đều truyền khắp, dân chúng miệng truyền miệng, đâu đâu cũng có vui sướng. Đúng rồi, nghe nói thật nhiều nữ hài tử ngày kia cũng phải ra khỏi nhà nghênh tiếp tam công tử khải toàn đây.” Ninh Tiêm Nguyệt nhìn đệ đệ, vẻ mặt kích động đều có chút đỏ lên, nàng cắn môi trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên đứng dậy, lôi kéo muội muội Ninh Tiêm La nói: “Thất muội muội, chúng ta tìm bọn tỷ muội đi, mọi người cùng nhau đến trước mặt lão tổ tông cầu xin, đến ngày kia có thể hay không để cho chúng ta đi trợ trận cho Thẩm công tử.”
/97
|