Như người thay thế?
Ánh Dương chắc hẳn đang hiểu nhầm gì đó. Lẽ ra cô ta nên nói với tôi về Thái tử mới đúng, về chuyện liên hôn của hai người, sao tự dưng lại đá sang chuyện Dương Dương với tôi?
Việc tà khí của tôi gây tổn hại cho Dương Dương không phải tôi không biết, vì vậy tôi không ích kỉ giữ chặt Dương Dương bên cạnh mà tự anh muốn thế. Tôi cũng chưa bao giờ để ý tại sao Dương Dương lại tốt với tôi, kể cả khi mới gặp nhau lần đầu, anh đã không tiếc thân mình cứu giúp tôi. Sự tử tế của Dương Dương đôi khi rất khó hiểu. Đã có lúc tôi nghĩ Dương Dương trân trọng tôi là do anh đã đưa Nhu Nhu Xà vào người tôi, anh chỉ đơn giản coi tôi là thuốc dẫn, là vật nghiên cứu. Thứ Dương Dương coi trọng không phải là tôi, mà là phương thuốc thần thánh có thể cứu mạng Quận chúa Thu Sa; hi vọng mong manh và cũng là chấp niệm sâu kín nhất của anh. Cũng vì phương thuốc cứu Thu Sa, sự ảo tưởng đã khiến Dương Dương dù có bị tà khí của tôi vấy bẩn, anh vẫn cố chấp để hi vọng.
Thời gian qua đã có rất nhiều chuyện phức tạp xảy ra mà chẳng có lời giải đáp nào thỏa đáng. Trong đó có một việc tôi không thể lý giải nổi, nhưng khi ở cùng Dương Dương ở trong mộ yểm tôi đã hiểu ra. Thời điểm tôi thoát ra khỏi hốc núi ma quái, người tôi mang đầy tà khí và oán hận, đến cả bản thân mình cũng không kiểm soát được, vì thế Long Phục Linh đã phát huy tối đa uy lực của nó. Dương Dương lúc ấy chắc hẳn đã cố gắng trấn áp tà khí của tôi và Long Phục Linh nên vô tình khiến khí Tiên của mình bị vấy bẩn. Khí thanh tẩy một khi bị vấy bẩn thì không khác gì mang tà khí trong người, thậm chí còn tệ hại hơn. Chính Dương Dương cũng chẳng nhận ra tâm tính mình thất thường là do đã bị tà khí vấy bẩn. Với bản tính tốt bụng, Dương Dương vẫn dốc hết tâm sức cứu chữa bộ dạng quái vật của tôi, nhưng cũng vì thế mà hành động của anh trở nên quái gở; thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp màng kết giới, chôn tôi xuống bể thuốc, giao chiến với Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần...
Ánh Dương ban đầu đã chẳng thiện cảm với tôi là mấy, nay tự dưng mang đồ ăn tới cho tôi, rồi nói mấy lời nguy hiểm như vậy rõ ràng là chẳng có thiện ý.
Tôi mồm miệng vốn độc địa là vậy mà giờ lại cứng họng, chẳng đáp trả được lời nào. Tôi không nên nói bất cứ điều gì lúc này. Có nói gì đi chăng nữa cũng chỉ khiến Ánh Dương hả hê trong lòng mà thôi.
Ánh Dương thăm dò tôi một lúc rồi cười: “Mà cũng đúng nhỉ. Ngươi là quái vật mà, ngươi làm sao hiểu được chuyện tình cảm của con người. Ngươi sẽ chẳng thể hiểu được cảm giác bị coi là kẻ thế thân đau đớn như nào cả...”
Nụ cười của cô gái này sao cứ thấy chất chứa đầy cay đắng.
“Cô không phải là đang bực chuyện Dương Dương đã biến mất đấy chứ?” Tôi cẩn trọng dò xét ý tứ của Ánh Dương. “Anh ấy chỉ đang cố làm những gì cần phải làm thôi.”
“Ta đâu có rảnh để bận tâm tới Dương huynh. Người tộc Tiên luôn thuộc đẳng cấp cao hơn các tộc khác. Họ hành động theo phạm trù vĩ mô, đồng thời luật lệ và giới hạn của họ cũng rất hà khắc.” Ánh Dương nói rồi giật lại miếng đùi gà đã bị gặm nham nhở trong miệng tôi. “Dương huynh có bị trừng phạt thì cũng là việc của tộc Tiên. Huynh ấy có bị tà khí của ngươi vấy bẩn cũng chẳng liên quan đến ta... Điều khiến ta khó chịu là Bạch ca nói ngươi và Thái tử có tư tình. Thái tử thích ngươi? Nghe mà rùng cả mình. Thái tử cầu thân với ta hòng thâu tóm Tượng binh của tộc Bạch Tượng. Việc chấp nhận cầu thân đã khiến giá trị của tộc Bạch Tượng tăng thêm, ngược lại, giá trị của ta thì trở nên thảm hại. Thái tử luôn nhìn ta bằng ánh mắt cao ngạo, khinh miệt. Vậy mà hắn dám bội ước, say mê người khác. Người khiến cái tên kiêu căng có lòng kiêu hãnh ngút trời đó thất điên bát đảo lại là chủng loài quái vật như ngươi. Xét theo kiểu nào ta cũng thấy thật ghê tởm.”
Ra đây là suy nghĩ thực sự của Ánh Dương. Cô ta ban nãy trước mặt Bạch Nguyên đã cố nén nỗi lòng mình lại, nhưng giờ ở với riêng tôi thì bộc phát hết cả. Tức tối nhường này là vì Ánh Dương thực sự quan tâm Thái tử chăng?
Đột nhiên cổ họng tôi mọc một khối đá đen xì. Ánh Dương không chỉ thấy danh dự mình bị tổn thương, mà lòng kiêu hãnh của cô ta cũng bị quăng xuống đáy vực. Phải hạ thấp bản thân cao quý của mình để so sánh với loài ác quỷ thấp hèn như tôi thì Ánh Dương chắc hẳn đã rất bế tắc.
Có điều để nói ra được những lời cay nghiệt như vậy phải chăng Ánh Dương cũng giống như Dương Dương, khi gần tôi là bị tà khí của Long Phục Linh kích động, tâm tình vì thế cũng bị biến đổi. Nhưng dù có do tà khí tác động hay không thì đây cũng là nỗi lòng thực sự của họ.
Tôi bất giác rùng mình. Tôi nghĩ, mình sẽ không giống con người, mình tuyệt nhiên không phải thứ sinh vật hạ đẳng này. Tôi thấy sợ hãi con người, sinh vật hạ đẳng nhưng là những kẻ dối trá chuyên nghiệp, luôn giấu nhẹm mọi suy nghĩ thật sau lớp mặt nạ dày cộp.
“Ta sẽ cho ngươi hai lựa chọn.” Ánh Dương đột ngột đanh giọng, ánh mắt sắc đến ghê người.
“Gì?” Tôi cố trả lời thật bình tĩnh.
Ánh Dương nhếch môi cười, ánh mắt đầy ẩn ý, mà tôi chẳng thể thăm dò được gì. Cô ta nói: “Một là ngươi biến khỏi đây, rời xa tất cả chúng ta và đừng chõ mũi vào việc giải cứu Thái tử. Cứ làm những gì mình thích, ta sẽ để ngươi đi. Ác quỷ không có tình cảm như ngươi đâu cần phải tham gia vào chuyện này cho phiền phức.”
“Sự lựa chọn thứ hai?”
Ánh Dương giật mạnh tóc tôi, giọng càng lạnh và nặng: “Hai là ngươi hãy ngoan ngoãn làm thú cưng bên cạnh Thái tử cho đến khi hắn đá ngươi ra đường. Khi đó, ngươi sẽ biết dưới đáy vực có những gì.”
Tôi không tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy. Ánh Dương thực là một con người đáng sợ. Nỗi đau đớn đã tha hóa cô ta mất rồi. Tôi tuy không được tiếp xúc nhiều với con người, nhưng những kẻ xấu xa cũng chẳng khiến tôi sợ hãi đến vậy.
Ánh Dương tiếp, tay càng siết chặt tóc tôi hơn. “Cái tên ngạo mạn đó luôn xem thường người khác. Hắn cũng không biết trận trọng tình cảm của ai cả. Đối với hắn, tình cảm chỉ là thứ để mua vui cho hắn mặc sức chà đạp, rồi hắn thản nhiên quay lưng cứ như chưa hề gây ra điều tội lỗi gì...”
‘Người khác’ mà Ánh Dương đang nói liệu có phải là bản thân cô ta không?
Giữa Ánh Dương và Thái tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu cô ta không mong muốn cuộc hôn nhân này thì sao không từ bỏ, với cái dáng vẻ này thì là vì quá oán hận, cũng như quá yêu một người, và người đó là Thái tử chứ không phải Ngô Thông như tôi vẫn nghĩ.
“Ngươi sẽ chọn cái gì?” Ánh Dương nhắc lại.
Sau đó thì tôi đã không thể trả lời Ánh Dương. Tâm can tôi đã bị cô ta nhìn thấu mất rồi. Tôi thực sự sợ hãi con người trước mặt mình. Nếu là bình thường, trong tình cảnh tương tự, tôi đã tát cho cô nàng sắc sảo này một cái rồi. Nhưng hiện tại tôi lại chẳng thể ra tay, cô ta là Thái tử Phi tương lai, là người Thái tử đã chọn, và cô ta cũng không tấn công tôi trước. Quy tắc ngài Max đã đặt ra cho tôi, không được đánh người khi bị chọc tức hay bắt nạt, chỉ được đáp trả trong trường hợp đối phương ra tay trước. Quy tắc số hai mà ba tôi nói, nếu không lựa chọn thì sẽ bị lựa chọn, chi bằng tôi nên tự quyết định lấy.
Tôi nhìn về khoảng rừng hun hút trong bóng tối rồi vô thức bỏ chạy. Lồng ngực đau như muốn vỡ tung. Trong lòng tôi có chút dằn vặt khó tả khi nghĩ tới đằng sau mình, đó là người con gái Thái tử đã chọn.
(...)
Không biết đã chạy bao lâu, đến khi nắng rọi chói chang trên đỉnh đầu thì tôi hoàn toàn kiệt sức. Tôi nằm vật ra một nơi xa lạ rồi hồng hộc thở, cơ thể chẳng còn cảm nhận được gì.
Chính bản thân mình đang định làm gì tôi cũng không còn biết nữa. Cũng không quan trọng, ai quan tâm kia chứ, tự tôi đã bỏ lại tất cả kia mà. Từ khi tới thế giới này, tôi luôn thụ động và bị cuốn vào vòng xoáy của nó mà chẳng thể chống đối. Giờ tôi đã được tự do, không còn bị ánh nắng đe dọa, cũng không bị gia tộc Gree truy đuổi nữa. Tôi có thể ăn thức ăn như con người, không phải đi săn vào ban đêm, cũng không bị ám ảnh bởi máu. Tôi có thể an tâm sống cuộc sống bình thường, đứng bên ngoài tất cả mớ rắc rối của đám vương tôn quý tộc kia. Tôi sẽ không phải gặm nhấm nỗi đau không thể nhớ nổi mỗi khi nghĩ tới Thái tử. Tôi sẽ không phải bất an lo lắng cho sự sống chết của Vương tử. Tôi cũng không phải bối rối khi bị kẹp giữa tình cảm khó hiểu của Dương Dương với Quận chúa. Chẳng phải đó vẫn là mong mỏi của Sisi Beled từ trước tới giờ, không muốn bản thân bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì. Vậy mà, tự đáy lòng, tại sao nước mắt tôi lại cứ không ngừng tuôn rơi...
Chạy cả ngày rốt cuộc tôi vẫn luẩn quẩn trong đám cây rừng um tùm, đâu đâu cũng đặc màu xanh lá chán ghét. Thật buồn cười, sao tôi lại không nhận ra kia chứ, trong Cửu Kỳ Môn Trận thì tôi có thể chạy đi đâu được. Dù có muốn chạy thoát khỏi Vương tử, Dương Dương hay tất cả bọn họ thì tôi cũng chỉ đơn giản là biến khỏi tầm mắt bọn họ mà thôi. Còn đâu, tôi vẫn là kẻ chẳng sống thật với bản thân mình... Tôi vốn chẳng có nơi nào để đi cả, dù ở thế giới này hay thế giới của tôi.
Ánh nắng chiếu xuống phủ kín tôi. Cả cơ thể tôi lấp lánh thứ ánh sáng màu xanh nhè nhẹ. Điều kì diệu này chỉ xảy ra khi tôi đến thế giới này. Tôi, một ác quỷ có thể hóa thành thiên thần chỉ khi ở nơi này. Tôi có thể thay đổi đúng không, có thể khác đi đúng không? Nhưng tôi chẳng thể che dấu thân phận mình. Sự thật vẫn là sự thật. Tôi vẫn là Sisi Beled.
Tôi tiếp tục chạy. Không biết thêm bao lâu nữa. Khu rừng này chỗ nào cũng như chỗ nào, chạy đâu cũng um tùm cây cối. Tôi còn chẳng biết mình có vô tình chạy một vòng rồi quay về chỗ cũ không nữa. Không khéo gương mặt đáng sợ của Ánh Dương lại ngay trước mặt.
Trời đã xẩm tối mà chân tôi chưa muốn nghỉ chút nào. Tâm trạng nặng nề đã khiến tôi không nhận ra rằng, ra-đa nghe nhìn của tôi đã hoàn toàn bị vô hiệu. Tôi không còn nhìn xa hay nghe được âm thanh chuyển động của Anh Nhi hay Dương Dương nữa, bản thân lúc này không khác gì con thú hoang bị mất phương hướng.
Tôi nhảy qua nhiều mô đá cùng tầng tán cây nhấp nhô trên đường đi, sức lực càng lúc càng tăng thêm, cứ như cơ thể đã không còn là của mình. Sau cú nhảy thứ mười tám xuyên qua tán lá sum suê của tầng cây rừng nhiệt đới thì giật mình nhận ra một đám Tâm Nhân Ảnh vô diện mạo đứng lù lù chắn trước mặt. Bọn chúng có khoảng bảy, tám Tâm Nhân Ảnh đang lùng sục gì đó, nhưng với cái mặt trơn bóng ấy thì quỷ thần cũng chẳng biết chúng định làm gì.
Phát hiện ra tôi thì cả đám Tâm Nhân Ảnh đều quay người hướng vào tôi. Nhìn kỹ thì tôi dám khẳng định Tâm Nhân Ảnh không chuyển động bằng chân, mà hoàn toàn bằng hai cái tay dài ngoằng vốn có. Sau ống tay áo dài ngoằng tôi cũng không rõ tay chúng thế nào, nhưng cái cổ của chúng vẫn trơn mượt và nhơm nhớp như cũ. Đám Tâm Nhân Ảnh khẽ đung đưa cái cổ dài như bụng rắn vươn tới thăm dò tôi, từng chút một từng chút một, cùng thứ âm thanh rờn rợn trong cuống họng chúng.
Thật không may là tôi đang rất nóng máu. Nỗi bực bội và ngột ngạt đang không có chỗ giải tỏa. Tôi vốn không tấn công trước nếu đối phương không động thủ trước, nhưng lần này, quy tắc đã định sẵn sẽ bị phá bỏ.
Tôi lao vào quần thảo với đám Tâm Nhân Ảnh bất biết hậu quả. Những thế võ của tôi đã từng được học đều được tận dụng triệt để, có điều sức lực cơ bắp lại chẳng có mấy. Cơ thể tôi đã linh hoạt hơn giai đoạn sau khi được Dương Dương đào lên, nhưng chỉ vậy chứ chưa có thêm sức mạnh là bao, mỗi chưởng tung ra không khác gì đánh vào bao cát, đều bị bật ngược trở lại. Long Phục Linh là quỷ thần gì chứ, chẳng phát tác đúng lúc gì hết, chỉ giỏi khiến tôi thành kẻ gây tổn hại cho bạn bè của mình mà thôi. Sức mạnh ghê gớm thế nào kia chứ, đánh nhau với Tâm Nhân Ảnh cũng không xong.
Tôi lúc này không khác con chó hoang, cắn nhặng xị lên mà chẳng ăn thua gì. Trong mắt tôi lúc này bay bay tới mấy gương mặt ngạo nghễ của Quận chúa Thu Sa. Mỗi một Tâm Nhân Ảnh đều mang bộ mặt của cô ả. Không biết đã ngã lên ngã xuống bao nhiêu lần, tôi còn bị dúi dụi vào mấy gò đất nhỏ rải đầy rừng, nhưng tôi vẫn hăng tiết, cật lực trút nỗi bực tức trong lòng. Tôi chẳng còn biết đau đớn là gì, ngã rồi là lập tức bật dậy, ôm chặt lấy Tâm Nhân Ảnh ra sức cào cấu, rồi cắn liên tiếp vào người nó. Tôi mà còn răng nanh thì chúng biết tay tôi. Tôi thề sẽ hút cạn hết máu của bọn chúng, kể cả có bị ngộ độc, tôi cũng sẽ cố tiêu hóa cho bằng hết.
Đám Tâm Nhân Ảnh liên hồi giáng cùi trỏ xuống tôi. Dù chúng có ra tay tới tấp, tôi vẫn thấy thật kỳ lạ. Trước Tâm Nhân Ảnh ra tay vô cùng ác hiểm, chẳng cho con mồi kịp suy nghĩ, nhưng hiện giờ, chúng giao chiến với tôi đúng kiểu đánh lộn, vờn đi vờn lại, chẳng dùng hết sức. Có khi nào chúng cũng không biết đang phải đánh nhau với thứ gì?
Tôi bắt đầu lử khử do ngấm đòn, ngã xuống rồi lảo đảo đứng dậy. Thật hết sức thảm hại! Ác quỷ một thời mà cũng có ngày bị đánh cho tơi tả bầm dập nhường này. Mắt mũi tôi đều hoa hết cả, chẳng còn nhìn rõ được cái gì với cái gì. Cơ bắp đã muốn rụng rời, lực đánh xuống gần như là số không. Ngang bướng tới cùng thế này làm gì để rồi cũng bị thụi cho tơi bời.
Sau một giây mí mắt tôi sụp xuống, bọn Tâm Nhân Ảnh đột nhiên đồng loạt ngã vật ra đất. Phải, chỉ trong môt giây, tất cả bọn chúng đều đã bị hạ gục. Trên người bọn Tâm Nhân Ảnh đang nằm la liệt dưới đất đều có những vết rạch sâu, mảnh như sợi chỉ, giống nhau. Vết rạch lợi hại, chuẩn xác cũng như tốc độ xuất quỷ nhập thần đến mức máu cũng không kịp chảy ra, chỉ ri rỉ chút ít tại miệng vết cắt. Cả tám vết rạch đều giống nhau, đoạt mạng đối phương ngay lập tức. Tôi đến cả thét lên kinh hãi cũng không theo nổi. Chắc chắn thủ phạm của chuyện này không phải là tôi rồi. Tôi vừa thở gấp rút, vừa nhìn ngang dọc thì thấy Ngô Thông đứng trên một gò đất nhấp nhô, cách tôi vài mét về phía Tây tự bao giờ. Trông mặt hắn lúc này rất đáng sợ.
Tay Ngô Thông không cầm vũ khí, lại đứng ở một khoảng cách xa như vậy, làm sao hắn có thể hạ gục cùng một lúc tám Tâm Nhân Ảnh?
Tôi bất giác lùi lại vài bước. Thực không ngờ tôi lại bị tìm ra dễ dàng và nhanh chóng đến vậy. Đã quyết tâm rời đi vậy mà chưa được một ngày đã bị bắt về.
Ngô Thông mặt tối sầm, buông giọng hằn học:
“Cô dám bỏ trốn, lại còn đả thương Ánh Dương.”
Tôi khựng lại vài giây để bắt kịp ý của Ngô Thông, vẻ mặt hắn hiếm khi biến đổi thú vị thế này. Sau hiểu ra, tôi chỉ còn biết cười mếu, giọng như muốn đứt hơi do đuối sức, thêm nữa môi đã sưng vù cùng một bên má: “Lại... có thêm một Tiên nữ nữa à? Lần này... có định chặt tay tôi không?”
Đúng là chuyện bị Tiên nữ hãm hại đến giờ tôi vẫn chưa quên. Không biết lần này Ánh Dương đã tự làm mình bị thương kiểu gì nữa. Với cái ngữ cao sang ấy mà cũng đi làm đôi ba việc nhảm nhí vậy sao?
Ngô Thông gườm gườm nhìn tôi, rồi gắt gỏng: “Cô quá lắm rồi đấy. Còn đánh nhau như bọn đầu đường xó chợ. Cô nên hành động có suy nghĩ một chút. Hậu quả việc làm của cô lần này được đánh đổi bằng mạng của Vương tử đấy.”
Ánh Dương chắc hẳn đang hiểu nhầm gì đó. Lẽ ra cô ta nên nói với tôi về Thái tử mới đúng, về chuyện liên hôn của hai người, sao tự dưng lại đá sang chuyện Dương Dương với tôi?
Việc tà khí của tôi gây tổn hại cho Dương Dương không phải tôi không biết, vì vậy tôi không ích kỉ giữ chặt Dương Dương bên cạnh mà tự anh muốn thế. Tôi cũng chưa bao giờ để ý tại sao Dương Dương lại tốt với tôi, kể cả khi mới gặp nhau lần đầu, anh đã không tiếc thân mình cứu giúp tôi. Sự tử tế của Dương Dương đôi khi rất khó hiểu. Đã có lúc tôi nghĩ Dương Dương trân trọng tôi là do anh đã đưa Nhu Nhu Xà vào người tôi, anh chỉ đơn giản coi tôi là thuốc dẫn, là vật nghiên cứu. Thứ Dương Dương coi trọng không phải là tôi, mà là phương thuốc thần thánh có thể cứu mạng Quận chúa Thu Sa; hi vọng mong manh và cũng là chấp niệm sâu kín nhất của anh. Cũng vì phương thuốc cứu Thu Sa, sự ảo tưởng đã khiến Dương Dương dù có bị tà khí của tôi vấy bẩn, anh vẫn cố chấp để hi vọng.
Thời gian qua đã có rất nhiều chuyện phức tạp xảy ra mà chẳng có lời giải đáp nào thỏa đáng. Trong đó có một việc tôi không thể lý giải nổi, nhưng khi ở cùng Dương Dương ở trong mộ yểm tôi đã hiểu ra. Thời điểm tôi thoát ra khỏi hốc núi ma quái, người tôi mang đầy tà khí và oán hận, đến cả bản thân mình cũng không kiểm soát được, vì thế Long Phục Linh đã phát huy tối đa uy lực của nó. Dương Dương lúc ấy chắc hẳn đã cố gắng trấn áp tà khí của tôi và Long Phục Linh nên vô tình khiến khí Tiên của mình bị vấy bẩn. Khí thanh tẩy một khi bị vấy bẩn thì không khác gì mang tà khí trong người, thậm chí còn tệ hại hơn. Chính Dương Dương cũng chẳng nhận ra tâm tính mình thất thường là do đã bị tà khí vấy bẩn. Với bản tính tốt bụng, Dương Dương vẫn dốc hết tâm sức cứu chữa bộ dạng quái vật của tôi, nhưng cũng vì thế mà hành động của anh trở nên quái gở; thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp màng kết giới, chôn tôi xuống bể thuốc, giao chiến với Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần...
Ánh Dương ban đầu đã chẳng thiện cảm với tôi là mấy, nay tự dưng mang đồ ăn tới cho tôi, rồi nói mấy lời nguy hiểm như vậy rõ ràng là chẳng có thiện ý.
Tôi mồm miệng vốn độc địa là vậy mà giờ lại cứng họng, chẳng đáp trả được lời nào. Tôi không nên nói bất cứ điều gì lúc này. Có nói gì đi chăng nữa cũng chỉ khiến Ánh Dương hả hê trong lòng mà thôi.
Ánh Dương thăm dò tôi một lúc rồi cười: “Mà cũng đúng nhỉ. Ngươi là quái vật mà, ngươi làm sao hiểu được chuyện tình cảm của con người. Ngươi sẽ chẳng thể hiểu được cảm giác bị coi là kẻ thế thân đau đớn như nào cả...”
Nụ cười của cô gái này sao cứ thấy chất chứa đầy cay đắng.
“Cô không phải là đang bực chuyện Dương Dương đã biến mất đấy chứ?” Tôi cẩn trọng dò xét ý tứ của Ánh Dương. “Anh ấy chỉ đang cố làm những gì cần phải làm thôi.”
“Ta đâu có rảnh để bận tâm tới Dương huynh. Người tộc Tiên luôn thuộc đẳng cấp cao hơn các tộc khác. Họ hành động theo phạm trù vĩ mô, đồng thời luật lệ và giới hạn của họ cũng rất hà khắc.” Ánh Dương nói rồi giật lại miếng đùi gà đã bị gặm nham nhở trong miệng tôi. “Dương huynh có bị trừng phạt thì cũng là việc của tộc Tiên. Huynh ấy có bị tà khí của ngươi vấy bẩn cũng chẳng liên quan đến ta... Điều khiến ta khó chịu là Bạch ca nói ngươi và Thái tử có tư tình. Thái tử thích ngươi? Nghe mà rùng cả mình. Thái tử cầu thân với ta hòng thâu tóm Tượng binh của tộc Bạch Tượng. Việc chấp nhận cầu thân đã khiến giá trị của tộc Bạch Tượng tăng thêm, ngược lại, giá trị của ta thì trở nên thảm hại. Thái tử luôn nhìn ta bằng ánh mắt cao ngạo, khinh miệt. Vậy mà hắn dám bội ước, say mê người khác. Người khiến cái tên kiêu căng có lòng kiêu hãnh ngút trời đó thất điên bát đảo lại là chủng loài quái vật như ngươi. Xét theo kiểu nào ta cũng thấy thật ghê tởm.”
Ra đây là suy nghĩ thực sự của Ánh Dương. Cô ta ban nãy trước mặt Bạch Nguyên đã cố nén nỗi lòng mình lại, nhưng giờ ở với riêng tôi thì bộc phát hết cả. Tức tối nhường này là vì Ánh Dương thực sự quan tâm Thái tử chăng?
Đột nhiên cổ họng tôi mọc một khối đá đen xì. Ánh Dương không chỉ thấy danh dự mình bị tổn thương, mà lòng kiêu hãnh của cô ta cũng bị quăng xuống đáy vực. Phải hạ thấp bản thân cao quý của mình để so sánh với loài ác quỷ thấp hèn như tôi thì Ánh Dương chắc hẳn đã rất bế tắc.
Có điều để nói ra được những lời cay nghiệt như vậy phải chăng Ánh Dương cũng giống như Dương Dương, khi gần tôi là bị tà khí của Long Phục Linh kích động, tâm tình vì thế cũng bị biến đổi. Nhưng dù có do tà khí tác động hay không thì đây cũng là nỗi lòng thực sự của họ.
Tôi bất giác rùng mình. Tôi nghĩ, mình sẽ không giống con người, mình tuyệt nhiên không phải thứ sinh vật hạ đẳng này. Tôi thấy sợ hãi con người, sinh vật hạ đẳng nhưng là những kẻ dối trá chuyên nghiệp, luôn giấu nhẹm mọi suy nghĩ thật sau lớp mặt nạ dày cộp.
“Ta sẽ cho ngươi hai lựa chọn.” Ánh Dương đột ngột đanh giọng, ánh mắt sắc đến ghê người.
“Gì?” Tôi cố trả lời thật bình tĩnh.
Ánh Dương nhếch môi cười, ánh mắt đầy ẩn ý, mà tôi chẳng thể thăm dò được gì. Cô ta nói: “Một là ngươi biến khỏi đây, rời xa tất cả chúng ta và đừng chõ mũi vào việc giải cứu Thái tử. Cứ làm những gì mình thích, ta sẽ để ngươi đi. Ác quỷ không có tình cảm như ngươi đâu cần phải tham gia vào chuyện này cho phiền phức.”
“Sự lựa chọn thứ hai?”
Ánh Dương giật mạnh tóc tôi, giọng càng lạnh và nặng: “Hai là ngươi hãy ngoan ngoãn làm thú cưng bên cạnh Thái tử cho đến khi hắn đá ngươi ra đường. Khi đó, ngươi sẽ biết dưới đáy vực có những gì.”
Tôi không tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy. Ánh Dương thực là một con người đáng sợ. Nỗi đau đớn đã tha hóa cô ta mất rồi. Tôi tuy không được tiếp xúc nhiều với con người, nhưng những kẻ xấu xa cũng chẳng khiến tôi sợ hãi đến vậy.
Ánh Dương tiếp, tay càng siết chặt tóc tôi hơn. “Cái tên ngạo mạn đó luôn xem thường người khác. Hắn cũng không biết trận trọng tình cảm của ai cả. Đối với hắn, tình cảm chỉ là thứ để mua vui cho hắn mặc sức chà đạp, rồi hắn thản nhiên quay lưng cứ như chưa hề gây ra điều tội lỗi gì...”
‘Người khác’ mà Ánh Dương đang nói liệu có phải là bản thân cô ta không?
Giữa Ánh Dương và Thái tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu cô ta không mong muốn cuộc hôn nhân này thì sao không từ bỏ, với cái dáng vẻ này thì là vì quá oán hận, cũng như quá yêu một người, và người đó là Thái tử chứ không phải Ngô Thông như tôi vẫn nghĩ.
“Ngươi sẽ chọn cái gì?” Ánh Dương nhắc lại.
Sau đó thì tôi đã không thể trả lời Ánh Dương. Tâm can tôi đã bị cô ta nhìn thấu mất rồi. Tôi thực sự sợ hãi con người trước mặt mình. Nếu là bình thường, trong tình cảnh tương tự, tôi đã tát cho cô nàng sắc sảo này một cái rồi. Nhưng hiện tại tôi lại chẳng thể ra tay, cô ta là Thái tử Phi tương lai, là người Thái tử đã chọn, và cô ta cũng không tấn công tôi trước. Quy tắc ngài Max đã đặt ra cho tôi, không được đánh người khi bị chọc tức hay bắt nạt, chỉ được đáp trả trong trường hợp đối phương ra tay trước. Quy tắc số hai mà ba tôi nói, nếu không lựa chọn thì sẽ bị lựa chọn, chi bằng tôi nên tự quyết định lấy.
Tôi nhìn về khoảng rừng hun hút trong bóng tối rồi vô thức bỏ chạy. Lồng ngực đau như muốn vỡ tung. Trong lòng tôi có chút dằn vặt khó tả khi nghĩ tới đằng sau mình, đó là người con gái Thái tử đã chọn.
(...)
Không biết đã chạy bao lâu, đến khi nắng rọi chói chang trên đỉnh đầu thì tôi hoàn toàn kiệt sức. Tôi nằm vật ra một nơi xa lạ rồi hồng hộc thở, cơ thể chẳng còn cảm nhận được gì.
Chính bản thân mình đang định làm gì tôi cũng không còn biết nữa. Cũng không quan trọng, ai quan tâm kia chứ, tự tôi đã bỏ lại tất cả kia mà. Từ khi tới thế giới này, tôi luôn thụ động và bị cuốn vào vòng xoáy của nó mà chẳng thể chống đối. Giờ tôi đã được tự do, không còn bị ánh nắng đe dọa, cũng không bị gia tộc Gree truy đuổi nữa. Tôi có thể ăn thức ăn như con người, không phải đi săn vào ban đêm, cũng không bị ám ảnh bởi máu. Tôi có thể an tâm sống cuộc sống bình thường, đứng bên ngoài tất cả mớ rắc rối của đám vương tôn quý tộc kia. Tôi sẽ không phải gặm nhấm nỗi đau không thể nhớ nổi mỗi khi nghĩ tới Thái tử. Tôi sẽ không phải bất an lo lắng cho sự sống chết của Vương tử. Tôi cũng không phải bối rối khi bị kẹp giữa tình cảm khó hiểu của Dương Dương với Quận chúa. Chẳng phải đó vẫn là mong mỏi của Sisi Beled từ trước tới giờ, không muốn bản thân bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì. Vậy mà, tự đáy lòng, tại sao nước mắt tôi lại cứ không ngừng tuôn rơi...
Chạy cả ngày rốt cuộc tôi vẫn luẩn quẩn trong đám cây rừng um tùm, đâu đâu cũng đặc màu xanh lá chán ghét. Thật buồn cười, sao tôi lại không nhận ra kia chứ, trong Cửu Kỳ Môn Trận thì tôi có thể chạy đi đâu được. Dù có muốn chạy thoát khỏi Vương tử, Dương Dương hay tất cả bọn họ thì tôi cũng chỉ đơn giản là biến khỏi tầm mắt bọn họ mà thôi. Còn đâu, tôi vẫn là kẻ chẳng sống thật với bản thân mình... Tôi vốn chẳng có nơi nào để đi cả, dù ở thế giới này hay thế giới của tôi.
Ánh nắng chiếu xuống phủ kín tôi. Cả cơ thể tôi lấp lánh thứ ánh sáng màu xanh nhè nhẹ. Điều kì diệu này chỉ xảy ra khi tôi đến thế giới này. Tôi, một ác quỷ có thể hóa thành thiên thần chỉ khi ở nơi này. Tôi có thể thay đổi đúng không, có thể khác đi đúng không? Nhưng tôi chẳng thể che dấu thân phận mình. Sự thật vẫn là sự thật. Tôi vẫn là Sisi Beled.
Tôi tiếp tục chạy. Không biết thêm bao lâu nữa. Khu rừng này chỗ nào cũng như chỗ nào, chạy đâu cũng um tùm cây cối. Tôi còn chẳng biết mình có vô tình chạy một vòng rồi quay về chỗ cũ không nữa. Không khéo gương mặt đáng sợ của Ánh Dương lại ngay trước mặt.
Trời đã xẩm tối mà chân tôi chưa muốn nghỉ chút nào. Tâm trạng nặng nề đã khiến tôi không nhận ra rằng, ra-đa nghe nhìn của tôi đã hoàn toàn bị vô hiệu. Tôi không còn nhìn xa hay nghe được âm thanh chuyển động của Anh Nhi hay Dương Dương nữa, bản thân lúc này không khác gì con thú hoang bị mất phương hướng.
Tôi nhảy qua nhiều mô đá cùng tầng tán cây nhấp nhô trên đường đi, sức lực càng lúc càng tăng thêm, cứ như cơ thể đã không còn là của mình. Sau cú nhảy thứ mười tám xuyên qua tán lá sum suê của tầng cây rừng nhiệt đới thì giật mình nhận ra một đám Tâm Nhân Ảnh vô diện mạo đứng lù lù chắn trước mặt. Bọn chúng có khoảng bảy, tám Tâm Nhân Ảnh đang lùng sục gì đó, nhưng với cái mặt trơn bóng ấy thì quỷ thần cũng chẳng biết chúng định làm gì.
Phát hiện ra tôi thì cả đám Tâm Nhân Ảnh đều quay người hướng vào tôi. Nhìn kỹ thì tôi dám khẳng định Tâm Nhân Ảnh không chuyển động bằng chân, mà hoàn toàn bằng hai cái tay dài ngoằng vốn có. Sau ống tay áo dài ngoằng tôi cũng không rõ tay chúng thế nào, nhưng cái cổ của chúng vẫn trơn mượt và nhơm nhớp như cũ. Đám Tâm Nhân Ảnh khẽ đung đưa cái cổ dài như bụng rắn vươn tới thăm dò tôi, từng chút một từng chút một, cùng thứ âm thanh rờn rợn trong cuống họng chúng.
Thật không may là tôi đang rất nóng máu. Nỗi bực bội và ngột ngạt đang không có chỗ giải tỏa. Tôi vốn không tấn công trước nếu đối phương không động thủ trước, nhưng lần này, quy tắc đã định sẵn sẽ bị phá bỏ.
Tôi lao vào quần thảo với đám Tâm Nhân Ảnh bất biết hậu quả. Những thế võ của tôi đã từng được học đều được tận dụng triệt để, có điều sức lực cơ bắp lại chẳng có mấy. Cơ thể tôi đã linh hoạt hơn giai đoạn sau khi được Dương Dương đào lên, nhưng chỉ vậy chứ chưa có thêm sức mạnh là bao, mỗi chưởng tung ra không khác gì đánh vào bao cát, đều bị bật ngược trở lại. Long Phục Linh là quỷ thần gì chứ, chẳng phát tác đúng lúc gì hết, chỉ giỏi khiến tôi thành kẻ gây tổn hại cho bạn bè của mình mà thôi. Sức mạnh ghê gớm thế nào kia chứ, đánh nhau với Tâm Nhân Ảnh cũng không xong.
Tôi lúc này không khác con chó hoang, cắn nhặng xị lên mà chẳng ăn thua gì. Trong mắt tôi lúc này bay bay tới mấy gương mặt ngạo nghễ của Quận chúa Thu Sa. Mỗi một Tâm Nhân Ảnh đều mang bộ mặt của cô ả. Không biết đã ngã lên ngã xuống bao nhiêu lần, tôi còn bị dúi dụi vào mấy gò đất nhỏ rải đầy rừng, nhưng tôi vẫn hăng tiết, cật lực trút nỗi bực tức trong lòng. Tôi chẳng còn biết đau đớn là gì, ngã rồi là lập tức bật dậy, ôm chặt lấy Tâm Nhân Ảnh ra sức cào cấu, rồi cắn liên tiếp vào người nó. Tôi mà còn răng nanh thì chúng biết tay tôi. Tôi thề sẽ hút cạn hết máu của bọn chúng, kể cả có bị ngộ độc, tôi cũng sẽ cố tiêu hóa cho bằng hết.
Đám Tâm Nhân Ảnh liên hồi giáng cùi trỏ xuống tôi. Dù chúng có ra tay tới tấp, tôi vẫn thấy thật kỳ lạ. Trước Tâm Nhân Ảnh ra tay vô cùng ác hiểm, chẳng cho con mồi kịp suy nghĩ, nhưng hiện giờ, chúng giao chiến với tôi đúng kiểu đánh lộn, vờn đi vờn lại, chẳng dùng hết sức. Có khi nào chúng cũng không biết đang phải đánh nhau với thứ gì?
Tôi bắt đầu lử khử do ngấm đòn, ngã xuống rồi lảo đảo đứng dậy. Thật hết sức thảm hại! Ác quỷ một thời mà cũng có ngày bị đánh cho tơi tả bầm dập nhường này. Mắt mũi tôi đều hoa hết cả, chẳng còn nhìn rõ được cái gì với cái gì. Cơ bắp đã muốn rụng rời, lực đánh xuống gần như là số không. Ngang bướng tới cùng thế này làm gì để rồi cũng bị thụi cho tơi bời.
Sau một giây mí mắt tôi sụp xuống, bọn Tâm Nhân Ảnh đột nhiên đồng loạt ngã vật ra đất. Phải, chỉ trong môt giây, tất cả bọn chúng đều đã bị hạ gục. Trên người bọn Tâm Nhân Ảnh đang nằm la liệt dưới đất đều có những vết rạch sâu, mảnh như sợi chỉ, giống nhau. Vết rạch lợi hại, chuẩn xác cũng như tốc độ xuất quỷ nhập thần đến mức máu cũng không kịp chảy ra, chỉ ri rỉ chút ít tại miệng vết cắt. Cả tám vết rạch đều giống nhau, đoạt mạng đối phương ngay lập tức. Tôi đến cả thét lên kinh hãi cũng không theo nổi. Chắc chắn thủ phạm của chuyện này không phải là tôi rồi. Tôi vừa thở gấp rút, vừa nhìn ngang dọc thì thấy Ngô Thông đứng trên một gò đất nhấp nhô, cách tôi vài mét về phía Tây tự bao giờ. Trông mặt hắn lúc này rất đáng sợ.
Tay Ngô Thông không cầm vũ khí, lại đứng ở một khoảng cách xa như vậy, làm sao hắn có thể hạ gục cùng một lúc tám Tâm Nhân Ảnh?
Tôi bất giác lùi lại vài bước. Thực không ngờ tôi lại bị tìm ra dễ dàng và nhanh chóng đến vậy. Đã quyết tâm rời đi vậy mà chưa được một ngày đã bị bắt về.
Ngô Thông mặt tối sầm, buông giọng hằn học:
“Cô dám bỏ trốn, lại còn đả thương Ánh Dương.”
Tôi khựng lại vài giây để bắt kịp ý của Ngô Thông, vẻ mặt hắn hiếm khi biến đổi thú vị thế này. Sau hiểu ra, tôi chỉ còn biết cười mếu, giọng như muốn đứt hơi do đuối sức, thêm nữa môi đã sưng vù cùng một bên má: “Lại... có thêm một Tiên nữ nữa à? Lần này... có định chặt tay tôi không?”
Đúng là chuyện bị Tiên nữ hãm hại đến giờ tôi vẫn chưa quên. Không biết lần này Ánh Dương đã tự làm mình bị thương kiểu gì nữa. Với cái ngữ cao sang ấy mà cũng đi làm đôi ba việc nhảm nhí vậy sao?
Ngô Thông gườm gườm nhìn tôi, rồi gắt gỏng: “Cô quá lắm rồi đấy. Còn đánh nhau như bọn đầu đường xó chợ. Cô nên hành động có suy nghĩ một chút. Hậu quả việc làm của cô lần này được đánh đổi bằng mạng của Vương tử đấy.”
/102
|