Edit bywindinguyen
Mấy nữ hài nhi cùng các huynh đệ ngồi ở trước bàn, một bên uống trà đàm đạo một bên chờ đội ngũ Thẩm Thiên Sơn. Đề tài đàm luận tự nhiên cũng không rời bỏ vị thiếu niên mười tuổi đã lập nên chiến công hiển hách.
Những tiểu thư khuê các các nàng cũng không rõ tại sao lần này hoàng thượng lại làm long trọng như vậy? Tuy nói công lao của Thẩm Thiên Sơn xác thực không nhỏ, nhưng đối với một đứa bé như vậy, có phải là quá sủng nịch, dung túng không?
Nhưng trong lòng các huân quý triều thần rõ ràng, hoàng thượng phất cờ gióng trống bày trận lớn như vậy, một là đối xử Duệ thân vương phủ đặc biệt thân cận, hai là rất thưởng thức Thẩm Thiên Sơn, còn lại chính là tạo khí thế.
Dù sao nước Kim Nguyệt khí thế hung hăng ngang ngược, vừa mới bắt đầu chiến đấu liền đem thủ quân Đại Khánh bức lui 800 dặm. Bây giờ trên dưới cả nước, bất kể là Hoàng đế hay là bách tính, đều cần một trận thắng như vậy, đặc biệt trận thắng này lại từ một đệ tử hoàng thân mới mười tuổi đoạt được, vậy thì càng bộc lộ thiên uy Hoàng đế. Dưới tình huống như thế, hoàng thượng đương nhiên muốn trắng trợn ca ngợi phô trương một phen.
Ninh Triệt Thủ uống một bình trà, nhìn mấy vị tỷ muội một chút, khẽ cau mày nói “Làm sao Lục muội muội không đến đây? Không nghe nói nàng bị bệnh a.”
Ninh Tiêm Xảo cười nói: “Nhị ca ca thực sự là thích bận tâm, Lục muội muội tính tình lạnh nhạt ngươi không biết sao? Đừng nói trên người nàng còn có chuyện quan trọng, chính là không có chuyện gì, cũng sẽ không tập hợp nơi này xem náo nhiệt.” Tiếp theo đem chuyện tình Ninh Tiêm Bích đi phát cháo tặng thuốc nói một lượt.
“Lại có việc này sao?” Ninh Triệt An cũng kinh ngạc, dậm chân nói: “Sớm biết Lục muội muội đi làm việc thiện, ta cũng nên đi giúp một tay, bây giờ mấy huynh đệ chúng ta đều ở nơi này, để người ngoài nhìn cứ tựa như là nịnh bợ.”
Ninh Tiêm Nguyệt cười lạnh một tiếng nói: “Còn cần đến ngươi? Biểu ca người ta sớm ba ba đi theo, biểu ca Tưởng gia vừa ôn nhu lại thận trọng, quan trọng là có bạc, so một mình ngươi tiền tiêu hàng tháng có bốn lạng bạc thì ai mạnh hơn?”
Ninh Triệt An nghe muội muội lời nói này, liền ho hai tiếng không tiếp tục nói nữa, Ninh Triệt Bảo ở bên cạnh cũng cảm thấy có chút không thích hợp, làm sao nhắc đến Lục muội muội, mấy vị tỷ muội này tựa hồ đều mang một bộ dạng sinh khí? Đang muốn đổi chủ đề, liền nghe người bên ngoài bỗng nhiên cổ vũ lên, tiếp theo này tiếng gầm liền càng lúc càng lớn, cuối cùng càng ầm ĩ vang trời.
“Nhất định là đội ngũ tam công tử đã tới.”
Huynh đệ Ninh gia đều đứng lên, mang theo mấy vị tỷ muội tới bên cửa sổ, chỉ thấy cuối con đường, một đội ngũ giáp trụ cờ xí tung bay đang chậm rãi đi tới, hai bên đường bách tính hoan hô ầm trời, còn trong cửa hàng bên cạnh, thì tất cả đều là các nữ hài tử trong trang phục thật xinh đẹp. Thoáng nhìn khắp mọi nơi, Ninh Tiêm Nguyệt phát hiện không ít gương mặt quen thuộc, nghĩ đến tâm tư những tiểu thư này,các nàng cũng không khỏi trên mặt ửng đỏ.
Thẩm Thiên Sơn bản thân cũng không để ý hư danh trên người, tuy rằng ngồi trên lưng ngựa, nghe dân chúng kích động lớn tiếng hoan hô, tiểu hài tử trong lòng cũng thấy thỏa mãn rất lớn. Nhưng mà đội ngũ chạy chầm chậm dần dần hắn cũng có chút không nhịn được. Trong lòng chỉ hy vọng có thể chạy như bay về nhà, vấn an tổ mẫu cùng mẫu thân, sau đó sẽ tiến cung xin chỉ để dượng Hoàng đế phái mình xuất chinh một lần nữa. Kho lương thực của Kim Nguyệt Thát tử đã bị thiêu hủy, nghĩ đến nhảy nhót không được bao lâu, nếu như không thể thuyết phục dượng Hoàng đế tức khắc trở lại biên cương, sợ là liền ngay cả canh đều uống không nổi rồi.
Nhưng mà đây là thánh chỉ Hoàng đế, hắn coi như thiếu kiên nhẫn như thế nào đi nữa cũng chỉ có thể tuân chỉ làm việc. Bởi vậy một mặt ở trong lòng nghĩ cách thuyết phục Hoàng đế, một mặt lại vô ý đảo mắt qua bách tính hai bên đường phố, khi nhìn đến trên cửa sổ lầu hai thấy vài gương mặt nữ hài quen thuộc, tiểu tử này càng kinh ngạc, nghĩ thầm xảy ra chuyện gì? Những nữ hài này thật quen mắt. Trang phục, khí chất cũng không phải bình dân, hẳn là con của huân quý triều thần chứ? Làm sao các nàng cũng tập hợp tham gia loại náo nhiệt này?
Đang nghĩ ngợi. Bỗng nhiên liền phát hiện mấy cái bóng người quen thuộc, Thẩm Thiên Sơn ngồi ở trên ngựa không nhịn được mà sững sờ, thật lâu mới tự nói: “Là huynh muội Ninh gia?” Một bên ghi nhớ, trên mặt liền hiện ra mấy phần vui mừng, hướng cửa sổ lầu hai chỗ huynh muội Ninh gia giương tay chào hỏi.
Đám người Ninh Tiêm Nguyệt chỉ cảm thấy tim đều sắp nhảy đến cuống họng, nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Thiên Sơn, mấy nữ hài nhi trong lòng chỉ có một ý nghĩ: hắn nhìn thấy ta? Hắn nhận ra ta? Nụ cười kia của hắn là dành cho ta? Như thế nào còn giương tay chào hỏi? Để cho người khác nhìn thấy, thẹn thùng mắc cỡ chết được, nha, không đúng, chiêu hô ứng kia chắc là hướng tới các ca ca ( đệ đệ).
Không nói tim các nữ hài nhi đập như hươu chạy đến suýt ngất, chỉ nói Thẩm Thiên Sơn ở trên ngựa chú ý nhìn một lúc lâu, lại không phát hiện bên trong huynh muội Ninh gia có khuôn mặt quen thuộc kia. Ban đầu hắn còn tưởng mình không nhìn kỹ, nhưng dưới lực lượng lớn nhất chăm chú cẩn thận nhìn nhiều lần, tựa hồ ngoại trừ vị Nhị cô nương lớn hơn mình vài tuổi cũng chỉ có Ninh Tiêm Bích không ở đây, ngay cả vị biểu cô nương kia đều có mặt.
Thẩm Thiên Sơn thực sự là nghĩ mãi mà không ra, nghĩ thầm bàn về giao tình, chân chính cùng ta có ngọn nguồn cũng chỉ có Lục cô nương mới đúng, làm sao nàng một mực không ở nơi này? Đúng rồi, nàng xưa nay tính tình đều là thanh thanh lạnh lùng, đối với ta lại bài xích, lúc này coi như bị lôi đến, tự nhiên cũng không lộ diện phía trước, nói không chừng chính là ngồi ở trong cửa hàng, giấu ở phía sau bọn tỷ muội.
Nghĩ đến đây, liền liếc nhìn gã sai vặt đi theo bên cạnh là Trường Thanh, nói là gã sai vặt, kỳ thực cũng mới mười lăm, mười sáu tuổi. Trường Thanh vốn là hầu hạ Thẩm Mậu, chỉ vì Thẩm Mậu lo lắng nhi tử, dù sao hài tử nhỏ như vậy, coi như chỉ là phụ trách ở trên chiến trường xem cho biết, nhưng sống dưới bầu không khí chiến tranh, cơm áo sinh hoạt thường ngày cũng muốn hầu hạ chu đáo. Bởi vì mấy cái gã sai vặt bên cạnh Thẩm Thiên Sơn còn đều quá nhỏ, nên Thẩm Mậu liền trước tiên đem Trường Thanh cho nhi tử dùng.
Lúc này Thẩm Thiên Sơn cúi người nói nhỏ mấy câu ở bên tai Trường Thanh đang dẫn ngựa, Trường Thanh hiểu ý, liền lặng lẽ từ trong đội ngũ rút khỏi, trong nháy mắt liền trà trộn vào trong đám người.
Nơi này đội ngũ Thẩm Thiên Sơn đã qua cửa sổ kia, tuy là chạy chầm chậm, rốt cuộc là ngựa cũng không thể chậm như ốc sên được. Thẩm Thiên Sơn vô số lần muốn quay đầu lại nhìn, nhưng cuối cùng là nhịn được, hắn bây giờ chỉ còn dư lại hiếu kỳ, hiếu kỳ Ninh Tiêm Bích đến cùng có xuất hiện hay không. Mặc kệ nàng đối với mình có nhiều hiểu lầm, mình cũng đưa nàng một bộ thủy tinh chế thuốc của Tây Dương, điều này cũng đạt đến một trình độ nào đó đi? Nàng cũng không thể quá ‘được sủng sinh kiêu” chứ? (Windi: anh quá tự tin rồi...)
Ở phố lớn Đông Thanh Ninh Tiêm Bích đang phân phát dược liệu cho những dân chạy nạn cùng bách tính kia, trong chốc lát liền đánh mấy cái hắt xì, khiến Ninh Đức Vinh sợ hết hồn, chỉ lo nàng là bởi vì hôm nay quá mức vất vả, lại chịu không nổi thời tiết nóng mà bị cảm mạo, vội vã tiến lại bắt mạch, phát hiện mạch tượng không có vấn đề, mới yên tâm tiếp tục vội vàng chẩn bệnh.
Mà trước cửa phố lớn Thẩm Thiên Sơn cưỡi ngựa dạo phố thì lại ngồi thẳng lên, ở trên ngựa chờ một ngày bằng một năm, thật vất vả mới nhìn thấy Trường Thanh từ trong đám người đi ra.
Đến trước ngựa, Thẩm Thiên Sơn cúi thấp thân thể, Trường Thanh liền dán vào lỗ tai của hắn nhỏ giọng nói: “Ta hỏi qua mấy vị tiểu thiếu gia Ninh gia, nói là Lục cô nương sáng sớm hôm nay liền theo Ninh lão tiên sinh ra đường cái phố Đông Thanh ở thành Nam chẩn bệnh tặng thuốc cho dân chạy nạn, nên không cùng mấy vị cô nương khác đi nghênh tiếp công tử.”
“Thành Nam? Phố lớn Đông Thanh?” Thân thể nho nhỏ của Thẩm Thiên Sơn bỗng nhiên hơi hơi động, bách tính hai bên nhìn đều có chút lo lắng, chỉ lo hắn lập tức mất đi cân bằng, liền từ trên ngựa té xuống, dù sao thân thể của hắn tuy rằng so với hài tử mười tuổi bình thường cao lớn hơn nhiều lắm, nhưng vẫn là cái tiểu hài nhi.
“Vâng!”
Trường Thanh lo lắng nhìn thiếu gia nhà mình một chút, thấy hắn thân thể tuy rằng nghiêng lợi hại, nhưng vẫn vững như núi Thái sơn, lại nghĩ tới bọn thị vệ trong phủ đối với kỹ năng cưỡi ngựa của thiếu gia luôn tán thưởng, lúc này mới yên lòng lại, gật gật đầu nói: “Nghe nói bên Hà Nam phát sinh lũ lụt, rất nhiều bách tính tị nạn vào kinh, lúc này đều tập trung ở trên đường cái Đông Thanh, vài gia đình đã ở nơi đó mở lều cháo, ngay cả Nội Vụ Phủ cùng hộ bộ cũng mở. Có điều Lục cô nương cùng Ninh lão tiên sinh là đi thi y tặng thuốc.”
Thẩm Thiên Sơn gật gật đầu, ở trên lưng ngựa ngồi thẳng lên, trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm thi y tặng thuốc sao? Sợ là nếu không có chuyện này, nàng cũng sẽ không cùng người khác đi hoan nghênh mình khải hoàn đâu? Từ trước nàng nhìn thấy mình, chính là cực kỳ xa cách, không nghĩ tới bộ dụng cụ thủy tinh kia cũng không làm ấm lòng của nàng, đích thị là không tim không phổi. Ồ? Chờ chút, hay là Ninh lão tiên sinh cũng nhìn trúng bộ đồ vật này, nên không cho nàng?
Nghĩ như vậy, tức giận trong lòng vơi đi hơn một nửa. Trầm ngâm một lát, thấy con đường đã đi qua hơn một nửa, cũng gần đến cửa cung rồi, lần này nguyên tắc cũng coi như là ứng phó cho qua. Thẩm Thiên Sơn đột nhiên vung tay lên, đội ngũ phía sau tốc độ di chuyển cũng tăng nhanh hơn rất nhiều.
Cuối cùng đã tới cửa cung, Hoàng đế vốn hạ lệnh để bách quan ra nghênh đón, nhưng nghĩ lại Thẩm Thiên Sơn còn nhỏ tuổi, để nhiều đại thần như vậy ra nghênh đón, đặc biệt trong đó còn có cha của hắn cùng rất nhiều trưởng bối, đây quả thật là có chút tổn hại phúc lợi của hắn, có dân chúng hoan nghênh hai bên đường, điều này đã không có người có thể so sánh. Bởi vậy suy nghĩ mãi, cuối cùng hủy bỏ lệnh bách quan lại ra nghênh đón.
Thẩm Thiên Sơn phụng chỉ tiến cung, hướng về Chu Minh báo cáo một hồi về tình thế biên cương cùng quân lực, trang bị của đại quân Kim Nguyệt, lại hồi báo chính mình lúc rời đi, thủ quân biên cương lúc trước bị bức lui 300 dặm mất đất nay hết mức thu hồi, chỉ là thành hương đều bị đánh cướp hết sạch, cũng may Thủ tướng biên cương La Nghệ phát hiện tình thế không tốt, đã cho các quan lại thu xếp thỏa đáng cho dân chúng ra khỏi thành tạm lánh vào núi, bởi vậy nhân khẩu không tổn thất bao nhiêu. Chỉ là như vậy, triều đình phải phái người mang theo vật phẩm cứu tế đến biên cương động viên bách tính.
Chu Minh nghe ý tứ của cháu ngoại trai, rõ ràng là muốn xin chỉ đi biên cương, liền cười lạnh một tiếng nói: “Nghỉ ngơi cho trẫm, ngày đó ngươi năm lần bảy lượt quấy rầy trẫm nói nhất định phải xuất chinh, lúc đó chúng ta đã thỏa thuận như thế nào? Con trai nhất định cẩn thận, ngươi chỉ đi xem thêm nghe nhiều, quyết không cậy mạnh ra chiến trường. Kết quả thì sao? Ngươi xem núi cao Hoàng đế xa, không ai quản ngươi đúng hay không? Dám một mình mang theo đại quân đi thiêu lương thảo của Kim Nguyệt, nếu không phải lần này Lâm tướng quân quyết định nhanh chóng, lập tức phái Tinh Dạ gấp rút tiếp viện, ngươi cho rằng ngươi còn có thể toàn mạng trở về? Vì chuyện này, trẫm ba ngày ngủ không ngon giấc, chỉ nghĩ một khi ngươi có gì sơ xuất, phụ mẫu ngươi sẽ oán trách trẫm như thế nào, ngay cả cô ngươi, sợ là trong lòng đều đối với trẫm oán giận không ngớt.”
Mấy nữ hài nhi cùng các huynh đệ ngồi ở trước bàn, một bên uống trà đàm đạo một bên chờ đội ngũ Thẩm Thiên Sơn. Đề tài đàm luận tự nhiên cũng không rời bỏ vị thiếu niên mười tuổi đã lập nên chiến công hiển hách.
Những tiểu thư khuê các các nàng cũng không rõ tại sao lần này hoàng thượng lại làm long trọng như vậy? Tuy nói công lao của Thẩm Thiên Sơn xác thực không nhỏ, nhưng đối với một đứa bé như vậy, có phải là quá sủng nịch, dung túng không?
Nhưng trong lòng các huân quý triều thần rõ ràng, hoàng thượng phất cờ gióng trống bày trận lớn như vậy, một là đối xử Duệ thân vương phủ đặc biệt thân cận, hai là rất thưởng thức Thẩm Thiên Sơn, còn lại chính là tạo khí thế.
Dù sao nước Kim Nguyệt khí thế hung hăng ngang ngược, vừa mới bắt đầu chiến đấu liền đem thủ quân Đại Khánh bức lui 800 dặm. Bây giờ trên dưới cả nước, bất kể là Hoàng đế hay là bách tính, đều cần một trận thắng như vậy, đặc biệt trận thắng này lại từ một đệ tử hoàng thân mới mười tuổi đoạt được, vậy thì càng bộc lộ thiên uy Hoàng đế. Dưới tình huống như thế, hoàng thượng đương nhiên muốn trắng trợn ca ngợi phô trương một phen.
Ninh Triệt Thủ uống một bình trà, nhìn mấy vị tỷ muội một chút, khẽ cau mày nói “Làm sao Lục muội muội không đến đây? Không nghe nói nàng bị bệnh a.”
Ninh Tiêm Xảo cười nói: “Nhị ca ca thực sự là thích bận tâm, Lục muội muội tính tình lạnh nhạt ngươi không biết sao? Đừng nói trên người nàng còn có chuyện quan trọng, chính là không có chuyện gì, cũng sẽ không tập hợp nơi này xem náo nhiệt.” Tiếp theo đem chuyện tình Ninh Tiêm Bích đi phát cháo tặng thuốc nói một lượt.
“Lại có việc này sao?” Ninh Triệt An cũng kinh ngạc, dậm chân nói: “Sớm biết Lục muội muội đi làm việc thiện, ta cũng nên đi giúp một tay, bây giờ mấy huynh đệ chúng ta đều ở nơi này, để người ngoài nhìn cứ tựa như là nịnh bợ.”
Ninh Tiêm Nguyệt cười lạnh một tiếng nói: “Còn cần đến ngươi? Biểu ca người ta sớm ba ba đi theo, biểu ca Tưởng gia vừa ôn nhu lại thận trọng, quan trọng là có bạc, so một mình ngươi tiền tiêu hàng tháng có bốn lạng bạc thì ai mạnh hơn?”
Ninh Triệt An nghe muội muội lời nói này, liền ho hai tiếng không tiếp tục nói nữa, Ninh Triệt Bảo ở bên cạnh cũng cảm thấy có chút không thích hợp, làm sao nhắc đến Lục muội muội, mấy vị tỷ muội này tựa hồ đều mang một bộ dạng sinh khí? Đang muốn đổi chủ đề, liền nghe người bên ngoài bỗng nhiên cổ vũ lên, tiếp theo này tiếng gầm liền càng lúc càng lớn, cuối cùng càng ầm ĩ vang trời.
“Nhất định là đội ngũ tam công tử đã tới.”
Huynh đệ Ninh gia đều đứng lên, mang theo mấy vị tỷ muội tới bên cửa sổ, chỉ thấy cuối con đường, một đội ngũ giáp trụ cờ xí tung bay đang chậm rãi đi tới, hai bên đường bách tính hoan hô ầm trời, còn trong cửa hàng bên cạnh, thì tất cả đều là các nữ hài tử trong trang phục thật xinh đẹp. Thoáng nhìn khắp mọi nơi, Ninh Tiêm Nguyệt phát hiện không ít gương mặt quen thuộc, nghĩ đến tâm tư những tiểu thư này,các nàng cũng không khỏi trên mặt ửng đỏ.
Thẩm Thiên Sơn bản thân cũng không để ý hư danh trên người, tuy rằng ngồi trên lưng ngựa, nghe dân chúng kích động lớn tiếng hoan hô, tiểu hài tử trong lòng cũng thấy thỏa mãn rất lớn. Nhưng mà đội ngũ chạy chầm chậm dần dần hắn cũng có chút không nhịn được. Trong lòng chỉ hy vọng có thể chạy như bay về nhà, vấn an tổ mẫu cùng mẫu thân, sau đó sẽ tiến cung xin chỉ để dượng Hoàng đế phái mình xuất chinh một lần nữa. Kho lương thực của Kim Nguyệt Thát tử đã bị thiêu hủy, nghĩ đến nhảy nhót không được bao lâu, nếu như không thể thuyết phục dượng Hoàng đế tức khắc trở lại biên cương, sợ là liền ngay cả canh đều uống không nổi rồi.
Nhưng mà đây là thánh chỉ Hoàng đế, hắn coi như thiếu kiên nhẫn như thế nào đi nữa cũng chỉ có thể tuân chỉ làm việc. Bởi vậy một mặt ở trong lòng nghĩ cách thuyết phục Hoàng đế, một mặt lại vô ý đảo mắt qua bách tính hai bên đường phố, khi nhìn đến trên cửa sổ lầu hai thấy vài gương mặt nữ hài quen thuộc, tiểu tử này càng kinh ngạc, nghĩ thầm xảy ra chuyện gì? Những nữ hài này thật quen mắt. Trang phục, khí chất cũng không phải bình dân, hẳn là con của huân quý triều thần chứ? Làm sao các nàng cũng tập hợp tham gia loại náo nhiệt này?
Đang nghĩ ngợi. Bỗng nhiên liền phát hiện mấy cái bóng người quen thuộc, Thẩm Thiên Sơn ngồi ở trên ngựa không nhịn được mà sững sờ, thật lâu mới tự nói: “Là huynh muội Ninh gia?” Một bên ghi nhớ, trên mặt liền hiện ra mấy phần vui mừng, hướng cửa sổ lầu hai chỗ huynh muội Ninh gia giương tay chào hỏi.
Đám người Ninh Tiêm Nguyệt chỉ cảm thấy tim đều sắp nhảy đến cuống họng, nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Thiên Sơn, mấy nữ hài nhi trong lòng chỉ có một ý nghĩ: hắn nhìn thấy ta? Hắn nhận ra ta? Nụ cười kia của hắn là dành cho ta? Như thế nào còn giương tay chào hỏi? Để cho người khác nhìn thấy, thẹn thùng mắc cỡ chết được, nha, không đúng, chiêu hô ứng kia chắc là hướng tới các ca ca ( đệ đệ).
Không nói tim các nữ hài nhi đập như hươu chạy đến suýt ngất, chỉ nói Thẩm Thiên Sơn ở trên ngựa chú ý nhìn một lúc lâu, lại không phát hiện bên trong huynh muội Ninh gia có khuôn mặt quen thuộc kia. Ban đầu hắn còn tưởng mình không nhìn kỹ, nhưng dưới lực lượng lớn nhất chăm chú cẩn thận nhìn nhiều lần, tựa hồ ngoại trừ vị Nhị cô nương lớn hơn mình vài tuổi cũng chỉ có Ninh Tiêm Bích không ở đây, ngay cả vị biểu cô nương kia đều có mặt.
Thẩm Thiên Sơn thực sự là nghĩ mãi mà không ra, nghĩ thầm bàn về giao tình, chân chính cùng ta có ngọn nguồn cũng chỉ có Lục cô nương mới đúng, làm sao nàng một mực không ở nơi này? Đúng rồi, nàng xưa nay tính tình đều là thanh thanh lạnh lùng, đối với ta lại bài xích, lúc này coi như bị lôi đến, tự nhiên cũng không lộ diện phía trước, nói không chừng chính là ngồi ở trong cửa hàng, giấu ở phía sau bọn tỷ muội.
Nghĩ đến đây, liền liếc nhìn gã sai vặt đi theo bên cạnh là Trường Thanh, nói là gã sai vặt, kỳ thực cũng mới mười lăm, mười sáu tuổi. Trường Thanh vốn là hầu hạ Thẩm Mậu, chỉ vì Thẩm Mậu lo lắng nhi tử, dù sao hài tử nhỏ như vậy, coi như chỉ là phụ trách ở trên chiến trường xem cho biết, nhưng sống dưới bầu không khí chiến tranh, cơm áo sinh hoạt thường ngày cũng muốn hầu hạ chu đáo. Bởi vì mấy cái gã sai vặt bên cạnh Thẩm Thiên Sơn còn đều quá nhỏ, nên Thẩm Mậu liền trước tiên đem Trường Thanh cho nhi tử dùng.
Lúc này Thẩm Thiên Sơn cúi người nói nhỏ mấy câu ở bên tai Trường Thanh đang dẫn ngựa, Trường Thanh hiểu ý, liền lặng lẽ từ trong đội ngũ rút khỏi, trong nháy mắt liền trà trộn vào trong đám người.
Nơi này đội ngũ Thẩm Thiên Sơn đã qua cửa sổ kia, tuy là chạy chầm chậm, rốt cuộc là ngựa cũng không thể chậm như ốc sên được. Thẩm Thiên Sơn vô số lần muốn quay đầu lại nhìn, nhưng cuối cùng là nhịn được, hắn bây giờ chỉ còn dư lại hiếu kỳ, hiếu kỳ Ninh Tiêm Bích đến cùng có xuất hiện hay không. Mặc kệ nàng đối với mình có nhiều hiểu lầm, mình cũng đưa nàng một bộ thủy tinh chế thuốc của Tây Dương, điều này cũng đạt đến một trình độ nào đó đi? Nàng cũng không thể quá ‘được sủng sinh kiêu” chứ? (Windi: anh quá tự tin rồi...)
Ở phố lớn Đông Thanh Ninh Tiêm Bích đang phân phát dược liệu cho những dân chạy nạn cùng bách tính kia, trong chốc lát liền đánh mấy cái hắt xì, khiến Ninh Đức Vinh sợ hết hồn, chỉ lo nàng là bởi vì hôm nay quá mức vất vả, lại chịu không nổi thời tiết nóng mà bị cảm mạo, vội vã tiến lại bắt mạch, phát hiện mạch tượng không có vấn đề, mới yên tâm tiếp tục vội vàng chẩn bệnh.
Mà trước cửa phố lớn Thẩm Thiên Sơn cưỡi ngựa dạo phố thì lại ngồi thẳng lên, ở trên ngựa chờ một ngày bằng một năm, thật vất vả mới nhìn thấy Trường Thanh từ trong đám người đi ra.
Đến trước ngựa, Thẩm Thiên Sơn cúi thấp thân thể, Trường Thanh liền dán vào lỗ tai của hắn nhỏ giọng nói: “Ta hỏi qua mấy vị tiểu thiếu gia Ninh gia, nói là Lục cô nương sáng sớm hôm nay liền theo Ninh lão tiên sinh ra đường cái phố Đông Thanh ở thành Nam chẩn bệnh tặng thuốc cho dân chạy nạn, nên không cùng mấy vị cô nương khác đi nghênh tiếp công tử.”
“Thành Nam? Phố lớn Đông Thanh?” Thân thể nho nhỏ của Thẩm Thiên Sơn bỗng nhiên hơi hơi động, bách tính hai bên nhìn đều có chút lo lắng, chỉ lo hắn lập tức mất đi cân bằng, liền từ trên ngựa té xuống, dù sao thân thể của hắn tuy rằng so với hài tử mười tuổi bình thường cao lớn hơn nhiều lắm, nhưng vẫn là cái tiểu hài nhi.
“Vâng!”
Trường Thanh lo lắng nhìn thiếu gia nhà mình một chút, thấy hắn thân thể tuy rằng nghiêng lợi hại, nhưng vẫn vững như núi Thái sơn, lại nghĩ tới bọn thị vệ trong phủ đối với kỹ năng cưỡi ngựa của thiếu gia luôn tán thưởng, lúc này mới yên lòng lại, gật gật đầu nói: “Nghe nói bên Hà Nam phát sinh lũ lụt, rất nhiều bách tính tị nạn vào kinh, lúc này đều tập trung ở trên đường cái Đông Thanh, vài gia đình đã ở nơi đó mở lều cháo, ngay cả Nội Vụ Phủ cùng hộ bộ cũng mở. Có điều Lục cô nương cùng Ninh lão tiên sinh là đi thi y tặng thuốc.”
Thẩm Thiên Sơn gật gật đầu, ở trên lưng ngựa ngồi thẳng lên, trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm thi y tặng thuốc sao? Sợ là nếu không có chuyện này, nàng cũng sẽ không cùng người khác đi hoan nghênh mình khải hoàn đâu? Từ trước nàng nhìn thấy mình, chính là cực kỳ xa cách, không nghĩ tới bộ dụng cụ thủy tinh kia cũng không làm ấm lòng của nàng, đích thị là không tim không phổi. Ồ? Chờ chút, hay là Ninh lão tiên sinh cũng nhìn trúng bộ đồ vật này, nên không cho nàng?
Nghĩ như vậy, tức giận trong lòng vơi đi hơn một nửa. Trầm ngâm một lát, thấy con đường đã đi qua hơn một nửa, cũng gần đến cửa cung rồi, lần này nguyên tắc cũng coi như là ứng phó cho qua. Thẩm Thiên Sơn đột nhiên vung tay lên, đội ngũ phía sau tốc độ di chuyển cũng tăng nhanh hơn rất nhiều.
Cuối cùng đã tới cửa cung, Hoàng đế vốn hạ lệnh để bách quan ra nghênh đón, nhưng nghĩ lại Thẩm Thiên Sơn còn nhỏ tuổi, để nhiều đại thần như vậy ra nghênh đón, đặc biệt trong đó còn có cha của hắn cùng rất nhiều trưởng bối, đây quả thật là có chút tổn hại phúc lợi của hắn, có dân chúng hoan nghênh hai bên đường, điều này đã không có người có thể so sánh. Bởi vậy suy nghĩ mãi, cuối cùng hủy bỏ lệnh bách quan lại ra nghênh đón.
Thẩm Thiên Sơn phụng chỉ tiến cung, hướng về Chu Minh báo cáo một hồi về tình thế biên cương cùng quân lực, trang bị của đại quân Kim Nguyệt, lại hồi báo chính mình lúc rời đi, thủ quân biên cương lúc trước bị bức lui 300 dặm mất đất nay hết mức thu hồi, chỉ là thành hương đều bị đánh cướp hết sạch, cũng may Thủ tướng biên cương La Nghệ phát hiện tình thế không tốt, đã cho các quan lại thu xếp thỏa đáng cho dân chúng ra khỏi thành tạm lánh vào núi, bởi vậy nhân khẩu không tổn thất bao nhiêu. Chỉ là như vậy, triều đình phải phái người mang theo vật phẩm cứu tế đến biên cương động viên bách tính.
Chu Minh nghe ý tứ của cháu ngoại trai, rõ ràng là muốn xin chỉ đi biên cương, liền cười lạnh một tiếng nói: “Nghỉ ngơi cho trẫm, ngày đó ngươi năm lần bảy lượt quấy rầy trẫm nói nhất định phải xuất chinh, lúc đó chúng ta đã thỏa thuận như thế nào? Con trai nhất định cẩn thận, ngươi chỉ đi xem thêm nghe nhiều, quyết không cậy mạnh ra chiến trường. Kết quả thì sao? Ngươi xem núi cao Hoàng đế xa, không ai quản ngươi đúng hay không? Dám một mình mang theo đại quân đi thiêu lương thảo của Kim Nguyệt, nếu không phải lần này Lâm tướng quân quyết định nhanh chóng, lập tức phái Tinh Dạ gấp rút tiếp viện, ngươi cho rằng ngươi còn có thể toàn mạng trở về? Vì chuyện này, trẫm ba ngày ngủ không ngon giấc, chỉ nghĩ một khi ngươi có gì sơ xuất, phụ mẫu ngươi sẽ oán trách trẫm như thế nào, ngay cả cô ngươi, sợ là trong lòng đều đối với trẫm oán giận không ngớt.”
/97
|