Địch Nhân Kiệt lấy ra một phong thư:
- Tiên sinh xem, đây là tin tức của vị hôn thê học sinh gửi tới, hôm qua mới thu được. Học sinh thấy ngài và vũ cơ Ba Tư tình ý triền miên nên không quấy rối ...
Hứa Kính Tông xem xong lá thư, mặt xám ngoét, người loạng choạng:
- Lão phu gặp phải sư đồ các ngươi đúng là tổn thọ, đạo sĩ Vạn Thọ cung tính số cho ta tới tám mươi tổi mới đi, giờ sống được năm mươi tuổi coi như ông trời có mắt rồi.
Địch Nhân Kiệt đỡ lấy ông ta an ủi:
- Tiên sinh xem, sư phụ học sinh sắp làm Đại đô hộ Bắc Đình rồi, vậy chức trưởng sử sẽ thuộc về tiên sinh, từ chính tứ phẩm leo lên tòng tam phảm, tăng đúng một cấp. Tiểu tử nghe nói đừng thấy tứ phẩm lên tam phẩm chỉ là một cấp, nhưng nó là ranh giới cực lớn, đáng phải chúc mừng.
Hứa Kính Tông tức giận gõ đầu Địch Nhân Kiệt:
- Nói thừa, chẳng lẽ lão phu còn không biết hay sao mà cần ngươi lắm mồm? Đầu bị lừa đá rồi à, kinh quan tứ phẩm không làm chạy tới Bắc Đình làm quan tam phẩm, suốt ngày tiếp xúc với đám quân nhân thô lỗ vui lắm chắc? Chẳng trách ngươi không gấp, ngay Tiểu Vũ cũng không nhớ, này tiểu tử, vị hôn thê của ngươi là vạn người chọn một đó, ngươi ở lại Bắc Đình không sợ có chuyện à?
Địch Nhân Kiệt lần nữa cười rạng rỡ:
- Sư phụ học sinh nói, muốn học sinh sớm làm xong chuyện xéo về thành hôn, lão nhân gia đã kiếm cho học sinh chức vị tốt ở Đại lý tự, nghe nói là quan lục phẩm.
Hứa Kính Tông trầm ngâm:
- Vô số người phấn đấu cả đời mới tới được lục phẩm, khi lão phu làm biên tu Quốc tử giám là lục phẩm, khi ấy đã ba mươi, còn được coi là vận may hiếm có, năm nay ngươi mưới mười bảy đã làm quan lục phẩm, ài ...
Với người có dã tâm như ông ta, chỉ cần là quan tam phậm, dù tới chân trời cũng chẳng sao, lòng reo hò, bề ngoài lại tỏ ra không vui.
Kim Trúc tiên sinh đào được rất nhiều người chết trong khu mộ người Lâu Lan, trong đó có một xác nữ dung mạo như còn sống, mặc áo lông cao quý nằm trong quan tài gỗ Hồ dương, mặt mày an tường.
Lấy chổi quét bụi trên mặt xác nữ đó, quan sát một lúc nói với Địch Nhân Kiệt:
- Thi thể này đã chôn ít nhất hai năm mà vẫn hoàn mỹ như thế, đúng là hiếm có. Đây là tiên dân, không thể không kính trọng, người đâu, đóng quan tài lại, chôn kỹ.
Hai đệ tử của ông ta đi tới nhìn cái xác trong quan tài hỏi:
- Tiên sinh, chúng ta đào được ở đây hơn mười thi thể, sao mỗi cái này bảo tồn hoàn chỉnh như thế.
Kim Trúc chắp tay cung kính vài một cái mới trả lời:
- Chuyện này cần rất nhiều điều kiện, nhưng lão phu cho rằng quan trọng nhất là phúc ấm, trên đời có người thông minh, người dũng cảm, người lương thiện tất nhiên có người độc ác.
- Lão phu vốn đầy hoài nghi với thiên địa, nên mới muốn đào ra chân tướng từ đống cổ thư như núi, trả lại bộ mặt thật cho trời đất. Đột nhiên phát hiện trong cõi u minh tựa hồ có đôi bàn tay đang thúc đẩy vạn vật trên đời, từ mặt trăng, mặt trời, từ xuân hạ tới thu đông, dường như đều có số mệnh, chúng ta không thoát ra được vòng tròn đó.
- Trí tuệ càng cao càng có thể nắm được vận mệnh của mình, như con lợn từ khi sinh ra chúng ta đã có thể dự liệu được kết cục của nó, nhưng lại không thể phán định một con người, nhi tử của nông phu chưa chắc là thành nông phu. Cho nên các ngươi khi nghiên cứu học vấn phải tu dưỡng phẩm đức, tích góp phúc lành, nhiều khi chỉ biến hóa vô tình có thể khiến các ngươi hưởng lợi cả đời, hoặc hối hận cả đời, hãy suy nghĩ kỹ rồi mới làm.
Lão tiên sinh giảng bài, không những học sinh lắng nghe, đám quân sĩ cũng dừng tay, tuy bọn họ không hiểu lão tiên sinh nói gì, nhưng không ảnh hưởng tới sự tôn kính học vấn của họ, những câu từ khó hiểu đó với bọn họ là người có đại trí tuệ mới nói ra được, là lời lẽ cao thâm, phàm là lời nghe không hiểu đều là biểu hiện của học vấn.
Ở bên kia sườn núi cũng có một đại đội kỵ binh đang bận rộn, là đám người có sức phá hoại lớn nhất trên đời này, phá gỗ trên mộ với họ mà nói không khó.
Chiến mã kéo thừng, móc sắt móc vào gỗ, thô bạo tách khỏi mộ, bọn họ làm vô cùng thuần thục, liên tục không ngừng, đây là thủ pháp hủy công sự địch trong quân ngũ.
Người móc móc sắt vào phần mộ đều đeo mõm lợn, Địch Nhân Kiệt nghiêm cấm bọn họ tháo mõm lợn ra, chỉ cần rời công trường là được cho vào chum chứa rượu mạnh lau rửa cơ thể.
Không ngờ rằng mộ thái dương lại lớn như thế, nó chiếm cứ toàn bộ triền dốc, gỗ Hồ dương tháo ra chất cao như núi, mà mới chỉ bóc hai tầng thôi, mà theo Hoàng Thử nói, ít nhất phải năm tầng nữa mới nhìn thấy mộ chủ.
Địch Nhân Kiệt nhíu mày, cây Hồ dương, hồng liễu có thể gọi là thần bảo hộ của Lâu Lan, nhưng vì làm mộ mà chặt nhiều cây như thế, nay Lâu Lan thành chốn tàn tạ, nói không chừng liên quan tới việc bọn họ chặt cây một cách tùy tiện.
Nay triều đình đã hạ nghiêm lệnh cấm chặt cây ở Quan Trung, nơi nào có thể dùng than thì dùng than, có thể dùng củi thì dùng củi, chặt một cây trồng một cây thành nhận thức của người Quan Trung.
Người Lâu Lan làm càn như vậy, không sợ trời phạt sao?
Người Lâu Lan chặt rừng cây ngăn cát xâm thực đất đai của họ là đang tự chuốc lấy diệt vong, dù không có sự kiện mất tích này, bọn họ cũng sẽ bị cát chôn vùi.
Đứng trên sườn núi nhìn ra xa, đằng xa có một mảnh rừng Hồ dương đứng trong sa mạc, một số đã chết khô rồi, những cành cây trơ trụi vươn lên trời kêu oan, oan uổng này còn phải kêu một nghìn năm.
- Tiếp tục kéo ra, rỡ toàn bộ số gỗ này, ta muốn xem xem rốt cuộc bên trong chôn người cao quý thế nào, ta muốn biến hắn thành tro bụi.
Địch Nhân Kiệt trở nên phẫn nộ.
Đám quân sĩ không hiểu thiếu niên quan quý này vì sao lại nổi giận, giáo úy phất tay một cái, lập tức có thêm một đội nhân mã tham gia vào đội ngũ dọn gỗ, bận rộn tới tận tối mới bóc ra được bốn tầng.
Tối phải quay lại thành Lâu Lan nghỉ ngơi, bận rộn suốt cả ngày làm mọi người vô cùng mệt mỏi, sau khi ăn cơm xong ai nấy chui vào lều ngủ. Tới nửa đêm, cơn gió kia lại thổi tới, Cẩu Tử thình lình ngồi bật dậy, đánh thức Địch Nhân Kiệt đang ngủ say, hai người giương tai nghe ngóng, trong tiếng gió đêm nay xen lẫn tiếng người, đó là tiếng khóc cực kỳ bi thương, rất rõ ràng, khi Địch Nhân Kiệt xông ra khỏi lều thì hai đội kỵ binh đã tức tốc cầm đuốc chạy về hướng phần mộ.
Địch Nhân Kiệt vội vàng lên ngựa, Hứa Kính Tông kéo dây cương nói nhỏ:
- Đợi có kết quả rồi hẵng đi, nếu ngươi xảy ra chuyện, tên sư phụ lòng dạ hẹp hòi kia của ngươi sẽ hành hạ lão phu tới chết.
Nhớ tới sư phụ méo mó giải thích câu "quân tử không đứng dưới tường đổ", Địch Nhân Kiệt liền ngheo theo, không ngừng đi lại, đợi kết quả của kỵ binh.
- Tiểu tử, như thế mới đúng, ta thích nhất thái độ biết lắng nghe lời nói phải của sư đồ ngươi, chúng ta đều là người làm đại sự, sao có thể để hỏng ở việc nhỏ này. Tiểu tử, nhớ thật kỹ, giữ mạng mới là hàng đầu, sư phụ ngươi nhất định cũng căn dặn ngươi như thế phải không?
Hứa Kính Tôn nói xong, nhìn bức tường thành đen xì xì, hết sức tự nhiên đứng sau lưng Cẩu Tử, ông ta lo bên ngoài tường thành có mũi tên bắn vào, giết chết ông ta trong tòa hoang thành này.
Cẩu Tử ngán ngẩm nói:
- Tiên sinh nấp sau lưng tiểu tử cũng được thôi, nhưng tiên sinh nên biết rằng là võ giả, tiểu tử nhất định sẽ là đối tượng bị giết trước tiên, tới khi nỏ bắn tới, tiểu tử nhất định sẽ tránh, người gặp tai ương sẽ là tiên sinh, tiên sinh nên đứng trong phạm vi cách tiểu tử một bước mới là an toàn.
Đang nói chuyện thì Tiểu Thiết cưỡi ngựa từ cổng thành xông vào báo với Hứa Kính Tông và Địch Nhân Kiệt:
- Bắt được ba người, đều là người già, bọn họ khóc bái tổ tiên, thấy chúng ta tới định bỏ chạy, bị kỵ binh tóm gọn.
- Tiên sinh xem, đây là tin tức của vị hôn thê học sinh gửi tới, hôm qua mới thu được. Học sinh thấy ngài và vũ cơ Ba Tư tình ý triền miên nên không quấy rối ...
Hứa Kính Tông xem xong lá thư, mặt xám ngoét, người loạng choạng:
- Lão phu gặp phải sư đồ các ngươi đúng là tổn thọ, đạo sĩ Vạn Thọ cung tính số cho ta tới tám mươi tổi mới đi, giờ sống được năm mươi tuổi coi như ông trời có mắt rồi.
Địch Nhân Kiệt đỡ lấy ông ta an ủi:
- Tiên sinh xem, sư phụ học sinh sắp làm Đại đô hộ Bắc Đình rồi, vậy chức trưởng sử sẽ thuộc về tiên sinh, từ chính tứ phẩm leo lên tòng tam phảm, tăng đúng một cấp. Tiểu tử nghe nói đừng thấy tứ phẩm lên tam phẩm chỉ là một cấp, nhưng nó là ranh giới cực lớn, đáng phải chúc mừng.
Hứa Kính Tông tức giận gõ đầu Địch Nhân Kiệt:
- Nói thừa, chẳng lẽ lão phu còn không biết hay sao mà cần ngươi lắm mồm? Đầu bị lừa đá rồi à, kinh quan tứ phẩm không làm chạy tới Bắc Đình làm quan tam phẩm, suốt ngày tiếp xúc với đám quân nhân thô lỗ vui lắm chắc? Chẳng trách ngươi không gấp, ngay Tiểu Vũ cũng không nhớ, này tiểu tử, vị hôn thê của ngươi là vạn người chọn một đó, ngươi ở lại Bắc Đình không sợ có chuyện à?
Địch Nhân Kiệt lần nữa cười rạng rỡ:
- Sư phụ học sinh nói, muốn học sinh sớm làm xong chuyện xéo về thành hôn, lão nhân gia đã kiếm cho học sinh chức vị tốt ở Đại lý tự, nghe nói là quan lục phẩm.
Hứa Kính Tông trầm ngâm:
- Vô số người phấn đấu cả đời mới tới được lục phẩm, khi lão phu làm biên tu Quốc tử giám là lục phẩm, khi ấy đã ba mươi, còn được coi là vận may hiếm có, năm nay ngươi mưới mười bảy đã làm quan lục phẩm, ài ...
Với người có dã tâm như ông ta, chỉ cần là quan tam phậm, dù tới chân trời cũng chẳng sao, lòng reo hò, bề ngoài lại tỏ ra không vui.
Kim Trúc tiên sinh đào được rất nhiều người chết trong khu mộ người Lâu Lan, trong đó có một xác nữ dung mạo như còn sống, mặc áo lông cao quý nằm trong quan tài gỗ Hồ dương, mặt mày an tường.
Lấy chổi quét bụi trên mặt xác nữ đó, quan sát một lúc nói với Địch Nhân Kiệt:
- Thi thể này đã chôn ít nhất hai năm mà vẫn hoàn mỹ như thế, đúng là hiếm có. Đây là tiên dân, không thể không kính trọng, người đâu, đóng quan tài lại, chôn kỹ.
Hai đệ tử của ông ta đi tới nhìn cái xác trong quan tài hỏi:
- Tiên sinh, chúng ta đào được ở đây hơn mười thi thể, sao mỗi cái này bảo tồn hoàn chỉnh như thế.
Kim Trúc chắp tay cung kính vài một cái mới trả lời:
- Chuyện này cần rất nhiều điều kiện, nhưng lão phu cho rằng quan trọng nhất là phúc ấm, trên đời có người thông minh, người dũng cảm, người lương thiện tất nhiên có người độc ác.
- Lão phu vốn đầy hoài nghi với thiên địa, nên mới muốn đào ra chân tướng từ đống cổ thư như núi, trả lại bộ mặt thật cho trời đất. Đột nhiên phát hiện trong cõi u minh tựa hồ có đôi bàn tay đang thúc đẩy vạn vật trên đời, từ mặt trăng, mặt trời, từ xuân hạ tới thu đông, dường như đều có số mệnh, chúng ta không thoát ra được vòng tròn đó.
- Trí tuệ càng cao càng có thể nắm được vận mệnh của mình, như con lợn từ khi sinh ra chúng ta đã có thể dự liệu được kết cục của nó, nhưng lại không thể phán định một con người, nhi tử của nông phu chưa chắc là thành nông phu. Cho nên các ngươi khi nghiên cứu học vấn phải tu dưỡng phẩm đức, tích góp phúc lành, nhiều khi chỉ biến hóa vô tình có thể khiến các ngươi hưởng lợi cả đời, hoặc hối hận cả đời, hãy suy nghĩ kỹ rồi mới làm.
Lão tiên sinh giảng bài, không những học sinh lắng nghe, đám quân sĩ cũng dừng tay, tuy bọn họ không hiểu lão tiên sinh nói gì, nhưng không ảnh hưởng tới sự tôn kính học vấn của họ, những câu từ khó hiểu đó với bọn họ là người có đại trí tuệ mới nói ra được, là lời lẽ cao thâm, phàm là lời nghe không hiểu đều là biểu hiện của học vấn.
Ở bên kia sườn núi cũng có một đại đội kỵ binh đang bận rộn, là đám người có sức phá hoại lớn nhất trên đời này, phá gỗ trên mộ với họ mà nói không khó.
Chiến mã kéo thừng, móc sắt móc vào gỗ, thô bạo tách khỏi mộ, bọn họ làm vô cùng thuần thục, liên tục không ngừng, đây là thủ pháp hủy công sự địch trong quân ngũ.
Người móc móc sắt vào phần mộ đều đeo mõm lợn, Địch Nhân Kiệt nghiêm cấm bọn họ tháo mõm lợn ra, chỉ cần rời công trường là được cho vào chum chứa rượu mạnh lau rửa cơ thể.
Không ngờ rằng mộ thái dương lại lớn như thế, nó chiếm cứ toàn bộ triền dốc, gỗ Hồ dương tháo ra chất cao như núi, mà mới chỉ bóc hai tầng thôi, mà theo Hoàng Thử nói, ít nhất phải năm tầng nữa mới nhìn thấy mộ chủ.
Địch Nhân Kiệt nhíu mày, cây Hồ dương, hồng liễu có thể gọi là thần bảo hộ của Lâu Lan, nhưng vì làm mộ mà chặt nhiều cây như thế, nay Lâu Lan thành chốn tàn tạ, nói không chừng liên quan tới việc bọn họ chặt cây một cách tùy tiện.
Nay triều đình đã hạ nghiêm lệnh cấm chặt cây ở Quan Trung, nơi nào có thể dùng than thì dùng than, có thể dùng củi thì dùng củi, chặt một cây trồng một cây thành nhận thức của người Quan Trung.
Người Lâu Lan làm càn như vậy, không sợ trời phạt sao?
Người Lâu Lan chặt rừng cây ngăn cát xâm thực đất đai của họ là đang tự chuốc lấy diệt vong, dù không có sự kiện mất tích này, bọn họ cũng sẽ bị cát chôn vùi.
Đứng trên sườn núi nhìn ra xa, đằng xa có một mảnh rừng Hồ dương đứng trong sa mạc, một số đã chết khô rồi, những cành cây trơ trụi vươn lên trời kêu oan, oan uổng này còn phải kêu một nghìn năm.
- Tiếp tục kéo ra, rỡ toàn bộ số gỗ này, ta muốn xem xem rốt cuộc bên trong chôn người cao quý thế nào, ta muốn biến hắn thành tro bụi.
Địch Nhân Kiệt trở nên phẫn nộ.
Đám quân sĩ không hiểu thiếu niên quan quý này vì sao lại nổi giận, giáo úy phất tay một cái, lập tức có thêm một đội nhân mã tham gia vào đội ngũ dọn gỗ, bận rộn tới tận tối mới bóc ra được bốn tầng.
Tối phải quay lại thành Lâu Lan nghỉ ngơi, bận rộn suốt cả ngày làm mọi người vô cùng mệt mỏi, sau khi ăn cơm xong ai nấy chui vào lều ngủ. Tới nửa đêm, cơn gió kia lại thổi tới, Cẩu Tử thình lình ngồi bật dậy, đánh thức Địch Nhân Kiệt đang ngủ say, hai người giương tai nghe ngóng, trong tiếng gió đêm nay xen lẫn tiếng người, đó là tiếng khóc cực kỳ bi thương, rất rõ ràng, khi Địch Nhân Kiệt xông ra khỏi lều thì hai đội kỵ binh đã tức tốc cầm đuốc chạy về hướng phần mộ.
Địch Nhân Kiệt vội vàng lên ngựa, Hứa Kính Tông kéo dây cương nói nhỏ:
- Đợi có kết quả rồi hẵng đi, nếu ngươi xảy ra chuyện, tên sư phụ lòng dạ hẹp hòi kia của ngươi sẽ hành hạ lão phu tới chết.
Nhớ tới sư phụ méo mó giải thích câu "quân tử không đứng dưới tường đổ", Địch Nhân Kiệt liền ngheo theo, không ngừng đi lại, đợi kết quả của kỵ binh.
- Tiểu tử, như thế mới đúng, ta thích nhất thái độ biết lắng nghe lời nói phải của sư đồ ngươi, chúng ta đều là người làm đại sự, sao có thể để hỏng ở việc nhỏ này. Tiểu tử, nhớ thật kỹ, giữ mạng mới là hàng đầu, sư phụ ngươi nhất định cũng căn dặn ngươi như thế phải không?
Hứa Kính Tôn nói xong, nhìn bức tường thành đen xì xì, hết sức tự nhiên đứng sau lưng Cẩu Tử, ông ta lo bên ngoài tường thành có mũi tên bắn vào, giết chết ông ta trong tòa hoang thành này.
Cẩu Tử ngán ngẩm nói:
- Tiên sinh nấp sau lưng tiểu tử cũng được thôi, nhưng tiên sinh nên biết rằng là võ giả, tiểu tử nhất định sẽ là đối tượng bị giết trước tiên, tới khi nỏ bắn tới, tiểu tử nhất định sẽ tránh, người gặp tai ương sẽ là tiên sinh, tiên sinh nên đứng trong phạm vi cách tiểu tử một bước mới là an toàn.
Đang nói chuyện thì Tiểu Thiết cưỡi ngựa từ cổng thành xông vào báo với Hứa Kính Tông và Địch Nhân Kiệt:
- Bắt được ba người, đều là người già, bọn họ khóc bái tổ tiên, thấy chúng ta tới định bỏ chạy, bị kỵ binh tóm gọn.
/1414
|