Lý Lộc vào trên ghế ngồi, cảm thấy rất là 囧囧.
Cô không xác định mình đã nghe được cái gì, tại sao đối thoại kinh điển kiểu ngôn tình như thế lại xuất hiện tại Los Angeles, bang California, nước Mĩ. . . . Mà càng kỳ quái hơn chính là, mấy câu nói đó lại làm cô nghe đến mức máu nóng sôi trào, thật rất muốn cầm dao giải phẫu lên cho giống đực trước mắt một hai dao.
Sọ não của người đàn ông này, chắc đã bị cửa kẹp rồi. . . .
Sau nửa phút bị Keith nắm lấy đôi tay hỗn loạn hỏi thăm, Lý Lộc dùng hết toàn lực khắc chế kích động, hết sức lộ vẻ mặt 囧 rút tay trở về, rồi sau đó đặt trên đáy quần Keith.
Keith vì xúc cảm này mà động lòng, anh sanh ra ở nước Mĩ, nhưng lại sống kiểu người Afghanistan, anh luôn cho rằng chỉ có người quan hệ hết sức mật thiết mới có thể tiếp xúc khoảng cách gần. Vào thời khắc Lý Lộc đụng chạm anh, anh cho rằng Lý Lộc đã đồng ý.
Lý Lộc vuốt ve đáy quần của anh, miệng đắm đuối đưa tình nói: "Cám ơn tình yêu của anh, tin tưởng chúng ta kết hợp sẽ là một truyền kỳ, tôi nhất định sẽ thiến anh, mà ah cũng nhất định sẽ bị tôi thiến."
. . . . . .
Buổi cầu hôn của Keith lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai sinh ra, lại lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai dập tắt.
Anh tuyệt vọng nhớ lại cô gái này chính là bác sĩ khoa nam, hằng ngày tiếp xúc rất nhiều loại bệnh không tiện nói ra của đàn ông. Đừng nói là vuốt ve bắp đùi cách cái quần, dù là một bộ phận quan trọng, đừng nói là thiến, dù là cắt đứt chi sau thuận tiện làm phẫu thuật chuyển giới, cô cũng là cao thủ trong nghề thuận buồm xuôi gió.
Kèm theo ánh mắt không có ý tốt của Lý Lộc và giấy phạt "dừng xe bậy đưa đến hậu quả nghiêm trọng" mà cảnh sát dán lên cửa sổ xe, Keith trở thành vật hy sinh bi thảm, sau lần đầu thổ lộ với phái nữ —— ngày đó bởi vì anh dừng xe bậy mà tạo thành hỗn loạn dài đến hơn trăm thước.
Sau đó, vợ chồng Squall cố gắng nhiều lần rốt cuộc biết được cảnh ngộ bi thảm mà Keith gặp phải.
"Quá xinh đẹp quá xuất sắc! Cho dù mang bệnh cũng rất kiên quyết" Sofia kích động nói, "Keith, anh nhất định phải triển khai cuộc theo đuổi nhiệt liệt hết!"
Sofia còn nói: "Nhưng thế này quá nhanh, anh mới gặp cô ấy bao nhiêu lần chứ, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề như vậy, khó trách cô ấy sẽ tức giận."
"Tức giận? Tại sao?" Keith cẩn thận hồi tưởng, mình hẳn không có làm ra chuyện gì hết sức thất lễ.
Sofia không chịu nổi nói: "Không có thần kinh cũng phải có giới hạn, bình thường nói đến hôn nhân nhất định phải trải qua giai đoạn yêu nhau, xem phim, đi dạo Disneyland, nếu phiền toái hơn thì còn phải thử chung sống nhiều năm nữa."
"Ở Afghanistan, chỉ cần cha mẹ hai bên không có ý kiến, là có thể kết làm một gia đình rồi." Keith nghiêm túc giải thích, "Xã hội này thật không ổn định, có rất nhiều loại nguy hiểm, nếu như dùng thời gian rãnh rỗi để xem phim, hẹn hò, gọi điện thoại, chẳng phải là dễ dàng dẫn đến rất nhiều chuyện ngoài ý muốn sao!" Ở nơi loạn lạc như Afghanistan, nào có thời gian yêu đương như ở nước Mĩ, ngay cả lên giường cũng phải mau chóng, ai biết lúc nào sẽ có một quả bom đáp xuống trên nóc nhà mình.
"Nơi này là nước Mĩ! Nước Mĩ! Ném những kinh nghiệm ở Afghanistan của anh đi hết đi!" Sofia không chịu nổi, cường điệu lần nữa.
Squall rốt cuộc không nhìn được nữa, bèn giúp đỡ vợ giáo dục vị đối tác không quen cuộc sống ở thành phố này: "Nơi này là nước Mĩ, không phải Afghanistan. Những chuyện loạn lạc, nguy hiểm mà anh nói, đều bỏ hết đi, hai năm qua đâu có để cho anh ra ngoài làm việc nữa. Khi nào thì anh mới có thể sửa chữa thói xấu này, làm tôi cứ tưởng anh mắc chứng vọng tưởng bị hãm hại chứ."
"Squall" Keith kéo cà vạt nghiêng qua, đến gần sát mặt của phía đối tác, lộ ra nụ cười lạnh có tính uy hiếp như đám thanh niên không tốt mà mình học được từ trên truyền hình, "È hèm, chứng vọng tưởng bị hãm hại, anh đang nói tôi sao?"
Squall đưa một tay đẩy anh ra, khinh thường nói: "Còn tỏ vẻ này, từ tám trăm năm trước đã vô dụng rồi."
Keith bị đẩy ngã trên mặt đất thật đau.
Squall hả hê nói: "Nhưng thuật cấp cứu của Lý Lộc rất nhanh chóng hữu hiệu, đúng là thứ công ty chúng ta cần. Tính tình cũng đủ cứng, sẽ không bị đám nhóc trong công ty chúng ta khi dễ. Anh xem có thể dùng biện pháp gì dụ dỗ cô ấy vào công ty không, tiền lương tính theo lính đánh thuê cao cấp. Bằng không tìm thời cơ hiến thân đi, xem có thể dùng công phu trên giường của anh để đả động cô ấy không."
Keith đang muốn đứng dậy từ dưới đất, nghe được câu này lại vô lực ngã ngồi trên mặt đất. Anh há to miệng, ngơ ngác nhìn một đôi vợ chồng diện mạo dữ tợn.
Tư tưởng của bọn họ quá đáng sợ! Keith nghĩ.
*** ***
Kỳ nghỉ phép của Keith kết thúc theo sự đả kích của Lý Lộc, ngắn đến mức làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Cao ốc này là phòng làm việc tổng hợp của các công ty, bởi vì là giờ làm việc, nên nam nữ muôn hình muôn vẻ chen chúc trong thang máy, gió lạnh thỉnh thoảng thổi vào trong theo cửa xoay, một vài người yêu nhau đang ở cạnh nhau, vẻ mặt thân mật.
Sáng sớm, ông Williams kẹp cặp công văn bước vào cửa xoay, anh mang giày tây, đeo mắt kiếng khung vuông gọng vàng, nhìn qua tựa như một người đi làm chân chính. Hơn nữa bởi vì dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của anh, nên nhìn qua giống như là một nhân viên thất bại trong công việc —— nói dựa theo kết quả quan sát chứ không theo nền tảng căn bản.
Một thanh niên đi ngang qua giữa thang máy đột nhiên gọi Keith lại: "Hôm nay anh nghĩ sao mà đi thang máy thế?"
Keith quay đầu lại nhìn, là Lovichi Del đã làm việc chung năm ngoái. Đó là một chàng trai trẻ tuổi đến từ Thụy Điển, thông thạo ngôn ngữ vài quốc gia và có phản ứng bén nhạy, vóc người cân xứng xinh đẹp, thường có hân sĩ thương giới gọi cậu ta làm bảo vệ, cũng vì vậy mà bị những người đồng hành gọi là thẻ đỏ phân bộ ở Los Angeles.
Hình thể xuất sắc của Lovichi hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người. Đôi giày chạy bộ trên chân của Keith cũng hấp dẫn lực chú ý của người khác không thua kém gì anh ta.
"Anh không đi cầu thang sao?" Lovichi hỏi.
Keith than thở, mặc dù cả người anh vô lực, nhưng vẫn không đành lòng cự tuyệt ý tốt của người ta: "Được rồi, đi cầu thang tốt hơn."
Lovichi vui mừng vượt qua đám người, khoác cánh tay của Keith, hai người bọn họ cùng đi chung, đứng ở giữa thang máy với những người khác như hạc đứng trong bầy gà, thoạt nhìn rất là hùng vĩ.
Kế toán Johnson vừa vặn cũng tới làm, anh đang kẹp cặp công văn, cũng mang giày Tây, trên chân mang một đôi giày da trâu màu đen chân chính, là một người đi làm chân chính. Anh chào hỏi với mọi người: "Hai người lên trước đi, tôi phải đi thang máy mới được."
Chỗ của công ty gồm ba tầng lầu cuối của cao óc này, lầu chót cũng sửa thành bãi đậu máy bay của S.Q.. Khi Keith và Lovichi không hề thay đổi vẻ mặt xuất hiện ở tầng sáu mươi tám thì Johnson cũng vừa đúng đi ra từ thang máy, anh thấy Lovichi thở gấp, còn Keith thì giật cà vạt ra, vui vẻ nói với Lovichi: "Xem, vẫn là luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ dễ dàng hơn." Lovichi và Johnson nghe được chỉ có thể trợn mắt nhìn thẳng.
Đi ngang qua thang máy và một cánh cửa thủy tinh chống đạn, qua phòng tiếp tân, phòng VIP, thì bên trong chính là chỗ làm việc của thành viên trong S. Q. Một đại sảnh hơn hai trăm mét vuông, đặt gần bốn mươi cái bàn làm việc màu trắng. Nhưng bởi vì người ra nước ngoài làm việc hơi nhiều, nên có rất nhiều cái bàn quanh năm suốt tháng đều không được dùng.
Lovichi đặt ví da lên chỗ ngồi của mình, xong liền xoay người cùng chào hỏi đồng nghiệp lác đác lơ thơ bốn phía. Trên vách tường trắng được dán đầy lịch an bài kế hoạch hành trình của mọi người. Chuyện đầu tiên Lovichi làm chính là đi qua xem nhiệm vụ của mình.
"Keith Keith" anh ta nói, "Lần này tôi với anh được phân chung một tổ, rất có cảm giác an toàn."
Johnson đang muốn trở về phòng tài vụ của mình, nghe anh nói như vậy, liền bật cười.
"Johnson anh cười cái gì?"
"Cậu đừng mong có cảm giác an toàn." Tối hôm qua anh kế toán đã đến thăm vợ chồng Squall cho nên biết được cảnh ngộ của Keith, mới nói năng hùng hồn, "Keith của chúng ta đang thất tình, cậu đừng mong anh ấy có trạng thái thần dũng."
"A!"
"A!"
"Há!"
"Ah!"
Từ bốn phương tám hướng trong đại sảnh truyền đến tiếng ngạc nhiên cảm thán, khi ánh mắt giết người của Keith càn quét qua thì lập tức rụt cổ trở về.
"Ô, hôm nay anh Williams thật là đáng sợ. . . ." Lovichi ôm cánh tay Johnson nói.
Nhưng anh Williams đáng sợ không để ý tới anh ta, từ trong ngăn kéo của mình lấy ra một lon thức ăn cho chó, mở náp hộp kim loại ra.
Johnson lớn tiếng nói: "Ngày mai anh và Lovichi cùng đến Washington. Tối hôm nay chuẩn bị xong hành lý, hạng mục công việc cụ thể thì tới xem thông báo dán trên tường."
Keith để nĩa xuống, cau mày hỏi: "Tại sao là Washington? Số người bên kia không đủ sao?"
"Đủ thì đủ, nhưng mà đối phương chỉ danh anh và Lovichi, không hổ là chiêu bài của chúng ta, ngàn dặm xa xôi yêu cầu các anh qua đó. Bổ sung thêm một câu, hiệp ước phục vụ lần này có giá cả xa xỉ ."
". . . . . . Đối phương là ai?"
"Ông chúng nghị viên Smith, gần đây muốn cố gắng bò đến tham nghị viên, được không ít người trong Đảng Cộng Hòa ủng hộ."
"Smith ủng hộ bỏ giới hạn cấm hút thuốc đó à?" Lovichi le lưỡi, "Vị tiên sinh mập mạp, lông tóc ít ỏi đó khiến tôi không dám khen tặng."
Một đồng nghiệp lớn tuổi hơn bên cạnh nói: "Ông ấy dù sao cũng là khách của chúng ta, bất luận ở trường hợp nào đều phải giữ vững tôn trọng. Huống chi ông ta bị trọc đầu cũng không phải do con người khống chế được, nói xấu người ta như vậy thì thật thiếu giáo dục."
"Tôi biết rõ rồi."
". . . . Nhưng truyền bá trong phạm vi nhỏ giữa chúng ta thì không sao" người kia cười, "Tôi cũng không thích chủ trương của ông ta, ông ta chỉ ham bán thuốc lá thôi."
"Được rồi, tôi về nhà trước, chuẩn bị xong liền lên máy bay." Keith nói, anh đứng lên, trong tay cầm lon đồ hộp không xa không rời, nhét ví da vào chỗ ngồi, liền đi ra ngoài.
"Johnson, anh biết chuyện của Keith không? Anh ta yêu lúc nào?" Lovichi tò mò hỏi.
Kế toán nhún vai nói: "Đối phương là một bác sĩ, ai, đều do anh ta không biết thổ lộ thôi. Lovichi, cậu là cao thủ ở phương diện này, khi đi Washington với anh ấy, có thời gian nhất định phải dạy cho anh ấy những kỹ xảo bắt lấy trái tim phụ nữ đó."
"Bác sĩ à!" Mọi người lại ồn ào lên.
"Hơn nữa còn là bác sĩ khoa nam."
"A, tại sao Keith vô năng như vậy! Nếu có thể thành công theo đuổi đến tay, nói không chừng phân bộ Los Angeles có thể có một bác sĩ chuyên chức phục vụ chúng ta rồi." Bọn họ trăm miệng một lời kêu la, "Del! Trong khoảng thời gian này nhất định phải tiến hành huấn luyện dung mạo đặc biệt cho tiền bối Williams! Cái đôi giày chạy bộ hay giày chơi bóng mãi không sửa đổi kia thật làm cho người ta không chịu nổi."
"Chỉ khi ở hiện trường anh ấy mới mang giày Tây." Kế toán bổ sung, "Cậu chỉ cần cố gắng cho anh xem tình yêu giống như hiện trường làm việc là được."
"Thật là gánh vác trách nhiệm nặng nề!" Đồng chí Lovichi nhún vai nói, "Có rất nhiều thói quen phải đổi. Lúc nãy mọi người thấy lon đồ hộp anh ấy cầm ra ngoài chứ, lại là thức ăn cho chó, thức ăn cho chó đó! Nhưng anh ấy lại có thói quen vừa đi đường vừa ăn. Hơn nữa mọi người không biết, có lúc anh ấy mặc lễ phục, cái thứ trong túi trước ngực nhìn qua như khăn tay màu trắng nhưng thật ra là khăn giấy, khăn giấy! Còn nữa, trước kia lúc tôi và anh ấy ở cùng chỗ, từng thấy anh ấy một tuần không tắm gội, còn thích ở trần trong ký túc xá mở điều hòa ăn Italy Macaroni với tỏi. . . ."
Keith Williams bị đếm đủ bảy tội, các đồng nghiệp nghe mà run rẩy.
Johnson nói: "Được rồi được rồi, Lovichi cũng phải sửa đổi tật xấu lúc nói thì không ngừng miệng được. Tôi nhớ lúc cậu mới tới đâu có thế này, là bởi vì ở cùng các minh tinh thảm đỏ quá nhiều, nên mới học hết thói xấu của họ."
Lovichi le lưỡi một cái nói: "Không nói thì không nói. Nhưng bộ dáng anh ấy hoảng hốt như thế, ra ngoài làm việc thật không sao chứ? Tôi sợ anh ấy tự đưa mình vào họng súng của người ta."
Kế toán nói: "Tôi nhớ trước kia cậu đã làm việc với anh ấy ở hiện trường mà. Người kia một khi đến hiện trường, thì sẽ hoàn toàn khác. Cho nên yên tâm đi, đả kích cỡ nào cũng không thể khiến anh ấy sụp đổ. Bây giờ cậu nên suy nghĩ chuyện của mình cho kỹ —— tỷ như làm sao vượt qua chứng tổng hợp Địa Trung Hải[1] của cậu, cho dù ở trước mặt ông Smith cũng phải bảo đảm thái độ hoàn mỹ nhất...."
"Đúng vậy! Đúng vậy!" những người khác đều nói, "Keith vẫn khiến người ta rất yên tâm, cậu cứ lo làm tốt việc của mình trước đi."
*** ***
Từ Washington trở về đã là chuyện nửa tháng sau. Keith Williams vừa xuống máy bay, liền thở ra một ngụm sương trắng trong lối đi an toàn lạnh lẽo.
Nhiệm vụ rất thuận lợi, mặc dù ông Smith suốt ngày sợ hãi bị ám sát, nhưng đến cuối cùng vẫn không có gì cả xảy ra. Ông Smith cũng dứt khoát buông lỏng, ngắt hợp đồng đắt đỏ với S. Q., ký hiệp nghị với công ty có giá rẻ hơn ở địa phương. Lovichi tạm thời ở lại Newyork, anh ta muốn ở lại đó vượt qua lễ Giáng Sinh màu trắng với người yêu. Đây là nguyện vọng mà ở Los Angeles không cách nào hoàn thành, nơi này không có tuyết rơi.
Keith ngoắc taxi trước cửa sân bay, tài xế là một người thắt bím đầy đầu. Tài xế nghĩ rằng anh là du khách từ vùng khác tới, nên cả đường đều giới thiệu phong cảnh ở Los Angeles cho anh, hỏi anh có muốn đến đến Hollywood hay phố người Hoa không, thuận tiện xem những thắng cảnh ở vùng này.
Keith chưa đến chỗ nào cả, nên cũng đồng ý cho hắn lượn quanh.
Trong taxi thật ấm áp, anh cởi áo khoác màu gạo ra đặt lên đầu gối, bên trong chỉ mặc áo sơ mi mỏng màu xám. Ngồi ở trong xe nhìn ra phía ngoài, khắp nơi đều là người chuẩn bị mừng lễ Nô-en. Có nhà thì vài người cùng lái xe ra ngoià, mua hàng hóa; còn có đôi tình nhân hay vợ chồng trẻ tuổi, tay nắm tay dừng chân trước tủ kính bên đường, có lẽ là đang thương lượng nên mua cái gì cho đứa bé; còn có người từ trong cửa hàng xách túi lớn túi nhỏ ra ngoài, nhìn bìa túi, phải là đồng phục ông già Noel và chòm râu —— chắc định mình tự mình giả làm ông già Noel trêu chọc con cái vui vẻ?
Keith lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm bạn bè có thể gọi điện thoại thăm hỏi. Lật tới lật lui, cũng chỉ có người trong công ty. Anh ném di động vào bên cạnh, điện thoại di động bắn dậy lại rơi xuống, nằm không nhúc nhích.
Nhàm chán. . . . . .
Vòng một vòng, tốn trên trăm dollar, Keith rốt cuộc trở lại nhà trọ trước chờ tối. Bỏ va ly xuống, mở tủ lạnh ra chuẩn bị bữa ăn tối, phát hiện bên trong đã sớm trống rỗng.
Anh chống nạnh đứng thẳng, tức giận trừng vào tủ lạnh rỗng tuếch nói: "Hôm nay mọi chuyện đều không thuận lợi." Lại mặc lại áo khoác xuống lầu, đến siêu thị mua đồ ăn.
Lúc trở lại, anh bất tri bất giác lái chiếc Ford cũ vào ngõ hẻm kia. Tấm bảng màu đỏ của phòng khám bệnh toàn năng cực kỳ hiệu quả xuất hiện tại trước mắt thì anh Keith William mới nhận ra mình lại luống cuống trong lúc vô ý thức.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Chứng tổng hợp Địa Trung Hải: là 1 loại bệnh thiếu máu bẩm sinh, thường lưu hành ở Địa Trung Hải, Trung Đông và Đông Nam Á.
Cô không xác định mình đã nghe được cái gì, tại sao đối thoại kinh điển kiểu ngôn tình như thế lại xuất hiện tại Los Angeles, bang California, nước Mĩ. . . . Mà càng kỳ quái hơn chính là, mấy câu nói đó lại làm cô nghe đến mức máu nóng sôi trào, thật rất muốn cầm dao giải phẫu lên cho giống đực trước mắt một hai dao.
Sọ não của người đàn ông này, chắc đã bị cửa kẹp rồi. . . .
Sau nửa phút bị Keith nắm lấy đôi tay hỗn loạn hỏi thăm, Lý Lộc dùng hết toàn lực khắc chế kích động, hết sức lộ vẻ mặt 囧 rút tay trở về, rồi sau đó đặt trên đáy quần Keith.
Keith vì xúc cảm này mà động lòng, anh sanh ra ở nước Mĩ, nhưng lại sống kiểu người Afghanistan, anh luôn cho rằng chỉ có người quan hệ hết sức mật thiết mới có thể tiếp xúc khoảng cách gần. Vào thời khắc Lý Lộc đụng chạm anh, anh cho rằng Lý Lộc đã đồng ý.
Lý Lộc vuốt ve đáy quần của anh, miệng đắm đuối đưa tình nói: "Cám ơn tình yêu của anh, tin tưởng chúng ta kết hợp sẽ là một truyền kỳ, tôi nhất định sẽ thiến anh, mà ah cũng nhất định sẽ bị tôi thiến."
. . . . . .
Buổi cầu hôn của Keith lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai sinh ra, lại lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai dập tắt.
Anh tuyệt vọng nhớ lại cô gái này chính là bác sĩ khoa nam, hằng ngày tiếp xúc rất nhiều loại bệnh không tiện nói ra của đàn ông. Đừng nói là vuốt ve bắp đùi cách cái quần, dù là một bộ phận quan trọng, đừng nói là thiến, dù là cắt đứt chi sau thuận tiện làm phẫu thuật chuyển giới, cô cũng là cao thủ trong nghề thuận buồm xuôi gió.
Kèm theo ánh mắt không có ý tốt của Lý Lộc và giấy phạt "dừng xe bậy đưa đến hậu quả nghiêm trọng" mà cảnh sát dán lên cửa sổ xe, Keith trở thành vật hy sinh bi thảm, sau lần đầu thổ lộ với phái nữ —— ngày đó bởi vì anh dừng xe bậy mà tạo thành hỗn loạn dài đến hơn trăm thước.
Sau đó, vợ chồng Squall cố gắng nhiều lần rốt cuộc biết được cảnh ngộ bi thảm mà Keith gặp phải.
"Quá xinh đẹp quá xuất sắc! Cho dù mang bệnh cũng rất kiên quyết" Sofia kích động nói, "Keith, anh nhất định phải triển khai cuộc theo đuổi nhiệt liệt hết!"
Sofia còn nói: "Nhưng thế này quá nhanh, anh mới gặp cô ấy bao nhiêu lần chứ, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề như vậy, khó trách cô ấy sẽ tức giận."
"Tức giận? Tại sao?" Keith cẩn thận hồi tưởng, mình hẳn không có làm ra chuyện gì hết sức thất lễ.
Sofia không chịu nổi nói: "Không có thần kinh cũng phải có giới hạn, bình thường nói đến hôn nhân nhất định phải trải qua giai đoạn yêu nhau, xem phim, đi dạo Disneyland, nếu phiền toái hơn thì còn phải thử chung sống nhiều năm nữa."
"Ở Afghanistan, chỉ cần cha mẹ hai bên không có ý kiến, là có thể kết làm một gia đình rồi." Keith nghiêm túc giải thích, "Xã hội này thật không ổn định, có rất nhiều loại nguy hiểm, nếu như dùng thời gian rãnh rỗi để xem phim, hẹn hò, gọi điện thoại, chẳng phải là dễ dàng dẫn đến rất nhiều chuyện ngoài ý muốn sao!" Ở nơi loạn lạc như Afghanistan, nào có thời gian yêu đương như ở nước Mĩ, ngay cả lên giường cũng phải mau chóng, ai biết lúc nào sẽ có một quả bom đáp xuống trên nóc nhà mình.
"Nơi này là nước Mĩ! Nước Mĩ! Ném những kinh nghiệm ở Afghanistan của anh đi hết đi!" Sofia không chịu nổi, cường điệu lần nữa.
Squall rốt cuộc không nhìn được nữa, bèn giúp đỡ vợ giáo dục vị đối tác không quen cuộc sống ở thành phố này: "Nơi này là nước Mĩ, không phải Afghanistan. Những chuyện loạn lạc, nguy hiểm mà anh nói, đều bỏ hết đi, hai năm qua đâu có để cho anh ra ngoài làm việc nữa. Khi nào thì anh mới có thể sửa chữa thói xấu này, làm tôi cứ tưởng anh mắc chứng vọng tưởng bị hãm hại chứ."
"Squall" Keith kéo cà vạt nghiêng qua, đến gần sát mặt của phía đối tác, lộ ra nụ cười lạnh có tính uy hiếp như đám thanh niên không tốt mà mình học được từ trên truyền hình, "È hèm, chứng vọng tưởng bị hãm hại, anh đang nói tôi sao?"
Squall đưa một tay đẩy anh ra, khinh thường nói: "Còn tỏ vẻ này, từ tám trăm năm trước đã vô dụng rồi."
Keith bị đẩy ngã trên mặt đất thật đau.
Squall hả hê nói: "Nhưng thuật cấp cứu của Lý Lộc rất nhanh chóng hữu hiệu, đúng là thứ công ty chúng ta cần. Tính tình cũng đủ cứng, sẽ không bị đám nhóc trong công ty chúng ta khi dễ. Anh xem có thể dùng biện pháp gì dụ dỗ cô ấy vào công ty không, tiền lương tính theo lính đánh thuê cao cấp. Bằng không tìm thời cơ hiến thân đi, xem có thể dùng công phu trên giường của anh để đả động cô ấy không."
Keith đang muốn đứng dậy từ dưới đất, nghe được câu này lại vô lực ngã ngồi trên mặt đất. Anh há to miệng, ngơ ngác nhìn một đôi vợ chồng diện mạo dữ tợn.
Tư tưởng của bọn họ quá đáng sợ! Keith nghĩ.
*** ***
Kỳ nghỉ phép của Keith kết thúc theo sự đả kích của Lý Lộc, ngắn đến mức làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Cao ốc này là phòng làm việc tổng hợp của các công ty, bởi vì là giờ làm việc, nên nam nữ muôn hình muôn vẻ chen chúc trong thang máy, gió lạnh thỉnh thoảng thổi vào trong theo cửa xoay, một vài người yêu nhau đang ở cạnh nhau, vẻ mặt thân mật.
Sáng sớm, ông Williams kẹp cặp công văn bước vào cửa xoay, anh mang giày tây, đeo mắt kiếng khung vuông gọng vàng, nhìn qua tựa như một người đi làm chân chính. Hơn nữa bởi vì dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của anh, nên nhìn qua giống như là một nhân viên thất bại trong công việc —— nói dựa theo kết quả quan sát chứ không theo nền tảng căn bản.
Một thanh niên đi ngang qua giữa thang máy đột nhiên gọi Keith lại: "Hôm nay anh nghĩ sao mà đi thang máy thế?"
Keith quay đầu lại nhìn, là Lovichi Del đã làm việc chung năm ngoái. Đó là một chàng trai trẻ tuổi đến từ Thụy Điển, thông thạo ngôn ngữ vài quốc gia và có phản ứng bén nhạy, vóc người cân xứng xinh đẹp, thường có hân sĩ thương giới gọi cậu ta làm bảo vệ, cũng vì vậy mà bị những người đồng hành gọi là thẻ đỏ phân bộ ở Los Angeles.
Hình thể xuất sắc của Lovichi hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người. Đôi giày chạy bộ trên chân của Keith cũng hấp dẫn lực chú ý của người khác không thua kém gì anh ta.
"Anh không đi cầu thang sao?" Lovichi hỏi.
Keith than thở, mặc dù cả người anh vô lực, nhưng vẫn không đành lòng cự tuyệt ý tốt của người ta: "Được rồi, đi cầu thang tốt hơn."
Lovichi vui mừng vượt qua đám người, khoác cánh tay của Keith, hai người bọn họ cùng đi chung, đứng ở giữa thang máy với những người khác như hạc đứng trong bầy gà, thoạt nhìn rất là hùng vĩ.
Kế toán Johnson vừa vặn cũng tới làm, anh đang kẹp cặp công văn, cũng mang giày Tây, trên chân mang một đôi giày da trâu màu đen chân chính, là một người đi làm chân chính. Anh chào hỏi với mọi người: "Hai người lên trước đi, tôi phải đi thang máy mới được."
Chỗ của công ty gồm ba tầng lầu cuối của cao óc này, lầu chót cũng sửa thành bãi đậu máy bay của S.Q.. Khi Keith và Lovichi không hề thay đổi vẻ mặt xuất hiện ở tầng sáu mươi tám thì Johnson cũng vừa đúng đi ra từ thang máy, anh thấy Lovichi thở gấp, còn Keith thì giật cà vạt ra, vui vẻ nói với Lovichi: "Xem, vẫn là luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ dễ dàng hơn." Lovichi và Johnson nghe được chỉ có thể trợn mắt nhìn thẳng.
Đi ngang qua thang máy và một cánh cửa thủy tinh chống đạn, qua phòng tiếp tân, phòng VIP, thì bên trong chính là chỗ làm việc của thành viên trong S. Q. Một đại sảnh hơn hai trăm mét vuông, đặt gần bốn mươi cái bàn làm việc màu trắng. Nhưng bởi vì người ra nước ngoài làm việc hơi nhiều, nên có rất nhiều cái bàn quanh năm suốt tháng đều không được dùng.
Lovichi đặt ví da lên chỗ ngồi của mình, xong liền xoay người cùng chào hỏi đồng nghiệp lác đác lơ thơ bốn phía. Trên vách tường trắng được dán đầy lịch an bài kế hoạch hành trình của mọi người. Chuyện đầu tiên Lovichi làm chính là đi qua xem nhiệm vụ của mình.
"Keith Keith" anh ta nói, "Lần này tôi với anh được phân chung một tổ, rất có cảm giác an toàn."
Johnson đang muốn trở về phòng tài vụ của mình, nghe anh nói như vậy, liền bật cười.
"Johnson anh cười cái gì?"
"Cậu đừng mong có cảm giác an toàn." Tối hôm qua anh kế toán đã đến thăm vợ chồng Squall cho nên biết được cảnh ngộ của Keith, mới nói năng hùng hồn, "Keith của chúng ta đang thất tình, cậu đừng mong anh ấy có trạng thái thần dũng."
"A!"
"A!"
"Há!"
"Ah!"
Từ bốn phương tám hướng trong đại sảnh truyền đến tiếng ngạc nhiên cảm thán, khi ánh mắt giết người của Keith càn quét qua thì lập tức rụt cổ trở về.
"Ô, hôm nay anh Williams thật là đáng sợ. . . ." Lovichi ôm cánh tay Johnson nói.
Nhưng anh Williams đáng sợ không để ý tới anh ta, từ trong ngăn kéo của mình lấy ra một lon thức ăn cho chó, mở náp hộp kim loại ra.
Johnson lớn tiếng nói: "Ngày mai anh và Lovichi cùng đến Washington. Tối hôm nay chuẩn bị xong hành lý, hạng mục công việc cụ thể thì tới xem thông báo dán trên tường."
Keith để nĩa xuống, cau mày hỏi: "Tại sao là Washington? Số người bên kia không đủ sao?"
"Đủ thì đủ, nhưng mà đối phương chỉ danh anh và Lovichi, không hổ là chiêu bài của chúng ta, ngàn dặm xa xôi yêu cầu các anh qua đó. Bổ sung thêm một câu, hiệp ước phục vụ lần này có giá cả xa xỉ ."
". . . . . . Đối phương là ai?"
"Ông chúng nghị viên Smith, gần đây muốn cố gắng bò đến tham nghị viên, được không ít người trong Đảng Cộng Hòa ủng hộ."
"Smith ủng hộ bỏ giới hạn cấm hút thuốc đó à?" Lovichi le lưỡi, "Vị tiên sinh mập mạp, lông tóc ít ỏi đó khiến tôi không dám khen tặng."
Một đồng nghiệp lớn tuổi hơn bên cạnh nói: "Ông ấy dù sao cũng là khách của chúng ta, bất luận ở trường hợp nào đều phải giữ vững tôn trọng. Huống chi ông ta bị trọc đầu cũng không phải do con người khống chế được, nói xấu người ta như vậy thì thật thiếu giáo dục."
"Tôi biết rõ rồi."
". . . . Nhưng truyền bá trong phạm vi nhỏ giữa chúng ta thì không sao" người kia cười, "Tôi cũng không thích chủ trương của ông ta, ông ta chỉ ham bán thuốc lá thôi."
"Được rồi, tôi về nhà trước, chuẩn bị xong liền lên máy bay." Keith nói, anh đứng lên, trong tay cầm lon đồ hộp không xa không rời, nhét ví da vào chỗ ngồi, liền đi ra ngoài.
"Johnson, anh biết chuyện của Keith không? Anh ta yêu lúc nào?" Lovichi tò mò hỏi.
Kế toán nhún vai nói: "Đối phương là một bác sĩ, ai, đều do anh ta không biết thổ lộ thôi. Lovichi, cậu là cao thủ ở phương diện này, khi đi Washington với anh ấy, có thời gian nhất định phải dạy cho anh ấy những kỹ xảo bắt lấy trái tim phụ nữ đó."
"Bác sĩ à!" Mọi người lại ồn ào lên.
"Hơn nữa còn là bác sĩ khoa nam."
"A, tại sao Keith vô năng như vậy! Nếu có thể thành công theo đuổi đến tay, nói không chừng phân bộ Los Angeles có thể có một bác sĩ chuyên chức phục vụ chúng ta rồi." Bọn họ trăm miệng một lời kêu la, "Del! Trong khoảng thời gian này nhất định phải tiến hành huấn luyện dung mạo đặc biệt cho tiền bối Williams! Cái đôi giày chạy bộ hay giày chơi bóng mãi không sửa đổi kia thật làm cho người ta không chịu nổi."
"Chỉ khi ở hiện trường anh ấy mới mang giày Tây." Kế toán bổ sung, "Cậu chỉ cần cố gắng cho anh xem tình yêu giống như hiện trường làm việc là được."
"Thật là gánh vác trách nhiệm nặng nề!" Đồng chí Lovichi nhún vai nói, "Có rất nhiều thói quen phải đổi. Lúc nãy mọi người thấy lon đồ hộp anh ấy cầm ra ngoài chứ, lại là thức ăn cho chó, thức ăn cho chó đó! Nhưng anh ấy lại có thói quen vừa đi đường vừa ăn. Hơn nữa mọi người không biết, có lúc anh ấy mặc lễ phục, cái thứ trong túi trước ngực nhìn qua như khăn tay màu trắng nhưng thật ra là khăn giấy, khăn giấy! Còn nữa, trước kia lúc tôi và anh ấy ở cùng chỗ, từng thấy anh ấy một tuần không tắm gội, còn thích ở trần trong ký túc xá mở điều hòa ăn Italy Macaroni với tỏi. . . ."
Keith Williams bị đếm đủ bảy tội, các đồng nghiệp nghe mà run rẩy.
Johnson nói: "Được rồi được rồi, Lovichi cũng phải sửa đổi tật xấu lúc nói thì không ngừng miệng được. Tôi nhớ lúc cậu mới tới đâu có thế này, là bởi vì ở cùng các minh tinh thảm đỏ quá nhiều, nên mới học hết thói xấu của họ."
Lovichi le lưỡi một cái nói: "Không nói thì không nói. Nhưng bộ dáng anh ấy hoảng hốt như thế, ra ngoài làm việc thật không sao chứ? Tôi sợ anh ấy tự đưa mình vào họng súng của người ta."
Kế toán nói: "Tôi nhớ trước kia cậu đã làm việc với anh ấy ở hiện trường mà. Người kia một khi đến hiện trường, thì sẽ hoàn toàn khác. Cho nên yên tâm đi, đả kích cỡ nào cũng không thể khiến anh ấy sụp đổ. Bây giờ cậu nên suy nghĩ chuyện của mình cho kỹ —— tỷ như làm sao vượt qua chứng tổng hợp Địa Trung Hải[1] của cậu, cho dù ở trước mặt ông Smith cũng phải bảo đảm thái độ hoàn mỹ nhất...."
"Đúng vậy! Đúng vậy!" những người khác đều nói, "Keith vẫn khiến người ta rất yên tâm, cậu cứ lo làm tốt việc của mình trước đi."
*** ***
Từ Washington trở về đã là chuyện nửa tháng sau. Keith Williams vừa xuống máy bay, liền thở ra một ngụm sương trắng trong lối đi an toàn lạnh lẽo.
Nhiệm vụ rất thuận lợi, mặc dù ông Smith suốt ngày sợ hãi bị ám sát, nhưng đến cuối cùng vẫn không có gì cả xảy ra. Ông Smith cũng dứt khoát buông lỏng, ngắt hợp đồng đắt đỏ với S. Q., ký hiệp nghị với công ty có giá rẻ hơn ở địa phương. Lovichi tạm thời ở lại Newyork, anh ta muốn ở lại đó vượt qua lễ Giáng Sinh màu trắng với người yêu. Đây là nguyện vọng mà ở Los Angeles không cách nào hoàn thành, nơi này không có tuyết rơi.
Keith ngoắc taxi trước cửa sân bay, tài xế là một người thắt bím đầy đầu. Tài xế nghĩ rằng anh là du khách từ vùng khác tới, nên cả đường đều giới thiệu phong cảnh ở Los Angeles cho anh, hỏi anh có muốn đến đến Hollywood hay phố người Hoa không, thuận tiện xem những thắng cảnh ở vùng này.
Keith chưa đến chỗ nào cả, nên cũng đồng ý cho hắn lượn quanh.
Trong taxi thật ấm áp, anh cởi áo khoác màu gạo ra đặt lên đầu gối, bên trong chỉ mặc áo sơ mi mỏng màu xám. Ngồi ở trong xe nhìn ra phía ngoài, khắp nơi đều là người chuẩn bị mừng lễ Nô-en. Có nhà thì vài người cùng lái xe ra ngoià, mua hàng hóa; còn có đôi tình nhân hay vợ chồng trẻ tuổi, tay nắm tay dừng chân trước tủ kính bên đường, có lẽ là đang thương lượng nên mua cái gì cho đứa bé; còn có người từ trong cửa hàng xách túi lớn túi nhỏ ra ngoài, nhìn bìa túi, phải là đồng phục ông già Noel và chòm râu —— chắc định mình tự mình giả làm ông già Noel trêu chọc con cái vui vẻ?
Keith lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm bạn bè có thể gọi điện thoại thăm hỏi. Lật tới lật lui, cũng chỉ có người trong công ty. Anh ném di động vào bên cạnh, điện thoại di động bắn dậy lại rơi xuống, nằm không nhúc nhích.
Nhàm chán. . . . . .
Vòng một vòng, tốn trên trăm dollar, Keith rốt cuộc trở lại nhà trọ trước chờ tối. Bỏ va ly xuống, mở tủ lạnh ra chuẩn bị bữa ăn tối, phát hiện bên trong đã sớm trống rỗng.
Anh chống nạnh đứng thẳng, tức giận trừng vào tủ lạnh rỗng tuếch nói: "Hôm nay mọi chuyện đều không thuận lợi." Lại mặc lại áo khoác xuống lầu, đến siêu thị mua đồ ăn.
Lúc trở lại, anh bất tri bất giác lái chiếc Ford cũ vào ngõ hẻm kia. Tấm bảng màu đỏ của phòng khám bệnh toàn năng cực kỳ hiệu quả xuất hiện tại trước mắt thì anh Keith William mới nhận ra mình lại luống cuống trong lúc vô ý thức.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Chứng tổng hợp Địa Trung Hải: là 1 loại bệnh thiếu máu bẩm sinh, thường lưu hành ở Địa Trung Hải, Trung Đông và Đông Nam Á.
/58
|