Vân Diệp không đánh được nữa, Hoa Tam đã ngất rồi, lưng bị quất nát bét, với người không cần mạng, y chẳng làm gì nổi, quân sĩ hành hình còn lộ vẻ thán phục.
Lấy roi quất thuộc hạ, đó là quyền của đại tướng quân, không ai nói được gì cả, bao gồm cả hoàng đế, khi Hoa Tam ngất đi, Đoàn Hồng mới hỏi:
- Xong rồi à?
- Đúng là xong rồi, tên này miệng rất cứng, Cao Sơn Dương Tử dạy thủ hạ thế nào không biết? Cứng rất thế này rất hiếm có, hiện giờ có thể bẩm báo với bệ hạ, Vân Diệp vô dụng, không hỏi ra được điều gì.
Đoàn Hồng che miệng cười rất nữ tính:
- Bệ hạ phái nô tài tới đây xem hải tặc thành phủ binh, dã tính khó thuần, không mài đi khó dùng vào việc lớn.
- Dùng vào việc lớn? Bệ hạ dùng vào việc gì, nếu cần chinh chiến có thủy sư Linh Nam và thủy sư Đông Hải, nếu cần vận hàng có chiếc Đại Đế đấy, một mình nó bằng cả đội thuyền.
- Nếu cần, ta có thể lập tức mặc giáp xông pha mũi tên hòn đạn, sao nhất định nhét một đám hải tặc vào thủy sư?
Vân Diệp nghe Đoàn Hồng nói xong là nổi giận, ký vào văn thư, ném bút lông lên bàn định đi.
Đỗ Như Hối từ cửa đi vào, lấy khăn tay che mũi, mùi máu tanh trong phòng chưa phai:
- Đại sảnh binh bộ coi như thấy máu rồi, Vân hầu chớ giận, không thể để nhà ngươi một mình thống trị biển khơi được, triều đình thiết lập tam tỉnh, lại lập hai chợ đông tây là để phân quyền, chỉ có kiềm chế nhau, giám sát nhau thì quốc triều mới bền vững.
- Làm thế mặt dù giảm tốc độ thi hành chính lệnh, nhưng hơn ở chỗ chính lệnh, hiện giờ trên biển do Vân hầu định đoạt, như thế sao được, chẳng qua bệ hạ vô cùng tín nhiệm ngươi nên mới thế, đổi người khác thử xem.
- Đâu ra một nhà thống trị, còn có thủy sư Đông Hải mà, dù triều đình muốn kiềm chế, chẳng lẽ không biết chọn thủy thủ từ nhà lương thiện ra, rồi lập thủy sư, nhất định kiếm đám hải tặc tới trêu tức ta làm gì?
Vân Diệp bực dọc hỏi:
- Không giống nhau, ngươi và Trương Lượng khác gì một, giờ lập thêm một đội thủy sư thì ai có thể đối thủ của các ngươi? Với quan hệ của ngươi trong giới huân quý, có khi chẳng mấy chốc ngươi lại có thêm đồng minh.
- Hiện giờ chỉ có hải tặc là thích hợp, ngươi đuổi giết bọn chúng khắp nơi, nói ra cũng thấy táng tận lương tâm rồi, bọn chúng và ngươi không có khả năng hòa giải. Đại Đường cần ổn định, có thể bớt giết người nào thì hay người đó, biên viễn vẫn có người chết đói, tiết kiệm quân phí, cho bách tính ăn no không tốt sao?
- Nhịn một chút đi, ngươi dõi sát bọn chúng, không cho bọn chúng làm việc xấu là được, bọn chúng dù thành thủy quân cũng không thể sao với ngươi, chẳng lẽ ngươi lại sợ bại tướng của mình?
Vân Diệp thở dài:
- Tác chiến trên biển khóc với ở lục địa, cần lấy chu kỳ là năm tính toán, ra khơi một chuyến là đi ngàn dặm, một khi Cao Sơn Dương Tử làm loạn, vạn dăm hải cương khó chu toàn, chúng ta thi hành chính sách quân lực tập trung, đại quân quy tụ ở Quan Trung, Chiết Trùng phủ ở địa phương đại bộ phận chỉ có năm trăm quân, Đỗ tướng thấy họ chiếu có được địa phương mấy trăm dặm không?
- Hiện Giang Nam giàu có, thành lớn ven biển có hơn mười vạn người, một khi có chuyện là cả nước chấn động, tới khi đó một cái đầu của Vân Diệp khó dẹp dân phẫn.
- Ta vất vả đuổi hải tặc đi là muốn trừ ẩn họa này, giờ hay rồi, các ngươi chiêu hồi đám hải tặc hung ác nhất về, để hải vực Đại Thực cho Cầu Nhiệm Khách, đợi mà xem, chưa tới mười năm, Cầu Nhiệm Khách sẽ thành kiêu hùng trên biển, Cao Sơn Dương Tử sẽ thành thùng thuốc nổ dưới gầm giường, sơ xảy chút là ta tan xác, các ngươi đang giúp hải tặc đối phó với ta.
Đỗ Như Hối chỉ biết giang tay ra:
- Hiện dân sinh quan trọng hơn quân sự, lão phu cũng đành chịu thôi.
Nói với đám người này chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, bọn họ luôn cho rằng Cao Sơn Dương Tử là nữ nhân yếu đuối, ấn tượng vẫn dừng ở thời điểm ả nhảy Thiên Ma vũ, có mấy kẻ xem tấu báo của thủy sư Lĩnh Nam? Nữ nhân đó hiện chỉ huy hơn ba trăm chiến thuyền, tính mỗi chiếc năm mươi ngươi cũng đủ hơn vạn rồi.
Qua mức nguy hiểm, nữ nhân này dám ngoan ngoãn giao binh quyền về phủ của Uyên Cái Tô Văn làm nữ chủ nhân thì Vân Diệp dâng đầu lên, không làm cái chức thủy sư Lĩnh Nam này nữa, có thể mất đầu bất kỳ lúc nào.
Nói làm là làm, Vân diệp lấy đủ văn thư ấn tín đi tìm hoàng đế từ chức, mình ở lại kinh làm binh bộ tả thị lang cũng được, Lô Thừa Khanh luôn thèm khát thủy sư Lĩnh Nam, đã bóng gió nhiều lần, tiến cử lão ta cho xong, tự mình tìm cái chết đừng trách ai.
- Ngươi to gan lắm, dám lá mặt lá trái với trẫm, trẫm hỏi ngươi, ngươi ra lệnh gì cho Lưu Nhân Nguyện? Nếu không phải ngũ lễ tư mã bẩm báo, trẫm không biết ngươi muốn diệt Thủy sư Cao Ly, nói, ai cho ngươi cái gan đó? Chẳng lẽ ngươi muốn thành bá vương trên biển thật à?
Vân Diệp vừa gặp Lý Nhị còn chưa nói chuyện từ chức đã thấy Lô Thừa Khánh làm cái mặt vô tội đứng trong điện, mình chưa chào hỏi đã bị Lý Nhị phun nước bọt đầy mặt, Lô Thừa Khánh chó má, muốn chết cũng không cần vội đến thế.
- Vi thần tự biết tội nghiệt nặng nề, xin bệ hạ trừng trị.
Vân Diệp quỳ xuống thỉnh tội luôn, không giải thích câu nào, hành vi khác thường này làm Lý Nhị sững sờ.
- Bệ hạ, thần đúng là bị thù oán làm mê muội, xin bệ hạ trách phạt.
Vân Diệp thấy Lý Nhị không có phản ứng vội thỉnh tội tiếp, nếu bị bãi quan là tốt nhất, hiện thùy sư Lĩnh Nam không phải củ khoai nóng, mà là thùng thuốc nổ, phòng ngự eo biển là đối ngoại không đối nội, nếu Cao Sơn Dương Tử đánh cướp hải vực Đại Đường một trận thì náo nhiệt rồi, không những toàn quốc chấn động, đoán chừng Oa quốc cũng khiếp hãi, còn về Cao Sơn Dương Tử nhất định chuồn về Thiên Trúc.
- Ngươi dễ nói chuyện như thế từ bao giờ vậy?
Lý Nhị hồ nghi nhìn Vân Diệp, tên này thường ngày có tội cũng cãi, hôm nay làm sao thế? Cứ như đang đợi xử phạt.
- Bệ hạ, thần tử biết mình hống hách ngang ngược, xin bệ hạ cho thần về nhà đọc sách tu tỉnh, Lưu Nhân Nguyện ngông cuồng tự đại, không đủ lãnh quân, xin bệ hạ nghiêm trừng.
Lô Thừa Khánh mừng không sao kể siết, còn đang tính tới thủy sư Lĩnh Nam phải đối phó với Lưu Nhân Nguyện ra sao, không ngờ Vân Diệp chu đáo đem cả táng đá ngáng đường này đi, đúng là biết điều, thậm chí ông ta còn thấy có lỗi với Vân Diệp.
Mắt Lý Nhị càng thêm nghi hoặc, ông ta biết Vân Diệp quá lâu rồi, gần như thấu hiểu tới tận xương, từ bao giờ y tự trách tới mức độ này?
Lý Nhị làm sao không hiểu tác dụng của trợ thủ mạnh, đại tướng quân và phó tướng nếu phối hợp ăn ý, phần thắng sẽ thêm một thành, phó tướng luôn là tâm phúc của chủ tướng, điều này không phải bí mật gì trong quân nữa, vì thế khi ông ta bổ nhiệm đại tướng, luôn cho đại tướng tự chọn phó tướng.
Trong chuyện này nhất định có vấn đề, Lý Nhị chỉ định Lô Thừa Khánh làm thủy sư Lĩnh Nam một thời gian cho tới khi người Cao Ly hoàn toàn ổn định lại, nguyên nhân vì Vân Diệp bài xích người Cao Ly quá lớn, hôm nay đặc sứ của Cao Sơn Dương tử suýt bị đánh chết là ví dụ, ông ta lo Vân Diệp ra tay với Cao Sơn Dương Tử, ảnh hưởng tới tính toán của mình. Nếu Cao Sơn Dương Tư bị giết, thì ba trăm ky mi trâu nhìn vào vị hoàng đế nói không giữ lời này thế nào?
Lý Nhị cân nhắc kỹ càng rồi nói:
- Đọc sách tu tỉnh thì không cần, ngươi đọc sách nhiềm lắm rồi mà có thay đổi được gì đâu, tiếp tục ở lại binh bộ, Lưu Nhân Nguyện điều tới thủy sư Động Đình, ngươi giao ấn tín thủy sư Lĩnh Nam ra, sẽ có người thay ngươi ...
Lấy roi quất thuộc hạ, đó là quyền của đại tướng quân, không ai nói được gì cả, bao gồm cả hoàng đế, khi Hoa Tam ngất đi, Đoàn Hồng mới hỏi:
- Xong rồi à?
- Đúng là xong rồi, tên này miệng rất cứng, Cao Sơn Dương Tử dạy thủ hạ thế nào không biết? Cứng rất thế này rất hiếm có, hiện giờ có thể bẩm báo với bệ hạ, Vân Diệp vô dụng, không hỏi ra được điều gì.
Đoàn Hồng che miệng cười rất nữ tính:
- Bệ hạ phái nô tài tới đây xem hải tặc thành phủ binh, dã tính khó thuần, không mài đi khó dùng vào việc lớn.
- Dùng vào việc lớn? Bệ hạ dùng vào việc gì, nếu cần chinh chiến có thủy sư Linh Nam và thủy sư Đông Hải, nếu cần vận hàng có chiếc Đại Đế đấy, một mình nó bằng cả đội thuyền.
- Nếu cần, ta có thể lập tức mặc giáp xông pha mũi tên hòn đạn, sao nhất định nhét một đám hải tặc vào thủy sư?
Vân Diệp nghe Đoàn Hồng nói xong là nổi giận, ký vào văn thư, ném bút lông lên bàn định đi.
Đỗ Như Hối từ cửa đi vào, lấy khăn tay che mũi, mùi máu tanh trong phòng chưa phai:
- Đại sảnh binh bộ coi như thấy máu rồi, Vân hầu chớ giận, không thể để nhà ngươi một mình thống trị biển khơi được, triều đình thiết lập tam tỉnh, lại lập hai chợ đông tây là để phân quyền, chỉ có kiềm chế nhau, giám sát nhau thì quốc triều mới bền vững.
- Làm thế mặt dù giảm tốc độ thi hành chính lệnh, nhưng hơn ở chỗ chính lệnh, hiện giờ trên biển do Vân hầu định đoạt, như thế sao được, chẳng qua bệ hạ vô cùng tín nhiệm ngươi nên mới thế, đổi người khác thử xem.
- Đâu ra một nhà thống trị, còn có thủy sư Đông Hải mà, dù triều đình muốn kiềm chế, chẳng lẽ không biết chọn thủy thủ từ nhà lương thiện ra, rồi lập thủy sư, nhất định kiếm đám hải tặc tới trêu tức ta làm gì?
Vân Diệp bực dọc hỏi:
- Không giống nhau, ngươi và Trương Lượng khác gì một, giờ lập thêm một đội thủy sư thì ai có thể đối thủ của các ngươi? Với quan hệ của ngươi trong giới huân quý, có khi chẳng mấy chốc ngươi lại có thêm đồng minh.
- Hiện giờ chỉ có hải tặc là thích hợp, ngươi đuổi giết bọn chúng khắp nơi, nói ra cũng thấy táng tận lương tâm rồi, bọn chúng và ngươi không có khả năng hòa giải. Đại Đường cần ổn định, có thể bớt giết người nào thì hay người đó, biên viễn vẫn có người chết đói, tiết kiệm quân phí, cho bách tính ăn no không tốt sao?
- Nhịn một chút đi, ngươi dõi sát bọn chúng, không cho bọn chúng làm việc xấu là được, bọn chúng dù thành thủy quân cũng không thể sao với ngươi, chẳng lẽ ngươi lại sợ bại tướng của mình?
Vân Diệp thở dài:
- Tác chiến trên biển khóc với ở lục địa, cần lấy chu kỳ là năm tính toán, ra khơi một chuyến là đi ngàn dặm, một khi Cao Sơn Dương Tử làm loạn, vạn dăm hải cương khó chu toàn, chúng ta thi hành chính sách quân lực tập trung, đại quân quy tụ ở Quan Trung, Chiết Trùng phủ ở địa phương đại bộ phận chỉ có năm trăm quân, Đỗ tướng thấy họ chiếu có được địa phương mấy trăm dặm không?
- Hiện Giang Nam giàu có, thành lớn ven biển có hơn mười vạn người, một khi có chuyện là cả nước chấn động, tới khi đó một cái đầu của Vân Diệp khó dẹp dân phẫn.
- Ta vất vả đuổi hải tặc đi là muốn trừ ẩn họa này, giờ hay rồi, các ngươi chiêu hồi đám hải tặc hung ác nhất về, để hải vực Đại Thực cho Cầu Nhiệm Khách, đợi mà xem, chưa tới mười năm, Cầu Nhiệm Khách sẽ thành kiêu hùng trên biển, Cao Sơn Dương Tử sẽ thành thùng thuốc nổ dưới gầm giường, sơ xảy chút là ta tan xác, các ngươi đang giúp hải tặc đối phó với ta.
Đỗ Như Hối chỉ biết giang tay ra:
- Hiện dân sinh quan trọng hơn quân sự, lão phu cũng đành chịu thôi.
Nói với đám người này chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, bọn họ luôn cho rằng Cao Sơn Dương Tử là nữ nhân yếu đuối, ấn tượng vẫn dừng ở thời điểm ả nhảy Thiên Ma vũ, có mấy kẻ xem tấu báo của thủy sư Lĩnh Nam? Nữ nhân đó hiện chỉ huy hơn ba trăm chiến thuyền, tính mỗi chiếc năm mươi ngươi cũng đủ hơn vạn rồi.
Qua mức nguy hiểm, nữ nhân này dám ngoan ngoãn giao binh quyền về phủ của Uyên Cái Tô Văn làm nữ chủ nhân thì Vân Diệp dâng đầu lên, không làm cái chức thủy sư Lĩnh Nam này nữa, có thể mất đầu bất kỳ lúc nào.
Nói làm là làm, Vân diệp lấy đủ văn thư ấn tín đi tìm hoàng đế từ chức, mình ở lại kinh làm binh bộ tả thị lang cũng được, Lô Thừa Khanh luôn thèm khát thủy sư Lĩnh Nam, đã bóng gió nhiều lần, tiến cử lão ta cho xong, tự mình tìm cái chết đừng trách ai.
- Ngươi to gan lắm, dám lá mặt lá trái với trẫm, trẫm hỏi ngươi, ngươi ra lệnh gì cho Lưu Nhân Nguyện? Nếu không phải ngũ lễ tư mã bẩm báo, trẫm không biết ngươi muốn diệt Thủy sư Cao Ly, nói, ai cho ngươi cái gan đó? Chẳng lẽ ngươi muốn thành bá vương trên biển thật à?
Vân Diệp vừa gặp Lý Nhị còn chưa nói chuyện từ chức đã thấy Lô Thừa Khánh làm cái mặt vô tội đứng trong điện, mình chưa chào hỏi đã bị Lý Nhị phun nước bọt đầy mặt, Lô Thừa Khánh chó má, muốn chết cũng không cần vội đến thế.
- Vi thần tự biết tội nghiệt nặng nề, xin bệ hạ trừng trị.
Vân Diệp quỳ xuống thỉnh tội luôn, không giải thích câu nào, hành vi khác thường này làm Lý Nhị sững sờ.
- Bệ hạ, thần đúng là bị thù oán làm mê muội, xin bệ hạ trách phạt.
Vân Diệp thấy Lý Nhị không có phản ứng vội thỉnh tội tiếp, nếu bị bãi quan là tốt nhất, hiện thùy sư Lĩnh Nam không phải củ khoai nóng, mà là thùng thuốc nổ, phòng ngự eo biển là đối ngoại không đối nội, nếu Cao Sơn Dương Tử đánh cướp hải vực Đại Đường một trận thì náo nhiệt rồi, không những toàn quốc chấn động, đoán chừng Oa quốc cũng khiếp hãi, còn về Cao Sơn Dương Tử nhất định chuồn về Thiên Trúc.
- Ngươi dễ nói chuyện như thế từ bao giờ vậy?
Lý Nhị hồ nghi nhìn Vân Diệp, tên này thường ngày có tội cũng cãi, hôm nay làm sao thế? Cứ như đang đợi xử phạt.
- Bệ hạ, thần tử biết mình hống hách ngang ngược, xin bệ hạ cho thần về nhà đọc sách tu tỉnh, Lưu Nhân Nguyện ngông cuồng tự đại, không đủ lãnh quân, xin bệ hạ nghiêm trừng.
Lô Thừa Khánh mừng không sao kể siết, còn đang tính tới thủy sư Lĩnh Nam phải đối phó với Lưu Nhân Nguyện ra sao, không ngờ Vân Diệp chu đáo đem cả táng đá ngáng đường này đi, đúng là biết điều, thậm chí ông ta còn thấy có lỗi với Vân Diệp.
Mắt Lý Nhị càng thêm nghi hoặc, ông ta biết Vân Diệp quá lâu rồi, gần như thấu hiểu tới tận xương, từ bao giờ y tự trách tới mức độ này?
Lý Nhị làm sao không hiểu tác dụng của trợ thủ mạnh, đại tướng quân và phó tướng nếu phối hợp ăn ý, phần thắng sẽ thêm một thành, phó tướng luôn là tâm phúc của chủ tướng, điều này không phải bí mật gì trong quân nữa, vì thế khi ông ta bổ nhiệm đại tướng, luôn cho đại tướng tự chọn phó tướng.
Trong chuyện này nhất định có vấn đề, Lý Nhị chỉ định Lô Thừa Khánh làm thủy sư Lĩnh Nam một thời gian cho tới khi người Cao Ly hoàn toàn ổn định lại, nguyên nhân vì Vân Diệp bài xích người Cao Ly quá lớn, hôm nay đặc sứ của Cao Sơn Dương tử suýt bị đánh chết là ví dụ, ông ta lo Vân Diệp ra tay với Cao Sơn Dương Tử, ảnh hưởng tới tính toán của mình. Nếu Cao Sơn Dương Tư bị giết, thì ba trăm ky mi trâu nhìn vào vị hoàng đế nói không giữ lời này thế nào?
Lý Nhị cân nhắc kỹ càng rồi nói:
- Đọc sách tu tỉnh thì không cần, ngươi đọc sách nhiềm lắm rồi mà có thay đổi được gì đâu, tiếp tục ở lại binh bộ, Lưu Nhân Nguyện điều tới thủy sư Động Đình, ngươi giao ấn tín thủy sư Lĩnh Nam ra, sẽ có người thay ngươi ...
/1414
|