Chương 254 : Nhạc Nhạc có tin vui
Edit : be ngok
Cùng lúc đó, ở bên này …
Vẫn biết Đồng Nhạc Nhạc bơi lội vô cùng tốt…
Chỉ có điều, mới vừa rồi bối rối không kịp đề phòng, tâm lý chưa kịp chuẩn bị liền bị người xô xuống hồ Thái Tử.
Lúc này, cảm thấy nước nhanh chóng vây quanh bản thân, khắp người nàng bao trùm một cảm giác thoải mái.
Sau khi phản ứng lại, Đồng Nhạc Nhạc liền huy động sức lực bơi bên bờ. không ngờ, vào đúng thời điểm này, chân trái nàng lại căng thẳng. Chuột rút !
Cảm giác được chân trái khác thường, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng hoảng hốt, không cẩn thận một cái liền uống ngay phải vài ngụm nước
Trong lòng nàng càng bối rối.
Mà khi Đồng Nhạc Nhạc càng bối rối, thì tứ chi lại càng không thể khống chế đươc.
Chỉ cảm thấy thân thể không ngừng rơi xuống đáy hồ.
Chẳng lẽ, hôm nay chính là ngày chết của nàng sao! ?
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc còn đang tuyệt vọng, đột nhiên, trên đầu truyền đến tiếng tiếng nước “bùm” một cái, rồi sau đó là một bóng dáng mạnh mẽ bơi tới chỗ nàng.
Nhìn thấy bóng người quen thuộc ấy, vốn trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, trong lòng nàng lập tức tràn lên nỗi hy vọng được cứu thoát.
Là Huyền Lăng Thương!
Hắn đã đến đây rồi!
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui mừng.
Sau một khắc, chỉ thấy tay được một bàn tay hữu lực gắt gao nắm chặt, lập tức Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy cả người được kéo lên trên.
Không biết qua bao nhiêu lâu, Đồng Nhạc Nhạc cả người liền được lôi ra khỏi mặt nước.
'Rào' một tiếng, cả người nàng giống như cá mắc cạn, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Hộc hộc hộc, nghẹn chết nàng. Còn tưởng rằng chính mình không bao giờ được hít thở bầu không khí trong lành này nữa đấy !!!!
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc còn đang suy nghĩ, Huyền Lăng Thương đã mở miệng hỏi.
"Nhạc nhi, ngươi không sao chứ ! ?"
Nam nhân mở miệng, giọng nói không che dấu nổi lo lắng.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay đầu lại nhìn. Khi thấy khuôn mặt sốt ruột lo lắng của nam nhân, trong lòng biết hắn là đang lo lắng cho chính mình, trong lòng nàng liền cảm động rất nhiều, lập tức lắc đầu, mở miệng đáp.
"Lăng Thương, ta không sao, ngươi không phải lo lắng."
"Không có việc gì là tốt rồi, đi, chúng ta trước lên bờ rồi hãy nói sau."
Nghe Huyền Lăng Thương nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi liền bị hắn ôm từ từ bế lên thuyền hoa.
Lúc này, sau khi nhận được tin tức Lan Lăng Thiệu Giác và Lâu Vô Tâm cũng đang vội vã chạy đã tới.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi không sao chứ!? Mới vừa rồi rốt cuộc là xảy chuyện gì đã xảy ra !?"
Lan Lăng Thiệu Giác vừa chạy tới liền lập tức mở miệng lo lắng hỏi, trên mặt đều là sự căng thẳng.
Nhìn thấy Lan Lăng Thiệu Giác lo lắng cho mình như vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức lắc đầu. Còn không chờ nàng nói thêm điều gì, liền nghe thấy Huyền Lăng Thương đã mở miệng trả lời.
"Chuyện này trở về rồi hãy nói sau, ngươi trước tiên giúp Nhạc nhi bắt mạch một chút xem nàng rốt cuộc có bị làm sao không! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng với Lâu Vô Tâm ở bên cạnh.
Mà Lâu Vô Tâm nghe vậy,liền lập tức gật đầu tiến lên giúp Đồng Nhạc Nhạc bắt mạch.
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết Huyền Lăng Thương lo lắng cho mình nên chỉ nhu thuận tựa vào trong ngực hắn, tùy ý để Lâu Vô Tâm bắt mạch.
Chỉ là ngoài miệng không nhịn được cười nói.
"Lăng thương, ngươi rất căng thẳng nha, ta mới vừa rồi chỉ là uống vài ngụm nước, không có việc gì."
"Tuy là thế, nhưng hãy để cho ngự y nhìn một cái trẫm mới yên tâm được."
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ngọt ngào, ánh mắt nhìn hắn lại càng không che dấu nổi nũng nịu.
Có một người quan tâm mình như thế, thật sự là hạnh phúc không còn gì bằng.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc còn đàn mải mê suy nghĩ, Lâu Vô Tâm đang bắt mạch cho nàng đột nhiên 'Ồ' một tiếng, trên mặt tràn đầy kinh ngạc .
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương mày kiếm lập tức cau lại một cái, mặt mày lo lắng hỏi.
" Nhạc nhi xảy ra chuyện gì!? Nói mau!"
Huyền Lăng Thương lo lắng như vậy cũng khiến Đồng Nhạc Nhạc không khỏi khẩn trương .
Chỉ là không đúng a, thân thể nàng cho tới nay đều rất tốt, hẳn là sẽ không có chuyện gì đi! ?
Trong khi Đồng Nhạc Nhạc còn đang nghi hoặc, chỉ thấy Lâu Vô Tâm đột nhiên khóe miệng cong lên một cái, mở miệng cười nói.
"Chúc mừng Hoàng thượng, Nhạc cô nương có hỉ ."
Lâu Vô Tâm vừa dứt lời, mọi người lập tức ngây ngẩn cả người.
"Cái gì !? Ta… ta có hỉ ! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mắt nhung trợn tròn, trên mặt đều là vẻ không dám tin.
Dù sao, tin tức này tới quá đột ngột, làm sao bảo nàng bình tĩnh được đây! ?
Nàng, có thai !!!!!!!
Nàng được làm mẫu thân ! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc vô cùng, lập tức ánh mắt nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, cuối cùng rơi tại chiếc bụng bằng phẳng của mình.
Thật không ngờ, trong bụng mình lại đang thai nghén một đứa bé, chính là con của nàng và Huyền Lăng Thương đấy.
Cảm giác này, thật sự quá mức kỳ diệu .
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa mừng thầm, vừa ngạc nhiên, lại vừa hạnh phúc.
Nàng thực sự được làm mẫu thân rồi !
"Ha ha, ta được làm mẫu thân, ha ha, thật tốt quá . . ."
Đồng Nhạc Nhạc một tay nhẹ nhàng vuốt bụng nhỏ bằng phẳng, vừa ngây ngốc cười rộ lên .
"Không trách được gần nhất ta lại ăn nhiều như vậy, lại còn lúc nào cũng buồn ngủ, hóa ra là có tin mừng, ha hả. . ."
Trong khi Đồng Nhạc Nhạc còn đang vui mừng, Huyền Lăng Thương giờ phút này còn đang từ từ tiêu hóa tin tức
Huyết mâu nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, cuối cùng rơi tại trên người tiểu nữ nhân.
Thấy nàng giờ phút này gương mặt hạnh phúc, cười khúc khích, khóe miệng hắn chợt nhếch lên một cái, rồi sung sướng cười lớn.
"Ha ha ha ha ha ha. . . Trẫm được làm phụ hoàng rồi! Ha ha ha ha, Nhạc nhi, trẫm được làm phụ hoàng, thật tốt quá, ngươi biết bây giờ trẫm vui thế nào không! ?"
Huyền Lăng Thương vừa mở miệng cười nói, vừa kìm lòng không được ôm lấy Đồng Nhạc Nhạc xoay tròn.
Tiếng cười kia không che dấu nổi sự vui mừng.
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, lại thấy hắn mặt mày rạng rỡ, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc cong lên một cái, theo đó mà nở nụ cười.
Đồng Nhạc Nhạc cười vui mừng như thế , gương mặt xinh xắn đẹp đẽ, đôi mắt đang cười tít lại, tất cả đều toát nên sự vui vẻ.
Tuy nhiên, đối với sự vui mừng của Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Thương, Lan Lăng Thiệu Giác đứng ở bên cạnh lại tràn đầy kinh ngạc.
Lại thấy niềm vui của hai người, trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác, không khỏi xuất hiện một tia buồn bã. . .
Nữ nhân mình thích, lại có đứa bé của nam nhân khác, ai trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Hắn cũng không phải thánh nhân, đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nghĩ tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi chua xót
Mà dáng vẻ này của hắn, bị Lâu Vô Tâm ở bên cạnh tinh tế thu vào trong mắt.
Trong lòng ngũ vị tạp trần, các loại tư vị nổi lên trong lòng.
Nàng hiểu tâm trạng của hắn lúc này. Biết người mình yêu mến có đứa bé của nam nhân khác, cũng đã biết, đời này hai người họ đã không còn hi vọng gì nữa rồi.
Chỉ có điều, nhìn thấy bộ dạng khổ sở của hắn, trong lòng Lâu Vô Tâm không khỏi trở nên khó chịu. . .
Nếu như có thể, nàng thật muốn đưa tay xóa đi những đau buồn trên gương mặt kia.
Bởi vì, nam nhân này, ưu tú như thế, nho nhã, như ánh mặt trời như thế.
Đau thương, không thuộc về hắn. . .
. . .
Cùng lúc đó, bên kia
"Ba" một tiếng, cùng với tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, cả người Tử Ngữ liền bị đánh bay.
Nam nhân thẳng tay đánh, không chút lưu tình.
Tử Ngữ cả người bị đánh bay, hung hăng nện ở trên tường,rồi cả người té lăn trên đất .
Bụi bậm nổi lên tứ phía, Tử Ngữ cảm thấy cổ họng một ngụm máu tươi 'Phốc' một tiếng rồi phun ra.
Cùng với tơ máu văng khắp nơi, Tử Ngữ chỉ cảm thấy gương mặt nóng bỏng, cháy rát giống như đang bị thiêu cháy
Một tay sờ lên bên mặt đang đỏ bừng, Tử Ngữ ngẩng đầu, đôi mắt nhìn về phía nam nhân tràn đầy vẻ không dám tin.
"Chủ tử. . ."
Nữ nhân mở miệng, mặt mày kinh ngạc.
Trong đôi mắt long lanh xinh đẹp kia tràn đầy mờ mịt.
Hơi nước trắng ngần long lanh, giọt nước mắt rưng rưng chỉ trực chờ rơi xuống, bộ dáng vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Mà mỹ nhân đáng yêu như thế, nếu như vào một người khác, đã sớm đau lòng đến thắt tim.
Tuy nhiên, Huyền Lăng Dạ lại là ngoại lệ!
Đôi mắt lạnh lùng nhìn nữ nhân bị chính mình đánh bay trên mặt đất, Huyền Lăng Dạ chỉ nhếch môi, âm thanh phun ra từ kẽ răng
"Đừng gọi Bổn vương là chủ tử, Bổn vương không có thủ hạ như ngươi. “
Huyền Lăng Dạ mở miệng, ở trong giọng nói không che dấu nổi vẻ giận dữ.
Bởi vì, chỉ cần hắn vừa nghĩ tới lúc Tử Kiều bị rơi xuống hồ Thái Tử, tâm hắn như bị thắt một cái.
Tử Kiều là người mà hắn yêu mến. Chính mắt hắn lại thấy nàng gặp nạn mà không thể đến cứu, tâm trạng này quả thực là so với bị giết càng khó chịu hơn
Hơn nữa, cái người đầu sỏ gây nên việc này lại đang đứng ở trước mặt hắn, quả thực khiến Huyền Lăng Dạ càng xem càng tức giận.
"Tử Ngữ, ngươi rốt có tâm địa gì? Tử Kiều là tỷ tỷ của ngươi, ngươi biết rõ nàng không biết bơi vẫn còn đẩy nàng xuống nước, có phải ngươi muốn nàng chết hay không! ?"
Huyền Lăng Dạ mở miệng, tuy là câu nghi vấn nhưng lại cực kì khẳng định.
Có một số việc hắn không phải là không hoài nghi, nhưng mà trải qua những chuyện gần đây, khiến hắn càng thêm xác định .
Không trách được người khác đều nói, độc nhất lòng dạ đàn bà! Mà trước mắt hắn là một ví dụ điển hình.
Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Dạ lửa giận ngút trời, hận không thể đem nữ nhân trước mắt băm thây vạn đoạn.
Bị nam nhân nhìn bằng ánh mắt âm u tàn nhẫn, trong lòng Tử Ngữ không khỏi nhói mạnh một cái.
Trong lòng tràn đầy sợ hãi, nhưng hơn thế nữa lại là khổ sở ,không cam lòng.
Nam nhân trước mắt này, tại sao trong lòng chỉ có nữ nhân khác.
Nàng vì hắn làm nhiều như vậy, tại sao hắn đều không thấy được .
Tại sao!? Nàng rốt cuộc có chỗ nào không tốt, tại sao hắn không thích nàng!?
/623
|