Edit by windinguyen
Ừ.
Ninh Tiêm Bích hững hờ đáp trả một tiếng. Nhưng lại không cách nào hồi tưởng lại được. Trong kiếp trước, Đại Khánh cùng Kim Nguyệt và Ninh Hạ xảy ra chiến sự rất nhiều lần, lấy hiểu biết của nàng, Thẩm Thiên Sơn đã từng nhiều lần nắm giữ ấn soái xuất chinh. Không biết lần này quân báo khẩn cấp, có phải là để cho hắn trở lại chiến trường hay không.
Nhớ tới cái tiểu nam hài mười tuổi sáng lập công lao năm đó, ngay cả Ninh Tiêm Bích đều cảm thấy rất khó mà tin nổi. Có điều lúc trước vẫn cân nhắc đến việc hắn dù sao cũng vẫn là tiểu hài tử, cho nên Thẩm Thiên Sơn cũng không còn cơ hội ra kinh, còn lần này, hắn sẽ rời kinh sao?
Vừa nghĩ đến đây, Ninh Tiêm Bích trong lòng cũng có chút nhảy nhót. Thẩm Thiên Sơn đã không phải là tiểu hài nhi mười tuổi, hắn trưởng thành lên thiếu niên 14 tuổi, trong bốn năm này, hắn văn học cùng võ công tự nhiên lại càng muốn tăng lên một bậc, Cam La 12 tuổi được phong thừa tướng, lúc này Thẩm Thiên Sơn 14 tuổi, ra chiến trường học hỏi kinh nghiệm cũng là hợp lý đó chứ?
Ông trời à, nếu đúng là như thế, vậy thì một năm thậm chí là hai ba năm cũng không cần nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét kia, đây là chuyện hạnh phúc dường nào.
Vào lúc Ninh Tiêm Bích ôm ấp kỳ vọng như vậy, Thẩm Thiên Sơn cũng đang mong mỏi giống như nàng.
Hoàng thượng, thần đã 14, không còn là cái mao đầu tiểu hài tử bốn năm trước kia, lần này biên cương quân tình khẩn cấp, tại sao không cho thần theo đại quân đi rèn luyện? Lẽ nào cũng bởi vì cái thân phận hoàng tự trên người thần sao? Nếu là như vậy, thần thà rằng không có thân phận này.
Nói bậy, ngươi không muốn thân phận này, là muốn cùng phụ mẫu ngươi, cùng tổ mẫu ngươi đoạn tuyệt quan hệ sao?
Chu Minh hừ một tiếng, trừng Thẩm Thiên Sơn một chút, nhưng trong lòng thì hết sức vui mừng cao hứng: đứa bé này không có phụ lòng kỳ vọng của mình đối với hắn. Chỉ là mới 14 tuổi, vẫn còn quá nhỏ, vạn nhất xảy ra sơ xuất gì đều không phải chuyện đùa. Huống hồ biên cương quân tình cũng có chút gian nguy, coi như là rèn luyện, cũng có thể đợi được sau khi quân tình ổn định lại nói.
Thẩm Thiên Sơn bị một câu nói của Chu Minh ngăn đến không còn âm thanh. Hắn cắn môi, đang muốn lần thứ hai chờ lệnh, chỉ thấy Chu Minh phất phất tay, nghiêm túc nói: Ngươi có thể có phần trung tâm vì dân vì nước này, trẫm rất vui mừng. Trẫm cũng biết ngươi là tướng tài, nhưng chính vì như thế, trẫm mới chịu để ngươi cất giữ một thân hữu dụng, đợi đến tương lai trở thành thiếu niên danh tướng trăm trận trăm thắng, vì trẫm mà làm kinh sợ hai nước Kim Nguyệt và Ninh Hạ. Hiện tại cũng không phải cơ hội để ngươi cậy mạnh ra mặt. Có điều trẫm đặc biệt cho phép đến lúc đó ngươi có thể tham dự tham tán trong quân cơ, ngay phương diện vừa thu được tin tức biên cương liền cùng tham dự bàn bạc .
Thẩm Thiên Sơn ngẩn người, ở thời kì này, tham tán quân cơ là trọng yếu nhất. Coi như phụ thân mình là nội các đại thần, thế nhưng dính đến kế hoạch quân sự như vậy, hắn cũng không có tư cách tham dự, những lúc này hoàn toàn đem bí mật quân sự nắm ở trong tay, không nghĩ tới hoàng thượng lại đặc biệt chỉ định mình có thể tham gia. Đây coi như là sáng mất chiều thu lại sao? ( quân cơ tham tán nơi này không phải chỉ chức vụ cụ thể, mà là quân cơ bộ nhằm vào chiến sự biên cương tiến hành hội nghị cùng thảo luận.)
Hoàng đế đã nói đến mức này, Thẩm Thiên Sơn cũng không dám lại quấn quýt si mê, miễn cho chọc dượng giận dữ, ngay cả tư cách dự thính để hắn đi quân cơ bộ đều thủ tiêu đi, đó chính là cái được không đủ bù đắp cái mất rồi.
Thẩm Thiên Sơn liền thức thời lui xuống.
Ra khỏi cửa cung, sắc trời đã đen xuống, trong bầu trời đêm đầy ánh sao lấp loé. Thẩm Thiên Sơn yên lặng đứng một lúc, gió xuân thoáng lành lạnh thổi tới trên mặt. Mang cho người ta cảm giác vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái.
Trường Phúc, đi chỗ Nội Các nhìn một chút lão gia có phải là còn đang ở đó? Nếu là ở đó, hỏi một chút ngài ấy lúc nào có thể trở lại, nói ta ở bên ngoài cửa cung chờ ngài. Nếu đêm nay lại muốn ngủ đêm ở Nội Các, ta đưa cơm tối lại đây cho ngài
Trường Phúc đáp ứng một tiếng xoay người rời đi. Nơi này Thẩm Thiên Sơn yên lặng chờ ở tại chỗ, trong lòng quanh quẩn tin tức lấy được sau khi tiến cung: Kim Nguyệt cùng Ninh Hạ cũng thật là hai cái quốc gia vô liêm sỉ. Ngươi mới hát xong ta lên sân khấu, bọn họ đây là thành lập hiệp định ngầm, muốn luân phiên tiêu hao lực lượng Đại Khánh quốc sao? Rốt cuộc phải đến lúc nào, mình mới có thể nắm giữ ấn soái xuất chinh, một lần dẹp yên hai cái quốc gia tham lam này, từ đây để Đại Khánh rời xa ngọn lửa chiến tranh, bách tính biên cương có thể an cư lạc nghiệp đây?
Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên Sơn hít một hơi thật dài, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy nhiệt huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, hắn ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, nắm đấm cũng nắm thật chặt, thầm nói có hay không cần ngày mai trở lại chỗ hoàng thượng xin được ra chiến trường đây? Quân cơ tham tán, dù sao cũng không sánh được đích thân ra chiến trường a? Bằng không, nhờ phụ thân nói giúp một chút?
Khát vọng ra chiến trường kích động tâm tình thiếu niên, để hắn đem phần thỏa mãn vừa nãy cẩn thận từng li từng tí một đều quên hết đi. Cứ như vậy yên lặng đứng thẳng một lúc lâu, mới nghe được tiếng bước chân của Trường Phúc.
Gia, lão gia nói đêm nay không quay về, biên cương nếu khai chiến, phải điều hành lương thảo, phân phối quân số, xe ngựa đồ quân dụng một chút đều phải bận tâm. Lúc nô tài đi qua, thấy mấy vị đại nhân cũng đều ở đấy. Lão gia bảo gia muộn một lúc nữa hay đưa cơm lại đấy, nói là có chuyện dặn dò ngài.
Thẩm Thiên Sơn gật gù, hắn một chút cũng không bất ngờ. Nhưng Trường Cầm ở một bên có chút thay Thẩm Mậu bất bình, lẩm bẩm nói: Đây là nói như thế nào? Lão gia đã mấy buổi tối ở lại Nội Các, ban đầu thái thái còn tưởng rằng đêm nay có thể trở lại đấy.
Thẩm Thiên Sơn lạnh nhạt nói: Phụ thân thân là Nội Các đại thần, theo lẽ lấy quốc sự làm trọng, trước Sơn Tây cùng Hà Nam đều báo nạn hạn hán cùng nạn châu chấu, hắn nơi nào có thể tranh thủ trở về phủ? Bây giờ biên cương lại xuất hiện chuyện lớn như vậy, hắn gian lao một ít, cũng là trách nhiệm nên làm.
Lời này để nhi tử tới nói, tựa hồ hơi không cung kính. Nhưng mà Thẩm Mậu đối với đứa con trai này tuy rằng dạy bảo nghiêm khắc, nhưng sự thật lại rất hòa ái, phụ tử trong lúc chung đụng vừa là phụ vừa là hữu (*), hai người cũng đều là người trung tâm quốc gia đại sự, vì lẽ đó Thẩm Thiên Sơn vô cùng hiểu rõ phụ thân, lời nói như vậy coi như rơi vào trong tai phụ thân, hắn cũng nhất định sẽ lấy việc nhi tử ôm lòng trung thành với quốc gia mà tự hào.
Vừa là phụ vừa là hữu (*): vừa là phụ thân cũng là bằng hữu
Trường Cầm nơi nào có thể hiểu được đến phần tình cảm thâm sâu này, vẫn là không nhịn được lầu bầu oán giận: Nhưng là trong Nội Các cũng có vài vị đại thần, tại sao có thể đem trọng trách đều đặt ở trên người lão gia . Chưa nói xong, liền bị Trường Phúc nhéo một cái ở trên người hắn, lại nghe Trường Phúc nói: Được rồi được rồi, lão gia cùng thiếu gia cũng không chỉ trích gì, một mình ngươi làm nô tài, nhiều chuyện cái gì? Để cho người khác nghe thấy được, còn tưởng rằng lão gia cùng thiếu gia lòng mang oán hận đây, đến lúc đó ngươi chính là tội nhân thiên cổ.
Trường Cầm lúc này mới tỉnh ngộ, lắp bắp nói: Ta... Ta cũng không có ý gì khác, chính là đau lòng lão gia, lúc này đều chịu đựng ở Nội Các, đối với thân thể không tốt.
Thẩm Thiên Sơn có thể cảm nhận được sự ân cần trong lời nói của hắn, vẻ lạnh lùng trên mặt nhu hòa rất nhiều, lạnh nhạt nói: Ngươi có phần quan tâm này rất tốt, chỉ có điều cũng phải suy nghĩ nhiều hơn, Nội Các nhiều đại thần như vậy, ngoại trừ phụ thân ra, những người khác đều là lão đại nhân 60, 70 tuổi, nếu như ngay cả phụ thân đều không chịu đựng được, bọn họ như thế nào có khả năng nhịn được? Cùng so với bọn họ, phụ thân cũng vẫn trẻ hơn một chút.
Còn có một câu mà hắn không có nói ra, đó chính là làm em vợ của Hoàng đế, Chu Minh đối với Thẩm Mậu, hiển nhiên là tín nhiệm cùng nể trọng nhất. Cái này cũng là quân ân sâu nặng, Thẩm Mậu như thể nào không màng sống chết để báo quân ân?
Gia, cũng khó trách Trường Cầm lo lắng, lão gia mấy ngày nay thật là nhịn đến lợi hại chút, lúc tiểu nhân vừa đi, nhìn thấy lúc này phía dưới hốc mắt lão gia đều có vành đen rồi. Coi như là tuổi trẻ so với các lão đại nhân khác, nhưng lão gia dù sao cũng sắp tới 50, chịu đựng như thế cũng không phải biện pháp a.
Thẩm Thiên Sơn bất đắc dĩ nói: Vậy có thể làm sao? Nghĩ đến trong nhà đã hầm canh bồi bổ, chờ chút ta đưa hai bát lại đây cho phụ thân. Nói xong lại nghe Trường Phúc cười hì hì nói: Dù uống canh bồi bổ, lão gia chỉ sợ cũng chán ngấy. Gia, không phải nói Ninh phủ Lục cô nương cho lão thái thái các nàng thuốc rất tốt sao? Lẽ nào gia không thể đi năn nỉ Lục cô nương, cũng làm cho lão gia một loại thuốc bổ? Chẳng qua là dùng nước hòa tan hai viên thuốc thôi, dù sao cũng tiện hơn cưỡng ép uống cái canh bồi bổ kia, ngài cũng không phải không biết, lão gia kỳ thực vẫn rất là kén chọn.
Người nói vô tình người nghe cố ý, Thẩm Thiên Sơn ánh mắt sáng lên, thầm nói đúng vậy. Hay là ngày mai lúc nhìn thấy Lục cô nương, có thể cùng nàng nói một tiếng. Có điều ở bề ngoài lại không một chút nào hiển lộ hưng phấn trong lòng, lạnh nhạt nói: Ngươi cho rằng chế dược là ăn rau cải trắng sao? Nói làm ra liền làm ra? Phối chế một tấm phương thuốc, vậy cũng không biết muốn tiêu hao bao nhiêu tâm huyết, chính là Ninh lão tiên sinh, y thuật cao minh như vậy, đến bây giờ nghe nói cũng bất quá là ba năm trồng thuốc phối thuốc, huống hồ Lục cô nương tuổi mới bây lớn? Đừng có ý nghĩ kỳ lạ.
Trường Phúc nghe nói điều chế thuốc là gian nan như thế này, không khỏi le lưỡi một cái, cũng không nhắc lại, chủ tớ ba người bước nhanh đi về Duệ thân vương phủ, bóng người rất nhanh liền biến mất ở trong bóng đêm.
*************************************************
Biểu ca, Tam gia gia vẫn rất muốn một lần nữa làm hành y cứu người làm công việc chính, chỉ là bây giờ hắn bị thân phận gây phiền toái, ngoại trừ Hoàng thất hoặc là một ít nhà quyền quý xuất hiện chứng bệnh mà chúng thái y hoàn toàn không trị được, sẽ không ai tìm hắn, Tam gia gia cũng không phải thần y, rất nhiều thái y không trị được bệnh, hắn cũng không trị được a. Vì vậy ta vẫn hi vọng hắn có thể có chỗ thuộc về mình hoặc tọa đường trong hiệu thuốc, huynh không biết đâu, hàng năm lúc phát cháo tặng thuốc, Tam gia gia ngồi ở đó sau cái bàn nho nhỏ, thay bình dân bách tính chẩn đoán chứng bệnh, nụ cười trên mặt hắn thường thường so với ở phủ bá tước còn nhiều hơn.
Phía trước Bách Thảo Các có mấy tảng đá trắng hình dáng khác nhau, thế nhưng đều có mặt ngoài bằng phẳng, trồng xen lẫn các loại hoa cỏ, thực vật nho nhỏ không biết tên trong không gian. Những tảng đá này tuy rằng không sánh được tảng đá lớn lại bằng phẳng dưới cây đại hạnh kia, nhưng cũng đủ cho một người ngồi. Đặc biệt là xung quanh đều là hoa cỏ xen lẫn khiến người ngồi ở trong đó thấy thích thú, cảm thụ lấy gió xuân phả vào mặt, thật sự là một loại hưởng thụ thích ý.
Tưởng Kinh cùng Ninh Tiêm Bích lúc này liền ngồi đối diện ở trên hai khối tảng đá, chỉ có điều trên vẻ mặt hai người không có một tia đắc chí vì tranh thủ được nửa ngày rỗi rãnh ung dung, mà là đều có vẻ hơi nghiêm nghị.
Nói như vậy, Lục muội muội đã quyết định? Ninh Tiêm Bích sau khi nói xong, Tưởng Kinh liền rơi vào trầm mặc, qua một hồi lâu, hắn mới chậm rãi phun ra một hơi, trịnh trọng nói: Muội biết hậu quả của việc làm này sao?
Ninh Tiêm Bích khẽ gật đầu.
Bầu không khí lại lâm vào trong trầm mặc. Qua thật lâu, Tưởng Kinh mới lẩm bẩm nói: Nói đi, muội muốn ta giúp muội thế nào.
Ninh Tiêm Bích có chút xấu hổ cúi đầu xuống, thế nhưng nàng rất nhanh lại ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: Ta cần biểu ca giúp ta tìm một gian cửa hàng, tốt nhất là lớn một chút. Còn cần biểu ca giúp ta thuê hai cái người làm hiểu chút ít về dược liệu, cho tới cái tủ hay quầy hàng trong hiệu thuốc, lúc này cũng phải dựa vào biểu ca đi các hiệu thuốc khác xem xét, sau đó giúp ta làm theo yêu cầu. Windi: Bắt đầu chương này mình có thay đổi cách xưng hô của 1 số nhân vật. Vì dụ như A Bích và Tưởng Kinh thì ko xưng là ‘ta – ngươi’ nữa, mà chuyển sang ‘huynh - muội’
Ừ.
Ninh Tiêm Bích hững hờ đáp trả một tiếng. Nhưng lại không cách nào hồi tưởng lại được. Trong kiếp trước, Đại Khánh cùng Kim Nguyệt và Ninh Hạ xảy ra chiến sự rất nhiều lần, lấy hiểu biết của nàng, Thẩm Thiên Sơn đã từng nhiều lần nắm giữ ấn soái xuất chinh. Không biết lần này quân báo khẩn cấp, có phải là để cho hắn trở lại chiến trường hay không.
Nhớ tới cái tiểu nam hài mười tuổi sáng lập công lao năm đó, ngay cả Ninh Tiêm Bích đều cảm thấy rất khó mà tin nổi. Có điều lúc trước vẫn cân nhắc đến việc hắn dù sao cũng vẫn là tiểu hài tử, cho nên Thẩm Thiên Sơn cũng không còn cơ hội ra kinh, còn lần này, hắn sẽ rời kinh sao?
Vừa nghĩ đến đây, Ninh Tiêm Bích trong lòng cũng có chút nhảy nhót. Thẩm Thiên Sơn đã không phải là tiểu hài nhi mười tuổi, hắn trưởng thành lên thiếu niên 14 tuổi, trong bốn năm này, hắn văn học cùng võ công tự nhiên lại càng muốn tăng lên một bậc, Cam La 12 tuổi được phong thừa tướng, lúc này Thẩm Thiên Sơn 14 tuổi, ra chiến trường học hỏi kinh nghiệm cũng là hợp lý đó chứ?
Ông trời à, nếu đúng là như thế, vậy thì một năm thậm chí là hai ba năm cũng không cần nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét kia, đây là chuyện hạnh phúc dường nào.
Vào lúc Ninh Tiêm Bích ôm ấp kỳ vọng như vậy, Thẩm Thiên Sơn cũng đang mong mỏi giống như nàng.
Hoàng thượng, thần đã 14, không còn là cái mao đầu tiểu hài tử bốn năm trước kia, lần này biên cương quân tình khẩn cấp, tại sao không cho thần theo đại quân đi rèn luyện? Lẽ nào cũng bởi vì cái thân phận hoàng tự trên người thần sao? Nếu là như vậy, thần thà rằng không có thân phận này.
Nói bậy, ngươi không muốn thân phận này, là muốn cùng phụ mẫu ngươi, cùng tổ mẫu ngươi đoạn tuyệt quan hệ sao?
Chu Minh hừ một tiếng, trừng Thẩm Thiên Sơn một chút, nhưng trong lòng thì hết sức vui mừng cao hứng: đứa bé này không có phụ lòng kỳ vọng của mình đối với hắn. Chỉ là mới 14 tuổi, vẫn còn quá nhỏ, vạn nhất xảy ra sơ xuất gì đều không phải chuyện đùa. Huống hồ biên cương quân tình cũng có chút gian nguy, coi như là rèn luyện, cũng có thể đợi được sau khi quân tình ổn định lại nói.
Thẩm Thiên Sơn bị một câu nói của Chu Minh ngăn đến không còn âm thanh. Hắn cắn môi, đang muốn lần thứ hai chờ lệnh, chỉ thấy Chu Minh phất phất tay, nghiêm túc nói: Ngươi có thể có phần trung tâm vì dân vì nước này, trẫm rất vui mừng. Trẫm cũng biết ngươi là tướng tài, nhưng chính vì như thế, trẫm mới chịu để ngươi cất giữ một thân hữu dụng, đợi đến tương lai trở thành thiếu niên danh tướng trăm trận trăm thắng, vì trẫm mà làm kinh sợ hai nước Kim Nguyệt và Ninh Hạ. Hiện tại cũng không phải cơ hội để ngươi cậy mạnh ra mặt. Có điều trẫm đặc biệt cho phép đến lúc đó ngươi có thể tham dự tham tán trong quân cơ, ngay phương diện vừa thu được tin tức biên cương liền cùng tham dự bàn bạc .
Thẩm Thiên Sơn ngẩn người, ở thời kì này, tham tán quân cơ là trọng yếu nhất. Coi như phụ thân mình là nội các đại thần, thế nhưng dính đến kế hoạch quân sự như vậy, hắn cũng không có tư cách tham dự, những lúc này hoàn toàn đem bí mật quân sự nắm ở trong tay, không nghĩ tới hoàng thượng lại đặc biệt chỉ định mình có thể tham gia. Đây coi như là sáng mất chiều thu lại sao? ( quân cơ tham tán nơi này không phải chỉ chức vụ cụ thể, mà là quân cơ bộ nhằm vào chiến sự biên cương tiến hành hội nghị cùng thảo luận.)
Hoàng đế đã nói đến mức này, Thẩm Thiên Sơn cũng không dám lại quấn quýt si mê, miễn cho chọc dượng giận dữ, ngay cả tư cách dự thính để hắn đi quân cơ bộ đều thủ tiêu đi, đó chính là cái được không đủ bù đắp cái mất rồi.
Thẩm Thiên Sơn liền thức thời lui xuống.
Ra khỏi cửa cung, sắc trời đã đen xuống, trong bầu trời đêm đầy ánh sao lấp loé. Thẩm Thiên Sơn yên lặng đứng một lúc, gió xuân thoáng lành lạnh thổi tới trên mặt. Mang cho người ta cảm giác vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái.
Trường Phúc, đi chỗ Nội Các nhìn một chút lão gia có phải là còn đang ở đó? Nếu là ở đó, hỏi một chút ngài ấy lúc nào có thể trở lại, nói ta ở bên ngoài cửa cung chờ ngài. Nếu đêm nay lại muốn ngủ đêm ở Nội Các, ta đưa cơm tối lại đây cho ngài
Trường Phúc đáp ứng một tiếng xoay người rời đi. Nơi này Thẩm Thiên Sơn yên lặng chờ ở tại chỗ, trong lòng quanh quẩn tin tức lấy được sau khi tiến cung: Kim Nguyệt cùng Ninh Hạ cũng thật là hai cái quốc gia vô liêm sỉ. Ngươi mới hát xong ta lên sân khấu, bọn họ đây là thành lập hiệp định ngầm, muốn luân phiên tiêu hao lực lượng Đại Khánh quốc sao? Rốt cuộc phải đến lúc nào, mình mới có thể nắm giữ ấn soái xuất chinh, một lần dẹp yên hai cái quốc gia tham lam này, từ đây để Đại Khánh rời xa ngọn lửa chiến tranh, bách tính biên cương có thể an cư lạc nghiệp đây?
Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên Sơn hít một hơi thật dài, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy nhiệt huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, hắn ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, nắm đấm cũng nắm thật chặt, thầm nói có hay không cần ngày mai trở lại chỗ hoàng thượng xin được ra chiến trường đây? Quân cơ tham tán, dù sao cũng không sánh được đích thân ra chiến trường a? Bằng không, nhờ phụ thân nói giúp một chút?
Khát vọng ra chiến trường kích động tâm tình thiếu niên, để hắn đem phần thỏa mãn vừa nãy cẩn thận từng li từng tí một đều quên hết đi. Cứ như vậy yên lặng đứng thẳng một lúc lâu, mới nghe được tiếng bước chân của Trường Phúc.
Gia, lão gia nói đêm nay không quay về, biên cương nếu khai chiến, phải điều hành lương thảo, phân phối quân số, xe ngựa đồ quân dụng một chút đều phải bận tâm. Lúc nô tài đi qua, thấy mấy vị đại nhân cũng đều ở đấy. Lão gia bảo gia muộn một lúc nữa hay đưa cơm lại đấy, nói là có chuyện dặn dò ngài.
Thẩm Thiên Sơn gật gù, hắn một chút cũng không bất ngờ. Nhưng Trường Cầm ở một bên có chút thay Thẩm Mậu bất bình, lẩm bẩm nói: Đây là nói như thế nào? Lão gia đã mấy buổi tối ở lại Nội Các, ban đầu thái thái còn tưởng rằng đêm nay có thể trở lại đấy.
Thẩm Thiên Sơn lạnh nhạt nói: Phụ thân thân là Nội Các đại thần, theo lẽ lấy quốc sự làm trọng, trước Sơn Tây cùng Hà Nam đều báo nạn hạn hán cùng nạn châu chấu, hắn nơi nào có thể tranh thủ trở về phủ? Bây giờ biên cương lại xuất hiện chuyện lớn như vậy, hắn gian lao một ít, cũng là trách nhiệm nên làm.
Lời này để nhi tử tới nói, tựa hồ hơi không cung kính. Nhưng mà Thẩm Mậu đối với đứa con trai này tuy rằng dạy bảo nghiêm khắc, nhưng sự thật lại rất hòa ái, phụ tử trong lúc chung đụng vừa là phụ vừa là hữu (*), hai người cũng đều là người trung tâm quốc gia đại sự, vì lẽ đó Thẩm Thiên Sơn vô cùng hiểu rõ phụ thân, lời nói như vậy coi như rơi vào trong tai phụ thân, hắn cũng nhất định sẽ lấy việc nhi tử ôm lòng trung thành với quốc gia mà tự hào.
Vừa là phụ vừa là hữu (*): vừa là phụ thân cũng là bằng hữu
Trường Cầm nơi nào có thể hiểu được đến phần tình cảm thâm sâu này, vẫn là không nhịn được lầu bầu oán giận: Nhưng là trong Nội Các cũng có vài vị đại thần, tại sao có thể đem trọng trách đều đặt ở trên người lão gia . Chưa nói xong, liền bị Trường Phúc nhéo một cái ở trên người hắn, lại nghe Trường Phúc nói: Được rồi được rồi, lão gia cùng thiếu gia cũng không chỉ trích gì, một mình ngươi làm nô tài, nhiều chuyện cái gì? Để cho người khác nghe thấy được, còn tưởng rằng lão gia cùng thiếu gia lòng mang oán hận đây, đến lúc đó ngươi chính là tội nhân thiên cổ.
Trường Cầm lúc này mới tỉnh ngộ, lắp bắp nói: Ta... Ta cũng không có ý gì khác, chính là đau lòng lão gia, lúc này đều chịu đựng ở Nội Các, đối với thân thể không tốt.
Thẩm Thiên Sơn có thể cảm nhận được sự ân cần trong lời nói của hắn, vẻ lạnh lùng trên mặt nhu hòa rất nhiều, lạnh nhạt nói: Ngươi có phần quan tâm này rất tốt, chỉ có điều cũng phải suy nghĩ nhiều hơn, Nội Các nhiều đại thần như vậy, ngoại trừ phụ thân ra, những người khác đều là lão đại nhân 60, 70 tuổi, nếu như ngay cả phụ thân đều không chịu đựng được, bọn họ như thế nào có khả năng nhịn được? Cùng so với bọn họ, phụ thân cũng vẫn trẻ hơn một chút.
Còn có một câu mà hắn không có nói ra, đó chính là làm em vợ của Hoàng đế, Chu Minh đối với Thẩm Mậu, hiển nhiên là tín nhiệm cùng nể trọng nhất. Cái này cũng là quân ân sâu nặng, Thẩm Mậu như thể nào không màng sống chết để báo quân ân?
Gia, cũng khó trách Trường Cầm lo lắng, lão gia mấy ngày nay thật là nhịn đến lợi hại chút, lúc tiểu nhân vừa đi, nhìn thấy lúc này phía dưới hốc mắt lão gia đều có vành đen rồi. Coi như là tuổi trẻ so với các lão đại nhân khác, nhưng lão gia dù sao cũng sắp tới 50, chịu đựng như thế cũng không phải biện pháp a.
Thẩm Thiên Sơn bất đắc dĩ nói: Vậy có thể làm sao? Nghĩ đến trong nhà đã hầm canh bồi bổ, chờ chút ta đưa hai bát lại đây cho phụ thân. Nói xong lại nghe Trường Phúc cười hì hì nói: Dù uống canh bồi bổ, lão gia chỉ sợ cũng chán ngấy. Gia, không phải nói Ninh phủ Lục cô nương cho lão thái thái các nàng thuốc rất tốt sao? Lẽ nào gia không thể đi năn nỉ Lục cô nương, cũng làm cho lão gia một loại thuốc bổ? Chẳng qua là dùng nước hòa tan hai viên thuốc thôi, dù sao cũng tiện hơn cưỡng ép uống cái canh bồi bổ kia, ngài cũng không phải không biết, lão gia kỳ thực vẫn rất là kén chọn.
Người nói vô tình người nghe cố ý, Thẩm Thiên Sơn ánh mắt sáng lên, thầm nói đúng vậy. Hay là ngày mai lúc nhìn thấy Lục cô nương, có thể cùng nàng nói một tiếng. Có điều ở bề ngoài lại không một chút nào hiển lộ hưng phấn trong lòng, lạnh nhạt nói: Ngươi cho rằng chế dược là ăn rau cải trắng sao? Nói làm ra liền làm ra? Phối chế một tấm phương thuốc, vậy cũng không biết muốn tiêu hao bao nhiêu tâm huyết, chính là Ninh lão tiên sinh, y thuật cao minh như vậy, đến bây giờ nghe nói cũng bất quá là ba năm trồng thuốc phối thuốc, huống hồ Lục cô nương tuổi mới bây lớn? Đừng có ý nghĩ kỳ lạ.
Trường Phúc nghe nói điều chế thuốc là gian nan như thế này, không khỏi le lưỡi một cái, cũng không nhắc lại, chủ tớ ba người bước nhanh đi về Duệ thân vương phủ, bóng người rất nhanh liền biến mất ở trong bóng đêm.
*************************************************
Biểu ca, Tam gia gia vẫn rất muốn một lần nữa làm hành y cứu người làm công việc chính, chỉ là bây giờ hắn bị thân phận gây phiền toái, ngoại trừ Hoàng thất hoặc là một ít nhà quyền quý xuất hiện chứng bệnh mà chúng thái y hoàn toàn không trị được, sẽ không ai tìm hắn, Tam gia gia cũng không phải thần y, rất nhiều thái y không trị được bệnh, hắn cũng không trị được a. Vì vậy ta vẫn hi vọng hắn có thể có chỗ thuộc về mình hoặc tọa đường trong hiệu thuốc, huynh không biết đâu, hàng năm lúc phát cháo tặng thuốc, Tam gia gia ngồi ở đó sau cái bàn nho nhỏ, thay bình dân bách tính chẩn đoán chứng bệnh, nụ cười trên mặt hắn thường thường so với ở phủ bá tước còn nhiều hơn.
Phía trước Bách Thảo Các có mấy tảng đá trắng hình dáng khác nhau, thế nhưng đều có mặt ngoài bằng phẳng, trồng xen lẫn các loại hoa cỏ, thực vật nho nhỏ không biết tên trong không gian. Những tảng đá này tuy rằng không sánh được tảng đá lớn lại bằng phẳng dưới cây đại hạnh kia, nhưng cũng đủ cho một người ngồi. Đặc biệt là xung quanh đều là hoa cỏ xen lẫn khiến người ngồi ở trong đó thấy thích thú, cảm thụ lấy gió xuân phả vào mặt, thật sự là một loại hưởng thụ thích ý.
Tưởng Kinh cùng Ninh Tiêm Bích lúc này liền ngồi đối diện ở trên hai khối tảng đá, chỉ có điều trên vẻ mặt hai người không có một tia đắc chí vì tranh thủ được nửa ngày rỗi rãnh ung dung, mà là đều có vẻ hơi nghiêm nghị.
Nói như vậy, Lục muội muội đã quyết định? Ninh Tiêm Bích sau khi nói xong, Tưởng Kinh liền rơi vào trầm mặc, qua một hồi lâu, hắn mới chậm rãi phun ra một hơi, trịnh trọng nói: Muội biết hậu quả của việc làm này sao?
Ninh Tiêm Bích khẽ gật đầu.
Bầu không khí lại lâm vào trong trầm mặc. Qua thật lâu, Tưởng Kinh mới lẩm bẩm nói: Nói đi, muội muốn ta giúp muội thế nào.
Ninh Tiêm Bích có chút xấu hổ cúi đầu xuống, thế nhưng nàng rất nhanh lại ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: Ta cần biểu ca giúp ta tìm một gian cửa hàng, tốt nhất là lớn một chút. Còn cần biểu ca giúp ta thuê hai cái người làm hiểu chút ít về dược liệu, cho tới cái tủ hay quầy hàng trong hiệu thuốc, lúc này cũng phải dựa vào biểu ca đi các hiệu thuốc khác xem xét, sau đó giúp ta làm theo yêu cầu. Windi: Bắt đầu chương này mình có thay đổi cách xưng hô của 1 số nhân vật. Vì dụ như A Bích và Tưởng Kinh thì ko xưng là ‘ta – ngươi’ nữa, mà chuyển sang ‘huynh - muội’
/97
|