Chương 282.2:
Edit: ReiOw
Nhưng mà, khi nghe được thanh âm nghiêm khắc cao ngạo kia, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong rất là vui vẻ.
Môi đỏ mọng mở ra, khẽ nói.
"Xin hỏi, người chính là Vô Tình Bà Bà sao?"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, ngữ điệu lễ phép khách khí.
Nhưng mà, đối với sự lễ phép khách khí của Độc Cô Ngạo Phong, giọng điệu của nữ nhân kia lại vô cùng không thân thiện.
"Ta là Vô Tình Bà Bà thì sao? Mà không phải thì sao?"
Nữ nhân mở miệng, giọng điệu lại lạnh lùng mang theo tia ngạo mạn.
Nghe được lời nói của nữ nhân kia, Lam Vũ đứng ở một bên thật sự là nghe không nổi nữa.
Dù sao, đó cũng là Hoàng thượng của bọn họ, là tôn quý, đã tự hạ thấp địa vị như thế để tới nơi này xin chữa trị, lúc nói chuyện lại càng rất khách khí.
Hắn hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ nhìn thấy Hoàng thượng khách khí với ai như thế đâu!
Thật là, nữ nhân này ngược lại, nghe đến cái giọng điệu này, thật muốn đánh cho một trận!
Nghĩ đến đây, Lam Vũ liền phát hỏa, môi đỏ mọng mở ra, như muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Tử Dạ ở một bên nhanh chóng ngăn cản.
Chi thấy Tử Dạ hung hăng trợn mắt nhìn Lam Vũ mặt mày đang xúc động, trong ánh mắt mang theo nồng đậm ý cảnh cáo.
Dù sao, bọn họ đến đây, chính là muốn cầu Vô Tình Bà Bà cứu người.
Nếu Lam Vũ nhất thời xúc động mà chọc giận Vô Tình Bà Bà thì làm sao bây giờ?
Tiếp nhận ánh mắt cảnh cáo của Tử Dạ, Lam Vũ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Tuy nhiên, trên vầng trán hiện lên tia đau lòng cùng uất ức đối với Hoàng thượng.
Ngặt nỗi, đối với tâm tư của Lam Vũ, Độc Cô Ngạo Phong chưa từng chú ý.
Giờ phút này, nghe được lời nói của nữ nhân trong sơn động này, tuy rằng giọng điệu thật không thân thiện, nhưng mà, Độc Cô Ngạo Phong không có chút tức giận nào. Trên mặt vẫn là bộ dáng thành kính nhũn nhặn như trước, mở miệng nói.
"Trẫm chính là Hoàng đế của Thương Lang Quốc, Độc Cô Ngạo Phong. Nếu người thật sự là Vô Tình bà bà, xin Vô Tình Bà Bà ra tay cứu người!"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, nói ra thân phận của mình.
Nếu là người bình thường, nghe đến lời nói này của Độc Cô Ngạo Phong, chắc chắn sẽ một mực cung kính hành lễ.
Nhưng mà, Vô Tình Bà Bà là ngoại lệ!
Sau khi nghe lời nói của Độc Cô Ngạo Phong, trong sơn động truyền đến tiếng hừ lạnh khinh thường của nữ nhân.
"Hừ! Hoàng đế Thương Lang Quốc? Lá gan của ngươi cũng thật lớn, chẳng lẽ, ngươi không biết ta ghét nhất là người của hoàng tộc như ngươi? Hơn nữa, ta với ngươi không thân cũng chả quen, vì sao ta phải giúp ngươi ra tay cứu người?"
Nghe ra lãnh ý trong giọng điệu của nữ nhân, Độc Cô Ngạo Phong đầu tiên là nhẹ nhàng nhấp nhấp đôi môi đỏ mọng, mới tiếp tục mở miệng nói.
"Trẫm biết Vô Tình Bà Bà ghét nhất là người của hoàng tộc, nhưng mà, trẫm thật tâm cầu xin Vô Tình Bà Bà cứu người, chắc chắn sẽ không có điều lừa gạt Vô Tình Bà Bà. Trong lòng trẫm biết Vô Tình Bà Bà không dễ dàng cứu người. Lại nói, nữ nhân này đối với trẫm vô cùng quan trọng, trẫm hi vọng Vô Tình Bà Bà có thể ra tay cứu người. Chỉ cần Vô Tình Bà Bà trị khỏi cho nàng, mặc kệ muỗn trẫm làm cái gì, trẫm đều cam tâm tình nguyện!"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, trên mặt là vẻ thành khẩn.
Nhưng mà, nghe đến lời nói này của Độc Cô Ngạo Phong, mọi người ở bốn phía đều cả kinh.
Dù sao, Độc Cô Ngạo Phong cũng là Hoàng đế cao cao tại thượng, nhất ngôn cửu đỉnh nha!
Giờ phút này, hắn vì cứu người, lại có thể ưng thuận hứa hẹn như vậy. Điều đó đủ để chứng minh, nữ nhân này, đối với hắn mà nói, quan trọng ra sao!
Mọi người ở đây trong lòng khiếp sợ hết mức, trong sơn động, lại bỗng nhiên truyền đến tiếng cười của nữ nhân.
"Ha ha.... Mặc kệ muốn ngươi làm cái gì, ngươi cũng đều cam tâm tình nguyện? Lời này, so với ca hát, thật còn dễ nghe hơn!"
Nữ nhân vừa mở miệng cười nói, nhưng ngay sau đó, ngữ điệu lại đột nhiên biến đổi.
"Nam nhân trong thiên hạ ai cũng bạc tình nhạt nhẽo, nói một đằng, lại đi làm một nẻo. Đặc biệt là Hoàng đế như người, ngày nào cũng hứa hẹn, kết quả là, ha, cái gì cũng không làm được!"
Nữ nhân kia mở miệng, nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói lẫn nét mặt đều lộ ra một sự nồng đậm hận ý.
Độc Cô Ngạo Phong nghe vậy, mặc dù không biết nữ nhân này đã trải qua chuyện gì, nhưng mà, trong lòng khẳng định, nữ nhân này đã gặp phải chuyện gì đó không thể chịu nổi, mới có thể thống hận người của hoàng tộc như thế!
Nghĩ lại, nữ nhân này hẳn sẽ không bao giờ tin lời của hắn, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong lo lắng không thôi.
Lại nghĩ thời gian của Nhạc nhi không còn nhiều, không thể chậm trễ nữa, nếu như... Vô Tình Bà Bà còn không chịu ra tay... Nhạc nhi, chắc chắn sẽ phải chết!
Nghĩ đến đây, Độc Cô Ngạo Phong lập tức mở miệng nói.
"Vô Tình Bà Bà, trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, quyết không nuốt lời!"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng điệu kiên định vô cùng.
Sau lời nói của Độc Cô Ngạo Phong, trong hang động lại truyền đến âm thanh của nữ nhân.
"Hảo, một khi đã như vậy, ngươi trước tiên ở bên ngoài quỳ một canh giờ đi!"
Nữ nhân vừa dứt lời, mọi người đều cả kinh.
Dù sao, nữ nhân kia cũng biết rõ thân phận của nam nhân này mà, lại có lá gan lớn như thế. Không ngờ muốn một người đường đường là vua một nước ở bên ngoài quỳ một canh giờ!
Lời nói đại nghịch bất đạo như thế, cũng chỉ có mình nữ nhân này dám nói ra!
Nghe vậy, Lam Vũ nãy giờ nhẫn nhịn, rốt cục cũng lên tiếng.
"Ngươi.... Cái lão bà này, làm sao có thể như vậy? Thân thể Hoàng thượng đây chính là ngàn vàng, ngươi lại muốn Hoàng thượng quỳ! Ngươi quả thực là đại nghịch bất đạo!"
Lam Vũ tính tình thẳng thắn lại nóng như lửa.
Hơn nữa, Hoàng thượng là người hắn tôn trọng nhất, hắn làm sao có thể để cho Hoàng thượng chịu khuất phục như vậy!?
Mà ngay cả Tử Dạ ở một bên im lặng nãy giờ, sắc mặt cũng không khỏi trầm xuống. Đừng nói chi những người khác.
Khi Lam Vũ vừa dứt lời, trong sơn động sâu kín chỉ truyền lại tiếng hừ lạnh khinh thường.
"Hừ! Ta chỉ biết, đàn ông các người, đều là một dạng như nhau, nếu đã như vậy, các ngươi nên trở về đi!"
Nữ nhân trầm giọng nói, rõ ràng hạ lệnh đuổi khách.
Nghe vậy, Lam Vũ cau mày, đôi môi hé ra, như là muốn nói đều gì đó.
Nhưng lại bị Độc Cô Ngạo Phong giơ tay ngăn lại.
"Trẫm, nhất ngôn cửu đỉnh, nói được thì làm được!"
Nói xong lời này, Độc Cô Ngạo Phong ngay cả chân mày cũng không buồn nhếch, vén vạt áo, quỳ gối trên mặt tuyết.
Mọi người thấy vậy đều cả kinh.
Dù sao, nam nhân này, chính là Thương Lang Quốc Hoàng đế cao cao tại thượng của bọn họ nha, thế mà giờ phút này lại vì một nữ nhân lại có thể nhân nhượng người khác như vậy!?
Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người đều thở dài.
Nữ nhân đang ở trong kiệu kia, tuy rằng đang bị trọng thương, sinh tử chưa biết, nhưng mà, được Hoàng đế đối đãi như vậy, quả thực phải có phúc mấy đời nha!
Trong lòng mọi người cảm thán, lập tức, nhất nhất vén vạt áo, cùng nhau quỳ xuống.
Dù sao, đường đường là vua một nước, thế nhưng hắn cũng đã quỳ xuống rồi, bọn họ làm sao có thể tiếp tục đứng đây!?
Kết quả là, mọi người đồng loạt quỳ gối ở bên ngoài sơn động, một chút cũng không nhúc nhích.
Đối với tình huống bên ngoài, nữ nhân ở trong sơn động cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi không hề lên tiếng nữa.
Theo thời gian, từng giây từng phút trôi qua, nhiều người đã bắt đầu không chịu nổi.
Nói cho cùng, cho dù là người luyện võ, nhưng phải chịu không khí lạnh giá này, đăc biệt không được nhúc nhích quỳ trên mặt đất, khí lạnh không ngừng lan tràn từ đầu gối lên đến tận đỉnh đầu.
Cái sự rét lạnh này, không phải người bình thường có thể chịu đựng.
Nhưng mà, nam nhân quỳ đối đầu tiên kia, một chút cũng không hé răng, mọi người cũng tự nhiên không có một câu oán hận nào.
Rốt cuộc, sau một canh giờ, Lam Vũ nãy giờ canh từng giây, lập tức mở miệng.
"Hoàng thượng, một canh giờ đã qua."
Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Phong mới từ từ đứng lên.
"Vô Tình Bà Bà, trẫm đã quỳ một canh giờ, người có phải nên cứu người chăng?"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, vẻ mặt khẩn cầu.
Nhưng không ngờ, sau khi Độc Cô Ngạo Phong dứt lời, bên trong sơn động lại truyền đến tiếng cười chế giễu của nữ nhân.
Nữ nhân kia giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ, ha ha cười không ngừng.
"Ha ha, vừa rồi ta muốn ngươi quỳ một canh giờ, nhưng mà, ta cũng chưa đáp ứng ngươi là sau khi ngươi quỳ một canh giờ liên ra tay giúp người cứu người."
Nữ nhân mở miệng, tràn đầy đắc ý.
Nghe được lời nói của nữ nhân kia, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi cau mày.
Lam Vũ ở một bên, nghe vậy, chỉ cảm thấy một cơn tức giận từ đáy lòng, thẳng tắp vọt lên đỉnh đầu.
Môi đỏ mọng mở ra, rốt cục nhịn không được mở miệng nói.
"Ngươi, cái lão bà chết tiệt này, ngươi bây giờ là đang đùa giỡn chúng ta sao?'
Lam Vũ mở miệng rống to.
Chắc chắn, nữ nhân này, đang muốn làm khó dễ bọn họ.
Nghĩ đến vừa rồi bọn họ phải quỳ trên băng tuyết một canh giờ, thiếu chút nữa bị tuyết đông chết, nữ nhân này, lại có ý định đùa giỡn bọn họ như vậy, hắn có thể không tức giận sao?
Đối với lửa giận ngút trời của Lam Vũ, nữ nhân lại cười ha ha, nói.
"Ha ha, là ta đang đùa giỡn các ngươi đấy, thì đã sao nào?"
"Ngươi!"
Lam Vũ nghe vậy, hai hàng lông mày lập tức cau lại, định mở miệng nói cái gì đó, nhưng lại bị Độc Cô Ngạo Phong ngăn lại.
"Vô Tình Bà Bà, trẫm chính là thật tâm thật tình cầu xin Vô Tình Bà Bà cứu người, Vô Tình Bà Bà làm sao lại tuyệt tình như thế!? Rõ ràng là một thân y thuật cao minh, cũng không nguyện cứu người? Người ta nói 'cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa', cầu xin Vô Tình Bà Bà ra tay cứu người, chỉ cần người có thể cứu Nhạc nhi, người muốn trẫm làm gì, trẫm đều nguyện ý!"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, vẻ mặt thật lòng.
Nghĩ đến thời gian bọn họ chậm trễ càng dài, tánh mạng của Nhạc nhi lại càng nguy hiểm.
Vừa nghĩ Nhạc nhi cứ như vậy rời khỏi hắn, tim của hắn, tựa như đao chém vậy, rất đau!
Hắn thật hận, người bây giờ đang hôn mê bất tỉnh không phải là hắn!
Trong lúc đáy lòng của Độc Cô Ngạo Phong đang đau đớn không thôi, bỗng nhiên, từ trong sơn động, chậm rãi xuất hiện một bóng dáng cao gầy màu đen.
Nhìn thấy hắc y nữ nhân đang chậm rãi xuất hiện, mọi người kinh ngạc không thôi.
Dù sao, cho tới bây giờ, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến, người được thiên hạ gọi là Vô Tình Bà Bà, lại là một nữ nhân trẻ tuổi như vậy!
/623
|