Nhìn khuôn mặt hớn hở của Đồng Nhạc Nhạc lúc này, ý cười trong mắt Huyền Lăng Thương càng đậm.
Chỉ là hiện tại, có người vui vẻ lại có người ưu sầu.
Nhìn mình bị đánh thành đầu heo, trước mắt chính là tiểu thái giám mình ghét nhất lại được ban thưởng. Càng nghĩ, trong lòng Huyền Lăng Phong lại càng chua chát.
Tại sao gần đây, hoàng huynh lại đối xử tốt với tiểu thái giám này như vậy! ?
Hình như, còn hơn cả đệ đệ ruột là hắn đây…
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong bĩu môi, trên mặt là vẻ khó chịu không hề che dấu.
Đối với tính tình trẻ con của Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Thương chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ.
Phân phó người tới mang hai đại hán kia đi xử lý xong, sau đó, Huyền Lăng Thương liền cho người dìu Huyền Lăng Phong ra ngoài.
Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên theo sát phía sau Huyền Lăng Thương.
Bởi vì trời đã tối, trên người Huyền Lăng Phong lại có thương tích, Huyền Lăng Thương không yên lòng, liền mang nhân mã đi Thập Tam vương phủ.
Đợi sau khi Huyền Lăng Phong được người nâng lên trên giường, thì ngự y trong cung cũng vội vã chạy đến.
Chỉ thấy ngự y bắt mạch kiểm tra cho Huyền Lăng Phong, sau đó mới quay đầu, bẩm báo với Huyền Lăng Thương:
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Thập Tam vương gia chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng khoảng nửa tháng là khỏi."
"Ừ, như vậy là tốt rồi, đi xuống sắc thuốc đi!"
Nghe ngự y nói vậy, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, lập tức, hạ lệnh ngự y đi xuống sắc thuốc .
Lúc này, sau khi ngự y bắt mạch cho Huyền Lăng Phong xong, thái giám nha hoàn lập tức hầu hạ, thay đi trang phục đã bẩn, sau đó, lại mệt mỏi nằm ở trên giường.
Nhìn thấy Huyền Lăng Thương ngồi ở một bên, Huyền Lăng Phong nhe răng nhếch miệng, ngay sau đó, dường như nhớ ra điều gì, mở miệng nghiến răng nghiến lợi nói:
"Hoàng huynh, hai tên côn đồ kia, huynh nhất định phải xử lí thật tốt, cho người đánh bọn chúng một trăm trượng, sau đó ném vào trong thùng nước, hừ! Dám đánh đệ thành như vậy, đệ nhất định không tha cho bọn chúng!"
Nói tới đây, trong mắt Huyền Lăng Phong lộ ra sự hung ác, mặt đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi.
Đối với Huyền Lăng Phong tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, Huyền Lăng Thương lại rất bình tĩnh.
Lẳng lặng ngồi ở đầu giường, Huyền Lăng Thương nhận lấy trà nha hoàn mang đến, nhẹ nhàng mở nắp đậy ra, tiếp theo, mới từ từ nhấp một ngụm, đối với lời nói của Huyền Lăng Phong, dường như ngoảnh mặt làm ngơ.
Huyền Lăng Phong thấy vậy, không khỏi cau mày một cái, trên mặt tràn đầy bất mãn:
"Hoàng huynh, huynh không nghe thấy sao! ? Đệ muốn huynh dạy cho hai tên côn đồ kia một bài học!"
Nghe Huyền Lăng Phong nói, Huyền Lăng Thương chỉ chậm rãi ngước đôi huyết mâu động lòng người lên, lẳng lặng dừng trên người Huyền Lăng Phong .
Mặc dù, Huyền Lăng Thương chưa từng nói lời nào, chỉ là, đôi huyết mâu sáng ngời có thần, lại giống như một lưỡi đao sắc bén, khiến người khác run sợ.
Vốn trên mặt Huyền Lăng Phong còn giận dỗi, nhưng khi nhìn đến ánh mắt sắc bén Huyền Lăng Thương, đầu heo tức thời trở nên buồn bực, trên mặt tăng thêm vài phần khiếp đảm.
Nhìn thấy vừa rồi Huyền Lăng Phong kia kiêu ngạo ương ngạnh, bây giờ ở trước mặt Huyền Lăng Thương vẻ mặt lại nhăn nhó giống như con gấu, Đồng Nhạc Nhạc là đánh tự đáy lòng khinh thường.
Hừ!
Cái tên Huyền Lăng Phong này, bình thường kiêu ngạo ương ngạnh thành thói quen, hôm nay rốt cục có người mắt mù không biết thân phận của hắn hung hăng đánh hắn không ngừng, thực sự làm cho người ta thống khoái!
Ăn chơi trác táng giống như Huyền Lăng Phong, bình thường không ngừng gây họa, gặp rắc rối, lại để người khác thay hắn thu thập cục diện rối rắm, sớm nên có kết quả như vậy .
May là quả quýt dày có móng tay nhọn, dù Huyền Lăng Phong có kiêu ngạo đắc ý đến đâu, vẫn có Huyền Lăng Thương trị được hắn!
Nhưng mà, thành thật mà nói, ánh mắt Huyền Lăng Thương, xác thực là có lực sát thương, nếu là nàng, đối mặt với ánh mắt sắc bén như vậy của Huyền Lăng Thương, cũng có chút không chịu nổi!
Trong khi Đồng Nhạc Nhạc đang hồi tưởng, ánh mắt không khỏi từ từ dừng lại trên người Huyền Lăng Thương.
Chỉ thấy Huyền Lăng Thương dường như không hề nghe được những lời của Huyền Lăng Phong, chỉ tự nhiên thưởng thức hương vị trà.
Nam nhân hai tay thon thả, khớp xương rõ ràng, màu da nâu sẫm khỏe mạnh, cực kì đẹp mắt.
Hơn nữa, động tác cầm chén của nam nhân này, lại đẹp mắt dễ nhìn như vậy.
Nhất cử nhất động, quý phái tự nhiên, tao nhã bẩm sinh, giống như đã soi gương tập luyện hàng trăm nghìn lần, khiến người khác nhìn, cũng như một loại hưởng thụ!
Chút bất tri bất giác, Đồng Nhạc Nhạc nhìn có chút ngây ngốc, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, không hề chớp mắt.
Nàng thích nhất, là lúc khói xanh lượn lờ xung quanh, nam nhân kia hiện ra vài phần mơ hồ không thực.
Nhìn thật ôn nhu, thật mê người. . .
Nếu như thời gian dừng lại ngay lúc này, thật tốt biết bao a. . .
Khi Đồng Nhạc Nhạc đang cảm thán trong lòng, có lẽ là đã nhận ra điều gì, chỉ thấy Huyền Lăng Thương đang tinh tế thưởng thức, đột nhiên chậm rãi ngước huyết mâu động lòng người, nhẹ nhàng quay về phía nàng .
Khi đối diện đôi mắt sâu thẳm hút hồn của nam nhân kia, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi kinh sợ. Dường như có vật gì đó, chạm tới sâu trong lòng nàng.
Ngay lập tức, tim Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên gia tốc, 'Bang bang bang' tiếng tim đập, nhanh như vậy, giống như muốn nhảy ra khỏi ngực nàng.
Trong lòng không khỏi xuất hiện một cỗ khô nóng và căng thẳng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc lập tức cúi xuống, không dám nhìn vào mặt nam nhân kia nữa.
Đối với dáng vẻ căng thẳng đầy ngượng ngùng của Đồng Nhạc Nhạc, người nam nhân đều thu vào trong mắt, lập tức huyết mâu không khỏi lóe lên.
Chỉ là ngay lập tức, nam nhân liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bạc môi hé mở, trầm giọng nói:
"A Phong!"
"Dạ, hoàng huynh."
Nghe Huyền Lăng Thương đột nhiên gọi, Huyền Lăng Phong trên mặt cứng đờ, lập tức làm ra một bộ dáng chuẩn bị nghe giáo huấn.
Dù sao, hắn hiểu rất rõ hoàng huynh của mình, khi hoàng huynh gọi hắn càng ôn nhu, liền chứng minh, hoàng huynh càng không biết làm sao với hắn, còn có thất vọng. . .
Mà hắn, sợ nhất là, hoàng huynh thất vọng về hắn. . .
Khi trong lòng Huyền Lăng Phong tràn ngập căng thẳng trong, chỉ thấy bạc môi Huyền Lăng Thương lại hé mở, tiếp tục hỏi:
"Trẫm để Hách Đức dạy võ công cho ngươi, đã hơn một tháng, lấy võ công Hách Đức, nếu như ngươi chuyên tâm khiêm tốn học tập, hôm nay, khi đối mặt hai tên kia một chút võ công cũng không có, chỉ vẻ ngoài to lớn, là dư sức. Chính là tại ngươi! ? Chẳng lẽ, ngươi muốn trẫm đưa ngươi đến biên quan rèn luyện đi sao! ?"
Chỉ là hiện tại, có người vui vẻ lại có người ưu sầu.
Nhìn mình bị đánh thành đầu heo, trước mắt chính là tiểu thái giám mình ghét nhất lại được ban thưởng. Càng nghĩ, trong lòng Huyền Lăng Phong lại càng chua chát.
Tại sao gần đây, hoàng huynh lại đối xử tốt với tiểu thái giám này như vậy! ?
Hình như, còn hơn cả đệ đệ ruột là hắn đây…
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong bĩu môi, trên mặt là vẻ khó chịu không hề che dấu.
Đối với tính tình trẻ con của Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Thương chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ.
Phân phó người tới mang hai đại hán kia đi xử lý xong, sau đó, Huyền Lăng Thương liền cho người dìu Huyền Lăng Phong ra ngoài.
Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên theo sát phía sau Huyền Lăng Thương.
Bởi vì trời đã tối, trên người Huyền Lăng Phong lại có thương tích, Huyền Lăng Thương không yên lòng, liền mang nhân mã đi Thập Tam vương phủ.
Đợi sau khi Huyền Lăng Phong được người nâng lên trên giường, thì ngự y trong cung cũng vội vã chạy đến.
Chỉ thấy ngự y bắt mạch kiểm tra cho Huyền Lăng Phong, sau đó mới quay đầu, bẩm báo với Huyền Lăng Thương:
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Thập Tam vương gia chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng khoảng nửa tháng là khỏi."
"Ừ, như vậy là tốt rồi, đi xuống sắc thuốc đi!"
Nghe ngự y nói vậy, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, lập tức, hạ lệnh ngự y đi xuống sắc thuốc .
Lúc này, sau khi ngự y bắt mạch cho Huyền Lăng Phong xong, thái giám nha hoàn lập tức hầu hạ, thay đi trang phục đã bẩn, sau đó, lại mệt mỏi nằm ở trên giường.
Nhìn thấy Huyền Lăng Thương ngồi ở một bên, Huyền Lăng Phong nhe răng nhếch miệng, ngay sau đó, dường như nhớ ra điều gì, mở miệng nghiến răng nghiến lợi nói:
"Hoàng huynh, hai tên côn đồ kia, huynh nhất định phải xử lí thật tốt, cho người đánh bọn chúng một trăm trượng, sau đó ném vào trong thùng nước, hừ! Dám đánh đệ thành như vậy, đệ nhất định không tha cho bọn chúng!"
Nói tới đây, trong mắt Huyền Lăng Phong lộ ra sự hung ác, mặt đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi.
Đối với Huyền Lăng Phong tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, Huyền Lăng Thương lại rất bình tĩnh.
Lẳng lặng ngồi ở đầu giường, Huyền Lăng Thương nhận lấy trà nha hoàn mang đến, nhẹ nhàng mở nắp đậy ra, tiếp theo, mới từ từ nhấp một ngụm, đối với lời nói của Huyền Lăng Phong, dường như ngoảnh mặt làm ngơ.
Huyền Lăng Phong thấy vậy, không khỏi cau mày một cái, trên mặt tràn đầy bất mãn:
"Hoàng huynh, huynh không nghe thấy sao! ? Đệ muốn huynh dạy cho hai tên côn đồ kia một bài học!"
Nghe Huyền Lăng Phong nói, Huyền Lăng Thương chỉ chậm rãi ngước đôi huyết mâu động lòng người lên, lẳng lặng dừng trên người Huyền Lăng Phong .
Mặc dù, Huyền Lăng Thương chưa từng nói lời nào, chỉ là, đôi huyết mâu sáng ngời có thần, lại giống như một lưỡi đao sắc bén, khiến người khác run sợ.
Vốn trên mặt Huyền Lăng Phong còn giận dỗi, nhưng khi nhìn đến ánh mắt sắc bén Huyền Lăng Thương, đầu heo tức thời trở nên buồn bực, trên mặt tăng thêm vài phần khiếp đảm.
Nhìn thấy vừa rồi Huyền Lăng Phong kia kiêu ngạo ương ngạnh, bây giờ ở trước mặt Huyền Lăng Thương vẻ mặt lại nhăn nhó giống như con gấu, Đồng Nhạc Nhạc là đánh tự đáy lòng khinh thường.
Hừ!
Cái tên Huyền Lăng Phong này, bình thường kiêu ngạo ương ngạnh thành thói quen, hôm nay rốt cục có người mắt mù không biết thân phận của hắn hung hăng đánh hắn không ngừng, thực sự làm cho người ta thống khoái!
Ăn chơi trác táng giống như Huyền Lăng Phong, bình thường không ngừng gây họa, gặp rắc rối, lại để người khác thay hắn thu thập cục diện rối rắm, sớm nên có kết quả như vậy .
May là quả quýt dày có móng tay nhọn, dù Huyền Lăng Phong có kiêu ngạo đắc ý đến đâu, vẫn có Huyền Lăng Thương trị được hắn!
Nhưng mà, thành thật mà nói, ánh mắt Huyền Lăng Thương, xác thực là có lực sát thương, nếu là nàng, đối mặt với ánh mắt sắc bén như vậy của Huyền Lăng Thương, cũng có chút không chịu nổi!
Trong khi Đồng Nhạc Nhạc đang hồi tưởng, ánh mắt không khỏi từ từ dừng lại trên người Huyền Lăng Thương.
Chỉ thấy Huyền Lăng Thương dường như không hề nghe được những lời của Huyền Lăng Phong, chỉ tự nhiên thưởng thức hương vị trà.
Nam nhân hai tay thon thả, khớp xương rõ ràng, màu da nâu sẫm khỏe mạnh, cực kì đẹp mắt.
Hơn nữa, động tác cầm chén của nam nhân này, lại đẹp mắt dễ nhìn như vậy.
Nhất cử nhất động, quý phái tự nhiên, tao nhã bẩm sinh, giống như đã soi gương tập luyện hàng trăm nghìn lần, khiến người khác nhìn, cũng như một loại hưởng thụ!
Chút bất tri bất giác, Đồng Nhạc Nhạc nhìn có chút ngây ngốc, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, không hề chớp mắt.
Nàng thích nhất, là lúc khói xanh lượn lờ xung quanh, nam nhân kia hiện ra vài phần mơ hồ không thực.
Nhìn thật ôn nhu, thật mê người. . .
Nếu như thời gian dừng lại ngay lúc này, thật tốt biết bao a. . .
Khi Đồng Nhạc Nhạc đang cảm thán trong lòng, có lẽ là đã nhận ra điều gì, chỉ thấy Huyền Lăng Thương đang tinh tế thưởng thức, đột nhiên chậm rãi ngước huyết mâu động lòng người, nhẹ nhàng quay về phía nàng .
Khi đối diện đôi mắt sâu thẳm hút hồn của nam nhân kia, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi kinh sợ. Dường như có vật gì đó, chạm tới sâu trong lòng nàng.
Ngay lập tức, tim Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên gia tốc, 'Bang bang bang' tiếng tim đập, nhanh như vậy, giống như muốn nhảy ra khỏi ngực nàng.
Trong lòng không khỏi xuất hiện một cỗ khô nóng và căng thẳng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc lập tức cúi xuống, không dám nhìn vào mặt nam nhân kia nữa.
Đối với dáng vẻ căng thẳng đầy ngượng ngùng của Đồng Nhạc Nhạc, người nam nhân đều thu vào trong mắt, lập tức huyết mâu không khỏi lóe lên.
Chỉ là ngay lập tức, nam nhân liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bạc môi hé mở, trầm giọng nói:
"A Phong!"
"Dạ, hoàng huynh."
Nghe Huyền Lăng Thương đột nhiên gọi, Huyền Lăng Phong trên mặt cứng đờ, lập tức làm ra một bộ dáng chuẩn bị nghe giáo huấn.
Dù sao, hắn hiểu rất rõ hoàng huynh của mình, khi hoàng huynh gọi hắn càng ôn nhu, liền chứng minh, hoàng huynh càng không biết làm sao với hắn, còn có thất vọng. . .
Mà hắn, sợ nhất là, hoàng huynh thất vọng về hắn. . .
Khi trong lòng Huyền Lăng Phong tràn ngập căng thẳng trong, chỉ thấy bạc môi Huyền Lăng Thương lại hé mở, tiếp tục hỏi:
"Trẫm để Hách Đức dạy võ công cho ngươi, đã hơn một tháng, lấy võ công Hách Đức, nếu như ngươi chuyên tâm khiêm tốn học tập, hôm nay, khi đối mặt hai tên kia một chút võ công cũng không có, chỉ vẻ ngoài to lớn, là dư sức. Chính là tại ngươi! ? Chẳng lẽ, ngươi muốn trẫm đưa ngươi đến biên quan rèn luyện đi sao! ?"
/623
|