Đại quân đi quanh núi hai ngày, rời cửa núi, dưới chân đã là Tần châu, đây là lần thứ ba Vân Diệp tới Tần châu, lần đầu còn muốn kiếm một cái đầu Phật ở Mạch Tích Sơn về nhà, hiện giờ hoàn toàn không có cái hứng thú đó, nói đơn giản với thứ sử Tần châu vài câu, ca cơ, lợn dê đều từ chối, đại quân vẫn đóng dưới Mạch Tích Sơn.
Cỏ khô cho chiến mã đã được chuẩn bị, tiếp tế do đội ngũ hậu cần để lại chia cho tướng sĩ, rất phong phú, thịt khô và thịt bột đều có, thịt kho cho lên bếp nướng, thịt bột cho vào nồi cháo, rắc thêm ít muối, trong quân thế là ngon lắm rồi.
Rõ ràng Viên Thủ Thành được Na Nhật Mộ và Vô Thiệt tôn kính, lão già ăn đồ hộp đặc sản của Vân gia, khen không ngớt, cho rằng còn ngon hơn đào tiên.
Thấy bọn họ vui vẻ, Vân Diệp tiếp tục tuần doanh, không tới làm phiền.
Mạch Tích Sơn phong cảnh tú lệ, trên núi tùng rậm rạp, cái lạnh đầu xuân mà vẫn cứ xanh biếc, leo lên đồi nhỏ, dõi mắt nhìn quanh toàn là màu núi xanh, chỉ thấy núi non trùng điệp, tùng xanh tựa biển, mây mù từng cơn, cảnh xa cảnh gần đan xen, tạo nên bức tranh mỹ lệ.
- Phật quốc đều nằm ở chốn thắng cảnh, tiểu tử, lấy sắc lừa người, hoặc lấy sắc mê hoặc người không chỉ là từ hình dung nữ tử, mà còn là hình dung sơn thủy. Ngươi là một người được trời ưu ái, cho nên đừng nghi hoặc, trên đời này không phải không có cái gì không thể mất đi, không phải không có cái gì không thể có được.
- Nhìn ra được trong lòng ngươi đầy phẫn nộ, ở Đại Đường, ngươi muốn gió có gió, hô mưa được mưa, đế vương vô tình nhất cũng yêu thương ngươi, cao sĩ bác học nhất cũng coi ngươi là bằng hữu. Vậy mà ngươi vẫn phẫn nộ như cô nhi bị vứt bỏ, quên đi, kiếp trước như mây khói, gió thổi qua một cái không còn gì nữa.
Lời của Viên Thủ Thành truyền vào tai Vân Diệp, đó là sự thực mà lão già căn cứ vào điều kiện đã biết suy ra sao?
- Mười mấy năm trước có một thiếu niên, nhìn thấy trên Mạch Tích Sơn có vô số tượng Phật, y liền muốn trộm một cái đầu Phật về nhà, y có một người bạn vụng về, vừa định ra tay thì bị một lão tăng mặt đen dùng côn ngăn lại, lão hòa thượng đó võ công cực cao. Hai thiếu niên dùng lời nói dối thoát nạn, Viên lão tiên sinh, lời nói dối có thể giữ được lâu không?
Viên Thủ Thành ho khan:
- Lão phu thà nghe lời nói dối chân thành hơn là chân tướng tàn khốc, cho nên ngươi nhìn đi, rặng núi xấu xí cần tùng bách tô điểm. Tùng bách chính là lời nói dối của rặng núi, không có tùng bách, núi cao sẽ trở nên vô vị nhường nào.
Vân Diệp vài thật sâu:
- Tiên sinh cao kiến! Sau này tiểu tử tranh thù mỗi lời đều chân thành, mỗi lời đều dễ nghe, làm chuyện gì cũng tô vẽ cho nó thật đẹp.
- Ha ha ha, trẻ nhỏ dễ dạy! Chúng ta cùng cố gắng.
Viên Thủ Thành tựa hồ phát hiện ra chuyện gì vô cùng thú vị, chắp tay sau lưng sải bước xuống nuí, dáng đi của lão già cũng phiêu phiêu như tiên nhân.
Một đội tăng lữ đi về phía quân doanh, cách trăm mét liền dừng lại, một người trong đó nói với quân sĩ:
- Xin bẩm báo với Đại tướng quân, nói cố nhân Biện Cơ cầu kiến.
Vân Diệp nghe nói Biện Cơ tới thì hơi ngẩn ra, bảo quân sĩ đưa hắn tới, ở Trường An không gặp được Biện Cơ, thậm chí đi tìm Huyền Trang tán gẫu cũng không thấy hắn, ai ngờ hắn ở Mạch Tích Sơn.
Lều soái của Vân Diệp chỉ có một cái bàn với một tấm bình phong mãnh hổ xuống núi thôi, Lưu Tiến Bảo kiếm hai cái bồ đoàn ném xuống đất, thêm vào một cái bàn thấp, thế là hoàn thành chuẩn bị đón khách.
Cao Dương hiện giờ e rằng Biện Cơ là ai cũng không biết, Vân Diệp rất hiếu kỳ, không có trần thế dụ hoặc, Biện Cơ sẽ thế nào.
- Bần tăng Biện Cơ bái kiến đại tướng quân.
Một hắc y tăng cầm cái bát, quần áo lam lũ, nhưng nhàn nhã tự nhiên, toàn thân đen như cục than, chỉ khi cười mới lộ ra răng trắng, đầu cúi xuống, thấy được chín lỗ trên đầu.
Vân Diệp cười khổ, tăng nhân Trường An cũng không đốt lỗ, đây là chuyện rất lâu rồi, sao Biện Cơ lại làm.
- Vết thương trên đầu ngươi là sao? Có ý nghĩa gì à?
- Phật gia không có cách nói này, chẳng qua bần tắc xem ( Phạm Võng kinh) có câu: Nếu không thiêu thân, cung dưỡng chư Phật, không phải là xuất gia Bồ Tát.
- Lại xem ( Đại Phật đính thủ Lăng Nghiêm Kinh) nói :" Kỳ hữu bỉ khâu phát tâm quyết định tu tam ma địa, năng vu như lai hình tượng chi tiền, thân nhiên nhất đăng, thiêu nhất chỉ, cập vu thân thượng nhất hương chú, ngã thuyết thị nhân vô thủy túc trái nhất thì thù tất."
- Hơn nữa ( Pháp Hoa Kinh) còn nói :" Hữu nhất thiết chúng sanh hỉ kiến bồ tát thiêu thân, thiêu tí cung dưỡng chư phật. Sở dĩ bần tăng tựu tòng thiện như lưu lập hạ hoành nguyện, nguyện ý thiêu thân thị phật."
Con bà nó, đó là hậu quả hỏi chuyện không nên, nghe không hiểu gì cũng phải gật gù tỏ vẻ tán đồng. Nhưng Biện Cơ cũng không phải hòa thượng cổ hủ suốt ngày ru rú trong chùa tụng kinh, nói chuyện với một hòa thượng phóng khoáng rất là thú vị, qua trò chuyện Vân Diệp mới biết Biện Cơ mới từ tái ngoại về, hắn đi truyền giáo cho mục dân, thu được hiệu quả rất tốt, hiện giờ muốn tới Trường An hóa duyên, vừa vặn nghe nói đại quân của Vân Diệp trú ở đây, nên tới bái kiến.
- Mục dân thảo nguyên đều lương thiện, ôn hòa, thấy chúng tôi đều hữu hảo , còn chuyên môn giết cừu mời ăn, bọn họ không biết chúng tôi không ăn đồ mặt. Bọn họ sợ thiên thần, nhưng không biết thần linh của mình ở đâu, bọn họ muốn triều bái, đành phải cống hiến cho sông núi.
- Cho nên các ngươi cho rằng nên xây cho họ một ngôi chùa, ngày ngày ngồi ở cửa chùa thu tiền cừu dê? Đúng là chủ ý hay, nghe nói hiện giờ Tiến Phúc tự đang làm thế, muốn thắp hương, phải xem ngươi quyên bao tiền dầu hương.
Vân Diệp đáp lại rất ác liệt, nhưng Biện Cơ không để bụng, hắn gối băng nằm tuyết ở tái ngoại hai năm, gặp đủ mọi loại người, chút xỉ nhục này chưa là gì.
- Chuyện như thế luôn có, Phật môn cũng khó tránh không nhuốm chút bụi trần nào, bần tăng đã hạ ước nguyện, muốn xây một tòa Phật quốc cho mục dân thảo nguyên, không thu tiền, không thu cừu dê, mở rộng cửa cho bất kỳ ai muốn vào, chỉ mong Phật tổ từ bi vô về những linh hồn bất an ..
Biện Cơ nói tới đó toàn thân như phát sáng, ánh mắt cuồng nhiệt, nhưng tay đưa tới trước mặt Vân Diệp, khó khăn lắm mới gặp được một vị đại tài chủ, vạn lần không thể bỏ qua.
Biện Cơ ăn cướp trong thiên quân vạn mã đạt được thành công chưa từng có, mười kim tệ, ba mươi ngân tệ, một cái vòng tay của Na Nhật Mộ phu nhân, trước khi đi còn ép Đại tướng quân nổi cơn lôi đình viết giấy nợ năm trăm ngân tệ, hắn sẽ tới Vân gia trang tìm Đại phu nhân thu tiền.
Viên Thủ Thành cùng Vân Diệp đứng trước cửa lều nhìn Biện Cơ dẫn đội tăng nhân đi xa:
- Chúng ta phán đoán thử, viết trên giấy rồi cùng đưa ra.
Vân Diệp rất tán đồng, hai người xoay lưng viết lên giấy, sau đó trải ra cùng cười rồi đốt đi, nhìn giấy hóa thành tro, Vân Diệp hỏi:
- Chúng ta đứng ngoài nhìn lửa cháy thế có hay không?
- Không sao, phúc họa do người tự chuốc lấy, chúng ta không giật dây, không đổ dầu vào lửa, càng không hại hắn, tương lai hắn xui xẻo liên quan gì tới chúng ta. Lo nhiều thế làm gì, đi Côn Lôn trước quan trọng hơn.
Đại quân qua cổ thành Tần châu, lại lần nữa vào núi, Lại Trường Phong đi trước mở đường, hậu đội của Phạm Hồng Nhất ở lại Tần châu, lần này nhân số không nhiều, nhưng chiến mã vô số, trước xuất chiến Vân Diệp yêu cầu thấp nhất mỗi kỵ binh có hai ngựa, con cháu nhà phú quý còn trang bị ba con ngựa, hai cưỡi, một chở đồ.
Người Đường hiện có thói quen trang bị tới tận răng, mấy năm trước một bộ quang minh khải còn là bảo bối ít ai có, giờ không bằng một con ngựa.
Cỏ khô cho chiến mã đã được chuẩn bị, tiếp tế do đội ngũ hậu cần để lại chia cho tướng sĩ, rất phong phú, thịt khô và thịt bột đều có, thịt kho cho lên bếp nướng, thịt bột cho vào nồi cháo, rắc thêm ít muối, trong quân thế là ngon lắm rồi.
Rõ ràng Viên Thủ Thành được Na Nhật Mộ và Vô Thiệt tôn kính, lão già ăn đồ hộp đặc sản của Vân gia, khen không ngớt, cho rằng còn ngon hơn đào tiên.
Thấy bọn họ vui vẻ, Vân Diệp tiếp tục tuần doanh, không tới làm phiền.
Mạch Tích Sơn phong cảnh tú lệ, trên núi tùng rậm rạp, cái lạnh đầu xuân mà vẫn cứ xanh biếc, leo lên đồi nhỏ, dõi mắt nhìn quanh toàn là màu núi xanh, chỉ thấy núi non trùng điệp, tùng xanh tựa biển, mây mù từng cơn, cảnh xa cảnh gần đan xen, tạo nên bức tranh mỹ lệ.
- Phật quốc đều nằm ở chốn thắng cảnh, tiểu tử, lấy sắc lừa người, hoặc lấy sắc mê hoặc người không chỉ là từ hình dung nữ tử, mà còn là hình dung sơn thủy. Ngươi là một người được trời ưu ái, cho nên đừng nghi hoặc, trên đời này không phải không có cái gì không thể mất đi, không phải không có cái gì không thể có được.
- Nhìn ra được trong lòng ngươi đầy phẫn nộ, ở Đại Đường, ngươi muốn gió có gió, hô mưa được mưa, đế vương vô tình nhất cũng yêu thương ngươi, cao sĩ bác học nhất cũng coi ngươi là bằng hữu. Vậy mà ngươi vẫn phẫn nộ như cô nhi bị vứt bỏ, quên đi, kiếp trước như mây khói, gió thổi qua một cái không còn gì nữa.
Lời của Viên Thủ Thành truyền vào tai Vân Diệp, đó là sự thực mà lão già căn cứ vào điều kiện đã biết suy ra sao?
- Mười mấy năm trước có một thiếu niên, nhìn thấy trên Mạch Tích Sơn có vô số tượng Phật, y liền muốn trộm một cái đầu Phật về nhà, y có một người bạn vụng về, vừa định ra tay thì bị một lão tăng mặt đen dùng côn ngăn lại, lão hòa thượng đó võ công cực cao. Hai thiếu niên dùng lời nói dối thoát nạn, Viên lão tiên sinh, lời nói dối có thể giữ được lâu không?
Viên Thủ Thành ho khan:
- Lão phu thà nghe lời nói dối chân thành hơn là chân tướng tàn khốc, cho nên ngươi nhìn đi, rặng núi xấu xí cần tùng bách tô điểm. Tùng bách chính là lời nói dối của rặng núi, không có tùng bách, núi cao sẽ trở nên vô vị nhường nào.
Vân Diệp vài thật sâu:
- Tiên sinh cao kiến! Sau này tiểu tử tranh thù mỗi lời đều chân thành, mỗi lời đều dễ nghe, làm chuyện gì cũng tô vẽ cho nó thật đẹp.
- Ha ha ha, trẻ nhỏ dễ dạy! Chúng ta cùng cố gắng.
Viên Thủ Thành tựa hồ phát hiện ra chuyện gì vô cùng thú vị, chắp tay sau lưng sải bước xuống nuí, dáng đi của lão già cũng phiêu phiêu như tiên nhân.
Một đội tăng lữ đi về phía quân doanh, cách trăm mét liền dừng lại, một người trong đó nói với quân sĩ:
- Xin bẩm báo với Đại tướng quân, nói cố nhân Biện Cơ cầu kiến.
Vân Diệp nghe nói Biện Cơ tới thì hơi ngẩn ra, bảo quân sĩ đưa hắn tới, ở Trường An không gặp được Biện Cơ, thậm chí đi tìm Huyền Trang tán gẫu cũng không thấy hắn, ai ngờ hắn ở Mạch Tích Sơn.
Lều soái của Vân Diệp chỉ có một cái bàn với một tấm bình phong mãnh hổ xuống núi thôi, Lưu Tiến Bảo kiếm hai cái bồ đoàn ném xuống đất, thêm vào một cái bàn thấp, thế là hoàn thành chuẩn bị đón khách.
Cao Dương hiện giờ e rằng Biện Cơ là ai cũng không biết, Vân Diệp rất hiếu kỳ, không có trần thế dụ hoặc, Biện Cơ sẽ thế nào.
- Bần tăng Biện Cơ bái kiến đại tướng quân.
Một hắc y tăng cầm cái bát, quần áo lam lũ, nhưng nhàn nhã tự nhiên, toàn thân đen như cục than, chỉ khi cười mới lộ ra răng trắng, đầu cúi xuống, thấy được chín lỗ trên đầu.
Vân Diệp cười khổ, tăng nhân Trường An cũng không đốt lỗ, đây là chuyện rất lâu rồi, sao Biện Cơ lại làm.
- Vết thương trên đầu ngươi là sao? Có ý nghĩa gì à?
- Phật gia không có cách nói này, chẳng qua bần tắc xem ( Phạm Võng kinh) có câu: Nếu không thiêu thân, cung dưỡng chư Phật, không phải là xuất gia Bồ Tát.
- Lại xem ( Đại Phật đính thủ Lăng Nghiêm Kinh) nói :" Kỳ hữu bỉ khâu phát tâm quyết định tu tam ma địa, năng vu như lai hình tượng chi tiền, thân nhiên nhất đăng, thiêu nhất chỉ, cập vu thân thượng nhất hương chú, ngã thuyết thị nhân vô thủy túc trái nhất thì thù tất."
- Hơn nữa ( Pháp Hoa Kinh) còn nói :" Hữu nhất thiết chúng sanh hỉ kiến bồ tát thiêu thân, thiêu tí cung dưỡng chư phật. Sở dĩ bần tăng tựu tòng thiện như lưu lập hạ hoành nguyện, nguyện ý thiêu thân thị phật."
Con bà nó, đó là hậu quả hỏi chuyện không nên, nghe không hiểu gì cũng phải gật gù tỏ vẻ tán đồng. Nhưng Biện Cơ cũng không phải hòa thượng cổ hủ suốt ngày ru rú trong chùa tụng kinh, nói chuyện với một hòa thượng phóng khoáng rất là thú vị, qua trò chuyện Vân Diệp mới biết Biện Cơ mới từ tái ngoại về, hắn đi truyền giáo cho mục dân, thu được hiệu quả rất tốt, hiện giờ muốn tới Trường An hóa duyên, vừa vặn nghe nói đại quân của Vân Diệp trú ở đây, nên tới bái kiến.
- Mục dân thảo nguyên đều lương thiện, ôn hòa, thấy chúng tôi đều hữu hảo , còn chuyên môn giết cừu mời ăn, bọn họ không biết chúng tôi không ăn đồ mặt. Bọn họ sợ thiên thần, nhưng không biết thần linh của mình ở đâu, bọn họ muốn triều bái, đành phải cống hiến cho sông núi.
- Cho nên các ngươi cho rằng nên xây cho họ một ngôi chùa, ngày ngày ngồi ở cửa chùa thu tiền cừu dê? Đúng là chủ ý hay, nghe nói hiện giờ Tiến Phúc tự đang làm thế, muốn thắp hương, phải xem ngươi quyên bao tiền dầu hương.
Vân Diệp đáp lại rất ác liệt, nhưng Biện Cơ không để bụng, hắn gối băng nằm tuyết ở tái ngoại hai năm, gặp đủ mọi loại người, chút xỉ nhục này chưa là gì.
- Chuyện như thế luôn có, Phật môn cũng khó tránh không nhuốm chút bụi trần nào, bần tăng đã hạ ước nguyện, muốn xây một tòa Phật quốc cho mục dân thảo nguyên, không thu tiền, không thu cừu dê, mở rộng cửa cho bất kỳ ai muốn vào, chỉ mong Phật tổ từ bi vô về những linh hồn bất an ..
Biện Cơ nói tới đó toàn thân như phát sáng, ánh mắt cuồng nhiệt, nhưng tay đưa tới trước mặt Vân Diệp, khó khăn lắm mới gặp được một vị đại tài chủ, vạn lần không thể bỏ qua.
Biện Cơ ăn cướp trong thiên quân vạn mã đạt được thành công chưa từng có, mười kim tệ, ba mươi ngân tệ, một cái vòng tay của Na Nhật Mộ phu nhân, trước khi đi còn ép Đại tướng quân nổi cơn lôi đình viết giấy nợ năm trăm ngân tệ, hắn sẽ tới Vân gia trang tìm Đại phu nhân thu tiền.
Viên Thủ Thành cùng Vân Diệp đứng trước cửa lều nhìn Biện Cơ dẫn đội tăng nhân đi xa:
- Chúng ta phán đoán thử, viết trên giấy rồi cùng đưa ra.
Vân Diệp rất tán đồng, hai người xoay lưng viết lên giấy, sau đó trải ra cùng cười rồi đốt đi, nhìn giấy hóa thành tro, Vân Diệp hỏi:
- Chúng ta đứng ngoài nhìn lửa cháy thế có hay không?
- Không sao, phúc họa do người tự chuốc lấy, chúng ta không giật dây, không đổ dầu vào lửa, càng không hại hắn, tương lai hắn xui xẻo liên quan gì tới chúng ta. Lo nhiều thế làm gì, đi Côn Lôn trước quan trọng hơn.
Đại quân qua cổ thành Tần châu, lại lần nữa vào núi, Lại Trường Phong đi trước mở đường, hậu đội của Phạm Hồng Nhất ở lại Tần châu, lần này nhân số không nhiều, nhưng chiến mã vô số, trước xuất chiến Vân Diệp yêu cầu thấp nhất mỗi kỵ binh có hai ngựa, con cháu nhà phú quý còn trang bị ba con ngựa, hai cưỡi, một chở đồ.
Người Đường hiện có thói quen trang bị tới tận răng, mấy năm trước một bộ quang minh khải còn là bảo bối ít ai có, giờ không bằng một con ngựa.
/1414
|