Dưỡng điêu thành hậu
Ngoại truyện : Thương Lang Quốc
Chương 41 : Chịu trách nhiệm
Edit : huyền trân 205
"Ta. . ."
Độc Cô Ngạo Vũ hé mở làn môi hồng, ấp úng, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Hai gò má trắng như tuyết, giờ phút này vô cùng ửng đỏ.
Thấy Độc Cô Ngạo Vũ khác thường, trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc.
"A! Mặt ngươi thật là đỏ, có phải vì ngâm nước thời gian quá lâu ! ? Nếu không, có lẽ ngươi không nên lại ngâm nước, dù sao ngươi ngâm lâu như vậy, mùi chua trên người đã sớm không còn."
Cố Duy Nhất vừa nói dứt lời, lập tức rút bàn tay nhỏ bé của mình, sau đó xoay người, tính toán lấy khăn tắm cho Độc Cô Ngạo Vũ.
Bởi vì tâm tư Cố Duy Nhất đều dồn vào khăn tắm, nàng chưa từng chú ý tới dưới chân là một bãi nước.
Kết quả Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy dưới chân vừa trượt, trong chốc lát Cố Duy Nhất cảm thấy thân thể mất đi thăng bằng, cả người liền ngã bổ nhào thật mạnh về phía sau.
Nhìn thấy cảnh vật bốn phía, không ngừng đổ xuống, cảm giác trống rổng càng khiến Cố Duy Nhất sợ đến mở to mắt, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Thấy Cố Duy Nhất sắp ngã xuống, Độc Cô Ngạo Vũ vẫn còn bên trong bồn tắm thấy một màn này, sợ đến đôi mắt trợn tròn, hết hồn hết vía.
Gần như không cần nghĩ, thân thể Độc Cô Ngạo Vũ búng một cái, 'Rào' một tiếng, liền nhảy lên từ bên trong bồn tắm.
Lập tức, bước nhanh chân, tính toán đưa tay đỡ lấy Cố Duy Nhất sắp ngã xuống .
Ai ngờ, tay Độc Cô Ngạo Vũ còn chưa tiếp được cơ thể Cố Duy Nhất thì nhất thời đã cảm thấy dưới chân vừa trượt.
Theo tiếng Độc Cô Ngạo Vũ hét lên, cả người Độc Cô Ngạo Vũ đã thẳng tắp ngã trên mặt đất.
Chỉ cảm thấy xương cốt sau lưng, giống như bị xe ngựa hung hăng cán qua, đau muốn chết.
Nhưng mà, còn không chờ Độc Cô Ngạo Vũ phục hồi tinh thần lại thì đã cảm thấy một thân thể nhỏ bé ngã xuống ngay sau đó .
Cảm giác được sức nặng thân thể, còn tiếng kêu đó, đầu tiên Độc Cô Ngạo Vũ cố nhịn đau đớn trên người, hai hàng lông mày cau lại, bất chấp đau đớn, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng hỏi.
"Ngươi sao rồi! ? Té ở đâu ! ?"
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, ở trong giọng nói mang theo bối rối và lo lắng chính mình cũng không nhận thấy được .
Nghe tới lời Độc Cô Ngạo Vũ nói, lúc nàyCố Duy Nhất mới từ từ phục hồi tinh thần lại.
Mở to đôi mắt, lẳng lặng nhìn bốn phía.
Cố Duy Nhất không khỏi 'Ồ' một tiếng, trên mặt đều là nghi hoặc.
"Sao ngã sấp xuống mà không đau! ?"
Nghe được lời Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Vũ bị trở thành thịt người khóe miệng không khỏi nhếch lên, im lặng.
"Đương nhiên không đau! Ngươi đè lên người ta mà!"
"A! ?"
Nghe giọng Độc Cô Ngạo Vũ hổn hển, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, lập tức quay đầu vừa nhìn.
Vừa nhìn, Cố Duy Nhất không khỏi sửng sốt.
Bởi vì, Độc Cô Ngạo Vũ nói không sai, bây giờ nàng đúng là đang nằm trên người Độc Cô Ngạo Vũ !
Không trách được khi vừa té xuống nàng không thấy đau đớn gì, ngược lại vẫn cảm giác dưới thân có co dãn, rất thoải mái !
Lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, cũng không biết Độc Cô Ngạo Vũ bị nàng đè dưới thân, thấy lúc Cố Duy Nhất nhìn hắn, ngay lập tức, trái tim đang im lặng lại đập điên cuồng không quy luật.
'Bang bang bang' tiếng tim đập chưa bao giờ nhanh thế.
Máu cả người, giống như nồi nước sôi, không ngừng sôi sùng sục, lập tức nhanh chóng xông tới dưới thân . . .
Tim đập dồn dập, máu sôi sùng sục, ánh mắt Độc Cô Ngạo Vũ nhìn Cố Duy Nhất, mang theo dục vọng đen tối chính hắn đều không phát hiện ra. . .
Lẳng lặng nhìn thiếu nữ áp trên người mình, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn ngăm đen, Độc Cô Ngạo Vũ phát hiện, kỳ thật thiếu nữ này, đường nét rất duyên dáng.
Mặc dù, da thịt của nàng ngăm đen, chỉ là đường nét kia, cũng là dấu hiệu xinh xắn .
Đặc biệt đôi mắt to đen nhánh kia, đen trắng rõ ràng, trong veo như nước, xinh đẹp vô cùng.
Một đôi mắt thật xinh đẹp !
Gương mặt xinh xắn!
Như thế nào trước kia, hắn chưa từng nhận thấy được điểm này đây! ?
Lúc trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ kinh ngạc nghi ngờ, Cố Duy Nhất thấy Độc Cô Ngạo Vũ ngây ngốc nhìn mình, ánh mắt đờ đẫn, còn có vẻ mặt nàng xem không hiểu.
Thấy vậy, chân mày Cố Duy Nhất cau lại một cái, hít mũi, mở miệng nói.
"Ai, ngươi đần độn rồi sao! ? Hay bị ta đè hỏng rồi! ?"
Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Vũ ngây ra như phỗng nhìn mình, Cố Duy Nhất không khỏi đưa tay quơ quơ trước mặt hắn .
Chỉ cảm thấy, Độc Cô Ngạo Vũ bây giờ thật sự rất kì quái.
Chẳng lẽ bị nàng đè, đầu đập vào đá rồi! ?
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi nhanh chóng đứng lên từ trên mặt đất.
Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, lại thấy Cố Duy Nhất đứng lên, ngay lập tức trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ cảm thấy vắng vẻ, giống như mất đi cái gì đó.
Chỉ là, không chờ Độc Cô Ngạo Vũ suy nghĩ nhiều, đột nhiên Độc Cô Ngạo Vũ nghĩ đến cái gì đó, trên mặt đầu tiên là sửng sốt.
Lập tức, gương mặt tuấn tú cứng ngắc, từ từ nhìn xuống dưới thân mình.
Khi thấy dáng vẻ hiện tại của mình, ngay lập tức đôi mắt Độc Cô Ngạo Vũ mở to, không khỏi lạnh toát xương sống mà hít sâu một hơi.
"A. . ."
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng giật mình la lên một tiếng, lập tức cả người nhanh chóng nhảy bật lên từ mặt đất .
Lập tức, hai chân kẹp lại, hai tay duỗi ra che hạ thân.
Độc Cô Ngạo Vũ giật mình la lên dọa Cố Duy Nhất.
Lập tức, mắt nhung vừa chuyển, thấy Độc Cô Ngạo Vũ đứng bên cạnh mình, hai tay che hạ thân, còn cơ thể trần truồng của hắn, hai gò má Cố Duy Nhất càng quýnh.
Một luồng khí khô nóng, từ đáy lòng dâng lên tận đỉnh đầu.
Mặc dù, nàng chưa từng coi Độc Cô Ngạo Vũ là nam nhân, nhưng nói như thế nào hắn vẫn là nam nhân.
Nhưng từ nhỏ Cố Duy Nhất gặp đủ loại nam nhân, ông ngoại mở võ quán, từ nhỏ Cố Duy Nhất đã ở trong võ quán hỗn tạp, sao có thể chưa thấy nam nhân lõa thể! ?
Hơn nữa, mới vừa rồi Độc Cô Ngạo Vũ nhanh tay, che vị trí quan trọng của mình, nàng chưa thấy được gì.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất chỉ là nhẹ nhàng ho khan một cái, rồi quay đầu đi, không liếc mắt nhìn Độc Cô Ngạo Vũ nữa.
"Cái...kia, ta không phải cố ý, hơn nữa ta không thấy gì, ngươi, ta, ta đi ra ngoài trước."
Vừa nói dứt lời, Cố Duy Nhất lập tức quay bước đi ra bên ngoài phòng ngủ.
Thấy Cố Duy Nhất vừa nói dứt lời, liền muốn rời đi, trên mặt Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi buồn bực, môi đỏ mọng hé ra, không khỏi mở miệng giật mình la lên một tiếng.
"Ai. . ."
"Còn có chuyện gì! ?"
Nghe được Độc Cô Ngạo Vũ giật mình la lên, Cố Duy Nhất dừng lại nhưng không quay đầu.
Cho nên tự nhiên không thấy gương mặt Độc Cô Ngạo Vũ vô cùng đỏ ửng , đôi mắt tràn đầy ngượng ngùng và thẹn thùng .
Nhìn thấy Cố Duy Nhất ngừng lại, cũng không xoay người lại.
Độc Cô Ngạo Vũ buồn bực, hé mở làn môi hồng, không khỏi ấp úng nói.
"Cái...kia, mới vừa rồi, ngươi, ngươi nhìn, cho nên sau này ngươi . . ."
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, nói tới đây ngượng ngùng nói không được nữa.
Tuy nói, hắn luôn quần áo lụa là phóng đãng, nhưng không có quan hệ nam nữ bừa bãi.
Bởi vì hắn nghĩ, chuyện nam nữ, nhất định phải tìm một người chính mình thích.
Cho nên, hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo đều là thái giám.
Hiện nay, thân thể hắn, vừa bị một cô gái nhìn thấy, như vậy nàng nhất định phải phụ trách mới được!
Lúc trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ suy nghĩ, Cố Duy Nhất nghe được Độc Cô Ngạo Vũ ấp úng nói, mặc dù Độc Cô Ngạo Vũ không nói hoàn chỉnh, nhưng Cố Duy Nhất vẫn tổng kết được, rõ ràng, lập tức gật đầu nói.
"Ừ, ý của ngươi, ta đã rõ ràng rồi!"
Độc Cô Ngạo Vũ, không ngờ chuyện này bị người biết chưa! ?
Nghĩ đến, lần trước vì cứu Độc Cô Ngạo Vũ, hô hấp nhân tạo cho hắn, Độc Cô Ngạo Vũ tức giận muốn giết nàng.
Hiện nay, lại bị nàng xem thân thể, nghĩ đến trong lòng càng ảo não muốn chết ! ?
Dù sao, trong cảm nhận Độc Cô Ngạo Vũ , bị nữ nhân xấu xí như nàng thấy thân thể, khẳng định là một chuyện vô cùng không vui.
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi hơi buồn bã mất mát.
Dù sao, sống bên cạnh một người mà mọi thứ đều đẹp hơn mình, nói không tự ti là giả!
Lúc Cố Duy Nhất bất đắc dĩ thở dài, Độc Cô Ngạo Vũ nghe được Cố Duy Nhất nói thế, đôi mắt lập tức sáng ngời.
"Ngươi nói, ý của ta, ngươi đã rõ ràng rồi! ?"
"Ừ, ta hiểu được, ngươi yên tâm!"
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Vũ nói, hình như giọng điệu không tin .
Cố Duy Nhất lập tức mở miệng khẳng định nói.
Dù sao, tại triều đại này, không chỉ nữ nhân chú trọng trong sạch, nam nhân cũng chú trọng, không phải sao! ?
Lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, Độc Cô Ngạo Vũ nghe được Cố Duy Nhất nói thế, ngay lập tức sự mừng thầm từ đáy lòng nảy lên đỉnh đầu, khóe miệng không khỏi toét ra một cái.
Trên mặt, đều là mừng như điên ngay cả chính hắn cũng không biết .
Nếu như là ba tháng trước, có người nói với hắn, hắn bởi vì được một nữ nhân xấu xí phụ trách mà mừng như điên, hắn khẳng định sẽ hừ mũi xem thường, nhưng hiện nay.
Độc Cô Ngạo Vũ chỉ cảm thấy trong lòng chưa từng sung sướng như vậy.
Môi đỏ mọng nhếch lên, trên mặt càng cười tươi như hoa.
"Ngươi rõ là tốt rồi, dù sao, chuyện này ngươi nên chịu trách nhiệm. . ."
Nói xong lời cuối cùng, âm lượng Độc Cô Ngạo Vũ nhẹ nhàng, trên mặt đều ngượng ngùng.
Chỉ tiếc, Cố Duy Nhất đang đưa lưng về phía hắn, một chút đều không phát hiện ra.
Giờ phút này, nghe được lời nói Độc Cô Ngạo Vũ , chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đã rõ ràng.
"Ừ, ta đã biết, ta không chơi xỏ người, ta sẽ phụ trách, được rồi, không có việc gì nói nữa, ta đi trước."
Cố Duy Nhất vừa nói dứt lời, lập tức quay lại sải bước rời khỏi phòng ngủ.
Chỉ để lại Độc Cô Ngạo Vũ kích động vẻ mặt mừng như điên . . .
"Ha hả, nàng nói, nàng đối với ta phụ trách . . ."
. . .
Đã là đầu thu, vài ngày gần đây thời tiết trở nên mát mẻ .
Nhưng mà, Cố Duy Nhất thích nhất là loại thời tiết này.
Không giống mùa hè, ngày mùa hè nóng bức, đi ra ngoài một chút mồ hôi đầm đìa tuôn như mưa.
Cũng không giống như vào đông, bên ngoài gió lạnh, trên người mặc trang phục thật dầy , hành động bất tiện.
Nhìn thấy thời tiết hiện nay trời cao mát mẻ , hưởng thụ gió thu, tâm tình Cố Duy Nhất trở nên sung sướng .
Mấy ngày nay, đối với Cố Duy Nhất mà nói, đúng là khoảng thời gian không tệ.
Bởi vì sau chuyện hội săn mùa thu, Độc Cô Ngạo Vũ đối với nàng thay đổi không ít.
Nghĩ đến, Độc Cô Ngạo Vũ là một người tri ân báo đáp, biết được nàng cứu hắn, cho nên hiện nay không giống trước kia khắp nơi nhằm vào nàng .
Chỉ là, mặc dù như thế, Cố Duy Nhất lại cảm giác được Độc Cô Ngạo Vũ là một người kỳ quái .
Mặc dù hắn không như trước đây nhằm vào nàng, nhưng hiện tại mỗi lần gặp nàng, sẽ trở nên như đại cô nương vậy, không được tự nhiên.
Có đôi khi, Cố Duy Nhất phát hiện, Độc Cô Ngạo Vũ thỉnh thoảng nhìn lén nàng.
Thật giống như bây giờ
Giờ phút này, sau khi Cố Duy Nhất luyện tập võ xong.
Lý Đạt là sư phụ bọn họ, mỗi ngày đều nghiêm túc huấn luyện chỉ bảo bọn họ võ công.
Nghiêm sư xuất cao đồ, gần đây võ nghệ Cố Duy Nhất tăng lên không ít.
Mặc dù mỗi ngày huấn luyện chỉ còn nửa cái mạng, nhưng Cố Duy Nhất không thấy khổ gì.
Cố Duy Nhất luyện tập thêm, không sợ cực khổ, Lý Đạt vô cùng vui mừng.
Nhưng đối với một người khác, mỗi lần Lý Đạt nhìn thấy đều không nhịn được lắc đầu thở dài, giống như bây giờ
"Thập Thất Gia, mời ngươi chuyên tâm một chút, đừng phân tâm, ánh mắt ngươi nhìn tới nơi nào ! ? Nếu như ngươi cứ như vậy, coi như học một trăm năm, võ công cũng không tăng lên!"
Lý Đạt mở miệng, trong giọng nói, đều cực kì bất đắc dĩ.
Dù sao, hiện nay hắn chỉ bảo người có thân phận không tầm thường.
Nếu như đây là tiểu binh trong quân doanh hắn, hắn không nói hai lời, một cước hung hăng đá, rồi bảo bọn họ chạy quanh thao trường năm trăm vòng .
Chính là hiện nay, trước mắt là Thập Thất Gia, đệ đệ như trân bảo của Hoàng thượng, cho nên hắn chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.
Chỉ là, nhận đồ đệ như vậy , đúng là tức tối đầy bụng a. . .
Lúc trong lòng Lý Đạt thở dài, mặt mày bất đắc dĩ.
Cố Duy Nhất nghe được lời Lý Đạt nói, ánh mắt quét một vòng, nhìn tới Độc Cô Ngạo Vũ đứng ở một bên.
Vừa lúc, đối đầu với ánh mắt Độc Cô Ngạo Vũ đang nhìn mình.
Trong khoảnh khắc, bốn mắt nhìn nhau, đầu tiên trên mặt Cố Duy Nhất sửng sốt.
Lại thấy sau khi Độc Cô Ngạo Vũ nhìn thấy ánh mắt nàng, sợ giống như tiểu bạch thỏ gặp phải đại Hôi Lang vậy, cuống quít thu hồi ánh mắt.
Đối với phản ứng của Độc Cô Ngạo Vũ, trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc vô cùng.
Độc Cô Ngạo Vũ này, gần đây rốt cuộc là làm sao vậy! ?
Lúc trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc, đột nhiên, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía sau bọn họ
"Xảy ra chuyện gì! ?"
Cùng với giọng nói trầm thấp quen thuộc kia vang lên, Cố Duy Nhất thấy trong lòng giật mình, lập tức nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, người mới đến không phải người khác, đúng là Độc Cô Ngạo Phong!
Độc Cô Ngạo Phong lúc này, mặc một bộ áo mãng bào màu đen thêu hình rồng, lưng đeo Yêu Đái màu đen viền vàng, phác họa dáng người cao to vô cùng tinh tế .
Một mái tóc dài đen nhánh, chỉ dùng một đai màu đen vấn tóc buộc ở sau ót, tôn lên gương mặt như được điêu luyện sắc sảo, gọt giũa tỉ mỉ mà thành.
Hình dáng rõ ràng, đường nét tuấn tú, mày kiếm bay nghiêng, mũi cao thẳng tắp, cánh mũi cân đối, đôi môi hình trái tim, một đôi đồng tử động lòng màu hổ phách, càng lấp lánh linh lợi.
Hai tay hắn để phía sau, lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Gió thu phe phẩy, thổi tóc dài nam nhân tung bay, tay áo tung bay, lộ rõ khí phách!
Nam nhân này, giống như vừa sinh ra đã đứng trên đỉnh cao, quan sát người trong thế gian vậy.
Uy nghiêm, khí phách, tuấn tú, sang trọng như vậy. . .
Khiến mỗi lần Cố Duy Nhất thấy, tim đập dồn dập, nhanh không thôi.
Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong đột nhiên đến đây , trong lòng Cố Duy Nhất mừng thầm vô cùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen , bởi vì nam nhân này đến, lập tức mặt mày hớn hở.
"Ha hả, phụ hoàng, hiện tại người không phải ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương sao! ? Sao lại rảnh tới nơi này! ?"
Cố Duy Nhất vừa nói, người giống như con bướm, nhào tới bên cạnh Độc Cô Ngạo Phong .
Một đôi mắt to xinh đẹp , giờ phút này tràn đầy sự vui vẻ.
Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, lại thấy Cố Duy Nhất lộ rõ vui vẻ, nhìn đôi mắt rạng rỡ đó, Độc Cô Ngạo Phong cảm thấy trong lòng mềm nhũn, đôi mắt nhìn Cố Duy Nhất càng thêm vài phần dịu dàng.
Mỗi ngày, đối mặt nhiều quốc gia đại sự như vậy, rất nhiều lúc Độc Cô Ngạo Phong cảm thấy mệt mỏi, có loại cảm giác không thở nổi .
Chỉ là, không biết từ lúc nào .
Chỉ cần tâm tình của hắn buồn bực, áp lực thật lớn, gặp lại một cô bé, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vui vẻ kia, áp lực mệt mỏi trong lòng lập tức biến mất không thấy dấu vết.
Trên người cô bé này như có loại ma lực làm người ta thả lỏng vậy.
Trong lòng Độc Cô Ngạo Phong nhớ lại, thấy Cố Duy Nhất bởi vì mới luyện võ, gò má rơi xuống vài sợi tóc, không nhịn được vươn cánh tay thon thả, nhẹ nhàng vén lên ra sau vành tai Cố Duy Nhất .
Nhìn thấy hành động nam nhân này quan tâm , bàn tay đẹp , đôi mắt mang theo vài phần dịu dàng, Cố Duy Nhất cảm thấy như mình đang say, cơ hồ chìm đắm trong sự dịu dàng của nam nhân này , không thể tự kềm chế . . .
Cho nên, Cố Duy Nhất tự nhiên không nhận thấy được, ánh mắt người nào đó nhìn mình y như oán phụ thâm cung ai oán tức giận . . .
Nhảy hố đê !!!!!!
/623
|