Đường Chuyên

Chương 1029: Mãnh thú trong lòng

/1414


Vân Diệp ngây ra một trận sướng đời, y thích nhất cảm giác kỳ ảo này, đầu óc không có gì cả, sau khi ngây ra thì tinh thần trăm lần.

Tỉnh lại phát hiện Tân Nguyệt đang dạy bốn nữ nhân thêu thùa, làm gì thế? Chẳng lẽ định giữ họ lại? Tùy nàng, trong nhà thêm bốn mỹ nhân thi thoảng dưỡng mắt cũng tốt.

Xe ngựa tới nhà mới phát hiện Trường Tôn thị đang trò chuyện với lão nãi nãi, mấy ngày qua bà ở thư viện, Lý Thừa Càn tới Tam Nguyên, hiện chỉ có đường Tam Nguyên và Lam Điền là thông với nhau.

Trường Tôn thị nhìn thấy Vân Diệp bảo hoạn quan đi theo:

- Mang dầu hạn thát ra đây, tai Vân hầu chưa bình phục hoàn toàn, chân đoán chừng cũng chưa ổn, giao cho Vân phu nhân, để nàng chăm sóc hầu gia.

Sau khi khí cầu nổ, Trường Tôn thị cứ mặt nặng mày nhẹ với Vân Diệp, bà nghĩ tới Vân Diệp và Lý Thái thiếu chút nữa bị thiêu chết là người run sợ, tuy nói bất đắc dĩ cũng không thể lấy mình ra mạo hiểm.

- Nương nương, trời đã tối, hôm nay nương nương ở lại hành cung chứ ạ? Học sinh xuống bếp làm cho người bát mỳ ăn, thời tiết thế này ăn bát mỳ nóng thoải mái hơn mọi thứ.

Vân Diệp thạo chuyện lấy lòng Trường Tôn thị lắm rồi, chắp tay rời đi, chuẩn bị mấy bát mỳ, thích nhất mỳ do trù nương trong nhà làm, mấy ngày trong cung không được ăn, thèm vô kể.

- Tân Nguyệt, bản cung tặng cho Vân Diệp bốn nha đầu, ngươi thấy sao?

Trường Tôn thị nhấp ngụm trà hỏi:

- Khổ tâm của nương nương sao có thể uổng phí, bốn nha đầu đều là trang quốc sắc thiên hương, phu quân của thiếp thân chỉ là khúc gỗ, người đừng thấy chàng thích nhìn nữ tử xinh đẹp, cũng thích đi thanh lâu, nhưng thiếp thân biết, đó là bản tính thích cái đẹp. Phu quân rất thích bốn mỹ nhân đó, có điều giống như thích đóa hoa xinh đẹp vậy, không liên quan tới tìn nam nữ, thậm chí thấy bản thân cưới ba người thiếp thân là sai rồi, nên cưới một người mà thôi.

- Trước kia thiếp thân cho rằng phu quân ngại thể diện cho nên mới nói như thế, kết quả phát hiện là đúng vậy, phu quân chỉ cần cưới một nữ nhân, sẽ phân một phần trái tim lên nữ nhân đó, nếu chàng quan tâm tới mỗi nữ nhân của mình sẽ thấy vô cùng mỏi mệt, thiếp thân rất thích tính cách này của chàng.

Tân Nguyệt ngẩng đầu nói lời trong lòng ra, lão nãi nãi cười gật đầu, tôn nhi của mình sao bà không hiểu.

Trường Tôn thị lắc đầu:

- Trên đời còn có quái nhân như thế mà ngươi gặp đúng được, thôi vậy, bốn nha đầu đó tốt số, tùy chúng sống sung sướng ở Vân gia.

- May khí cầu sẽ do bản cung giám công, chúng ta cần phải làm ngày đêm mới được, ngươi cũng thấy rồi triều đường cãi nhau ầm ĩ, chuyện này là sở trường của phụ nhân chúng ta, vậy phải dốc sức chế tạo, ta đã lệnh thư viện toàn lực phối hợp.

Tân Nguyệt nhún mình tuân lệnh, lập tức an bài phó dịch dọn đại sảnh, đốt lò lên, tới kho lấy lụa, còn về vài chống lửa không còn nhiều nữa, chẳng biết có đủ không.

Trường An đổ tuyết lớn thành tai nạn không phải tất cả mọi người đều lo lắng, trong đó một số kẻ vô cùng vui mừng, ví như Lộc Đông Tán vừa từ Thổ Phồn tới năm ngoái, khi tuyết tới tối ngày thứ sáu ngừng rơi, ông ta căm hận đấm cửa, tuyết đáng chết sao không rơi vài ngày nữa? Chỉ cần thêm ba ngày nữa là tâm lý người Trường An sẽ sụp đổ, với người Thổ Phồn mà nói đúng là không đánh mà thắng.

Hiện giờ ông ta nghĩ tới con quái thú bay trên không kia là lạnh từ chân đến đầu, có thứ này, địa thế hiểm yếu của Thổ Phồn còn uy hiếp hữu hiệu với Đại Đường sao?

Đạo chiếu thư ngang ngược tới cực điểm của Lý Nhị vẫn phải chấp hành, điều duy nhất có thể mặc cả là lương thảo quân giới giáp chiến Nam Chiếu do ai cung cấp mà thôi.

Lý Đạo Tông ở Xa Châu truân binh không đánh, trơ mắt nhìn Thổ Phồn và Mông Xá Long chém giết ở Tùng Châu, sau đó làm ngư ông đắc lợi, chẳng lẽ hùng mạnh thực sự sẽ có tất cả.

Vì khắp nơi là tuyết trắng mênh mông, học sinh thư viện theo thói quen lấy kính đen làm thành hình thú quái dị lấy thừng đeo lên mặt, đi lại trong thư viện như gấu mèo, nhìn tuyết thời gian dài sẽ sưng mắt, trong thư viện không phải là bí mật gì.

Kín mắt của Vân Diệp làm bằng thủy tinh, gọng làm bằng bạc, hai cái mắt kính tròn tròn trông rất đơn giản. Tiểu Vũ thì khác, biết rõ lọc sáng tốt nhất là màu đen, lại đeo kính màu xanh thẫm, gọng kính màu phấn hồng làm bằng vàng, Vân Diệp ước lượng một chút, rất nặng, không biết mũi có chịu nổi không?

Toàn bộ tuyết trong thư viện bị học sinh đẩy xuống sông Đông Dương rồi, cho nên bên trong không có mấy tuyết, nhà cửa ở đây làm bằng đá, nên không tổn hại, duy nhất tổn hại là mê lâm, Hỏa Trú đã ngừng cung cấp mật ong và ấu trùng cho bất kỳ ai, toàn bộ mê lâm bị tuyết phủ kín, ý kiến của Lý Cương là cho dù toàn bộ mê lâm bị hủy cũng không cho học sinh vào nửa bước.

- Sư phụ, Bàng Ngọc Hải đang bố cục, chuẩn bị để Lý Nghĩa Phù đâm đầu vào lưới, mấy ngày tới nói không chừng sẽ phát động, vì Lý Nghĩa Phù có một bộ mặt kính tinh xảo, giá không thấp.

Tiểu Vũ từ khi dạy học ở thư viện liền lấy học sinh của mình ra làm đồ thí nghiệm, thủ đoạn tự cho là cao minh của Bàng Ngọc Hải trong mắt nàng không đáng nhắc tới, nàng cũng chẳng muốn cảnh cáo Lý Nghĩa Phù, cứ vậy đứng bên xem sự thế phát triển. Còn về phần Lý Nghĩa Phù có rơi vào bẫy hay không thì không quan tâm, xem hết âm mưu này từ đầu tới cuối quan trọng hơn vận mệnh của Lý Nghĩa Phù.

- Ha ha ha, sư phụ đã chuẩn bị trước rồi, ta khơi lên dã tâm của Lý Nghĩa Phù, một người có dã tâm vô cùng thống khổ, hắn phải biết vì lý tưởng mà cự tuyệt cám dỗ, ngay chút cám dỗ này mà không chống lại được, chứng tỏ bản chất của hắn không đáng cứu. Bàng Ngọc Hải tấn công vào nhược điểm của hắn, vậy cứ xem hắn ứng phó thế nào, tốt xấu cũng mặc.

Tiểu Vũ ôm cánh tay sư phụ, cười duyên:

- Sư phụ đã xem tận bốn năm còn muốn xem hết sao? Bi thương của Lộc Đông Tán do người tạo thành, con nghĩ tên đó hẳn cũng phát giác rồi? Để lâu thì kín kẽ tới đâu cũng lộ sơ hở. Lần đầu tiên cầu thân bị sư phụ phá hỏng, lần thứ hai cầu thân bị Mã Chu làm hỏng, lần thứ ba thì Ngụy Trưng đại nhân lên tiếng phủ định.

- Ngay trung thư đều không thông qua mà ông ta vẫn không nản lòng tác thành hai nhà thông gia, rốt cuộc muốn cái gì? Đại tướng Thổ Phồn ở quốc gia của mình là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh, vì sao tới Trường An chịu nhục?

Vân Diệp thoát khỏi tay Tiểu Vũ, mắng:

- Đại cô nương rồi, không thể làm nũng như khi còn nhỏ nữa, thành ra thể thống gì, sao con biết Lộc Đông Tán đang chịu nhục? Nói không chừng người ta thích cuộc sống ở đây không muốn về, tiểu nữ tử đừng quản chuyện hỗn tạp này, giúp Tiểu Kiệt chuẩn bị xuất tái đi, Lý Cương tiên sinh ngứa mắt sư đồ chúng ta thanh nhàn, lo ta biến thành rùa rụt đầu, lôi Tiểu Kiệt ra làm gương cho ta.

Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn sư phụ có chút thương cảm:

- Đại tỷ con gả cho Hạ Lan gia, là tên ăn chơi không nên thân, tiền bao năm qua con gửi về nhà bị bọn họ ngồi ăn núi lở rồi. Con không hiểu, hai vị ca ca con vì sao đuổi mẫu thân và muội muội con ra khỏi nhà? Đoạt chút tiền tài cuối cùng của họ? Đường đường công tước phu nhân luân lạc tới tự phải giặt giũ nấu cơm rồi, chẳng lẽ làm thế thì hai người họ có thể diện lắm à?

- Nhà ta không như thế, nhà Tiểu Kiệt không như thế, mấy nhà thân cận với nhà ta cũng không, dù Tần gia thế lợi nhất cũng không làm chuyện vô sỉ này, Vũ gia vì sao xuất hiện chuyện mất mặt như thế? Nghe nói đám ca ca con còn muốn đưa tiểu muội vào cung, thế còn là huynh muội không?

Vân Diệp thở dài, kiếm cái ghế gỗ sạch sẽ ngồi xuống nói với Tiểu Vũ:

- Vũ Nguyên Khánh nay phá núi mở đường cho đại quân ở Nam Chiếu, Vũ Nguyên Sảng ở Kiếm Nam sống không bằng chết, con viết thư cho Thì Thì cũng đành đi, sao còn viết thư cho tên hỗn thế ma vương Tiểu Ảm? Thì Thì làm việc còn có chừng mực, cũng sẽ an bài tốt cho mẫu thân và muội muội con, Tiểu Ảm làm việc lại vô cùng thô bạo, hai phu thê họ xưa nay yêu thương con, ra tay không biết nặng nhẹ, đại trạch của Vũ gia bị hắn làm hoang phế, một đạo tấu chương nhi tử Vũ gia bất hiếu làm Vũ gia không còn cơ hội trở mình nữa. Ta thậm chí nghi tấu chương của Tiểu Ảm do con viết, cái tính xấu của con không biết sửa, chỉ cần làm gì là dồn người ta vào đường cùng, không nghĩ xem cha con ở suối vàng có nhắm mắt không, phú quý mấy đời tích góp của Vũ gia bị con làm tan thành rồi.

Tiểu Vũ đá bay một cục đá, dập chân nói:

- Nói tới cha, sư phụ càng hợp cách hơn, vì chút phú quý Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng làm chuyện cầm thú, đại tỷ con gả cho Hạ Lan gia là bị bọn chúng hại, làm đại tỷ không thể gả cho nhà tử tế, mẹ con mềm yếu, còn lừa con hai năm, nếu là hai năm trước, con tới Kiếm Nam xé xác chúng.

Vân Diệp sững người, dã sử nói Tiểu Vũ bị mấy ca ca nàng làm nhục chẳng lẽ là sự thực? May mà năm Tiểu Vũ mười tuổi đã đón tới nhà, nếu không hậu quả khó lường, trưởng thành trong cái nhà như thế, không có chỗ dựa, đành dựa vào bản thân không từ thủ đoạn thôi, trong hoàn cảnh đó không biến thái mới lạ. Chẳng trách trên lịch sử Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng khi biết Tiểu Vũ đắc thế sợ quá mà chết, ba đường ca của nàng cũng bị sửa thành họ khác.

- Hiện giờ tốt rồi, người xấu bị trừng phạt, mẫu thân và tỷ muội con được bố trí, con hiện giờ chuyên tâm thêu áo cưới đi, đợi Tiểu Kiệt về là lập tức thành thân, sống cho thật tốt.

Chuyện đã làm ra rồi, chẳng còn gì oán trách, Vân Diệp nếu biết hai huynh đệ Vũ gia làm chuyện cầm thú kia, nói không chừng còn ra tay nặng hơn.

- Sư phụ, tỷ tỷ con thực ra rất xinh đẹp, nếu không sư phụ thu làm tiểu thiếp đi, như thế con có thể thường xuyên gặp mẫu thân, tỷ tỷ và muội muội rội.

- Cút đi, hoàng hậu tặng ta bốn mỹ nhân, ta còn không hứng thú, đừng nói là tỷ tỷ đã gả đi của con, con nghĩ ta lại làm chuyện cướp vợ người à?

Nói tới đó Vân Diệp thất kinh hỏi Tiểu Vũ:

- Đại tỷ phu của con chẳng lẽ chết rồi?

Tiểu Vũ bĩu môi:

- Hắn thích uống rượu, có thể nói coi rượu như mạng, chỉ cần uống chút rượu là đánh tỷ tỷ, đánh tàn khốc, cho dù tỷ tỷ con không còn tấm thân hoàn bích gả cho hắn cũng quá thừa. Con tuy phẫn nộ, cũng không giết hắn, sư phụ dạy con bao năm, con không làm trái, là hắn uống rượu mà chết, không liên quan tới con.

Vân Diệp ngẩng đầu nhìn trời không nói gì, trước kia y có kể cho Tiểu Vũ và Địch Nhân Kiệt chuyện trúng độc rượu, khi hàm lượng rượu trong máu đạt tới một trăm linh bốn phần trăm sẽ hôn mê, một trăm linh năm phần trăm vào thời đại không có cách cấp cứu này thì chết là cái chắc.

Tiểu Vũ không cần giết người, chỉ cần tặng tỷ tỷ rượu nồng độ cao của Vân gia là được, tên coi rượu như mạng kia không say khướt không thôi, rượu sáu mươi độ với một con ma men mà nói là vũ khí giết người.

Đại Đường năm nào cũng có người say rượu chết, ở Trường An được miêu tả là phong nhã, Lưu Linh thời Tấn từng dặn lão phó của mình, chỉ cần hắn ra ngoài là cầm cuốc theo, nếu say rượu chết thì chôn luôn tại chỗ, không cần quan quách an táng. Bằng hữu tham gia loại tang lễ này thường mỉm cười, đối lập hoàn toàn với gia quyến bi thương, cách chết này được coi là phong nhã, thậm chí được hâm mộ.

Tên ma men kia chết cũng như thế, quan phủ nghiệm xác cũng không tra ra cái gì, hắn tự chuốc rượu chết, với sự thông tuệ của Tiểu Vũ, nhất định xử lý ổn thỏa.

- Sau khi về nhà đống cửa đọc sách sám hối, trong ba tháng không được bước ra ngoài.

Nếu Tiểu Vũ làm tỷ tỷ và Hạ Lan Cường ly hôn, Vân Diệp sẽ không nói một câu, Tiểu Vũ không chọn cách này mà trực tiếp giết người, chuyện này không thể cổ vũ, cấm túc là cần thiết.

Tiểu Vũ chột dạ nhìn sư phụ, thấy sư phụ nghiêm mặt, biết sư phụ hiểu ngọn nguồn, đành nhún mình thi lễ tuân mệnh.

Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Tiểu Vũ, Vân Diệp thở dài:

- Ài, trong lòng con có một con mãnh thú, sư phụ không dám tùy tiện thả nó ra, chỉ muốn con sống yên tĩnh khoái hoạt cả đời, thực ra trong ba đứa các con, con giống ta nhất, chúng ta đều không có quan niệm thị phi gì cả, thứ ta đang kiên trì đều do các trưởng bối dạy, từ Lão Trình, Lão Ngưu, Nhan sư, Lý sư tới nương nương, cho nên rất loạn. Tàn độc với kẻ thù thì khong sai, nhưng xử lý những chuyện này cần chừng mực, nếu không người ta có ấn tượng vô tình lãnh huyết, một khi có ấn tượng này phải gánh cả đời. Ta chỉ cần con trước khi giết người hãy cân nhắc, đừng tùy tiện.

Tiểu Vũ ngẩng khuôn mặt nhợt nhạt lên, không ngờ trong mắt mang theo nụ cười:

- Tiểu Vũ đôi lúc không quản được bản thân, xin sư phụ vào lúc đó giúp con một tay.

Tiểu Vũ rất thích sư phụ phạt nàng, khi còn nhỏ mình và Tiểu Nha phạm lỗi bị sư phụ đặt lên đùi lấy thẻ trúc đánh mông, sau mười hai tuổi không còn đãi ngộ này nữa, đã là đại cô nương rồi, thay vào đó là cấm túc, điều này khiến Tiểu Vũ thất vọng thời gian dài, nhìn thấy sư phụ đánh Tiểu Kiệt khóc ầm ĩ, nàng phát hiện mình vô cùng hâm mộ Tiểu Kiệt.

Khi ngực nhú lên, nàng cực kỳ căm ghét, lấy vải quấn thật chặt, nữ hài tử Đại Đường sao không biết kinh nguyệt là gì, lần đầu vốn phải nói cho sư nương, ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại nói với sư phụ, nhìn sư phụ luống cuống, nàng vui lắm.

Đây hẳn là cảm giác được quan tâm, coi trọng, nghĩ tới sư phụ vội vàng đi tìm sư nương nghĩ cách, Tiểu Vũ vui vẻ vô cùng. Chuyện ở Kiếm Nam căn bản không cần nói với sư phụ, Tiểu Ảm đã gửi thư tới nói đã xử lý hoàn mỹ, dù chuyện có vỡ lở thì hắn cũng vô can, Thục vương giết một tên bình dân có là cái gì, Tiểu Vũ chỉ muốn được sư phụ quan tâm nhiều hơn, dù là xử phạt cũng được.

Sư phụ kỳ thực là người rất mềm lòng, hơn nữa không có chí lớn, khi ở Lĩnh Nam, Tiểu Vũ thậm chí cho rằng sư phụ định cắt đất xưng vương, kết quả chỉ tăng cường chinh phạt Nam Dương.

Tiểu Vũ lén lút định ra một quốc gia lấy người Đường làm chính, thổ nhân làm phụ, thậm chí lập kế hoạch giết Lý Thái, nếu sư phụ có dã tâm này, Tiểu Vũ thấy mình có năng lực hợp sức với Lưu Phương ép Phùng Áng làm phản.

Diệt trừ ngũ lễ tư mã trong thủy sư lĩnh nam rất dễ, đám võ phu đầu óc đơn giản đó, chỉ cần Nhân Hùng và Đông Ngư phối hợp, chúng sẽ chết không một tiếng động.

Lĩnh Nam lọt vào trong tay, không giữ được thì lui về Nam Dương, có thủy sư Linh Nam, các chiến hạm khác của Đại Đường không chống nổi. Khuyết điểm duy nhất là sẽ chết rất nhiều người, rất rất nhiều người, khi Tiểu Vũ liệt ra danh sách hi sinh đầu tiên liền xác định bất kể thế nào sư phụ cũng không tạo phản, vì đầu tiên là Trình Giảo Kim, thứ hai là Ngưu Tiến Đạt, Vân Thọ sẽ không sao cả, Ly Thạch tiên sinh cổ quái sẽ đưa nó bình an tới Lĩnh Nam.

Cho nên lập kế hoạch xong Tiểu Vũ liền đốt đi, Địch Nhân Kiệt không hề biết thậm chí Tiểu Vũ có ý vứt bỏ cả cha mẹ hắn.

Sư phụ vội vàng chạy tới Liêu Đông, Tiểu Vũ hậm hực thầm nói tốt thừa thãi, vì tình cảm ngay vương đồ bá nghiệp cũng không cần. Có điều càng như thế, Tiểu Vũ càng kính trọng sư phụ, đó là người thông minh, hoặc kẻ ngốc dựa vào tình cảm để sống.

/1414

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status