Mọi chuyện xảy ra chỉ là cơn ác mộng thôi ư?
Đáy huyệt rỗng đã hoàn toàn ngưng nhào trộn. Không những thế, dưới tầng đất tơi xốp do bị cày xới liên tục là một mặt phẳng gì đó gồ ghề, lồi lõm khiến tôi và Dương Dương đứng không dễ dàng chút nào. Phía trên, Bạch Nguyên và tộc Bạch Tượng đã bắt đầu di chuyển các khối gỗ bị mắc kẹt ra. Cả cái huyệt lúc này như cái ống đứng méo mó với độ sâu phải hơn ba mươi mét, cũng có thể sâu hơn nữa, chiều dài khoảng ba mươi mét, chiều rộng thì hơn hai mươi mét. Mấy khúc gỗ lớn chia mộ yểm thành mấy tầng. Mỗi tầng là một hoặc đôi ba khúc gỗ chặn cứng, ngang dọc, hổ lốn không thể quan sát được từ trên xuống hay từ dưới lên.
Tôi cũng không nghĩ là lại nhiều khúc gỗ trút xuống huyệt như vậy. Chúng chồng đống lên nhau, nhìn đã thấy muốn rủn tay chân rồi.
Dưới đáy huyệt lúc này có một khúc Mộc Trụ ngang ngược nhất lọt thỏm xuống, tôi với Dương Dương, mùi hương thơm kì lạ và gã người khói bí ẩn đã mất tích.
Sau một hồi tính toán, chật vật mãi thì khúc gỗ khổng lồ đã chạm một đầu xuống đáy huyệt, một đầu thì Dương Dương vẫn đang gồng sức lên để chống đỡ và cố di chuyển nó dựa vào tường huyệt. Dương Dương bảo tôi tình hình đã thuận lợi hơn rồi, khúc gỗ khổng lồ cuối cùng đã bớm được vào tường huyệt. Dù tường huyệt có bở bục nhưng khúc gỗ sẽ trượt thẳng xuống đáy và không lăn nữa. Việc quan trọng lúc này là chúng tôi phải nhảy thật nhanh sang góc bên trái, càng sát tường huyệt bên kia càng tốt, tránh việc khúc gỗ có thể gây ra tai họa khi Dương Dương thả tay ra. Tôi hỏi Dương Dương liệu như vậy có ổn không, anh nói là sẽ không nguy hại gì nghiêm trọng, chỉ cần làm theo anh.
Việc tôi lo là Dương Dương sẽ bị mắc kẹt dưới khúc gỗ rồi bị nó đè nghiến nếu nó trượt xuống quá nhanh. Hiện tại khúc gỗ với đáy huyệt tạo thành hình tam giác, rủi ro không phải không có. Dương Dương nói đáy huyệt này không bằng phẳng, khúc gỗ chẳng thể trơn trượt nhanh như vậy. Anh còn nói thêm, từ khi khúc Mộc Trụ này chạm đáy huyệt, mọi dư địa chấn đều dừng lại, thật kì lạ nhưng cũng may mắn, nếu không chúng tôi đã bị chôn sống. Cú va chạm nảy lửa khi phép dịch chuyển thất bại đã khiến khúc gỗ này rơi xuống, vô tình đã thay đổi tình huống. Đúng là trong cái rủi thì có cái may. Chỉ có riêng mình tôi đã gặp những chuyện kì quặc gì sau khoảng thời gian đó thì Dương Dương không hiểu.
Tô làm theo những gì Dương Dương nói, y án nhảy sang trái thật nhanh, rồi lùi sát vào góc chết, thậm chí còn dựa sát vào tạo thành một khuôn hình kì dị trên tường huyệt. Dương Dương nhảy ngay sau tôi vài giây. Đúng như dự đoán, khúc gỗ có trượt xuống nhưng không nhanh lắm, và dần dừng lại sau khi đã cào xới lớp đất đá bay rào rào như mưa. Tôi và Dương Dương vẫn an toàn dù có bị đất đá dội không ít lên người.
Do tiếng động bất ngờ dưới đáy mộ, Bạch Nguyên vội hô lớn, hỏi chúng tôi đang gặp chuyện gì, Dương Dương liền hồi đáp lại ngay cho anh ta yên tâm. Biểu hiện của cả hai người đều chứng minh một điều, chẳng có chuyện Dương Dương bị Bạch Vương và tộc Bạch Tượng trói tay giam lỏng. Càng không có chuyện bên này uy hiếp bên kia như sự tình tôi đã thấy. Sự phức tạp đến khó hiểu này tôi nghĩ có là Quý Ngài Biết Tuốt cũng chẳng giải thích chính xác được.
Lúc này thì tôi đã đủ bình tĩnh nhìn rõ Dương Dương. Rõ ràng sợi dây trên người anh đã không còn.
Vòng Ám Ảnh trên người Dương Dương đã đứt - Đây là chuyện không thể xảy ra nếu như không phải do Vương tử và Ngô Thông đã cắt nó vào đêm qua. Dương Dương không biết tại sao sợi dây bị đứt, nhưng anh nhất mực khẳng định rằng hai chúng tôi khi dùng phép dịch chuyển qua mấy khúc Mộc Trụ đã bị bật ngược lại, và chưa hề rời khỏi mộ yểm. Dương Dương còn nói nãy giờ biểu tình của tôi rất lạ lùng, hành vi khó hiểu, cũng vì thế mà tiêu tốn của anh không ít Tiên khí. Thêm nữa, tôi đột nhiên tỏ rõ thái độ tiêu cực với Bạch Nguyên trong khi mới nãy còn cầu cứu anh ta khiến Dương Dương càng ngạc nhiên hơn. Bạch Nguyên đang ở phía trên vẫn đang nỗ lực tìm mọi cách để giải cứu hai chúng tôi.
Nếu như mọi chuyện không phải là do tôi bị Thị Pháp thì những việc tệ hại vừa rồi tôi đã trải nghiệm là thế nào? Việc Vòng Ám Ảnh trên người Dương Dương là vật do thám của Quận chúa Thu Sa đã bị đứt, đây không thể là tự nhiên, hơn nữa Dương Dương còn rất trân quý nó. Việc Thái tử cầu thân với Ánh Dương của tộc Bạch Tượng không có lý nào lại do ảo thuật gây ra, trên đời này lại còn thứ pháp lực nhàm chán vậy thì tôi chắc là siêu nhân giải cứu thế giới. Hai việc trên thì chưa thực sự nghiêm trọng, có thể tạm gác lại, nhưng việc đáng kinh tởm mà tôi không thể tin chỉ do ảo giác gây ra đó là tôi đã suýt moi tim Ngô Thông ăn sống. Riêng việc này tuyệt nhiên không thể nào là ảo tưởng mà thành. Tôi đã nếm trải cảm giác khao khát mãnh liệt quả tim sống ấy vô cùng chân thực. Sau đó là nhát kiếm chí mạng của Ngô Thông găm vào da thịt tôi, chua chát, cay đắng, tuyệt vọng... Những chuyện như vậy có thể nào là giả.
Mông lung chưa được vài giây tôi chợt phát hiện tà áo ngoài của mình bị rách tả tơi thành vạt chéo, rủ xuống quá nửa thân. Lớp áo trong vô hình chung vẫn che được thân trước nhưng cũng bị một đường rạch mảnh như sợi chỉ dọc từ vai xuống bụng. Sau lớp áo trong nữa là làn da lem nhem đất cát của tôi với một vết sẹo mảnh, mờ, đều màu tới từng milimet, độ dài trùng khớp với vạt áo toạc bên ngoài.
Tôi sững người mất mấy giây. Dương Dương cũng đang có ánh mắt y hệt tôi khi nhìn vào vết tích khó hiểu trên người tôi. Dương Dương kinh ngạc hỏi tôi là tại sao tự dưng và từ bao giờ lại có vết cắt đáng sợ trên người mà anh lại không hề hay biết. Vết tích này phải là loại vũ khí vô cùng sắc bén và mỏng để lại, người sử dụng nó cũng thuộc hàng cao thủ mới có thể điều khiển nó một cách hoàn hảo đến thế. Anh chưa từng biết qua người nào có thể sử dụng ám khí lợi hại như vậy, cũng chưa từng nghe đến. Có chăng, hơi hướng ra tay và vết tích để lại này gần giống chiêu thức của Ngô Thông, bởi khi còn ở trong Hang Mãng Xà Thạch – bụng Lão Quy tổ, anh đã từng thấy Ngô Thông sử dụng những ngón đòn lợi hại như vậy để tiêu diệt Trùng Huyết Tử.
Dương Dương càng truy vấn bao nhiêu thì tôi càng hoảng sợ bấy nhiêu. Tôi nào còn tâm trí để suy nghĩ những nghi vấn của anh. Điều tôi thực sự lo lắng đến toát mồ hôi hột là; trong một khoảng không gian đứt gãy bí ẩn nào đó tôi đã thực sự suýt moi tim Ngô Thông, và bị hắn ta giết rồi để lại vết tích trên thân thể như hiện nay. Nãy giờ tôi còn tự lừa mình rằng tất cả mọi chuyện khủng khiếp của một ngày trước là ảo giác, là cơn ác mộng do tôi tự huyễn hoặc ra. Nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Đây không thể là giấc mơ được. Có giấc mơ nào để lại nhiều bằng chứng chân thực như này không? Nhưng tôi không hiểu, nếu là chuyện đã xảy ra thì tại sao Dương Dương lại khác biệt thế, và hai chúng tôi cũng chưa hề rời khỏi mộ yểm thì làm sao có thể...
“Này!” Dương Dương lo lắng gọi.
Tôi giật mình rồi nhảy lùi lại vài bước. Có gì đó không bình thường đang xảy ra ở đây, và cả với cơ thể tôi. Tôi dù không hiểu chuyện quái đản này, cũng chưa dám khẳng định chắc chắn gì, nhưng cơn thèm khát máu tươi trong tôi với Ngô Thông thực sự đã trỗi dậy. Tôi đã suýt moi tim Ngô Thông, đó là điều thực sự khủng khiếp, kể cả khi tôi là Sisi Beled cũng chưa bao giờ có cảm giác tệ hại như vậy. Max luôn cấm tôi uống máu người, cũng không bao giờ cho phép tôi đi moi tim hại người giống như bọn ác quỷ. Dù Max đã mất, tôi cũng chưa bao giờ dám phản bội giao ước với ba. Bởi nếu tôi bộc lộ sức mạnh, gia tộc Gree sẽ phát hiện ra tôi ngay lập tức. Đó là lý do vì sao Max luôn bắt tôi phải kiểm soát sức mạnh của mình thật tốt. Thậm chí, ba còn xích tôi dưới hầm cả tháng trời nếu tôi không học được cách kiềm chế bản thân.
Cố gắng khổ sở bao nhiêu năm, kết cục, tôi đã bước qua ranh giới ba đã định sẵn chỉ vì loại pháp lực chết tiệt ở nơi dị giới này.
Nhưng bằng cách nào và tại sao mọi chuyện thành ra như vậy thì tôi lại không giải thích được. Rốt cuộc tôi có thực sự moi tim Ngô Thông không? Nếu là thật thì cơ thể tôi lúc đó không rõ vì cái gì mà đã mất kiểm soát như vậy. Giờ tôi có thể làm hại Dương Dương bất kể lúc nào. Như ngay bây giờ chẳng hạn, toàn thân anh đều toát ra hương vị rất tuyệt. Điều đó khiến tôi thèm muốn, nhưng cũng thực khiếp đảm bản thân đến tận cùng.
“Này! Em làm sao thế?” Dương Dương càng lo lắng.
“Tránh xa tôi ra!” Tôi bất lực hét lên, lòng hoang mang tột độ. Bằng mọi lý trí cuối cùng tôi hất bàn tay Dương Dương ra rồi tự co rúm người lại. Trong đầu tôi bắt đầu sợ hãi khi nghĩ rằng hai cánh tay mình sắp dài ra, cái lưỡi mình cũng vậy, và còn chảy đầy dớt dãi trong cơn thèm khát. Tôi không muốn Dương Dương nhìn bộ dạng khủng khiếp đó của tôi. Tôi cũng không muốn làm hại anh. Chỉ nghĩ đến đây thôi là toàn thân tôi đã run lẩy bẩy.
Dương Dương sững sờ nhìn tôi, bàn tay anh ửng đỏ lên do tôi dùng lực khá mạnh. Anh hỏi: “Phản ứng này của em là sao? Em đang... sợ hãi ta?”
Tôi chỉ biết la hét khi Dương Dương đang cố tiếp cận mình thêm lần nữa. Cơn hoảng loạn cùng sự thèm khát máu đang trỗi dậy trong tôi, y như thời khắc chạm mặt Ngô Thông vậy. Những hình ảnh kinh hoàng khi tôi tàn nhẫn moi tim hắn bỗng chốc được tái hiện đậm sắc nhất trong tâm trí tôi. Tôi thực sự không chịu đựng nổi chính mình.
“Nói cho ta biết, đây là chuyện gì?” Dương Dương nắm chặt lấy hai tay tôi ra, nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng gấp gáp.
Tôi cơ hồ muốn tìm cho ra sự thật, liền nói: “Sợi dây đó là Vòng Ám Ảnh, một loại ám khí của tộc Tà phải không?” Thực tình trong đầu tôi đã hi vọng là Dương Dương sẽ phủ nhận chuyện đó.
Dương Dương có vẻ bất ngờ, nhưng sau đó anh gật đầu khẳng định. Cái gật đầu này của Dương Dương càng làm tôi sợ hãi.
Tôi líu ríu hỏi thêm: “Có phải... Thái tử đã cầu thân với... với... Quận chúa Ánh Dương của tộc Bạch Tượng không?”
Lần này thì Dương Dương thực sự chết lặng. Anh lắp bắp: “Làm sao em biết được chuyện đó? Em... rối bời như này là vì bận tâm đến Thái tử?”
Lúc này tôi đã hoàn toàn không còn đủ minh mẫn để nhận ra luồng suy nghĩ của tôi và Dương Dương đang hoàn toàn khác nhau. Dương Dương đang nói ý khác, còn tôi, chỉ mải mê sợ hãi những gì đã xảy ra suốt một ngày qua. Trong đầu tôi cứ lặp đi lặp lại ý nghĩ rằng: Chuyện quái đản gì đây? Tất cả những chuyện đó là đúng ư? Không phải Thị Pháp sao? Vậy thì vết thương tôi gây ra cho Ngô Thông là thật. Tôi đã thực sự định moi tim hắn để ăn...
“Anh mau tránh ra! Đi đi!”
Tôi gầm lên giận dữ, cố gắng cuộn thân mình thật chắc lại để hai cánh tay không thò ra được chút nào, lỡ sơ suất là chúng sẽ làm hại Dương Dương. Sau tôi sực nhớ ra còn cái lưỡi của mình nữa. Nếu không làm gì đó thì cái lưỡi tôi sẽ tự thè dài ra, rồi liếm láp làn da nóng bỏng của Dương Dương. Dưới làn da ấy có những huyết mạch chằng chịt đang tuôn chảy dòng máu tộc Tiên với hương vị rất thanh khiết. Tôi không phủ nhận tôi đang khát khao cháy bỏng dòng máu Tiên ấy. Mọi tế bào trên cơ thể tôi bỗng chốc rạo rực với ham muốn khốn kiếp ấy. Nếu giờ mà tự giết mình được tôi sẽ làm thế, bởi thứ đang phập phồng đập trong lồng ngực của Dương Dương đang khiêu gợi tôi.
Dương Dương thét lên: “Nhìn ta đi Bảo Bình! Ta đúng là có mang theo Vòng Ám Ảnh của Thu Sa bên mình, nhưng chuyện không như em nghĩ đâu.”
Tôi cố bám sát vào tường đất để kiềm chế cơn thèm khát, miệng gằn giọng: “Tránh xa tôi ra! Tởm lắm!”
“Tởm?” Dương Dương khựng người.
“Phải. Thực kinh tởm!” Tôi cười nhạt. Cả người tôi lúc này nóng ran. Tôi không biết bản thân mình sắp làm cái quái gì nữa. Càng sợ càng muốn rúc thật chặt vào vách đất.
Dương Dương yên lặng hồi lâu. Sau đó anh không lại gần tôi nữa. Kể từ đây cả hai chẳng ai nói với ai câu nào, đến cả cái nhìn cũng không. Sau này nhớ lại thì đây là khoảnh khắc bức bối nhất đối với tôi. Thời gian trôi qua ngắn ngủi mà tôi có cảm giác dài bất tận, ngột ngạt không chịu nổi.
Yên lặng thêm một lúc, bầu không khí vô cùng miễn cưỡng, tôi thực chỉ muốn biến đi thật nhanh.
Thêm hơn canh giờ nữa, khi những khúc Mộc Trụ ở khoảng giữa mộ yểm bắt đầu được nhấc dần lên, thì dưới này Dương Dương bất chợt hành động. Anh như nhận ra điều gì đó không bình thường liền qua chỗ khúc gỗ khổng lồ nằm chềnh ềnh dưới đáy huyệt nãy giờ mà sờ nắn liên tục. Tiếp theo, anh cúi xuống cào cào lớp đất đáy huyệt với vẻ mặt căng thẳng. Tôi chỉ nhận thấy mùi thơm dưới đáy huyệt đã đậm hơn lúc trước, còn đâu không phát hiện ra điều gì khác.
Dương Dương vẫn tiếp tục mớ hành động kì lạ. Lần này, anh còn dí sát tai vào vách huyệt nghe ngóng gì đó, cơ thể anh nhấp nhổm lên xuống cứ như thể sau vách cũng có thứ gì đó đang di chuyển giống anh. Tôi đột nhiên muốn khóc. Nếu như có âm thanh gì kì lạ thì làm sao thoát khỏi ra-đa của tôi. Nhưng tôi lại chẳng nghe thấy tiếng động lạ nào. Kể cả trong huyệt hay là đằng sau vách được bao phủ lớp đất dày bở bục.
Kể ra thì cũng thật đáng sợ khi đáy huyệt có thể tụt sâu xuống đến mức như vậy. Dưới đáy huyệt chắc phải có cái máy khoan khổng lồ và hiện đại nhất mới có thể khoan sâu xuống lòng đất mà để lại hiện trường hoàn hảo thế này. Nếu không có máy khoan thì dưới đó cũng phải có cơ quan bí mật vô cùng quy mô mới có thể làm nên điều hoang tưởng như vậy. Nhờ có khúc Mộc Trụ rơi xuống đáy mới vô tình phong ấn lại cơ quan vi diệu ấy, chứ không thì không biết cái hố này còn sâu đến đâu. Điều đáng ngạc nhiên là, với độ sâu dưới lòng đất thế này, hẳn nhiên phải có nhiều thứ ghê rợn hơn nữa chứ.
Thân nhiệt tôi từ lúc nào đã giảm một cách kì lạ. Mới nãy tôi còn thấy toàn thân nóng ran như đang đứng trong chảo bắc bếp, vậy mà giờ đã bình thường trở lại. Không lẽ Long Phục Linh cũng có lúc buồn ngủ? Tay chân tôi có thể nhúc nhích rồi dần dần linh hoạt hơn, trái phải đều theo ý lệnh của tôi. Thật may là tôi chưa làm cái điều khủng khiếp tội lỗi gì, nhất là với Dương Dương.
Dương Dương đang đăm đăm nhìn khúc Mộc Trụ, quay lưng vào tôi. Hình như có gì đó không đúng. Dương Dương có vẻ... đứng xa hơn lúc nãy. Đương nhiên không phải do chúng tôi vừa cãi nhau nên khoảng cách giữa cả hai bị kéo dài ra. Vấn đề là ở cái đáy huyệt. Nó đã rộng hơn so với trước.
Cái quái gì nữa đây không biết? Đáy huyệt đang rộng ra, điều đó có nghĩa là nãy giờ vách đất xung quanh đang thụt dần vào, nhẹ nhàng đến nỗi thần không biết quỷ không hay, và bên trên kia, mấy khúc gỗ to đùng chuẩn bị trút xuống...
Đáy huyệt rỗng đã hoàn toàn ngưng nhào trộn. Không những thế, dưới tầng đất tơi xốp do bị cày xới liên tục là một mặt phẳng gì đó gồ ghề, lồi lõm khiến tôi và Dương Dương đứng không dễ dàng chút nào. Phía trên, Bạch Nguyên và tộc Bạch Tượng đã bắt đầu di chuyển các khối gỗ bị mắc kẹt ra. Cả cái huyệt lúc này như cái ống đứng méo mó với độ sâu phải hơn ba mươi mét, cũng có thể sâu hơn nữa, chiều dài khoảng ba mươi mét, chiều rộng thì hơn hai mươi mét. Mấy khúc gỗ lớn chia mộ yểm thành mấy tầng. Mỗi tầng là một hoặc đôi ba khúc gỗ chặn cứng, ngang dọc, hổ lốn không thể quan sát được từ trên xuống hay từ dưới lên.
Tôi cũng không nghĩ là lại nhiều khúc gỗ trút xuống huyệt như vậy. Chúng chồng đống lên nhau, nhìn đã thấy muốn rủn tay chân rồi.
Dưới đáy huyệt lúc này có một khúc Mộc Trụ ngang ngược nhất lọt thỏm xuống, tôi với Dương Dương, mùi hương thơm kì lạ và gã người khói bí ẩn đã mất tích.
Sau một hồi tính toán, chật vật mãi thì khúc gỗ khổng lồ đã chạm một đầu xuống đáy huyệt, một đầu thì Dương Dương vẫn đang gồng sức lên để chống đỡ và cố di chuyển nó dựa vào tường huyệt. Dương Dương bảo tôi tình hình đã thuận lợi hơn rồi, khúc gỗ khổng lồ cuối cùng đã bớm được vào tường huyệt. Dù tường huyệt có bở bục nhưng khúc gỗ sẽ trượt thẳng xuống đáy và không lăn nữa. Việc quan trọng lúc này là chúng tôi phải nhảy thật nhanh sang góc bên trái, càng sát tường huyệt bên kia càng tốt, tránh việc khúc gỗ có thể gây ra tai họa khi Dương Dương thả tay ra. Tôi hỏi Dương Dương liệu như vậy có ổn không, anh nói là sẽ không nguy hại gì nghiêm trọng, chỉ cần làm theo anh.
Việc tôi lo là Dương Dương sẽ bị mắc kẹt dưới khúc gỗ rồi bị nó đè nghiến nếu nó trượt xuống quá nhanh. Hiện tại khúc gỗ với đáy huyệt tạo thành hình tam giác, rủi ro không phải không có. Dương Dương nói đáy huyệt này không bằng phẳng, khúc gỗ chẳng thể trơn trượt nhanh như vậy. Anh còn nói thêm, từ khi khúc Mộc Trụ này chạm đáy huyệt, mọi dư địa chấn đều dừng lại, thật kì lạ nhưng cũng may mắn, nếu không chúng tôi đã bị chôn sống. Cú va chạm nảy lửa khi phép dịch chuyển thất bại đã khiến khúc gỗ này rơi xuống, vô tình đã thay đổi tình huống. Đúng là trong cái rủi thì có cái may. Chỉ có riêng mình tôi đã gặp những chuyện kì quặc gì sau khoảng thời gian đó thì Dương Dương không hiểu.
Tô làm theo những gì Dương Dương nói, y án nhảy sang trái thật nhanh, rồi lùi sát vào góc chết, thậm chí còn dựa sát vào tạo thành một khuôn hình kì dị trên tường huyệt. Dương Dương nhảy ngay sau tôi vài giây. Đúng như dự đoán, khúc gỗ có trượt xuống nhưng không nhanh lắm, và dần dừng lại sau khi đã cào xới lớp đất đá bay rào rào như mưa. Tôi và Dương Dương vẫn an toàn dù có bị đất đá dội không ít lên người.
Do tiếng động bất ngờ dưới đáy mộ, Bạch Nguyên vội hô lớn, hỏi chúng tôi đang gặp chuyện gì, Dương Dương liền hồi đáp lại ngay cho anh ta yên tâm. Biểu hiện của cả hai người đều chứng minh một điều, chẳng có chuyện Dương Dương bị Bạch Vương và tộc Bạch Tượng trói tay giam lỏng. Càng không có chuyện bên này uy hiếp bên kia như sự tình tôi đã thấy. Sự phức tạp đến khó hiểu này tôi nghĩ có là Quý Ngài Biết Tuốt cũng chẳng giải thích chính xác được.
Lúc này thì tôi đã đủ bình tĩnh nhìn rõ Dương Dương. Rõ ràng sợi dây trên người anh đã không còn.
Vòng Ám Ảnh trên người Dương Dương đã đứt - Đây là chuyện không thể xảy ra nếu như không phải do Vương tử và Ngô Thông đã cắt nó vào đêm qua. Dương Dương không biết tại sao sợi dây bị đứt, nhưng anh nhất mực khẳng định rằng hai chúng tôi khi dùng phép dịch chuyển qua mấy khúc Mộc Trụ đã bị bật ngược lại, và chưa hề rời khỏi mộ yểm. Dương Dương còn nói nãy giờ biểu tình của tôi rất lạ lùng, hành vi khó hiểu, cũng vì thế mà tiêu tốn của anh không ít Tiên khí. Thêm nữa, tôi đột nhiên tỏ rõ thái độ tiêu cực với Bạch Nguyên trong khi mới nãy còn cầu cứu anh ta khiến Dương Dương càng ngạc nhiên hơn. Bạch Nguyên đang ở phía trên vẫn đang nỗ lực tìm mọi cách để giải cứu hai chúng tôi.
Nếu như mọi chuyện không phải là do tôi bị Thị Pháp thì những việc tệ hại vừa rồi tôi đã trải nghiệm là thế nào? Việc Vòng Ám Ảnh trên người Dương Dương là vật do thám của Quận chúa Thu Sa đã bị đứt, đây không thể là tự nhiên, hơn nữa Dương Dương còn rất trân quý nó. Việc Thái tử cầu thân với Ánh Dương của tộc Bạch Tượng không có lý nào lại do ảo thuật gây ra, trên đời này lại còn thứ pháp lực nhàm chán vậy thì tôi chắc là siêu nhân giải cứu thế giới. Hai việc trên thì chưa thực sự nghiêm trọng, có thể tạm gác lại, nhưng việc đáng kinh tởm mà tôi không thể tin chỉ do ảo giác gây ra đó là tôi đã suýt moi tim Ngô Thông ăn sống. Riêng việc này tuyệt nhiên không thể nào là ảo tưởng mà thành. Tôi đã nếm trải cảm giác khao khát mãnh liệt quả tim sống ấy vô cùng chân thực. Sau đó là nhát kiếm chí mạng của Ngô Thông găm vào da thịt tôi, chua chát, cay đắng, tuyệt vọng... Những chuyện như vậy có thể nào là giả.
Mông lung chưa được vài giây tôi chợt phát hiện tà áo ngoài của mình bị rách tả tơi thành vạt chéo, rủ xuống quá nửa thân. Lớp áo trong vô hình chung vẫn che được thân trước nhưng cũng bị một đường rạch mảnh như sợi chỉ dọc từ vai xuống bụng. Sau lớp áo trong nữa là làn da lem nhem đất cát của tôi với một vết sẹo mảnh, mờ, đều màu tới từng milimet, độ dài trùng khớp với vạt áo toạc bên ngoài.
Tôi sững người mất mấy giây. Dương Dương cũng đang có ánh mắt y hệt tôi khi nhìn vào vết tích khó hiểu trên người tôi. Dương Dương kinh ngạc hỏi tôi là tại sao tự dưng và từ bao giờ lại có vết cắt đáng sợ trên người mà anh lại không hề hay biết. Vết tích này phải là loại vũ khí vô cùng sắc bén và mỏng để lại, người sử dụng nó cũng thuộc hàng cao thủ mới có thể điều khiển nó một cách hoàn hảo đến thế. Anh chưa từng biết qua người nào có thể sử dụng ám khí lợi hại như vậy, cũng chưa từng nghe đến. Có chăng, hơi hướng ra tay và vết tích để lại này gần giống chiêu thức của Ngô Thông, bởi khi còn ở trong Hang Mãng Xà Thạch – bụng Lão Quy tổ, anh đã từng thấy Ngô Thông sử dụng những ngón đòn lợi hại như vậy để tiêu diệt Trùng Huyết Tử.
Dương Dương càng truy vấn bao nhiêu thì tôi càng hoảng sợ bấy nhiêu. Tôi nào còn tâm trí để suy nghĩ những nghi vấn của anh. Điều tôi thực sự lo lắng đến toát mồ hôi hột là; trong một khoảng không gian đứt gãy bí ẩn nào đó tôi đã thực sự suýt moi tim Ngô Thông, và bị hắn ta giết rồi để lại vết tích trên thân thể như hiện nay. Nãy giờ tôi còn tự lừa mình rằng tất cả mọi chuyện khủng khiếp của một ngày trước là ảo giác, là cơn ác mộng do tôi tự huyễn hoặc ra. Nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Đây không thể là giấc mơ được. Có giấc mơ nào để lại nhiều bằng chứng chân thực như này không? Nhưng tôi không hiểu, nếu là chuyện đã xảy ra thì tại sao Dương Dương lại khác biệt thế, và hai chúng tôi cũng chưa hề rời khỏi mộ yểm thì làm sao có thể...
“Này!” Dương Dương lo lắng gọi.
Tôi giật mình rồi nhảy lùi lại vài bước. Có gì đó không bình thường đang xảy ra ở đây, và cả với cơ thể tôi. Tôi dù không hiểu chuyện quái đản này, cũng chưa dám khẳng định chắc chắn gì, nhưng cơn thèm khát máu tươi trong tôi với Ngô Thông thực sự đã trỗi dậy. Tôi đã suýt moi tim Ngô Thông, đó là điều thực sự khủng khiếp, kể cả khi tôi là Sisi Beled cũng chưa bao giờ có cảm giác tệ hại như vậy. Max luôn cấm tôi uống máu người, cũng không bao giờ cho phép tôi đi moi tim hại người giống như bọn ác quỷ. Dù Max đã mất, tôi cũng chưa bao giờ dám phản bội giao ước với ba. Bởi nếu tôi bộc lộ sức mạnh, gia tộc Gree sẽ phát hiện ra tôi ngay lập tức. Đó là lý do vì sao Max luôn bắt tôi phải kiểm soát sức mạnh của mình thật tốt. Thậm chí, ba còn xích tôi dưới hầm cả tháng trời nếu tôi không học được cách kiềm chế bản thân.
Cố gắng khổ sở bao nhiêu năm, kết cục, tôi đã bước qua ranh giới ba đã định sẵn chỉ vì loại pháp lực chết tiệt ở nơi dị giới này.
Nhưng bằng cách nào và tại sao mọi chuyện thành ra như vậy thì tôi lại không giải thích được. Rốt cuộc tôi có thực sự moi tim Ngô Thông không? Nếu là thật thì cơ thể tôi lúc đó không rõ vì cái gì mà đã mất kiểm soát như vậy. Giờ tôi có thể làm hại Dương Dương bất kể lúc nào. Như ngay bây giờ chẳng hạn, toàn thân anh đều toát ra hương vị rất tuyệt. Điều đó khiến tôi thèm muốn, nhưng cũng thực khiếp đảm bản thân đến tận cùng.
“Này! Em làm sao thế?” Dương Dương càng lo lắng.
“Tránh xa tôi ra!” Tôi bất lực hét lên, lòng hoang mang tột độ. Bằng mọi lý trí cuối cùng tôi hất bàn tay Dương Dương ra rồi tự co rúm người lại. Trong đầu tôi bắt đầu sợ hãi khi nghĩ rằng hai cánh tay mình sắp dài ra, cái lưỡi mình cũng vậy, và còn chảy đầy dớt dãi trong cơn thèm khát. Tôi không muốn Dương Dương nhìn bộ dạng khủng khiếp đó của tôi. Tôi cũng không muốn làm hại anh. Chỉ nghĩ đến đây thôi là toàn thân tôi đã run lẩy bẩy.
Dương Dương sững sờ nhìn tôi, bàn tay anh ửng đỏ lên do tôi dùng lực khá mạnh. Anh hỏi: “Phản ứng này của em là sao? Em đang... sợ hãi ta?”
Tôi chỉ biết la hét khi Dương Dương đang cố tiếp cận mình thêm lần nữa. Cơn hoảng loạn cùng sự thèm khát máu đang trỗi dậy trong tôi, y như thời khắc chạm mặt Ngô Thông vậy. Những hình ảnh kinh hoàng khi tôi tàn nhẫn moi tim hắn bỗng chốc được tái hiện đậm sắc nhất trong tâm trí tôi. Tôi thực sự không chịu đựng nổi chính mình.
“Nói cho ta biết, đây là chuyện gì?” Dương Dương nắm chặt lấy hai tay tôi ra, nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng gấp gáp.
Tôi cơ hồ muốn tìm cho ra sự thật, liền nói: “Sợi dây đó là Vòng Ám Ảnh, một loại ám khí của tộc Tà phải không?” Thực tình trong đầu tôi đã hi vọng là Dương Dương sẽ phủ nhận chuyện đó.
Dương Dương có vẻ bất ngờ, nhưng sau đó anh gật đầu khẳng định. Cái gật đầu này của Dương Dương càng làm tôi sợ hãi.
Tôi líu ríu hỏi thêm: “Có phải... Thái tử đã cầu thân với... với... Quận chúa Ánh Dương của tộc Bạch Tượng không?”
Lần này thì Dương Dương thực sự chết lặng. Anh lắp bắp: “Làm sao em biết được chuyện đó? Em... rối bời như này là vì bận tâm đến Thái tử?”
Lúc này tôi đã hoàn toàn không còn đủ minh mẫn để nhận ra luồng suy nghĩ của tôi và Dương Dương đang hoàn toàn khác nhau. Dương Dương đang nói ý khác, còn tôi, chỉ mải mê sợ hãi những gì đã xảy ra suốt một ngày qua. Trong đầu tôi cứ lặp đi lặp lại ý nghĩ rằng: Chuyện quái đản gì đây? Tất cả những chuyện đó là đúng ư? Không phải Thị Pháp sao? Vậy thì vết thương tôi gây ra cho Ngô Thông là thật. Tôi đã thực sự định moi tim hắn để ăn...
“Anh mau tránh ra! Đi đi!”
Tôi gầm lên giận dữ, cố gắng cuộn thân mình thật chắc lại để hai cánh tay không thò ra được chút nào, lỡ sơ suất là chúng sẽ làm hại Dương Dương. Sau tôi sực nhớ ra còn cái lưỡi của mình nữa. Nếu không làm gì đó thì cái lưỡi tôi sẽ tự thè dài ra, rồi liếm láp làn da nóng bỏng của Dương Dương. Dưới làn da ấy có những huyết mạch chằng chịt đang tuôn chảy dòng máu tộc Tiên với hương vị rất thanh khiết. Tôi không phủ nhận tôi đang khát khao cháy bỏng dòng máu Tiên ấy. Mọi tế bào trên cơ thể tôi bỗng chốc rạo rực với ham muốn khốn kiếp ấy. Nếu giờ mà tự giết mình được tôi sẽ làm thế, bởi thứ đang phập phồng đập trong lồng ngực của Dương Dương đang khiêu gợi tôi.
Dương Dương thét lên: “Nhìn ta đi Bảo Bình! Ta đúng là có mang theo Vòng Ám Ảnh của Thu Sa bên mình, nhưng chuyện không như em nghĩ đâu.”
Tôi cố bám sát vào tường đất để kiềm chế cơn thèm khát, miệng gằn giọng: “Tránh xa tôi ra! Tởm lắm!”
“Tởm?” Dương Dương khựng người.
“Phải. Thực kinh tởm!” Tôi cười nhạt. Cả người tôi lúc này nóng ran. Tôi không biết bản thân mình sắp làm cái quái gì nữa. Càng sợ càng muốn rúc thật chặt vào vách đất.
Dương Dương yên lặng hồi lâu. Sau đó anh không lại gần tôi nữa. Kể từ đây cả hai chẳng ai nói với ai câu nào, đến cả cái nhìn cũng không. Sau này nhớ lại thì đây là khoảnh khắc bức bối nhất đối với tôi. Thời gian trôi qua ngắn ngủi mà tôi có cảm giác dài bất tận, ngột ngạt không chịu nổi.
Yên lặng thêm một lúc, bầu không khí vô cùng miễn cưỡng, tôi thực chỉ muốn biến đi thật nhanh.
Thêm hơn canh giờ nữa, khi những khúc Mộc Trụ ở khoảng giữa mộ yểm bắt đầu được nhấc dần lên, thì dưới này Dương Dương bất chợt hành động. Anh như nhận ra điều gì đó không bình thường liền qua chỗ khúc gỗ khổng lồ nằm chềnh ềnh dưới đáy huyệt nãy giờ mà sờ nắn liên tục. Tiếp theo, anh cúi xuống cào cào lớp đất đáy huyệt với vẻ mặt căng thẳng. Tôi chỉ nhận thấy mùi thơm dưới đáy huyệt đã đậm hơn lúc trước, còn đâu không phát hiện ra điều gì khác.
Dương Dương vẫn tiếp tục mớ hành động kì lạ. Lần này, anh còn dí sát tai vào vách huyệt nghe ngóng gì đó, cơ thể anh nhấp nhổm lên xuống cứ như thể sau vách cũng có thứ gì đó đang di chuyển giống anh. Tôi đột nhiên muốn khóc. Nếu như có âm thanh gì kì lạ thì làm sao thoát khỏi ra-đa của tôi. Nhưng tôi lại chẳng nghe thấy tiếng động lạ nào. Kể cả trong huyệt hay là đằng sau vách được bao phủ lớp đất dày bở bục.
Kể ra thì cũng thật đáng sợ khi đáy huyệt có thể tụt sâu xuống đến mức như vậy. Dưới đáy huyệt chắc phải có cái máy khoan khổng lồ và hiện đại nhất mới có thể khoan sâu xuống lòng đất mà để lại hiện trường hoàn hảo thế này. Nếu không có máy khoan thì dưới đó cũng phải có cơ quan bí mật vô cùng quy mô mới có thể làm nên điều hoang tưởng như vậy. Nhờ có khúc Mộc Trụ rơi xuống đáy mới vô tình phong ấn lại cơ quan vi diệu ấy, chứ không thì không biết cái hố này còn sâu đến đâu. Điều đáng ngạc nhiên là, với độ sâu dưới lòng đất thế này, hẳn nhiên phải có nhiều thứ ghê rợn hơn nữa chứ.
Thân nhiệt tôi từ lúc nào đã giảm một cách kì lạ. Mới nãy tôi còn thấy toàn thân nóng ran như đang đứng trong chảo bắc bếp, vậy mà giờ đã bình thường trở lại. Không lẽ Long Phục Linh cũng có lúc buồn ngủ? Tay chân tôi có thể nhúc nhích rồi dần dần linh hoạt hơn, trái phải đều theo ý lệnh của tôi. Thật may là tôi chưa làm cái điều khủng khiếp tội lỗi gì, nhất là với Dương Dương.
Dương Dương đang đăm đăm nhìn khúc Mộc Trụ, quay lưng vào tôi. Hình như có gì đó không đúng. Dương Dương có vẻ... đứng xa hơn lúc nãy. Đương nhiên không phải do chúng tôi vừa cãi nhau nên khoảng cách giữa cả hai bị kéo dài ra. Vấn đề là ở cái đáy huyệt. Nó đã rộng hơn so với trước.
Cái quái gì nữa đây không biết? Đáy huyệt đang rộng ra, điều đó có nghĩa là nãy giờ vách đất xung quanh đang thụt dần vào, nhẹ nhàng đến nỗi thần không biết quỷ không hay, và bên trên kia, mấy khúc gỗ to đùng chuẩn bị trút xuống...
/102
|